- Vậy là cậu thua rồi. Từ Hải Sinh nhìn nhìn máy vi tinh có chút cảm khái, trên màn hình là ảnh Trương Thắng nôn ọe, co quắp trong nhà vệ sinh, đứng dậy đi ra cửa kính, nhìn quang cảnh bên ngoài: - Thắng à, mấy năm qua cậu cũng hưởng không ít phúc phận mà một tên công nhân đi xe đạp cọc cạch cả đời không mơ thấy, xem như cũng xứng với những gì tôi dạy cậu... Vậy là chỉ có Lý Tường và La Đại Pháo còn theo y? - Vâng. Dù Từ Hải Sinh quay lưng đi, người này vẫn vô cùng cung kính, lưng ưỡn thẳng, không có chút buông lỏng nào.
- Ừm. Từ Hải Sinh khẽ hớp một ngụm rượu vang, dưới ánh mặt trời rực rỡ trông cứ như máu tươi: - Bảo Lý Tường theo sát vào, cổ vũ y, khuyến khích y tới sát vách đá, tổn thất bao nhiêu tôi sẽ bù cho hắn. Hà, thứ 3, 9507 sẽ tới kỳ thanh toán, cũng là ngày chết của Trương Thắng, an bài để cậu ta tới gặp tôi.
- Chủ tịch, chỉ sợ từ giờ tới lúc đó anh ta bám chặt lấy máy tính xem diễn biến, khó mà gọi ra được.
- Nói vậy tức là anh chon chưa hiểu rõ con người y rồi, dù y thất bại, toàn bộ chúng bạn rời bỏ y, nhưng sẽ một người thì không, cho dù Trương Thắng biến thành ăn mày bẩn thỉu thì người đó cũng theo y. Từ Hải Sinh giọng không giấu được ghen tị: - Y không bao giờ mất hết.
- Ý chủ tịch là?
- Kiếm vài người đưa cô ấy tới đây, bảo với Trương Thắng là cô ta bị bắt cóc, nếu y không tới, sẽ thành kẻ... không còn gì nữa. Từ Hải Sinh ngửa đầu uống cạn ly rượu: - Tới lúc đó không cần ai đẩy, y sẽ tự nhảy từ trên lầu xuống thôi … đỉnh cao của nghệ thuật giết người là để đối tượng tự kết liễu cuộc đời mình.
***** ******
Thứ ba là ngày kinh tâm động phách đã tới.
Tất cả nhân viên trong phòng công tác Trương thị đều nhìn màn hình không chớp, dù bi quan, nhưng ai cũng ôm hi vọng nhỏ nhoi kỳ tích xuất hiện.
Ngày cuối cùng, 9507 hết sức điên cuồng, giá của nó nhảy lên lên hạ xuống liên hồi, khiến tâm trạng mọi người cũng trồi sụt theo, bây giờ hai phía đều không thể lui được nữa.
Cùng với lượng giao dịch không ngừng tăng lên, Lưu Hồng Bân tức tốc tính toán, thị trường có 20 vạn hòm ván ép, vậy mà lượng giao dịch đã lên tới 50 vạn, cho nên ép mua từ lý luận thành hiện thực, chỉ thêm vài cơ cấu thực lực đủ mạnh không ngừng kéo gia lên, giữ tới lúc hết phiên, bọn họ thua trắng.
Và đúng như hắn dự liệu nhiều cơ cấu dồn toàn lực cướp hàng, bọn họ mua cả vào hàng hiện có, mua không ngừng, là muốn không còn hàng để giao dịch nữa. Những nhà đầu tư nhỏ dù tổng lượng tài chính nhiều hơn mấy con cá sấu lớn này, nhưng vì không thể thống nhất hành động, sức chiến đấu không bằng, nên giá mỗi lúc một tăng trong khi kỳ hạn xa cứ giảm dần.
" Ông chủ xong rồi!" Lưu Hồng Bân chỉ còn suy nghĩ đó trong đầu.
Cả văn phòng lặng ngắt.
"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện trên bàn vang lên.
Trương Thắng mắt vẫn nhìn màn hình, ánh sáng hắn ra làm mặt y biến đổi không ngừng, tay mò điện thoại: - A lô... cái gì.... Vừa nghe được một câu, y đứng bật dậy: - Anh là ai, anh nói cái gì?
- Không được dẫn ai theo, không được báo cảnh sát, chỉ có một người bạn muốn gặp anh thôi, giờ có ra được không?
Trương Thắng không trả lời, chỉ hỏi: - Nơi nào?... Được tôi tới ngay.
- Tôi có chuyện gấp ra ngoài một chút. Trương Thắng vừa khoác áo lên vừa chạy khỏi văn phòng, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt cổ quái, y tức thì đoán ra, đang lúc thế này họ khó tránh khỏi nghĩ mình thấy tình thế bất ổn muốn bỏ chạy, y cũng không có tâm trạng giải thích, nói gấp với Lạc Phi: - Nơi này giao cho em đấy, tất cả do em phụ trách, phải cầm cự tới giây phút cuối cùng cho anh.
Lời vừa dứt thì bóng dáng Trương Thắng cũng biến mất luôn, Lạc Phi giơ tay lên chào kiểu quân đội: - Yên tâm đi, Lạc Phi không làm anh thất vọng. Cô gái này dung mạo vốn chỉ ưa nhìn, nhưng động tác này, thần vận đôi mắt phát ra kết hợp với bộ véc nữ, trở nên vô cùng xinh đẹp.
Trương Thắng vừa đi, Lưu Hồng Bân cuống quít thúc giục: - Phi Phi, bán đi, bán mau lên.
Lạc Phi nhăn mày: - Tôi được lệnh kiên thủ.
Lưu Hồng Bân không nhịn được văng tục: - Anh ta chạy rồi, cô còn thủ cái *** gì nữa.
Ngô Trung Hưng hung dữ quát: - Tiểu Lưu, bất kể đúng hay sai, thao tác trái ý ông chủ là đại kỵ, từ nay cậu đừng mơ đứng chân trong nghề này nữa.
- Đứng ngồi khỉ gì, sau ngày hôm nay mọi người ra đường kiếm việc khác cả rồi, nếu không phải vì anh không chịu thừa nhận sai lầm, gieo niềm tin mù quáng cho ông chủ thì đâu có ngày hôm nay. Làm trợ thủ, chúng ta phải có trách nhiệm, tôi không trơ mắt để anh ấy ngã xuống như thế.
Lạc Phi chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, ra lệnh: - Giữ vị trí.
Lưu Hồng Bân thấy thế, tức tối ném *** nước xuống bàn, chạy ra ngoài.
***** *****
Cổng công ty khai phát thực nghiệp tài chính Bảo Nguyên, khu khai phát Kiều Tây, nơi này do chính phủ đứng ra bán đấu giá cho một xí nghiệp may mặc, hiện trong quá trình đóng cửa cải tạo.
Chiếc Passat của Trương Thắng phóng vèo qua cổng công ty, vừa chạy ra ngoài, liền thấy ngay chiếc xe kia, y định thần đi tới.
Cửa xe mở ra, một đại hán vạm vỡ mặc đồ đen đi xuống, đứng sang bên, sau đó Từ Hải Sinh mặc đồ thể thao trắng, mũ lưỡi trai, nhàn nhã xuất hiện, nhìn giống như đang chơi golf.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Từng có lúc hai người bọn họ đứng sóng vai ở nơi này, trước một bãi đất trống, nay xung quanh là đường trải nhựa, nhà xưởng san sát, con người cũng không như xưa nữa.
- Thắng, lâu lắm rồi không gặp cậu. Từ Hải Sinh nhiệt tình nắm tay Trương Thắng, giọng cảm khái đầy chân tình: - Nhìn xem này, khung cảnh năm xưa thay đổi nhiều qua, nhưng chuyện ngày nào vẫn như ngay trước mắt.
Nước mắt cá sấu không đáng nói, Trương Thắng không muốn giả dối với ông ta, hỏi ngay: - Cô ấy đâu?
Từ Hải Sinh đấm vào vai y một cái, trách móc: - Cậu đó, gặp đại ca, câu đầu tiên lại hỏi tới đại tẩu, chẳng để ý cảm thụ của tôi gì cả.
- Từ Hải Sinh, cô ấy là nữ nhân của tôi, bây giờ và mãi mãi sau này là thế.
Từ Hải Sinh nheo mắt trở nên sắc bén như dao: - Thắng, cậu quên điều tôi dạy rồi sao, có giang sơn mới có mỹ nhân, sau hôm nay cô ấy sẽ quay lại vòng tay của tôi thôi.
Trương Thắng nhếch mép: - Thử xem.
Từ Hải Sinh thoáng cái thay đổi thái độ, nhiệt tình nói: - Thắng, vào xe đi chứ, bên ngoài nóng quá.
Trương Thắng hít một hơi đi vào xe.
- Thắng. Một tiếng gọi mừng rỡ, Chung Tình vừa nhổm người tới thì bị hai nam nhân cao lớn ngồi hai bên ấn về chỗ cũ:
- Thả cô ấy ra. Trương Thắng quát lên: - Từ Hải Sinh, đây là chuyện giữa hai chúng ta, cô ấy không liên quan.
Từ Hải Sinh đủng đỉnh lên xe đóng cửa lại, cười: - Anh em ta lâu ngày gặp lại, nữ nhân nên yên tĩnh ngồi bên cạnh đừng xen mồm vào tốt hơn, tôi tất nhiên không làm hại đại tẩu của cậu, hôm nay mượn cô ấy để anh em ta đoàn tụ, cậu khỏi cần nóng.
Không gian trong xe rất rộng, trần xe có chiếc đèn chùm, một bộ ghế sô pha bằng da thật của Italya, giữa hai hàng ghế là cái bàn thủy tinh, sàn xe bằng gỗ sáng bóng.
Trương Thắng từ từ ngồi xuống nhìn Từ Hải Sinh gườm gườm.
Từ Hải Sinh mở cái laptop bên cạnh ra, bên trên đó là phần mềm theo dõi thị trường kỳ hạn: - Thắng, còn nhớ trước kia chúng ta hay đánh cờ không, cậu bị thôi việc rồi, chúng ta còn hay ngồi chơi cờ trước quán cơm nhỏ của cậu. Ài cuộc đời thay đổi thật là nhanh... Náo giờ chúng ta chơi một ván nữa.
Một tên vệ sĩ đi tới bày cờ, quân cờ bằng bạch ngọc, cầm trong tay cảm giác nhẵn nhụi êm êm.
- Ừm. Từ Hải Sinh khẽ hớp một ngụm rượu vang, dưới ánh mặt trời rực rỡ trông cứ như máu tươi: - Bảo Lý Tường theo sát vào, cổ vũ y, khuyến khích y tới sát vách đá, tổn thất bao nhiêu tôi sẽ bù cho hắn. Hà, thứ 3, 9507 sẽ tới kỳ thanh toán, cũng là ngày chết của Trương Thắng, an bài để cậu ta tới gặp tôi.
- Chủ tịch, chỉ sợ từ giờ tới lúc đó anh ta bám chặt lấy máy tính xem diễn biến, khó mà gọi ra được.
- Nói vậy tức là anh chon chưa hiểu rõ con người y rồi, dù y thất bại, toàn bộ chúng bạn rời bỏ y, nhưng sẽ một người thì không, cho dù Trương Thắng biến thành ăn mày bẩn thỉu thì người đó cũng theo y. Từ Hải Sinh giọng không giấu được ghen tị: - Y không bao giờ mất hết.
- Ý chủ tịch là?
- Kiếm vài người đưa cô ấy tới đây, bảo với Trương Thắng là cô ta bị bắt cóc, nếu y không tới, sẽ thành kẻ... không còn gì nữa. Từ Hải Sinh ngửa đầu uống cạn ly rượu: - Tới lúc đó không cần ai đẩy, y sẽ tự nhảy từ trên lầu xuống thôi … đỉnh cao của nghệ thuật giết người là để đối tượng tự kết liễu cuộc đời mình.
***** ******
Thứ ba là ngày kinh tâm động phách đã tới.
Tất cả nhân viên trong phòng công tác Trương thị đều nhìn màn hình không chớp, dù bi quan, nhưng ai cũng ôm hi vọng nhỏ nhoi kỳ tích xuất hiện.
Ngày cuối cùng, 9507 hết sức điên cuồng, giá của nó nhảy lên lên hạ xuống liên hồi, khiến tâm trạng mọi người cũng trồi sụt theo, bây giờ hai phía đều không thể lui được nữa.
Cùng với lượng giao dịch không ngừng tăng lên, Lưu Hồng Bân tức tốc tính toán, thị trường có 20 vạn hòm ván ép, vậy mà lượng giao dịch đã lên tới 50 vạn, cho nên ép mua từ lý luận thành hiện thực, chỉ thêm vài cơ cấu thực lực đủ mạnh không ngừng kéo gia lên, giữ tới lúc hết phiên, bọn họ thua trắng.
Và đúng như hắn dự liệu nhiều cơ cấu dồn toàn lực cướp hàng, bọn họ mua cả vào hàng hiện có, mua không ngừng, là muốn không còn hàng để giao dịch nữa. Những nhà đầu tư nhỏ dù tổng lượng tài chính nhiều hơn mấy con cá sấu lớn này, nhưng vì không thể thống nhất hành động, sức chiến đấu không bằng, nên giá mỗi lúc một tăng trong khi kỳ hạn xa cứ giảm dần.
" Ông chủ xong rồi!" Lưu Hồng Bân chỉ còn suy nghĩ đó trong đầu.
Cả văn phòng lặng ngắt.
"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện trên bàn vang lên.
Trương Thắng mắt vẫn nhìn màn hình, ánh sáng hắn ra làm mặt y biến đổi không ngừng, tay mò điện thoại: - A lô... cái gì.... Vừa nghe được một câu, y đứng bật dậy: - Anh là ai, anh nói cái gì?
- Không được dẫn ai theo, không được báo cảnh sát, chỉ có một người bạn muốn gặp anh thôi, giờ có ra được không?
Trương Thắng không trả lời, chỉ hỏi: - Nơi nào?... Được tôi tới ngay.
- Tôi có chuyện gấp ra ngoài một chút. Trương Thắng vừa khoác áo lên vừa chạy khỏi văn phòng, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt cổ quái, y tức thì đoán ra, đang lúc thế này họ khó tránh khỏi nghĩ mình thấy tình thế bất ổn muốn bỏ chạy, y cũng không có tâm trạng giải thích, nói gấp với Lạc Phi: - Nơi này giao cho em đấy, tất cả do em phụ trách, phải cầm cự tới giây phút cuối cùng cho anh.
Lời vừa dứt thì bóng dáng Trương Thắng cũng biến mất luôn, Lạc Phi giơ tay lên chào kiểu quân đội: - Yên tâm đi, Lạc Phi không làm anh thất vọng. Cô gái này dung mạo vốn chỉ ưa nhìn, nhưng động tác này, thần vận đôi mắt phát ra kết hợp với bộ véc nữ, trở nên vô cùng xinh đẹp.
Trương Thắng vừa đi, Lưu Hồng Bân cuống quít thúc giục: - Phi Phi, bán đi, bán mau lên.
Lạc Phi nhăn mày: - Tôi được lệnh kiên thủ.
Lưu Hồng Bân không nhịn được văng tục: - Anh ta chạy rồi, cô còn thủ cái *** gì nữa.
Ngô Trung Hưng hung dữ quát: - Tiểu Lưu, bất kể đúng hay sai, thao tác trái ý ông chủ là đại kỵ, từ nay cậu đừng mơ đứng chân trong nghề này nữa.
- Đứng ngồi khỉ gì, sau ngày hôm nay mọi người ra đường kiếm việc khác cả rồi, nếu không phải vì anh không chịu thừa nhận sai lầm, gieo niềm tin mù quáng cho ông chủ thì đâu có ngày hôm nay. Làm trợ thủ, chúng ta phải có trách nhiệm, tôi không trơ mắt để anh ấy ngã xuống như thế.
Lạc Phi chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, ra lệnh: - Giữ vị trí.
Lưu Hồng Bân thấy thế, tức tối ném *** nước xuống bàn, chạy ra ngoài.
***** *****
Cổng công ty khai phát thực nghiệp tài chính Bảo Nguyên, khu khai phát Kiều Tây, nơi này do chính phủ đứng ra bán đấu giá cho một xí nghiệp may mặc, hiện trong quá trình đóng cửa cải tạo.
Chiếc Passat của Trương Thắng phóng vèo qua cổng công ty, vừa chạy ra ngoài, liền thấy ngay chiếc xe kia, y định thần đi tới.
Cửa xe mở ra, một đại hán vạm vỡ mặc đồ đen đi xuống, đứng sang bên, sau đó Từ Hải Sinh mặc đồ thể thao trắng, mũ lưỡi trai, nhàn nhã xuất hiện, nhìn giống như đang chơi golf.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Từng có lúc hai người bọn họ đứng sóng vai ở nơi này, trước một bãi đất trống, nay xung quanh là đường trải nhựa, nhà xưởng san sát, con người cũng không như xưa nữa.
- Thắng, lâu lắm rồi không gặp cậu. Từ Hải Sinh nhiệt tình nắm tay Trương Thắng, giọng cảm khái đầy chân tình: - Nhìn xem này, khung cảnh năm xưa thay đổi nhiều qua, nhưng chuyện ngày nào vẫn như ngay trước mắt.
Nước mắt cá sấu không đáng nói, Trương Thắng không muốn giả dối với ông ta, hỏi ngay: - Cô ấy đâu?
Từ Hải Sinh đấm vào vai y một cái, trách móc: - Cậu đó, gặp đại ca, câu đầu tiên lại hỏi tới đại tẩu, chẳng để ý cảm thụ của tôi gì cả.
- Từ Hải Sinh, cô ấy là nữ nhân của tôi, bây giờ và mãi mãi sau này là thế.
Từ Hải Sinh nheo mắt trở nên sắc bén như dao: - Thắng, cậu quên điều tôi dạy rồi sao, có giang sơn mới có mỹ nhân, sau hôm nay cô ấy sẽ quay lại vòng tay của tôi thôi.
Trương Thắng nhếch mép: - Thử xem.
Từ Hải Sinh thoáng cái thay đổi thái độ, nhiệt tình nói: - Thắng, vào xe đi chứ, bên ngoài nóng quá.
Trương Thắng hít một hơi đi vào xe.
- Thắng. Một tiếng gọi mừng rỡ, Chung Tình vừa nhổm người tới thì bị hai nam nhân cao lớn ngồi hai bên ấn về chỗ cũ:
- Thả cô ấy ra. Trương Thắng quát lên: - Từ Hải Sinh, đây là chuyện giữa hai chúng ta, cô ấy không liên quan.
Từ Hải Sinh đủng đỉnh lên xe đóng cửa lại, cười: - Anh em ta lâu ngày gặp lại, nữ nhân nên yên tĩnh ngồi bên cạnh đừng xen mồm vào tốt hơn, tôi tất nhiên không làm hại đại tẩu của cậu, hôm nay mượn cô ấy để anh em ta đoàn tụ, cậu khỏi cần nóng.
Không gian trong xe rất rộng, trần xe có chiếc đèn chùm, một bộ ghế sô pha bằng da thật của Italya, giữa hai hàng ghế là cái bàn thủy tinh, sàn xe bằng gỗ sáng bóng.
Trương Thắng từ từ ngồi xuống nhìn Từ Hải Sinh gườm gườm.
Từ Hải Sinh mở cái laptop bên cạnh ra, bên trên đó là phần mềm theo dõi thị trường kỳ hạn: - Thắng, còn nhớ trước kia chúng ta hay đánh cờ không, cậu bị thôi việc rồi, chúng ta còn hay ngồi chơi cờ trước quán cơm nhỏ của cậu. Ài cuộc đời thay đổi thật là nhanh... Náo giờ chúng ta chơi một ván nữa.
Một tên vệ sĩ đi tới bày cờ, quân cờ bằng bạch ngọc, cầm trong tay cảm giác nhẵn nhụi êm êm.
Danh sách chương