Đại lễ tấn phong Hoàng Hậu diễn ra long trọng, quy trình so với ngày đại hôn của Thái Tử còn rườm rà hơn nhiều. Kiếp trước kiếp này, Trần Loan lại một lần nữa đội mũ phượng.
Kết thúc một ngày, Trần Loan chỉ cảm thấy cả người đau nhức, ngay cả đưa tay lên cũng không có sức lực.
Tiểu cô nương mặc một thân hỷ phục Hoàng Hậu, màu đỏ ý nghĩa của sự vui mừng lấp lánh lộng lẫy dưới ánh nến. Sau khi uống rượu hợp cẩn, cung nữ ma ma ở trong phòng đều nở nụ cười lui ra ngoài. Lúc này Trần Loan mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cảm thán: "Giống như là kết hôn hai lần vậy."
Vị rượu ngọt ngào tinh khiết, Kỷ Hoán cười như không cười liếc nhìn nàng. Người đàn ông này hôm nay rất tốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười rõ ràng. Nghe vậy không khỏi vân vê ngón tay của tiểu cô nương: "Ngoại trừ ta, ai có thể lấy nàng lần hai?"
Trần Loan cụp mi, ánh mắt rơi vào bàn tay quấn quýt của hai người, hình như người đàn ông này rất thích hành động này, lần nào cũng quyến luyến không rời nổi ngón út của nàng.
Trước đây không nhận ra, nhưng trong khoảng thời gian này, người đàn ông này càng ngày càng lộ tính trẻ con.
Nghĩ đến đây, Trần Loan bất giác nở nụ cười sâu xa. Dưới ánh nến đỏ rực đong đưa, bông sen vẽ trên gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương đỏ thắm, mắt hạnh ẩn chứa hơi nước mờ mịt, gợi tình, hồn xiêu phách lạc.
Mặc dù Kỷ Hoán thường nhìn thấy mỹ nhân, nhưng cũng phải hít thở không thông một lúc. Ánh mắt hắn tối xuống, giống như bỗng nhiên vô cớ lật đổ nghiên mực, lại dường như dấy lên một ngọn lửa trong bóng tối.
Trần Loan không để ý, nàng cắn m.ôi dưới, hơi ngượng ngùng nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm, cho dù có, thiếp cũng không gả."
Không phải là chàng, thì sẽ không gả.
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, nhanh chóng biến mất trong tiếng gió đêm thút thít bên ngoài cung điện, nhưng lại khiến cho Kỷ Hoán dần dần vui vẻ.
Tiểu cô nương ngồi trên chiếc ghế êm ái, ngượng ngùng và rụt rè nhìn hắn. Người đàn ông vẫn thở dài trong lòng, cảm động trước câu nói bộc trực ngớ ngẩn của nàng.
Hắn đứng dậy, ôm tiểu cô nương đã sớm mệt mỏi rã rời sau khi đứng cả một ngày nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần. Cơ thể mềm mại của nàng bởi vì bộ hỉ phục được khảm bằng ngọc bích, mà mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng nàng ngoan ngoãn nhích tới gần, mang theo chút nhiệt độ. Gương mặt mềm mại như mây.
"Thật là đứa nhỏ ngốc."
Kỷ Hoán luôn lãnh nhạt với chuyện nam nữ. Trước đây nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân (*), chỉ cảm thấy hết sức hoang đường. Một người đàn ông chí hướng phải đặt trên quốc gia thiên hạ, làm sao có thể bị chuyện nữ nhi tình trường ràng buộc? *Bản gốc là 温柔乡, 英雄冢 - Ôn nhu hương, anh hùng trùng.
Giờ phút này, khi đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước ấy, hắn mới biết thế nào là trói buộc. Đó chính là nàng đứng trước mặt hắn, cái gì cũng chưa nói, nhưng trái tim hắn đã mềm mại như nước rồi.
Cho dù có chết trong ôn nhu hương, sợ rằng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thời khắc nửa đêm, ánh trăng bạc chiếu xuống, giống như từng tầng áo lụa mỏng, bao bọc vạn vật, như nước ấm mềm mại.
Trần Loan cúi đầu nhỏ giọng nức nở mấy tiếng. Trong giọng nói mang theo ngọt ngào là tiếng nghẹn ngào khàn khàn. Nàng đưa lưng về phía người đàn ông quấn chăn bông đến góc tận cùng của giường.
Đại lễ phong hậu rất phức tạp. Cả một ngày trời, thân thể vốn đã bủn rủn không tưởng tượng được, khó khăn lắm mới chịu đựng được từ đầu đến cuối, kết quả là còn bị ức hiếp hung hãn như vậy nữa.
Kỷ Hoán nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế này, khi hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, cả người và chiếc chăn bông đều bị hắn ôm vào lòng. Hắn đưa tay chùi những hạt sương pha lê trên hàng mi cong cong của tiểu cô nương, rồi lại chạm lên cái mũi ửng hồng vì khóc của nàng.
“Loan Loan, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc.” Hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
Trần Loan hất tay hắn ra, cuộn tròn người lại. Lúc lâu sau mới buồn bực nói nhỏ: "Vậy Hoàng Thượng cũng không thể..."
Nửa câu sau, nàng thật sự không nói được. Sau một lúc, nàng hừ lạnh một tiếng, cách hắn thật xa.
Giống như hận không thể xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt nàng vào bụng, không cho nàng cơ hội rút lui, động tác mạnh mẽ khiến nàng lập tức khóc thành tiếng. Lần này thật sự là không còn chút mặt mũi nào nữa.
Kỷ Hoán ăn no thỏa mãn, vẻ mặt lười biếng, cách một lớp chăn mỏng vòng tay qua ôm cái eo mảnh mai của tiểu cô nương, cọ nhẹ cằm nên bờ vai của tiểu cô nương, giọng nói trầm thấp, qua loa đổi chủ đề: "Loan Loan, ngày mai sứ thần của nước Tấn và Bắc Thương sẽ đến đây."
Tiểu cô nương thảm thương hai mắt đỏ hoe, tất nhiên hắn không thể thờ ơ, không cảm thấy đau lòng một chút nào, chẳng qua là đang làm chuyện kia.
Hắn thực sự không dừng lại được.
Trần Loan bị hắn ôm vào lòng, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở nổi, nàng mơ màng ừ một tiếng, rồi không để ý đến hắn nữa.
Kỷ Hoán bật cười, nhưng mà thật sự đã rất lâu rồi hắn không bị đối xử như thế này.
Bây giờ, cũng chỉ có nàng mới dám không kiêng nể gì làm càn với hắn như vậy.
Đáy mắt hắn lóe lên một tia kỳ quái, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, ghé vào lỗ tai của tiểu cô nương, nói: "Không biết nước Tấn lấy được tin tức ở đâu, Hoàng Thái Tử đích thân tới đây, mang theo vô số bảo vật quý hiếm, lại một lần nữa đến cầu thân Tam công chúa Kỷ Thiền."
Trong nháy mắt đầu óc Trần Loan tỉnh toán lại, nàng mở mắt ra, giọng nói nhỏ nhẹ, vô lực: "Mấy ngày trước, thần thiếp đặc biệt đi điều tra, nghe nói Hoàng Thái Tử nước Tấn cực kỳ phong lưu, mỹ nhân tri kỷ không ít, thật sự là mối hôn sự tốt sao?"
Không trách nàng hỏi điều này. Kỷ Thiền quen được nuông chiều, sợ là đến sống ở một nơi xa lạ, chịu thiệt thòi, không có ai đứng ra làm chủ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng uất ức, qua loa cho xong chuyện, cứ như vậy bị tra tấn hết đời này.
Một cuộc sống ngây ngô như vậy, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi, tất nhiên nàng không muốn Kỷ Thiền lặp lại vết xe đổ.
Kỷ Hoán cười chế nhạo, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, nói với vẻ sâu xa: “Là tốt hay xấu tạm thời chưa kết luận được. Có điều thà phong lưu không kiềm chế được, còn hơn lòng dạ nham hiểm, mất hết tính người."
Hắn vẫn còn kiêng dè luân lý đạo đức, thỉnh thoảng cũng sẽ kiềm chế tính tình giảng giải đạo lý. Nhưng Viên Viễn làm việc thật sự không kiêng kỵ gì, tính tình tùy ý. Người như vậy, cũng có thể truyền ra danh tiếng thương hương tiếc ngọc, công tử dịu dàng.
Chẳng lẽ người nước Tấn đều bị mù sao?
Trần Loan ngước mắt lên, thấy vẻ mặt hắn không giống như giả, vùng giữa hai lông mày nhíu chặt lại, lo lắng hỏi: "Nếu Kỷ Thiền gả qua đó, sẽ không có nguy gì hiểm chứ?"
Tiểu cô nương hỏi câu hỏi ngớ ngẩn, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng. Kỷ Hoán cong môi, hiếm khi giải thích: "Nếu tỷ ấy không kết hôn, mới nguy hiểm."
Loại người như Viên Viễn, nếu không thật sự thích, sao có thể tùy tiện đến Đại Yên cầu thân ba lần?
Nếu lần này không đồng ý, sợ là sự kiên nhẫn của vị Hoàng Thái Tử kia đã đến cực hạn, trực tiếp vào cung bắt cóc người, cũng không phải là chuyện không làm được.
Hơn nữa, ngày hôm đó trên giường bệnh điện Dưỡng Tâm, Xương Đế và Hứa Thái hậu đã đích thân đồng ý chuyện hôn sự này, tất cả quan viên đều tận mắt chứng kiến, cho nên không thể nuốt lời.
Trần Loan không biết ý khác của hắn, lông mi khẽ run lên, sau đó nói: "Ngày mai thiếp sẽ đi hỏi ý Thiền Nhi, tỷ ấy và vị Hoàng Thái Tử kia hẳn đã từng gặp mặt."
Đâu chỉ từng gặp.
Ánh mắt Kỷ Hoán lạnh lùng, ánh mắt nhìn về quả cầu nhỏ trong lòng, theo bản năng nhu hòa hơn mấy phần. Ngón tay thon dài vân vê lọn tóc đen của tiểu cô nương, vẻ mặt tập trung, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ cực kỳ thờ ơ: "Không phải chỉ tỷ ấy gặp, mà nàng cũng vậy."
Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, đôi môi mấp máy muốn nói, lại nghe người đàn ông nói như đúng rồi: "Không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Dù sao hôm đó có ta ở đó, tất nhiên người đàn ông khác không lọt được vào mắt nàng."
Người đàn ông này nói như đây là chuyện đương nhiên, Trần Loan sửng sốt một chút, sau đó phì cười. Nàng không khỏi đưa tay lên sờ gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Sao Hoàng Thượng lại chắc chắn như vậy?"
Lông mày nàng cong cong, trong lời nói mang theo tiếng cười. Kỷ Hoán hững hờ không nói, nhưng trong mắt lại hiện rõ.
Tất nhiên điều này không cần phải nói nhiều, không phải ánh mắt của nàng lúc nào cũng dán chặt lên người hắn sao? Nếu không phải như vậy, tất nhiên hắn lười lộ mặt đi đến nơi nhàm chán kia.
Trần Loan nghĩ chuyện này trong lòng, sáng sớm hôm sau, lúc chân trời còn đang xanh đen, nàng mở mắt.
Bên ngoài lớp màn giường và rèm châu, Hồ Nguyên đang hầu hạ người đàn ông thay quần áo, Trần Loan dịch chuyển nửa người dựa vào chiếc gối mềm mại, cứ như vậy nhìn một lúc lâu. Mãi cho đến khi nơi chân trời hiện lên tia sáng, nàng như mới từ trong mộng tỉnh dậy chớp chớp mắt.
Kỷ Hoán ăn mặc chỉnh tề, một thân triều phục màu vàng bên trên thêu con rồng giương nanh múa vuốt càng khiến cho người đàn ông này thêm phần uy nghiêm lạnh lùng, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Bị động tĩnh lúc nãy đánh thức à?” Sắc mặt Kỷ Hoán bình tĩnh, nhíu mày liếc nhìn Hồ Nguyên. Người phía sau không dám phát ra tiếng động, thắt lưng lại càng cong hơn mấy phần.
Hồ Nguyên khổ không thể tả, hầu hạ vị chủ tử gia này nhiều năm, trong phủ hoàng tử, ngoại trừ cung nữ ma ma, một nữ nhân cũng không có, tất nhiên không có kiêng kỵ như thế.
Nhưng từ khi thành thân, mỗi buổi sáng lúc thay quần áo, người nào vào đây hầu hạ không phải cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân, chỉ vì sợ đánh thức mỹ nhân yêu kiều còn đang ngủ trên giường sao?
Ngay cả bản thân vị chủ tử gia này, mỗi khi thức dậy rời giường, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Vị kia hơi nhíu mày bất mãn hừ nhẹ một hai tiếng, là chủ tử gia phải quay lại nhẹ nhàng dỗ dành một lúc.
Vị kia lần này tỉnh lại nhìn thấy chủ tử gia đều không động thân hành lễ.
Đây là sủng ái cực điểm, không có giới hạn.
Đích cô nương của phủ Trấn Quốc Công, lúc trước nhìn là biết có phúc. Bây giờ càng không cần phải nói, vững vàng sống trong cung Minh Lan còn được Hoàng Đế sủng ái, sau này sẽ sinh hạ đích trưởng tử, cuộc đời phải nói là phú quý vô biên.
Trần Loan nhìn theo ánh mắt của hắn hướng về phía Hồ Nguyên, sau đó lắc đầu, mím môi nói: "Không yên lòng Thiền Nhi, muốn sớm đến chỗ cung Diệu Thiền một chút."
Kỷ Hoán vuốt lại mái tóc dài đang đổ như thác của nàng, gương mặt lạnh như băng, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Nàng chưa từng quan tâm ta như vậy, hử?"
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, giọng nói của người đàn ông êm dịu như rượu, rất dễ nghe. Trần Loan cười khẽ nhìn hắn, sau đó đưa đôi tay mảnh khảnh hướng xuống, gỡ chiếc hà bao thêu hình rồng xuống.
Hồ Nguyên trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến nỗi cả người cứng ngắc.
Sao trong khoảng thời gian này... Vị chủ tử này lại tùy tiện làm xằng bậy hơn so với mấy năm trước?
Ánh mắt Kỷ Hoán nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng. Chiếc hà bao kia yên tĩnh nằm ở đó, tua rua lay động mấy cái. Ánh mắt hắn thâm thúy, giọng nói lạnh lẽo: "Nhìn trúng chiếc hà bao này?"
Trần Loan lắc đầu, sai bảo Bồ Đào vẫn luôn đứng canh giữ bên ngoài: "Đi lấy túi thơm ngày hôm qua đến đây."
Gương mặt Đào Đào đột nhiên có chút vi diệu.
Không lâu sau, Bồ Đào cầm một cái hà bao vẻ ngoài xấu xí đi vào, lập tức dẫn đến sự chú ý của nhiều người.
Chiếc hà bao này màu vàng nhạt, làm bằng chất liệu rất tốt, nhưng họa tiết đường kim mũi chỉ phía trên thì lộn xộn không đều, trông nhìn ra hình thù.
Trần Loan để mặc chiếc hà bao tinh xảo rơi xuống giường, đôi mắt hơi buông xuống, gò má dịu dàng, thật sự lấy chiếc hà bao Bồ Đào mang đến buộc vào thắt lưng của người đàn ông, nói nhỏ: "Hương trong chiếc hà bao này được một vị lão sư bên ngoài cung đặc chế, có tác dụng an thần tỉnh táo. Hương liệu của thần thiếp đều qua tay ông ta."
Kỷ Hoán không khỏi nhướng mày, ngược lại hứng thú nhìn hai hàng màu xanh mực lộn xộn trên bề mặt vải của chiếc hà bao, hỏi: "Ai làm chiếc hà bao này?"
Trần Loan mím môi, sau đó ngước mắt hỏi: "Thêu không đẹp hả?"
Ngày cả Bồ Đào nghe thấy câu này cũng không khỏi cúi thấp đầu.
Chủ tử nhà nàng ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng chỉ có khoản nữ công này, cho dù mời không bao nhiêu tú nương đến dạy cũng không thông. Cuối cùng vẫn là lão thái thái lên tiếng, đuổi hết mấy tú nương kia.
Cái này thì không sao, vấn đề là tiểu thư cứ khăng khăng không tự biết lấy mình trên phương diện này, luôn cho rằng dưới sự chỉ dạy của bao nhiêu tú nương, hoa văn thêu ra không tính là tinh xảo thì cũng có thể nhìn ra hình thù.
Không ai lên tiếng, cung điện tự nhiên im lặng, Trần Loan nhíu mày, quay đầu hỏi Hồ Nguyên từ trước đến nay luôn khôn khéo đang đứng bên cạnh hầu hạ: "Ngươi thấy thế nào?"
Hồ Nguyên đột nhiên trợn to mắt, thân thể hơi cứng đờ, trăm triệu lần không nghĩ đến tai họa này lại rơi vào trúng người mình.
Chủ tử gia vẫn im lặng không lên tiếng, khóe miệng khẽ mím, cũng không biết là hài lòng hay không hài lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, đeo một hà bao như vậy đi ra ngoài vẫn là sẽ làm hỏng hình tượng của bệ hạ...
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Hồ Nguyên trở nên cứng ngắc: “Hoàng Hậu nương nương, nô tài cảm thấy kiểu dáng của chiếc hà bao này không tệ, chỉ là màu sắc có chút... không thích hợp.” Giọng nói của ông ta dần dần nhỏ lại.
Nó giống như đồ chơi của một tiểu nữ nhi.
Trần Loan cũng cảm thấy màu sắc có chút vấn đề, gật đầu đồng ý, mới tháo hà bao xuống, nhưng lại bị lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông ngăn lại.
"Nhìn cũng được."
"Sắp đến giờ lâm triều rồi, lát nữa về sẽ nói tỉ mỉ với nàng."
Bóng lưng của người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trời cũng đã hoàn toàn sáng sủa.
Sau khi Trần Loan tắm rửa thay áo quần, nhớ đến chuyện tối hôm qua người đàn ông nhắc tới, sáng sớm đã đi đến cung Diệu Thiền.
Sau khi Kỷ Thiền đến tuổi cập kê đã dọn ra khỏi hoàng cung, xây dựng một phủ công chúa ở kinh đô. Có điều lần này đế hậu băng hà, thân thể nàng ấy không thể chịu nổi, lâm bệnh nặng, tạm thời sống trong cung điện trước kia để điều dưỡng cơ thể.
Thỉnh thoảng Trần Loan đến thăm cũng rất tiện lợi.
Cửa cung Diệu Thiền đóng chặt, so với trước thì tiêu điều hơn rất nhiều. Trần Loan âm thầm thở dài trong lòng, để Lưu Nguyệt tiến lên gõ cửa.
Sau ba tiếng, có cung nữ đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Trần Loan thì cung kính hành lễ, nói: "Vừa mới có tiếng gõ cửa, công chúa đã đoán là Hoàng Hậu nương nương đến. Nương Nương mời đi theo nô tỳ."
Ngoài địa thế, cung điện Diệu Thiền trang trí không thua kém gì điện Minh Lan. Nhưng điều mà Trần Loan không ngờ tới là Kỷ Thiền không nghỉ ở chính điện, mà đang nằm trong một căn phòng nhỏ ở thiên điện.
“Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương đến rồi.” Cung nữ thiếp thân của Kỷ Thiền hành lễ với Trần Loan, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở.
Kết thúc một ngày, Trần Loan chỉ cảm thấy cả người đau nhức, ngay cả đưa tay lên cũng không có sức lực.
Tiểu cô nương mặc một thân hỷ phục Hoàng Hậu, màu đỏ ý nghĩa của sự vui mừng lấp lánh lộng lẫy dưới ánh nến. Sau khi uống rượu hợp cẩn, cung nữ ma ma ở trong phòng đều nở nụ cười lui ra ngoài. Lúc này Trần Loan mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cảm thán: "Giống như là kết hôn hai lần vậy."
Vị rượu ngọt ngào tinh khiết, Kỷ Hoán cười như không cười liếc nhìn nàng. Người đàn ông này hôm nay rất tốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười rõ ràng. Nghe vậy không khỏi vân vê ngón tay của tiểu cô nương: "Ngoại trừ ta, ai có thể lấy nàng lần hai?"
Trần Loan cụp mi, ánh mắt rơi vào bàn tay quấn quýt của hai người, hình như người đàn ông này rất thích hành động này, lần nào cũng quyến luyến không rời nổi ngón út của nàng.
Trước đây không nhận ra, nhưng trong khoảng thời gian này, người đàn ông này càng ngày càng lộ tính trẻ con.
Nghĩ đến đây, Trần Loan bất giác nở nụ cười sâu xa. Dưới ánh nến đỏ rực đong đưa, bông sen vẽ trên gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương đỏ thắm, mắt hạnh ẩn chứa hơi nước mờ mịt, gợi tình, hồn xiêu phách lạc.
Mặc dù Kỷ Hoán thường nhìn thấy mỹ nhân, nhưng cũng phải hít thở không thông một lúc. Ánh mắt hắn tối xuống, giống như bỗng nhiên vô cớ lật đổ nghiên mực, lại dường như dấy lên một ngọn lửa trong bóng tối.
Trần Loan không để ý, nàng cắn m.ôi dưới, hơi ngượng ngùng nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm, cho dù có, thiếp cũng không gả."
Không phải là chàng, thì sẽ không gả.
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, nhanh chóng biến mất trong tiếng gió đêm thút thít bên ngoài cung điện, nhưng lại khiến cho Kỷ Hoán dần dần vui vẻ.
Tiểu cô nương ngồi trên chiếc ghế êm ái, ngượng ngùng và rụt rè nhìn hắn. Người đàn ông vẫn thở dài trong lòng, cảm động trước câu nói bộc trực ngớ ngẩn của nàng.
Hắn đứng dậy, ôm tiểu cô nương đã sớm mệt mỏi rã rời sau khi đứng cả một ngày nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần. Cơ thể mềm mại của nàng bởi vì bộ hỉ phục được khảm bằng ngọc bích, mà mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng nàng ngoan ngoãn nhích tới gần, mang theo chút nhiệt độ. Gương mặt mềm mại như mây.
"Thật là đứa nhỏ ngốc."
Kỷ Hoán luôn lãnh nhạt với chuyện nam nữ. Trước đây nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân (*), chỉ cảm thấy hết sức hoang đường. Một người đàn ông chí hướng phải đặt trên quốc gia thiên hạ, làm sao có thể bị chuyện nữ nhi tình trường ràng buộc? *Bản gốc là 温柔乡, 英雄冢 - Ôn nhu hương, anh hùng trùng.
Giờ phút này, khi đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước ấy, hắn mới biết thế nào là trói buộc. Đó chính là nàng đứng trước mặt hắn, cái gì cũng chưa nói, nhưng trái tim hắn đã mềm mại như nước rồi.
Cho dù có chết trong ôn nhu hương, sợ rằng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thời khắc nửa đêm, ánh trăng bạc chiếu xuống, giống như từng tầng áo lụa mỏng, bao bọc vạn vật, như nước ấm mềm mại.
Trần Loan cúi đầu nhỏ giọng nức nở mấy tiếng. Trong giọng nói mang theo ngọt ngào là tiếng nghẹn ngào khàn khàn. Nàng đưa lưng về phía người đàn ông quấn chăn bông đến góc tận cùng của giường.
Đại lễ phong hậu rất phức tạp. Cả một ngày trời, thân thể vốn đã bủn rủn không tưởng tượng được, khó khăn lắm mới chịu đựng được từ đầu đến cuối, kết quả là còn bị ức hiếp hung hãn như vậy nữa.
Kỷ Hoán nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế này, khi hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, cả người và chiếc chăn bông đều bị hắn ôm vào lòng. Hắn đưa tay chùi những hạt sương pha lê trên hàng mi cong cong của tiểu cô nương, rồi lại chạm lên cái mũi ửng hồng vì khóc của nàng.
“Loan Loan, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc.” Hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
Trần Loan hất tay hắn ra, cuộn tròn người lại. Lúc lâu sau mới buồn bực nói nhỏ: "Vậy Hoàng Thượng cũng không thể..."
Nửa câu sau, nàng thật sự không nói được. Sau một lúc, nàng hừ lạnh một tiếng, cách hắn thật xa.
Giống như hận không thể xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt nàng vào bụng, không cho nàng cơ hội rút lui, động tác mạnh mẽ khiến nàng lập tức khóc thành tiếng. Lần này thật sự là không còn chút mặt mũi nào nữa.
Kỷ Hoán ăn no thỏa mãn, vẻ mặt lười biếng, cách một lớp chăn mỏng vòng tay qua ôm cái eo mảnh mai của tiểu cô nương, cọ nhẹ cằm nên bờ vai của tiểu cô nương, giọng nói trầm thấp, qua loa đổi chủ đề: "Loan Loan, ngày mai sứ thần của nước Tấn và Bắc Thương sẽ đến đây."
Tiểu cô nương thảm thương hai mắt đỏ hoe, tất nhiên hắn không thể thờ ơ, không cảm thấy đau lòng một chút nào, chẳng qua là đang làm chuyện kia.
Hắn thực sự không dừng lại được.
Trần Loan bị hắn ôm vào lòng, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở nổi, nàng mơ màng ừ một tiếng, rồi không để ý đến hắn nữa.
Kỷ Hoán bật cười, nhưng mà thật sự đã rất lâu rồi hắn không bị đối xử như thế này.
Bây giờ, cũng chỉ có nàng mới dám không kiêng nể gì làm càn với hắn như vậy.
Đáy mắt hắn lóe lên một tia kỳ quái, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, ghé vào lỗ tai của tiểu cô nương, nói: "Không biết nước Tấn lấy được tin tức ở đâu, Hoàng Thái Tử đích thân tới đây, mang theo vô số bảo vật quý hiếm, lại một lần nữa đến cầu thân Tam công chúa Kỷ Thiền."
Trong nháy mắt đầu óc Trần Loan tỉnh toán lại, nàng mở mắt ra, giọng nói nhỏ nhẹ, vô lực: "Mấy ngày trước, thần thiếp đặc biệt đi điều tra, nghe nói Hoàng Thái Tử nước Tấn cực kỳ phong lưu, mỹ nhân tri kỷ không ít, thật sự là mối hôn sự tốt sao?"
Không trách nàng hỏi điều này. Kỷ Thiền quen được nuông chiều, sợ là đến sống ở một nơi xa lạ, chịu thiệt thòi, không có ai đứng ra làm chủ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng uất ức, qua loa cho xong chuyện, cứ như vậy bị tra tấn hết đời này.
Một cuộc sống ngây ngô như vậy, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi, tất nhiên nàng không muốn Kỷ Thiền lặp lại vết xe đổ.
Kỷ Hoán cười chế nhạo, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, nói với vẻ sâu xa: “Là tốt hay xấu tạm thời chưa kết luận được. Có điều thà phong lưu không kiềm chế được, còn hơn lòng dạ nham hiểm, mất hết tính người."
Hắn vẫn còn kiêng dè luân lý đạo đức, thỉnh thoảng cũng sẽ kiềm chế tính tình giảng giải đạo lý. Nhưng Viên Viễn làm việc thật sự không kiêng kỵ gì, tính tình tùy ý. Người như vậy, cũng có thể truyền ra danh tiếng thương hương tiếc ngọc, công tử dịu dàng.
Chẳng lẽ người nước Tấn đều bị mù sao?
Trần Loan ngước mắt lên, thấy vẻ mặt hắn không giống như giả, vùng giữa hai lông mày nhíu chặt lại, lo lắng hỏi: "Nếu Kỷ Thiền gả qua đó, sẽ không có nguy gì hiểm chứ?"
Tiểu cô nương hỏi câu hỏi ngớ ngẩn, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng. Kỷ Hoán cong môi, hiếm khi giải thích: "Nếu tỷ ấy không kết hôn, mới nguy hiểm."
Loại người như Viên Viễn, nếu không thật sự thích, sao có thể tùy tiện đến Đại Yên cầu thân ba lần?
Nếu lần này không đồng ý, sợ là sự kiên nhẫn của vị Hoàng Thái Tử kia đã đến cực hạn, trực tiếp vào cung bắt cóc người, cũng không phải là chuyện không làm được.
Hơn nữa, ngày hôm đó trên giường bệnh điện Dưỡng Tâm, Xương Đế và Hứa Thái hậu đã đích thân đồng ý chuyện hôn sự này, tất cả quan viên đều tận mắt chứng kiến, cho nên không thể nuốt lời.
Trần Loan không biết ý khác của hắn, lông mi khẽ run lên, sau đó nói: "Ngày mai thiếp sẽ đi hỏi ý Thiền Nhi, tỷ ấy và vị Hoàng Thái Tử kia hẳn đã từng gặp mặt."
Đâu chỉ từng gặp.
Ánh mắt Kỷ Hoán lạnh lùng, ánh mắt nhìn về quả cầu nhỏ trong lòng, theo bản năng nhu hòa hơn mấy phần. Ngón tay thon dài vân vê lọn tóc đen của tiểu cô nương, vẻ mặt tập trung, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ cực kỳ thờ ơ: "Không phải chỉ tỷ ấy gặp, mà nàng cũng vậy."
Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, đôi môi mấp máy muốn nói, lại nghe người đàn ông nói như đúng rồi: "Không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Dù sao hôm đó có ta ở đó, tất nhiên người đàn ông khác không lọt được vào mắt nàng."
Người đàn ông này nói như đây là chuyện đương nhiên, Trần Loan sửng sốt một chút, sau đó phì cười. Nàng không khỏi đưa tay lên sờ gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Sao Hoàng Thượng lại chắc chắn như vậy?"
Lông mày nàng cong cong, trong lời nói mang theo tiếng cười. Kỷ Hoán hững hờ không nói, nhưng trong mắt lại hiện rõ.
Tất nhiên điều này không cần phải nói nhiều, không phải ánh mắt của nàng lúc nào cũng dán chặt lên người hắn sao? Nếu không phải như vậy, tất nhiên hắn lười lộ mặt đi đến nơi nhàm chán kia.
Trần Loan nghĩ chuyện này trong lòng, sáng sớm hôm sau, lúc chân trời còn đang xanh đen, nàng mở mắt.
Bên ngoài lớp màn giường và rèm châu, Hồ Nguyên đang hầu hạ người đàn ông thay quần áo, Trần Loan dịch chuyển nửa người dựa vào chiếc gối mềm mại, cứ như vậy nhìn một lúc lâu. Mãi cho đến khi nơi chân trời hiện lên tia sáng, nàng như mới từ trong mộng tỉnh dậy chớp chớp mắt.
Kỷ Hoán ăn mặc chỉnh tề, một thân triều phục màu vàng bên trên thêu con rồng giương nanh múa vuốt càng khiến cho người đàn ông này thêm phần uy nghiêm lạnh lùng, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Bị động tĩnh lúc nãy đánh thức à?” Sắc mặt Kỷ Hoán bình tĩnh, nhíu mày liếc nhìn Hồ Nguyên. Người phía sau không dám phát ra tiếng động, thắt lưng lại càng cong hơn mấy phần.
Hồ Nguyên khổ không thể tả, hầu hạ vị chủ tử gia này nhiều năm, trong phủ hoàng tử, ngoại trừ cung nữ ma ma, một nữ nhân cũng không có, tất nhiên không có kiêng kỵ như thế.
Nhưng từ khi thành thân, mỗi buổi sáng lúc thay quần áo, người nào vào đây hầu hạ không phải cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân, chỉ vì sợ đánh thức mỹ nhân yêu kiều còn đang ngủ trên giường sao?
Ngay cả bản thân vị chủ tử gia này, mỗi khi thức dậy rời giường, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Vị kia hơi nhíu mày bất mãn hừ nhẹ một hai tiếng, là chủ tử gia phải quay lại nhẹ nhàng dỗ dành một lúc.
Vị kia lần này tỉnh lại nhìn thấy chủ tử gia đều không động thân hành lễ.
Đây là sủng ái cực điểm, không có giới hạn.
Đích cô nương của phủ Trấn Quốc Công, lúc trước nhìn là biết có phúc. Bây giờ càng không cần phải nói, vững vàng sống trong cung Minh Lan còn được Hoàng Đế sủng ái, sau này sẽ sinh hạ đích trưởng tử, cuộc đời phải nói là phú quý vô biên.
Trần Loan nhìn theo ánh mắt của hắn hướng về phía Hồ Nguyên, sau đó lắc đầu, mím môi nói: "Không yên lòng Thiền Nhi, muốn sớm đến chỗ cung Diệu Thiền một chút."
Kỷ Hoán vuốt lại mái tóc dài đang đổ như thác của nàng, gương mặt lạnh như băng, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Nàng chưa từng quan tâm ta như vậy, hử?"
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, giọng nói của người đàn ông êm dịu như rượu, rất dễ nghe. Trần Loan cười khẽ nhìn hắn, sau đó đưa đôi tay mảnh khảnh hướng xuống, gỡ chiếc hà bao thêu hình rồng xuống.
Hồ Nguyên trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến nỗi cả người cứng ngắc.
Sao trong khoảng thời gian này... Vị chủ tử này lại tùy tiện làm xằng bậy hơn so với mấy năm trước?
Ánh mắt Kỷ Hoán nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng. Chiếc hà bao kia yên tĩnh nằm ở đó, tua rua lay động mấy cái. Ánh mắt hắn thâm thúy, giọng nói lạnh lẽo: "Nhìn trúng chiếc hà bao này?"
Trần Loan lắc đầu, sai bảo Bồ Đào vẫn luôn đứng canh giữ bên ngoài: "Đi lấy túi thơm ngày hôm qua đến đây."
Gương mặt Đào Đào đột nhiên có chút vi diệu.
Không lâu sau, Bồ Đào cầm một cái hà bao vẻ ngoài xấu xí đi vào, lập tức dẫn đến sự chú ý của nhiều người.
Chiếc hà bao này màu vàng nhạt, làm bằng chất liệu rất tốt, nhưng họa tiết đường kim mũi chỉ phía trên thì lộn xộn không đều, trông nhìn ra hình thù.
Trần Loan để mặc chiếc hà bao tinh xảo rơi xuống giường, đôi mắt hơi buông xuống, gò má dịu dàng, thật sự lấy chiếc hà bao Bồ Đào mang đến buộc vào thắt lưng của người đàn ông, nói nhỏ: "Hương trong chiếc hà bao này được một vị lão sư bên ngoài cung đặc chế, có tác dụng an thần tỉnh táo. Hương liệu của thần thiếp đều qua tay ông ta."
Kỷ Hoán không khỏi nhướng mày, ngược lại hứng thú nhìn hai hàng màu xanh mực lộn xộn trên bề mặt vải của chiếc hà bao, hỏi: "Ai làm chiếc hà bao này?"
Trần Loan mím môi, sau đó ngước mắt hỏi: "Thêu không đẹp hả?"
Ngày cả Bồ Đào nghe thấy câu này cũng không khỏi cúi thấp đầu.
Chủ tử nhà nàng ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng chỉ có khoản nữ công này, cho dù mời không bao nhiêu tú nương đến dạy cũng không thông. Cuối cùng vẫn là lão thái thái lên tiếng, đuổi hết mấy tú nương kia.
Cái này thì không sao, vấn đề là tiểu thư cứ khăng khăng không tự biết lấy mình trên phương diện này, luôn cho rằng dưới sự chỉ dạy của bao nhiêu tú nương, hoa văn thêu ra không tính là tinh xảo thì cũng có thể nhìn ra hình thù.
Không ai lên tiếng, cung điện tự nhiên im lặng, Trần Loan nhíu mày, quay đầu hỏi Hồ Nguyên từ trước đến nay luôn khôn khéo đang đứng bên cạnh hầu hạ: "Ngươi thấy thế nào?"
Hồ Nguyên đột nhiên trợn to mắt, thân thể hơi cứng đờ, trăm triệu lần không nghĩ đến tai họa này lại rơi vào trúng người mình.
Chủ tử gia vẫn im lặng không lên tiếng, khóe miệng khẽ mím, cũng không biết là hài lòng hay không hài lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, đeo một hà bao như vậy đi ra ngoài vẫn là sẽ làm hỏng hình tượng của bệ hạ...
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Hồ Nguyên trở nên cứng ngắc: “Hoàng Hậu nương nương, nô tài cảm thấy kiểu dáng của chiếc hà bao này không tệ, chỉ là màu sắc có chút... không thích hợp.” Giọng nói của ông ta dần dần nhỏ lại.
Nó giống như đồ chơi của một tiểu nữ nhi.
Trần Loan cũng cảm thấy màu sắc có chút vấn đề, gật đầu đồng ý, mới tháo hà bao xuống, nhưng lại bị lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông ngăn lại.
"Nhìn cũng được."
"Sắp đến giờ lâm triều rồi, lát nữa về sẽ nói tỉ mỉ với nàng."
Bóng lưng của người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trời cũng đã hoàn toàn sáng sủa.
Sau khi Trần Loan tắm rửa thay áo quần, nhớ đến chuyện tối hôm qua người đàn ông nhắc tới, sáng sớm đã đi đến cung Diệu Thiền.
Sau khi Kỷ Thiền đến tuổi cập kê đã dọn ra khỏi hoàng cung, xây dựng một phủ công chúa ở kinh đô. Có điều lần này đế hậu băng hà, thân thể nàng ấy không thể chịu nổi, lâm bệnh nặng, tạm thời sống trong cung điện trước kia để điều dưỡng cơ thể.
Thỉnh thoảng Trần Loan đến thăm cũng rất tiện lợi.
Cửa cung Diệu Thiền đóng chặt, so với trước thì tiêu điều hơn rất nhiều. Trần Loan âm thầm thở dài trong lòng, để Lưu Nguyệt tiến lên gõ cửa.
Sau ba tiếng, có cung nữ đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Trần Loan thì cung kính hành lễ, nói: "Vừa mới có tiếng gõ cửa, công chúa đã đoán là Hoàng Hậu nương nương đến. Nương Nương mời đi theo nô tỳ."
Ngoài địa thế, cung điện Diệu Thiền trang trí không thua kém gì điện Minh Lan. Nhưng điều mà Trần Loan không ngờ tới là Kỷ Thiền không nghỉ ở chính điện, mà đang nằm trong một căn phòng nhỏ ở thiên điện.
“Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương đến rồi.” Cung nữ thiếp thân của Kỷ Thiền hành lễ với Trần Loan, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở.
Danh sách chương