Chung Tình càng nói càng say sưa vui vẻ, định lấy thêm tài liệu cho Trương Thắng xem, chợt phát hiện ông chủ đối diện chuyên môn tới hỏi thăm công ta tình thần lơ đễnh, đôi mắt nhìn vào chỗ không nên nhìn.
Là chân của mình, cô hơi đỏ mặt, không phải vì vị trí nhìn mà vì người nhìn, đặt chân xuống, nói lảng đi:
- A, mỳ đã chín rồi đấy, tôi đi xem sao? Trương Thắng sực tình, không biết Chung Tình đã phát hiện ra, vừa vặn nói tới mục đích chính tới đây:
- À phải rồi chị Chung, còn việc này nữa, chị nhớ Tiểu Bạch làm việc ở kho lạnh chứ, cô gái lúc nào cũng thắt hai bím tóc dài ấy, tôi quan sát một thời gian, thấy cô ấy nhanh nhạy hiểu chuyện, năng lực cũng tốt, công việc của chị ở chợ thủy sản lại bận rộn, áp lực như thế, tôi muốn điều cô ấy sang làm trợ thủ cho chị, chị thấy sao?
Tất nhiên không muốn nhắc tới chuyện không hay ho gì của Sở Văn Lâu.
- Ừm là Bạch Tâm Duyệt, tôi nhớ chứ, một trong số nhân viên đầu tiên của công ty ta mà, cô bé khá lắm, cám ơn giám đốc.
Chung Tình thấy Trương Thắng chu đáo như vậy thì vui lắm:
Chỗ Trương Thắng ngồi vừa vặn đối diện với máy vi tính, thấy nó hay hay thuận tay cầm con chuột kéo kéo vài cái, thắc mắc:
- Tôi thấy mọi người cầm cái này di đi di lại, thế là mũi tên trên màn hình cũng chuyển động theo, sao tôi làm nó lại không nhúc nhích, hay là hỏng mất rồi.
Chung Tinh quay đầu lại, thấy Trương Thăng cầm con chuột huơ huơ trên không trung, không nhịn được cười, chiếu cố tới thể diện ông chủ lớn nên cố nén:
- Giám đốc.. Anh, đặt nó xuống cái bàn di kia kìa, giơ trên không làm sao nó di chuyển?
- Ồ!
Trương Thắng không biết hành động vừa rồi của mình ngu tới mức nào, đặt con chuột xuống, quả nhiên cái mũi tên trên đó chạy theo, thích thú nói:
- Cái này kỳ diệu thật đấy, còn hai cái múi hai bên là cái gì thế, hình như cũng hoạt động được.
Chung Tình mở nắp hộp mỳ, dùng đũa nguấy đều, thuận miệng đáp:
- Hai cái đó đều ấn được, bên trái dùng nhiều hơn, chọn một hồ sơ gì đó, còn bên phải... Á, đừng bấm linh tinh.
Không biết nghĩ tới cái gì sắc mặt Chung Tình biến đổi, chạy tới đoạt lấy con chuột trong tay Trương Thắng, bối rối che dấu:
- Tôi còn vài hồ sơ chưa lưu, đừng để bị mất.
Trương Thắng vừa mới một cái tên là " My computer" ra, nhìn vẻ mặt Chung Tình như sợ mình cướp mất đồ chơi, bật cười:
- Máy tính trang bị cho chị, tất nhiên là của chị rồi, nữ nhân thật là nhỏ nhen, còn chuyên môn lấy tên "máy tính của tôi", ngay cả tôi chạm vào cũng không cho.
Chung Tình vừa rồi hơi hoảng, chạy vội, vừa cướp lấy con chuột nghiêng nghiêng người nhìn màn hình, mấy cửa sổ cô thu nhỏ xuống taskbar chưa bị mở ra, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ người mất trọng tâm, "á" một tiếng, ngã xuống giường.
Trương Thắng đang ngồi đó, Chung Tình ngã xuống, ngồi đúng vào lòng y, cặp mông săn chắc đáp chính giữa hai chân.
Ông trời ơi, vừa rồi chỉ nhìn bằng mắt, không đánh giá được hết thân thể Chung Tình mê người thế nào, bây giờ giai nhân ngồi trong lòng, ngửi mùi hương cơ thể trong lòng, Trương Thắng cuối cùng đã hiểu sâu sắc ma lực của nữ nhân lớn ra sao? Hồn vía như phiêu diêu tận trên trời.
Chung Tình vừa thẹn vừa cuống, muốn nhổm người đứng dậy, nhưng lúc ấy hai chân cô không chạm đất, chỉ dựa vào lực hông làm sao bật lên được, thế là giãy dụa chỉ càng làm bờ mông săn chắc kia càng cọ xát với hạ thể Trương Thắng.
Trương Thắng nãy giờ bị người bị cảnh làm cho rạo rực, Chung Tình làm thế khác gì đổ dầu vào lửa, khoảnh khắc ấy, y chỉ thấy đầu óc trống rỗng, máu như chảy ngược lên đầu, khoái cảm dâng trào che lấp lý trí, rướn người lên như muốn cảm giác đó mạnh thêm chút nữa.
"A!" Chung Tình tức thì nhận thấy được cái thứ cứng rắn ngọ nguậy giữa hai mông mình, dù đã cách vài lớp vải, nhưng khiến tâm linh của cô run rẩy, khiến cô hô lên một tiếng, chớp mắt đầu óc như đoản mạch, không biết nên làm gì.
Chung Tình không làm thì Trương Thắng làm, thiếu phụ trong lòng như quả mật đào chín mọng, chỉ cần khẽ cắn nhẹ một cái có nước ngọt lịm chảy ra, sao có thể không cắn, đưa tay ra ôm lấy vòng eo cô, khẽ kéo một cái, đáng thương cho Chung Tình vừa mới nhớ ra dẫm chân xuống đất để đứng dậy, tức thì lần nữa ngã xuống lòng y, mông ấn xuống, như muốn nuốt chửng cái cột phía dưới.
Mất hơn một giây phát hiện bàn tay lặng lẽ tìm xuống dưới mép váy ngủ của mình, như rắn nuốt luồn vào, chạm tới đùi mịn màng, tay khác cách lớp áo đang mân mê vòng eo mình hướng lên trên, Chung Tình cố trấn tĩnh nói:
- Giám đốc, anh... anh thả tôi ra.
Giai nhân trong lòng, trên người mang mùi thơm nhạt sữa tắm, cơ thể mềm mại âm ấm của nữ nhân, đã đốt cháy lý trí của Trương Thắng, dán mặt vào lưng Chung Tình, môi mơn trớn lưng cô, hơi thở nóng hổi từ mũi từ miệng y làm Chung Tình toàn thân ngứa ngáy, cố gắng nói nghiêm khắc hơn nhưng giọng run run không có nhiều sức thuyết phục:
- Trương Thắng, xin cậu đấy... đừng làm thế, được không?
Một tay Trương Thắng bị Chung Tình ép chặt mép váy, không tiến lên được, nhưng y còn tay nữa, vượt qua vùng bụng hướng thẳng lên trên, con thỏ trắng mũm mỉm nằm trọn trong tay y, quả nhiên bên trong không có áo lot, vừa mới nghĩ tới đó thì Chung Tình nắm lấy tay, cắn mạnh, cắn chặt, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lên tay y.
Trương Thắng bị đau, như choàng tỉnh từ giấc mộng, ý thức được hành động lỗ mãng của mình, vội buông Chung Tình ra:
- Chị, chị... Chị Chung, tôi xin lỗi.
Chung Tình từ từ đứng lên, người vẫn xoay lưng về phía Trương Thắng, không có tiếng khóc nào, nhưng hai vai khẽ rung động, làm Trương Thắng biết mình phạm lỗi lớn rồi, lòng hối hận không thôi, chẳng biết hôm nay mình làm sao thiếu lý trí như vậy, có lẽ vì áp lực công việc, cũng có lẽ vì quá lâu rồi chưa gặp Tiểu Lộ, hoặc là...
Tóm lại, nguyên nhân không quan trọng nữa, chỉ thấy mình làm loại chuyện này thì có khác gì Sở Văn Lâu.
- Cậu đi ra đi.
Trương Thắng tự tát mình một cái:
- Chị Chung, tôi xin lỗi... Tôi sai rồi, tôi không dám thế nữa... Chị đừng khóc, tôi không hề có ý ức hiếp chị, thật đó, không phải đâu... Vừa rồi chỉ là nhất thời không kìm lòng...
Những lời giải thích vụng về của Trương Thắng càng làm Chung Tình tức giận, đi ra mở cửa, chỉ thẳng tay về phía trước không nhìn y:
- Ra ngoài!
- Tôi... Tôi...
- Ra.
Trương Thắng cúi đầu tiu ngỉu phụng tùng mệnh lệnh.
Cửa đóng lại, Chung Tình đứng im một lúc lâu, hít mạnh ngăn nước mắt chảy ra, cô thừa biết sức hấp dẫn của mình, Trương Thắng còn trẻ, chuyện vừa rồi là tình cờ, y không kìm được khó trách, chỉ là hiện cô rất mẫn cảm với khi bị người ta đụng chạm, đó không chỉ làm chạm vào cơ thể cô, còn là chạm vào lòng tự tôn của cô. Bình tĩnh lại rồi, Chung Tình vào phòng về sinh, vốc nước lên rửa lại mặt, lau khô, nhìn bát mỳ ngâm lâu đã sắp trương lên, hậm hực nghĩ “cho cậu đói, đáng đời!”, cầm bát lên ăn như trút giận.
Ăn hết bát mỳ Chung Tình đi về bên máy tính ngồi xuống, mở lại mấy hồ sơ thu nhỏ phía dưới.
Đó đều là hồ sơ mà cô lợi dụng chức vụ của mình, lấy từ sổ sách, ghi chép của phòng tài vụ, liên quan tới quy hoạch và vận hành công ty, cùng với tài khoản, giao dịch, nợ nần do ngân hàng cung cấp.
Bằng vào trực giác nữ nhân, cô cảm giác được Từ Hải Sinh đang dấu Trương Thắng ngầm thao túng công ty này tiến hành đầu tư nguy hiểm cực lớn, thậm chí là phạm pháp, cô sẽ không để Từ Hải Sinh hủy hoại Trương Thắng.
Do Trương Thắng quá tin tưởng Tử Hải Sinh, thậm chí có thể nói mang ơn ông ta, cho nên nếu không có chứng cứ xác thực, cô không để Trương Thắng biết, nếu không y nghĩ rằng mình là oán phụ báo thù, hơn nữa chẳng may Từ Hải Sinh phát hiện chút may mối nào, muốn tìm sơ hở của ông ta càng khó.
Cô muốn làm việc vì Trương Thắng, muốn lặng lẽ ở bên giúp y trưởng thành, không có suy nghĩ nào khác, đời này cô không định gả cho ai nữa, không định có bất kỳ dinh dáng nào với nam nhân nữa.
Chung Tình biết, có những chuyện khi ta đã sai một lần là lỡ dở cả đời, không sửa lại được nữa. Đứng trước vận mệnh, con người yếu đuối, có thứ giống như ánh trăng kia thi thoảng chiếu vào phòng, thích nó, nhưng không thể giữ nó lại...
Đèn tắt đi, ánh trăng tràn vào phòng.
Ánh trăng xuyên qua rèm hoa cửa sổ, êm dịu mà mỹ lệ, chỗ sáng, chỗ mông lung, giống như trái tim nữ nhi khó nắm bắt của Chung Tình.
Cô thu lại tâm tình, mắt tập trung vào màn hình, tiếp tục lặng lẽ đối chiếu, so sánh từng khoản tài chính, một điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc lườn lờ quanh nữ nhân cô tịch phong tỏa tâm linh.
Người đạm như cúc, lòng sáng tựa lan...
Là chân của mình, cô hơi đỏ mặt, không phải vì vị trí nhìn mà vì người nhìn, đặt chân xuống, nói lảng đi:
- A, mỳ đã chín rồi đấy, tôi đi xem sao? Trương Thắng sực tình, không biết Chung Tình đã phát hiện ra, vừa vặn nói tới mục đích chính tới đây:
- À phải rồi chị Chung, còn việc này nữa, chị nhớ Tiểu Bạch làm việc ở kho lạnh chứ, cô gái lúc nào cũng thắt hai bím tóc dài ấy, tôi quan sát một thời gian, thấy cô ấy nhanh nhạy hiểu chuyện, năng lực cũng tốt, công việc của chị ở chợ thủy sản lại bận rộn, áp lực như thế, tôi muốn điều cô ấy sang làm trợ thủ cho chị, chị thấy sao?
Tất nhiên không muốn nhắc tới chuyện không hay ho gì của Sở Văn Lâu.
- Ừm là Bạch Tâm Duyệt, tôi nhớ chứ, một trong số nhân viên đầu tiên của công ty ta mà, cô bé khá lắm, cám ơn giám đốc.
Chung Tình thấy Trương Thắng chu đáo như vậy thì vui lắm:
Chỗ Trương Thắng ngồi vừa vặn đối diện với máy vi tính, thấy nó hay hay thuận tay cầm con chuột kéo kéo vài cái, thắc mắc:
- Tôi thấy mọi người cầm cái này di đi di lại, thế là mũi tên trên màn hình cũng chuyển động theo, sao tôi làm nó lại không nhúc nhích, hay là hỏng mất rồi.
Chung Tinh quay đầu lại, thấy Trương Thăng cầm con chuột huơ huơ trên không trung, không nhịn được cười, chiếu cố tới thể diện ông chủ lớn nên cố nén:
- Giám đốc.. Anh, đặt nó xuống cái bàn di kia kìa, giơ trên không làm sao nó di chuyển?
- Ồ!
Trương Thắng không biết hành động vừa rồi của mình ngu tới mức nào, đặt con chuột xuống, quả nhiên cái mũi tên trên đó chạy theo, thích thú nói:
- Cái này kỳ diệu thật đấy, còn hai cái múi hai bên là cái gì thế, hình như cũng hoạt động được.
Chung Tình mở nắp hộp mỳ, dùng đũa nguấy đều, thuận miệng đáp:
- Hai cái đó đều ấn được, bên trái dùng nhiều hơn, chọn một hồ sơ gì đó, còn bên phải... Á, đừng bấm linh tinh.
Không biết nghĩ tới cái gì sắc mặt Chung Tình biến đổi, chạy tới đoạt lấy con chuột trong tay Trương Thắng, bối rối che dấu:
- Tôi còn vài hồ sơ chưa lưu, đừng để bị mất.
Trương Thắng vừa mới một cái tên là " My computer" ra, nhìn vẻ mặt Chung Tình như sợ mình cướp mất đồ chơi, bật cười:
- Máy tính trang bị cho chị, tất nhiên là của chị rồi, nữ nhân thật là nhỏ nhen, còn chuyên môn lấy tên "máy tính của tôi", ngay cả tôi chạm vào cũng không cho.
Chung Tình vừa rồi hơi hoảng, chạy vội, vừa cướp lấy con chuột nghiêng nghiêng người nhìn màn hình, mấy cửa sổ cô thu nhỏ xuống taskbar chưa bị mở ra, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ người mất trọng tâm, "á" một tiếng, ngã xuống giường.
Trương Thắng đang ngồi đó, Chung Tình ngã xuống, ngồi đúng vào lòng y, cặp mông săn chắc đáp chính giữa hai chân.
Ông trời ơi, vừa rồi chỉ nhìn bằng mắt, không đánh giá được hết thân thể Chung Tình mê người thế nào, bây giờ giai nhân ngồi trong lòng, ngửi mùi hương cơ thể trong lòng, Trương Thắng cuối cùng đã hiểu sâu sắc ma lực của nữ nhân lớn ra sao? Hồn vía như phiêu diêu tận trên trời.
Chung Tình vừa thẹn vừa cuống, muốn nhổm người đứng dậy, nhưng lúc ấy hai chân cô không chạm đất, chỉ dựa vào lực hông làm sao bật lên được, thế là giãy dụa chỉ càng làm bờ mông săn chắc kia càng cọ xát với hạ thể Trương Thắng.
Trương Thắng nãy giờ bị người bị cảnh làm cho rạo rực, Chung Tình làm thế khác gì đổ dầu vào lửa, khoảnh khắc ấy, y chỉ thấy đầu óc trống rỗng, máu như chảy ngược lên đầu, khoái cảm dâng trào che lấp lý trí, rướn người lên như muốn cảm giác đó mạnh thêm chút nữa.
"A!" Chung Tình tức thì nhận thấy được cái thứ cứng rắn ngọ nguậy giữa hai mông mình, dù đã cách vài lớp vải, nhưng khiến tâm linh của cô run rẩy, khiến cô hô lên một tiếng, chớp mắt đầu óc như đoản mạch, không biết nên làm gì.
Chung Tình không làm thì Trương Thắng làm, thiếu phụ trong lòng như quả mật đào chín mọng, chỉ cần khẽ cắn nhẹ một cái có nước ngọt lịm chảy ra, sao có thể không cắn, đưa tay ra ôm lấy vòng eo cô, khẽ kéo một cái, đáng thương cho Chung Tình vừa mới nhớ ra dẫm chân xuống đất để đứng dậy, tức thì lần nữa ngã xuống lòng y, mông ấn xuống, như muốn nuốt chửng cái cột phía dưới.
Mất hơn một giây phát hiện bàn tay lặng lẽ tìm xuống dưới mép váy ngủ của mình, như rắn nuốt luồn vào, chạm tới đùi mịn màng, tay khác cách lớp áo đang mân mê vòng eo mình hướng lên trên, Chung Tình cố trấn tĩnh nói:
- Giám đốc, anh... anh thả tôi ra.
Giai nhân trong lòng, trên người mang mùi thơm nhạt sữa tắm, cơ thể mềm mại âm ấm của nữ nhân, đã đốt cháy lý trí của Trương Thắng, dán mặt vào lưng Chung Tình, môi mơn trớn lưng cô, hơi thở nóng hổi từ mũi từ miệng y làm Chung Tình toàn thân ngứa ngáy, cố gắng nói nghiêm khắc hơn nhưng giọng run run không có nhiều sức thuyết phục:
- Trương Thắng, xin cậu đấy... đừng làm thế, được không?
Một tay Trương Thắng bị Chung Tình ép chặt mép váy, không tiến lên được, nhưng y còn tay nữa, vượt qua vùng bụng hướng thẳng lên trên, con thỏ trắng mũm mỉm nằm trọn trong tay y, quả nhiên bên trong không có áo lot, vừa mới nghĩ tới đó thì Chung Tình nắm lấy tay, cắn mạnh, cắn chặt, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lên tay y.
Trương Thắng bị đau, như choàng tỉnh từ giấc mộng, ý thức được hành động lỗ mãng của mình, vội buông Chung Tình ra:
- Chị, chị... Chị Chung, tôi xin lỗi.
Chung Tình từ từ đứng lên, người vẫn xoay lưng về phía Trương Thắng, không có tiếng khóc nào, nhưng hai vai khẽ rung động, làm Trương Thắng biết mình phạm lỗi lớn rồi, lòng hối hận không thôi, chẳng biết hôm nay mình làm sao thiếu lý trí như vậy, có lẽ vì áp lực công việc, cũng có lẽ vì quá lâu rồi chưa gặp Tiểu Lộ, hoặc là...
Tóm lại, nguyên nhân không quan trọng nữa, chỉ thấy mình làm loại chuyện này thì có khác gì Sở Văn Lâu.
- Cậu đi ra đi.
Trương Thắng tự tát mình một cái:
- Chị Chung, tôi xin lỗi... Tôi sai rồi, tôi không dám thế nữa... Chị đừng khóc, tôi không hề có ý ức hiếp chị, thật đó, không phải đâu... Vừa rồi chỉ là nhất thời không kìm lòng...
Những lời giải thích vụng về của Trương Thắng càng làm Chung Tình tức giận, đi ra mở cửa, chỉ thẳng tay về phía trước không nhìn y:
- Ra ngoài!
- Tôi... Tôi...
- Ra.
Trương Thắng cúi đầu tiu ngỉu phụng tùng mệnh lệnh.
Cửa đóng lại, Chung Tình đứng im một lúc lâu, hít mạnh ngăn nước mắt chảy ra, cô thừa biết sức hấp dẫn của mình, Trương Thắng còn trẻ, chuyện vừa rồi là tình cờ, y không kìm được khó trách, chỉ là hiện cô rất mẫn cảm với khi bị người ta đụng chạm, đó không chỉ làm chạm vào cơ thể cô, còn là chạm vào lòng tự tôn của cô. Bình tĩnh lại rồi, Chung Tình vào phòng về sinh, vốc nước lên rửa lại mặt, lau khô, nhìn bát mỳ ngâm lâu đã sắp trương lên, hậm hực nghĩ “cho cậu đói, đáng đời!”, cầm bát lên ăn như trút giận.
Ăn hết bát mỳ Chung Tình đi về bên máy tính ngồi xuống, mở lại mấy hồ sơ thu nhỏ phía dưới.
Đó đều là hồ sơ mà cô lợi dụng chức vụ của mình, lấy từ sổ sách, ghi chép của phòng tài vụ, liên quan tới quy hoạch và vận hành công ty, cùng với tài khoản, giao dịch, nợ nần do ngân hàng cung cấp.
Bằng vào trực giác nữ nhân, cô cảm giác được Từ Hải Sinh đang dấu Trương Thắng ngầm thao túng công ty này tiến hành đầu tư nguy hiểm cực lớn, thậm chí là phạm pháp, cô sẽ không để Từ Hải Sinh hủy hoại Trương Thắng.
Do Trương Thắng quá tin tưởng Tử Hải Sinh, thậm chí có thể nói mang ơn ông ta, cho nên nếu không có chứng cứ xác thực, cô không để Trương Thắng biết, nếu không y nghĩ rằng mình là oán phụ báo thù, hơn nữa chẳng may Từ Hải Sinh phát hiện chút may mối nào, muốn tìm sơ hở của ông ta càng khó.
Cô muốn làm việc vì Trương Thắng, muốn lặng lẽ ở bên giúp y trưởng thành, không có suy nghĩ nào khác, đời này cô không định gả cho ai nữa, không định có bất kỳ dinh dáng nào với nam nhân nữa.
Chung Tình biết, có những chuyện khi ta đã sai một lần là lỡ dở cả đời, không sửa lại được nữa. Đứng trước vận mệnh, con người yếu đuối, có thứ giống như ánh trăng kia thi thoảng chiếu vào phòng, thích nó, nhưng không thể giữ nó lại...
Đèn tắt đi, ánh trăng tràn vào phòng.
Ánh trăng xuyên qua rèm hoa cửa sổ, êm dịu mà mỹ lệ, chỗ sáng, chỗ mông lung, giống như trái tim nữ nhi khó nắm bắt của Chung Tình.
Cô thu lại tâm tình, mắt tập trung vào màn hình, tiếp tục lặng lẽ đối chiếu, so sánh từng khoản tài chính, một điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc lườn lờ quanh nữ nhân cô tịch phong tỏa tâm linh.
Người đạm như cúc, lòng sáng tựa lan...
Danh sách chương