“Ê, hình như người mày tìm đã đến rồi kìa?”.
Từ Á Lam lạnh lùng nói, hơi ngửa đầu xem Diệp Thiên tìm được nhân vật khét tiếng nào, nhưng sau khi quay đầu lại, vẻ mặt hắn lập tức đông cứng.
Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ màu đỏ tía bước vào quán bar với đôi mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Từ Á Lam đột nhiên thay đổi, hắn nịnh nọt bước tới nghênh đón.
“Ôi, đây chẳng phải là anh Hổ sao? Cơn gió nào đưa anh tới…?”.
Hắn đang bước tới đón, còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đẩy ra.
Hắn hơi sững sờ, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt.
Người đàn ông trung niên này chính là tài xế toàn thời gian của ông chủ lớn đứng sau Viên Phong, từng là tay đấm đoạt huy chương vàng làm chấn động thế giới ngầm ở Lư Thành, hiển nhiên là anh ta hơn hẳn Viên Phong cả về thực lực và địa vị, thậm chí Viên Phong gặp anh ta còn phải khách sáo gọi một tiếng “anh Hổ”, nên hắn nào dám biểu hiện ra vẻ không vừa ý chứ?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn quán bar một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới trước mặt Diệp Thiên, hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.
“Cậu Thiên, tôi là A Hổ.
Ông chủ cử tôi đến đón cậu đây!”.
A Hổ vừa dứt lời, Từ Á Lam đứng bên cạnh như chết sững, hai mắt trợn trừng.
Không riêng gì hắn, ngay cả Viên Phong vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi suýt ngất đi.
Lục Tử Thiên run lẩy bẩy, đôi mắt trừng to, vô cùng khó tin.
“Người đó… không phải là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú – chủ tịch tập đoàn Thiên Phong sao?”.
Hiện tại có rất nhiều người am hiểu có mặt, nhưng sau vài lần liếc mắt nữa mới nhận ra được A Hổ, ánh mắt của đám người kinh hãi không thôi, tất cả đều tập trung vào Diệp Thiên.
Ngô Quảng Phú là ai chứ? Mặc dù hầu hết đám người ở đây đều không nắm được mọi thông tin về anh ta, nhưng cũng biết được vài phần.
Anh ta từng là tên đầu gấu có thế lực lớn mạnh nhất Lư Thành.
Bây giờ, anh ta đã là vua của thế giới ngầm Lư Thành, cũng là người giàu nhất Lư Thành trong ba năm liên tiếp, nắm trong tay tập đoàn Thiên Phong – một tập đoàn niêm yết trên thị trường với tài sản hàng chục tỷ tệ.
Có thể nói, anh ta chính là ông lớn, giậm chân một cái là cả Lư Thành phải lắc lư, rung chuyển.
Viên Phong được biết đến là đại ca của khu Bắc Thành, nhưng trên thực tế hắn chẳng khác nào con tốt dưới trướng Ngô Quảng Phú.
Trong khi đó, A Hổ với tư cách là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là thân tín “hàng thật giá thật” của Ngô Quảng Phú, lúc này lại cúi đầu chào một thanh niên mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thái độ hết sức cung kính, cảnh tượng này không khiến đám người kinh ngạc sao được?
“Tôi biết rồi!”.
Diệp Thiên vẫn ngồi ở trên sofa, gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại ở trên người Từ Á Lam vẫn đang sững sờ há hốc mồm, khoé miệng nhếch lên phảng phất vẻ tà mị.
“Có phải anh vừa nói đợi người tôi gọi đến sẽ xử một thể đúng không?”.
“Bây giờ người tôi gọi đến rồi đấy!”.
Đột nhiên, mặt của Từ Á Lam trở nên trắng bệch!
“Người tôi gọi đến rồi đấy!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lộ rõ vẻ giễu cợt, nhìn thẳng Từ Á Lam đang tái mặt.
Sắc mặt của Từ Á Lam khó coi đến cực điểm, tim không khỏi đập loạn xạ.
.
Từ Á Lam lạnh lùng nói, hơi ngửa đầu xem Diệp Thiên tìm được nhân vật khét tiếng nào, nhưng sau khi quay đầu lại, vẻ mặt hắn lập tức đông cứng.
Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ màu đỏ tía bước vào quán bar với đôi mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Từ Á Lam đột nhiên thay đổi, hắn nịnh nọt bước tới nghênh đón.
“Ôi, đây chẳng phải là anh Hổ sao? Cơn gió nào đưa anh tới…?”.
Hắn đang bước tới đón, còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đẩy ra.
Hắn hơi sững sờ, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt.
Người đàn ông trung niên này chính là tài xế toàn thời gian của ông chủ lớn đứng sau Viên Phong, từng là tay đấm đoạt huy chương vàng làm chấn động thế giới ngầm ở Lư Thành, hiển nhiên là anh ta hơn hẳn Viên Phong cả về thực lực và địa vị, thậm chí Viên Phong gặp anh ta còn phải khách sáo gọi một tiếng “anh Hổ”, nên hắn nào dám biểu hiện ra vẻ không vừa ý chứ?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn quán bar một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới trước mặt Diệp Thiên, hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.
“Cậu Thiên, tôi là A Hổ.
Ông chủ cử tôi đến đón cậu đây!”.
A Hổ vừa dứt lời, Từ Á Lam đứng bên cạnh như chết sững, hai mắt trợn trừng.
Không riêng gì hắn, ngay cả Viên Phong vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi suýt ngất đi.
Lục Tử Thiên run lẩy bẩy, đôi mắt trừng to, vô cùng khó tin.
“Người đó… không phải là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú – chủ tịch tập đoàn Thiên Phong sao?”.
Hiện tại có rất nhiều người am hiểu có mặt, nhưng sau vài lần liếc mắt nữa mới nhận ra được A Hổ, ánh mắt của đám người kinh hãi không thôi, tất cả đều tập trung vào Diệp Thiên.
Ngô Quảng Phú là ai chứ? Mặc dù hầu hết đám người ở đây đều không nắm được mọi thông tin về anh ta, nhưng cũng biết được vài phần.
Anh ta từng là tên đầu gấu có thế lực lớn mạnh nhất Lư Thành.
Bây giờ, anh ta đã là vua của thế giới ngầm Lư Thành, cũng là người giàu nhất Lư Thành trong ba năm liên tiếp, nắm trong tay tập đoàn Thiên Phong – một tập đoàn niêm yết trên thị trường với tài sản hàng chục tỷ tệ.
Có thể nói, anh ta chính là ông lớn, giậm chân một cái là cả Lư Thành phải lắc lư, rung chuyển.
Viên Phong được biết đến là đại ca của khu Bắc Thành, nhưng trên thực tế hắn chẳng khác nào con tốt dưới trướng Ngô Quảng Phú.
Trong khi đó, A Hổ với tư cách là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là thân tín “hàng thật giá thật” của Ngô Quảng Phú, lúc này lại cúi đầu chào một thanh niên mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thái độ hết sức cung kính, cảnh tượng này không khiến đám người kinh ngạc sao được?
“Tôi biết rồi!”.
Diệp Thiên vẫn ngồi ở trên sofa, gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại ở trên người Từ Á Lam vẫn đang sững sờ há hốc mồm, khoé miệng nhếch lên phảng phất vẻ tà mị.
“Có phải anh vừa nói đợi người tôi gọi đến sẽ xử một thể đúng không?”.
“Bây giờ người tôi gọi đến rồi đấy!”.
Đột nhiên, mặt của Từ Á Lam trở nên trắng bệch!
“Người tôi gọi đến rồi đấy!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lộ rõ vẻ giễu cợt, nhìn thẳng Từ Á Lam đang tái mặt.
Sắc mặt của Từ Á Lam khó coi đến cực điểm, tim không khỏi đập loạn xạ.
.
Danh sách chương