Có khoản tiền lớn này Trương Thắng bắt đầu nghiên cứu tiếp nhận xĩ nghiệp Khải Toàn, phía quân đội nghe được phong phanh, liền cử một vị trung tá tới gặp Trương Thắng, hết sức trực tiếp hi vọng y tiếp nhận công ty này suy nghĩ tới vấn đề công ăn việc làm của gia quyến quân nhân.
Khi người ta gặp khó tìm tới mình, hoặc không giúp, hoặc khảng khái, tuyệt đối không nên lợi dụng chèn ép, đó là kinh nghiệm của anh Văn, thế nên Trương Thắng đảm bảo sẽ không để một quân quân nào mất việc. Sự nhiệt tình chân thành của Trương Thắng gây ấn tượng mạnh với vị đại tá, kích động biểu thị sẽ không quân ân nghĩa này, đồng thời báo lên cấp trên.
Lạc Phi không hiểu lắm: - Ông chủ, chúng ta đã tiếp nhận cái công ty sắp sập đó là cứu nhiều người lắm rồi, làm được đến đâu thì làm, sao lại hứa một chuyện vất vả thêm lại không ích lợi gì như vậy? Anh đọc kinh Phật nhiều nên nổi lòng từ bi à? - Không phải đâu, đến đức Phật cũng chưa bao giờ tự coi mình là đấng cứu thế, anh sao dám. Trương Thắng giải thích: - Vị trung tá này tuy chỉ là một thương binh nhưng đại diện cho quân đội tới bàn chuyện với anh, chứng tỏ ông ta có phân lượng. Kết thiện duyên, nạp bằng hữu, xã hội này ai có thể sống dựa vào mỗi bản thân? Xưa nay người thành công luôn có nhiều người tương trợ, mạng lưới quan hệ là mạng lưới tiền bạc, quan hệ là thực lực.
Lạc Phi cảm khái: - Ôi, làm nam nhân sống thật vất vả.
Trương Thắng tiếp nhận Khải Toàn, đồng ý bố trí ổn thỏa cho quân nhân, đương nhiên cũng đưa ra hai điều kiện, thứ nhất, tách khoản nợ công ty Khải Toàn ra, thứ hai giữ bí mật truyệt đối cho tới khi công ty sang tay xong, nếu tin tức bị lộ ra ngoài, y sẽ ngừng trọng tổ rút lui. Hai phía chính phủ và quân đội thấy yêu cầu hợp lý, thậm chí còn ít hơn tưởng tượng của bọn họ, nên vui vẻ đồng ý.
Tiếp đó Trương Thắng rải tiền chiêu mộ hiền tài, mời những kiểm toán viên kinh nghiệm phong phú ở phương diện trọng tổ, tới biệt thự xa hoa của y, cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho họ, điều kiện là không được liên hệ với bên ngoài.
Biệt thự bố trí 8 vệ sĩ tuần tra ngày đêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, cơm nước có người chuyên môn mang tới cửa, vẻn vẹn nửa tháng tiêu mất của y hơn 1 triệu, không ai biết những kiểm toán viên kia rốt cuộc làm cái gì.
Vì một đám nam nhân chiếm nhà, Lạc Phi từ Quỳnh Hải tới cũng phải chuyển sang biệt thự Giám đốc La ở nhờ.
Không lâu sau trong giới phú hào Thâm Quyến lan truyền một câu chuyện.
Câu chuyện này phát sinh ra ở Trịnh Châu, có nhóm người đánh cướp thị trường kỳ hạn nơi đó, khiến Trịnh Châu gặp tai kiếp chưa từng có, không ít quan chức ngã ngựa, ông chủ lớn táng gia bại sản. Một tháng sau Trịnh Châu vừa mới thay người, đang bỏ tiền phục hồi thì đám người kia quay lại, chơi đòn hồi mã thương định vét một mẻ lớn hơn.
Không ngờ lần này bọn họ trúng bẫy, vừa mới mua hết vào thì tin đồn bất lợi lan khắp thị trường, đám thổ tài chủ Trịnh Châu phục kích ngược trở lại, làm đám người kia không những lỗ hộc máu, mà tiền kiếm được lần trước cũng phải nôn ra.
Sau khi chuyện này truyền ra ở thị trường vốn, có người tin tức linh thông tiết lộ, đây không chỉ là cuộc chiến tài chính, mà còn có nguyên do bên trong.
Sau mấy cơ cấu ở Trịnh Châu có một vị thái tuế, trận chiến ở Trịnh Châu khiến nhân mã của ông ta thua liểng xiểng, ông ta thẹn quá hóa giận, phái người truy tận gốc nhóm người kia, biết được những kẻ đó tới từ Thượng Hải, mẫn cảm cho rằng có thế lực chính trị đấu tranh lan sang kinh tế, đây là đòn dằn mặt từ Thượng Hải.
Vị thái tuế kia nào chịu bỏ qua, mời một cao nhân tới Trịnh Châu chủ trì đại cục, vì thế mới có cuộc báo thù kia, hai bên vì thế mà kết oán.
Trương Thắng thầm thở phào, nếu mà y quá tham xem thường đối thủ, e y là người ngã dập mặt chuyến này, "bất kể lúc nào cũng đừng nên coi thường kẻ địch, dù có bao nhiêu lý do để coi thường đi chăng nữa." Đó là bài học y tổng kết được.
***** *****
- Có lỗi mới mọi người quá, đêm Giáng Sinh còn khiến mọi người vất vả ở đây. Trương Thắng chỉ vào mấy cái khay trên tay những người giúp việc đi cùng: - Tôi mua cho mọi người vài món quà nhỏ, mong mọi người nhận cho.
Mấy kiểm toán viên kia không khách khí mỗi người nhận lấy một chiếc hộp nhỏ trên khay, có người nhanh tay mở ra, là đồng hồ Rolex.
Trương Thắng mỉm cười chắp tay một vòng: - Tôi cũng đã nhân danh các vị gửi quà về nhà, cảm tạ mọi người đã tận tâm tận lực.
- Giám đốc Trương khách khí quá. Mấy vị kiểm toán viên vô cùng hài lòng, bị "giảm lỏng" thế này thời gian dài, cho dù đãi ngộ tốt đến mấy khiến con người ta cảm giác bức bối, được cái là chủ thuê rất hiểu lòng người nên bọn họ không sa sút tinh thần ảnh hưởng tới hiệu suất công việc:
Trương Thắng xong chuyện bên này liền qua cửa nhỏ tới nhà giám dốc La, từ trong sân đã nhìn thấy đại sảnh đèn máu lấp lánh, cảm giác giống sàn này dưới ánh đèn, cửa dựng hai cây Noel lớn, giăng đèn lấp lánh.
Giám đốc La đã đợi sẵn ở cửa: - Còn thiếu mỗi anh nữa thôi đấy... Mà sao anh mặc thế này, đêm nay là vũ hội hóa trang, giám đốc Ngưu cũng hóa trang thành tù trưởng Indian rồi, chẳng lẽ anh cứ định mặc véc thế này mà vào à?
Trương Thắng xưa nay không hứng thú với mấy kiểu tiệc tùng này, nên không chuẩn bị, nhưng nhập gia phải tùy tục, ngó thấy trên cây thông có cái mặt nạ Batman, liền lấy đeo lên mặt, cười: - Thiếu cái áo choàng, thôi tạm vậy.
Vừa mở cửa ra tiếng nhạc nhảy sôi động truyền vào tai, rất nhiều nam nữ ăn mặc đù kiểu kỳ dại nhảy múa vui vẻ, Trương Thắng ưỡn ngực đi vào như Bruce Wayne, y không khiêu vũ, xuyên qua đám đông đi tới chỗ bức tranh xuống tầng hầm, nơi đó để cái bàn bố trí ít đồ ăn, hoa quả và rượu, đề phòng khách đi lạc.
Trương Thắng lấy một ly rượu mỉm cười nhìn đám đông, thử đoán xem dưới những lớp hóa trang đủ kiểu kia là ai, đó là trò chơi thú vị, thi thoảng có những nhân vật thường ngày oai nghiêm bệ vệ lại hóa trang vô cùng đáng yêu làm y cười phun cả rượu ra, thầm nghĩ có lẽ đây mới là con người thật của họ, bình thường vì đủ mọi nguyên nhân mà đeo lên những lớp mặt nạ vô hình.
Xem ra vũ hội hóa trang cũng có ý nghĩa sâu xa của nó.
Trong đám đông có một cô gái mặc đồ da bó sát người, hông đeo dây xích vàng, đầu đội mặt nạ Miêu nữ, lộ ra mỗi đôi mắt sáng và cánh môi tinh nghịch.
Vòng eo thanh mảnh uốn ượn như rắn, người hơi gầy, nhưng sức sống dư dật, điệu múa cuồng si phát tán ra hơi thở gợi cảm bù đắp lại thiếu xót về thân hình.
" Một tiểu mỹ nhân không tệ! Không biết lão già không nên nết nào lại dẫn cô bé loli tới đây, múa rất đẹp, hẳn là nữ sinh trường nghệ thuật."
Lạc Phi đang hết sức nhiệt tinh lắc eo, đưa mông, mồ hôi đầm đìa.
Tối nay cô rất vui, khi ở Pháp thường xuyên cùng bạn bè tham gia các loại vũ hội, cô rất thích múa, còn được giáo dục chính quy, tiếc là vì chuyện của cha mà về nước, tâm sự áp ức mấy năm liền, sau khi điều chỉnh lại tâm tình thì không có nhiều cơ hội tham gia sự kiện thế này.
Lễ hội hóa trang hôm nay làm cô tìm lại được cảm giác thời thiếu nữ bồng bột, tận tình uốn lượn thân thể, thoải mái phát tiết sức sống thanh xuân, lúc tạm nghỉ kiếm ít đồ uống bổ xung thể lực thì nhìn thấy Trương Thắng đứng bên tường, nhìn mình nhảy múa.
Trên đầu y đeo cái mặt nạ batman, che đi nửa trên mặt, nhưng Lạc Phi nhận ra ngay, bước đi như mèo tới bên cạnh y, một tay đặt lên vai, cố ý dụng giọng mũi như mèo kêu: - Anh chàng đẹp trai, sao không ra chơi?
Đẹp trai đúng là cái tội, đứng im một chỗ cũng trúng đạn được, Trương Thắng nhìn quanh, sợ tư thế ám muội của cô gái rước tới một tên khỉ đột cơ gắp thì xảy ra vụ scandal như phim mất: - Cô nhảy rất đẹp, tôi tôi không biết... À tôi bị trật hông..
Lạc Phi phì cười: - Ông chủ, anh bị trật hông bao giờ, sao em không biết?
- Phi Phi? Trương Thắng không dám tin vào tai mình:
Lạc Phi bỏ mặt nã Miêu nữ ra, một tay ôm lấy hông y, kéo y vào đám đông, người bắn đầu uốn lượn: - Chơi đi, cùng happy, Giáng Sinh mà.
Tối còn tiếp.
Khi người ta gặp khó tìm tới mình, hoặc không giúp, hoặc khảng khái, tuyệt đối không nên lợi dụng chèn ép, đó là kinh nghiệm của anh Văn, thế nên Trương Thắng đảm bảo sẽ không để một quân quân nào mất việc. Sự nhiệt tình chân thành của Trương Thắng gây ấn tượng mạnh với vị đại tá, kích động biểu thị sẽ không quân ân nghĩa này, đồng thời báo lên cấp trên.
Lạc Phi không hiểu lắm: - Ông chủ, chúng ta đã tiếp nhận cái công ty sắp sập đó là cứu nhiều người lắm rồi, làm được đến đâu thì làm, sao lại hứa một chuyện vất vả thêm lại không ích lợi gì như vậy? Anh đọc kinh Phật nhiều nên nổi lòng từ bi à? - Không phải đâu, đến đức Phật cũng chưa bao giờ tự coi mình là đấng cứu thế, anh sao dám. Trương Thắng giải thích: - Vị trung tá này tuy chỉ là một thương binh nhưng đại diện cho quân đội tới bàn chuyện với anh, chứng tỏ ông ta có phân lượng. Kết thiện duyên, nạp bằng hữu, xã hội này ai có thể sống dựa vào mỗi bản thân? Xưa nay người thành công luôn có nhiều người tương trợ, mạng lưới quan hệ là mạng lưới tiền bạc, quan hệ là thực lực.
Lạc Phi cảm khái: - Ôi, làm nam nhân sống thật vất vả.
Trương Thắng tiếp nhận Khải Toàn, đồng ý bố trí ổn thỏa cho quân nhân, đương nhiên cũng đưa ra hai điều kiện, thứ nhất, tách khoản nợ công ty Khải Toàn ra, thứ hai giữ bí mật truyệt đối cho tới khi công ty sang tay xong, nếu tin tức bị lộ ra ngoài, y sẽ ngừng trọng tổ rút lui. Hai phía chính phủ và quân đội thấy yêu cầu hợp lý, thậm chí còn ít hơn tưởng tượng của bọn họ, nên vui vẻ đồng ý.
Tiếp đó Trương Thắng rải tiền chiêu mộ hiền tài, mời những kiểm toán viên kinh nghiệm phong phú ở phương diện trọng tổ, tới biệt thự xa hoa của y, cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho họ, điều kiện là không được liên hệ với bên ngoài.
Biệt thự bố trí 8 vệ sĩ tuần tra ngày đêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, cơm nước có người chuyên môn mang tới cửa, vẻn vẹn nửa tháng tiêu mất của y hơn 1 triệu, không ai biết những kiểm toán viên kia rốt cuộc làm cái gì.
Vì một đám nam nhân chiếm nhà, Lạc Phi từ Quỳnh Hải tới cũng phải chuyển sang biệt thự Giám đốc La ở nhờ.
Không lâu sau trong giới phú hào Thâm Quyến lan truyền một câu chuyện.
Câu chuyện này phát sinh ra ở Trịnh Châu, có nhóm người đánh cướp thị trường kỳ hạn nơi đó, khiến Trịnh Châu gặp tai kiếp chưa từng có, không ít quan chức ngã ngựa, ông chủ lớn táng gia bại sản. Một tháng sau Trịnh Châu vừa mới thay người, đang bỏ tiền phục hồi thì đám người kia quay lại, chơi đòn hồi mã thương định vét một mẻ lớn hơn.
Không ngờ lần này bọn họ trúng bẫy, vừa mới mua hết vào thì tin đồn bất lợi lan khắp thị trường, đám thổ tài chủ Trịnh Châu phục kích ngược trở lại, làm đám người kia không những lỗ hộc máu, mà tiền kiếm được lần trước cũng phải nôn ra.
Sau khi chuyện này truyền ra ở thị trường vốn, có người tin tức linh thông tiết lộ, đây không chỉ là cuộc chiến tài chính, mà còn có nguyên do bên trong.
Sau mấy cơ cấu ở Trịnh Châu có một vị thái tuế, trận chiến ở Trịnh Châu khiến nhân mã của ông ta thua liểng xiểng, ông ta thẹn quá hóa giận, phái người truy tận gốc nhóm người kia, biết được những kẻ đó tới từ Thượng Hải, mẫn cảm cho rằng có thế lực chính trị đấu tranh lan sang kinh tế, đây là đòn dằn mặt từ Thượng Hải.
Vị thái tuế kia nào chịu bỏ qua, mời một cao nhân tới Trịnh Châu chủ trì đại cục, vì thế mới có cuộc báo thù kia, hai bên vì thế mà kết oán.
Trương Thắng thầm thở phào, nếu mà y quá tham xem thường đối thủ, e y là người ngã dập mặt chuyến này, "bất kể lúc nào cũng đừng nên coi thường kẻ địch, dù có bao nhiêu lý do để coi thường đi chăng nữa." Đó là bài học y tổng kết được.
***** *****
- Có lỗi mới mọi người quá, đêm Giáng Sinh còn khiến mọi người vất vả ở đây. Trương Thắng chỉ vào mấy cái khay trên tay những người giúp việc đi cùng: - Tôi mua cho mọi người vài món quà nhỏ, mong mọi người nhận cho.
Mấy kiểm toán viên kia không khách khí mỗi người nhận lấy một chiếc hộp nhỏ trên khay, có người nhanh tay mở ra, là đồng hồ Rolex.
Trương Thắng mỉm cười chắp tay một vòng: - Tôi cũng đã nhân danh các vị gửi quà về nhà, cảm tạ mọi người đã tận tâm tận lực.
- Giám đốc Trương khách khí quá. Mấy vị kiểm toán viên vô cùng hài lòng, bị "giảm lỏng" thế này thời gian dài, cho dù đãi ngộ tốt đến mấy khiến con người ta cảm giác bức bối, được cái là chủ thuê rất hiểu lòng người nên bọn họ không sa sút tinh thần ảnh hưởng tới hiệu suất công việc:
Trương Thắng xong chuyện bên này liền qua cửa nhỏ tới nhà giám dốc La, từ trong sân đã nhìn thấy đại sảnh đèn máu lấp lánh, cảm giác giống sàn này dưới ánh đèn, cửa dựng hai cây Noel lớn, giăng đèn lấp lánh.
Giám đốc La đã đợi sẵn ở cửa: - Còn thiếu mỗi anh nữa thôi đấy... Mà sao anh mặc thế này, đêm nay là vũ hội hóa trang, giám đốc Ngưu cũng hóa trang thành tù trưởng Indian rồi, chẳng lẽ anh cứ định mặc véc thế này mà vào à?
Trương Thắng xưa nay không hứng thú với mấy kiểu tiệc tùng này, nên không chuẩn bị, nhưng nhập gia phải tùy tục, ngó thấy trên cây thông có cái mặt nạ Batman, liền lấy đeo lên mặt, cười: - Thiếu cái áo choàng, thôi tạm vậy.
Vừa mở cửa ra tiếng nhạc nhảy sôi động truyền vào tai, rất nhiều nam nữ ăn mặc đù kiểu kỳ dại nhảy múa vui vẻ, Trương Thắng ưỡn ngực đi vào như Bruce Wayne, y không khiêu vũ, xuyên qua đám đông đi tới chỗ bức tranh xuống tầng hầm, nơi đó để cái bàn bố trí ít đồ ăn, hoa quả và rượu, đề phòng khách đi lạc.
Trương Thắng lấy một ly rượu mỉm cười nhìn đám đông, thử đoán xem dưới những lớp hóa trang đủ kiểu kia là ai, đó là trò chơi thú vị, thi thoảng có những nhân vật thường ngày oai nghiêm bệ vệ lại hóa trang vô cùng đáng yêu làm y cười phun cả rượu ra, thầm nghĩ có lẽ đây mới là con người thật của họ, bình thường vì đủ mọi nguyên nhân mà đeo lên những lớp mặt nạ vô hình.
Xem ra vũ hội hóa trang cũng có ý nghĩa sâu xa của nó.
Trong đám đông có một cô gái mặc đồ da bó sát người, hông đeo dây xích vàng, đầu đội mặt nạ Miêu nữ, lộ ra mỗi đôi mắt sáng và cánh môi tinh nghịch.
Vòng eo thanh mảnh uốn ượn như rắn, người hơi gầy, nhưng sức sống dư dật, điệu múa cuồng si phát tán ra hơi thở gợi cảm bù đắp lại thiếu xót về thân hình.
" Một tiểu mỹ nhân không tệ! Không biết lão già không nên nết nào lại dẫn cô bé loli tới đây, múa rất đẹp, hẳn là nữ sinh trường nghệ thuật."
Lạc Phi đang hết sức nhiệt tinh lắc eo, đưa mông, mồ hôi đầm đìa.
Tối nay cô rất vui, khi ở Pháp thường xuyên cùng bạn bè tham gia các loại vũ hội, cô rất thích múa, còn được giáo dục chính quy, tiếc là vì chuyện của cha mà về nước, tâm sự áp ức mấy năm liền, sau khi điều chỉnh lại tâm tình thì không có nhiều cơ hội tham gia sự kiện thế này.
Lễ hội hóa trang hôm nay làm cô tìm lại được cảm giác thời thiếu nữ bồng bột, tận tình uốn lượn thân thể, thoải mái phát tiết sức sống thanh xuân, lúc tạm nghỉ kiếm ít đồ uống bổ xung thể lực thì nhìn thấy Trương Thắng đứng bên tường, nhìn mình nhảy múa.
Trên đầu y đeo cái mặt nạ batman, che đi nửa trên mặt, nhưng Lạc Phi nhận ra ngay, bước đi như mèo tới bên cạnh y, một tay đặt lên vai, cố ý dụng giọng mũi như mèo kêu: - Anh chàng đẹp trai, sao không ra chơi?
Đẹp trai đúng là cái tội, đứng im một chỗ cũng trúng đạn được, Trương Thắng nhìn quanh, sợ tư thế ám muội của cô gái rước tới một tên khỉ đột cơ gắp thì xảy ra vụ scandal như phim mất: - Cô nhảy rất đẹp, tôi tôi không biết... À tôi bị trật hông..
Lạc Phi phì cười: - Ông chủ, anh bị trật hông bao giờ, sao em không biết?
- Phi Phi? Trương Thắng không dám tin vào tai mình:
Lạc Phi bỏ mặt nã Miêu nữ ra, một tay ôm lấy hông y, kéo y vào đám đông, người bắn đầu uốn lượn: - Chơi đi, cùng happy, Giáng Sinh mà.
Tối còn tiếp.
Danh sách chương