Ngày hôm sau, Đổng Dũng không đi làm, cũng không có ai hỏi đến y. Tới ngày thứ ba, vợ Đổng Dũng mới gọi điện thoại tới văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nói là Đổng Dũng bị bệnh, xin nghỉ một thời gian ngắn.



Bành Viễn Chinh đang gọi điện thoại trong phòng làm việc, vẻ mặt tươi cười.

Tối hôm qua, hắn nói chuyện điện thoại với Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như, biết hai người sắp về nước, trong lòng hết sức vui mừng. Trong thời gian gần đây, tập đoàn Hoa Vũ phát triển với tốc độ rất nhanh, chiếm lĩnh phần lớn thị trường trong nước. Sau khi đưa ra thị trường ở Hồng Kông đạt kết quả tốt, Phùng Thiến Như và Vương An Na liền chuyển hướng đầu tư ra hải ngoại.

Tập đoàn Hoa Vũ liên tục thành lập các công ty thành viên tại Mỹ, phát triển rất nhanh. Phùng Thiến Như cố ý chỉnh lý một phần tài sản của tập đoàn, tranh thủ đưa ra thị trường tài chính Mỹ.

Đối với Vương An Na, đây là lúc cô trở về nước Mỹ một cách mở mày mở mặt; còn đối với Phùng Thiến Như, đây là một thị trường tự do thuận lợi để gây dựng sự nghiệp.

Không thể không nói, Phùng Thiến Như có tài năng thiên phú kinh người về lĩnh vực kinh tế. Năng lực quản lý và đầu tư nhạy bén của cô, càng ngày càng tăng theo sự phát triển lớn mạnh của tập đoàn Hoa Vũ.

Phùng Thiến Như đang có mang, nhưng cô thông qua điện thoại điều khiển, chỉ huy, mọi công việc cứ tiến triển thuận buồm xuôi gió.

Thế cho nên Vương An Na làm Chủ tịch Hội đồng quản trị đành phải đứng sau màn, cam tâm trở thành trợ thủ của cô, nhận sự điều khiển của Phùng Thiến Như.

Hai người, một tại Mỹ, một tại Trung Quốc, phối hợp một cách ăn ý, cảm tình đương nhiên càng ngày càng tốt đẹp. Hai cô đều làloại phụ nữ trọng tình cảm, trọng sự nghiệp và khát vọng mà coi nhẹ lợi lộc, không vướng bận lợi ích và gút mắt, cho nên dù là quan hệ cá nhân hay quan hệ hợp tác, đều rất khăng khít.

Phùng Thiến Như đự tính sẽ sinh vào cuối tháng 7, còn gần hai tháng nữa. Cô vốn không có ý định về nước sinh con, muốn con mình sinh ở Mỹ, để có hộ tịch ở Mỹ, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý, hai vợ chồng Phùng lão càng kiên quyết phản đối.

Trước sự thúc giục của người trong nhà, Phùng Thiến Như không thể không chuẩn bị về nước chờ sinh.

Đối với Bành Viễn Chinh, có thể nói là tin vui liên tiếp. Buổi sáng hắn vừa đi làm, Tần Phượng gọi điện thoại tới báo cho hắn biết, cô đã có mang. Tâm nguyện của Tần Phượng đã được thỏa mãn, cô vô cùng phấn khởi, mà Bành Viễn Chinh tất nhiên là cũng hết sức vui mừng.

- Viễn Chinh, cuối tuần em về Tân An, sẽ lập tức xin từ chức với Thành ủy và Tỉnh ủy.

Tần Phượng nhẹ nhàng mà kiên quyết nói.

Bành Viễn Chinh ít nhiều có phần thất vọng, nhưng đây là điều mà hai người đã bàn bạc và quyết định, cũng là lựa chọn kiên trì của Tần Phượng. Ước muốn có một đứa con của cô, đã thâm căn cố đế, vì ước muốn này, cô chấp nhận từ bỏ tất cả, kể cả quyền lực và địa vị chính trị.

Sau khi từ chức, Tần Phượng sẽ ra nước ngoài chờ sinh con. Hai người đã chuẩn bị đầy đủ và chu đáo mọi việc.

- Tiểu Phượng, thiệt thòi cho em rồi.

- Viễn Chinh, là do em muốn có con. Mà trên thực tế, từ lâu trong thâm tâm em đã chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt này rồi. Em là phụ nữ, em muốn bình yên sống hết nửa đời còn lại, sự tranh giành quyền lực không thích hợp đối với em.

Tần Phượng dịu dàng cười nói:

- Cuối tuần em về, sau khi em đưa đơn từ chức, có thể phải chờ đợi phê duyệt hơn nửa tháng…

- Hẳn là rất nhanh. Thật ra cấp trên còn mong em nhanh chóng bỏ trống chức vụ, để còn bố trí cán bộ. Trước đây em đã nói chuyện với Bí thư Đông Phương. Ông cũng không nói gì, chẳng qua là cảm thấy tiếc.

Tần Phượng lại nói:

- Tô Vũ Hoàn ước gì em đi rồi, hắn ta sẽ lên chức, nhưng em cảm thấy rất khó có khả năng hắn tiếp nhận vị trí của em, chỉ sợ tỉnh sẽ đưa một Ủy viên thường vụ kiêm Bí thư Quận ủy xuống.

Anh vừa mới được đề bạt Chủ tịch huyện, trước mắt khả năng lên cao nữa không lớn. Em vẫn muốn nhắc anh câu nói kia, anh phải đề phòng Hàn Duy, đừng để bị lợi dụng.

Tần Phượng hạ giọng dặn dò.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, hắn không hiểu tại sao Tần Phượng lại năm lần bảy lượt dặn dò mình phòng bị Hàn Duy. Theo phán đoán của hắn đối với Hàn Duy, hắn cảm thấy về cơ bản, con người Hàn Duy không đến nỗi nào, có thể là Tần Phượng thấy Hàn Duy không thuận mắt.

Tuy nhiên, dù không cho là đúng, nhưng bởi vì Tần Phượng đã nói vài lần, trong lòng hắn cũng nảy sinh một chút cảnh giác.

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe có người gõ cửa, Bành Viễn Chinh cười cười:

- Có người đến, tiểu Phượng, em nghỉ ngơi cho khỏe, anh chờ em về.

- Dạ, anh cũng chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Huyện Lân là một địa phương nhỏ bé, tạo thành tích là việc dễ dàng, nhưng anh muốn hoàn toàn thay đổi bộ mặt của huyện là không dễ chút nào, cũng không thể nóng lòng nhất thời. Được rồi, anh còn bận công tác, tối nay em sẽ gọi cho anh.

Tần Phượng nói xong liền cúp điện thoại.

- Mời vào! Bành Viễn Chinh gác ống nghe, trầm giọng nói.

Vương Hạo kính cẩn đảy cửa vào, cười nói:

- Lãnh đạo, vừa rồi người nhà của Chủ tịch huyện Đổng gọi điện thoại tới, nói Chủ tịch huyện Đổng bị bệnh, muốn xin nghỉ bệnh một tháng, xin huyện tạm thời điều chỉnh công tác của ông ấy.

Cái tên Đổng Dũng gây nhức đầu này, rốt cuộc không chịu nổi, Vương Hạo vui vẻ thầm nghĩ. Dù sao y và Đổng Dũng trực tiếp xung đột, hơn nữa mâu thuẫn tích lũy càng ngày càng sâu, Đổng Dũng càng nghỉ nhiều, là càng tự hạ thấp uy tín, tiền đồ của Vương Hạo càng an toàn.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra:

- Bệnh? Phái người đi thăm Chủ tịch huyện Đổng một chút đi. Tôi sẽ nói với Nghiêm đại tỷ, để cô ấy và Chủ tịch huyện Ninh ra mạt thăm viếng y.

Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cầm điện thoại lên, gọi cho Nghiêm Hoa.



Buổi chiều, Bành Viễn Chinh đi tiễn sáu người trong tổ khảo sát do Quách Vĩ Toàn dẫn đầu. Vốn danh sách do Quách Vĩ Toàn báo lên, có mười mấy người, Bành Viễn Chinh loại bớt một nửa. Ngoại trừ Quách Vĩ Toàn, những người còn lại đều là lãnh đạo mấy ban ngành nồng cốt như Ủy ban Kinh tế và Thương mại, Ủy ban Xây dựng, Tài chính và Thuế vụ…

Phía Ủy ban Xây dựng chỉ có một mình Vi Minh Hiên, Ủy ban Kinh tế và Thương mại có Mã Thiên Quân và Điền Minh.

Ba người Điền Minh đã chính thức nhậm chức. Điền Minh làm Phó bí thư Đảng ủy Ủy ban Kinh tế và Thương mại, Phó chủ nhiệm, chỉ xếp hạng sau Chủ nhiệm Mã Thiên Quân, là nhân vật số hai của Ủy ban Kinh tế và Thương mại Có lẽ không bao lâu nữa, khi Mã Thiên Quân được đề bạt làm trợ lý Chủ tịch huyện, Điền Minh sẽ chủ trì công tác của Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện.

Quách Vĩ Toàn dẫn đầu đoàn khảo sát lên xe lửa đến tỉnh Giang Nam, Nghiêm Hoa và Ninh Hiểu Linh dẫn người đến thành phố thăm Đổng Dũng.

Bành Viễn Chinh cũng trở về thành phố, Tôn Thắng Tuấn đi tỉnh họp, buổi chiều chỉ có một mình Lý Minh Nhiên ở lại trực ở cơ quan. Rất nhiều nhân viên cơ quan thấy vắng lãnh đạo, rất nhiều người lén chuồn mất, trụ sở Ủy ban nhân dân huyện trống rỗng, im lìm không tiếng động.



Trong khi đó, ở thành phố đột nhiên truyền ra tin tức, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham được Tỉnh ủy triệu hồi, trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cấp phó bộ, còn Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn trở thành Bí thư Thành ủy.

…..

Văn phòng của Mạnh Cường, ở Ủy ban nhân dân thành phố.

Mạnh Cường và Chu Tích Thuấn vừa nói chuyện điện thoại xong, mặt hơi đỏ lên. Ông ta vốn đã mất tin tưởng đối với con đường làm quan, nghĩ là mình sẽ về hưu với chức Phó chủ tịch thành phố. Nhưng không ngờ, bởi vì nhờ có Phùng gia, ông ta vụt trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố.

Lên đến tầng này quyền lực, tham vọng yên lặng đã lâu trong lòng ông ta bắt đầu từ từ sống dậy và bành trướng. Hiện giờ, Đông Phương Nham đã chuyển đi, chỉ cần Chu Tích Thuấn trở thành Bí thư Thành ủy, ông ta là Phó chủ tịch thường trực thành phố có cơ hội tiến lên cao hơn.

Nói cho đúng, đây không chỉ là cơ hội, mà là kỳ ngộ ngàn năm có một.

Nếu không ngồi ở vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông ta tuyệt đối không dám mơ ước vị trí Chủ tịch thành phố.

Mạnh Cường đứng dậy đi tới đi lui trong phòng làm việc, có phần phiền muộn.

Ông ta muốn nắm bắt cơ hội này, muốn dựa vào quan hệ với Phùng gia, nhưng lại nghĩ tới Phùng gia và em gái Mạnh Lâm của mình đã nghiêm túc cảnh cáo, nên không dám mở miệng; nhưng nếu buông bỏ cơ hội này, ông ta lại không cam lòng.

Phó chủ tịch thành phố là Phó chủ tịch thành phố, cho dù là Phó chủ tịch thường trực thành phố cũng vẫn chỉ là phó chức. Nhưng Chủ tịch thành phố thì khác, đó là đỉnh cao của quyền lực. Nếu như có thể lên đến đỉnh cao này, có chết cũng không hối tiêc.

Mặt Mạnh Cường biến đổi, trán rịn ra một lớp mồ hôi mịn. Ông ta do dự một lúc thật lâu, caamd điện thoại lên lại bỏ xuống, mấy lần như vậy, vẫn không thể bấm số điện thoại của Bành Viễn Chinh.

Liên hệ trực tiếp với Phùng gia, ông ta tuyệt đối không dám. Mà thông qua Bành Viễn Chinh, ông ta lại không nắm chắc Bành Viễn Chinh có thể giúp mình hay không.

Lo được lo mất, ông ta đứng ngồi không yên, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nếu mình không làm gì cả, chức vị này tuyệt đối không tới phiên ông ta. Mà giờ phút này, không chừng đã có rất nhiều người đang "chạy chọt" rồi!

Chưa nói tới bên ngoài thành phố và trong tỉnh, ngay tại đây, ông ta cũng đã có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, đó là Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy!

Trên thực tế đúng là Hàn Duy đã bắt đầu hoạt động. Ở thành phố, người đầu tiên nhận được tin tức này, ngoại trừ Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn ra, thì là Hàn Duy.

Trước hết, Hàn Duy thử thăm dò thái độ của Đông Phương Nham, tuy thái độ của Đông Phương Nham không rõ ràng, nhưng theo hiểu biết của Hàn Duy đối với Đông Phương Nham, việc ông ta lên chức gần như đã được xác định.

Đông Phương Nham là cán bộ do Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình bồi dưỡng nên, do Tỉnh ủy điều đến Tân An, bây giờ lại đề bạt về lại cơ quan Tỉnh ủy đảm nhiệm quan trọng, là điều hợp tình, hợp lý.

Mặt khác, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn cũng là cán bộ ở tỉnh xuống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc Chu Tích Thuấn trở thành Bí thư Thành ủy không phải là vấn đề quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện