Mã Tự chào Lưu Cường:

- Trưởng ban Lưu.

Bành Viễn Chinh cũng cười cười:

- Trưởng ban Lưu, chúc buổi sáng tốt lành.

Tuy không phải là Phó trưởng ban chính thức, chỉ là cách gọi tôn xưng của người trong Ban, nhưng hiện giờ, vẻ tự cao tự đại và bộ tịch của Lưu Cường so với Phó trưởng ban bình thường, thật sự cũng không kém.

Ánh mắt lạnh lùng của y lướt qua trên người Bành Viễn Chinh, sau đó nhìn Mã Tự hơi gật đầu, liền đi qua.

Đứng ở cửa Phòng Tin tức, Gia Cát Cấu liền cười vồn vã:

- Lãnh đạo!

Lưu Cường ừ một tiếng, dương dương tự đắc nói:

- Việc Bành Viễn Chinh xuống cơ sở rèn luyện đã bố trí ổn thỏa chưa? - Xin lãnh đạo yên tâm, đã sắp xếp đâu vào đấy.

Gia Cát Cấu vội trả lời.

- Thảo một văn kiện của Đảng, lấy danh nghĩa của Ban, tôi cùng Trưởng ban Tiêu sẽ xin chỉ thị của cấp trên, như vậy mới tỏ ra chính thức một chút, sau này sẽ từng bước hình thành chế độ điều chuyển luân phiên và mở rộng đến toàn bộ các Phòng của cơ quan.

Lưu Cường lại nói.

- Được, tôi sẽ bắt đầu thảo văn kiện. À, lãnh đạo, tôi nghĩ thế này, tuy Bành Viễn Chinh xuống cơ sở rèn luyện, nhưng trong thời gian này, Phòng chúng tôi cũng khá nhiều công tác, nhân viên cũng không đủ năng lực đáp ứng, tôi nghĩ có thể bảo hắn chạy tới, chạy lui lo liệu?

Gia Cát Cấu xáp lại gần, cười nói.

Gã toan tính biến sự trả thù cá nhân của mình thành hành động đường đường chính chính của tổ chức, chỉ cần Lưu Cường gật đầu, chuyện này sẽ là ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi. Đến lúc đó, gã có thể tùy thời "lấy da hổ làm đại kỳ", từ từ trừng trị cái thằng nhóc giả vờ không hiểu ý tứ này.

Lưu Cường nhướng mày lên, liếc nhìn Gia Cát Cấu một cái, chậm rãi gật đầu:

- Công tác của Phòng, các cậu tự mình sắp xếp, chủ yếu là phải liên kết chặt chẽ với tòa soạn.

Gia Cát Cấu có muốn gây sức ép với Bành Viễn Chinh hay không, đối với Lưu Cường là không quan trọng. Nếu Gia Cát Cấu nói như vậy, làm lãnh đạo phụ trách phân công, quản lý, ít nhiều y cũng phải chiếu cố "cảm xúc" của Trưởng phòng cấp dưới một chút (!), vì thế liền gật đầu.

Gia Cát Cấu mừng rỡ, đứng đó báo cáo một số công tác khác với Lưu Cường, sau đó mới kính cẩn tiễn Lưu Cường ra khỏi văn phòng, rồi đi dọc theo hành lang quay trở về.

Trở lại Phòng, gã hắng giọng, chỉ vào Mã Tự thản nhiên nói:

- Tiểu Mã, vừa rồi lãnh đạo chỉ thị, phải khởi thảo một văn kiện về việc Tiểu Bành xuống cơ sở, cậu viết nhé! Cũng không cần viết phức tạp, đơn giản là một thông báo để lãnh đạo Ban biết và gửi đến các Phòng cũng như tòa soạn báo.

Thật ra lời Lưu Cường nói lúc nãy, Mã Tự và Bành Viễn Chinh đều nghe được.

Thấy Gia Cát Cấu bảo mình soạn văn bản, trong lòng Mã Tự không vui nhưng không có cách nào. Y là nhân viên, người ta là Phó trưởng phòng, lãnh đạo giao công việc không thể không làm. Hơn nữa, một khi Bành Viễn Chinh đi rồi, chắc chắn sau này y phải viết rất nhiều văn bản cho Phòng, mới nghĩ đến đó, Mã Tự đã thấy nhức đầu.

Gia Cát Cấu thong thả trở lại bàn làm việc, liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang im lặng thu dọn đồ đạc, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng và ngạo mạn:

- Tiểu Mã, khởi thảo cho tốt, sau khi tôi ký tên, tìm Trưởng ban Lưu ký, in ra rồi khẩn trương gửi đi!

Mã Tự hơi miễn cưỡng, ừm một tiếng, cắn bút bắt đầu viết "Thông tri về lựa chọn và điều động cán bộ trẻ tuổi cơ quan xuống cơ sở trải nghiệm cuộc sống và rèn luyện".

Bành Viễn Chinh tỏ ve thờ ơ, phân loại các tài liệu và văn kiện, sửa sang lại một lượt, sau đó rót chén trà, thong thả ngồi uống trà.

Thấy hắn thong dong, điềm tĩnh như thế, Vương Na liếc nhìn Gia Cát Cấu, khóe miệng lộ ra nét châm chọc. Cô thấy, Gia Cát Cấu đúng là ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm, chủ động khiêu khích Bành Viễn Chinh. Đây là vuốt râu hùm, muốn chết!

Vương Na quyết định ngồi xem một hồi trò hay.



Gia Cát Cấu ký tên vào bản thảo do Mã Tự viết, đích thân đưa trình Lưu Cường ký tên. Đợi Lưu Cường ký xong, lại đem giao ngay cho Phòng đánh máy.

Đây chỉ là một thông báo nho nhỏ, trước sau chưa tới năm trăm chữ, cho nên chưa tới nửa giờ, văn kiện đã được in ra.

Cầm một chồng văn kiện còn thơm nồng mùi mực, Gia Cát Cấu vội vàng trở lại Phòng, ném cho Mã Tự, nghênh ngang nói:

- Tiểu Mã, lập tức đem gửi! Bành Viễn Chinh cậu chuẩn bị đi, bây giờ có thể đến tòa soạn báo đưa tin được rồi.

Bành Viễn Chinh ngước lên liếc nhìn Gia Cát Cấu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn chậm rãi đứng dậy, giờ trên máy nhắn tin, liền cất bước rời khỏi văn phòng.

Gia Cát Cấu thấy không ngờ Bành Viễn Chinh không đáp lời mình, xấu hổ vỗ bàn, cả giận nói:

- Bành Viễn Chinh, quay lại ngay! Tôi nói với cậu, cậu không nghe sao?

Bành Viễn Chinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Gia Cát Cấu, thản nhiên cười:

- Đi vệ sinh cũng phải báo cáo với Trưởng phòng sao?

Gia Cát Cấu nghẹn họng, phẫn nộ phất phất tay. Vương Na ngồi đó, buồn cười, bật cười khẽ.

Bành Viễn Chinh quay lại tiếp tục bước đi. Hắn vừa rời khỏi, sau lưng Gia Cát Cấu, chuông điện thoại vang lên. Gia Cát Cấu nhấc ống nghe lên, không kiên nhẫn nói:

- Ai đó?

Đầu kia điện thoại vọng đến giọng nói âm trầm của Lưu Cường:

- Tôi.

- A, Trưởng ban Lưu!

Gia Cát Cấu lập tức thay đổi sắc mặt, tuy chí nói qua điện thoại, nhưng "mây đen" trên mặt liền tiêu tan, thay vào đó là vẻ kính cẩn và nịnh bợ thấy rõ.

- Gia Cát Cấu, cậu qua đây một lát.

Lưu Cường lạnh lùng nói một câu, rồi lập tức cúp điện thoại.

Gia Cát Cấu thầm giật mình, do dự một lát, lấy lại bình tĩnh, rồi đứng dậy đi đến văn phòng Lưu Cường.

- Trưởng ban Lưu tìm tôi?

Gia Cát Cấu gõ cửa văn phòng Lưu Cường, kính cẩn cười, đi vào.

Vẻ mặt Lưu Cường có vẻ không thoải mái, y cũng không nói gì thêm, lấy một văn bản trên bàn đưa cho Gia Cát Cấu.

Sự bất an trong lòng Gia Cát Cấu càng tăng lên, gã tiếp nhận văn bản, nhìn lướt qua, đột nhiên biến sắc.

Đó là văn kiện của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy: "Thông báo về tổ chức tập huấn cho cán bộ thanh niên hậu bị toàn thể các cơ quan Đảng - Chính phủ trong thành phố". Đại ý thông báo nói, để tăng cường lực lượng nhân tài toàn bộ các cơ quan Đảng – Chính phủ trong thành phố, đầu năm nay Thành ủy đã lựa chọn và điều động 60 cán bộ thanh niên hậu bị, bổ sung đến các cơ quan công tác, trải qua gần nửa năm khảo sát, Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy quyết định chọn lựa 30 người trong số đó, đề bạt làm cán bộ Phó phòng, tập trung ở trường Đảng Thành ủy để huấn luyện trong thời gian một tháng.

Trong danh sách trên văn kiện, cái tên "Bành Viễn Chinh, Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy" xếp ở vị trí thứ hai, đập vào mắt Gia Cát Cấu hết sức rõ ràng.

Trên văn kiện, còn có chữ ký và ý kiến của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân: "Trình đồng chí Lưu Cường phê duyệt"

Tay Gia Cát Cấu hơi run rẩy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng trống rỗng, như có một khối đá lớn đè lên đầu, hoảng hốt đến nổi cả người bủn rủn, hụt hơi.

Tại sao có thể như vậy? thằng nhóc này sao lại đột nhiên thành cán bộ hậu bị được Thành ủy lựa chọn và đề bạt làm Phó phòng?

Gia Cát Cấu ngẩng đầu lên nhìn Lưu Cường, Lưu Cường xanh mặt phất phất tay:

- Cậu đi thông báo cho Bành Viễn Chinh đi.

- Trưởng ban Lưu, chuyện này…

Gia Cát Cấu lưỡng lự, khẽ nói.

- Lần này, người lựa chọn cán bộ hậu bị là Trưởng ban Tống đích thân thực hiện, cậu không cần nói gì nữa cả, trở về thông báo cho Bành Viễn Chinh đi, bảo hắn đến Phòng Cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy báo cáo.

Lưu Cường hơi sốt ruột phất tay, rồi không thèm để ý tới Gia Cát Cấu nữa, cúi xuống đọc báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện