Thiếu niên bi phẫn một trận, thở dài thở ngắn một trận, lại nhìn đám người Thành Sử một lát, suy nghĩ vô luận như thế nào, cũng không thể để mẫu thân đánh vào mông y trước mặt nhiều người thế, thật mất thể diện lắm. Vì vậy, chuyện bỏ nhà ra đi này, không thể làm gì khác hơn là ngừng ở đây.

Không nói đến thiếu niên hết cách chỉ đành phải đi về nhà, bên phía Tiêu Mạc, nhìn A Âm mắc cỡ đỏ mặt, mặt mày lộ ra vui mừng vô biên bên cạnh, nhếch nhếch khóe môi, hắn đứng lên, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta trở về thôi."

"Hở? Được, được."

Đoàn người Tiêu Mạc trở lại nhà trọ đã ở hơn mười ngày chưa tới một canh giờ, thì A Thức phụng mệnh đi hỏi thăm tin tức đã về.

Hắn đi đến trước mặt Tiêu Mạc, nhỏ giọng nói: "Lang chủ, đã nghe được chuyện về tiểu lang quân Cao gia."

"Hả?" Tiêu Mạc khẽ mỉm cười, "Dứt lời." Trong những hộ vệ của hắn, A Thức nổi danh vì trí nhớ xuất chúng, khôn khéo và giỏi thu thập phân tích tài liệu, ban đầu ở Thượng Thư Phủ tại Nghiệp thành thì chính hắn phụ trách lấy tình báo.

Được Tiêu Mạc cho phép, A Thức hắng giọng một cái, đứng thẳng lưng, vẻ mặt đoan chánh, nói: "Tiểu lang quân Cao gia, họ Cao, nhủ danh A Ngai, sinh vào mùng ba tháng sáu năm 565. A ngai rất đẹp, cử chỉ tao nhã, khí độ còn thắng con cháu Vương Tạ ngày xưa." Nghe đến đó, Tiêu Mạc nhíu mày lại, âm thầm suy nghĩ: cử chỉ tao nhã? Khí độ hơn người? Lúc nãy thấy A Ngai trên đường phố lại giống một thiếu niên hư hỏng, chỗ nào có phong cách con cháu nhà quan? Khi hắn hết sức nghi hoặc, A Thức còn có tiếp tục nói, "Thuở nhỏ đã thông tuệ hơn người, bốn tuổi học cờ, không ngoài một năm, liền thắng mẫu thân, tám tuổi bái ẩn sĩ Viên Tử Văn sống ở phía nam làm thầy, chín tuổi thì nghiên cứu ra thuốc dịch dung, sau khi sử dụng, có thể lẫn lộn nam nữ, điên đảo đẹp xấu. Viên Tử Văn từng nói, người này sinh ra đã thông tuệ, vô cùng hiểu thiên văn học, có thể thành tổ tiên đời sau."

Đọc tới đây, A Thức nhìn thấy lang quân mình vẫn nghe nghiêm túc, liền tiếp tục nói: "Hai năm trước, A Ngai đêm xem thiên tượng, dự liệu Bắc Chu Vũ Văn Ung bình định nước Tề xong, sẽ muốn đánh Đột Quyết phía bắc, đáng tiếc trời không cho hắn ta, chắc chắn sẽ không thành mà bệnh chết!"

Nghe đến đó, Tiêu Mạc đứng bật lên, hắn giật mình nhìn A Thức, quả thật không dám tin, thế gian này còn có người như vậy? Nhìn hiện tượng thiên văn, liền rõ chuyện trong thế gian như lòng bàn tay? Vũ Văn Ung còn chưa xuất chinh, một thiếu niên mười lăm tuổi, ngay cả sự tử vong của hắn ta cũng đoán được?

Thật đáng sợ!

Lúc này A Thức đã nói tiếp, "Vì vậy, A Ngai mang theo mấy trăm thân vệ thuộc hạ của Cao Trường Cung, đi xa biên quan, mấy trăm người thừa dịp Đột Quyết gặp phải cường địch, trong lòng hoảng sợ, tấn công cướp bóc các bộ lạc, cũng cường đoạt mấy ngàn con tuấn mã. Trước khi tin Vũ Văn Ung bệnh chết truyền ra, lại công thành lui thân. Hôm nay, A Ngai đã mở một nông trường to tại nơi bí ẩn ở nước Tề, nuôi nhốt ngựa hoang, nuôi trồng con giống, quy mô của nó rất to lớn, tươi tốt có thể thành một nước."

Tiêu Mạc hít vào một hơi.

A Thức vẫn nói, "Ở Tấn Dương thì A Ngai ngày xem địa lý, đêm nhìn thiên tượng, kêu là phụ thân Cao Trường Cung vốn đã sớm chết đi, lại bị người khác nghịch cải thiên cơ, đáng tiếc thủ đoạn cũng không phải cao minh, dễ sinh hậu hoạn. Vì vậy, y rải lời đồn ở Tấn Dương Nghiệp thành, nói là ngày đó không phải Cao Trường Cung đột nhiên bỏ chạy, mà là bị Tề hậu chủ Cao Vĩ dùng rượu độc tru diệt, cũng tốn món tiền khổng lồ, xây lại mộ bia cho phụ thân. Nghe nói ngày lập bia, mấy vạn người Tề đồng thời khóc thảm thiết, trời đất mất màu."

Kể lại tới đây, A Thức nhìn về phía Tiêu Mạc, cười nói: "Lang chủ không biết, tiểu lang quân Cao gia này thực là người to gan lớn mật, y nói khí số của mình đã hết, dùng tên họ Cao thị trốn vào thế gian dễ dàng chuốc họa, nên ở phía bắc đã đổi tên thành Viên Thiên Cương."

"Viên Thiên Cương? Viên Thiên Cương?" Tiêu Mạc đọc liền mấy lần, cũng không biết tên này có ý gì, hắn ngẩng đầu hỏi "Tên này?"

A Thức lắc đầu, "Tiểu lang quân Cao gia làm chuyện khó lường, không người hiểu."

"Oh." Tiêu Mạc gật đầu một cái. Lúc này, đầu vai hắn ấm áp, do A Âm nghe không thú vị, bất tri bất giác đã tựa vào hắn ngủ thiếp đi.

Tiêu Mạc quay đầu lại, hắn kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp sau khi ngủ của A Âm, nghĩ tới những lời nàng nói lúc ở quán rượu.

Kể từ một lần kia nằm mơ thấy kiếp trước, biết được nghiệt duyên giữa hắn và Trương Khởi xong, hắn liền tự trục xuất, những năm này trong mưa trong gió, cảm thấy trái tim đã như sắt.

Thở dài một tiếng, Tiêu Mạc nhẹ nhàng nghiêng người sang, sau đó khom người bế A Âm, đặt nàng ở trên giường.

Đặt A Âm xong, Tiêu Mạc nhìn mặt mũi ngủ say của nàng, từ từ lắc đầu một cái.

Hiện tại A Khởi của hắn sống rất khá, Cao Trường Cung coi nàng như trân bảo, concủa bọn họ lại thông tuệ tuyệt đỉnh, nghĩ đến nàng lúc này đã vui vẻ không sầu.

Có lẽ, hắn nên buông tay, hắn sẽ buộc mình buông tay. Có lẽ, khi hắn mang theo A Âm xuất hiện tại trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ vui mừng chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện