Tôi đã định cho Yerim một trận lên bờ xuống ruộng vì cái thói vào phòng người khác mà không thèm gõ cửa.
‘Đúng là lừa bịp!’
Vừa trông thấy ngoại hình Yerim, tôi bỗng nhiên câm nín.
Một nữ sinh trung học lúc nào cũng ăn vận một bộ đồ thể thao trông hơi xuề xòa, đã biến thành một người mẫu tuổi teen bước ra từ một quảng cáo đồ uống thể thao vậy. Đây đâu phải tạo kiểu, là thay đổi trăm phần trăm mà?
Vẻ ngoài tự nhiên mà không biết con bé có trang điểm hay không, khuôn mặt quyến rũ nhất có thể cùng với chiếc quần short năng động và chiếc áo thun để lộ cánh tay dài. Mái tóc xoăn ngắn tăng thêm phần nam tính và gợi tôi nhớ đến một vị thần trẻ tuổi bước ra từ thần thoại Hy Lạp.
Chắc họ đã ăn vận cho con bé như này bằng cách nhấn mạnh vào kỹ năng Đế Giày Hermes. Thực sự trông con bé giống như một cậu trai sáng sủa lúc nào cũng có thể bay nhảy khắp nơi vậy. Rất hợp và cũng rất xinh, nhưng…
‘...Phù thủy băng biến đi mất tiêu rồi.’
Cô nhóc lạnh lùng và ngạo mạn kia biến mất hoàn toàn. Con bé còn nhỏ tuổi mà… chắc sẽ thay đổi khi trưởng thành hơn thôi. Dẫu biết kể cả khi con bé có đổi thay ra sao thì mọi chuyện cũng không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi thấy là lạ khi chứng kiến tương lai tôi biết trước sẽ trở nên khác biệt.
“Ai vậy…”
Yoo Myeongwoo thấy Yerim đột nhiên xuất hiện lại, liền hỏi. Khuôn mặt tươi vui của Yerim đanh lại.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhảy qua bàn và nắm lấy cổ Yoo Myeongwoo, đẩy cậu ấy vào góc ghế sofa và ngồi sát vào tôi.
“Gì đây, bám người chú tôi tởm lợm vậy.”
Park Yerim trừng mắt lườm Yoo Myeongwoo.
Dù thế thì bây giờ em cũng đang bám lấy anh đấy, nhóc. Tất nhiên, không có lý do gì để so sánh một người đàn ông trưởng thành và một nữ học sinh trung học xinh xắn cả.
“K-Không, anh…”
Bị ánh nhìn hổ báo lườm muốn lủng mặt, Yoo Myeongwoo lầm bầm gục đầu xuống. Cảnh tượng đáng thương ghê nhưng tôi không thông cảm đâu. Trong lúc chờ đợi, cậu hãy sửa lại thói quen bám người này một chút đi nha.
“Em cũng ngồi xa ra hơn đi. Và nên gõ cửa trước khi đến nhà người khác nhé.”
“Cháu muốn nhanh chóng cho chú xem quần áo mới nên quên mất tiêu luôn.”
Dứt lời, con bé đứng phắt lên và dang cả hai tay ra.
“Trông cháu thế nào?”
“Xinh.”
“Trông giống con trai quá không chú?”
“Dễ thương mà.”
“Nghe chẳng thật lòng tí nào.”
Vậy em muốn anh nói gì đây? Ai mà biết được khoảng 5 năm sau sẽ ra sao, nhưng lúc này, ngay cả khi em xinh xắn thì vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
"Em thật sự xinh đẹp và dễ thương. Anh chỉ ngạc nhiên vì em thay đổi nhiều đến nỗi anh gần như không nhận ra thôi."
Cuối cùng, con bé hài lòng và mỉm cười. Ôi em gái, anh là người giám hộ chứ không phải là bố đâu. Nhưng tôi không thể nói gì hơn với đứa trẻ không có bố thật này, nên tôi phải ráng kiềm chế.
“Nhưng đây là ai vậy chú?”
Yerim hỏi, nhìn sang phía Yoo Myeongwoo, giờ đang chăm chú lắng nghe.
“Bạn thôi.”
“Ặc, thật ạ? Xin chào chú.”
Được Yerim bất ngờ chào hỏi lễ phép, Yoo Myeongwoo nhẹ nhõm hẳn. Tôi đoán thái độ của một cô gái bất ngờ xuất hiện và lườm khi nãy đủ khiến cậu ấy sợ, nhất là sau khi tôi bảo là mọi người sống ở đây đều là cấp A trừ tôi.
Nhưng tên này yếu bóng vía ghê.
“Ừ, xi...xin chào? Anh là Yoo Myeongwoo.”
“Em là Park Yerim. Và chú Han Yoojin là người giám hộ của em. Anh đến chơi hả?”
Nghe giọng nói dịu dàng, cơ thể cứng đờ của Yoo Myeongwoo đã hoàn toàn thả lỏng. Cậu chàng mỉm cười trả lời.
“Không. Vì hoàn cảnh, anh sẽ ở lại chỗ này vài ngày.”
“Ở lại á? Anh không có nhà sao?”
“Hả? Không, không phải là anh không có.”
“Vậy tại sao?”
Tông giọng của Yerim mỗi lúc một tăng và đồng thời một ánh sáng màu đỏ vụt qua trong đầu tôi. Nếu tôi để mặc mọi chuyện, cái lưỡi bé nhỏ kia có thể sẽ đánh bại Yoo Myeongwoo đầy tàn nhẫn mất. Thấy chưa, mắt con bé lại tóe lửa lên kìa.
‘Yerim, đừng.”
“Nhưng! Cháu sống riêng đây này!”
“Dừng lại và ngồi xuống mau.”
“...Vâng.”
May mà con bé vẫn nghe lời tôi. Chỉ là hơi kỳ lạ khi thấy con bé nghe lời quá. Đến cái mức mà tôi có thể giống bố con bé nếu tôi hơn 12 tuổi nữa hoặc hơn.
...Nhưng con bé không thực sự nghĩ tôi là bố nó đúng không?
“Hai người hãy hòa thuận với nhau đi. Dù sao thì các người cũng sẽ tham gia khóa huấn luyện cho người mới.”
“Không phải chỉ có cháu và chú sao?”
"Chúng ta phải làm điều đó với cô gái này ư?”
Hai người kia cùng đồng thanh kêu lên. Họ cùng nhìn nhau nhưng Yoo Myeongwoo ngoảnh mặt đi trước.
“Yerim, anh đã bảo em là thôi đi rồi mà.”
Nếu như em cứ một mực hành xử như vậy thì sau này sẽ hối hận đó. Em có biết trang bị cấp cao quan trọng thế nào đối với Thợ săn, rằng em sẽ nhìn chằm chằm vào nhà chế tạo tương lai cho mình như này không?
“Tôi nhắc lại một lần nữa, hãy chung sống thật hòa thuận. Vì hai người là bạn thân và bảo vệ của tôi.”
Nếu được, sẽ tốt hơn nếu hai người trở nên thân thiết và bỏ tôi lại để tự làm việc của mình hẳn hoi. Tôi nói thế thôi chứ việc ấy dường như là bất khả thi.
“Đối với chú thì ai quan trọng hơn vậy?”
“Hai người giống nhau.”
Ngay khi tôi trả lời bừa xong, Yerim liền nhăn trán lại.
“Dù vậy, chẳng phải vẫn có sự khác biệt nhỏ sao? Ngay cả một chút xíu cũng được.”
“Cái đó…”
Ngoài Yerim ra, Myeongwoo, sao cậu lại thể hiện biểu cảm kỳ vọng như kia?
“Tôi thích những người siêng năng làm những việc cần làm.”
Vậy nên lúc nào tôi nghỉ ngơi thì cố mà làm việc chăm chỉ đi nhé. Có như thế tôi mới thích gấp hai lần bây giờ.
“Cháu sẽ đến phòng tập và khởi động một chút!”
Yerim bật dậy nói. Rồi Yoo Myeongwoo cũng đứng lên theo.
“Th-Thế thì, tôi cũng vậy… Tôi sẽ làm bữa tối!”
Nhìn họ nhanh chân chạy biến đi, tôi thấy dễ chịu quá. Đáng lẽ nên làm điều này từ sớm.
‘Chà… Nhưng cũng chẳng kéo dài được mãi.’
Giờ đây họ cố gắng để bám lấy tôi, nhưng điều này sẽ kéo dài được bao lâu đây?
Yerim là một Thợ săn chiến đấu cấp S. Chẳng bao lâu cô bé ấy sẽ trở nên nổi tiếng và bận rộn kiếm tiền và sống một cuộc sống huy hoàng.
Yoo Myeongwoo cũng vậy. Cậu ấy chỉ cần có kỹ năng sản xuất cấp SS và cả thế giới sẽ đến tìm để yêu cầu cậu chế tạo trang bị cho họ. Tất nhiên là cấp A nhưng ngay cả những người cấp S cũng sẽ yêu cầu cậu ấy thôi.
Họ sẽ nhận được lời khen ngợi và tình yêu từ rất nhiều người, vậy lúc ấy liệu họ có còn thấy tôi nữa không?
Thậm chí khi nói rằng cảm giác ấy thật khó chịu cũng khó chịu, tôi cảm thấy tương lai xác định có chút cô đơn.
‘Nhưng ở một mình mới là tuyệt nhất.’
Nếu họ tiếp tục bám lấy tôi sau khi nổi như cồn và tự tin đứng trên sân khấu thì tôi là người khó khăn nhất. Chỉ có mình Yoohyun thôi mà tôi đã bị lôi kéo vào rất nhiều trận đánh rồi. Ba người thì có mà…
Điện thoại reo lên đúng lúc tôi nghĩ đến việc đi từ từ đến chỗ Peace. Là Suk Simyeong.
Sao lại là ông chú này nữa vậy?
Tôi đã gặp ông ta vào buổi sáng, gọi lần nữa làm gì? Hôm nay là chủ nhật, đáng lẽ mọi người nên kết thúc công việc sớm và nghỉ ngơi mới phải. Tôi phản đối làm việc vào cuối tuần.
[Tôi đã nghe chuyện từ Thợ săn Kim Sunghan.]
Giọng nói như rót mật vào tai vang lên. Nhanh thật đấy. Từ thái độ của ông ta, dường như không phải gọi điện để đổ lỗi cho tôi, ý nói rằng có vấn đề trong việc xử lý mọi thứ.
[Sử dụng hợp đồng Thợ săn theo cách đó. Cậu lại làm tôi ngạc nhiên đấy.]
“...Gì ạ?”
À, họ vẫn chưa sử dụng nó theo cách như vậy sao?
[Phương pháp ấy có thể dễ dàng nghĩ ra nếu thay đổi suy nghĩ đi một chút; thật là xấu hổ khi tôi không nghĩ đến nó. Tôi cho rằng đây là thứ mà gọi là trứng Columbus*.]
“Không, không có gì đâu chú.”
Nó không phải là thứ mà tôi nghĩ ra mà là thứ mà mọi người đều dùng. Không có cách nào để giải thích được.
“Dù sao thì mục tiêu mà nó có thể áp dụng lên là hạn chế. Vì họ phải đồng ý ký trực tiếp vào hợp đồng.”
Nếu người kia từ chối đến cùng thì không thể sử dụng được. Và người đó phải nhận thức được nội dung của hợp đồng, do vậy, việc lừa gạt và bắt ký tên là điều không thể.
“Hơn nữa, nó sẽ không có tác dụng nếu chính họ tin rằng đây không phải nói dối. Vì vậy, nó có thể được dùng để chống ngược lại chú.”
Đó là một trường hợp xảy ra ở nước ngoài. Một bang hội lớn đã hoàn toàn bị hủy hoại.
[Đúng nhỉ. Chuyện đấy có thể xảy ra.]
“Dù có chắc chắn vào hiệu ứng kỹ bao nhiêu thì chú cũng không thể mù quáng tin vào mảnh giấy da được. Chừng nào những kỹ năng còn tồn tại thì lỗ hổng có thể xuất hiện bất cứ đâu.”
Đối với kỹ năng, loại hình và phạm vi ứng dụng rất đa dạng. Vì những thứ ấy liên tục phá vỡ luật lệ đã được duy trì cho đến tận bây giờ nên bạn không thể chỉ đáp lại chúng bằng lẽ thường được.
Mới là năm thứ 3 kể từ khi ngục tối, những Người Thức tỉnh xuất hiện. Một khi sự nhầm lẫn được giải quyết và mọi thứ bắt đầu đâu vào đấy, nhịp độ thay đổi sẽ còn tăng hơn thế nữa.
[Tôi hiểu rồi. Đúng như dự đoán, tôi trở nên hứng thú hơn với việc tham gia vào những cuộc trò chuyện dài hơn với cậu.]
“Không đến mức đó đâu…”
Thật ra, tôi còn có thể làm nhiều việc hơn cho ông ta. Nếu tôi sử dụng mỗi những thông tin mà tôi nhớ thì tôi sẽ chỉ mua một số cổ phiếu rồi. Nhưng mà nếu như hội Haeyeon sở hữu chúng thì chắc họ sẽ thay đổi được nhiều thứ lắm đó.
‘...Mặc dù mình đã quyết định không tiến cử bản thân.’
Công bố mấy việc như vậy có ổn không nhỉ? Thật ra, tôi thấy không được lành cho lắm. Đặc biệt là về tương lai mà tôi biết chắc sẽ đổi thay và tình huống những gì tôi biết không phải hiện thực.
Kể cả nếu tôi giả vờ như mình biết hết mọi thứ. Tất nhiên những người liên hệ với tôi sẽ trông mong nhiều hơn. Nhưng nếu những điều trong tương lai bị đảo ngược bởi lời nói của tôi, từ giây phút ấy, từ một người khôn ngoan có thể dự đoán trước tương lai, tôi sẽ hóa thành một gã nào đó đang gieo rắc mấy thứ nhảm nhí.
Thế nên cứ sống bình thường thôi là được. Tôi thực sự không muốn đạt được kết quả và bị mọi người xa lánh bởi tôi đã không chịu biết người biết ta, như khi trước đây vậy.
...Nhưng một hai việc chắc không sao đâu nhỉ?
Tôi sực nhớ ra một chuyện
“Nếu chú thực sự muốn nghe thì tôi có thể nói thêm một điều nữa không?”
[Cậu cứ tự nhiên.]
Tôi kiểm tra xem Yoo Myeongwoo có đang ở trong bếp không rồi di chuyển về phía ghế gần cửa sổ và bắt đầu nói. Nếu là khoảng cách này thì chắc chắn người có chỉ số cấp F sẽ không nghe được đúng không? Thật tuyệt khi nhà của tôi đủ lớn.
“Tôi biết rằng việc đấu thầu một ngục tối cấp A mới sẽ diễn ra trong một thời gian ngắn nữa.”
Trong trường hợp phát hiện muộn một hầm ngục tối và cấp bách tấn công, hỗ trợ luôn được ưu tiên hợp lại cho Hiệp hội Thợ săn. Nhưng nếu đủ thời gian cho cú sốc ngục tối thì sẽ bán đấu giá.
Phần thưởng cho lần tấn công đầu tiên là cao nhất và hội đầu tiên tấn công có quyền ưu tiên quản lý, vì vậy cấp của hầm ngục càng cao thì giá đấu thầu và cạnh tranh cũng càng tăng theo.
[Cậu hẳn đang nói đến ngục tối gần Gyeonggi Icheon.]
“Vâng. Cái ngục đó... có lẽ sẽ là slime hoặc môi trường biển.”
Cụ thể hơn, đó là một ngục tối slime. Đối với slime thì hiển nhiên là có đá ma thuật và chúng là những con quái vật đáng giá có toàn bộ cơ thể được dùng làm nguyên liệu cho đủ các thể loại sản phẩm. Đến mức mọi người nói rằng các bang hội không phải lo lắng về ngân quỹ với một ngục tối slime cấp A.
Theo tôi nhớ thì một trong ba bang hội lớn, hội MKC, đã giành được hầm ngục cấp A ở Icheon. Với những nguyên liệu sản phẩm sẵn có trong tay, họ cư xử khá trịch thượng.
Các ngục tối slime và môi trường biển tương tự nhau cả, có chăng thì cũng chỉ là chút thiếu sót về cấp bậc, nhưng chung quy lại đều những nơi có vô vàn tài nguyên thiên nhiên quý giá.
[.... Cậu biết trước điều này ư?]
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Suk Simyeong trầm giọng hỏi lại. Tôi đoán là cái này khó tin lắm.
“Tôi vẫn chưa chắc nhưng việc tạo ra hầm ngục có các loại luật lệ mà.”
Đó là sự thật, không phải viện cớ. Hiện tại thì không thể bởi thiếu tài liệu liên quan nhưng khoảng 3 năm sau có thể dự đoán được ít nhiều môi trường của một ngục tối mới hay những con quái vật sẽ xuất hiện trong đó.
[Luật lệ?]
“Vâng. Dựa theo trật tự, địa điểm, môi trường bản địa vân vân thì sẽ khác nhau. Dĩ nhiên là chuyện này không hẳn là chính xác nên chú coi như tham khảo thôi nhé. Với khả năng hiện tại của hội Haeyeon thì có thể đấu thầu được ngục tối cấp A này chú nhỉ? Kể cả chú không tin lời tôi thì đấu thầu cũng không tệ.”
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng. Lần này lâu hơn trước.
Một lần nữa, ý tưởng khá là phức tạp. Nếu thực sự có thể tìm ra trạng thái của một ngục tối trước khi tấn công thì sẽ cực kỳ có lợi so với các hội khác.
[…Đấu thầu hầm ngục không thuộc thẩm quyền của tôi nhưng tôi sẽ cố đưa ra một đề xuất thật quyết liệt.]
Suk Simyeong trả lời sau một hồi lâu thật lâu. Ông ta nói không phải là thẩm quyền nhưng với vị trí của ổng thì dễ dàng được thông qua thôi.
[Sau khi cuộc tấn công ngục tối cấp A mới hoàn thành, liệu tôi có thể nghe lời khuyên của cậu về những hầm ngục khác không?]
“Nếu có thể thưa chú. Hiện tại, rất khó để tính toán.”
Phương pháp tính toán khá phức tạp nên tôi không biết làm thế nào. Tôi chỉ dựa vào trí nhớ của mình thôi.
“Xin hãy giữ kín chuyện này dù có việc gì xảy ra.”
Nếu là Suk Simyeong thì tôi có thể tin tưởng ông ta. Bởi 5 năm sau ông ta vẫn là trụ cột đáng tin cậy của hội Haeyeon. Yoohyun gặp may với mọi người ghê. Ngoài tôi ra.
[Cậu đừng lo lắng. Tôi chắc chắn sẽ không hé nửa lời như thể việc này quan trọng hơn cả thông tin cá nhân của thủ lĩnh hội. Vậy, tôi sẽ liên lạc lại với cậu trong thời gian gần nhé.]
Suk Simyeong đã kết thúc cuộc gọi với thái độ thận trọng hơn hẳn cuộc gọi đầu của chúng tôi. Nói sao nhỉ, cảm giác ông chú đã thay đổi từ thái độ đối xử với cấp dưới dự bị sang một người có địa vị ngang hàng.
“Nói nhiêu đây có lẽ đủ rồi.”
Đó là thời điểm áp lực từ phía ba hội lớn đang dần trở nên tồi tệ hơn. Yoohyun cũng như Yerim và Yoo Myeongwoo. Họ là thủ lĩnh của hội và được lên kế hoạch trở thành bệ đỡ nên chắc chắn không thể không bị cuốn vào.
Mặc dù tôi luôn phàn nàn rằng họ nên tự mình sống tốt, nhưng mấy đứa vẫn là người của tôi, những người mà tôi đã nuôi dạy và mang đến.
Không đến mức can thiệp cổ phần của các hội vừa và nhỏ nhưng mình sẽ cướp đi 3 bang hội lớn.
Dù vậy, Haeyeon dẫn đầu trong cả nước thì hơn. Thủ lĩnh hội là một người đã tự bỏ mạng để cứu thằng anh trai vô dụng, mặc dù tất nhiên là cả hội Haeyeon không vậy. Sẽ tốt hơn các công ty và bang hội lớn đang thông đồng với họ.
Vậy giúp đỡ một chút thôi.
Note:
*: ý nói một phát hiện mà có vẻ đơn giản sau khi được nghĩ ra (từ câu chuyện quả trứng của Columbus).
Danh sách chương