216 liếc nhìn quản gia đang đứng chờ ở cửa phòng, đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, mặc một bộ trang phục quản gia rất chỉn chu, thắt cà vạt cực kì đẹp.
“Mời đi theo tôi.”
216 xấu hổ bọc ga giường chặt hơn một chút, nhưng tấm ga lại quá dài, em không cẩn thận dẫm phải, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Quản gia nhíu nhíu mày.
Thật là vụng về.
216 đi theo phía sau, qua vài bước chân ngắn ngủi đã nhìn rõ cấu tạo bên trong căn nhà này, có ba tầng, các hành lang thông nhau, nhìn có vẻ vừa to lớn vừa khí phái, lối bài trí đã hơi cũ, không phải kiểu hiện đại mới tinh, trong sự mài mòn của thời gian ấy có vẻ bớt đi vài phần cẩu thả, trở nên thâm trầm mà nặng nề.
Em bước vào phòng mình, khoảng 30 mét vuông, có một chiếc giường nhỏ, cạnh tường có một tủ sách cực kì lớn, trên mặt đất rải một tấm thảm trải sàn trắng như tuyết.
“Đây là phòng của ngài.”
Quản gia mở đèn lớn ra. Đèn chùm hình hoa ngọc lan trên trần nhà sáng lên, cả phòng chìm trong một tầng sáng dịu nhẹ, như là vỏ sò dưới ánh trăng, đáng yêu mà hoàn hảo.
216 kích động nói: “Là phòng của riêng cháu sao? Rất… rất cảm ơn ngài.”
Từ trước đến nay, 216 vẫn luôn ở cùng 205 trong một gian phòng chỉ khoảng 10 mét vuông, hai cái giường bé xíu cách nhau bởi một chiếc bàn nhỏ, mỗi ngày sẽ có người đến kiểm tra vệ sinh cũng như vật dụng cấm.
Quản gia trầm giọng trả lời: “Đúng, là phòng của riêng cậu. Thế nhưng trước đó, có một số chuyện phải nói rõ ràng: Đầu tiên, ngoại trừ gian phòng của mình và khu vực sinh hoạt chung như phòng khách, vườn hoa, phòng ăn, xin đừng tự tiện đi vào những chỗ khác; thứ hai, trong nhà có alpha, mời cậu tự giác đeo vòng ức chế, hơn nữa, cậu vừa mới thành niên, rất có thể sẽ tiến vào kì phát tình, để không quấy nhiễu đến sinh hoạt của đại nhân, phải chắc chắn không được phép quên dụng cụ ức chế; thứ ba, mong cậu nhất định phải ghi nhớ, một khi cậu có những hành vi không hợp lễ nghi, như ăn cắp, chửi bới, trộm cắp….”
“Cháu không bao giờ.” Mắt 216 đỏ lên.
Quản gia dừng một chút: “Tôi chỉ khách quan mà nêu ra các trường hợp đó thôi, không hề có ý nhằm vào cậu. Hành lý của cậu đặt cạnh giường, đồ rửa mặt và các dụng cụ cá nhân khác đã chuẩn bị đầy đủ, cậu đi đường xe mệt nhọc, xin hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, quản gia rời đi.
Tim 216 vẫn còn đập thình thịch, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ, sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia, cuối cùng, ầm một tiếng nhào lên cái giường của mình.
Không phải đang nằm mơ đó chứ? 216 bò lên, mở rương hành lý mình mang theo, bên trong cũng chẳng có mấy thứ, chỉ là vài bộ quần áo, một đôi giày da dùng để đi hàng ngày, cùng với một con gấu bông rơi mất mắt đã đi theo em suốt 13 năm, cộng thêm túi sách mà ma ma giáo dưỡng cố tình nhét vào cho em.
Em biết trong sách viết cái gì. Em đã học tập những thứ đó rất lâu.
Thế nhưng hiện tại, em không cần phải đọc mấy quyển sách đó nữa rồi!
216 hưng phấn đến hồng cả gương mặt, đi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ. Hơi nước phủ kín phòng tắm, 216 ngồi trên gạch sứ lạnh lẽo, cố chịu cảm giác ngượng ngùng nâng bờ mông trắng trẻo lên, lấy ngón tay tách miệng huyệt ướt dầm dề thuốc mỡ ra, cầm lấy vòi sen nhẹ nhàng tẩy rửa.
Làn nước ấm nóng xả vào lớp thịt huyệt kiều mị mẫn cảm của em, nóng đến mức em vừa đau vừa ngứa, cắn răng nhẹ nhàng rên rỉ.
Vất vả mãi mới rửa sạch, em lại dùng xà phòng tỉ mỉ mà xoa lên khắp người, rửa ráy sạch sẽ một lần nữa, mặc đồ ngủ rồi đi ra ngoài.
216 đã tắm rửa, vùi mình trong chiếc chăn thơm mềm, cả người ấm áp dễ chịu, trong lồng ngực ôm bé chó bông, dụi dụi đầu vào nó, thật giống như được nằm giữa biển kẹo bông gòn ngọt ngào mới ra lò vậy.
Em thích nơi này quá đi, giờ đây em đã có căn phòng của riêng mình, đã có quyền được giao tiếp với người khác, đã có được tự do.
Rất nhanh em đã chìm vào giấc ngủ, ngon lành không chút mộng mị.
216 nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt ở nơi đây, mọi người trong nhà đều rất thân thiện, tất cả đều rất yêu thích omega đến từ viện giáo dưỡng này.
Trong nhà họ rất lâu rồi chưa từng được thấy omega nào, số lượng omega vốn ít ỏi, thường bị giấu ở những gia tộc quyền quý, giờ thì tốt rồi, nhà bọn họ cũng có omega đó, hơn nữa lại còn xinh đẹp nhường này. Mái tóc dài đen tuyền, làn da tuyết trắng, đôi mắt màu trà, nét cười e lệ ôn nhu.
Mà em không chỉ là bình hoa để người ta ngắm nhìn, em có thể nấu nướng, pha trà, may vá, tất cả đều rất thành thạo, thường thường còn giúp bọn họ chuẩn bị món ăn nữa.
Mọi người trong nhà bây giờ đi ra ngoài nói chuyện với người khác cũng tự tin hơn hẳn, nhà họ có một omega cao cấp đấy!
Nhưng mà có một chuyện, sao đại nhân lại không đánh dấu omega xinh đẹp này chứ?
Mấy người khó hiểu đưa mắt về phía omega đang ngồi trên ghế salon nhung tơ.
216 vẫn mặc bộ quần áo màu trắng viền vàng ở viện giáo dưỡng, áo khoác lụa trắng như tuyết lại mặc thêm áo nhung tuyết trắng bên trong, dưới quần trắng là một đoạn tất chân trắng tinh, thực sự là cả người trắng noãn, như là ánh trăng trong trẻo, mái tóc dài đen sẫm dịu nhẹ xõa trên vai, vài sợi buông xuống bên gò má trắng nõn của em, đẹp thay cho một cảnh trắng đen thuần túy đan xen.
Em đang cúi đầu may, may cho beta gác cổng một đóa hoa hồng nho nhỏ trên vạt áo. Em dùng cây kéo cắt đi sợi chỉ, giũ ra, vuốt cho bằng phẳng rồi mới đưa cho người gác cổng: “Ngài xem một chút xem.”
Gương mặt ngăm đen của beta gác cổng đỏ bừng, cười có chút ngốc nghếch: “Tôi chỉ là người gác cổng thôi mà, xin ngài đừng dùng kính ngữ với kẻ hèn như tôi.”
Quản gia đi qua, lỗ mũi hừ một tiếng.
Vụng về.
Mà chủ nhân của tòa nhà này đã một tuần rồi chưa trở lại.
Trong lòng 216 đương nhiên rất biết ơn vị alpha đã trao cho em một cuộc sống yên ổn an lành, nhưng mặt khác, em lại thấy hơi sợ hắn. Động một chút là em lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, khi em bị đưa đến đây, giữa chiếc giường bừa bộn, đôi mắt lạnh nhạt kia quan sát em, sâu thẳm như chiếc giếng không thấy đáy, làm em nổi da gà khắp người.
216 nghĩ, nếu hắn thường thường không về nhà thì tốt quá. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, em đã tàn nhẫn mà phỉ nhổ chính mình, mình quá là vong ân phụ nghĩa rồi đấy!
Đến 24 tháng 12, những người trẻ tuổi rất mong chờ giáng sinh, cho nên chuẩn bị từ sớm. Trong nhà được trang trí thêm một chút, người gác cổng mang về một gốc cây thông noel cỡ vừa, đặt ở trong phòng khách, cũng lấy ra một hòm đựng đồ trang trí đưa cho 216, mời em hỗ trợ cùng.
Bên ngoài tuyết đang rơi rất lớn, những bông hoa tuyết như nhung chất đống bên bệ cửa, ngoài cửa sổ là cả một vùng băng tuyết trắng xóa, nhưng bên trong cửa sổ lại có lò sưởi ấm áp thoải mái cùng với trà nóng mới pha và điểm tâm.
216 đứng trên thang, treo lên ngọn cao nhất của cây thông ngôi sao vàng lấp lánh, em có chút hồi hộp hỏi: “Xin hỏi như vậy có ổn không ạ?”
Nhưng không có ai trả lời, 216 cẩn thận từng li từng tí một nhìn xuống, lại thấy chẳng biết từ lúc nào, chủ nhân của ngôi nhà này đã trở lại, đang đứng dưới thang, không mặc quân trang, mà mặc một bộ âu phục màu xám kiểu dáng đẹp mắt, được cắt may rất vừa người, chân đi giày da Oxford.
Chẳng trách em không thấy ai nói chuyện.
216 trong phút chốc trở nên luống cuống chân tay, chỉ ngây ngốc nói: “Chào ngài, hoan nghênh ngài trở về.”
Alpha ngẩng đầu nhìn em, hai chân 216 nhũn ra, càng thêm sợ hãi.
“Xuống đây.”
Alpha lạnh nhạt ra lệnh.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao đại nhân lại nghiêm khắc với omega này đến thế.
216 sợ đến mức cổ họng run run, không nói nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn vịn vào thang bò xuống dưới.
Nhưng chưa bò được vài bước, đã bị một đôi tay siết lấy eo ôm xuống, sau lưng tiếp xúc với một bờ ngực nóng bỏng, nháy mắt đã được đặt trên mặt đất.
Mặt em đỏ tới mang tai: “Cảm ơn ngài.”
Alpha không lên tiếng, chỉ là dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn em từ trên xuống.
Trên tay hắn còn mang bao tay bằng da dê chưa kịp tháo, cứ như vậy chạm lên cổ 216, loại da quý giá ma sát cần cổ mềm mại trắng ngần của em, như là bao tay để giết chết con mồi.
Hắn nói: “Thứ này rất thích hợp với em.”
216 thấy hơi khó hiểu vì câu nói này, cúi đầu thì nhìn thấy chiếc vòng cổ ức chế màu đen trên cổ mình. Dụng cụ ức chế này cũng làm từ da mềm, vừa vặn mà che đi tuyến thể mềm mại sau cổ em, đặt ngay giữa yết hầu nhỏ nhắn đáng yêu, màu đen thuần và màu trắng thuần đối lập với nhau, rung động lòng người.
Alpha tới gần em, thấp giọng nói: “Như là chó con đeo vòng cổ vậy.”
Khuôn mặt 216 đỏ bừng, bên tai như sắp nhỏ ra máu.
Vậy là có ý gì?
Nói em là chó con sao?
216 có chút xấu hổ, và còn hơi giận nữa, đôi môi cứ ngập ngừng không biết phải đáp lại ra sao.
“Mời đi theo tôi.”
216 xấu hổ bọc ga giường chặt hơn một chút, nhưng tấm ga lại quá dài, em không cẩn thận dẫm phải, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Quản gia nhíu nhíu mày.
Thật là vụng về.
216 đi theo phía sau, qua vài bước chân ngắn ngủi đã nhìn rõ cấu tạo bên trong căn nhà này, có ba tầng, các hành lang thông nhau, nhìn có vẻ vừa to lớn vừa khí phái, lối bài trí đã hơi cũ, không phải kiểu hiện đại mới tinh, trong sự mài mòn của thời gian ấy có vẻ bớt đi vài phần cẩu thả, trở nên thâm trầm mà nặng nề.
Em bước vào phòng mình, khoảng 30 mét vuông, có một chiếc giường nhỏ, cạnh tường có một tủ sách cực kì lớn, trên mặt đất rải một tấm thảm trải sàn trắng như tuyết.
“Đây là phòng của ngài.”
Quản gia mở đèn lớn ra. Đèn chùm hình hoa ngọc lan trên trần nhà sáng lên, cả phòng chìm trong một tầng sáng dịu nhẹ, như là vỏ sò dưới ánh trăng, đáng yêu mà hoàn hảo.
216 kích động nói: “Là phòng của riêng cháu sao? Rất… rất cảm ơn ngài.”
Từ trước đến nay, 216 vẫn luôn ở cùng 205 trong một gian phòng chỉ khoảng 10 mét vuông, hai cái giường bé xíu cách nhau bởi một chiếc bàn nhỏ, mỗi ngày sẽ có người đến kiểm tra vệ sinh cũng như vật dụng cấm.
Quản gia trầm giọng trả lời: “Đúng, là phòng của riêng cậu. Thế nhưng trước đó, có một số chuyện phải nói rõ ràng: Đầu tiên, ngoại trừ gian phòng của mình và khu vực sinh hoạt chung như phòng khách, vườn hoa, phòng ăn, xin đừng tự tiện đi vào những chỗ khác; thứ hai, trong nhà có alpha, mời cậu tự giác đeo vòng ức chế, hơn nữa, cậu vừa mới thành niên, rất có thể sẽ tiến vào kì phát tình, để không quấy nhiễu đến sinh hoạt của đại nhân, phải chắc chắn không được phép quên dụng cụ ức chế; thứ ba, mong cậu nhất định phải ghi nhớ, một khi cậu có những hành vi không hợp lễ nghi, như ăn cắp, chửi bới, trộm cắp….”
“Cháu không bao giờ.” Mắt 216 đỏ lên.
Quản gia dừng một chút: “Tôi chỉ khách quan mà nêu ra các trường hợp đó thôi, không hề có ý nhằm vào cậu. Hành lý của cậu đặt cạnh giường, đồ rửa mặt và các dụng cụ cá nhân khác đã chuẩn bị đầy đủ, cậu đi đường xe mệt nhọc, xin hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, quản gia rời đi.
Tim 216 vẫn còn đập thình thịch, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ, sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia, cuối cùng, ầm một tiếng nhào lên cái giường của mình.
Không phải đang nằm mơ đó chứ? 216 bò lên, mở rương hành lý mình mang theo, bên trong cũng chẳng có mấy thứ, chỉ là vài bộ quần áo, một đôi giày da dùng để đi hàng ngày, cùng với một con gấu bông rơi mất mắt đã đi theo em suốt 13 năm, cộng thêm túi sách mà ma ma giáo dưỡng cố tình nhét vào cho em.
Em biết trong sách viết cái gì. Em đã học tập những thứ đó rất lâu.
Thế nhưng hiện tại, em không cần phải đọc mấy quyển sách đó nữa rồi!
216 hưng phấn đến hồng cả gương mặt, đi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ. Hơi nước phủ kín phòng tắm, 216 ngồi trên gạch sứ lạnh lẽo, cố chịu cảm giác ngượng ngùng nâng bờ mông trắng trẻo lên, lấy ngón tay tách miệng huyệt ướt dầm dề thuốc mỡ ra, cầm lấy vòi sen nhẹ nhàng tẩy rửa.
Làn nước ấm nóng xả vào lớp thịt huyệt kiều mị mẫn cảm của em, nóng đến mức em vừa đau vừa ngứa, cắn răng nhẹ nhàng rên rỉ.
Vất vả mãi mới rửa sạch, em lại dùng xà phòng tỉ mỉ mà xoa lên khắp người, rửa ráy sạch sẽ một lần nữa, mặc đồ ngủ rồi đi ra ngoài.
216 đã tắm rửa, vùi mình trong chiếc chăn thơm mềm, cả người ấm áp dễ chịu, trong lồng ngực ôm bé chó bông, dụi dụi đầu vào nó, thật giống như được nằm giữa biển kẹo bông gòn ngọt ngào mới ra lò vậy.
Em thích nơi này quá đi, giờ đây em đã có căn phòng của riêng mình, đã có quyền được giao tiếp với người khác, đã có được tự do.
Rất nhanh em đã chìm vào giấc ngủ, ngon lành không chút mộng mị.
216 nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt ở nơi đây, mọi người trong nhà đều rất thân thiện, tất cả đều rất yêu thích omega đến từ viện giáo dưỡng này.
Trong nhà họ rất lâu rồi chưa từng được thấy omega nào, số lượng omega vốn ít ỏi, thường bị giấu ở những gia tộc quyền quý, giờ thì tốt rồi, nhà bọn họ cũng có omega đó, hơn nữa lại còn xinh đẹp nhường này. Mái tóc dài đen tuyền, làn da tuyết trắng, đôi mắt màu trà, nét cười e lệ ôn nhu.
Mà em không chỉ là bình hoa để người ta ngắm nhìn, em có thể nấu nướng, pha trà, may vá, tất cả đều rất thành thạo, thường thường còn giúp bọn họ chuẩn bị món ăn nữa.
Mọi người trong nhà bây giờ đi ra ngoài nói chuyện với người khác cũng tự tin hơn hẳn, nhà họ có một omega cao cấp đấy!
Nhưng mà có một chuyện, sao đại nhân lại không đánh dấu omega xinh đẹp này chứ?
Mấy người khó hiểu đưa mắt về phía omega đang ngồi trên ghế salon nhung tơ.
216 vẫn mặc bộ quần áo màu trắng viền vàng ở viện giáo dưỡng, áo khoác lụa trắng như tuyết lại mặc thêm áo nhung tuyết trắng bên trong, dưới quần trắng là một đoạn tất chân trắng tinh, thực sự là cả người trắng noãn, như là ánh trăng trong trẻo, mái tóc dài đen sẫm dịu nhẹ xõa trên vai, vài sợi buông xuống bên gò má trắng nõn của em, đẹp thay cho một cảnh trắng đen thuần túy đan xen.
Em đang cúi đầu may, may cho beta gác cổng một đóa hoa hồng nho nhỏ trên vạt áo. Em dùng cây kéo cắt đi sợi chỉ, giũ ra, vuốt cho bằng phẳng rồi mới đưa cho người gác cổng: “Ngài xem một chút xem.”
Gương mặt ngăm đen của beta gác cổng đỏ bừng, cười có chút ngốc nghếch: “Tôi chỉ là người gác cổng thôi mà, xin ngài đừng dùng kính ngữ với kẻ hèn như tôi.”
Quản gia đi qua, lỗ mũi hừ một tiếng.
Vụng về.
Mà chủ nhân của tòa nhà này đã một tuần rồi chưa trở lại.
Trong lòng 216 đương nhiên rất biết ơn vị alpha đã trao cho em một cuộc sống yên ổn an lành, nhưng mặt khác, em lại thấy hơi sợ hắn. Động một chút là em lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, khi em bị đưa đến đây, giữa chiếc giường bừa bộn, đôi mắt lạnh nhạt kia quan sát em, sâu thẳm như chiếc giếng không thấy đáy, làm em nổi da gà khắp người.
216 nghĩ, nếu hắn thường thường không về nhà thì tốt quá. Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, em đã tàn nhẫn mà phỉ nhổ chính mình, mình quá là vong ân phụ nghĩa rồi đấy!
Đến 24 tháng 12, những người trẻ tuổi rất mong chờ giáng sinh, cho nên chuẩn bị từ sớm. Trong nhà được trang trí thêm một chút, người gác cổng mang về một gốc cây thông noel cỡ vừa, đặt ở trong phòng khách, cũng lấy ra một hòm đựng đồ trang trí đưa cho 216, mời em hỗ trợ cùng.
Bên ngoài tuyết đang rơi rất lớn, những bông hoa tuyết như nhung chất đống bên bệ cửa, ngoài cửa sổ là cả một vùng băng tuyết trắng xóa, nhưng bên trong cửa sổ lại có lò sưởi ấm áp thoải mái cùng với trà nóng mới pha và điểm tâm.
216 đứng trên thang, treo lên ngọn cao nhất của cây thông ngôi sao vàng lấp lánh, em có chút hồi hộp hỏi: “Xin hỏi như vậy có ổn không ạ?”
Nhưng không có ai trả lời, 216 cẩn thận từng li từng tí một nhìn xuống, lại thấy chẳng biết từ lúc nào, chủ nhân của ngôi nhà này đã trở lại, đang đứng dưới thang, không mặc quân trang, mà mặc một bộ âu phục màu xám kiểu dáng đẹp mắt, được cắt may rất vừa người, chân đi giày da Oxford.
Chẳng trách em không thấy ai nói chuyện.
216 trong phút chốc trở nên luống cuống chân tay, chỉ ngây ngốc nói: “Chào ngài, hoan nghênh ngài trở về.”
Alpha ngẩng đầu nhìn em, hai chân 216 nhũn ra, càng thêm sợ hãi.
“Xuống đây.”
Alpha lạnh nhạt ra lệnh.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao đại nhân lại nghiêm khắc với omega này đến thế.
216 sợ đến mức cổ họng run run, không nói nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn vịn vào thang bò xuống dưới.
Nhưng chưa bò được vài bước, đã bị một đôi tay siết lấy eo ôm xuống, sau lưng tiếp xúc với một bờ ngực nóng bỏng, nháy mắt đã được đặt trên mặt đất.
Mặt em đỏ tới mang tai: “Cảm ơn ngài.”
Alpha không lên tiếng, chỉ là dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn em từ trên xuống.
Trên tay hắn còn mang bao tay bằng da dê chưa kịp tháo, cứ như vậy chạm lên cổ 216, loại da quý giá ma sát cần cổ mềm mại trắng ngần của em, như là bao tay để giết chết con mồi.
Hắn nói: “Thứ này rất thích hợp với em.”
216 thấy hơi khó hiểu vì câu nói này, cúi đầu thì nhìn thấy chiếc vòng cổ ức chế màu đen trên cổ mình. Dụng cụ ức chế này cũng làm từ da mềm, vừa vặn mà che đi tuyến thể mềm mại sau cổ em, đặt ngay giữa yết hầu nhỏ nhắn đáng yêu, màu đen thuần và màu trắng thuần đối lập với nhau, rung động lòng người.
Alpha tới gần em, thấp giọng nói: “Như là chó con đeo vòng cổ vậy.”
Khuôn mặt 216 đỏ bừng, bên tai như sắp nhỏ ra máu.
Vậy là có ý gì?
Nói em là chó con sao?
216 có chút xấu hổ, và còn hơi giận nữa, đôi môi cứ ngập ngừng không biết phải đáp lại ra sao.
Danh sách chương