Lại nói khi Triệu Kim Đậu tới đồn công an nộp tài liệu, người tiếp cô là phó đồn trưởng đồn công an Trịnh Hồng Phi, hắn là người quen của Nghiêm Hổ.

Trịnh Hồng Phi nhiệt tình bắt tay Triệu Kim Đậu, nửa ngày trời không buông, nhưng vừa nghe nói là vợ Quách Y Tinh, liền lên mặt quan cách, lật qua loa kết quả giám định của bệnh viện, khệnh khạng nói:

- Tôi đã phái người điều tra hiện trường, là do chồng cô ra tay trước, tuy nói thương thế anh ta nặng, nhưng chuyện do anh ta gây ra, cảnh sát chúng tôi sẽ không ủng hộ các vị đòi hỏi quá mức đâu.

Triệu Kim Đậu buôn bán lâu, quen nhìn người đoán ý, dù Trương Thắng nói đã nhờ người can thiệp, cô cũng không dám đắc tội với một vị phó đồn trưởng, nên nhỏ nhẹ nói chuyện vài câu, làm đồn trưởng Trịnh ngữ khí ngày càng hòa hoãn, nói chuyện này giải quyết ra sao, bọn họ sẽ suy tính thêm.

Đồn trưởng Trịnh cũng khỏe nói, nói hết chuyện này sang chuyện khác, nói hơn một tiếng mà chẳng có ý cho vợ người ta về, nói từ vụ án, nói tới gia đinh và công việc của Triệu Kim Đậu.

Nghe thấy cô bán tạp hóa ở đường số 2, đồn trưởng Trịnh nói con mình đi học muốn mua đèn, vợ bị bệnh đau lưng muốn mau tấm thảm nóng, nhưng công việc bận quá, chưa mua được, lời trong ý ngoài không nói cũng rõ.

Triệu Kim Đậu gặp loại người này nhiều rồi, rõ ý đồ của ông ta, lòng ghét lắm, không dám lộ ra, đành kiên nhẫn trả lời những câu hỏi mỗi lúc một riêng tư hơn.

Đồn trưởng Trịnh đang bám dính lấy thiếu phụ xinh đẹp thì có điện thoại, do cục trưởng Ngải gọi tới, hỏi tình hình điều tra vụ đánh nhau ở nhà tắm, hắn không biết lãnh đạo hỏi có ý gì, thận trọng thăm dò một phen.

Cục trưởng Ngải nói:

- Người báo án họ Quách là bạn cháu tôi, tôi được nhờ hỏi thăm tình hình, đồng chí không nên có gánh nặng gì, cứ công bằng phán đoán.

Đồn trưởng Trịnh giật mình đánh thót, lén nhìn Triệu Kim Đậu một cái, tỏ vẻ đường hoàng trả lời:

- Cục trưởng, vụ án còn đang trong quá trình điều tra, vẫn chưa có kết quả. Anh yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng, phán đoán công bằng, khi có kết quả, sẽ lập tức báo cáo.

Bỏ điện thoại xuống rồi, đồn trưởng Trịnh không còn tâm tư nào vòi vĩnh Triệu đại mỹ nhân hối lộ nữa, hậm hực tiễn cô đi, gọi điện cho Nghiêm Hổ, câu đầu tiên nói:

- Chú em, vụ này khó rồi, hỏng to!

Nghiêm Hổ không coi ra gì:

- Anh Trịnh, đừng dọa em thế, cái khu đó còn chuyện gì anh không xử lý được.

- Anh nói nghiêm túc đó, cậu đừng có hung hăng, ai mà biết tên béo đó trông chẳng ra cái dạng người mà lại đánh động tới cả cục trưởng Ngải chứ.

Nghiêm Hồ cuống lên:

- Anh Trịnh, nghiêm trọng thế sao, em có làm gì quá đâu, chỉ đá hắn vài cái.

Trịnh Hồng Phi cắt ngang lời hắn:

- Đủ rồi, báo cáo nghiệm thương của người ta đang ở chỗ anh đây, bị thương cấp A, đủ giam giữ cậu rồi. Anh thấy giọng điệu cục trưởng Ngải không quá nghiêm khắc, hẳn vấn đề không lớn, cậu muốn lấy tiền trừ họa hay là ngồi trại nửa tháng?

Nghiêm Hổ hồi lâu xau mới xót của nói:

- Ai muốn vào đó chứ, bọn chúng luôn bắt nạt người mới.. Anh Trịnh, anh thấy 1000 đồng đủ không?

Trịnh Hồng Phi nghe vậy nổi giận:

- Cậu nói xem đủ không? Tự mình nghĩ đi.

Rồi cúp điện thoại, Nghiêm Hổ gọi lại cũng không nghe nữa.

Một tiếng sau Nghiêm Hổ ngoan ngoãn mang tới 3.500 đồng, hẹn Trịnh Hồng Phi đi ăn uống, hắn mới đồng ý giúp.

Hôm sau, cũng chính là lúc Trương Thắng lờ đờ tỉnh lại, Triệu Kim Đậu nhận được thông báo từ đồn công an, nói vụ án đã có kết quả, muốn cô tới một chuyến.

Lần này thái độ của đồn trưởng Trịnh khác hẳn, nói qua điều tra cẩn thận, đích thân tới hiện trưởng hỏi chuyện chủ nhà tằm nhiều lần, cùng khách khi đó, đã làm rõ chân tướng, hai bên cãi nhau, sau đó Nghiêm Hổ ra tay đánh người, làm Quách Y Tinh bị thương nằm viện.

Nghiêm Hổ hành vi ác liệt, để lại hậu quả nghiêm trọng, đồn công an xử lý nghiêm túc, nếu cần giam giữ hành chính, hôm nay mời Triệu Kim Đậu tới là hỏi ý kiến người bị hại.

Triệu Kim Đậu cũng không muốn phức tạp thêm, theo đúng lời Trương Thắng nói, đồn trưởng Trịnh thở phào, hắn lo nhà tên béo ỷ có chỗ dựa không nhận bồi thường kinh tế nhất định muốn Nghiêm Hồ ngồi tù thì hỏng, giải quyết được bằng tiền thì đơn giản.

Tiền bối thường đến tay, Quách Y Tinh không nằm viện nữa, người nghèo mạng không đáng tiền, vợ hắn một mình vất vả ngoài kia, sao hắn nằm lỳ đó được, hơn nữa nằm viện một ngày là thêm tốn kém, nên dọn dẹp đồ đạc, dứt khoát muốn xuất viện.

Lúc đó đám Lý Hạo Thăng khi ấy cũng có mặt, biết chuyện nói:

- Anh Trương, anh vì giúp anh Quách nên vào viện, sau đó lại vì chị Tiểu Lan mà quen bọn em, đây là duyên phận. Giờ anh Quách xuất viện, để bọn em mời mọi người sang nhà hàng đối diện uống mừng.

Trương Thắng cũng có ý kết giao với ba chàng trai này nên vui vẻ đồng ý, nhờ Tần Nhược Lan làm thủ tục xuất viện, sau đó Lý Nhĩ và Tiêu Tử dìu Quách Y Tinh, hớn hở vào nhà hàng.

Ba chàng trai này tuy bị Tần Nhược Lan gọi là đám Nhị thế tổ, thực ra từ nhỏ tiếp nhận giáo dục bình thường, nhà giàu nhưng tiền tiêu vặt không nhiều hơn con nhà người ta. Cha mẹ họ nhờ chăm chỉ khó nhọc làm nên sự nghiệp, tất nhiên khác với người giàu xổi, biết lập nghiệp khó khăn, dạy con không hề lơi lỏng, cho nên không hề thấy tính khí cuồng vọng, ngông nghênh trên người bọn họ, chẳng qua so với người cùng tuổi ít phải lo nghĩ chuyện cơm áo hơn thôi.

Bọn họ tốt nghiệp xong thì làm việc chạy vặt ở xí nghiệp nhà mình, làm quen với các khâu trong công việc lấy kinh nghiệm, nên tuy trẻ, song kiến thức thương trường hơn Trương Thắng nhiều.

Tiêu Tử nghe xong tính toán của Trương Thắng, giúp y phân tích:

- Hiện giờ điều kiện sinh hoạt và ý thức dinh dưỡng của mọi người không ngừng để cao, cho nên nhu cầu thực phẩm tươi mỗi lúc một lớn, kéo theo ngành liên quan như chế biến và đông lạnh thực phẩm. Do quy mô sản xuất của phía xĩ nghiệp căn cứ vào tiêu chuẩn thị trường điều chỉnh, nên không mấy ao bỏ tiền làm kho lạnh cỡ lớn, thế nên cho thuê kho sẽ rất đắt khách. Em thấy anh đừng tham nhiều, cứ phát triển từng bước thôi, làm kho lạnh trước, chợ hải sản từ từ.

Lý Nhĩ gật đầu, hắn thấy nói chuyện với Trương Thắng rất hợp cạ:

- Anh Trương, Tiêu Tử nói phải đấy, không nóng vội được, em cũng không tán thành anh đồng thời mở cả hai sạp. Một cái chợ bán buôn muốn hình thành quy mô, có được lưu lượng người tương ứng không phải một sớm một chiều. Nhà em cũng bán buôn, cho anh biết, thường phải một hai năm đầu lỗ vốn, thu hút người tới. Anh có vẻ không có thực lực tài chính như vậy, hoãn chợ hải sản lại đã.

- Ngoài ra ba cái kho đông lạnh của anh đều là ướp lạnh, như thế không ổn, nên làm kho giữ tươi, kho làm lạnh nhanh và kho ướp lạnh, và kho cả nóng lạnh, quy mô mỗi kho nhỏ hơn, nguy hiểm ít hơn, thao tác dễ hơn. Em và Tiêu Tử có thể giới thiệu khách cho anh, từ hoa quả, rau củ, thịt, đồ uống, trà đều có. Nhiều khách hàng phải qua tay nhà em, tiêu thụ qua siêu thị nhà Tiêu Tử, ông già ở nhà nói một câu, giữ hàng ở đâu là giữ ở đó, vậy là anh có khách rồi. Đợi khi anh đứng vững chân, có thể tự nhập hàng, đợi lúc trái mùa đem bán ra, giá tăng gấp bội. Anh Trương, anh thấy sao?

Trương Thẳng ngửa mặt ngẫm nghĩ hồi lâu, thở dài:

- Quả nhiên đi một ngày đàng học một sàng khôn, so với các cậu, tôi thật là... Mấy thứ ở thương trường, tôi còn phải học nhiều lắm.

Tần Nhược Lan nãy giờ chỉ chú tâm uống bia, nói vào:

- Anh không cần phải xem thường bản thân, nghe đạo có trước có sau, học nghiệp có chuyên tu, bọn chúng nhờ ông cha trồng cây con hưởng bóng, làm sao so với anh tay trắng dựng nghiệp.

Không ngờ cô nương đanh đá này lại cổ vũ mình, không quen tẹo nào:

- Tôi nói thật lòng mà, đám Tiêu Từ tuy trẻ, những nhãn quang này tôi còn lâu mới bì được.

Tần Nhược Lan cười hì hì:

- Vụ nhãn quang thì tôi công nhận, xưa có Triệu Cao chỉ hươu nói ngựa, nay có Trương Thắng chỉ chó nói lợn.

Đám Lý Hạo Thăng chưa biết chuyện này, hỏi đầu đuôi xong thì cười lăn cười bò, Quách Y Tinh cũng vỗ đùi cười khành khạch, chỉ có Trương Thắng cười khổ không thôi, y có linh cảm mình còn đau đầu nhiều với cô gái này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện