Các cô tử trong học đường này, đều chưa có đính hôn. Bệ hạ chọn phi, khiến các thứ nữ để ý, mà các đại gia tộc thì muốn các đích nữ được để ý. Trong khoảng thời gian ngắn, họ không còn lo học hành gì, tốp năm tốp ba tụ chung tán gẫu.

Từ trong mấy cuộc tán gẫu này, Trương Khởi không chỉ một lần nghe được tên của Tiêu Mạc. Con em thế gia không có mấy người thành tài, Tiêu Mạc là tài năng hiếm có trong đó, lần này bệ hạ chọn người tài, hắn nhất định sẽ ở trong đó. Lấy gia thế của hắn, chỉ sợ liền có thể làm quan.

Nói đến Tiêu phủ trước có Tiêu Sách, sau có Tiêu Mạc, trong khoảng thời gian ngắn, cả trong giọng nói của các cô tử Trương Thị, đều mang vị chua.

Ngày hôm sau, Trương Cẩm được thả ra rồi.

Nàng vừa ra tới, liền bảo người ta gọi Trương Khởi đến.

Nàng tìm Trương Khởi có thể có chuyện gì? Còn không phải là vì Tiêu Mạc. Trương Khởi nhớ đến cảnh cáo của đại phu nhân, rùng mình một cái.

Chỉ là, nàng cũng không dám cự tuyệt Trương Cẩm, lập tức cúi đầu, đi theo sau lưng A Lam, đến viện của Trương Cẩm.

Mới vừa đi tới một vườn hoa, dưới cây đào bên cạnh, liền truyền đến tiếng kêu củaTrương Hiên, "Nói cho ngươi biết Viên Chi Húc, Trương phủ ta cũng có người tài nghệ tuyệt luân." Nói đến đây thì hắn lên tiếng: "Đi kêu Khởi cô tử đến. Đúng rồi, bảo muội ấy mang theo mấy cái khăn tay, ta muốn cho mấy người tầm thường này biết cái gì gọi là thêu vẽ tuyệt diệu."

Hắn vừa phun ra hai chữ "Tầm thường", bốn thiếu niên lang quân đồng thời kêu to lên. Trong tiếng kêu, một thiếu niên thanh tú nói: "Nhanh đi nhanh đi, ta lại muốn xem A Khởi mà Hiên lang quân nhà ngươi thường nhắc là ai"

Một người hầu đáp một tiếng, xoay đầu lại. Vừa quay đầu, hắn liền vui mừng kêu lên: "Lang quân, Khởi cô tử ở đàng kia." Hắn tự tay chỉ hướng Trương Khởi.

Trong nháy mắt, mấy đôi mắt đồng thời nhìn về phía Trương Khởi.

Không làm sao được, Trương Khởi quay đầu, cúi người, kêu một tiếng, "Cửu huynh" xong, liền từ từ đến gần trong tiếng cười đắc ý của Trương Hiên.

Nàng đi tới trước chúng thiếu niên. Trương Hiên đi nhanh tới, hắn tự tay nắm cánh tay Trương Khởi kéo nàng, nói: "A Khởi tới thì tốt, mấy người này dám can đảm xem thường Trương thị ta. Đúng rồi, muội có mang theo khăn tay không?"

Khăn tay? Hiện tại nàng làm gì có khăn tay? Tất cả đều ở chỗ Tiêu Mạc.

Không đợi Trương Khởi trả lời, một thiếu niên đã lớn tiếng kêu lên: "A Khởi, ngươi ngẩng đầu lên."

Lang quân còn trẻ, thấy cô tử cùng tuổi, nào có không muốn xem bộ dáng của đối phương chứ? Trương Khởi ngẩng đầu lên.

Nàng vừa ngẩng đầu, bốn thiếu niên đồng thời thất vọng, cười cười, đá đá với Trương Hiên, một thiếu niên quái dị nói: "Không biết như thế nào, nhưng tướng mạo này, kém Ban Tiệp Dư xa rồi."

Âm thanh này vừa rơi xuống, lại thêm một hồi tiếng cười quái dị.

Trương Hiên tức giận, miệng hơi mở định giải thích, nhưng thấy Trương Khởi liền ngậm miệng lại, nhưng khóe môi, không khỏi khinh miệt nhếch nhếch, trong mũi còn phát ra một tiếng hừ khinh thường.

Động tác này của hắn, mấy người khác không nhìn thấy, nhưng Viên Chi Húc diện mạo thanh tú, vóc người gầy cao đã thấy được. Hắn tò mò nhìn chằm chằm Trương Khởi, không có trực tiếp chất vấn Trương Hiên, mà là hỏi "Tiểu cô tử, thêu vẽ của ngươi đâu? Lấy tới xem một chút."

Trong âm thanh mang theo chút thiết tha.

Mấy thiếu niên khác thấy thế, đồng thời cười lớn. Bọn họ đẩy Viên Chi Húc, quái dị nói: "Ngươi được đấy Chi Húc, Trương Hiên dọa ngươi, ngươi thật để ý?" Vừa nói, vừa nhìn Trương Khởi và Viên Chi Húc nháy mắt ra hiệu.

Trương Hiên hừ một tiếng, mặc kệ bọn họ, mà chuyển sang A Lam ra lệnh: "Đến phòng A Khởi, lấy khăn tay của muội ấy ra đi."

"Vâng"

A Lam đáp xong vừa định lui ra, Trương Khởi bên cạnh lại thanh thúy nói: "Cửu huynh, không cần." Nàng chớp chớp lông mi thật dài, vươn tay ra về phía Trương Hiên, "Cửu huynh, mượn sáo dùng một lát."

"Đi, cầm cây sáo sạch sẽ đến."

"Vâng"

Đảo mắt, một cây sáo mới tinh liền đưa đến trong tay Trương Khởi. Thấy Trương Khởi nhận lấy, Trương Hiên nhỏ giọng hỏi: "Muội thật biết?"

Trương Khởi trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng cười nói: "Tất nhiên biết."

Dứt lời, nàng xoay người, đối mặt hoa đào tuôn rơi theo gió xuân, nức nức nở nở thổi lên.

Mà lúc này, một thiếu niên đang nở nụ cười, "Tiểu cô tử cũng muốn thổi sáo? Ngươi sai lầm rồi, Chi Húc rất thông thạo . . ." Mới nói tới đây, tiếng cười của hắn ngừng lại, tiếng cười cợt của chúng lang quân bên cạnh cũng ngừng lại.

Tây Uyển nơi xa, có tiếng sáo nhẹ nhàng truyền đến. Phía bên phải, còn có mấy cô tử còn trẻ đang cười cợt.

Nhưng tất cả âm thanh này, bọn họ đều không nghe được.

Tiếng sáo như gió xuân, phiêu đãng mà lên, phiêu đãng mà qua, phiêu đãng rơi xuống, giống như cánh hoa bay múa.

Trương Khởi vốn có thiên phú, phương diện kỹ xảo không kém người khác chút nào. Khác người là, tâm tư của nàng như lối nhỏ vào chốn vắng, đã sớm biết sung sướng sầu khổ ở thế gian.

Cho dù như thế, bài ca vẫn còn réo rắt, cứ như một con chim yến yếu ớt, vui mừng múa trong ánh sáng hết lần này đến lần khác. Vẻ đẹp của nó, sinh mạng của nó, chỉ có ở mùa xuân rực rỡ, dù nó vô lực xông về bầu trời, nhưng nó vẫn một lần lại một lần, nhất định ở trong mưa xuân gió xuân, chiếu xuống bóng dáng tươi đẹp rạng rỡ.

Tiếng cười cợt nơi xa cũng càng ngày càng nhỏ.

Khi chúng lang quân nghe được như si như say thì tiếng sáo dừng. Nàng chậm rãi quay đầu lại, giao cây sáo cho người làm bên cạnh xong, nàng khẽ chào Trương Hiên và chúng lang quân, nhỏ giọng nói: "Lòng A Khởi có vẻ u sầu, khó tránh khỏi hận cả gió trăng. Chọc cho các lang quân không thích." Nói tới chỗ này, nàng nói với Trương Hiên: "Cửu huynh, Cẩm tỷ tỷ còn đang chờ A Khởi, cáo lui."

Cho đến khi nàng thối lui khỏi thật xa, chúng lang quân mới tỉnh táo lại.

Một thiếu niên kêu lên: "Khúc hay" hắn gật gù hả hê, vẫn còn say mê trong âm khúc, "Gió xuân mưa xuân cùng xuân buồn, một khúc thật hay."

Một lang quân khác thì thào nhắc lại: "Lòng có vẻ u sầu, hận cả gió trăng."

Viên Chi Húc diện mạo thanh tú, vóc người cao gầy thì chuyển sang Trương Hiên hỏi "Muội muội của ngươi tuổi còn nhỏ, ở đâu ra sầu khổ, còn hận cả gió trăng?"

Sầu tư? Nghĩ đến mơ ước muốn gả cho người không giàu sang của Trương Khởi, Trương Hiên liền lắc đầu, nói: "Không biết sầu khổ của muội ấy từ đâu tới nữa."

Viên Chi Húc thở dài nói: "Mặc kệ như thế nào, A Khởi nhà ngươi thổi sáo thật hay." khiến hắn nghe, mà trái tim chợt buồn chợt vui, lúc chợt phiêu đãng trên trời, lúc chợt yên lặng trong đêm rét. Chính hắn cũng biết thổi sáo, nhưng so với cô tử này, vẫn là kém xa.

Đợi có cơ hội, thì muốn hỏi một câu, sầu lo của nàng từ đâu mà đến.

Đang lúc ấy thì, một thiếu niên lang cười he he nói: "A Hiên, muội muội của ngươi thật có tài. Thổi sáo còn hay hơn Chi Húc nhiều. Đáng tiếc diện mạo hơi tệ, nếu không ta cũng muốn xin cưới. Ngươi thấy đúng không Chi Húc?"

Viên Chi Húc nhìn về phía Trương Hiên, cười không ngừng, "Là có tài, diện mạo cũng được."

Lời vừa nói ra, tiếng kêu lạ liền vang lên. Trương Hiên thì cười ha hả, nói: "Vẫn là Chi Húc thật tinh mắt." Hắn không ngờ với hình dạng bây giờ của Trương Khởi, Viên chi húc cũng có thể cảm thấy nàng được. Trong bụng âm thầm lẩm bẩm: xem ra năm nay liền có thể định việc cả đời cho A Khởi.

Viên Chi Húc một mực nhìn Trương Hiên, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng càng sáng tỏ.

Trương Khởi đi theo sau lưng A Lam, đến viện của Trương Cẩm.

Đi tới đi lui, A Lam đột nhiên lạnh giọng nói: "Chúc mừng Khở cô tử lại triển lộ tài nghệ rồi. Nghĩ đến không bao lâu nữa, thiếu niên lang quân cả Kiến Khang, đều biết Khởi cô tử lạ một đại tài nữ."

Trương Khởi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không để ý đến. Thân phận của nàng hèn mọn hơn, cũng không tới phiên tỳ nữ như A Lam trào phúng.

Chỉ là, nàng ta có phần nói đúng, tài danh của mình, sẽ vang dội hơn nữa?

Từ trong đối thoại của đám cô tử hôm qua liền biết, từ lần mình đánh bại Trần giáo tập, danh thạo đàn giỏi tranh đã truyền sơ sơ trong vòng quyền quý.

Danh tiếng đó cộng với khúc hôm nay, chuyện Trương thị có một tài nữ, sợ là sẽ phải truyền ra.

—— từ khi Viên giáo tập nói cho nàng biết, lang chủ Trương thị không thể nào cho nàng đính hôn với một người không phú quý, Trương Khởi đã mê mang với tương lai của mình. Nàng hiện tại chỉ muốn, danh tiếng của mình càng lớn, Trương thị liền càng không thể nào tùy tiện xử trí mình. Cho dù là đại phu nhân cũng không thể

Trong phòng, Trương Cẩm thất hồn lạc phách ngồi ở nơi đó, nhìn thấy Trương Khởi tới đây, nàng tung người bổ nhào về phía trước, nhào tới trước mặt Trương Khởi, đưa tay nắm tay của nàng, Trương Cẩm vội vàng hỏi "A Khởi, ngươi gặp A Mạc rồi, huynh ấy nói thế nào?"

Thấy Trương Khởi cúi đầu, nàng the thé nói: "Nói mau, huynh ấy nói như thế nào?"

Trương Khởi lắc đầu, "Huynh ấy không có nói gì."

"Ngươi gạt người ——" Trương Cẩm đột nhiên lui về phía sau một bước, tay phải giương lên liền muốn tát Trương Khởi. Thấy nàng lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, bàn tay kia lại đột nhiên để xuống.

Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi, hận nói: "Ngươi gạt người, ngươi gạt người ô ô, ngươi gạt người. . . . . ."

Âm thanh càng về sau, càng mềm yếu.

Thật ra thì nàng biết tất cả, chỉ là nội tâm còn không chết thôi.

Trương Khởi cúi đầu, mặc cho Trương Cẩm khóc gào thét. Nếu đại phu nhân không muốn nàng nhắc tới chuyện Tiêu Mạc, Trương Khởi liền quyết định, từ giờ trở đi, tuyệt không nói nửa câu ở trước mặt người khác.

Trương Cẩm tuyệt vọng cực kỳ, vừa khóc liền không dứt.

Trương Khởi ở một lát, thấy không ai chú ý mình, liền lặng lẽ chạy ra khỏi cửa phòng. A Lam thấy nàng muốn rời khỏi, đang chuẩn bị gọi lại, rồi lại ngừng miệng.

Trương Khởi không có trở về phòng, mà là đi đến thư phòng của phụ thân của nàng, Trương Thập Nhị lang.

Trong thư phòng, tiếng đọc sách vang vang.

Trương Khởi đứng ở trong đình, lắng nghe tiếng đọc sách trong sáng có lực của phụ thân, trong lúc bất chợt lại thấy hận.

Nàng muốn hỏi, tại sao ông muốn quyến rũ mẫu thân tôi?

Nàng muốn hỏi, tại sao ông quyến rũ mẫu thân tôi, cũng không cho bà một danh phận?

Nàng muốn mắng, tại sao mẫu thân chết rồi, ông vẫn còn phong lưu vui vẻ?

Nhưng nàng không thể làm cái gì.

Chẳng những không thể làm, nàng còn phải nặn ra một nụ cười.

Trương Khởi mới vừa đi tới dưới bậc thang, thì một đồng tử đi ra, hắn nhìn thấy Trương Khởi hậu, cau mày quát lên: "Lang quân nói rồi, lúc đọc sách không cho phép người khác quấy rầy. Cô tử trở về đi thôi."

Trương Khởi ngẩn ra, một hồi lâu mới cúi đầu lên tiếng: "Vâng"

Nàng chậm rãi lui về phía sau.

Đảo mắt, lại hai ngày đã qua.

Xế chiều hôm nay, Tiêu phủ có tiệc.

Đúng theo lời chúng cô tử trong học đường, bữa tiệc này, hội tụ các lang quân và cô tử trẻ tuổi ở trong đại gia tộc.

Đây là một bữa tiệc cho các cô tử khoe sắc, và lang quân khoe tài.

Khiến Trương Khởi không có nghĩ tới, chẳng những là nàng, kể cả Trương Cẩm, cũng nhận được tư cách tham gia bữa tiệc này.

Lời đại phu nhân cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, một cái chớp mắt, liền thả các nàng đến Tiêu phủ gặp mặt Tiêu Mạc?

So sánh với Trương Cẩm mừng rỡ như điên, Trương Khởi không tự chủ được cảnh giác lên.

Thoáng ăn diện một phen, chúng cô tử ngồi xe ngựa của từng người lên đường. Trương Khởi không có xe ngựa, nên chen chúc trên một chiếc xe ngựa với ba thứ nữ khác.

Ánh mặt trời sau giữa trưa nóng bỏng treo trên bầu trời thì xe ngựa chạy ra khỏi cửa chính Trương phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện