“Nếu mấy người khiến đại sư tức giận bỏ đi, mấy người sẽ không gánh chịu nổi đâu!”

Lý A Tứ hoàn toàn ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là cậu ta đánh, cậu ta là… đại sư?”

“Hả?”

Đám người nhà họ Na cũng ngây ra.

Đây là ai?

Tuổi quá trẻ, thấy thế nào cũng không thể là Lạt Ma chùa Bạch Tháp được.

Chỉ có Na Nhữ Bình bây giờ mới hiểu ra.

Nhưng nhớ tới lời mình đã nói, bây giờ lại phải quay về cầu xin người ta, đơn giản là khó mà mở miệng.

“Cậu là ai? Dám đến nhà họ Na giương oai?”

Đã có người lên tiếng hỏi.

Bọn họ nơm nớp lo sợ ở trước mặt Na Nhữ An, không dám ho he một tiếng nào, nhưng đến nơi này lại lập tức hống hách hẳn lên.

Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Na Nhữ Bình, nói: “Na thiếu gia, ra rồi à? Tác Lãng đại sư đâu?”

Na Nhữ Bình cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cứ như vậy, đơn giản là kìm nén khó chịu hơn việc tiêu chảy không tìm thấy nhà vệ sinh.

Na Hy Nghiêu đã nhìn ra vấn đề, hỏi: “Nhữ Bình, chuyện gì xảy ra vậy?”

Na Nhữ Bình liền nói lại chuyện xảy ra ngoài cổng trước đó ra.

Bây giờ mọi người mới biết, người này chính là Lý Dục Thần – cậu Lý thanh danh vang dội gần đây.

Na Hy Nghiêu làm gia chủ, đương nhiên cũng biết.

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã sớm mở họp thảo luận về việc Lý Dục Thần gây ra hỗn loạn ở phương nam.

Nhà họ Lý đã từng thế gia số một thủ đô, thực lực ở thời kỳ cường thịnh còn vượt xa bốn gia tộc lớn bây giờ.

Nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, bốn gia tộc lớn đều không dám chủ quan, bởi vì một khi nhà họ Lý vùng lên, rất có thể sẽ có một nhà bị gạt ra khỏi bốn vị trí đầu.

Hơn nữa năm đó mọi người cạnh tranh, hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm một số chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhất là nhà họ Na, còn dựa vào việc nhà họ Lý biến mất mới dấn thân vào bốn vị trí đầu.

Làm sao Na Hy Nghiêu lại không kiêng kị Lý Dục Thần được?

Nhưng bây giờ, nhà họ Na đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cho dù hôm nay Lý Dục Thần đến vì lí do gì, cho dù anh có thể đối phó được với Na Nhữ An hay không, cho dù chỉ có một cơ hội, Na Hy Nghiêu làm gia chủ cũng sẽ không bỏ qua.

“Nhữ Bình, làm sao con không nói sớm, cậu Lý chính là cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói!”

“Thế nhưng mà…”, Na Nhữ Bình nhớ tới việc mình từng khoác lác: “Không được! Tuyệt đối không được!”

“Vì sao?”

“Con…”

Na Nhữ Bình bây giờ không thể nói ra được.

“Na thiếu gia, nếu anh còn không mở miệng, vị Lạt Ma sắp bên trong kia không chịu đựng nổi nữa rồi”, Lý Dục Thần cười nói.

Na Hy Nghiêu gấp gáp: “Nhữ Bình con mau nói đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện