216 ngồi trên thảm trải sàn ở phòng khách chơi với một con chó con lông xù màu nâu.
Em đặt cho nó một cái tên rất hay, gọi là Nhung Nhung.
Chó con vừa ngoan ngoãn vừa quấn người, vòng quanh 216 chạy tới chạy lui, chốc chốc lại duỗi đầu lưỡi liếm liếm ngon tay 216.
“Nhung Nhung, em có biết ngồi xuống không?” 216 xoa xoa đầu con chó.
Nhung Nhung kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó ngậm một quả bóng cao su đặt vào tay em.
Nó muốn chơi quả bóng nhỏ này.
216 cũng không ngại, em thấy Nhung Nhung thật là đáng yêu, thông minh, hiếu động, lại thích làm nũng.
Hạ Vân Sơn từ trên lầu đi xuống, 216 nghe thấy tiếng bước chân là rụt cổ lại, ôm chó con rúc vào một góc trên ghế sô pha.
Hạ Vân Sơn ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái là thấy hành động của em.
Hắn thở dài trong lòng. Hắn không cẩn thận mà chơi quá lửa.
Hôm qua sau khi hai người chơi ở trên giường, lát sau Hạ Vân Sơn ôm em đi vào phòng vệ sinh. 216 bị dụ dỗ nằm nhoài trên bồn rửa mặt, tay chống trên mặt bồn, bởi vì eo của tiên sinh không tiện, nên em chủ động lắc mông nuốt vào cái dương v*t đang cọ trên mông mình. 216 thật vất vả mới được hai người lên cao trào, sau đó tiên sinh ôm em nằm vào bồn tắm, hai người quấn lấy nhau tắm rửa, sờ mó vuốt ve một lúc thì súng lên nòng, em chỉ có thể nằm sấp xuống khẩu giao cho tiên sinh.
Chờ đến khi đôi môi em đỏ như mái, khóe môi trầy da, tiên sinh lại dỗ em nuốt tinh dịch xuống, rồi em lại bị ôm eo ném vào trên giường. Còng tay lại một lần nữa bị móc vào, chỉ cần hơi nhúc nhích là tiếng kêu leng keng vang lên.
Em bị còng vào, cứ như là tội phạm.
Nhưng em không có phạm tội mà, họa chăng thì cùng lắm em chỉ phạm phải một cái lỗi nhỏ xíu xiu. Em tủi thân chết đi được, mềm nhũn khóc lên, tay đỏ ửng, nhưng đổi lại chỉ là bị Hạ Vân Sơn nắm eo đi vào càng sâu.
Hai người làm đến tận sáng hôm sau mới ra khỏi phòng.
216 bị làm đến phát sợ. Vừa nhìn thấy Hạ Vân Sơn, eo đã bủn rủn không chịu nổi, cẳng chân nhỏ run lên, thật giống như vừa mới trải qua cơn cao trào chí mạng.
Hạ Vân Sơn đi tới, cong ngón tay gõ vào đầu chó con. Chó con kêu gâu gâu thật to, sau đó cắn vào ống quần hắn.
Hạ Vân Sơn nhíu nhíu mày: “Nguyên Nguyên, em bảo nó đi.”
216 rất ít khi thấy vẻ mặt của Hạ Vân Sơn, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thú vị, yếu ớt nói: “Em không dạy được nó. Là tiên sinh mang nó về mà.”
Hạ Vân Sơn nhìn nét mặt em, nở nụ cười, véo véo mặt 216.
Hắn cúi người xuống, vừa định hôn môi, ngoài cửa lại có một người đi vào.
216 kêu lên một tiếng sợ hãi, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của tiên sinh, xấu hổ ôm lấy chó con ngồi dịch ra.
Hạ Vân Sơn: “… Thi Duệ! Cậu đi vào cũng phải báo một tiếng chứ!”
Thi Duệ nhìn 216, rồi nhìn Hạ Vân Sơn, cảm thấy càng thêm ủ rũ. Hai người này sao lại nhanh chóng thân mật quấn quýt vậy chứ? Sao gã ngay cả cửa phòng của mẹ nhỏ còn chưa vào được.
Thi Duệ dửng dưng ngồi lên ghế sô pha, thổi tóc mái một cái, vô lại nói: “Ngày xưa có giờ phải báo gì đâu. Trong nhà có người đúng là nó khác hẳn. Tôi nói thẳng nhé, anh mà không giúp tôi chuyện của 136, tôi sẽ ngồi lì ở đâu không đi đâu hết.”
216 nhìn Thi Duệ, muốn nói lại thôi, chỉ có thể ôm cho con đi lên lầu.
Hạ Vân Sơn nhìn 216 đi rồi, mới ngồi xuống bên cạnh Thi Duệ, huých vào khuỷu tay gã một cái, buông lời cười nhạo: “Khẩu vị của cậu đúng là làm người ta thán phục.”
“Đừng nói linh tinh nữa, hiến kế cho tôi nhanh.”
“Tôi cũng đâu phải chuyên gia trong phương diện này.” Hạ Vân Sơn vắt chân lên, “Nhưng mà, có mấy lời có thể nói với cậu. Miệng phải ngọt, ra tay với bản thân phải tàn nhẫn. Hết rồi, cút đi.”
Thi Duệ cảm thấy chuyện này cũng không khó, thế là nhấc mông đi.
Lúc sau hắn lau chùi quân hàm sáng loáng rồi đi vào khu dân cư mới, quen cửa quen nẻo mà mò tới cửa nhà 136.
Cửa chống trộm được khóa chặt, nhưng vì muốn thông gió nên không đóng cửa gỗ. Phòng khách nho nhỏ vì hướng không được đẹp nên nhìn có vẻ tối tắm, phải mở một chiếc đèn huỳnh quang.
Trên ghế sô pha bọc vải bố có một cái chăn mỏng. Thi Mẫn ngồi một mình trên ghế sô pha, bàn tay mum múp thịt đang cầm một cái bánh đậu xanh, vừa xem TV vừa ăn, vụn bánh rơi lung tung trên ghế sô pha.
Thấy vậy bé vội vã cuống cuồng nhảy xuống ghế sô pha, nhặt lên từng mẩu vụn bánh đặt vào tay.
Ma ma sẽ không vui.
Bé ngoan là phải sạch sẽ.
“Thi Mẫn.”
Thi Mẫn nghe có người gọi bé, quay đầu mở to đôi mắt tròn xoe, thấy là Thi Duệ, nghiêng đầu nói: “Anh trai.”
Thi Mẫn vỗ vỗ tay nhấc cái chân ngắn nhỏ tròn lẳn chạy tới, “Em chào anh ạ.”
Thi Duệ cảm thấy Thi Mẫn đúng là một đứa nhỏ ngoan, càng nhìn càng thấy thích, ngồi xổm xuống ngang với Thi Mẫn, mềm giọng dụ dỗ: “Mẫn Mẫn mở cửa cho anh trai được không?”
“Em không biết mở.” Thi Mẫn cắn ngón tay mơ hồ nói.
Thi Duệ khó khăn kéo ra một vệt cười, “Mẫn Mẫn mang ra đây một cái ghế nhỏ, sau đó vặn khóa cửa là được rồi. Mẫn Mẫn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được.”
Thi Mẫn cười đến là ngọt ngào, lộ ra một cái nhỏ xíu mới nhú: “Em thông minh lắm đấy.” Nói xong, bé quay người di cái ghế đẩu đồ chơi của mình ra, Thi Duệ lập tức quỳ xuống giữ chân ghế: “Cẩn thận một chút.”
Thi Mẫn gật đầu, nhấc chân lên, ngón tay mềm nhũn sờ tới sờ lui, cạch một tiến, khóa được mở ra.
Thi Duệ kinh hoảng trong lòng, mở cửa ra, sau đó ôm Thi Mẫn lên ghế sô pha, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Thi Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đang ngủ ạ.”
Thi Duệ thả bé lại lên ghế sô pha, đóng kín cửa, sau đó thấp giọng dặn dò: “Anh trai đi lên lầu, em không được chạy lung tung. Ai kêu em mở cửa em cũng không được mở, biết chưa?”
Thi Mẫn gật gật đầu.
Thi Duệ rón ra rón rén đi lên lầu. Phòng ở khu dân cư mới có hai tầng, trên tầng hai chỉ có hai phòng. Thi Duệ rất dễ dàng tìm được phòng ngủ của 136.
Gã nhẹ nhàng mở cửa ra. Rèm trong phòng ngủ được đóng lại, nhưng màn che sáng không kéo kín, ánh sáng buổi trưa sau khi được lọc thì trở nên dịu nhẹ, ngọt ngào như mật ong.
Trong ngực 136 ôm em bé nằm trên giường, tóc dài rối tung xõa trên cái gối trắng tinh, hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ tươi hơi mở, hình như mới ngủ chưa lâu, hô hấp chưa đều đặn, nhưng trên gương mặt xinh đẹp tuyết trắng đã nổi lên hai rặng mây ửng đỏ.
Anh vẫn mặc váy ngủ. Thói quen này của anh do Thi Duệ ép buộc mà ra. Thi Duệ khăng khăng là ở trên giường anh phải mặc váy, thành ra nếu giờ anh không mặc váy thì ngủ không yên.
Váy ngủ màu trắng được thêu lên dải hoa bằng ren, nhẹ nhàng bao bọc lấy người đẹp đang say ngủ, phác họa ra đường cong thân thể ngọt ngào, mềm mại mà đầy đặn như dáng hình tạo nên từ nước của anh. Váy dài đến cẳng chân, để lộ ra một đôi chân trắng nõn nà, trên nền đệm màu đỏ chẳng khác nào một viên ngọc sáng.
Anh chính là thánh mẫu vĩnh hằng của gã.
Thi Duệ vậy mà nhìn đến mê muội, cởi giày ra, chậm rãi đi vào.
136 vẫn ngủ say không chút đề phòng.
Khi mà Thi Duệ vì anh mà hàng đêm trằn trọc không thể chợp mắt, thì anh vẫn an ổn ngủ say giấc nồng.
Thi Duệ tức muốn chết, anh đang cố ý đùa bỡn gã chăng? Nói cái gì mà thích mình, cái gì mà hè nào cũng chờ đợi, có phải là chỉ muốn xem phản ứng của gã ra sao? Nếu gã lập tức thổ lộ với anh, có phải là 136 sẽ trở mặt mà trào phúng hắn một cách vô tình không? Gã sẽ trở thành người đầu tiên trong giới yêu đương vụng trộm thực sự động lòng sau đó lại vứt sạch tôn nghiêm của mình mà tỏ tình sao?
Thi Duệ giãy giụa, tức giận, không kiềm được lòng mà nằm xuống bên cạnh 136, ôm lấy anh.
Sau đó thì sao?
Thi Duệ bị sự phẫn nộ chi phối, chỉ biết làm theo bản năng, vén váy ngủ của 136 lên, chui vào.
Thực sự là gã khát muốn chết, trong cổ họng bừng lửa, trên thân thể cũng bừng lửa, như thể sắp sửa bị ngọn lửa thiêu rụi. Gã nhất định phải uống một ngụm 136.
Gã gần như si mê hôn lên làn da anh, từ bắp chân đến đùi, dương v*t đang ngủ say và cái bụng mềm mại, lên trên nữa, chính là bộ ngực non mềm phấn nộn.
Gã há mồm ngậm vào.
136 đang ngủ mơ màng, trong cơn mơ anh thấy mình như bị mắc kẹt trong một đầm lầy lầy lội ẩm ướt, càng giãy dụa càng lún sâu. Mãi đến khi cảm giác bị mút liếm và nhào nặn từ bộ ngực truyền đến, đầu tiết sữa vừa mới cho con bú bị mở ra, dòng sữa ngọt ngào mang theo chút hơi tanh chảy vào một khuôn miệng quen thuộc.
Hô hấp 136 trở nên dồn dập, dáng vẻ vừa như là khổ sở vừa như là vui thích.
Anh cố mở mắt ra, nhìn thấy váy ngủ rộng thùng thình của mình nhô lên, người bên trong đang hút sữa hệt như em bé, một bên vừa day vừa cắn, bên kia thì dùng tay đùa bỡn đầu v* đã cạn sữa, nhào nặn ra đủ hình dáng như đang nhào bột.
136 sợ hết hồn, lập tức lùi ra sau, lại bị một bàn tay đè lại đùi.
Người kia thò đầu ra từ váy ngủ của anh, trên đôi môi mềm mỏng đẹp đẽ của thiếu niên còn dính chất lỏng màu trắng đục, cười rộ lên, ý cười lạnh lẽo mà tàn nhẫn, lộ ra chiếc răng nanh đẹp đẽ.
“Em không cho anh vào nhà, chẳng nhẽ anh không biết tìm cách khác sao?”
Hết chương 29.
Em đặt cho nó một cái tên rất hay, gọi là Nhung Nhung.
Chó con vừa ngoan ngoãn vừa quấn người, vòng quanh 216 chạy tới chạy lui, chốc chốc lại duỗi đầu lưỡi liếm liếm ngon tay 216.
“Nhung Nhung, em có biết ngồi xuống không?” 216 xoa xoa đầu con chó.
Nhung Nhung kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó ngậm một quả bóng cao su đặt vào tay em.
Nó muốn chơi quả bóng nhỏ này.
216 cũng không ngại, em thấy Nhung Nhung thật là đáng yêu, thông minh, hiếu động, lại thích làm nũng.
Hạ Vân Sơn từ trên lầu đi xuống, 216 nghe thấy tiếng bước chân là rụt cổ lại, ôm chó con rúc vào một góc trên ghế sô pha.
Hạ Vân Sơn ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái là thấy hành động của em.
Hắn thở dài trong lòng. Hắn không cẩn thận mà chơi quá lửa.
Hôm qua sau khi hai người chơi ở trên giường, lát sau Hạ Vân Sơn ôm em đi vào phòng vệ sinh. 216 bị dụ dỗ nằm nhoài trên bồn rửa mặt, tay chống trên mặt bồn, bởi vì eo của tiên sinh không tiện, nên em chủ động lắc mông nuốt vào cái dương v*t đang cọ trên mông mình. 216 thật vất vả mới được hai người lên cao trào, sau đó tiên sinh ôm em nằm vào bồn tắm, hai người quấn lấy nhau tắm rửa, sờ mó vuốt ve một lúc thì súng lên nòng, em chỉ có thể nằm sấp xuống khẩu giao cho tiên sinh.
Chờ đến khi đôi môi em đỏ như mái, khóe môi trầy da, tiên sinh lại dỗ em nuốt tinh dịch xuống, rồi em lại bị ôm eo ném vào trên giường. Còng tay lại một lần nữa bị móc vào, chỉ cần hơi nhúc nhích là tiếng kêu leng keng vang lên.
Em bị còng vào, cứ như là tội phạm.
Nhưng em không có phạm tội mà, họa chăng thì cùng lắm em chỉ phạm phải một cái lỗi nhỏ xíu xiu. Em tủi thân chết đi được, mềm nhũn khóc lên, tay đỏ ửng, nhưng đổi lại chỉ là bị Hạ Vân Sơn nắm eo đi vào càng sâu.
Hai người làm đến tận sáng hôm sau mới ra khỏi phòng.
216 bị làm đến phát sợ. Vừa nhìn thấy Hạ Vân Sơn, eo đã bủn rủn không chịu nổi, cẳng chân nhỏ run lên, thật giống như vừa mới trải qua cơn cao trào chí mạng.
Hạ Vân Sơn đi tới, cong ngón tay gõ vào đầu chó con. Chó con kêu gâu gâu thật to, sau đó cắn vào ống quần hắn.
Hạ Vân Sơn nhíu nhíu mày: “Nguyên Nguyên, em bảo nó đi.”
216 rất ít khi thấy vẻ mặt của Hạ Vân Sơn, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thú vị, yếu ớt nói: “Em không dạy được nó. Là tiên sinh mang nó về mà.”
Hạ Vân Sơn nhìn nét mặt em, nở nụ cười, véo véo mặt 216.
Hắn cúi người xuống, vừa định hôn môi, ngoài cửa lại có một người đi vào.
216 kêu lên một tiếng sợ hãi, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của tiên sinh, xấu hổ ôm lấy chó con ngồi dịch ra.
Hạ Vân Sơn: “… Thi Duệ! Cậu đi vào cũng phải báo một tiếng chứ!”
Thi Duệ nhìn 216, rồi nhìn Hạ Vân Sơn, cảm thấy càng thêm ủ rũ. Hai người này sao lại nhanh chóng thân mật quấn quýt vậy chứ? Sao gã ngay cả cửa phòng của mẹ nhỏ còn chưa vào được.
Thi Duệ dửng dưng ngồi lên ghế sô pha, thổi tóc mái một cái, vô lại nói: “Ngày xưa có giờ phải báo gì đâu. Trong nhà có người đúng là nó khác hẳn. Tôi nói thẳng nhé, anh mà không giúp tôi chuyện của 136, tôi sẽ ngồi lì ở đâu không đi đâu hết.”
216 nhìn Thi Duệ, muốn nói lại thôi, chỉ có thể ôm cho con đi lên lầu.
Hạ Vân Sơn nhìn 216 đi rồi, mới ngồi xuống bên cạnh Thi Duệ, huých vào khuỷu tay gã một cái, buông lời cười nhạo: “Khẩu vị của cậu đúng là làm người ta thán phục.”
“Đừng nói linh tinh nữa, hiến kế cho tôi nhanh.”
“Tôi cũng đâu phải chuyên gia trong phương diện này.” Hạ Vân Sơn vắt chân lên, “Nhưng mà, có mấy lời có thể nói với cậu. Miệng phải ngọt, ra tay với bản thân phải tàn nhẫn. Hết rồi, cút đi.”
Thi Duệ cảm thấy chuyện này cũng không khó, thế là nhấc mông đi.
Lúc sau hắn lau chùi quân hàm sáng loáng rồi đi vào khu dân cư mới, quen cửa quen nẻo mà mò tới cửa nhà 136.
Cửa chống trộm được khóa chặt, nhưng vì muốn thông gió nên không đóng cửa gỗ. Phòng khách nho nhỏ vì hướng không được đẹp nên nhìn có vẻ tối tắm, phải mở một chiếc đèn huỳnh quang.
Trên ghế sô pha bọc vải bố có một cái chăn mỏng. Thi Mẫn ngồi một mình trên ghế sô pha, bàn tay mum múp thịt đang cầm một cái bánh đậu xanh, vừa xem TV vừa ăn, vụn bánh rơi lung tung trên ghế sô pha.
Thấy vậy bé vội vã cuống cuồng nhảy xuống ghế sô pha, nhặt lên từng mẩu vụn bánh đặt vào tay.
Ma ma sẽ không vui.
Bé ngoan là phải sạch sẽ.
“Thi Mẫn.”
Thi Mẫn nghe có người gọi bé, quay đầu mở to đôi mắt tròn xoe, thấy là Thi Duệ, nghiêng đầu nói: “Anh trai.”
Thi Mẫn vỗ vỗ tay nhấc cái chân ngắn nhỏ tròn lẳn chạy tới, “Em chào anh ạ.”
Thi Duệ cảm thấy Thi Mẫn đúng là một đứa nhỏ ngoan, càng nhìn càng thấy thích, ngồi xổm xuống ngang với Thi Mẫn, mềm giọng dụ dỗ: “Mẫn Mẫn mở cửa cho anh trai được không?”
“Em không biết mở.” Thi Mẫn cắn ngón tay mơ hồ nói.
Thi Duệ khó khăn kéo ra một vệt cười, “Mẫn Mẫn mang ra đây một cái ghế nhỏ, sau đó vặn khóa cửa là được rồi. Mẫn Mẫn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được.”
Thi Mẫn cười đến là ngọt ngào, lộ ra một cái nhỏ xíu mới nhú: “Em thông minh lắm đấy.” Nói xong, bé quay người di cái ghế đẩu đồ chơi của mình ra, Thi Duệ lập tức quỳ xuống giữ chân ghế: “Cẩn thận một chút.”
Thi Mẫn gật đầu, nhấc chân lên, ngón tay mềm nhũn sờ tới sờ lui, cạch một tiến, khóa được mở ra.
Thi Duệ kinh hoảng trong lòng, mở cửa ra, sau đó ôm Thi Mẫn lên ghế sô pha, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Thi Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đang ngủ ạ.”
Thi Duệ thả bé lại lên ghế sô pha, đóng kín cửa, sau đó thấp giọng dặn dò: “Anh trai đi lên lầu, em không được chạy lung tung. Ai kêu em mở cửa em cũng không được mở, biết chưa?”
Thi Mẫn gật gật đầu.
Thi Duệ rón ra rón rén đi lên lầu. Phòng ở khu dân cư mới có hai tầng, trên tầng hai chỉ có hai phòng. Thi Duệ rất dễ dàng tìm được phòng ngủ của 136.
Gã nhẹ nhàng mở cửa ra. Rèm trong phòng ngủ được đóng lại, nhưng màn che sáng không kéo kín, ánh sáng buổi trưa sau khi được lọc thì trở nên dịu nhẹ, ngọt ngào như mật ong.
Trong ngực 136 ôm em bé nằm trên giường, tóc dài rối tung xõa trên cái gối trắng tinh, hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ tươi hơi mở, hình như mới ngủ chưa lâu, hô hấp chưa đều đặn, nhưng trên gương mặt xinh đẹp tuyết trắng đã nổi lên hai rặng mây ửng đỏ.
Anh vẫn mặc váy ngủ. Thói quen này của anh do Thi Duệ ép buộc mà ra. Thi Duệ khăng khăng là ở trên giường anh phải mặc váy, thành ra nếu giờ anh không mặc váy thì ngủ không yên.
Váy ngủ màu trắng được thêu lên dải hoa bằng ren, nhẹ nhàng bao bọc lấy người đẹp đang say ngủ, phác họa ra đường cong thân thể ngọt ngào, mềm mại mà đầy đặn như dáng hình tạo nên từ nước của anh. Váy dài đến cẳng chân, để lộ ra một đôi chân trắng nõn nà, trên nền đệm màu đỏ chẳng khác nào một viên ngọc sáng.
Anh chính là thánh mẫu vĩnh hằng của gã.
Thi Duệ vậy mà nhìn đến mê muội, cởi giày ra, chậm rãi đi vào.
136 vẫn ngủ say không chút đề phòng.
Khi mà Thi Duệ vì anh mà hàng đêm trằn trọc không thể chợp mắt, thì anh vẫn an ổn ngủ say giấc nồng.
Thi Duệ tức muốn chết, anh đang cố ý đùa bỡn gã chăng? Nói cái gì mà thích mình, cái gì mà hè nào cũng chờ đợi, có phải là chỉ muốn xem phản ứng của gã ra sao? Nếu gã lập tức thổ lộ với anh, có phải là 136 sẽ trở mặt mà trào phúng hắn một cách vô tình không? Gã sẽ trở thành người đầu tiên trong giới yêu đương vụng trộm thực sự động lòng sau đó lại vứt sạch tôn nghiêm của mình mà tỏ tình sao?
Thi Duệ giãy giụa, tức giận, không kiềm được lòng mà nằm xuống bên cạnh 136, ôm lấy anh.
Sau đó thì sao?
Thi Duệ bị sự phẫn nộ chi phối, chỉ biết làm theo bản năng, vén váy ngủ của 136 lên, chui vào.
Thực sự là gã khát muốn chết, trong cổ họng bừng lửa, trên thân thể cũng bừng lửa, như thể sắp sửa bị ngọn lửa thiêu rụi. Gã nhất định phải uống một ngụm 136.
Gã gần như si mê hôn lên làn da anh, từ bắp chân đến đùi, dương v*t đang ngủ say và cái bụng mềm mại, lên trên nữa, chính là bộ ngực non mềm phấn nộn.
Gã há mồm ngậm vào.
136 đang ngủ mơ màng, trong cơn mơ anh thấy mình như bị mắc kẹt trong một đầm lầy lầy lội ẩm ướt, càng giãy dụa càng lún sâu. Mãi đến khi cảm giác bị mút liếm và nhào nặn từ bộ ngực truyền đến, đầu tiết sữa vừa mới cho con bú bị mở ra, dòng sữa ngọt ngào mang theo chút hơi tanh chảy vào một khuôn miệng quen thuộc.
Hô hấp 136 trở nên dồn dập, dáng vẻ vừa như là khổ sở vừa như là vui thích.
Anh cố mở mắt ra, nhìn thấy váy ngủ rộng thùng thình của mình nhô lên, người bên trong đang hút sữa hệt như em bé, một bên vừa day vừa cắn, bên kia thì dùng tay đùa bỡn đầu v* đã cạn sữa, nhào nặn ra đủ hình dáng như đang nhào bột.
136 sợ hết hồn, lập tức lùi ra sau, lại bị một bàn tay đè lại đùi.
Người kia thò đầu ra từ váy ngủ của anh, trên đôi môi mềm mỏng đẹp đẽ của thiếu niên còn dính chất lỏng màu trắng đục, cười rộ lên, ý cười lạnh lẽo mà tàn nhẫn, lộ ra chiếc răng nanh đẹp đẽ.
“Em không cho anh vào nhà, chẳng nhẽ anh không biết tìm cách khác sao?”
Hết chương 29.
Danh sách chương