Ngày mai là ngày Phòng Tuyên giáo Ban Tuyên giáo tổ chức hội nghị nghiên cứu và thảo luận công tác chính trị tư tưởng với sự tham gia của toàn bộ doanh nghiệp thành phố, loại hội nghị như thế này, nói toạc ra là đem các doanh nghiệp thành phố phân công cho Phó bí thư Đảng ủy quản lý và điều hành, cùng ăn bữa cơm, sau đó để các doanh nghiệp nộp hội phí.

Đương nhiên không phải là nộp cho Phòng Tuyên giáo, mà cho hiệp hội công tác chính trị tư tưởng của doanh nghiệp. Hiệp hội này trực thuộc Phòng Tuyên giáo, hội trưởng là Phó Trưởng ban Tuyên giáo Chu Thành Dung, phó hội trưởng là Bí thư Đảng ủy công ty xe buýt họ Cố, mà Trưởng ban Thư ký chính là Trưởng phòng Tuyên giáo.

Bởi vậy, loại hội nghị như thế này thật ra không cần chuẩn bị tài liệu gì. Ngày mai Chu Thành Dung đến, sẽ phát biểu vài lời, sau đó cùng ăn bữa cơm trưa với người của doanh nghiệp, thế là xong. Nói rằng họp chỉ để thu hội phí thì hơi khó nghe, nhưng trên thực tế chính là như vậy.

Bành Viễn Chinh vừa mới đóng cửa phòng làm việc chuẩn bị ra về, thì Chu Đại Dũng xuất hiện ở cửa thang lầu lầu hai, kêu lên từ xa:

- Tiểu Bành à, vội vàng không bằng vừa đúng lúc, tối nay đi ăn cơm nhé? Bành Viễn Chinh hơi do dự, rồi mỉm cười bước tới nói:

- Trưởng ban Chu, lãnh đạo đã có lòng chiếu cố như thế, tôi xin mời lãnh đạo ăn một bữa cơm!

Chu Đại Dũng cười khà khà:

- Đừng khách khí như vậy, nhưng mà, đêm này không cần tôi mời, cũng không cần cậu mời, có người đứng ra mời rồi!

Chu Đại Dũng ra vẻ thần bí, thân thiết nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, cùng đi xuống lầu. Ra khỏi đại sảnh cơ quan Thành ủy, đã thấy một chiếc Santana 2000 màu đen đậu sẵn, vào thời này, là loại xe khá sang trọng.

Một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ đứng trước xe, chừng hai mươi mấy tuổi, trạc tuổi với Bành Viễn Chinh. Tuy vóc dáng người thanh niên này không cao, nhưng rất đẹp trai, đeo một cặp kính gọng vàng, khiến cho người ta có cảm giác rất nhã nhặn, tao nhã. Một người đàn ông trẻ tuổi, lại có thể khiến người ta có cảm giác tao nhã, đủ nói lên, khí chất của người này không tầm thường.

Chu Đại Dũng cười một cách nịnh bợ, bước tới chào đón, chủ dộng giới thiệu:

- Giáo sư Tống, đây là đồng chí Tiểu Bành.

Thanh niên kia thật ra đã ngầm đánh giá Bành Viễn Chinh, thấy tuy Bành Viễn Chinh ăn mặc bình thường, chỉ là quần jean xanh dương và áo pull, nhưng dáng người cao lớn, rắn rỏi, vẻ mặt thông minh, sáng láng, cử chỉ ung dung, toát ra một phong thái không tầm thường, không khỏi âm thầm tán thưởng.

Trên khuôn mặt người thanh niên chợt hiện nét tươi cười, tiến tới hai bước, nhiệt tình giơ tay ra:

- Xin chào, tôi là Tống Quả, hân hạnh được biết anh.

- Chào giáo sư Tống, tôi là Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh thầm đoán thân phận của Tống Quả, mỉm cười bắt tay anh ta.

Chu Đại Dũng cười nhẹ:

- Tiểu Bành này, đây là con trai của Trưởng ban thư ký Tống, giáo sư khảo cổ của Đại học Giang Bắc, là học giả khảo cổ trẻ tuổi nổi tiếng tỉnh ta, thậm chí nổi tiếng cả nước!

Chu Đại Dũng còn chưa dứt tiếng, đã bị Tống Quả cười, cắt ngang:

- Trưởng ban Chu, tôi mà là học giả nổi danh cái gì, chỉ là giáo sư đại học bình thường thôi, vừa mới trở thành Phó giáo sư.

Tuổi chúng ta cũng xấp xỉ, gọi tôi là Tống Quả được rồi, tôi cũng không khách sáo với anh, gọi Viễn chinh nhé?

- Ha ha, hay lắm.

Bành Viễn Chinh mắt sáng lên, thầm nghĩ hóa ra là con trai Tống Bính Nam, còn trẻ mà đã là Phó giáo sư, quả thật không tầm thường. Đại học Giang Bắc tuy đặt ở thành phố Tân An, nhưng là trường đại học tổng hợp trực thuộc Bộ Giáo dục.

Tuy nhiên, trong lòng Bành Viễn Chinh có một chút nghi hoặc, hắn không tin cuộc gặp gỡ này là ngẫu nhiên.Hắn đoán Tống Quả đã có chuẩn bị trước mà tới, còn Chu Đại Dũng là người làm trung gian.

Tống Quả cười cười, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói về đề tài này, liền chủ động mở cửa xe, làm động tác mời:

- Viễn Chinh, mời vào, đúng lúc hôm nay tôi đến cơ quan làm chút chuyện, gặp được anh và Trưởng ban Chu, biết nhau chính là duyên phận, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, tôi mời!



Ba người đến nhà hàng Tân An, nhà hàng lớn nhất thành phố Tân An, Tống Quả đã đặt phòng từ trước. Không khí bữa cơm khá vui vẻ, Tống Quả có ý kết giao, Chu Đại Dũng ở giữa "đốc vào", đương nhiên Bành Viễn Chinh không dám thất lễ. Hơn nữa, Tống Quả ăn nói thanh lịch, tao nhã, kiến thức đầy bụng mà lễ độ, khiêm nhường, khiến Bành Viễn Chinh có ấn tượng rất tốt.

Một bữa cơm cùng ăn, hai người khá hợp ý nhau, có cảm giác tiếc nuối là không gặp nhau sớm hơn, cả hai đều uống nhiều hơn bình thường mấy chén.

Đứng trong đại sảnh nhà hàng, Tống Quả có phần chưa thỏa, nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, không cho hắn rời khỏi, mang vài phần men say cười nói:

- Viễn Chinh, hôm nay hai anh em chúng ta mới quen đã thân, rất là hợp ý! Đi tiếp đi, chúng ta lại tìm một quán nướng, ăn đồ nướng, uống chút bia, không say không về!

Chu Đại Dũng đứng bên cạnh phụ họa:

- Hay lắm, phải đi quán nướng, tôi mời hai vị ăn món nướng uống bia! Ở đường Kiến Quốc có quán nướng rất ngon, chúng ta tới đó đi!

Tống Quả nheo mắt liếc nhìn Chu Đại Dũng một cái, thản nhiên nói:

- Sao lại để Trưởng phòng Chu bỏ tiền ra, hôm nay là tôi mời, nhân tiện giới thiệu vài bằng hữu với Viễn Chinh!

Tống Quả dùng điện thoại của nhà hàng bấm vài con số. Không bao lâu sau, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện. Chiếc xe dừng lại, từ trên xe, một người đàn ông cao lớn, tuổi chừng hơn ba mươi bước xuống. Người này để tóc húi cua, màu da đen cháy, thoạt trông co to lực lưỡng, hết sức dũng mãnh, không xuất thân từ quân đội cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự.

Tống Quả hơi nheo mắt nhìn, phất tay hô:

- Cục trưởng Lý, đã muộn thế này còn goi anh đi uống rượu, chị dâu có phiền không đấy?

- Ha ha, nếu là người khác gọi, thì quả thật là chị dâu cậu sẽ không cho tôi đi đâu! Nhưng chị dâu cậu lại không thể không nể mặt cậu! Tống đệ, hai vị này là…

Người đàn ông đĩnh đạc cười, bắt tay Tống Quả, lại quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng.

Tống Quả cười:

- Xin giới thiệu với mọi người, vị này là Phó cục trưởng chi cục Tân An Lý Minh Nhiên. Anh Lý, xin long trọng giới thiệu với anh, vị này là Bành Viễn Chinh, huynh đệ của tôi!

- Xin chào, cậu Bành, không biết cậu Bành công tác ở đâu?

Hiển nhiên Lý Minh Nhiên rất quen thuộc với Tống Quả, thấy Tống Quả có vẻ xem trọng đối với Bành Viễn Chinh, trong lòng không khỏi giật mình, vừa mỉm cười chủ động bắt tay Bành Viễn Chinh vừa suy đoán thân phận và lai lịch của hắn.

Tuy Lý Minh Nhiên cao lớn lực lưỡng, dường như thuộc loại "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển", nhưng thật ra tâm tư lại rất tinh tế, thông hiểu tình đời, nếu không làm sao y có thể lên làm Phó cục trưởng Chi cục Tân An, có thể giao thiệp thân thiết với Tống Quả? Phó cục trưởng, chỉ là cấp phó phòng, nhưng đây là chức vụ có thực quyền, cán bộ cấp phòng bình thường không thể so sánh với.

Tống Quả là con một của Tống Bính Nam, có thể xem là cậu ấm con nhà quan chức, tuy nhiên Tống Quả không phải là loại công ông cháu cha không học vấn, không nghề nghiệp, mà thanh cao, tài hoa hơn người, những người bình thường, anh ta đều nhìn không thuận mắt. Lý Minh Nhiên cảm thấy người thanh niên cao lớn, nho nhã này có thể khiến Tống Quả coi trọng như thế, hẳn là thân phận và bối cảnh không hề đơn giản.

- Xin chào, Cục trưởng Lý, tôi công tác ở Phòng tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy, mới tốt nghiệp đại học, sau này còn phải nhờ Cục trưởng Lý chiếu cố nhiều.

Bành Viễn Chinh cười cười, bắt tay Lý Minh Nhiên.

Tuy mặt Lý Minh Nhiên không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nổi lên sự hồ nghi: Sinh viên vừa mới tốt nghiệp? Nhân viên cơ quan Ban Tuyên giáo? Đơn giản vậy sao?

- Vị này là Chu Đại Dũng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy.

Tống Quả lại giới thiệu.

Lý Minh Nhiên tươi cười, lại bắt tay Chu Đại Dũng. Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cấp bậc tuy không cao lắm, nhưng cũng không thể đắc tội, người có thể kết giao cứ kết giao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện