Tiếng tát giòn giã, tất cả mọi người đều trố mắt ra, bọn họ đều không ngờ Lục Phong lại bắt đầu tát tự vào mặt mình thật.
“Tôi xin lỗi!”.
Lục Phong vừa tự tát vào mặt vừa xin lỗi Cố Giai Lệ, sau đó cậu ta quay người về phía đám đông, trong khoảng thời gian này, cậu ta đã tự tát đủ 10 cái, không hơn không kém.
Khi tát đến cái thứ mười, Diệp Thiên buông tay ra, ánh mắt lướt nhẹ.
“Tôi biết cậu không cam tâm!”.
“Tôi cho cậu cơ hội, tôi tên là Diệp Thiên, học lớp 12A4, muốn trả thù cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”.
Cậu nhìn Lục Phong, thần sắc lạnh lùng.
“Nhưng lần sau sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu!”.
Cậu nói xong, gật đầu với Cố Giai Lệ rồi đi trước ra khỏi trung tâm huấn luyện Tán Thủ, cậu đi đến đâu tất cả mọi người đều tự động tránh để nhường ra một lối đi, trong ánh mắt của không ít các bạn nam đều lộ ra vẻ tôn sùng, còn các bạn nữ thì tràn đầy ngưỡng mộ.
Diệp Thiên không chỉ một mình đánh gục cả đội Karate, mà đánh xong còn để lại tên và lớp, chờ đối phương đến trả thù, cái vẻ bá đạo và sự can đảm này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng có khí phách.
Cố Giai Lệ ngây người mất vài giây, sau đó mới chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo Diệp Thiên.
Trong trung tâm huấn luyện chỉ còn lại bọn Lục Phong và Âu Hạo Thần đang đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Ôi má ơi, mạnh quá đi mất!”.
Bành Lượng đứng trong đám đông, đưa tay lên vỗ vào trán một cái, cậu ta cảm thấy cậu ta đúng là ngốc hết chỗ nói.
Bên cạnh cậu ta có một cao thủ giỏi như vậy mà cậu ta còn định đi học cái gì mà Tán Thủ với Karate, đúng là lãng phí tài nguyên.
“Anh Diệp Thiên, anh lợi hại quá, mấy năm nay anh đi học võ à?”.
Ở cổng trường, Cố Giai Lệ đi theo Diệp Thiên phía sau vừa đi vừa hỏi Diệp Thiên, vô cùng tò mò những năm qua cậu đã làm những gì.
“Học võ á? Cũng gần như vậy!”.
Diệp Thiên mỉm cười, không giải thích gì nhiều, mấy năm nay, cậu đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng sáng lập ra công pháp độc môn của riêng cậu, nhưng những chuyện này nếu nói cho Cố Giai Lệ, cô cũng không hiểu được, mà còn lo lắng thêm.
Vừa ra khỏi cổng trường, Cố Giai Lệ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ, Diệp Thiên thì đi vào quán ăn gần đó, gọi món trước rồi đợi, đúng lúc này, có hai bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Diệp Thiên!”.
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Thiên ngẩng đầu lên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang đứng trước mặt cậu.
“Có việc gì không?”.
.
“Tôi xin lỗi!”.
Lục Phong vừa tự tát vào mặt vừa xin lỗi Cố Giai Lệ, sau đó cậu ta quay người về phía đám đông, trong khoảng thời gian này, cậu ta đã tự tát đủ 10 cái, không hơn không kém.
Khi tát đến cái thứ mười, Diệp Thiên buông tay ra, ánh mắt lướt nhẹ.
“Tôi biết cậu không cam tâm!”.
“Tôi cho cậu cơ hội, tôi tên là Diệp Thiên, học lớp 12A4, muốn trả thù cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”.
Cậu nhìn Lục Phong, thần sắc lạnh lùng.
“Nhưng lần sau sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu!”.
Cậu nói xong, gật đầu với Cố Giai Lệ rồi đi trước ra khỏi trung tâm huấn luyện Tán Thủ, cậu đi đến đâu tất cả mọi người đều tự động tránh để nhường ra một lối đi, trong ánh mắt của không ít các bạn nam đều lộ ra vẻ tôn sùng, còn các bạn nữ thì tràn đầy ngưỡng mộ.
Diệp Thiên không chỉ một mình đánh gục cả đội Karate, mà đánh xong còn để lại tên và lớp, chờ đối phương đến trả thù, cái vẻ bá đạo và sự can đảm này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng có khí phách.
Cố Giai Lệ ngây người mất vài giây, sau đó mới chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo Diệp Thiên.
Trong trung tâm huấn luyện chỉ còn lại bọn Lục Phong và Âu Hạo Thần đang đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Ôi má ơi, mạnh quá đi mất!”.
Bành Lượng đứng trong đám đông, đưa tay lên vỗ vào trán một cái, cậu ta cảm thấy cậu ta đúng là ngốc hết chỗ nói.
Bên cạnh cậu ta có một cao thủ giỏi như vậy mà cậu ta còn định đi học cái gì mà Tán Thủ với Karate, đúng là lãng phí tài nguyên.
“Anh Diệp Thiên, anh lợi hại quá, mấy năm nay anh đi học võ à?”.
Ở cổng trường, Cố Giai Lệ đi theo Diệp Thiên phía sau vừa đi vừa hỏi Diệp Thiên, vô cùng tò mò những năm qua cậu đã làm những gì.
“Học võ á? Cũng gần như vậy!”.
Diệp Thiên mỉm cười, không giải thích gì nhiều, mấy năm nay, cậu đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng sáng lập ra công pháp độc môn của riêng cậu, nhưng những chuyện này nếu nói cho Cố Giai Lệ, cô cũng không hiểu được, mà còn lo lắng thêm.
Vừa ra khỏi cổng trường, Cố Giai Lệ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ, Diệp Thiên thì đi vào quán ăn gần đó, gọi món trước rồi đợi, đúng lúc này, có hai bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Diệp Thiên!”.
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Thiên ngẩng đầu lên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang đứng trước mặt cậu.
“Có việc gì không?”.
.
Danh sách chương