Tần Nhược Nam thời gian này thành nhân vật nổi tiếng khắp thành phố, bất kể là đi làm hay về nhà, đồng nghiệp, láng giềng đều tới bắt chuyện. Trước kia họ chỉ thì thầm bàn tán sau lưng cô, bây giờ chuyện đã sáng tỏ, không còn là chủ đề mất mặt nữa, ngược lại thấy Tần Nhược Nam thành đối tượng sùng bái vinh diệu, thế là người khuyên nhủ, người chúc mừng, người thì thăm dò nội tình muốn biết thêm chuyện tình éo le của bọn họ.

Đến tối cũng không yên, hết bạn học rồi đồng nghiệp gọi điện tới chúc mừng, than phiền chuyện tình cảm bất hạnh của mình. Tần Nhược Nam ngày càng ấm ức: Tên khốn kiếp đó ức hiếp mình, nhưng ai cũng cho rằng mình gặp may mắn lớn, thế giới gì thế này? Tần tư lệnh gần đây cũng nguôi giận nhiều rồi, một mặt là ảnh hưởng bởi dư luận, hai là con trai và con dâu khuyên nhủ. Ông bà Tần cởi mở hơn ông cụ nhiều, tuy Trương Thắng từng kết hôn, nhưng có nguyên do, mà thói đời bây giờ, y dám vứt bỏ gia sản bạc tỷ, thành tâm theo đuổi cô gái yêu thương, giao con gái cho chàng trai như vậy có thể yên tâm. Bà Tần còn thi thoảng khuyên giải con gái.

Tần Nhược Nam lại không thể kể chuyện Trương Thắng và em gái mình, lâu dần bị đồng nghiệp, bạn bè, người nhà trách móc cố chấp vô tình, khổ không kể siết. Càng không chịu nổi là em gái cứ nói nhớ mình, muốn mời mình sang Anh bầu bạn, ý từ ngầm trong đó, làm sao không hiểu.

Tình thân là thứ khó kháng cự nhất, Tần Nhược Nam cũng dần dao động, tự an ủi bản thân, đâu phải chị em chung chồng, mà là chị gái và anh rể chăm sóc em gái bệnh tật... Nhưng khi đó thì Trương Thắng lại biến mất tăm mất tích, không biết có phải bị ông nội đánh một trận, sợ không dám tới nữa không, Tần Nhược Nam vừa tức vừa lo.

Ôi chữ tình hại người ta không nhỏ.

***** *****

Một vầng mặt trời đỏ ối bao phủ nhà trẻ Trái Tim, các vị phụ huynh dắt xe đạp tới cổng đón con, cũng có một ít đi xe ô tô tới, quy mô nhà trẻ này không nhỏ.

Trương Thắng ngồi trong xe, mặt cho tàn dương chiếu vẫn chút chói mắt lên khuôn mặt tang thương hoài niệm.

Hiệu trưởng Tiểu Lộ đứng ở cổng trường, thân thiết vẫy tay chào những cô cậu bé, thi thoảng còn cúi người xuống, để những đứa bé đáng yêu hôn lên má.

Cô buộc cái đuôi ngựa đơn giản, mặc bộ đồ jean, vừa trẻ trung lại thời thượng, vẻ mặt ôn nhu điềm đạm như mặt trời mùa xuân, năm nay cô cũng 30, nhưng tháng năm không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt, vẫn giống như cô gái nhà bên.

Trương Thắng lặng lẽ ngồi trong xe ngắm nhìn cô, khóe môi dần dần hiện ra nụ cười ấm áp.

Phải thừa nhận Tiểu Lộ quản lý nhà trẻ rất thành công, công việc này cũng rất phù hợp, môi trường công việc không phức tạp, cô lại yêu quý trẻ nhỏ, nên nụ cười vui vẻ, nụ cười đó làm Trương Thắng vui lây, hẳn Tiểu Lộ đã thoát ra khỏi ám ảnh khi còn nhỏ rồi.

Có một chàng thanh niên cao lớn sáng sủa tự tin đi tới, bất ngờ đưa bó hoa hồng sau lưng ra, Tiểu Lộ vui vẻ nhận lấy, hai người nói chuyện vô cùng thân mật, chỉ là lúc sau chàng trai đó ảm đạm rời đi, Tiểu Lộ vẫn giữ nụ cười không đổi...

Trương Thắng nhìn cảnh đó giống như uống nguyên một ngụm rượu lâu năm, có thứ dịch thể lưu động trong mắt... Y tới đây rất nhiều lần rồi, giống như trước kia bí mật an bài, đều không để Tiểu Lộ biết.

Học sinh đã về hết Tiểu Lộ cầm bó hoa quay trở về văn phòng, chàng trai kia là em trai Trịnh Lộ, ba năm trước cô tới dự hôn lễ của Trịnh Lộ thì gặp hắn, từ đó chàng trai ít tuổi hơn cô đó một mực theo đuổi cô, dù bị cô từ chối vẫn không sờn lòng, thậm chí càng ngày càng công khai, càng táo bạo.

Cắm hoa vào cái lọ trên bàn, Tiểu Lộ tuy là cô gái có chút lãnh đạm, song đâu phải thạch nữ, rất nhiều chàng trai theo đuổi cô, không ít người chân tình, ưu tú, cũng có người khiến cô động lòng, nhưng cô có con gái, sợ kết hôn rồi có con sẽ làm Liễu Vũ thiệt thòi, hơn nữa trong lòng cô vẫn còn bóng hình khó phai.

Tiểu Lộ dọn dẹp đồ dùng chuẩn bị về nhà, ánh chiều ta xuyên qua cửa sổ, bệ cửa sổ có một chậu hoa hồng, hai nụ hoa chớm nở, làm lá xanh trở nên thêm sinh động, người đó không lãng mạn nhưng lại thích hoa hồng, đến ngay cả trước kia bọn họ cũng có một căn nhà ở đường Hoa Hồng.

Nhìn hoa nhớ người, cô cầm bình tưới nước phun lên đó chút nước, sau đó quay về bàn, trên bàn có một tờ báo, báo báo đăng tấm hình cỡ lớn của Trương Thắng, cùng tiêu đề "yêu mỹ nhân không yêu giang sơn".

Ngón tay Tiểu Lộ khẽ vuốt ve khuôn mặt Trương Thắng, ánh mắt nhìn xa xăm...

***** *****

Chung Tình gọi điện tới thông báo: - Thắng, nhà cửa ở Bắc Kinh và Thâm Quyến đã bán rồi, hộ chiếu cả nhà cũng đã làm xong, cậu có đi cùng không?

- Không, em đưa mọi chuyện qua trước đi, đợi anh xử lý xong chuyện bên này sẽ bay qua đó. Trương Thắng sợ Từ Hải Sinh lâm vào đường cùng sẽ hại người thân của mình, nên nói dối mời mọi người sang Anh thăm quan lâu đài y mới mua, chân thành nói: - Tình Nhi, cám ơn em vô oán vô hối theo anh, hãy cho anh thêm vài năm nữa, khi mọi chuyện vào đúng trình tự, anh sẽ cho em một danh phận.

Chung Tình giọng thêm nhu hòa, chuyện Trương Thắng đang làm tới giờ cô cảm giác y đang nói đùa, nhưng y lại sức nghiêm túc, cô để ý danh phận chứ, nhưng không muốn đặt hi vọng quá nhiều, một nữ nhân thông mình biết phải biết cách sống hạnh phúc ngay cả trong nghịch cảnh: - Được rồi, xử lý chuyện của hai chị em nhà kia đủ cho cho cậu hao tâm tốn trí rồi, tôi còn mong cậu sống thêm vài năm nữa.

Trương Thắng hơi xấu hổ: - Vạn sự khởi đầu nan mà... được nói không bằng làm, Tình Nhi, hôn chồng một cái, cho chồng thêm động lực đi.

- Đáng ghét. Chung Tình vừa giận vừa vừa buồn cười:

- Mau lên, chồng đang đợi đây.

Chung Tình xưa nay luôn phóng khoáng, chỉ là lúc này nghe Trương Thắng hứa một điều cô luôn khao khát, lòng xúc động, không ngờ lại xấu hổ, Trương Thắng dục mãi mới hôn nhanh một cái rồi cúp điện thoại.

Trương Thắng cười ha hả, lái xe về phía đội cảnh sát hình sự.

Tần Nhược Nam cảm thấy không khí trong đội hôm nay là lạ.

Mấy ngày qua không ngừng có người chạy tới bên cạnh cô hỏi tiến triển của cô với Trương Thắng, nhất là Cung Lệ của phòng hồ sơ, một cô gái rất thanh tú, đại khái đọc tiểu thuyết lãng mạn quá nhiều nên trúng độc, nhắc tới chuyện Chủ tịch Trương và cô lọ lem cảnh sát là mặt như si dại, rồi lại trách cô không biết nắm lấy cơ hội.

Tần Nhược Nam tức mình hét lên: - Cô thích anh ta thì đi mà theo đuổi.

Cung Lệ chẳng phật lòng, thậm chí còn ủ rũ nói: - Tôi cũng muốn, nhưng anh ấy lại chỉ yêu cô.

Tần Nhược Nam tức muốn xỉu.

Vậy mà hôm nay Cung Lệ lại không chạy tới làm phiền, Tần Nhược Nam thấy không bình thường.

- Nhược Nam, bên ngoài có người tìm cô đấy. Tiểu Lý mở cửa, thò đầu vào trong gọi:

- Ở đâu?

- Bên ngoài lầu.

- Xì. Tần Nhược Nam không tin, hôm nay là mùng 1 tháng 4, tưởng cô dễ lừa chắc:

Một lát sau Lão Lưu cũng mở cửa phòng gọi: - Tiểu Tần, bên ngoài có người tìm.

- Dạ? Tần Nhược Nam nhíu mày, Lão Lưu có tuổi rồi, chắc không tham gia cái trò này của giới trẻ, cô nghi hoặc đóng hồ sơ lại đi ra ngoài.

Tới cổng nhìn trái nhìn phải làm gì có ai, đang định hậm hực về tính sổ mấy người lừa mình, không cần biết hôm nay là ngày gì, dù sao Trung Quốc cũng không có ngày đó, mà bà cô đây lại đang khó ở.

Thình lình Trương Thắng ở đâu nhảy ra: - Nhược Nam.

Tần Nhược Nam giật mình, sau đó sợ hãi dáo dang nhìn quanh sợ người ta nhìn thấy: - Anh muốn gì, đừng tới đơn vị của tôi kiếm chuyện.

- Nơi này an toàn hơn một chút, chỗ khác anh sợ bị ăn đòn. Trương Thắng cười khổ: - Y tá bệnh viện nói, thêm lần nữa họ không dám nhận anh.

Tần Nhược Nam đau lòng cũng có chút buồn cười, ngữ khí có hòa hoãn hơn: - Xin anh đừng quấn lấy tôi nữa, anh không cần đi làm à, tôi phải đi làm chứ, anh tới đây gây chuyện, làm sao tôi nhìn mặt ai được nữa.

- Công ty nhà cửa đều sang tên người khác rồi, anh còn chỗ nào để đi nữa đâu.

Tần Nhược Nam cắn môi: - Tự anh chuốc lấy, tôi đâu yêu cầu anh làm thế.

- Là anh muốn làm thế, Nhược Nam, anh còn phải làm gì nữa em mới tin anh, nếu em muốn anh đợi ba năm, anh sẽ đợi ba năm, nếu em muốn anh đợi ba mươi năm, anh đợi đủ 30 năm. Chỉ cần em cho anh cơ hội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện