Quản gia nói vài câu với bọn họ rồi đi ra cổng, đứng chờ ở ven đường với điệu bộ lo lắng. Hiển nhiên không phải đến để đón tiếp Lý Dục Thần.
Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”.
Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”.
Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?”
Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ:
“Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”.
Quản gia nhận định anh với Na Nhữ An là cá mè một lứa, ông ta cười gằn, nói: “Thằng ranh, nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi nói cho cậu biết, Na Nhữ An chết rồi! Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ chen vào. Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Bảo vệ định ra tay.
Nhưng bọn họ sao có thể bắt được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, nhưng đến cả vạt áo của anh bọn họ cũng không chạm vào được.
Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!”
Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng.
Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là một thanh niên, tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn là một người thành đạt giỏi giang.
Anh ta chạy sang bên kia, mở cửa xe ra, đón một sư thầy mặc tăng bào, đội mũ vàng.
Quản gia đứng hầu bên cạnh, nói: “Cậu chủ đã về rồi!”
Thanh niên hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?”
“Ôi, xảy ra chuyện rồi ạ!”, quản gia giậm chân, nói: “Na Nhữ An quả nhiên không phải người tốt, không biết dùng phép thuật gì, giết ông bảy và ông mười ba, còn khiến nhiều người bị thương, trông rất đáng sợ”.
Anh ta hoảng sợ: “Bố tôi không sao chứ?”
“Không sao, may mà sư phụ Quách ra tay, một chưởng đánh chết Na Nhữ An, bằng không…”
Quản gia nhìn vị Lạt Ma bên cạnh: “Vị này chính là cao tăng của chùa Bạch Tháp phải không? Ông chủ vốn định tự mình ra đón, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như thế, ông ấy thực sự không thoát thân được, cho nên sai tôi ra đón cậu chủ và cao tăng”.
Thanh niên thở phào một hơi: “May mà có sư phụ Quách ở đây”.
Nhưng Lạt Ma lại cau mày, đôi mắt dõi vào sâu bên trong trang viên, chiếc mũ trên đầu khẽ động đậy, ông ta nói:
“Ác ma vẫn còn ở đây, cậu ta chưa chết”.
“Cái gì cơ?”, quản gia lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị sư phụ Quách giết chết, ngực lõm cả xuống cơ, có khi trái tim biến thành vỏ sủi cảo luôn rồi, sao có thể còn sống được?”
Chàng trai quýnh lên: “Đại sư Tác Lãng đã nói thế thì tất nhiên là có lý lẽ của mình, đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau vào xem thôi”.
Ba người bọn họ cùng đi vào trang viên.
Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”.
Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”.
Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?”
Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ:
“Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”.
Quản gia nhận định anh với Na Nhữ An là cá mè một lứa, ông ta cười gằn, nói: “Thằng ranh, nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi nói cho cậu biết, Na Nhữ An chết rồi! Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ chen vào. Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Bảo vệ định ra tay.
Nhưng bọn họ sao có thể bắt được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, nhưng đến cả vạt áo của anh bọn họ cũng không chạm vào được.
Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!”
Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng.
Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là một thanh niên, tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn là một người thành đạt giỏi giang.
Anh ta chạy sang bên kia, mở cửa xe ra, đón một sư thầy mặc tăng bào, đội mũ vàng.
Quản gia đứng hầu bên cạnh, nói: “Cậu chủ đã về rồi!”
Thanh niên hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?”
“Ôi, xảy ra chuyện rồi ạ!”, quản gia giậm chân, nói: “Na Nhữ An quả nhiên không phải người tốt, không biết dùng phép thuật gì, giết ông bảy và ông mười ba, còn khiến nhiều người bị thương, trông rất đáng sợ”.
Anh ta hoảng sợ: “Bố tôi không sao chứ?”
“Không sao, may mà sư phụ Quách ra tay, một chưởng đánh chết Na Nhữ An, bằng không…”
Quản gia nhìn vị Lạt Ma bên cạnh: “Vị này chính là cao tăng của chùa Bạch Tháp phải không? Ông chủ vốn định tự mình ra đón, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như thế, ông ấy thực sự không thoát thân được, cho nên sai tôi ra đón cậu chủ và cao tăng”.
Thanh niên thở phào một hơi: “May mà có sư phụ Quách ở đây”.
Nhưng Lạt Ma lại cau mày, đôi mắt dõi vào sâu bên trong trang viên, chiếc mũ trên đầu khẽ động đậy, ông ta nói:
“Ác ma vẫn còn ở đây, cậu ta chưa chết”.
“Cái gì cơ?”, quản gia lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị sư phụ Quách giết chết, ngực lõm cả xuống cơ, có khi trái tim biến thành vỏ sủi cảo luôn rồi, sao có thể còn sống được?”
Chàng trai quýnh lên: “Đại sư Tác Lãng đã nói thế thì tất nhiên là có lý lẽ của mình, đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau vào xem thôi”.
Ba người bọn họ cùng đi vào trang viên.
Danh sách chương