Buổi chiều hôm đó là buổi tập văn nghệ cuối cùng của chúng tôi. Ai cũng cố gắng làm thật tốt trong khi tôi lại chẳng thể tập đúng nhạc, đầu óc cứ quay mòng mòng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến hơn chục lần, ai nấy đều mệt mỏi. Bốn Mắt và Hoa Khôi cũng hát đến khô cả họng. Còn tôi lại cảm thấy áy náy vô cùng. Bốn Mắt bảo tôi:
- Một mình cậu làm lại xem nào.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ mở nhạc. Bốn Mắt nói đi nói lại mấy lần tôi vẫn không múa được. Chim Sẻ thấy vậy liền nói:
- Hay bọn mình đổi đội hình đi, múa 5 người thôi. Nếu cậu ấy cứ thế này thì ngày mai cũng không thể biểu diễn được.
Tôi cúi đầu, vẫn không nói gì. Lải Nhải liền lên tiếng bênh vực:
- Cậu nói bỏ là bỏ được à?!
Tôi nghe thấy có vài người nữa đồng tình với Chim Sẻ. Chim Sẻ hỏi Hoa Khôi:
- Cậu thấy thế nào? Hoa Khôi im lặng một lúc rồi mới đáp:
- Đội hình 5 người cũng không sao, nhưng…
- Mình không đồng ý!
Lải Nhải gắt lên, cậu ấy vẫn luôn đứng về phía tôi. Tôi nắm chặt tay lại. Sao không ai hỏi ý kiến của tôi? Sao không ai hỏi tôi có muốn tham gia không? Sao không ai hỏi tôi rằng những ngày qua tôi đã nỗ lực tập luyện và yêu thích nó thế nào? Mọi lời tranh luận cứ lần lượt nhảy vào tai tôi, đứng yên trong đó hoành hành khiến đầu tôi cứ nhói lên từng hồi. Cuối cùng Bốn Mắt tức giận ném quyển sách trên tay xuống đất nói:
- Cậu có làm được không? Không làm được thì đừng có tham gia chứ! Cậu có biết bao nhiêu người vì cậu…
Bốn Mắt nói đến đây thì dừng lại vì tôi đang khóc. Tôi biết cậu ấy không thích gây sự với con gái, cũng không thích nhìn thấy con gái khóc. Tôi quệt nước mắt nói:
- Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.
Tôi quay đi lấy ba lô đeo lên vai. Lải Nhải kéo tay tôi:
- Bây giờ có tập đội hình 5 người cũng không kịp vì còn phải sắp xếp lại. Cậu ở lại đi, mình tập cùng cậu!
Tôi nhìn Lải Nhải lắc đầu. Tôi tập luyện thì có ý nghĩa gì chứ. Bốn Mắt đã mắng tôi đến như vậy rồi… Tôi và Lải Nhải cứ người muốn đi, người giữ lại. Cứ dùng dằng mãi như thế cho đến khi Hoa Khôi lên tiếng:
- Lải Nhải ở đây tập với cậu ấy nhé, bọn mình về trước đây.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người về hết, Lải Nhải kéo tôi ngồi bệt xuống sân trường nói:
- Cậu chú ý nhạc một chút là được, không khó đâu! Có phải hôm nay bị ốm rồi không?
Tôi không đáp, thực ra tôi chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa thích nhưng sau đó vẫn cố kìm nén lại. Tôi chưa bao giờ thấy một Bốn Mắt khó chịu với tôi đến thế. Liệu có phải cậu ấy từ trước vẫn luôn thấy không thoải mái với tôi không? Lải Nhải mở nhạc, múa một lần cho tôi xem rồi bắt tôi tập theo. Cuối cùng tôi làm chỉ hai lần đã khớp được nhạc. Tập thêm bốn lần nữa đều rất tốt. Ngày mai cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhà Lải Nhải cùng phía với nhà tôi nên chúng tôi mỗi người một xe đạp, chạy song song nhau. Tôi không nói gì, gió thổi vào mái tóc càng ngày càng ngắn của tôi khiến chúng rối tung lên. Lải Nhải an ủi tôi:
- Bốn Mắt không hiểu chuyện nên mới nói vậy thôi. Cậu đừng buồn.
Tôi ngẩng mặt đón gió, ánh đèn đường hắt vào khiến tôi hơi lóa mắt, một lát sau mới nói:
- Cậu ấy cũng không sai. Chỉ là người nói ra điều đó lại là cậu ấy.
Lải Nhải nhìn tôi, suýt chút nữa đâm vào gốc cây nhưng lại nói bằng giọng chẳng mấy ngạc nhiên:
- Cậu thích Bốn Mắt.
Tôi không đáp, mặc định thừa nhận. Tôi không biết tại sao Lải Nhải có thể đoán ra tâm tư của mình nhưng tôi cũng không có ý định giấu giếm cậu ấy. Buổi tối về nhà, tôi bị sốt nhẹ, uống mấy viên thuốc rồi leo lên giường. Lần này dưới tác dụng của thuốc tôi không mơ gì cả, ngủ một mạch đến sáng.
Nhà văn hóa tỉnh là địa điểm tổ chức cuộc thi năm nay. Tôi cùng với Lải Nhải bắt xe bus đến đó. Vừa đi đường tôi còn vừa nhẩm lại từng đoạn nhạc. Tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến những người khác nhất là khi bọn họ đã cho tôi một cơ hội. Khi chúng tôi đến mọi người cũng đã đến đủ. Hoa Khôi hỏi tôi:
- Cậu có thể biểu diễn được không?
Tôi lặng lẽ gật đầu. Khi quay sang vô tình chạm mắt Bốn Mắt liền vội vàng quay đầu đi. Trường tôi biểu diễn cuối cùng khiến tôi càng thêm căng thẳng, suýt chút nữa là xảy ra sai sót rồi. Cũng may mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Kết quả cuộc thi cũng được công bố 30’ sau khi tiết mục của chúng tôi kết thúc. Trường tôi được giải nhì. Giải thưởng là tiền mặt cộng với một thùng vở viết. Mọi người đều vui vẻ nhìn nhau, thỏa mãn công sức tập luyện bao ngày. Còn tôi, trong lòng cũng vui mừng nhưng không sao cười nổi. Chúng tôi lần lượt rời hội trường ra về. Khi đi qua cánh cửa lớn, Bốn Mắt kéo tay tôi, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Hoa Khôi gọi bên dưới. Cậu ấy cần phải giúp Hoa Khôi mang giải thưởng về trường. Tôi không do dự mà quay mặt đi, chạy đến đi cạnh Lải Nhải.
Toàn bộ phần thưởng đều thuộc về lớp tôi nên ngày hôm sau, Hoa Khôi dùng tiền thưởng mua đồ ăn liên hoan ngay tại lớp còn vở được chia đều cho tám người biểu diễn. Thầy Bão Cát nhờ chúng tôi mà được biểu dương trước hội đồng trường nên cười suốt cả buổi, lại còn không giống như thường ngày, đem mọi chuyện mà nói phóng đại lên:
- Các em đã mang vinh quang về cho trường chúng ta!
Sau khi dọn dẹp hết đống vỏ bánh kẹo cùng nước ngọt, chúng tôi lần lượt ra về. Tôi về cuối cùng. Ra đến cửa thì thấy Bốn Mắt đang chờ tôi. Lầ̀n này cậu ấy cũng chưa kịp nói gì thì đã bị Hoa Khôi kéo đi nhận phần thưởng riêng của trường. Tôi chợt nghĩ, liệu có phải cậu ấy chờ tôi không? Liệu có phải cũng chỉ là tôi tự mình suy nghĩ vớ vẩn không? Biết đâu khi đó, cậu ấy đang chờ Hoa Khôi. Tin nhắn của Bốn Mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Cậu ở lại lớp chờ mình“. Tôi lập tức nhắn lại: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì để ngày mai đi“. Cậu ấy gửi lại vỏn vẹn ba chữ: “Chuyện quan trọng“. Tôi do dự một hồi rồi cũng quyết định quay về lớp, ngồi đúng chỗ của mình. Khoảng 10' sau thì Bốn Mắt quay lại, ngồi trên bàn giáo viên. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, chẳng ai biết nói gì với ai. Mãi sau khi tôi đang có ý định bỏ về thì cậu ấy mới lên tiếng:
- Xin lỗi cậu!
Tôi đứng hình mất mấy giây rồi dùng giọng bình thản nhất nói:
- Mình không sao. Dù sao cậu nói cũng đúng, mình đã làm ảnh hưởng đến mọi người, lẽ ra mình nên làm những việc mình cảm thấy chắc chắn.
Bốn Mắ́t gãi đầu:
- Mình thực sự không có ý như vậy. Chỉ là...ừm... lúc đó mọi người nói cậu nhiều quá mình tự nhiên thấy bực
Lần này tôi lại bị cậu ấy làm cho đứng hình, không biết phải tiếp lời ra sao nữa. Cậu ấy cũng không kém phần bối rối, vừa gãi đầu vừa cười cười:
- Mình thật sự không muốn nói với cậu như thế đâu. Hôm đó cậu khóc, mình... mình…
Tôi tự nhiên thấy buồn cười. Bốn Mắt độc mồm độc miệng cũng có ngày phải nhún nhường trước tôi cơ đấy. Tôi thật muốn vênh mặt lên với cậu ấy: “Nể tinh bạn cùng bàn, chị tha cho chú” nhưng vẫn kiềm lại được, bình tĩnh nói:
- Mình biết cậu không thích cãi nhau với con gái, mình cũng không thích cãi nhau với con trai. Mình không giận gì cậu đâu, thật đấy!
Bốn Mắt lại cười:
- Cậu nói rồi đấy nhé. Đừng có xị cái mặt ra nữa.
Đúng là bản chất con người không thay đổi được mà. Tôi lườm cậu ấy rồi cầm cặp một mạch đi ra khỏi lớp. Một ngày đẹp trời trong quá trình trờ̉ thành người lớn của tôi, tôi lại một lần nữa kết thúc chiến tranh lạnh với bạn cùng bàn.
- Một mình cậu làm lại xem nào.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ mở nhạc. Bốn Mắt nói đi nói lại mấy lần tôi vẫn không múa được. Chim Sẻ thấy vậy liền nói:
- Hay bọn mình đổi đội hình đi, múa 5 người thôi. Nếu cậu ấy cứ thế này thì ngày mai cũng không thể biểu diễn được.
Tôi cúi đầu, vẫn không nói gì. Lải Nhải liền lên tiếng bênh vực:
- Cậu nói bỏ là bỏ được à?!
Tôi nghe thấy có vài người nữa đồng tình với Chim Sẻ. Chim Sẻ hỏi Hoa Khôi:
- Cậu thấy thế nào? Hoa Khôi im lặng một lúc rồi mới đáp:
- Đội hình 5 người cũng không sao, nhưng…
- Mình không đồng ý!
Lải Nhải gắt lên, cậu ấy vẫn luôn đứng về phía tôi. Tôi nắm chặt tay lại. Sao không ai hỏi ý kiến của tôi? Sao không ai hỏi tôi có muốn tham gia không? Sao không ai hỏi tôi rằng những ngày qua tôi đã nỗ lực tập luyện và yêu thích nó thế nào? Mọi lời tranh luận cứ lần lượt nhảy vào tai tôi, đứng yên trong đó hoành hành khiến đầu tôi cứ nhói lên từng hồi. Cuối cùng Bốn Mắt tức giận ném quyển sách trên tay xuống đất nói:
- Cậu có làm được không? Không làm được thì đừng có tham gia chứ! Cậu có biết bao nhiêu người vì cậu…
Bốn Mắt nói đến đây thì dừng lại vì tôi đang khóc. Tôi biết cậu ấy không thích gây sự với con gái, cũng không thích nhìn thấy con gái khóc. Tôi quệt nước mắt nói:
- Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người.
Tôi quay đi lấy ba lô đeo lên vai. Lải Nhải kéo tay tôi:
- Bây giờ có tập đội hình 5 người cũng không kịp vì còn phải sắp xếp lại. Cậu ở lại đi, mình tập cùng cậu!
Tôi nhìn Lải Nhải lắc đầu. Tôi tập luyện thì có ý nghĩa gì chứ. Bốn Mắt đã mắng tôi đến như vậy rồi… Tôi và Lải Nhải cứ người muốn đi, người giữ lại. Cứ dùng dằng mãi như thế cho đến khi Hoa Khôi lên tiếng:
- Lải Nhải ở đây tập với cậu ấy nhé, bọn mình về trước đây.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người về hết, Lải Nhải kéo tôi ngồi bệt xuống sân trường nói:
- Cậu chú ý nhạc một chút là được, không khó đâu! Có phải hôm nay bị ốm rồi không?
Tôi không đáp, thực ra tôi chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa thích nhưng sau đó vẫn cố kìm nén lại. Tôi chưa bao giờ thấy một Bốn Mắt khó chịu với tôi đến thế. Liệu có phải cậu ấy từ trước vẫn luôn thấy không thoải mái với tôi không? Lải Nhải mở nhạc, múa một lần cho tôi xem rồi bắt tôi tập theo. Cuối cùng tôi làm chỉ hai lần đã khớp được nhạc. Tập thêm bốn lần nữa đều rất tốt. Ngày mai cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhà Lải Nhải cùng phía với nhà tôi nên chúng tôi mỗi người một xe đạp, chạy song song nhau. Tôi không nói gì, gió thổi vào mái tóc càng ngày càng ngắn của tôi khiến chúng rối tung lên. Lải Nhải an ủi tôi:
- Bốn Mắt không hiểu chuyện nên mới nói vậy thôi. Cậu đừng buồn.
Tôi ngẩng mặt đón gió, ánh đèn đường hắt vào khiến tôi hơi lóa mắt, một lát sau mới nói:
- Cậu ấy cũng không sai. Chỉ là người nói ra điều đó lại là cậu ấy.
Lải Nhải nhìn tôi, suýt chút nữa đâm vào gốc cây nhưng lại nói bằng giọng chẳng mấy ngạc nhiên:
- Cậu thích Bốn Mắt.
Tôi không đáp, mặc định thừa nhận. Tôi không biết tại sao Lải Nhải có thể đoán ra tâm tư của mình nhưng tôi cũng không có ý định giấu giếm cậu ấy. Buổi tối về nhà, tôi bị sốt nhẹ, uống mấy viên thuốc rồi leo lên giường. Lần này dưới tác dụng của thuốc tôi không mơ gì cả, ngủ một mạch đến sáng.
Nhà văn hóa tỉnh là địa điểm tổ chức cuộc thi năm nay. Tôi cùng với Lải Nhải bắt xe bus đến đó. Vừa đi đường tôi còn vừa nhẩm lại từng đoạn nhạc. Tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến những người khác nhất là khi bọn họ đã cho tôi một cơ hội. Khi chúng tôi đến mọi người cũng đã đến đủ. Hoa Khôi hỏi tôi:
- Cậu có thể biểu diễn được không?
Tôi lặng lẽ gật đầu. Khi quay sang vô tình chạm mắt Bốn Mắt liền vội vàng quay đầu đi. Trường tôi biểu diễn cuối cùng khiến tôi càng thêm căng thẳng, suýt chút nữa là xảy ra sai sót rồi. Cũng may mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Kết quả cuộc thi cũng được công bố 30’ sau khi tiết mục của chúng tôi kết thúc. Trường tôi được giải nhì. Giải thưởng là tiền mặt cộng với một thùng vở viết. Mọi người đều vui vẻ nhìn nhau, thỏa mãn công sức tập luyện bao ngày. Còn tôi, trong lòng cũng vui mừng nhưng không sao cười nổi. Chúng tôi lần lượt rời hội trường ra về. Khi đi qua cánh cửa lớn, Bốn Mắt kéo tay tôi, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Hoa Khôi gọi bên dưới. Cậu ấy cần phải giúp Hoa Khôi mang giải thưởng về trường. Tôi không do dự mà quay mặt đi, chạy đến đi cạnh Lải Nhải.
Toàn bộ phần thưởng đều thuộc về lớp tôi nên ngày hôm sau, Hoa Khôi dùng tiền thưởng mua đồ ăn liên hoan ngay tại lớp còn vở được chia đều cho tám người biểu diễn. Thầy Bão Cát nhờ chúng tôi mà được biểu dương trước hội đồng trường nên cười suốt cả buổi, lại còn không giống như thường ngày, đem mọi chuyện mà nói phóng đại lên:
- Các em đã mang vinh quang về cho trường chúng ta!
Sau khi dọn dẹp hết đống vỏ bánh kẹo cùng nước ngọt, chúng tôi lần lượt ra về. Tôi về cuối cùng. Ra đến cửa thì thấy Bốn Mắt đang chờ tôi. Lầ̀n này cậu ấy cũng chưa kịp nói gì thì đã bị Hoa Khôi kéo đi nhận phần thưởng riêng của trường. Tôi chợt nghĩ, liệu có phải cậu ấy chờ tôi không? Liệu có phải cũng chỉ là tôi tự mình suy nghĩ vớ vẩn không? Biết đâu khi đó, cậu ấy đang chờ Hoa Khôi. Tin nhắn của Bốn Mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Cậu ở lại lớp chờ mình“. Tôi lập tức nhắn lại: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì để ngày mai đi“. Cậu ấy gửi lại vỏn vẹn ba chữ: “Chuyện quan trọng“. Tôi do dự một hồi rồi cũng quyết định quay về lớp, ngồi đúng chỗ của mình. Khoảng 10' sau thì Bốn Mắt quay lại, ngồi trên bàn giáo viên. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, chẳng ai biết nói gì với ai. Mãi sau khi tôi đang có ý định bỏ về thì cậu ấy mới lên tiếng:
- Xin lỗi cậu!
Tôi đứng hình mất mấy giây rồi dùng giọng bình thản nhất nói:
- Mình không sao. Dù sao cậu nói cũng đúng, mình đã làm ảnh hưởng đến mọi người, lẽ ra mình nên làm những việc mình cảm thấy chắc chắn.
Bốn Mắ́t gãi đầu:
- Mình thực sự không có ý như vậy. Chỉ là...ừm... lúc đó mọi người nói cậu nhiều quá mình tự nhiên thấy bực
Lần này tôi lại bị cậu ấy làm cho đứng hình, không biết phải tiếp lời ra sao nữa. Cậu ấy cũng không kém phần bối rối, vừa gãi đầu vừa cười cười:
- Mình thật sự không muốn nói với cậu như thế đâu. Hôm đó cậu khóc, mình... mình…
Tôi tự nhiên thấy buồn cười. Bốn Mắt độc mồm độc miệng cũng có ngày phải nhún nhường trước tôi cơ đấy. Tôi thật muốn vênh mặt lên với cậu ấy: “Nể tinh bạn cùng bàn, chị tha cho chú” nhưng vẫn kiềm lại được, bình tĩnh nói:
- Mình biết cậu không thích cãi nhau với con gái, mình cũng không thích cãi nhau với con trai. Mình không giận gì cậu đâu, thật đấy!
Bốn Mắt lại cười:
- Cậu nói rồi đấy nhé. Đừng có xị cái mặt ra nữa.
Đúng là bản chất con người không thay đổi được mà. Tôi lườm cậu ấy rồi cầm cặp một mạch đi ra khỏi lớp. Một ngày đẹp trời trong quá trình trờ̉ thành người lớn của tôi, tôi lại một lần nữa kết thúc chiến tranh lạnh với bạn cùng bàn.
Danh sách chương