- Tôi đã nói với cô là cảm giác rất thân thiết mà, thế giới thật là nhỏ, bây giờ tôi không phải là đối tượng thẩm vấn rồi, cô cảnh sát của tôi, cho tôi biết khuê danh đi.

Tần Nhược Nam bị Trương Thắng nhìn tới đỏ mặt xấu hổ, cố tỏ ra cứng rắn một cách yếu ớt: - Ai là cô cảnh sát của anh, đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ, nếu biết là anh tôi đã chẳng tới.

Trương Thắng chợt thở dài: - Đúng, tôi cũng bắt đầu hối hận vì hẹn gặp cô rồi.

- Vì sao? Tần Nhược Nam không nhịn được hỏi, cô rất tự tin vào dung mạo của mình:

- Vốn nghĩ cô rất xấu, gặp cho biết thôi, bây giờ cô xinh đẹp như thế này, về sau tôi phải giữ hình tượng, chúng ta không thể nói với nhau mấy đề tài ám muội nhạy cảm nữa, thật đau đớn.

Tần Nhược Nam mặt đỏ như máu: - Anh đừng nói linh, đề tài ám muội gì? Trương Thắng ngước mắt nhìn khoảng không trước mắt, giọng xa xăm: - Chà, có một cô gái đêm hôm khuya khoắt, tò mò hỏi tôi cái đó của nam nhân lớn cỡ nào, rồi có lần còn bảo một đêm làm chuyện đó ba lần có mệt không, rồi...

- Câm … Ngay! Đôi mắt to xinh đẹp của Tần Nhược Nam lóe lên sát khí: - Có muốn vào bệnh viện nữa không?

- Oa, hôm nay trời đẹp quá, cô có thấy thế không? Trương Thắng tỉnh bơ, cứ như những lời vừa nãy không phải do y nói ra:

Tần Nhược Nam bị mồm mép của y làm không nói được gì, nếu qua điện thoại cô không thua, nhưng bây giờ giáp mặt thế này, dù sao là nữ giới, lại ở chốn công cộng, làm sao có thể thoải mái nói mấy chuyện đó, cuộc gặp gỡ này đúng là sai lầm.

- Anh đứng đắn một chút được không, anh có bạn gái rồi, đừng có mà ba hoa với cô gái khác. Tần Nhược Nam dần bình tĩnh lại, đầu óc cảnh sát lại hoạt động:" Hôm nay anh ấy hẹn gặp mình, vậy không phải là gặp Chân Tử Minh rồi, bây giờ anh ấy là phú hào, họ Chân là tội phạm truy nã, anh ấy có mạo hiểm đi giúp không? Xem ra hướng điều tra này không đúng rồi."

- Bạn gái? Trương Thắng cười khổ: - Đã nói với cô là chia tay rồi mà.

- Ai nói cô ấy, tôi nói cái cô... một đêm ... ba lần ấy.

- Cô ấy đi xa rồi, giờ... cô ấy có một người bạn trai vô cùng ưu tú, hẳn sắp kết hôn.

- Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói chuyện này. Nhìn ánh mắt thống khổ của Trương Thắng, Tần Nhược Nam không khỏi thương hại, hẳn bạn gái thấy y tù tội, cho nên thay lòng đổi dạ kiếm người khác rồi.

Lão Mã đi ra sau lưng Trương Thắng, lén ra hiệu cho Tần Nhược Nam mở radio hai chiều lên.

Bỗng nhiên thành viên đội giám sát lại đi ăn cơm với đối tượng giám sát, cả đội không ai hiểu gì, có điều đây không phải là lúc hỏi, cần làm rõ tình hình trước đã mới đánh giá đưa ra hành động thích hợp.

Tần Nhược Nam bị Trương Thắng làm cho loạn óc, giờ mới nhớ đây là lần đầu cô chi huy hành động, vậy mà … cô không thể làm trái chức trách, thế là lập tức bữa cơm còn đau khổ hơn cả cô dự tính trước đó, vì mỗi lời cô và Trương Thắng nói ra sẽ truyền tới tai cả đội, tinh thần căng như giây đàn, chỉ cần Trương Thắng nói ra những lời bậy bạ, sẵn sàng ngắt lợi y bất kỳ lúc nào, để không cho đồng nghiệp nghe thấy, ngay cả mông cũng hơi nhổm khỏi ghế, mệt từ tinh thần tới thể xác, khổ không nói lên lời.

- Làm sao cô cứ nhìn tôi không chớp như thế, có phải là... Trương Thắng còn chưa nói hết câu chân trúng ngay một đá, định kêu một tiếng rồi mượn thời cơ trêu Tần Nhược Nam, nhưng thấy ánh mắt cô, lời ra tới miệng lại nuốt vào.

Ánh mắt đó vô cùng diễn cảm, có chút thẹn thùng, còn có cả sự lo lắng. Hai người họ tuy không phải lần đầu gặp nhau, nhưng nhận ra nhau dưới tình hình này, thiếu cái di động che dấu, là cô gái đương nhiên da mặt mỏng hơn mình, đương nhiên xấu hổ, nhất là ở chỗ chốn đông người, chứ không phải trong phòng riêng giữa đêm khuya, nghĩ vậy Trương Thắng thu liễm lại rất nhiều.

Dưới sự dẫn dắt của Tần Nhược Nam, hai người dần chuyển đề tài nghiêm túc hơn, đang nói chuyện sự nghiệp của mình sau khi rời trại giam, Trương Thắng cảm khái: - Trước kia..

Tần Nhược Nam cực kỳ nhạy cảm với chữ "trước kia", gần như phản xạ có điều kiện, đũa vung như chớp, thế là miệng Trương Thắng thình lình xuất hiện một con tôm nướng như có phép màu, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu nói với Trương Thắng đang tròn mắt, mồm y thì tất nhiên là đã há hốc: - Nào, ăn đi, đừng chỉ nói mãi, ăn thêm chút.

Lòng cô thì nghiến răng nghiến lợi:" Hết rồi, hình tượng của mình trong mắt đồng nghiệp mất hết rồi! Sự nghiệp của mình cũng đi toong rồi! Tên khốn kiếp này, ôi kiếp trước mình nợ y cái gì vậy..."

Chàng trai ở bàn bên cạnh nhìn cảnh đó hâm mộ nói với bạn gái mình: - Em xem, người ta chăm sóc bạn trai mình như thế kia.

Cô bạn gái liếc mắt nhìn Trương Thắng, rồi lại lườm bạn trai mình: - Em cũng muốn đút anh ấy ăn, chỉ sợ bạn gái anh ấy không đồng ý.

Chàng trai cứng họng, cúi đầu trút hận lên thức ăn. **** ****

Bữa ăn như dày vò trong địa ngục cuối cùng cũng kết thúc, Tần Nhược Nam như được lệnh ân xá, lập tức đứng dậy: - Tôi, tôi có việc, phải đi trước.

Trương Thắng buồn cười nói: - Sao tôi có cảm giác như cô sợ tôi lắm thì phải, yên tâm đi, tôi ăn no rồi, không ăn cô đâu. Để tôi tiễn cô về.

- Không, không cần đâu, thật đó. Tần Nhược Nam rối rít xua tay: - Tôi về được rồi, anh là ông chủ lớn bận rộn, cứ lo việc của anh đi... Rồi bỏ lại Trương Thắng đứng đó gãi đầu gãi tai không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đi vội vàng như bị ma đuổi.

Lão Mã ngay lập tức bám theo Tần Nhược Lan, tới bãi đỗ xe, xác định không có người khác mới hỏi: - Tiểu Tần, chuyện gì thế? Cô bị y phát hiện ra, sao lại nhận lời ăn cơm với mục tiêu?

Tần Nhược Nam từ lúc ngồi ăn đã nghĩ kỹ câu trả lời, nhún vai như không có chuyện gì: - Y giờ làm ăn phát đạt rồi, muốn khoe khoang trước mặt tôi mà thôi. Y đã biết thân phận phận của tôi, tôi sợ dứt khoát từ chối sẽ bứt dây động rừng, nên đối phó với y cho xong.

Lão Mã không nghi ngờ, cho rằng phản ứng khác thường của Tần Nhược Nam lúc đó là do lúng túng.

Lão Lưu từ sau đuổi tới, nói nhanh: - Y đã tính tiền, sắp ra rồi.

- Lên xe.

Ba người lên xe nhìn Trương Thắng từ khách sạn đi ra, y đứng ở dưới hiên hút thuốc, nghe điện thoại, nhàn nhã ngó đông ngó tây chốc lát mới quay tít chiếc chìa khóa trong tay mình đi ra xe.

- Tiểu Dương, các cậu theo đi. Lão Mã nói vào bộ đàm:

Tần Nhược Nam gọi điện cho đội trưởng Lưu: - A lô, đội trưởng, tôi thấy chúng ta tốn nhân lực giám sát Trương Thắng khả năng nhầm đối tượng rồi. Từ biểu hiện suốt cả ngày hôm nay cho thấy, mục tiêu không có dấu hiệu nào liên hệ với Chân Tử Minh. Với địa vị thân phận của y hiện nay khó có chuyện mạo hiểm vì một bạn tù, tôi thấy... Vâng, vâng.

Lão Mã đợi cô đặt điện thoại xuống, hỏi: - Đội trưởng bảo sao?

- Chưa có bất kỳ thông tin nào về đào phạm, ý đội trưởng là thà nhầm chứ không thể bỏ manh mối. Tiểu Vương và Tiểu Dương tiếp tục bám theo, những người khác về đội.

***** ******
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện