Trợ lý Chủ tịch huyện là cán bộ cấp phó huyện, so với Phó chủ tịch là khá chênh lệch. Nhưng dù vậy, quyền đề bạt trợ lý Chủ tịch huyện là ở Thành ủy, trong huyện cùng lắm chỉ giới thiệu, đề cử. Mà Ủy ban nhân dân huyện có chọn người, cũng phải báo lên Huyện ủy để đề cử.
Có thể đề cử hay không , còn cần Huyện ủy quyết định.
Nhưng với trường hợp của huyện Lân, trên căn bản là Hàn Duy buông tay bất kể mọi chuyện, Bành Viễn Chinh chẳng khác nào người đứng đầu cả hai khối Đảng chính huyện Lân. Hơn nữa, mấy người Lý Minh Nhiên cũng hiểu mối quan hệ mật thiết giữa Hàn Duy và Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh muốn tiến cử trợ lý Chủ tịch huyện, nhất định là đã bàn bạc trước với Hàn Duy.
Lý Minh Nhiên cười cười, nói:
- Suy xét đến tình hình thực tế, tôi đề cử Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế và Thương mại Mã Thiên Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên, chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo, làm trợ lý Chủ tịch huyện, mời mọi người thảo luận một chút.
Lý Minh Nhiên nói xong, nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Tôi đồng ý với đề cử cua đồng chí Lý Minh Nhiên. Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên là hai đồng chí có tư cách và sự từng trải, là một cán bộ có năng lực công tác cũng tương đối mạnh, thời gian nhậm chức không ngắn, lập trường chính trị kiên định, lấy đại cục làm trọng, có đầy đủ tố chất đảm nhận trách nhiệm cao hơn nữa. Lần trước, hai người hai người được đề cử trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng vì một số nguyên nhân mà bị hoãn lại. Theo ý kiến cá nhân tôi, bây giờ thời cơ đã chín muồi.
Về phần đồng chí Vương Hạo, tất cả mọi người tương đối quen thuộc, từ lúc đảm nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện tới nay, luôn cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, nhẫn nại chịu khó, một đồng chí như vậy, lý ra nên có một không gian rộng rãi hơn để phát triển. Đấy là ý kiến của tôi, mọi người cũng phát biểu ý kiến của mình đi.
Bành Viễn Chinh nói một cách hời hợt, nhưng Nghiêm Hoa cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh là ba Phó chủ tịch huyện đến sau, không biết tình hình cụ thể, nhưng cô là người "từng trải", hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay: Ban đầu Cung Hàn Lâm đề cử ba người Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên làm trợ lý Chủ tịch huyện, gần như thành công, nhưng bị Bành Viễn Chinh "thọc gậy bánh xe".
Lú đó, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên đứng về phía Cung Hàn Lâm, trong tình thế Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh "một mất một còn", cách làm của Bành Viễn Chinh không có gì đáng trách. Bây giờ, chuyện đã khác, do Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên có năng lực công tác và biểu hiện thực tế, từng bước tạo được sự tín nhiệm và coi trọng của Bành Viễn Chinh.
Xét ở góc độ này, Bành Viễn Chinh dùng người, hơn phân nửa là vì công tâm, yếu tố yêu thích cá nhân không phải là không có, nhưng cũng không phải là yết tố mấu chốt.
Nghiêm Hoa liếc nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng cảm khái khó tả, cười cười nói:
- Tôi cũng đồng ý. Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên có tố chất toàn diện, có kinh nghiệm từng trải, tôi cho rằng đề cử họ vào bộ máy lãnh đạo huyện là thỏa đáng. Trước mắt, công tác của chúng ta rất nhiều, thêm hai đồng chí chia sẻ công việc, là chuyện tốt!
Quách Vĩ Toàn cũng gật đầu tán thành. Đến giờ, Quách Vĩ Toàn luôn làm theo ý của Bành Viễn Chinh, hơn nữa vì yêu cầu công tác, Quách Vĩ Toàn với Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên tiếp xúc rất nhiều, cũng hiểu rõ về hai người này. Về phần Vương Hạo, theo quy định cũng không có gì trở ngại, vậy thì sao không giúp cho người ta thành đạt? Đó là tâm trạng và suy nghĩ của Quách Vĩ Toàn.
Lý Minh Nhiên đột nhiên đề cử, Bành Viễn Chinh gật đầu, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn tán thành, trên căn bản đã định xong chuyện này. Nhưng hiển nhiên, đây là đề cử trợ lý Chủ tịch huyện, cuộc thảo luận không thể nào hòa hợp êm thấm được.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn, Đổng Dũng đứng ra phản đối:
- Chủ tịch huyện Bành, các vị, tôi không đồng ý.
Thứ nhất, đề cử trợ lý Chủ tịch huyện là phải đưa ra hội nghị thường vụ Huyện ủy thảo luận, chúng ta công khai thảo luận đề cử cán bộ cấp phó huyện, thế thì Huyện ủy và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy để làm gì? Không thích hợp, không thỏa đáng!
Thứ hai, từ góc độ công tác mà nói. Một huyện nhỏ như huyện chúng ta, thật ra thì không cần thiết bố trí nhiều cán bộ như vậy. Trước mắt, bộ máy Ủy ban nhân dân huyện có 8 người, số này không phải là nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Mà chúng ta đề cử một lúc ba trợ lý Chủ tịch huyện, chưa nói Thành ủy có đồng ý hay không, bản thân bộ máy cũng có phần cồng kềnh.
Đổng Dũng trầm mặt, nói thong thả.
Y vừa dứt tiếng, Tôn Thắng Tuấn liền tiếp lời:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi thấy đồng chí Đổng Dũng nói rất có lý. Ít nhất, tạm thời mà nói, tôi cho rằng chúng ta chưa cần tăng cường trợ lý Chủ tịch huyện, công việc của mấy người chúng ta còn chưa quản lý xong, có thêm ba trợ lý Chủ tịch huyện, chỉ sợ cũng lãng phí mà thôi.
Đổng Dũng phản đối không có gì bất ngờ, bởi vì y luôn luôn chống đối Bành Viễn Chinh, nhưng Tôn Thắng Tuấn gần đây đã chuyển hướng, bây giờ lại cùng tiến, cùng lùi với Đổng Dũng, khiến Lý Minh Nhiên vưa ngạc nhiên vừa tức giận.
Ngay cả Đổng Dũng cũng hơi kinh ngạc, nhưng dù sao có người cùng ý kiến với mình, là chuyện tốt. Y hài lòng tựa vào lưng ghế, cười lạnh, liếc nhìn Bành Viễn Chinh.
Mặc dù vẻ mặt Bành Viễn Chinh không thay đổi, nhưng trong lòng cũng hơi bị tác động. Thái độ của Tôn Thắng Tuấn dường như có phần khác thường. Bành Viễn Chinh chợt nghĩ đến đây, trong lòng vừa động, hiểu ngay tâm thái vi diệu của Tôn Thắng Tuấn.
Công tác của Ủy ban Kinh tế và Thương mại và Ủy ban Xây dựng, vốn là công tác phân quản của Tôn Thắng Tuấn. Nhưng vì huyện vừa thành lập văn phòng dự án, Quách Vĩ Toàn là Phó chủ tịch huyện được phân quản dự án, trực tiếp lãnh đạo Ủy ban Kinh tế và Thương mại và Ủy ban Xây dựng, trên thực tế là lãnh đạo trực tiếp của đám Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên.
Mà Tôn Thắng Tuấn, trên danh nghĩa là Phó chủ tịch huyện phân quản, căn bản là không thể nhúng tay vào công tác của Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện và Ủy ban Xây dựng huyện, cùng lắm hàng ngày ký vài chữ ký trên văn kiện.
Một khi Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên trở thành trợ lý Chủ tịch huyện, Tôn Thắng Tuấn càng mất đi sự khống chế đối với hai mảng công tác này. Mà nói không chừng, Bành Viễn Chinh sẽ tiếp tục điều chỉnh việc phân công, sẽ chuyển công tác do y phân quản sang cho Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên.
Cho nên, đối với việc đề bạt Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, dù là về tâm lý hay về suy tính lợi ích chính trị, Tôn Thắng Tuấn đều có chút mâu thuẫn.
Ninh Hiểu Linh và Tôn Thắng Tuấn có quan hệ không tệ, thấy Tôn Thắng Tuấn phản đối, cô cũng bỏ phiếu chống. Đây đai khái là một loại tâm thái vi diệu khác: làm Phó chủ tịch huyện, đối với cán bộ cấp dưới đột nhiên muốn ngồi ngang hàng với mình, trong lòng sẽ không thấy thoải mái.
Nếu là một người được điều đến từ nơi khác, họ không có cách nào khác là bị động tiếp nhận, nhưng muốn họ bỏ phiếu đề cử, lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Tuy nhiên, dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, phía Bành Viễn Chinh đã đạt bốn phiếu từ Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa, cho dù Đổng Dũng, Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh có phản đối, cũng không lật ngược được tình thế.
Về điểm này, ba người bọn họ hiểu rất rõ.
Không khí trong phòng họp trở nên nặng nề và im lặng.
Ánh mắt phức tạp, Hoắc Quang Minh hết nhìn Bành Viễn Chinh lại nhìn sang mấy Phó chủ tịch huyện, trong lòng có một chút hâm mộ, cũng có phần phấn chấn và mong đợi.
Nếu Vương Hạo làm trợ lý Chủ tịch huyện, đương nhiên có thể kiêm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhưng quyền quản lý văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sẽ rơi vào tay y, qua một thời gian ngắn là y có thể thuận lợi giải quyết được cấp Chính khoa.
Lý Minh Nhiên quay nhìn Bành Viễn Chinh, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn lo lắng đợi chờ quyết định cuối cùng của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm, một lúc lâu không nói.
Dĩ nhiên hắn có thể cưỡng ép thông qua lần đề cử này, nhưng có ba Phó chủ tịch huyện phản đối, thông qua như thế này cũng có phần miễn cưỡng, một khi lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hắn.
Đã như vậy, thôi thì tạm gác lại hoặc đổi phương thức khác. Nếu nội bộ bộ máy Ủy ban nhân dân huyện không nhất trí, vậy thì đưa vấn đề ra hội nghị thường vụ Huyện ủy. Đối với Bành Viễn Chinh, chuyện này không cần gấp gáp, hơn nữa hắn cũng muốn biết thái độ của Hàn Duy.
Đồng thời, lập trường của Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh còn chưa kiên định, nếu như lần này mình không nể mặt họ một chút, có thể càng đẩy họ sang phía đối lập với mình.
Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh cười:
- Nếu mọi người còn tranh cãi, vậy thì trước mắt cứ gác lại đã. Về mặt nào đó mà nói, ý kiến của lão Tôn, lão Ninh và lão Đổng không phải là không có lý. Được rồi, tôi đề nghị tạm thời không nhắc đến vấn đề này nữa. Lão Lý, hay là chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ trung tần.
Bành Viễn Chinh lại nhượng bộ như thế, Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa đều bất ngờ, Đổng Dũng lại càng bất ngờ hơn. Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh thừa hiểu, đây là Bành Viễn Chinh cho mình thể diện, trong lòng như trút được gánh nặng.
Họ không muốn đối đầu với Bành Viễn Chinh, nhưng lại không thể không tranh thủ đối với lợi ích chính trị của cá nhân, nếu như có một lối thoát, thì không gì tốt hơn.
Lý Minh Nhiên lấy lại bình tĩnh, rồi đưa ra đề xuất tiến cử Điền Minh làm Phó bí thư Ủy ban Kinh tế và Thương mại, Phó chủ nhiệm, đề cử Chu Khôn làm ủy viên Đảng ủy Ủy ban Xây dựng huyện, Phó chủ nhiệm.
…
Ngoài phòng họp.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên mượn cớ còn phải báo cáo công việc với Chủ tịch huyện Quách, không rời đi, mà tụ tập trong phòng làm việc của Vương Hạo.
Hai người linh cảm đoán được mấy phần, mà Vương Hạo lại càng thấp thỏm.
Ba người buồn bực ngồi hút huốc lá, làm không khí trong phòng mịt mù khói thuốc. Vương Hạo cười khổ đi mở cửa sổ, quay lại nhìn Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, hạ giọng hỏi:
- Lão Mã, lão Vi, theo hai người, lãnh đạo đang thảo luận cái gì? Có phải huyện muốn thực hiện dự án lớn? Mã Thiên Quân nhả khói ra:
- Không giống, nếu như bàn về xây dựng dự án, cũng không cần bảo chúng ta tránh ra ngoài. Tôi đoán…
Mnb vội vã tới đóng cửa trầm giọng khẽ nói:
- Hai ngày trước, tôi nghe Chủ tịch huyện Bành nói tới chuyện này, hình như là nói…
Mã Thiên Quân mới nói nửa chừng, đột nhiên nghe ngoài hành lang vọng tới tiếng bước chân vội vã, bèn im lặng.
Hoắc Quang Minh gõ cửa đi tới, nói với Vương Hạo:
- Chánh văn phòng Vương, Chủ tịch huyện Bành mời anh qua họp. Đúng lúc Chủ nhiệm Mã và Chủ nhiệm Vi còn ở đây, các vị cùng đi, lãnh đạo cũng gọi các vị qua.
Danh sách chương