Người đàn ông trung niên bước tới, ông ta mặc một bộ vest và đi giày da, gương mặt có nhiều nét tương đồng với Tiếu Văn Nguyệt, đây chính là Tiếu Lâm, bố của Tiếu Văn Nguyệt.

Nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt, ông ta mỉm cười dịu dàng rồi đi thẳng vào nhà.

“Nguyệt Nguyệt, con nhìn xem bố đưa ai về này!”.

Phía sau ông ta là cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ sọc màu đỏ rượu đang bước đi chậm rãi, trên môi nở một nụ cười thân thiện lịch sự.


“Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp!”.

Cậu thanh niên bề ngoài tao nhã, có khí chất thư sinh, nho nhã nhưng không hề rụt rè, ngược lại còn phảng phất khí chất anh dũng, phong thái điềm đạm, hoàn toàn không giống với khí chất của người cùng lứa tuổi.

Vừa nhìn là biết cậu ta trải đời, kinh nghiệm phong phú.

“Anh Thần Quang!”.

Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười lịch sự chào hỏi cậu thanh niên, rồi mời hai người họ vào biệt thự.

“Bố, Giai Lệ thì bố gặp nhiều rồi, nên con không giới thiệu nữa.

Đây là Diệp Thiên, chắc bố từng nghe mẹ nhắc tới rồi đấy ạ!”.

“Ồ, Diệp Thiên sao?”
Tiếu Lâm cởi áo vest ra rồi treo lên móc, nghe Tiếu Văn Nguyệt nói vậy, ông ta quay đầu lại kinh ngạc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt tò mò

“Cháu chào chú Tiếu ạ!”
Diệp Thiên đã mở mắt ra hồi lâu, cậu đứng dậy khẽ gật đầu với Tiếu Lâm.

“Ừ, chào cháu, vợ chú từng nhắc tới cháu rất nhiều lần đấy, nói cháu là vị cứu tinh của bà ấy!”.

Tiếu Lâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.

Đúng là rất nhiều lần Hà Tuệ Mẫn có nhắc đến Diệp Thiên, bà ấy không chỉ nói Diệp Thiên đã cứu mình một lần, mà còn khen Diệp Thiên là một cậu bé rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những người bình thường, nhưng bây giờ sau khi đánh giá một phen, Tiếu Lâm lại cảm thấy Hà Tuệ Mẫn nói hơi quá.

Hai mươi năm trước ông ta một mình tới Lư Thành, thành lập nên công ty Thời trang Phi Ngư, sau đó công ty của ông ta phát triển nhanh như vũ bão, ngày một lớn mạnh, cuối cùng trở thành tập đoàn Phi Ngư hiện tại, trị giá hơn một tỷ tệ.

Những thăng trầm trong hai mươi năm qua, những trận chinh chiến trong giới kinh doanh đã khiến ông ta có ánh mắt nham hiểm đến vậy.

Lúc này Diệp Thiên ngoài sở hữu khí chất xuất chúng và ăn nói lễ phép, thì trang phục, cách cư xử và cách trò chuyện của cậu hoàn toàn giống như người bình thường, không có gì khác biệt so với một học sinh cấp ba, không có điểm gì nổi bật cả.

Tiếu Lâm không khỏi nhìn thanh niên bên cạnh, rồi so sánh hai người.


“Cô Hà nói quá lời rồi ạ, cháu chỉ giúp cô ấy việc nhỏ thôi, không đến mức vậy đâu!”.

Diệp Thiên phất tay cười mỉm, hoàn toàn không có ý nhận công.

“Được, vậy chú gọi cháu là Tiểu Thiên nhé, cháu mau ngồi đi, đừng khách sáo!”.

Mặc dù trong lòng Tiếu Lâm không quá hài lòng với Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn mỉm cười, trông hệt như bậc cha chú đôn hậu.

Diệp Thiên định ngồi xuống, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại lên tiếng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện