Vào đến bệnh viện, láo nháo một hồi, rốt cục cũng vào phòng xử lý khâu vết thương.

Trang Nghiêm chờ ở bên ngoài, trong lòng nghĩ lát nữa nhất định phải mang Tiểu Câu đi chơi. Thằng nhóc bướng bỉnh này bình thường rất ít gần gũi người khác, nhưng lúc nãy trên đường thấy bộ dáng tội nghiệp của nó, hắn lại cảm thấy việc đi chơi có điểm quan trọng.

Từ trong túi quần rút ra điếu thuốc, vừa muốn đốt thì sau lưng đã có người giơ bật lửa.

Quay người nhìn lại, mắng thầm : “Đệt! Sao lại gặp thằng này!”

Người sau lưng vẻ ngoài cũng rất được, chỉ là đuôi mày khóe mắt đều lộ ra vẻ sở khanh, nếu diễn Tây Môn Khánh nhất định không cần hóa trang. Gã tên Lý Tư Bình, năm nay 20 tuổi.

Lịch sử phát triển nhà gã cũng được coi như truyền kỳ.

Ông già nhà gã khởi nghiệp 10 năm trước, lúc đầu chỉ mở một trung tâm game nho nhỏ, lúc trò chơi điện tử không còn thịnh hành nữa lại đổi sang phòng tắm công cộng. Cứ như vậy lăn lộn vài năm, gia sản trong nhà càng ngày càng lớn, ông già gã bỏ người vợ cả không có văn hóa, cưới con gái một vị quan lớn, cũng coi như từ đen biến thành trắng.

Lý Tư Bình là con do vợ trước sinh ra, trong đám hồ bằng cẩu hữu của Trang Nghiêm là một tên hội đủ “ngũ độc” : ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc …

Mặc dù sau này mọi người đều hỗn cùng một chỗ nhưng Trang đại thiếu gia vốn chẳng để gã vào mắt. Tên này lúc đùa giỡn con gái thì còn làm ăn được một chút, còn bình thường chính là bùn nhão thổi phồng.

Ngược lại Lý Tư Bình lại cảm thấy mình và Trang Nghiêm có quan hệ đặc biệt thân thiết.

“Chú em, như thế nào lại gặp chú ở đây?”

“À, cùng bạn bè tới khám bệnh.” Mẹ mày, nhà mày có gien tốt như tao sao ? Ai là em mày? “Hảo a, cái này gọi là duyên phận. Phụ nữ của anh mang thai, sợ người trong nhà biết mới phải chạy tới thị trấn này “dỡ hàng”, không ngờ lại gặp chú em.” Trên hành lang người đến người đi, hắn lớn tiếng nói oang oang.

Lúc này Trang Nghiêm cũng không buồn nhướn mắt : “Anh bận rộn a, tôi có việc đi trước đây.”

“Đừng vậy chứ, chúng ta đâu phải lúc nào cũng gặp nhau, đi, đi uống rượu.”

Đúng là dính phải kẹo đường bỏ không ra.

Đúng lúc này, Tiểu Câu khâu xong vết thương đi ra.

Lý thiếu gia trừng mắt nhìn xem một củ khoai tây lảo đảo lăn đến bên người Trang Nghiêm.

“Anh Nghiêm, em xong rồi, bác sĩ nói còn phải uống thuốc hạ sốt.”

“Đây là……” Ánh mắt họ Lý lại dời tới trên người bọn họ.

“Một đứa em bên ngoại tôi mới gặp.”

Không đúng nha, nhà họ làm gì có mấy người họ hàng thân thích, hơn nữa có thể khiến Trang đại thiếu gia tự mình đưa đi bệnh viện, quan hệ không hề đơn giản! Thằng nhóc trên mặt treo bùn này, nếu như bỏ qua lời vừa rồi của Trang Nghiêm, gã cảm thấy mơ hồ có gì đó.

Lúc này, bạn gái của Lý thiếu gia cũng đi ra. Tuy trên mặt đều là phấn trang điểm dày cộp nhưng tuổi cũng không nhiều. Vừa phá thai nên thoạt nhìn có vẻ suy yếu.

Nhìn thấy Lý thiếu gia, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cong lên, lập tức cọ xát lấy gã, làm nũng nói gã xấu lắm.

Tiểu Câu nhìn xem bọn họ đáp qua đáp lại, từ lời nói cũng có thể hiểu được 5, 6 phần. Nhưng đại não đơn giản lại có chút không rõ, cô gái kia vừa đánh mất đứa con chưa thành hình, vì sao có thể vui vẻ đòi mấy thứ quần áo trang sức gì đó?! Gã họ Lý kia cũng rất kỳ quái, bạn gái của mình vừa làm giải phẫu xong, như thế nào lại để nàng tự gọi xe về?

Cảm thấy trong lòng không thoải mái, Tiểu Câu lôi kéo tay Trang Nghiêm nói : “Đi thôi, không phải anh bảo cho em đi ăn chè trứng gà sao?”

Trang Nghiêm vội vàng bỏ tay Tiểu Câu ra nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt như đèn pha của Lý thiếu gia.

Hắn rất thích Tiểu Câu, nhưng không phải loại người thích đàn ông. Nếu muốn giấu diếm chuyện này, đợi hắn trở thành một người có địa vị có cấp bậc, việc này không phải chuyện khó. Nhưng hiện tại để người ta trông thấy một tên nhà quê như Tiểu Câu, vậy phải nói như thế nào đây? Giống như một người bình thường thích ăn đậu hủ cuốn hành tây, nhưng sao có thể để mọi người trong bàn tiệc ngửi thấy mùi hành trong miệng được?

Nhất là trước mặt gã họ Lý này, Trang Nghiêm trước đây đều mang lại cảm giác ưu việt, hôm nay lộ ra chuyện này sao có thể ngẩng đầu. Vì vậy nhìn thấy thần sắc bừng tỉnh đại ngộ của gã họ Lý kia, quả thực làm hắn có điểm thẹn quá hoá giận.

“Anh còn có chút việc, em ngồi máy kéo trở về đi! Lúc về anh sẽ mang đồ ăn ngon cho chị em.”

Nói xong liền cùng Lý thiếu gia xoay người rời đi.

Tiểu Câu chưa từng có cảm giác này, cậu cảm thấy bị thái độ gần như thô bạo của Trang Nghiêm lừa gạt. Đợi đến khi cậu muốn mở miệng, người đã đi không thấy bóng dáng. Ngốc lăng bước ra cửa, đi qua một cái cửa thủy tinh, nhìn thấy hình ảnh trong gương mặc áo trắng của bệnh nhân, quần áo bên trong rách nát, nhìn thế nào cũng giống một tên điên. Không thể so sánh với một người chẳng khác gì sao kim như Trang Nghiêm, thậm chí một kẻ mặt mũi hạ lưu như tên Lý thiếu gia kia thoạt nhìn so với bản thân còn dễ khiến người thích hơn.

Tiểu Câu lần đầu hiểu được cái gì gọi là tự ti. Cậu mơ hồ nghĩ đến : Mình và cô gái vừa rồi kỳ thật rất giống nhau, thậm chí còn không bằng cô ta ! Đều chỉ là món hàng để người ta đùa giỡn!

Hung hăng đá cửa chính một cước, nhắm trúng sau lưng một bác sĩ chửi loạn.

Mẹ kiếp, yêu thì sao! Sao tôi phải hầu hạ các người chứ!

Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài mặt trời vẫn như cũ cao chiếu, nhưng tại sao dù phơi nắng thế nào trong mắt vẫn là nước?

Không ngồi máy kéo về thôn, ngồi rồi trong đầu nhất định sẽ vỡ vụn. Một mình dọc theo con đường bước đi, thuốc tê trên đầu nơi vết thương vẫn còn tác dụng, nhiệt tình chưa mất, cả người chỉ có một ý niệm trong đầu : Đi, đi về phía trước.

“Tiểu Câu!” Dường như có người đang gào thét? Mặc kệ, tiếp tục đi.

“Tiểu Câu!” Tiếng sói tru hình như lớn hơn.

“Tiểu — Tiểu Câu –” Miệng sói gần sát tai mình.

Ánh mắt Tiểu Câu chưa bao giờ kiên định như vậy, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“Bộp” Giang tay ra, dứt khoát kéo con lừa bướng bỉnh này lại.

“Em làm sao vậy? Không để em ăn chè trứng gà thì giận đến như vậy? Cái đó không phải là quà vặt sao?” Trang thiếu gia không biết tại sao lại trở về cười đến vô tội như vậy.

“Anh là ai? Nhận lầm người rồi!”

Dùng sức vung tay muốn đẩy cái kẻ chơi đùa với người khác này. Nhưng xét thể lực, cậu không phải đối thủ của hắn! Trang Nghiêm dễ dàng kẹp lấy Tiểu Câu lôi vào trong một chiếc ô tô đen.

“Anh biết em đang tức cái gì!” Vào xe, Trang Nghiêm kéo thằng nhóc vẫn đanh mặt vào lồng ngực, bắt đầu giải thích : “Em vừa rồi cũng thấy tên kia là loại người gì, hắn là một kẻ cặn bã! Anh không muốn để em gặp hắn. Còn nữa, không phải anh sợ em ngồi máy kéo cực khổ nên mới muốn mượn xe hắn đưa em đi hóng gió, đi chơi! Kết quả nỗ lực nửa ngày lại bị em trèo lên mặt! Mẹ kiếp, ngày hôm nay tên là “tiện” sao!”

Những lời này nửa thật nửa giả.

Trang Nghiêm sau khi rời đi cùng gã họ Lý, bộ dáng tràn đầy ủy khuất của Tiểu Câu như hiện ra trước mắt, càng ngày càng rõ.

Không có tâm tình cùng tên kia lêu lổng, tùy tiện tìm cớ chuồn đi, lúc sắp đi thuận tiện mượn tạm xe của gã, đánh xe quay lại đây. Trước khi mình sắp đi, tên kia còn cười vô cùng nịnh nọt, giống như việc này thưởng cho gã không biết bao nhiêu thể diện.

Tiểu Câu còn chưa phân biệt được thật giả. Khuôn mặt vốn căng cứng dần dần thả lỏng, quay lại thấy bộ dạng tức giận của Trang đại thiếu gia, ngược lại làm cậu cảm thấy thấp thỏm không yên. Nhưng lại không thể hạ thấp thể diện, bế tắc ở một chỗ, hai con mắt dần hiện ra vết nước.

Trang Nghiêm giả vờ tức giận, thấy Tiểu Câu sắp khóc, trong lòng rất đắc ý.

“Được rồi, hôm nay coi như đều là lỗi của anh được chưa? Nào, coi mặt giống con mèo chưa kìa, cười nào!”

Tiểu Câu bị hắn làm cho rối loạn không ngóc đầu lên được, cuối cùng cảm thấy đói liền hung hăng nhào tới gặm miệng Trang Nghiêm.

Trang đại thiếu gia được tiện nghi còn khoe mẽ.

“Phi! Hôn em một cái có thể gặm hai cân bùn a! Đúng là thổ sản vùng núi, khó ăn quá!”

Tiểu Câu rốt cục nở nụ cười, khuôn mặt đen nhẻm lộ ra một loạt răng trắng bóng, sáng tới mức chói mắt.



Hồng Lâu: Đây chính là cái sự vô sỉ, vô tim, vô não của Trang Nghiêm, mình thực sự không thể chấp nhận cái thể loại tra công chính hiệu này bình ổn như vậy được, rất rất rất rất rất muốn đập ảnh một trận thay Tiểu Câu, mà thậm chí ẻm còn không đánh ảnh được cái nào trong khi trái tim đã tan nát như thế =”= nhưng không thể phủ nhận cái miệng dẻo quẹo và mấy lời đường mật của ảnh rất có tác dụng dụ dỗ trẻ con, ẻm mà người nhớn một tí thì đảm bảo anh ra bã chứ ở đấy mà giả tức giận với cả chọc cười =3=

Thật ra thì không phải Trang Nghiêm không có tình cảm, thậm chí tình cảm rất mãnh liệt, chỉ là ảnh từ nhỏ đã sống trong một môi trường dựa vào lý trí, quá nhiều lý trí, càng thông minh lại càng dìm chết tình cảm của ảnh, mỗi lần bùng phát là gây chuyện, cuối cùng lại thấy vừa muốn đánh ảnh vừa thương ảnh, aizzz ~_~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện