Phương lão cung kính
đi lên phía trước, lão ngước lên nhìn phu nhân trước mắt bởi vì tự tin
và vui vẻ nên phong thái càng ngày càng hơn người, nhỏ giọng nói: "Phu
nhân, có phải nên bắt tay vào làm giá y rồi hay không?". Thấy Trương
Khởi ngẩn ra, một lát sau mặt đỏ tới tận mang tai, Phương lão cười cười
ha ha nói: "Lúc gần đi, Trường Cung đã phân phó. Hiện tại đồ cưới cùng
sính lễ đều đã được chuẩn bị hơn phân nửa, chỉ chờ xác định hôn kỳ, liền phát hôn thư đến Nam Trần, A Khởi, giá y nếu không may từ bây giờ e là
không kịp".
Lần này, Phương lão vừa dứt lời, chúng hộ vệ ai nấy đều cười híp mắt đi tới chúc mừng Trương Khởi, nghe bọn họ khen tặng, Trương Khởi mắc cỡ không ngóc đầu lên được.
Trịnh Du mới ra khỏi chính viện, liền nghe được tiếng cười nói rôm rả từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn có người nhắc tới "Hôn lễ", "Giá y", nhất thời, nỗi uất hận xông ngược lên đỉnh đầu, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
"Nữ lang, nữ lang!", chúng tỳ vội vàng vây tới, kịp thời đỡ lấy Trịnh Du đã giận đến bất tỉnh.
Khi Trịnh Du tỉnh lại lần nữa thì đã được đưa đến Trịnh phủ, mà bên ngoài vô cùng lặng lẽ, quạnh quẽ. Thấy nàng ta đã tỉnh lại, một tỳ nữ tiến lên nói: "Nữ lang, Tộc trưởng bảo nếu người tỉnh thì trực tiếp đến gặp ông ấy".
Trịnh Du nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ừm!".
Nàng ta bước xuống sập ngồi ở trước bàn nhỏ, quay về phía gương đồng nhìn dáng vẻ bản thân không còn xinh đẹp tuyệt trần như xưa nữa, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân và Tộc trưởng, bọn họ có nói gì không?".
"Tộc trưởng rất tức giận, phu nhân cũng thế".
Nghe thấy thế sắc mặt Trịnh Du càng trắng nhợt.
Thắt vạt áo, nàng ta đột nhiên đứng lên, nói: "Ngươi đi chuyển cáo với Tộc trưởng, rằng ta muốn vào trong cung một chuyến, ngày mai sẽ tự đến bồi tội với lão nhân gia người".
"Nhưng nghe nói Bệ hạ đã xuất cung rồi", nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Du, tỳ nữ kia lại nói: "Chiến trường đang rất căng thẳng, một canh giờ trước Bệ hạ đã rời khỏi Nghiệp thành rồi ạ!".
Trịnh Du chán nản ngồi phịch xuống trên ghế.
Đúng lúc này, một tỳ nữ khác đi vào, sau khi thi lễ với Trịnh Du, liền nói: "Nữ lang, Phủ Hòa thượng thư phái người tới nói, nữ lang có phải rất bận hay không? Theo như chuyện đã nói lần trước, sao vẫn chưa từng quay lại".
Mới nói được đến đó, tỳ nữ này liền thấy sắc mặt Trịnh Du thoắt xanh thoắt trắng, liền sợ hãi lùi lại một bước.
Trong không gian cực kỳ yên tĩnh, Trịnh Du vừa hối hận, vừa oán hận lại vừa khổ sở, Hòa Sĩ Khai có ý gì? Hắn làm việc bất lợi, làm cho mình nhanh chóng bị Hòa Ly, duới tình huống như thế, lại còn muốn quấy rầy nàng? Chẳng lẽ muốn bức tử mình hay sao? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại Trịnh Du mới phát hiện, nếu Hòa Sĩ Khai bức tử mình thì hắn ta cũng không có tổn thất gì cả. Dù sao, hắn hiện tại quyền cao chức trọng, dù sao, Trịnh thị nhất tộc cũng còn phải dựa vào hắn, dù sao, nàng cũng đã Hòa Ly, đối với gia tộc mà nói cũng là thứ đồ bỏ đi!
Trịnh Du dần dần đắm chìm ... ... Nàng chưa bao giờ thấy hận bản thân mình đến thế, chỉ một bước đi sai lầm, từ từ dấn thân vào lầm lỗi, không có cách nào trở lại vạch xuất phát nữa.......
Không nói đến việc Trịnh Du trước gặp qua Tộc trưởng, sau lại bị mẫu thân mắng một hồi, rồi lại đến chỗ Hòa Sĩ Khai, Trương Khởi bên này, vẫn luôn luôn tràn ngập vui vẻ.
Nàng đang tự tay chuẩn bị giá y cho mình.
Có lẽ đây chính là thời điểm hạnh phúc nhất của một nữ nhân, vì mình chuẩn bị giá y, sau đó gả cho nam nhân mà mình yêu thích, rồi đến cuộc sống giúp chồng dạy con.
Trong lúc Trương Khởi bận rộn chuẩn bị đồ cưới thì năm công nguyên 563 đã trôi qua, mùa xuân năm 564 lại tới.
Kèm theo tin tức tốt Lan Lăng Vương trở về thì đại chiến lần này liên tiếp báo về tin dữ.
Lần này, Bắc Chu bắt tay với Đột Quyết, bước đầu, ba bộ Khả Hãn, người Đột Quyết, dẫn theo mười vạn kỵ binh kéo đến tiếp ứng. Mà Bắc Chu, Vũ Văn Hộ biết thiếu sót của mình, liền đề bạt tướng lĩnh Dương Trung hết sức ưu tú làm chủ soái trong trận chiến.
Dương Trung này chỉ dùng hai tháng, liền đột phá biên giới, liên tục đánh hạ hơn hai mươi thành trì của Bắc Tề. Nếu không phải là 563 năm qua đã tạo nên địa thế băng tuyết vững chãi làm cho hơn ngàn dặm đường từ nam đến bắc đều là một mảnh sông băng, thì nước Tề chỉ sợ đã mất đi hơn nửa giang sơn.
Trận chiến này, tuy Cao Trạm không thích câu "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song" kia, nhưng vẫn dùng tin tức giả mà lừa Lan Lăng Vương đến Bắc Hoàn Châu, sau khi để hắn cố thủ thành trì trống không, mới phát hiện thế của kẻ địch mạnh quá mức tưởng tượng. Mặc dù dưới sự dẫn dắt của Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều, nước Tề đã ngăn chặn được kẻ địch, nhưng cũng tổn thất vô cùng lớn. Trước không nói này đến hơn hai mươi tòa thành trì cùng một lượng châu báu đồ sộ bị người Chu cướp đi, thì ngay cả năm vạn kỵ binh Lan Lăng Vương tân tân khổ khổ huấn luyện được trong vòng vây của quân địch đã bị Cao Trạm hao tổn hết sạch.
Có thể nói, trải qua sự việc này, binh lực của Bắc Tề, bắt đầu giảm xuống rõ rệt, mà Đột Quyết cùng Bắc Chu, lại tạm thời tạo thành một đồng minh bền chắc không thể phá vỡ được. Thế cục tốt đẹp Lan Lăng Vương tạo nên trước đây không lâu cũng không còn tồn tại.
Đại quân khải hoàn,nhưng khắp thành chẳng hề vui vẻ.
Trương Khởi ngồi trong xe ngựa, ngẩng đầu ngắm nhìn bóng dáng càng ngày càng gần, khi thấy bóng dáng đó lao ra khỏi đội hình thì nàng lập tức vui mừng chạy tới, mở rộng vòng tay vùi vào trong ngực của hắn.
Ôm Trương Khởi một cái, Lan Lăng Vương liền ngồi lên xe ngựa, ra lệnh: "Về phủ trước!".
"Vâng."
Xe ngựa đi một hồi liền chạy vào phủ Lan Lăng Vương.
Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy xuống xe ngựa, khàn khàn giọng nói: "A Khởi, theo ta tắm rửa."
Trương Khởi đỏ mặt khẽ dạ một tiếng.
Qua một canh giờ sau, Lan Lăng Vương sảng khoái tinh thần mới dắt tay Trương Khởi đi vào trong viện. Nhìn thấy hắn ra ngoài, Phương lão bước nhanh đến, đỏ mắt vui mừng nói: "Trường Cung, người đã trở lại".
"Ừm, ta đã trở về", Lan Lăng Vương cười một tiếng với Phương lão, rồi đáp. Phương lão lau nước mắt, thở dài nói tiếp: "Hàng năm chinh chiến, cũng không biết lúc nào mới có thể có cuộc sống an bình?"
Lan Lăng Vương trầm mặc, nhỏ giọng đáp: "Mấy ngày nữa, ta sẽ dâng tấu xin nghỉ nửa năm". Hắn liếc sang Trương Khởi, mỉm cười nói: "Ta mệt mỏi, cũng muốn thành hôn rồi!".
Ánh mắt Trương Khởi khẽ chuyển, vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ nhìn hắn một hồi, sau đó mới hỏi: "Trận chiến thế nào?".
Lan Lăng Vương cười khổ đáp: "Trận chiến này, bệ hạ đã lừa ta!", nhìn nét mặt bất an của Phương lão, hắn lại giải thích: "Nhưng như vậy lại hay, ta liền mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Dù sao, nếu hắn dám động đến tư quân của ta, ta sẽ rút lui từ chức". Với uy vọng của hắn hiện thời, Cao Trạm dù có hồ đồ thế nào đi chăng nữa cũng không dám lấy chuyện này ra đùa.
Lại nói, Cao Trạm cũng chỉ là cảm thấy hắn nổi lên quá nhanh, uy vọng ở nước Tề quá lớn, mới sinh lòng kiêng kỵ mà thôi. Nhưng lúc này đây vừa được dạy dỗ một bài học, có lẽ hắn ta sẽ từ từ hiểu.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Phương lão cũng an định lại một chút. Lan Lăng Vương quay đầu nhìn về phía lão, hỏi: "Phương lão, phủ đệ của Lan Lăng Quận sửa chữa như thế nào rồi?"
"Bẩm Quận Vương, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng."
"Thỏa đáng là tốt rồi". Lan Lăng Vương lại cười nói: "Ta chuẩn bị thành hôn ở đất phong, cũng không thể để cho A Khởi mất thể diện được!"
"Lão nô hiểu rõ!".
Đang cười cười nói nói thì một giọng nói quen thuộc, cố ý mềm xuống từ cửa viện truyền đến: "Trường Cung.......", âm thanh có chút rung động, mang theo nhẫn nại cùng kích động mạnh mẽ.
Mọi người đồng thời quay đầu lại. Nơi cửa viện Trịnh Du đang đứng đó, chỉ mấy tháng không gặp, Lan Lăng Vương đột nhiên phát hiện, nàng ta lại gầy hơn, xiêm áo mặc trên người trông càng rộng thênh thang, gương mặt cho dù dịu dàng đến mấy, mặc dù thoa phấn thật dầy, nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi cùng tiều tụy.
Trịnh Du uyển chuyển đi tới, thấy Lan Lăng Vương đưa mắt nhìn búi tóc kiểu nữ lang của mình, liền rũ mắt xuống, khẽ khàng phúc thân một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Trường Cung, ta vẫn muốn chờ chàng trở lại, đáng tiếc không đợi được!".
Đáng tiếc không đợi được, câu này muốn ám chỉ Trương Khởi không thể chờ đợi nữa mà nhanh chóng đuổi nàng ta đi sao?
Lan Lăng Vương liếc nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói: "Muội đã ký vào thư Hòa ly rồi?". Trong tình cảnh diến ra đại chiến, mọi người không dám dùng chim bồ câu truyền tin, vì thế sau khi trở lại thấy Trương Khởi cực kỳ vui mừng, lúc bấy giờ hắn mới biết.
"Vâng.", chỉ một chữ đơn giản, lại được Trịnh Du trả lời bằng âm thanh khàn khàn, cố nén lệ.
Lan Lăng Vương thở dài một tiếng, nói: "Muội bây giờ tốt không?"
"Không tốt.", Trịnh Du thẳng thắng đáp trả, nàng ta cười cười nói: "Tuổi ta cũng đã lớn, lại không còn đẹp mắt như trước kia, Dương Tĩnh, Lâu Nguyên Chiêu bọn họ lại đã sớm thành hôn, vì vậy cho tới bây giờ, cũng không có người nào nguyện ý lấy ta cả". Trịnh thị nhất tộc bây giờ còn chưa có lụi bại, người nguyện ý cưới nàng ta có cả đống, nhưng không nói ra được nguyên nhân vì sao nàng ta vẫn không chịu đáp ứng những lời cầu hôn đó.
Nghe đến đây, Lan Lăng Vương liền hỏi: "Cần ta giúp gì không?".
Trịnh Du đang chờ chính là những lời này, nàng khẽ thi lễ, rồi ngẩng mặt lên ngọt ngào kêu: "Ca ca!". Mắt cong lên, mặc dù trong đó không hàn chứa bao nhiêu ý cười, nhưng vẫn mềm mại nói: "Trường Cung, huynh đã nói, sau khi Hòa Ly sẽ nguyện nhận ta là muội muội, hiện tại ta tới chính là xin ca ca giữ đúng cam kết này". Tộc trưởng nói rồi, Trịnh thị nhất tộc không thể không có Lan Lăng Vương che chở, phải biết, bọn họ cố ý thỉnh cầu Lan Lăng Vương bồi dưỡng mười con em trong gia tộc, tám trong số đó cho tới bây giờ vẫn chỉ là tiểu tốt, hai người mạnh nhất chẳng qua cũng mới vừa lên tới chức Hiệu úy. Lần này đại chiến, liền có bốn người chết đi, trong đó còn có cả hai người làm Hiệu úy kia.
Hơn nữa lần này Cao Trạm lấy đi năm vạn kỵ binh nên bọn họ cũng đều bị mang đi. Không thể luôn luôn ở dưới trướng của Lan Lăng Vương nổi tiếng lấy công chính trung hậu được. Chuyện này với gia tộc bọn họ mà nói, là một tổn thất thật lớn. Rất có thể cả đời này, bọn họ cũng chỉ dừng lại tại đây, Trịnh thị nhất tộc, chắc là sẽ không tái xuất hiện một Đại anh hùng nào nữa.
Đồng thời, Kế mẫu của Trịnh Du cũng nói, không thể thành phu thê, thì làm huynh muội cũng tốt. Về phần bản nhân Trịnh Du thì lại càng cảm thấy, thế cờ này không thể không hạ, vì vậy mới vội vàng chạy đến đây.
Nghe Trịnh Du nói thế, Lan Lăng Vương liền cười cười, hắn vừa muốn đồng ý, Thành Sử đột nhiên kêu: "Quận Vương". Hắn đi tới bên cạnh Lan Lăng Vương, ghé vào tai hắn nói nhỏi mấy câu, người đứng gần mơ hồ cũng có thể nghe được: "Cấu kết với Hòa Sĩ Khai..... Lừa gạt vào hoàng cung....... thành đại họa.......".
Lắng nghe một lát, sắc mặt Lan Lăng Vương liền đại biến, hắn vụt quay đầu nhìn chăm chú về phía Trịnh Du, nhìn chằm chằm một hồi, liền nhắm hai mắt lại, phất phất tay nói: "Đi ra ngoài đi."
"Nhưng Trường Cung.......", Trịnh Du vội vàng hô lên.
Không đợi nàng nói xong, Lan Lăng Vương đã thật thấp cười một tiếng, cười cười, hắn mệt mỏi nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "A Du, lưu lại chút sĩ diện cuối cùng đi, đừng giằng co nữa". Đảo mắt hắn lại nói: "Nếu đổi thành người khác, lúc này đã chết ở dưới kiếm của ta rồi!". Hắn nhìn gương mặt Trịnh Du có vẻ già nua đi nhiều, trong bụng cũng không đành lòng, nhưng nhiều hơn nữa vẫn là thất vọng.
Nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Trịnh Du , Lan Lăng Vương vọt xoay người, hắn vừa đi một bước lại dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Chuyện quá khứ, qua cũng đã qua. A Du ngươi bây giờ đã là thân tự do, hãy tìm một vị vị hôn phu thật tốt sống qua ngày thôi. Cứ tính kế tới lui như vậy, ngươi không thấy mệt mỏi sao?". Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi!
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương, sắc mặt Trịnh Du tái xanh, nàng ta oán độc oan liếc Thành Sử một cái, rồi cắn răng rời đi.
Lần này, Phương lão vừa dứt lời, chúng hộ vệ ai nấy đều cười híp mắt đi tới chúc mừng Trương Khởi, nghe bọn họ khen tặng, Trương Khởi mắc cỡ không ngóc đầu lên được.
Trịnh Du mới ra khỏi chính viện, liền nghe được tiếng cười nói rôm rả từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn có người nhắc tới "Hôn lễ", "Giá y", nhất thời, nỗi uất hận xông ngược lên đỉnh đầu, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
"Nữ lang, nữ lang!", chúng tỳ vội vàng vây tới, kịp thời đỡ lấy Trịnh Du đã giận đến bất tỉnh.
Khi Trịnh Du tỉnh lại lần nữa thì đã được đưa đến Trịnh phủ, mà bên ngoài vô cùng lặng lẽ, quạnh quẽ. Thấy nàng ta đã tỉnh lại, một tỳ nữ tiến lên nói: "Nữ lang, Tộc trưởng bảo nếu người tỉnh thì trực tiếp đến gặp ông ấy".
Trịnh Du nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ừm!".
Nàng ta bước xuống sập ngồi ở trước bàn nhỏ, quay về phía gương đồng nhìn dáng vẻ bản thân không còn xinh đẹp tuyệt trần như xưa nữa, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân và Tộc trưởng, bọn họ có nói gì không?".
"Tộc trưởng rất tức giận, phu nhân cũng thế".
Nghe thấy thế sắc mặt Trịnh Du càng trắng nhợt.
Thắt vạt áo, nàng ta đột nhiên đứng lên, nói: "Ngươi đi chuyển cáo với Tộc trưởng, rằng ta muốn vào trong cung một chuyến, ngày mai sẽ tự đến bồi tội với lão nhân gia người".
"Nhưng nghe nói Bệ hạ đã xuất cung rồi", nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Du, tỳ nữ kia lại nói: "Chiến trường đang rất căng thẳng, một canh giờ trước Bệ hạ đã rời khỏi Nghiệp thành rồi ạ!".
Trịnh Du chán nản ngồi phịch xuống trên ghế.
Đúng lúc này, một tỳ nữ khác đi vào, sau khi thi lễ với Trịnh Du, liền nói: "Nữ lang, Phủ Hòa thượng thư phái người tới nói, nữ lang có phải rất bận hay không? Theo như chuyện đã nói lần trước, sao vẫn chưa từng quay lại".
Mới nói được đến đó, tỳ nữ này liền thấy sắc mặt Trịnh Du thoắt xanh thoắt trắng, liền sợ hãi lùi lại một bước.
Trong không gian cực kỳ yên tĩnh, Trịnh Du vừa hối hận, vừa oán hận lại vừa khổ sở, Hòa Sĩ Khai có ý gì? Hắn làm việc bất lợi, làm cho mình nhanh chóng bị Hòa Ly, duới tình huống như thế, lại còn muốn quấy rầy nàng? Chẳng lẽ muốn bức tử mình hay sao? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại Trịnh Du mới phát hiện, nếu Hòa Sĩ Khai bức tử mình thì hắn ta cũng không có tổn thất gì cả. Dù sao, hắn hiện tại quyền cao chức trọng, dù sao, Trịnh thị nhất tộc cũng còn phải dựa vào hắn, dù sao, nàng cũng đã Hòa Ly, đối với gia tộc mà nói cũng là thứ đồ bỏ đi!
Trịnh Du dần dần đắm chìm ... ... Nàng chưa bao giờ thấy hận bản thân mình đến thế, chỉ một bước đi sai lầm, từ từ dấn thân vào lầm lỗi, không có cách nào trở lại vạch xuất phát nữa.......
Không nói đến việc Trịnh Du trước gặp qua Tộc trưởng, sau lại bị mẫu thân mắng một hồi, rồi lại đến chỗ Hòa Sĩ Khai, Trương Khởi bên này, vẫn luôn luôn tràn ngập vui vẻ.
Nàng đang tự tay chuẩn bị giá y cho mình.
Có lẽ đây chính là thời điểm hạnh phúc nhất của một nữ nhân, vì mình chuẩn bị giá y, sau đó gả cho nam nhân mà mình yêu thích, rồi đến cuộc sống giúp chồng dạy con.
Trong lúc Trương Khởi bận rộn chuẩn bị đồ cưới thì năm công nguyên 563 đã trôi qua, mùa xuân năm 564 lại tới.
Kèm theo tin tức tốt Lan Lăng Vương trở về thì đại chiến lần này liên tiếp báo về tin dữ.
Lần này, Bắc Chu bắt tay với Đột Quyết, bước đầu, ba bộ Khả Hãn, người Đột Quyết, dẫn theo mười vạn kỵ binh kéo đến tiếp ứng. Mà Bắc Chu, Vũ Văn Hộ biết thiếu sót của mình, liền đề bạt tướng lĩnh Dương Trung hết sức ưu tú làm chủ soái trong trận chiến.
Dương Trung này chỉ dùng hai tháng, liền đột phá biên giới, liên tục đánh hạ hơn hai mươi thành trì của Bắc Tề. Nếu không phải là 563 năm qua đã tạo nên địa thế băng tuyết vững chãi làm cho hơn ngàn dặm đường từ nam đến bắc đều là một mảnh sông băng, thì nước Tề chỉ sợ đã mất đi hơn nửa giang sơn.
Trận chiến này, tuy Cao Trạm không thích câu "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song" kia, nhưng vẫn dùng tin tức giả mà lừa Lan Lăng Vương đến Bắc Hoàn Châu, sau khi để hắn cố thủ thành trì trống không, mới phát hiện thế của kẻ địch mạnh quá mức tưởng tượng. Mặc dù dưới sự dẫn dắt của Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều, nước Tề đã ngăn chặn được kẻ địch, nhưng cũng tổn thất vô cùng lớn. Trước không nói này đến hơn hai mươi tòa thành trì cùng một lượng châu báu đồ sộ bị người Chu cướp đi, thì ngay cả năm vạn kỵ binh Lan Lăng Vương tân tân khổ khổ huấn luyện được trong vòng vây của quân địch đã bị Cao Trạm hao tổn hết sạch.
Có thể nói, trải qua sự việc này, binh lực của Bắc Tề, bắt đầu giảm xuống rõ rệt, mà Đột Quyết cùng Bắc Chu, lại tạm thời tạo thành một đồng minh bền chắc không thể phá vỡ được. Thế cục tốt đẹp Lan Lăng Vương tạo nên trước đây không lâu cũng không còn tồn tại.
Đại quân khải hoàn,nhưng khắp thành chẳng hề vui vẻ.
Trương Khởi ngồi trong xe ngựa, ngẩng đầu ngắm nhìn bóng dáng càng ngày càng gần, khi thấy bóng dáng đó lao ra khỏi đội hình thì nàng lập tức vui mừng chạy tới, mở rộng vòng tay vùi vào trong ngực của hắn.
Ôm Trương Khởi một cái, Lan Lăng Vương liền ngồi lên xe ngựa, ra lệnh: "Về phủ trước!".
"Vâng."
Xe ngựa đi một hồi liền chạy vào phủ Lan Lăng Vương.
Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy xuống xe ngựa, khàn khàn giọng nói: "A Khởi, theo ta tắm rửa."
Trương Khởi đỏ mặt khẽ dạ một tiếng.
Qua một canh giờ sau, Lan Lăng Vương sảng khoái tinh thần mới dắt tay Trương Khởi đi vào trong viện. Nhìn thấy hắn ra ngoài, Phương lão bước nhanh đến, đỏ mắt vui mừng nói: "Trường Cung, người đã trở lại".
"Ừm, ta đã trở về", Lan Lăng Vương cười một tiếng với Phương lão, rồi đáp. Phương lão lau nước mắt, thở dài nói tiếp: "Hàng năm chinh chiến, cũng không biết lúc nào mới có thể có cuộc sống an bình?"
Lan Lăng Vương trầm mặc, nhỏ giọng đáp: "Mấy ngày nữa, ta sẽ dâng tấu xin nghỉ nửa năm". Hắn liếc sang Trương Khởi, mỉm cười nói: "Ta mệt mỏi, cũng muốn thành hôn rồi!".
Ánh mắt Trương Khởi khẽ chuyển, vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ nhìn hắn một hồi, sau đó mới hỏi: "Trận chiến thế nào?".
Lan Lăng Vương cười khổ đáp: "Trận chiến này, bệ hạ đã lừa ta!", nhìn nét mặt bất an của Phương lão, hắn lại giải thích: "Nhưng như vậy lại hay, ta liền mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Dù sao, nếu hắn dám động đến tư quân của ta, ta sẽ rút lui từ chức". Với uy vọng của hắn hiện thời, Cao Trạm dù có hồ đồ thế nào đi chăng nữa cũng không dám lấy chuyện này ra đùa.
Lại nói, Cao Trạm cũng chỉ là cảm thấy hắn nổi lên quá nhanh, uy vọng ở nước Tề quá lớn, mới sinh lòng kiêng kỵ mà thôi. Nhưng lúc này đây vừa được dạy dỗ một bài học, có lẽ hắn ta sẽ từ từ hiểu.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Phương lão cũng an định lại một chút. Lan Lăng Vương quay đầu nhìn về phía lão, hỏi: "Phương lão, phủ đệ của Lan Lăng Quận sửa chữa như thế nào rồi?"
"Bẩm Quận Vương, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng."
"Thỏa đáng là tốt rồi". Lan Lăng Vương lại cười nói: "Ta chuẩn bị thành hôn ở đất phong, cũng không thể để cho A Khởi mất thể diện được!"
"Lão nô hiểu rõ!".
Đang cười cười nói nói thì một giọng nói quen thuộc, cố ý mềm xuống từ cửa viện truyền đến: "Trường Cung.......", âm thanh có chút rung động, mang theo nhẫn nại cùng kích động mạnh mẽ.
Mọi người đồng thời quay đầu lại. Nơi cửa viện Trịnh Du đang đứng đó, chỉ mấy tháng không gặp, Lan Lăng Vương đột nhiên phát hiện, nàng ta lại gầy hơn, xiêm áo mặc trên người trông càng rộng thênh thang, gương mặt cho dù dịu dàng đến mấy, mặc dù thoa phấn thật dầy, nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi cùng tiều tụy.
Trịnh Du uyển chuyển đi tới, thấy Lan Lăng Vương đưa mắt nhìn búi tóc kiểu nữ lang của mình, liền rũ mắt xuống, khẽ khàng phúc thân một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Trường Cung, ta vẫn muốn chờ chàng trở lại, đáng tiếc không đợi được!".
Đáng tiếc không đợi được, câu này muốn ám chỉ Trương Khởi không thể chờ đợi nữa mà nhanh chóng đuổi nàng ta đi sao?
Lan Lăng Vương liếc nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói: "Muội đã ký vào thư Hòa ly rồi?". Trong tình cảnh diến ra đại chiến, mọi người không dám dùng chim bồ câu truyền tin, vì thế sau khi trở lại thấy Trương Khởi cực kỳ vui mừng, lúc bấy giờ hắn mới biết.
"Vâng.", chỉ một chữ đơn giản, lại được Trịnh Du trả lời bằng âm thanh khàn khàn, cố nén lệ.
Lan Lăng Vương thở dài một tiếng, nói: "Muội bây giờ tốt không?"
"Không tốt.", Trịnh Du thẳng thắng đáp trả, nàng ta cười cười nói: "Tuổi ta cũng đã lớn, lại không còn đẹp mắt như trước kia, Dương Tĩnh, Lâu Nguyên Chiêu bọn họ lại đã sớm thành hôn, vì vậy cho tới bây giờ, cũng không có người nào nguyện ý lấy ta cả". Trịnh thị nhất tộc bây giờ còn chưa có lụi bại, người nguyện ý cưới nàng ta có cả đống, nhưng không nói ra được nguyên nhân vì sao nàng ta vẫn không chịu đáp ứng những lời cầu hôn đó.
Nghe đến đây, Lan Lăng Vương liền hỏi: "Cần ta giúp gì không?".
Trịnh Du đang chờ chính là những lời này, nàng khẽ thi lễ, rồi ngẩng mặt lên ngọt ngào kêu: "Ca ca!". Mắt cong lên, mặc dù trong đó không hàn chứa bao nhiêu ý cười, nhưng vẫn mềm mại nói: "Trường Cung, huynh đã nói, sau khi Hòa Ly sẽ nguyện nhận ta là muội muội, hiện tại ta tới chính là xin ca ca giữ đúng cam kết này". Tộc trưởng nói rồi, Trịnh thị nhất tộc không thể không có Lan Lăng Vương che chở, phải biết, bọn họ cố ý thỉnh cầu Lan Lăng Vương bồi dưỡng mười con em trong gia tộc, tám trong số đó cho tới bây giờ vẫn chỉ là tiểu tốt, hai người mạnh nhất chẳng qua cũng mới vừa lên tới chức Hiệu úy. Lần này đại chiến, liền có bốn người chết đi, trong đó còn có cả hai người làm Hiệu úy kia.
Hơn nữa lần này Cao Trạm lấy đi năm vạn kỵ binh nên bọn họ cũng đều bị mang đi. Không thể luôn luôn ở dưới trướng của Lan Lăng Vương nổi tiếng lấy công chính trung hậu được. Chuyện này với gia tộc bọn họ mà nói, là một tổn thất thật lớn. Rất có thể cả đời này, bọn họ cũng chỉ dừng lại tại đây, Trịnh thị nhất tộc, chắc là sẽ không tái xuất hiện một Đại anh hùng nào nữa.
Đồng thời, Kế mẫu của Trịnh Du cũng nói, không thể thành phu thê, thì làm huynh muội cũng tốt. Về phần bản nhân Trịnh Du thì lại càng cảm thấy, thế cờ này không thể không hạ, vì vậy mới vội vàng chạy đến đây.
Nghe Trịnh Du nói thế, Lan Lăng Vương liền cười cười, hắn vừa muốn đồng ý, Thành Sử đột nhiên kêu: "Quận Vương". Hắn đi tới bên cạnh Lan Lăng Vương, ghé vào tai hắn nói nhỏi mấy câu, người đứng gần mơ hồ cũng có thể nghe được: "Cấu kết với Hòa Sĩ Khai..... Lừa gạt vào hoàng cung....... thành đại họa.......".
Lắng nghe một lát, sắc mặt Lan Lăng Vương liền đại biến, hắn vụt quay đầu nhìn chăm chú về phía Trịnh Du, nhìn chằm chằm một hồi, liền nhắm hai mắt lại, phất phất tay nói: "Đi ra ngoài đi."
"Nhưng Trường Cung.......", Trịnh Du vội vàng hô lên.
Không đợi nàng nói xong, Lan Lăng Vương đã thật thấp cười một tiếng, cười cười, hắn mệt mỏi nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "A Du, lưu lại chút sĩ diện cuối cùng đi, đừng giằng co nữa". Đảo mắt hắn lại nói: "Nếu đổi thành người khác, lúc này đã chết ở dưới kiếm của ta rồi!". Hắn nhìn gương mặt Trịnh Du có vẻ già nua đi nhiều, trong bụng cũng không đành lòng, nhưng nhiều hơn nữa vẫn là thất vọng.
Nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Trịnh Du , Lan Lăng Vương vọt xoay người, hắn vừa đi một bước lại dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Chuyện quá khứ, qua cũng đã qua. A Du ngươi bây giờ đã là thân tự do, hãy tìm một vị vị hôn phu thật tốt sống qua ngày thôi. Cứ tính kế tới lui như vậy, ngươi không thấy mệt mỏi sao?". Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi!
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương, sắc mặt Trịnh Du tái xanh, nàng ta oán độc oan liếc Thành Sử một cái, rồi cắn răng rời đi.
Danh sách chương