Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng chằm chắm, một lúc lâu sau hắn nói: "Đi đi!"
Trương Khởi gật đầu loạn xị, xoay người rời đi.
Quảng Lăng vương nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, khóe miệng nhếch lên đột nhiên nói: "Trương thị A Khởi, lời lần trước ta nói, đã đến lúc thực hiện......"
Hắn nói đơn giản, nhưng Trương Khởi lại sợ hết hồn hết vía, lời người đàn ông này nói trong lần đầu gặp mặt mấy tháng trước không khỏi hiện lên trong đầu "Tiểu cô xinh đẹp thùy mị, sau khi lớn lên nhất định là một báu vật. Sau đó không lâu ta sẽ tới Kiến Khang làm khách, đến lúc đó gọi cô thị tẩm, thế nào?"
Nàng tái mặt vội vàng quay đầu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy xe ngựa hào hoa xa xỉ hất bụi rời đi.
Híp mắt tránh bụi, Trương Khởi đuổi theo một bước, lại hoảng hốt đứng lại. Nàng cắn môi nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, âm thầm suy nghĩ: Chắc hắn dọa ta thôi, đúng vậy, có lẽ là như thế!
Nàng ra ngoài ít nhất cũng đã một canh giờ.
Trương Khởi dằn lại nỗi lo trong lòng, vội vàng đi về hướng Tiêu phủ. Nàng lo lắng Quảng Lăng vương đi rồi, mọi người cũng sẽ không có tâm trạng. Nếu trước khi tiệc tan, Trương Cẩm không tìm được mình vậy thì thảm rồi.
Thật may là, khi trở lại Tiêu phủ thì vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc dập dình. Ngẩng đầu nhìn lại, trong hoa viên bóng người nườm nượp, quần áo tung bay, đúng là lúc buổi tiệc náo nhiệt nhất.
Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi tới sau lưng Trương Cẩm.
Giờ phút này Trương Cẩm đang tươi cười, níu thật chặt khăn trong tay, mất hứng nói với A Lam: "Ngươi thực sự nhìn thấy A Huyên cùng Tiêu Lang đi với nhau?"
Nàng căm hận mắng: "Thật là không biết xấu hổ!"
Thấy chuyện này, Trương Khởi rúc về phía sau: Trương Cẩm đang tức giận, hiện tại nàng cũng không dám dây vào.
Đang lúc này, Trương Khởi cảm thấy vạt áo bị người kéo.
Nàng sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn bóng đêm. Chỉ thấy gã sai vặt bên người Tiêu Mạc đứng sau cái cây, bởi vì ngược ánh sáng khuôn mặt có chút mơ hồ không rõ, thấy Trương Khởi nhìn lại, hắn cau mày càu nhàu: "Vừa rồi cô tử đi đâu? Làm hại nô tài tìm mãi." Cũng không nói nhảm, hắn ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Quý nhân mua tranh thêu của cô tử sắp tới. Cô tử tốt nhất suy nghĩ xem, hoặc thừa dịp này biểu hiện một phen. Lúc lang quân nhà nô tài đi ra, liếc mắt đánh tiếng cho ngài, hoặc nhìn ta chuyển hộ một câu cũng được."
Hắn hiển nhiên còn có việc, bỏ lại những lời này xong, vội vàng nói: "Nhớ lấy. Nô tài đi đây." Dứt lời, hắn cúi thấp người xuống, nhanh chóng lủi vào trong rừng cây biến mất trong nháy mắt.
Mà lúc này, tiếng cười của Trương Cẩm có chút sắc bén, giọng nói có chút tức giận truyền đến, "A Khởi đâu? Cả tối nay không thấy bóng dáng đâu cả?" Nàng ta hiển nhiên là đang giận dữ, cách xa như vậy mà Trương Khởi vẫn có thể nghe được tiếng nàng ta gọi.
Trương Khởi vội vàng chui ra từ phía sau cây, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ, muội ở đây."
Không ngờ nàng đang ở gần, còn chui ra nhanh như vậy, Trương Cẩm và A Lam giật mình. A Lam trừng mắt nhìn nàng nhỏ giọng trách cứ: "Ngươi cũng thật biết trốn!"
Trương Cẩm tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, cũng hạ thấp giọng tức giận nói: "Thì ra cả tối ngươi trốn ở chỗ tối? Thật đúng là ám muội!"
Mắng vậy, nàng nghĩ tới một chuyện, lại dò xét Trương Khởi từ trên xuống dưới một phen, hỏi "Thấy Tiêu Lang.....A Mạc hay không?" Xem ra là không, vẻ mặt quần áo của Trương Khởi, không giống như vừa mới làm trò ám muội với nam nhân.
Quả nhiên, Trương Khởi lắc đầu, có chút kinh ngạc trả lời: "Không có."
"Hừ." Trương Cẩm hừ một tiếng, đang định trách móc, chỉ nghe một tiếng hô vang dội chói tai, "Bệ hạ giá lâm!!"
Quả thật không ngờ bệ hạ sẽ xuất hiện vào lúc này, Trương Khởi lẫn Trương Cẩm đều giật mình. Ngược lại một tỳ nữ lớn tuổi bên cạnh khẽ gọi: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng đến nhìn nhau hay sao?"
Lời này vừa nói ra, cũng có mấy cô tử cho là thật. Tiếng quần áo xột xoạt truyền đến, bao gồm cả Trương Cẩm, mười cô tử nhanh chóng núp vào chỗ tối. Trong cung đã có hoàng hậu, chỉ bằng hoàng đế xuất thân nghèo hèn từ Trường Hưng Trần gia, vị trí tần phi của hắn, không đáng giá để đích nữ thế gia như họ lộ diện tranh nhau.
Đám quyền quý đang vui mừng chè chén vội đứng lên, cùng các lang quân khác đồng loạt nghênh đón. Lúc này tuy có danh sĩ, cũng có người kẻ phong lưu âm thầm đàm đạo, nhưng thói cũ còn sót lại của Ngụy Tấn(1) đã sớm không còn. Coi Quân Vương như cặn bã, trái với Khổng Mạnh(2) mà khinh thường Chu Lễ(3), hành vi thóa mạ Hàn Phi(4) cũng không còn là trào lưu nữa.
(1) Thói cũ Ngụy Tấn: Hành vi và thái độ ngạo nghễ của danh sĩ thời Ngụy Tấn. Thời ấy triều đình rất nghiêm khắc, danh sĩ không đồng tình với tục lệ hủ lậu, thậm chí còn phản đối lại lời nói cử chỉ chuẩn mực lúc đó. Họ theo đuổi lối sống siêu hình thoát khỏi thế tục.
(2) Khổng Mạnh tức Khổng Tử - người sáng lập ra Nho giáo và Mạnh Tử - người kế thừa tư tưởng Nho giáo của Khổng Tử. Nói chung các Nho sĩ coi bậc quân vương là hết thảy.
(3) Chu Lễ là bộ sách ghi lại cơ cấu tổ chức chính quyền quốc gia theo tư tưởng đạo Nho.
(4) Hàn Phi là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, chịu ảnh hưởng của Mặc Tử, nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người trên, phải cùng một quan niệm tốt xấu với người trên. Không ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.
Trong ánh lửa rực rỡ, chỉ thấy một người trẻ tuổi cao lớn mặc trang phục hoa lệ sải bước đi đầu trong đám vương tôn.
Người trẻ tuổi này có vóc người cao lớn tuấn tú, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt có hồn, càng nhìn càng thích. Dáng rồng bước hổ, tuy mặc thường phục màu đen, nhưng cử chỉ lại mang khí khái Đế Vương.
Hắn chính là Tân Đế mới vừa kế vị không lâu - Trần Thiến.
Lúc này, Tiêu Sách tiến lên phía trước mấy bước, nghênh đón. Hắn cúi thật thấp bái chào, cung kính nói: "Vi thần không biết bệ hạ giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa. Kính xin bệ hạ thứ tội."
Trần Thiến cười ha ha, tiến lên đỡ hờ, sau khi cho Tiêu Sách đứng dậy, ánh mắt chuyển sang Tiêu Mạc sau lưng Tiêu Sách, cười nói ha ha: "Vị này chính là Tiêu lang Kiến Khang đúng không? Quả nhiên dung mạo bất phàm. Chư khanh, xin đứng lên, xin đứng lên."
Giọng Trần Thiến rất bình thản, khi nhắc tới Tiêu Mạc càng thêm bình thản mà mỉm cười. Nhưng Tiêu thị vẫn có vài kẻ thay đổi sắc mặt. Trương Cẩm đứng trước Trương Khởi, càng thêm oán hận siết chặt khăn tay, thầm nói: "Tiêu Lang rõ ràng không thích công chúa Khánh Tú kia, bệ hạ nhất định cứ phải nhắc tới Tiêu Lang ở đây, thật đáng ghét!"
Tân Đế vừa mới kế vị, tính tình hắn mọi người không chưa rõ ràng. Nếu vì hôn sự của công chúa Khánh Tú, Tiêu gia đắc tội với hắn, chỉ sợ cũng không ổn. Ánh mắt Trương Khởi lóe lên, thầm nghĩ: Những lời này của bệ hạ, chỉ sợ sẽ khiến Tiêu gia lại phải suy nghĩ mấy ngày rồi.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, vẻ mặt Tiêu Mạc cũng thản nhiên, hắn cúi đầu thấp cất cao giọng: "Đa tạ bệ hạ khen ngợi." Dứt lời, hắn tự nhiên mà lùi ra sau một bước, cùng Tiêu Sách đưa Hoàng đế đi về phía chủ tọa.
Hoàng đế đến thì đám cô tử lang quân rối rít lui về phía sau hành lễ.
Đi tới đi lui, Tiêu Mạc ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của hắn hơi đảo qua rồi thu về. Nhưng nhìn bộ dáng, dường như đang muốn tìm người? Trương Khởi suy nghĩ một chút, lặng lẽ đứng ra ngoài chỗ sáng. Mà Trương Cẩm phía sau nàng, đã đỏ bừng mặt, hạnh phúc và thõa mãn nhìn ái lang, thầm nghĩ: Chàng đang tìm mình ư? Nhất định là vừa rồi bệ hạ nói lời kia, chàng sợ ta lo lắng nên muốn trấn an ta. Suy nghĩ tới đây, lòng nàng vô cùng ngọt ngào.
Đang lúc này, Tiêu Mạc lại ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chú về phía mình, Trương Cẩm quả thực hạnh phúc tột đỉnh. Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, mình đang đứng ở trong bóng tối, hắn sao có thể nhìn thấy?
Trương Khởi gật đầu loạn xị, xoay người rời đi.
Quảng Lăng vương nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, khóe miệng nhếch lên đột nhiên nói: "Trương thị A Khởi, lời lần trước ta nói, đã đến lúc thực hiện......"
Hắn nói đơn giản, nhưng Trương Khởi lại sợ hết hồn hết vía, lời người đàn ông này nói trong lần đầu gặp mặt mấy tháng trước không khỏi hiện lên trong đầu "Tiểu cô xinh đẹp thùy mị, sau khi lớn lên nhất định là một báu vật. Sau đó không lâu ta sẽ tới Kiến Khang làm khách, đến lúc đó gọi cô thị tẩm, thế nào?"
Nàng tái mặt vội vàng quay đầu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy xe ngựa hào hoa xa xỉ hất bụi rời đi.
Híp mắt tránh bụi, Trương Khởi đuổi theo một bước, lại hoảng hốt đứng lại. Nàng cắn môi nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, âm thầm suy nghĩ: Chắc hắn dọa ta thôi, đúng vậy, có lẽ là như thế!
Nàng ra ngoài ít nhất cũng đã một canh giờ.
Trương Khởi dằn lại nỗi lo trong lòng, vội vàng đi về hướng Tiêu phủ. Nàng lo lắng Quảng Lăng vương đi rồi, mọi người cũng sẽ không có tâm trạng. Nếu trước khi tiệc tan, Trương Cẩm không tìm được mình vậy thì thảm rồi.
Thật may là, khi trở lại Tiêu phủ thì vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc dập dình. Ngẩng đầu nhìn lại, trong hoa viên bóng người nườm nượp, quần áo tung bay, đúng là lúc buổi tiệc náo nhiệt nhất.
Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi tới sau lưng Trương Cẩm.
Giờ phút này Trương Cẩm đang tươi cười, níu thật chặt khăn trong tay, mất hứng nói với A Lam: "Ngươi thực sự nhìn thấy A Huyên cùng Tiêu Lang đi với nhau?"
Nàng căm hận mắng: "Thật là không biết xấu hổ!"
Thấy chuyện này, Trương Khởi rúc về phía sau: Trương Cẩm đang tức giận, hiện tại nàng cũng không dám dây vào.
Đang lúc này, Trương Khởi cảm thấy vạt áo bị người kéo.
Nàng sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn bóng đêm. Chỉ thấy gã sai vặt bên người Tiêu Mạc đứng sau cái cây, bởi vì ngược ánh sáng khuôn mặt có chút mơ hồ không rõ, thấy Trương Khởi nhìn lại, hắn cau mày càu nhàu: "Vừa rồi cô tử đi đâu? Làm hại nô tài tìm mãi." Cũng không nói nhảm, hắn ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Quý nhân mua tranh thêu của cô tử sắp tới. Cô tử tốt nhất suy nghĩ xem, hoặc thừa dịp này biểu hiện một phen. Lúc lang quân nhà nô tài đi ra, liếc mắt đánh tiếng cho ngài, hoặc nhìn ta chuyển hộ một câu cũng được."
Hắn hiển nhiên còn có việc, bỏ lại những lời này xong, vội vàng nói: "Nhớ lấy. Nô tài đi đây." Dứt lời, hắn cúi thấp người xuống, nhanh chóng lủi vào trong rừng cây biến mất trong nháy mắt.
Mà lúc này, tiếng cười của Trương Cẩm có chút sắc bén, giọng nói có chút tức giận truyền đến, "A Khởi đâu? Cả tối nay không thấy bóng dáng đâu cả?" Nàng ta hiển nhiên là đang giận dữ, cách xa như vậy mà Trương Khởi vẫn có thể nghe được tiếng nàng ta gọi.
Trương Khởi vội vàng chui ra từ phía sau cây, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ, muội ở đây."
Không ngờ nàng đang ở gần, còn chui ra nhanh như vậy, Trương Cẩm và A Lam giật mình. A Lam trừng mắt nhìn nàng nhỏ giọng trách cứ: "Ngươi cũng thật biết trốn!"
Trương Cẩm tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, cũng hạ thấp giọng tức giận nói: "Thì ra cả tối ngươi trốn ở chỗ tối? Thật đúng là ám muội!"
Mắng vậy, nàng nghĩ tới một chuyện, lại dò xét Trương Khởi từ trên xuống dưới một phen, hỏi "Thấy Tiêu Lang.....A Mạc hay không?" Xem ra là không, vẻ mặt quần áo của Trương Khởi, không giống như vừa mới làm trò ám muội với nam nhân.
Quả nhiên, Trương Khởi lắc đầu, có chút kinh ngạc trả lời: "Không có."
"Hừ." Trương Cẩm hừ một tiếng, đang định trách móc, chỉ nghe một tiếng hô vang dội chói tai, "Bệ hạ giá lâm!!"
Quả thật không ngờ bệ hạ sẽ xuất hiện vào lúc này, Trương Khởi lẫn Trương Cẩm đều giật mình. Ngược lại một tỳ nữ lớn tuổi bên cạnh khẽ gọi: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng đến nhìn nhau hay sao?"
Lời này vừa nói ra, cũng có mấy cô tử cho là thật. Tiếng quần áo xột xoạt truyền đến, bao gồm cả Trương Cẩm, mười cô tử nhanh chóng núp vào chỗ tối. Trong cung đã có hoàng hậu, chỉ bằng hoàng đế xuất thân nghèo hèn từ Trường Hưng Trần gia, vị trí tần phi của hắn, không đáng giá để đích nữ thế gia như họ lộ diện tranh nhau.
Đám quyền quý đang vui mừng chè chén vội đứng lên, cùng các lang quân khác đồng loạt nghênh đón. Lúc này tuy có danh sĩ, cũng có người kẻ phong lưu âm thầm đàm đạo, nhưng thói cũ còn sót lại của Ngụy Tấn(1) đã sớm không còn. Coi Quân Vương như cặn bã, trái với Khổng Mạnh(2) mà khinh thường Chu Lễ(3), hành vi thóa mạ Hàn Phi(4) cũng không còn là trào lưu nữa.
(1) Thói cũ Ngụy Tấn: Hành vi và thái độ ngạo nghễ của danh sĩ thời Ngụy Tấn. Thời ấy triều đình rất nghiêm khắc, danh sĩ không đồng tình với tục lệ hủ lậu, thậm chí còn phản đối lại lời nói cử chỉ chuẩn mực lúc đó. Họ theo đuổi lối sống siêu hình thoát khỏi thế tục.
(2) Khổng Mạnh tức Khổng Tử - người sáng lập ra Nho giáo và Mạnh Tử - người kế thừa tư tưởng Nho giáo của Khổng Tử. Nói chung các Nho sĩ coi bậc quân vương là hết thảy.
(3) Chu Lễ là bộ sách ghi lại cơ cấu tổ chức chính quyền quốc gia theo tư tưởng đạo Nho.
(4) Hàn Phi là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, chịu ảnh hưởng của Mặc Tử, nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người trên, phải cùng một quan niệm tốt xấu với người trên. Không ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.
Trong ánh lửa rực rỡ, chỉ thấy một người trẻ tuổi cao lớn mặc trang phục hoa lệ sải bước đi đầu trong đám vương tôn.
Người trẻ tuổi này có vóc người cao lớn tuấn tú, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt có hồn, càng nhìn càng thích. Dáng rồng bước hổ, tuy mặc thường phục màu đen, nhưng cử chỉ lại mang khí khái Đế Vương.
Hắn chính là Tân Đế mới vừa kế vị không lâu - Trần Thiến.
Lúc này, Tiêu Sách tiến lên phía trước mấy bước, nghênh đón. Hắn cúi thật thấp bái chào, cung kính nói: "Vi thần không biết bệ hạ giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa. Kính xin bệ hạ thứ tội."
Trần Thiến cười ha ha, tiến lên đỡ hờ, sau khi cho Tiêu Sách đứng dậy, ánh mắt chuyển sang Tiêu Mạc sau lưng Tiêu Sách, cười nói ha ha: "Vị này chính là Tiêu lang Kiến Khang đúng không? Quả nhiên dung mạo bất phàm. Chư khanh, xin đứng lên, xin đứng lên."
Giọng Trần Thiến rất bình thản, khi nhắc tới Tiêu Mạc càng thêm bình thản mà mỉm cười. Nhưng Tiêu thị vẫn có vài kẻ thay đổi sắc mặt. Trương Cẩm đứng trước Trương Khởi, càng thêm oán hận siết chặt khăn tay, thầm nói: "Tiêu Lang rõ ràng không thích công chúa Khánh Tú kia, bệ hạ nhất định cứ phải nhắc tới Tiêu Lang ở đây, thật đáng ghét!"
Tân Đế vừa mới kế vị, tính tình hắn mọi người không chưa rõ ràng. Nếu vì hôn sự của công chúa Khánh Tú, Tiêu gia đắc tội với hắn, chỉ sợ cũng không ổn. Ánh mắt Trương Khởi lóe lên, thầm nghĩ: Những lời này của bệ hạ, chỉ sợ sẽ khiến Tiêu gia lại phải suy nghĩ mấy ngày rồi.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, vẻ mặt Tiêu Mạc cũng thản nhiên, hắn cúi đầu thấp cất cao giọng: "Đa tạ bệ hạ khen ngợi." Dứt lời, hắn tự nhiên mà lùi ra sau một bước, cùng Tiêu Sách đưa Hoàng đế đi về phía chủ tọa.
Hoàng đế đến thì đám cô tử lang quân rối rít lui về phía sau hành lễ.
Đi tới đi lui, Tiêu Mạc ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của hắn hơi đảo qua rồi thu về. Nhưng nhìn bộ dáng, dường như đang muốn tìm người? Trương Khởi suy nghĩ một chút, lặng lẽ đứng ra ngoài chỗ sáng. Mà Trương Cẩm phía sau nàng, đã đỏ bừng mặt, hạnh phúc và thõa mãn nhìn ái lang, thầm nghĩ: Chàng đang tìm mình ư? Nhất định là vừa rồi bệ hạ nói lời kia, chàng sợ ta lo lắng nên muốn trấn an ta. Suy nghĩ tới đây, lòng nàng vô cùng ngọt ngào.
Đang lúc này, Tiêu Mạc lại ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chú về phía mình, Trương Cẩm quả thực hạnh phúc tột đỉnh. Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, mình đang đứng ở trong bóng tối, hắn sao có thể nhìn thấy?
Danh sách chương