Trương Tiêu thị nghe lời Trương Khởi nói, lại nhìn khăn tay nàng đang cầm một chốc, khóe miệng nhếch nhếch.

Một cô tử, và tỳ nữ không có tôn ti, nàng ta lại còn dám chứng tỏ mình biết quy củ? Hừ, người ngu xuẩn như vậy, còn xưng thông tuệ? Kém A Cẩm nhà ta nhiều.

Nàng phất phất tay, cau mày nói: "Lấy lại đôi."

Trương Cẩm cũng ở bên cạnh cười trào phúng nói: "Ngươi giữ lại bán lấy hai đồng đi! Mẫu thân ta là hạng người gì, mới không thu một cái khăn của ngươi đâu."

Trương Hiên ngồi ở một bên, mắt thấy chuyện đang phát triển theo hướng mình không biết, có lòng muốn khen Trương Khởi đôi câu, lại lo lắng hoàn toàn ngược lại, dứt khoát không nói gì cả.

Thấy Trương Tiêu thị không nghiêng mắt nhìn, Trương Khởi cúi đầu, ấm ức thu hồi khăn.

. . . . Nàng hiện tại, rốt cuộc đã lộ mặt với Trương thị rồi. Dù có một ngày Trương Hiên hoặc là Tiêu Mạc nói ra chuyện thêu vẽ, bị Trương Tiêu thị hỏi trách, nàng cũng có lời giải thích.

Lúc này, Trương Tiêu thị nói: "Đi ra ngoài đi."

"Vâng"

Trương Khởi từ từ lui ra ngoài.

Đang lúc này, mấy tỳ nữ cung kính kêu: "Hầu gái gặp qua lang chủ."

Trương Thập Nhị lang đã tới? Từ ngày đó, Trương Khởi đã đã lâu chưa từng thấy hắn. Nghe được tiếng bước chân, nàng lại cúi đầu thấp hơn.

. . . . Trương Tiêu thị và Trương Cẩm đều ở nơi đây, nàng không dám nhận người phụ thân này.

Trương Thập Nhị lang vừa vào cửa, liền thấy được vợ cả và nhi nữ, hắn nhìn chăm chú về phía Trương Hiên đang thi lễ, ôn tồn hỏi "Hai ngày qua có viết phú?"

Trương Hiên cung kính nói với phụ thân: "Ngày hôm trước nhi tử bị đỏ và sưng mắt, dùng nước bạc hà xong đã khỏi hẳn, vì chuyện này, nhi tử viết một bài 《Mắt đã sáng》, đang chuẩn bị xin phụ thân chỉ điểm."

Nghe được nhi tử viết phú vì một chuyện nhỏ như vậy, Trương Thập Nhị lang chẳng những không có tức giận, ngược lại gật đầu nói: "Không tệ, ngươi đi lấy ra cho cha xem."

Thời đại này, và bài phú ở thời đại này, đều là nhỏ bé mềm mại, tầm thường, tựa như nữ tử phương nam và văn nhân, trong thiên tính thiếu một loại cương nghị và sâu xa bao la. Phương bắc thì hoàn toàn khác biệt.

Trương Hiên đáp một tiếng, xoay người đi ra.

Đi ngang qua Trương Khởi thì hắn ra hiệu bằng mắt, ý bảo nàng lui ra.

Trương Khởi cúi đầu thối lui.

Mãi cho đến nàng rời phòng, Trương Thập Nhị lang cũng chưa từng thấy nàng. Đi vài bước, Trương Khởi nghe được bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng, không khỏi dừng bước lại, kinh ngạc nhìn.

Chỉ liếc mắt nhìn, nàng liền quay đầu lại.

Trương Hiên hơi dừng bước, qua viện, bốn phía không có mấy người, hắn mới nhỏ giọng áy náy nói: "Vi huynh suy tính không chu toàn."

Trương Khởi lắc đầu, yếu ớt nói nhỏ: "Ca ca đã thay A Khởi nói vài lời trước mặt mẫu thân, A Khởi thực vô cùng cảm kích."

Nàng cúi đầu, thân hình nhỏ nhắn yếu đuối như không thắng gió xuân. Trương Hiên nhìn nàng, thầm nghĩ: muội muội của ta xương nhỏ thịt ít, vì thân thế của mình, không biết chảy qua bao nhiêu lệ, nhớ lại cảnh tượng muội ấy tựa vào đình đài, chiếc eo kia thật vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Gần đây ta hoài niệm, cũng viết một bài phú cho muội ấy. Mặc dù không có nói rõ nàng là ai, nhưng ta thấy bài phú của ta, cũng hợp "Tính tình tuyệt vời, tài trí giỏi giang" , ngày khác cũng phải lấy ra để mọi người thưởng thức, nhất định không kém hơn 《 mỹ nhân phú 》 của Tiêu Mạc.

Suy nghĩ một hồi, Trương Hiên nghĩ tới một chuyện, đột nhiên kêu: "A Khởi?"

Trương Khởi quay đầu lại nhìn lại.

Đối diện con ngươi mịt mờ của nàng, Trương Hiên lại thầm khen một câu về vẻ đẹp của Trương Khởi, muốn viết về đôi mắt của nàng vào trong phú.

Trương Khởi nửa ngày không thấy hắn nói chuyện, không khỏi kêu: "Cửu huynh?"

Trương Hiên tỉnh táo lại, hắn đi lên một bước, nhỏ giọng nói ra với Trương Khởi: "Trần Ấp còn muốn gặp muội một lát."

Đối diện con ngươi trợn to, không hiểu của Trương Khởi, hắn nhẹ giọng nói ra: "Ta đã nói ý của muội với hắn. A Ấp nói, đó là do muội không hiểu hắn, nếu muội tiếp xúc với hắn, tất nhiên sẽ thích hắn. Mặc dù gia cảnh của hắn không phải rất giàu có, nhưng không lo chi phí sinh hoạt. Nếu A Khởi vào nhà quá giàu, hơn phân nửa chủ mẫu là cô tử từ thế gia, có thể tha cho muội hay không còn là một vấn đề. Diện mạo của hắn cũng khá, lại thật tâm coi trọng muội, nguyện ý ra vàng xin cưới, chủ mẫu tương lai vào cửa, cũng nhất định sẽ không để cho nàng ta khi dễ muội. Hắn hy vọng muội suy nghĩ nhiều hơn."

Nói tới chỗ này, Trương Hiên hỏi "A Khởi, Trần Ấp nói rất có lý, muội nên suy nghĩ lại."

Trương Khởi chuyển tròng mắt, nàng lắc đầu một cái.

Thấy nàng như thế, Trương Hiên thầm than một tiếng, nhưng mà trong nội tâm lại nghĩ: có cơ hội, để A Khởi và Trần Ấp ở chung, nói không chừng muội ấy sẽ thay đổi ý kiến.

Trần thị tuy là Hoàng thất, nhưng cũng không giàu có. Trần Ấp là con em tôn thất, nhưng cũng không phải một người kiêu ngạo. Vì vậy, thân phận con gái riêng của Trương Khởi tuy thấp, nhưng dựa vào muội ấy là nữ nhi Trương thị, mặc dù không thể gả cho hắn làm vợ, làm thiếp cho hắn cũng hoàn toàn đủ. Về sau thê thất Trần Ấp vào cửa, xem ở danh tiếng Trương thị, và một huynh trưởng như hắn ở sau lưng làm chỗ dựa, thế nào cũng không dám lấn nàng quá mức.

Huynh muội tạm biệt xong, Trương Khởi trở lại trong phòng.

Ngồi xuống trong phòng, nàng liền chuyên tâm thêu thùa. Lòng của nàng có chút loạn, muốn mượn sự bận rộn để cho mình bình tĩnh lại.

Ở trong ký ức, nàng là thê tử của một con cháu nhà quan. Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy từng bước khó khăn.

Nghĩ tới đây, Trương Khởi nhìn góc giấu kim của mình, chỉ chốc lát lòng lại bình tĩnh lại.

Trong thời gian ngắn vậy, nàng đã có nhiều vàng. Nếu Quảng Lăng vương đi rồi, mình cũng sẽ không phiêu bạc tha hương nữa, không bằng tìm một cơ hội, để Cửu huynh mua ít đất cho mình? 150 vàng, trừ mua một tiểu viện thì không biết có thể mua bao nhiêu ruộng tốt?

Nhưng, hình dạng của mình rất dễ gây chú ý, ở trong sân cũng sẽ không sống yên ổn, còn phải suy nghĩ một chút.

Khi Trương Khởi suy nghĩ đến gà gật muốn ngủ thì một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Sau đó, tiếng bước chân hơi hốt hoảng của A Lục truyền đến. Theo một tiếng cọt kẹt, nàng vội vàng nhanh chóng vào trong phòng.

Đối diện Trương Khởi đang mở to mắt nhìn mình, A Lục vọt tới trước mặt nàng nhỏ giọng nói: "A Khởi, hoàng thượng phái người tới."

Hoàng thượng phái người?

Trương Khởi nháy mắt to nhìn A Lục, ý bảo nàng nói tiếp.

A Lục thở một hơi, tiếp tục nói: "Ta nghe những người đó nói, sứ giả các quốc gia sắp rời khỏi Kiến Khang, bệ hạ muốn ban thưởng một số cơ thiếp xinh đẹp cho bọn họ. Cũng không biết sứ giả nào mở miệng, nói là cơ thiếp bọn họ có nhiều, nếu bệ hạ nguyện ý, không bằng ban thưởng một vài cô tử thuộc thế gia phương nam cho họ. Bệ hạ vốn mất hứng, nhưng có một người khác nói, nữ tử phương nam mềm mại đáng yêu, mà người từ những sĩ tộc truyền thừa trăm ngàn năm, càng làm những người phương bắc kia mê mẩn, nếu có thể được đến một cô tử có huyết thống sĩ tộc cao quý làm cơ thiếp, thì nam tử phương bắc cực kỳ vinh hạnh. Nghe lời này, bệ hạ liền vui mừng. Ngài đã phái người hạ chỉ tới các đại gia tộc, bảo mỗi thế gia hiến hai cô tử lên. Nói gì không dám cầu đích nữ, chỉ cần là người có huyết mạch thế gia là được."

Nói tới chỗ này, A Lục gấp đến độ đỏ ngầu cả mắt, "A Khởi, thái giám đã tuyên chỉ rồi, lúc ấy có người nhắc tới cô tử. Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Ở trong câu hỏi lo lắng của A Lục, Trương Khởi đứng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện