Trong cung Diệu Thiền tản ra mùi thảo dược nồng nặc, ngoài cửa sổ trạm trổ từ nam đến bắc là hoa cúc Khổng Tước và trúc lễ hải đường nở rộ, nếu đặt ở trước kia thì đúng là mùa ngắm hoa tốt nhất, nhưng hôm nay tòa cung điện này lại phủ kín một lớp lụa mỏng tối tăm.
Cấm Vệ Quân bao vây nơi này ba lớp trong ba lớp ngoài không để lọt một giọt nước, ngay cả ruồi cũng không bay ra được.
Huân hương ở nội điện lượn lờ bay lên, nhạt như khói xanh, mùi thơm đó lại chân thực lượn lờ nơi chóp mũi của tất cả mọi người. Trần Loan ngửi thấy lại chỉ muốn rơi nước mắt.
Đây là hương hoa nhài mà từ trước đến nay Kỷ Thiền yêu thích nhất, hiện tại nàng ấy nằm ở trên giường cách đó không xa, hơi thở mong manh, nàng lại bị người ta cưỡng ép chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả lời an ủi cổ vũ cũng không nói được một câu.
Kỷ Cẩm Tú không hề bất ngờ về lời đồng ý của Kỷ Hoán, vào lúc hai người còn chưa thành thân, bà đã bóng gió thăm dò được vị trí của tiểu cô nương yểu điệu này trong lòng Kỷ Hoán.
Nếu không thì cũng không thể tìm tới nàng.
Kỷ Cẩm Tú mím môi, kiềm nén sự ấm ức trong lòng không lên không xuống, nếu không phải năm đó Xương Đế không có sự bao dung, dễ tin lời của người khác, không nghe lọt được nửa câu minh oan, bà và Triệu Khiêm vốn nên là đôi thần tiên quyến lữ môn đăng hộ đối.
Bà không cần khổ sở chờ đợi mười mấy năm, ông ta cũng không cần trốn đông trốn tây, không thấy được ánh sáng như chuột chạy qua đường, bọn họ vốn không cần như vậy!
Đến nỗi cuối cùng, ông ta và bà đều trở thành loại người mà mình ghét nhất.
Nếu như có thể sống sót thật tốt thì ai lại làm chuyện khiến người ta phỉ nhổ khinh thường như thế này chứ? Ánh mắt Kỷ Cẩm Tú càng sắn bén hơn, bên phía Đại Lý Tự nhanh chóng có người tới, chính là lão thần năm đó hỗ trợ Trần Thân điều tra bản án Tả Tướng quân mưu phản, có lẽ là sống lâu thấy cũng nhiều thứ rồi, ông ta che giấu sự kinh ngạc trong lòng, cúi đầu cầm bút tốc ký. Cuối cùng viết đầy hai tờ giấy tuyên, cung kính dâng đến tay Kỷ Hoán.
Sắc mặt Kỷ Hoán hung ác nham hiểm, đáy mắt lạnh lẽo, chỉ liếc qua nội dung trên đó rồi chuyển tay vứt lên người Triệu Khiêm. Đáy mắt Triệu Khiêm nổi lên ngàn vạn gợn sóng, hai tay nâng hai tờ giấy mỏng đó, thân thể cong xuống, tựa như trong tay là thứ gì đó nặng ngàn cân. Ông ta kích động đến nỗi thân thể không chịu khống chế mà run rẩy.
Hai mươi năm trước định tội bằng hai trang giấy mỏng, không hề có đạo lý rõ ràng, hai mươi năm sau trầm oan giải tội, lại đổi lấy hai tờ giấy mỏng, dùng tính mạng của người ông ta yêu chân thành để đổi lấy.
Kỷ Hoán là nhân vật cỡ nào, với màn ầm ĩ ngày hôm nay, ông ta và Cẩm Tú không ai thoát được.
Số mệnh đã sớm định rồi.
Một lát sau, Triệu Khiêm tỉnh táo lại, ông ta cẩn thận gấp hai tờ giấy đó lại rồi bỏ vào tay áo, sau đó đứng lên nói với Kỷ Hoán: “Phiền bệ hạ cởi bỏ gông xiềng.”
Lời này của ông ta tự nhiên mà bình tĩnh, Kỷ Hoán như có cảm giác, nâng mí mắt lên, thủ vệ ở một bên đi tới xòe tay lộ ra chiếc chìa khóa đồng nho nhỏ, cầm lên vặn một cái, gông xiềng trên người Triệu Khiêm được mở ra.
Ông ta kéo xích chân, đi một bước vang một tiếng lết tới trước mặt Kỷ Cẩm Tú, gương mặt dưới mái tóc đen rối tung thon gầy dịu dàng. Bà nhìn thấy mà hoảng hốt, còn chưa lấy lại tinh thần thì bàn tay cầm dao đã bị ông ta cầm lấy.
“Tứ ca ca, huynh muốn làm gì?” Giọng nói Kỷ Cẩm Tú khàn khàn, vẻ mặt khó hiểu.
Bởi vì Triệu Khiêm cầm tay bà xê dịch con dao kia ra khỏi cần cổ bê bết máu của Trần Loan, việc này khiến trong lòng Cẩm Tú có linh cảm không tốt.
Hiện tại bà không thể thả người được, Triệu Khiêm vẫn chưa an toàn rời khỏi hoàng cung này.
“Cẩm Tú, ta mệt rồi.” Giọng nói Triệu Khiêm thoải mái: “Thù cũng báo rồi, oan cũng giải rồi, ta sống một mình không có gì hay.”
Kỷ Cẩm Tú sửng sốt một lúc, nước mắt rơi như mưa.
Ông ta là một cơn gió không bị trói buộc giữa nhân gian, thổi về phía bà, chỉ một ánh mắt đã khiến bà si mê nhớ nhung cả đời, dùng hết sức lực toàn thân giữ lại cũng không thể tu thành chính quả.
Dao găm chậm rãi rời khỏi, cuối cùng đâm vào trong thịt, lúc này Triệu Khiêm mới vì cơn đau dữ dội mà nhíu mày một cái, cười vô cùng dữ tợn: “Cẩm Tú, kiếp sau nếu không làm con cháu Triệu gia thì nên đổi lại là ta bảo vệ muội không ngại nửa đời.”
Vì Triệu gia, vì chuyện năm đó, cả đời này ông ta đều bôn ba tính toán, trong tay nhuốm rất nhiều máu tươi, cuối cùng cũng không sống thành dáng vẻ mình muốn, ngược lại phụ lòng người thật lòng thật dạ với ông ta.
Trên dao găm còn sót lại nhiệt độ máu tươi của hai người, giống như một đóa hoa đỏ rực nở ra trong thời tiết rét đậm. Kỷ Cẩm Tú vừa khóc vừa cười gật đầu, ôm ông ta chậm rãi ngã xuống, trên khuôn mặt đẹp đẽ đều là vẻ thỏa mãn.
Kỷ Hoán lách mình tiến lên, đá con dao găm kia đi xa, kéo tiểu cô nương vẫn luôn bị Kỷ Cẩm Tú uy hiếp ra ngoài.
Trần Loan căng cứng cơ thể đứng trọn ba canh giờ, hai chân đều đang run rẩy, lúc thần kinh kéo căng thì không thấy gì, bây giờ thấy người trước mắt dựa vào nhau ngã trong vũng máu, sợi dây cung trong đầu bị kíc.h thích mạnh, thân thể nàng mềm nhũn rơi vào ngực Kỷ Hoán.
Ân oán tình thù liên quan đến hai đời người, hôm nay cuối cùng cũng có kết cục.
Tô ma ma chạy tới muốn nói chuyện, lại tinh mắt nhìn thấy bên dưới váy của Trần Loan chậm rãi thấm ra màu đỏ tươi, đầu óc bà mơ màng, giống như mấy đóa pháo hoa nổ tung, giọng nói bà ấy đột nhiên trở nên the thé: “Nương nương… nương nương chảy máu rồi!”
“Thái y, thái y đâu?!”
Sau một trận rối loạn, tốt xấu gì cũng không xảy ra sự cố nào, Trần Loan nằm trên nệm bằng vải lụa bóng thêu hoa, cả người choáng váng không có sức lực giống như ở trong mơ vậy, chỉ có tiếng nói của thái y vang ong ong bên tai.
“... Hoàng Hậu nương nương bị kinh sợ, trên cổ bị thương nhẹ, lại đứng lâu như vậy, lúc này mới hơi động thai. Thần đã kê đơn thuốc an thai rồi, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Hoàng Thượng không cần lo lắng.”
Mặc dù trước đó trong lòng nàng đã phỏng đoán, nhưng lúc này nghe thái y xác nhận, rốt cuộc tâm trạng cũng khác.
Nàng thật sự có con rồi.
Cuối cùng mi tâm của Kỷ Hoán cũng giãn ra, giọng nói của hắn ấm áp nhàn nhạt: “Hoàng Hậu có thai mấy tháng rồi?”
“Vẫn chưa đến hai tháng, ba tháng đầu là thời điểm nguy hiểm nhất, không thể quá vất vả hao tổn tinh thần, phập phồng thấp phỏm, nhưng chỉ cần người bên cạnh hầu hạ cẩn thận, không xảy ra sơ sót gì sẽ không sao.”
Trần Loan sống sót sau tai nạn, nghe được lời này cũng yên lòng, chỉ là trong lòng vẫn nhớ đến một chuyện khác nên làm thế nào cũng không yên ổn được. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía thái y đó, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Công chúa thế nào rồi? Có dấu hiệu chuyển biến tốt không?”
Thái y lén nhìn đế vương ở bên cạnh rồi rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Bẩm nương nương, hơi thở Tam công chúa yếu ớt, hiện tại vẫn chưa hồi phục.” Ông ấy dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Thứ cho vi thần nói thẳng, cơ thể Tam công chúa thật sự quá yếu, nếu như đến giờ Tý tối nay vẫn chưa tỉnh lại thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Yên tĩnh như chết.
Trần Loan mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra được nửa chữ, nàng chán nản rũ cổ tay xuống, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Kỷ Hoán: “Dốc hết toàn lực trị liệu, dược liệu cần thiết đều dùng loại tốt nhất.”
Nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn không phải là vấn đề thuốc men.
Thái y đó nghiêm mặt gật đầu rồi khom người lui ra ngoài, để lại không gian cho đế hậu.
Kỷ Hoán tiến lên hai ba bước ngồi ở mép giường, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, vẻ mặt phức tạp khiến Trần Loan nhìn không ra.
“Hoàng Thượng.” Trần Loan đưa tay kéo ống tay áo của hắn, giọng nói hơi nhỏ và yếu, mang theo chút run rẩy, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường từ chuyện đó.
“Là trẫm không tốt.” Kỷ Hoán cầm ngược lại đầu ngón tay lạnh buốt của nàng, cầm trong tay mềm mại tựa như không có xương, màu đen đặc như mực trong mắt hắn tản đi một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, không còn che giấu sự chán nản trên mặt nữa.
“Nói bậy.” Trần Loan chậm rãi nhích người, tới gần hắn hơn một chút. Nàng quyến luyến cọ vào bàn tay ấm áp của hắn, nói: “Bà ta có thể vì một Triệu Khiêm mà làm ra chuyện như vậy, chàng và ta đều không nghĩ tới, sao có thể trách chàng?”
Hắn cũng chỉ là người phàm, không thể đoán trước được.
Ngay cả ám vệ chuyên bảo vệ sự an toàn của đế vương cũng được chia ra một nửa canh giữ nàng, kể cả sau đó bị Kỷ Cẩm Tú uy hiếp, đủ loại lời nói hành động, nhượng bộ từng bước, người đàn ông này đối đãi với nàng thật sự không còn gì để nói.
Trần Loan lại chuyển sang nghĩ đến cảnh Kỷ Cẩm Tú và Triệu Khiêm cùng nhau ngã xuống, trong lòng phức tạp thổn thức, chữ tình trên thế gian này là thứ làm tổn thương người ta nhất.
“Hoàng Thượng dự định xử lý quận chúa Cẩm Tú như thế nào?”
Triệu Khiêm đã chết, nhưng con dao đó không làm tổn thương tới tâm mạch của Kỷ Cẩm Tú. Kỷ Hoán ra lệnh cho thái y băng bó vết thương cho bà, rõ ràng không có ý định kết thúc như vậy.
Sắc mặt Kỷ Hoán hết sức khó coi, hắn kéo căng môi mỏng thành một đường thẳng, giọng nói lạnh đến mức giống như trộn với vụn băng: “Cấm Vệ Quân đã kéo Triệu Khiêm đến bãi tha ma, Kỷ Cẩm Tú bị canh giữ khắp nơi, tước phong hào quận chúa, biếm thành thứ dân, lưu vong ba ngàn dặm.”
“Bà không xứng mang họ Kỷ.”
Trần Loan cụp mí mắt xuống, trong lòng không có lấy chút đồng cảm, vì một nam tử phát rồ như vậy, không để ý đến thanh danh của phụ mẫu và phủ Định Bắc Vương, cũng không nể tình ngày xưa Đế Vương yêu thương bà biết bao nhiêu. Kỷ Thiền gọi bà là đường tỷ nhiều năm, bà lại không chút do dự kiên quyết cho Kỷ Thiền ăn thứ mất mạng đó.
Chỉ nói đến việc này thôi thì nghiễm nhiên đã là cách làm của người bất trung bất nghĩa bất hiếu, càng khỏi nói đến sau đó còn có tội danh uy hiếp Hoàng Hậu, bức bách thiên tử, cho dù phu thê Định Bắc Vương quay lại nhân gian thì cũng không dám cầu tình cho nữ nhi này.
Kỷ Hoán híp mắt, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, nói: “Nếu như tối nay Kỷ Thiền vẫn chưa tỉnh lại, trẫm sẽ lột sống da bà ta.”
Nhắc đến Kỷ Thiền, nước mắt của Trần Loan lại muốn rơi xuống, nàng dùng sức nén lại đến mức chóp mũi đỏ lên, chỉ là sự nghẹn ngào trong giọng nói không thể nào che giấu được, thật sự lộ rõ ràng: “Thiền Nhi phải làm sao đây? Nếu như thật sự không tỉnh lại…”
Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.
Rõ ràng mấy ngày trước đây vẫn là dáng vẻ hoạt bát, lúc này lại thành dáng vẻ đó, thân thể nàng ấy vốn yếu, lời nói đó của thái y thật sự khiến cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
Kỷ Hoán im lặng hồi lâu, khẽ ôm nàng vào lòng, giọng nói hiếm khi mang theo chút yếu ớt: “Loan Loan, trẫm thật sự sợ rồi.”
Đó là cảm giác bất lực ăn sâu tận xương, bào muội trúng độc bất tỉnh nhân sự, thê tử kinh sợ suýt nữa sảy thai. Hắn thân là Hoàng Đế, một là không thể bảo vệ chu toàn, hai là không thể khiến người ta chết đi sống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cảm giác đó khiến hắn vô thức nghĩ đến kiếp trước, khi Trần Loan nằm trong lòng hắn không còn hơi thở, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Ban đêm, ánh sao lấp lóe, ánh trăng mông lung như nước, chủ nhân của cung Diệu Thiền vẫn chưa vượt qua nguy hiểm mở mắt tỉnh lại, ngược lại đã nghênh đón Viên Viễn.
Lúc đó Trần Loan đã uống thuốc, thật sự không nhịn được mà ngủ thiếp đi, sau khi Kỷ Hoán nghe người đến bẩm báo thì thong thả bước ra ngoài, chân trái vừa bước ra khỏi cánh cửa, lập tức nghênh đón một nắm đấm, hắn nâng mí mắt, nghiêng mình tránh thoát.
Hồ Nguyên cũng phản ứng lại, vội vã chặn trước mặt Kỷ Hoán nói: “Thái Tử làm gì vậy?”
Sắc mặt Viên Viễn rất khó coi, hắn vừa mới đi thăm Kỷ Thiền, cũng hỏi qua tình huống từ thái y, trái tim chìm xuống đáy cốc, bởi vì đi đường gấp phi nhanh tới, tơ máu đỏ dưới đáy mắt hắn vô cùng đáng sợ. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Người đâu?”
Kỷ Hoán hoặc nhiều hoặc ít có thể hiểu được tâm trạng của hắn vào lúc này, hắn cau mày tỉnh táo trả lời: “Một người chết rồi, đã ném đến bãi tha ma, còn một người bị nhốt vào đại lao.”
Hôm nay số thuộc hạ của Tả Tướng quân ngày xưa chết trong tay ám vệ khoảng chừng mười người, mỗi người đều là cao thủ đứng đầu, nhưng có lẽ vẫn còn cá lọt lướt chạy thoát, những thứ này Kỷ Hoán muốn điều tra cho rõ.
Kỷ Cẩm Tú là chỗ đột phá duy nhất.
Cho nên tạm thời bà vẫn chưa thể chết.
Viên Viễn khẽ xì một tiếng, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi nói thẳng: “Giao người cho Cô xử lý.”
Mày kiếm của Kỷ Hoán nhíu chặt, hắn nói thẳng: “Trẫm cần ba ngày, ba ngày sau do ngươi xử lý.”
Viên Viễn nhìn hắn một cái thật sâu rồi phất tay áo bỏ đi, trực tiếp quay về cung Diệu Thiền.
Phương Hàm nghe lời nói cương quyết của người đó thì không nhịn được nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thái Tử nước Tấn này hơi phách lối rồi.”
Cho dù là lão Hoàng Đế nước Tấn cũng không dám ăn nói như vậy với vạn tuế gia. Hoàng Thái Tử này ngược lại thật sự đúng như những lời đồn kia, trước mắt vô trần, cao ngạo bướng bỉnh, cũng chỉ mềm mại đi đôi chút ở trước mặt Tam công chúa mà thôi.
Ngón trỏ của Kỷ Hoán thon dài, ánh mắt ảm đạm tĩnh mịch, cả người ngâm trong ánh trăng, tóc đen trên y quan cũng phủ lên một lớp ánh bạc, qua hồi lâu, hắn hờ hững mở miệng: “Hôm khác ngươi đi luyện với hắn một phen, sẽ không cảm thấy hắn phách lối nữa.”
Hồ Nguyên nhìn Phương Hàm với vẻ thương hại.
Không nói đến người khác, mấy hoàng tử lòng cao hơn trời nhảy lên nhảy xuống của nước Tấn, có ai không mất mấy lớp da trong tay Viên Viễn?
Khi thực lực của một người mạnh đến mức độ nhất định, nói gì làm đó thì đó không gọi là phách lối mà gọi là có bản lĩnh.
Đêm hôm ấy Kỷ Thiền vẫn chưa tỉnh lại, đến ngày hôm sau khi gà gáy, hơi thở nàng ấy yếu đi từng chút một, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ bao phủ một màu trắng xanh quỷ dị, các thái y bó tay hết cách, chỉ nói là xem tạo hóa. Viên Viễn cũng ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.
Người đàn ông xưa nay thích sạch sẽ nhất một đường phong trần, ngay cả tắm cũng không tắm, mắt không dám nhắm lại, đôi mắt hoa đào phong lưu từ bé cũng mất đi sự say mê hấp dẫn, dưới mí mắt là hai quầng thâm đen.
Cuối cùng khi phía Đông chiếu ra tia sáng đầu tiên, Kỷ Thiền hạ sốt, thân thể dần lạnh đi, Viên Viễn nắm chặt tay nàng ấy nhưng lại cảm thấy làm thế nào cũng không bắt được nàng ấy. Cuối cùng hắn cúi đầu, mày nhíu lại, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt nhỏ xuống, rơi trên mặt đất buốt lạnh, thấm ra một vùng nhỏ.
Lần đầu tiên hắn ý thức được rõ ràng như thế, cuối cùng hắn vẫn không bắt được nàng ấy.
Cấm Vệ Quân bao vây nơi này ba lớp trong ba lớp ngoài không để lọt một giọt nước, ngay cả ruồi cũng không bay ra được.
Huân hương ở nội điện lượn lờ bay lên, nhạt như khói xanh, mùi thơm đó lại chân thực lượn lờ nơi chóp mũi của tất cả mọi người. Trần Loan ngửi thấy lại chỉ muốn rơi nước mắt.
Đây là hương hoa nhài mà từ trước đến nay Kỷ Thiền yêu thích nhất, hiện tại nàng ấy nằm ở trên giường cách đó không xa, hơi thở mong manh, nàng lại bị người ta cưỡng ép chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả lời an ủi cổ vũ cũng không nói được một câu.
Kỷ Cẩm Tú không hề bất ngờ về lời đồng ý của Kỷ Hoán, vào lúc hai người còn chưa thành thân, bà đã bóng gió thăm dò được vị trí của tiểu cô nương yểu điệu này trong lòng Kỷ Hoán.
Nếu không thì cũng không thể tìm tới nàng.
Kỷ Cẩm Tú mím môi, kiềm nén sự ấm ức trong lòng không lên không xuống, nếu không phải năm đó Xương Đế không có sự bao dung, dễ tin lời của người khác, không nghe lọt được nửa câu minh oan, bà và Triệu Khiêm vốn nên là đôi thần tiên quyến lữ môn đăng hộ đối.
Bà không cần khổ sở chờ đợi mười mấy năm, ông ta cũng không cần trốn đông trốn tây, không thấy được ánh sáng như chuột chạy qua đường, bọn họ vốn không cần như vậy!
Đến nỗi cuối cùng, ông ta và bà đều trở thành loại người mà mình ghét nhất.
Nếu như có thể sống sót thật tốt thì ai lại làm chuyện khiến người ta phỉ nhổ khinh thường như thế này chứ? Ánh mắt Kỷ Cẩm Tú càng sắn bén hơn, bên phía Đại Lý Tự nhanh chóng có người tới, chính là lão thần năm đó hỗ trợ Trần Thân điều tra bản án Tả Tướng quân mưu phản, có lẽ là sống lâu thấy cũng nhiều thứ rồi, ông ta che giấu sự kinh ngạc trong lòng, cúi đầu cầm bút tốc ký. Cuối cùng viết đầy hai tờ giấy tuyên, cung kính dâng đến tay Kỷ Hoán.
Sắc mặt Kỷ Hoán hung ác nham hiểm, đáy mắt lạnh lẽo, chỉ liếc qua nội dung trên đó rồi chuyển tay vứt lên người Triệu Khiêm. Đáy mắt Triệu Khiêm nổi lên ngàn vạn gợn sóng, hai tay nâng hai tờ giấy mỏng đó, thân thể cong xuống, tựa như trong tay là thứ gì đó nặng ngàn cân. Ông ta kích động đến nỗi thân thể không chịu khống chế mà run rẩy.
Hai mươi năm trước định tội bằng hai trang giấy mỏng, không hề có đạo lý rõ ràng, hai mươi năm sau trầm oan giải tội, lại đổi lấy hai tờ giấy mỏng, dùng tính mạng của người ông ta yêu chân thành để đổi lấy.
Kỷ Hoán là nhân vật cỡ nào, với màn ầm ĩ ngày hôm nay, ông ta và Cẩm Tú không ai thoát được.
Số mệnh đã sớm định rồi.
Một lát sau, Triệu Khiêm tỉnh táo lại, ông ta cẩn thận gấp hai tờ giấy đó lại rồi bỏ vào tay áo, sau đó đứng lên nói với Kỷ Hoán: “Phiền bệ hạ cởi bỏ gông xiềng.”
Lời này của ông ta tự nhiên mà bình tĩnh, Kỷ Hoán như có cảm giác, nâng mí mắt lên, thủ vệ ở một bên đi tới xòe tay lộ ra chiếc chìa khóa đồng nho nhỏ, cầm lên vặn một cái, gông xiềng trên người Triệu Khiêm được mở ra.
Ông ta kéo xích chân, đi một bước vang một tiếng lết tới trước mặt Kỷ Cẩm Tú, gương mặt dưới mái tóc đen rối tung thon gầy dịu dàng. Bà nhìn thấy mà hoảng hốt, còn chưa lấy lại tinh thần thì bàn tay cầm dao đã bị ông ta cầm lấy.
“Tứ ca ca, huynh muốn làm gì?” Giọng nói Kỷ Cẩm Tú khàn khàn, vẻ mặt khó hiểu.
Bởi vì Triệu Khiêm cầm tay bà xê dịch con dao kia ra khỏi cần cổ bê bết máu của Trần Loan, việc này khiến trong lòng Cẩm Tú có linh cảm không tốt.
Hiện tại bà không thể thả người được, Triệu Khiêm vẫn chưa an toàn rời khỏi hoàng cung này.
“Cẩm Tú, ta mệt rồi.” Giọng nói Triệu Khiêm thoải mái: “Thù cũng báo rồi, oan cũng giải rồi, ta sống một mình không có gì hay.”
Kỷ Cẩm Tú sửng sốt một lúc, nước mắt rơi như mưa.
Ông ta là một cơn gió không bị trói buộc giữa nhân gian, thổi về phía bà, chỉ một ánh mắt đã khiến bà si mê nhớ nhung cả đời, dùng hết sức lực toàn thân giữ lại cũng không thể tu thành chính quả.
Dao găm chậm rãi rời khỏi, cuối cùng đâm vào trong thịt, lúc này Triệu Khiêm mới vì cơn đau dữ dội mà nhíu mày một cái, cười vô cùng dữ tợn: “Cẩm Tú, kiếp sau nếu không làm con cháu Triệu gia thì nên đổi lại là ta bảo vệ muội không ngại nửa đời.”
Vì Triệu gia, vì chuyện năm đó, cả đời này ông ta đều bôn ba tính toán, trong tay nhuốm rất nhiều máu tươi, cuối cùng cũng không sống thành dáng vẻ mình muốn, ngược lại phụ lòng người thật lòng thật dạ với ông ta.
Trên dao găm còn sót lại nhiệt độ máu tươi của hai người, giống như một đóa hoa đỏ rực nở ra trong thời tiết rét đậm. Kỷ Cẩm Tú vừa khóc vừa cười gật đầu, ôm ông ta chậm rãi ngã xuống, trên khuôn mặt đẹp đẽ đều là vẻ thỏa mãn.
Kỷ Hoán lách mình tiến lên, đá con dao găm kia đi xa, kéo tiểu cô nương vẫn luôn bị Kỷ Cẩm Tú uy hiếp ra ngoài.
Trần Loan căng cứng cơ thể đứng trọn ba canh giờ, hai chân đều đang run rẩy, lúc thần kinh kéo căng thì không thấy gì, bây giờ thấy người trước mắt dựa vào nhau ngã trong vũng máu, sợi dây cung trong đầu bị kíc.h thích mạnh, thân thể nàng mềm nhũn rơi vào ngực Kỷ Hoán.
Ân oán tình thù liên quan đến hai đời người, hôm nay cuối cùng cũng có kết cục.
Tô ma ma chạy tới muốn nói chuyện, lại tinh mắt nhìn thấy bên dưới váy của Trần Loan chậm rãi thấm ra màu đỏ tươi, đầu óc bà mơ màng, giống như mấy đóa pháo hoa nổ tung, giọng nói bà ấy đột nhiên trở nên the thé: “Nương nương… nương nương chảy máu rồi!”
“Thái y, thái y đâu?!”
Sau một trận rối loạn, tốt xấu gì cũng không xảy ra sự cố nào, Trần Loan nằm trên nệm bằng vải lụa bóng thêu hoa, cả người choáng váng không có sức lực giống như ở trong mơ vậy, chỉ có tiếng nói của thái y vang ong ong bên tai.
“... Hoàng Hậu nương nương bị kinh sợ, trên cổ bị thương nhẹ, lại đứng lâu như vậy, lúc này mới hơi động thai. Thần đã kê đơn thuốc an thai rồi, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Hoàng Thượng không cần lo lắng.”
Mặc dù trước đó trong lòng nàng đã phỏng đoán, nhưng lúc này nghe thái y xác nhận, rốt cuộc tâm trạng cũng khác.
Nàng thật sự có con rồi.
Cuối cùng mi tâm của Kỷ Hoán cũng giãn ra, giọng nói của hắn ấm áp nhàn nhạt: “Hoàng Hậu có thai mấy tháng rồi?”
“Vẫn chưa đến hai tháng, ba tháng đầu là thời điểm nguy hiểm nhất, không thể quá vất vả hao tổn tinh thần, phập phồng thấp phỏm, nhưng chỉ cần người bên cạnh hầu hạ cẩn thận, không xảy ra sơ sót gì sẽ không sao.”
Trần Loan sống sót sau tai nạn, nghe được lời này cũng yên lòng, chỉ là trong lòng vẫn nhớ đến một chuyện khác nên làm thế nào cũng không yên ổn được. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía thái y đó, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Công chúa thế nào rồi? Có dấu hiệu chuyển biến tốt không?”
Thái y lén nhìn đế vương ở bên cạnh rồi rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Bẩm nương nương, hơi thở Tam công chúa yếu ớt, hiện tại vẫn chưa hồi phục.” Ông ấy dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Thứ cho vi thần nói thẳng, cơ thể Tam công chúa thật sự quá yếu, nếu như đến giờ Tý tối nay vẫn chưa tỉnh lại thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Yên tĩnh như chết.
Trần Loan mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra được nửa chữ, nàng chán nản rũ cổ tay xuống, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Kỷ Hoán: “Dốc hết toàn lực trị liệu, dược liệu cần thiết đều dùng loại tốt nhất.”
Nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn không phải là vấn đề thuốc men.
Thái y đó nghiêm mặt gật đầu rồi khom người lui ra ngoài, để lại không gian cho đế hậu.
Kỷ Hoán tiến lên hai ba bước ngồi ở mép giường, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, vẻ mặt phức tạp khiến Trần Loan nhìn không ra.
“Hoàng Thượng.” Trần Loan đưa tay kéo ống tay áo của hắn, giọng nói hơi nhỏ và yếu, mang theo chút run rẩy, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường từ chuyện đó.
“Là trẫm không tốt.” Kỷ Hoán cầm ngược lại đầu ngón tay lạnh buốt của nàng, cầm trong tay mềm mại tựa như không có xương, màu đen đặc như mực trong mắt hắn tản đi một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, không còn che giấu sự chán nản trên mặt nữa.
“Nói bậy.” Trần Loan chậm rãi nhích người, tới gần hắn hơn một chút. Nàng quyến luyến cọ vào bàn tay ấm áp của hắn, nói: “Bà ta có thể vì một Triệu Khiêm mà làm ra chuyện như vậy, chàng và ta đều không nghĩ tới, sao có thể trách chàng?”
Hắn cũng chỉ là người phàm, không thể đoán trước được.
Ngay cả ám vệ chuyên bảo vệ sự an toàn của đế vương cũng được chia ra một nửa canh giữ nàng, kể cả sau đó bị Kỷ Cẩm Tú uy hiếp, đủ loại lời nói hành động, nhượng bộ từng bước, người đàn ông này đối đãi với nàng thật sự không còn gì để nói.
Trần Loan lại chuyển sang nghĩ đến cảnh Kỷ Cẩm Tú và Triệu Khiêm cùng nhau ngã xuống, trong lòng phức tạp thổn thức, chữ tình trên thế gian này là thứ làm tổn thương người ta nhất.
“Hoàng Thượng dự định xử lý quận chúa Cẩm Tú như thế nào?”
Triệu Khiêm đã chết, nhưng con dao đó không làm tổn thương tới tâm mạch của Kỷ Cẩm Tú. Kỷ Hoán ra lệnh cho thái y băng bó vết thương cho bà, rõ ràng không có ý định kết thúc như vậy.
Sắc mặt Kỷ Hoán hết sức khó coi, hắn kéo căng môi mỏng thành một đường thẳng, giọng nói lạnh đến mức giống như trộn với vụn băng: “Cấm Vệ Quân đã kéo Triệu Khiêm đến bãi tha ma, Kỷ Cẩm Tú bị canh giữ khắp nơi, tước phong hào quận chúa, biếm thành thứ dân, lưu vong ba ngàn dặm.”
“Bà không xứng mang họ Kỷ.”
Trần Loan cụp mí mắt xuống, trong lòng không có lấy chút đồng cảm, vì một nam tử phát rồ như vậy, không để ý đến thanh danh của phụ mẫu và phủ Định Bắc Vương, cũng không nể tình ngày xưa Đế Vương yêu thương bà biết bao nhiêu. Kỷ Thiền gọi bà là đường tỷ nhiều năm, bà lại không chút do dự kiên quyết cho Kỷ Thiền ăn thứ mất mạng đó.
Chỉ nói đến việc này thôi thì nghiễm nhiên đã là cách làm của người bất trung bất nghĩa bất hiếu, càng khỏi nói đến sau đó còn có tội danh uy hiếp Hoàng Hậu, bức bách thiên tử, cho dù phu thê Định Bắc Vương quay lại nhân gian thì cũng không dám cầu tình cho nữ nhi này.
Kỷ Hoán híp mắt, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, nói: “Nếu như tối nay Kỷ Thiền vẫn chưa tỉnh lại, trẫm sẽ lột sống da bà ta.”
Nhắc đến Kỷ Thiền, nước mắt của Trần Loan lại muốn rơi xuống, nàng dùng sức nén lại đến mức chóp mũi đỏ lên, chỉ là sự nghẹn ngào trong giọng nói không thể nào che giấu được, thật sự lộ rõ ràng: “Thiền Nhi phải làm sao đây? Nếu như thật sự không tỉnh lại…”
Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.
Rõ ràng mấy ngày trước đây vẫn là dáng vẻ hoạt bát, lúc này lại thành dáng vẻ đó, thân thể nàng ấy vốn yếu, lời nói đó của thái y thật sự khiến cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
Kỷ Hoán im lặng hồi lâu, khẽ ôm nàng vào lòng, giọng nói hiếm khi mang theo chút yếu ớt: “Loan Loan, trẫm thật sự sợ rồi.”
Đó là cảm giác bất lực ăn sâu tận xương, bào muội trúng độc bất tỉnh nhân sự, thê tử kinh sợ suýt nữa sảy thai. Hắn thân là Hoàng Đế, một là không thể bảo vệ chu toàn, hai là không thể khiến người ta chết đi sống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cảm giác đó khiến hắn vô thức nghĩ đến kiếp trước, khi Trần Loan nằm trong lòng hắn không còn hơi thở, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Ban đêm, ánh sao lấp lóe, ánh trăng mông lung như nước, chủ nhân của cung Diệu Thiền vẫn chưa vượt qua nguy hiểm mở mắt tỉnh lại, ngược lại đã nghênh đón Viên Viễn.
Lúc đó Trần Loan đã uống thuốc, thật sự không nhịn được mà ngủ thiếp đi, sau khi Kỷ Hoán nghe người đến bẩm báo thì thong thả bước ra ngoài, chân trái vừa bước ra khỏi cánh cửa, lập tức nghênh đón một nắm đấm, hắn nâng mí mắt, nghiêng mình tránh thoát.
Hồ Nguyên cũng phản ứng lại, vội vã chặn trước mặt Kỷ Hoán nói: “Thái Tử làm gì vậy?”
Sắc mặt Viên Viễn rất khó coi, hắn vừa mới đi thăm Kỷ Thiền, cũng hỏi qua tình huống từ thái y, trái tim chìm xuống đáy cốc, bởi vì đi đường gấp phi nhanh tới, tơ máu đỏ dưới đáy mắt hắn vô cùng đáng sợ. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Người đâu?”
Kỷ Hoán hoặc nhiều hoặc ít có thể hiểu được tâm trạng của hắn vào lúc này, hắn cau mày tỉnh táo trả lời: “Một người chết rồi, đã ném đến bãi tha ma, còn một người bị nhốt vào đại lao.”
Hôm nay số thuộc hạ của Tả Tướng quân ngày xưa chết trong tay ám vệ khoảng chừng mười người, mỗi người đều là cao thủ đứng đầu, nhưng có lẽ vẫn còn cá lọt lướt chạy thoát, những thứ này Kỷ Hoán muốn điều tra cho rõ.
Kỷ Cẩm Tú là chỗ đột phá duy nhất.
Cho nên tạm thời bà vẫn chưa thể chết.
Viên Viễn khẽ xì một tiếng, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi nói thẳng: “Giao người cho Cô xử lý.”
Mày kiếm của Kỷ Hoán nhíu chặt, hắn nói thẳng: “Trẫm cần ba ngày, ba ngày sau do ngươi xử lý.”
Viên Viễn nhìn hắn một cái thật sâu rồi phất tay áo bỏ đi, trực tiếp quay về cung Diệu Thiền.
Phương Hàm nghe lời nói cương quyết của người đó thì không nhịn được nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thái Tử nước Tấn này hơi phách lối rồi.”
Cho dù là lão Hoàng Đế nước Tấn cũng không dám ăn nói như vậy với vạn tuế gia. Hoàng Thái Tử này ngược lại thật sự đúng như những lời đồn kia, trước mắt vô trần, cao ngạo bướng bỉnh, cũng chỉ mềm mại đi đôi chút ở trước mặt Tam công chúa mà thôi.
Ngón trỏ của Kỷ Hoán thon dài, ánh mắt ảm đạm tĩnh mịch, cả người ngâm trong ánh trăng, tóc đen trên y quan cũng phủ lên một lớp ánh bạc, qua hồi lâu, hắn hờ hững mở miệng: “Hôm khác ngươi đi luyện với hắn một phen, sẽ không cảm thấy hắn phách lối nữa.”
Hồ Nguyên nhìn Phương Hàm với vẻ thương hại.
Không nói đến người khác, mấy hoàng tử lòng cao hơn trời nhảy lên nhảy xuống của nước Tấn, có ai không mất mấy lớp da trong tay Viên Viễn?
Khi thực lực của một người mạnh đến mức độ nhất định, nói gì làm đó thì đó không gọi là phách lối mà gọi là có bản lĩnh.
Đêm hôm ấy Kỷ Thiền vẫn chưa tỉnh lại, đến ngày hôm sau khi gà gáy, hơi thở nàng ấy yếu đi từng chút một, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ bao phủ một màu trắng xanh quỷ dị, các thái y bó tay hết cách, chỉ nói là xem tạo hóa. Viên Viễn cũng ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.
Người đàn ông xưa nay thích sạch sẽ nhất một đường phong trần, ngay cả tắm cũng không tắm, mắt không dám nhắm lại, đôi mắt hoa đào phong lưu từ bé cũng mất đi sự say mê hấp dẫn, dưới mí mắt là hai quầng thâm đen.
Cuối cùng khi phía Đông chiếu ra tia sáng đầu tiên, Kỷ Thiền hạ sốt, thân thể dần lạnh đi, Viên Viễn nắm chặt tay nàng ấy nhưng lại cảm thấy làm thế nào cũng không bắt được nàng ấy. Cuối cùng hắn cúi đầu, mày nhíu lại, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt nhỏ xuống, rơi trên mặt đất buốt lạnh, thấm ra một vùng nhỏ.
Lần đầu tiên hắn ý thức được rõ ràng như thế, cuối cùng hắn vẫn không bắt được nàng ấy.
Danh sách chương