Lý Ánh nhìn gương mặt Trịnh Du càng ngày càng tiều tụy ảm đạm, càng ngày càng lộ rõ vẻ âm u tàn bạo, cũng hiểu, nếu bạn tốt cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ bị phá hủy. Vì vậy, nàng ta đã chuẩn bị trước tâm lý, lần này kể cả có phải liều mạng tuyệt giao với Trịnh Du, cũng muốn cảnh tỉnh nàng. Dĩ nhiên, nguyên nhân nàng ta dũng cảm thế này cũng bởi vì, ngày hôm nay thế lực của gia tộc Lý thị dần dần lớn mạnh, mà Trịnh thị thì ngược lại dần dần trên đà xuống dốc, Trịnh Du lại trở thành đối tượng bị người ta vụng trộm nhạo báng khắp thành, cho nên nàng ta không cần phải quá quan tâm đến mối giao tình này nữa.
Lý Ánh nhìn Trịnh Du, nhấn mạnh: "A Du, ngươi càng như vậy thứ được chẳng thể nào bù với những thứ đã mất, hòa ly thôi. Sau khi hòa ly, Dương Tĩnh hay Lý Viễn đều là đối tượng tốt. Cũng không thua Cao Trường Cung bao nhiêu!". Dĩ nhiên, câu cuối cùng là muốn trấn an nàng. Nếu là trước kia thì những người này chỉ kém Trường Cung một nửa, nhưng hiện tại, thì cho dù có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp.
Mà lúc này sắc mặt của Trịnh Du vô cùng khó coi.
Nàng không thích người khác nhắc tới những điều này, cảm giác như mỗi người họ khi nói lời này đều không còn ý tốt, đều là ngoài mặt trấn an nhưng trên thực tế lại đang thầm giễu cợt.
Họ làm sao biết được nàng đã bỏ ra bao nhiêu? Lời của các nàng nói ra nhẹ bẫng, nhưng nếu chuyện này chuyển sang người họ thì xem xem mấy người này còn có thể coi như không có chuyền gì xảy ra như vậy không? Thấy mặt Trịnh Du đen lại không nói lời nào, một quý nữ khác chọc chọc vào Lý Ánh, ý bảo nàng ta thôi đi.
Nhưng Lý Ánh không những không ngậm miệng, mà còn nghiêm túc nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "A Du, ngươi cũng đã nói, Cao Trường Cung chính là người một lòng trung trinh. Trước kia tin ngươi, liền toàn tâm toàn ý tin ngươi, sau lại yêu Trương thị, thì vẫn một mực yêu nàng ta. Ngươi đã hiểu rõ hắn như vậy, ngươi nói xem, hắn có thể quay đầu đổi tính sao?"
Không đợi Trịnh Du đáp lại, Lý Ánh lại chém đinh chặt sắt quả quyết nói: "Thật ra thì ngươi đã hiểu rất rõ, kể từ đêm tân hôn mà tiện phụ kia giả chết, thì coi như đã cắm một con dao ở giữa ngươi và Trường Cung rồi! Không chỉ vậy, ngươi bây giờ ở phủ Lan Lăng Vương tại Nghiệp Thành này, Cao Trường Cung hẳn cứ nhìn một lần liền đau lòng một lần không phải sao?"
Lời nói này quá thẳng thắn, ngay cả Thu công chúa cũng không chịu nổi, nàng ta liên tiếp nháy mắt với Lý Ánh, ý bảo nàng câm miệng.
Nhưng Lý Ánh vẫn không hề dao động, nàng ta nghĩ, mặc kệ Trịnh Du ghi hận hay không ghi hận, họ quen biết nhau đã nhiều năm, phải có người đứng ra cảnh tỉnh nàng mới được. Hiện tại danh tiếng của Cao Trường Cung càng ngày càng vang, nhất tộc Trịnh thị thật vất vả mới leo lên cành cây cao, cho nên không thể dễ dàng buông tay. Vì thế, cũng sẽ không khuyên Trịnh Du buông tay.
Thu công chúa mặc dù biết thế, nhưng nàng ta lại không nói trắng ra, chỉ biết khuyên can mấy câu, nên nàng ta đành đứng ra dù cho từ đây về sau Trịnh Du có lật mặt với mình đi chăng nữa.
Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Du. Không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen lại kia, Lý Ánh lại nói: "A Du, ngươi trông coi cả phủ đệ này, trông chừng một danh phận, kể cả như thế thì có ý nghĩa gì? Thu công chúa cũng ở đây, chỉ cần ngươi muốn Hòa Ly, chúng ta sẽ cùng đi đến chỗ bệ hạ cầu xin, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ đồng ý. Sau khi hòa ly, ngươi lại trở thành một nữ nhân lang tự do, phóng ngựa chu du, có chỗ nào không tốt? Huống chi, cho đến lúc này, Dương Tĩnh vẫn chưa lấy chính thê". Mặc dù đã nạp hai thiếp thất, cùng với một đám ca kỹ, mặc dù có theo đuổi quý nữ khác, nhưng chỉ cần Trịnh Du muốn quay đầu lại, hắn nhất định sẽ vui mừng đón nhận.
... ... Cũng không có nhiều lựa chọn, cả thành Tuấn Ngạn này, Dương Tĩnh coi như đã tận lực giữ mình trong sạch, lại hết sức ưu tú. Dĩ nhiên, không thể nào so sánh với Cao Trường Cung được.
Trịnh Du vẫn đen mặt lại. Thấy mình trưng ra vẻ mặt như vậy mà Lý Ánh còn muốn nói tiếp, nàng hơi tức giận, nặng nề nói: "Ta không hòa ly!". Nàng cười lạnh một tiếng, lại nói: "Hòa ly để làm gì? Thành toàn cho tiện nhân kia sao? Khiến người trong thiên hạ ai ai cũng đều nhạo báng ta, chỉ vào tiện nhân kia mà nói, đó chính là Vương phi mà Lan Lăng Vương cho dù như thế nào cũng phải cưới cho bằng được sao?"
Nàng hất cằm lên, kiêu ngạo mà nói: "Như bây giờ rất tốt. Nàng ta trước kia đã từng là Hoàng phi nước Chu đấy thôi. Hiện tại thì thế nào? Cũng chỉ là một Cơ thị không danh không phận! Phi! Đồ hạ tiện, Hoàng phi cao quý lại không làm, lại muốn trầm mê! Ta hận nàng ta thấu xương, tại sao lại phải thành toàn? Muốn cho nàng ta từ đây về sau có danh có phận, có địa vị có phú quý, chẳng khác gì ta với các ngươi, cuộc sống giàu sang, danh giá, đi tới chỗ nào cũng có người xu nịnh gọi một tiếng "Quý nhân" ư?". Nàng vẫn còn một câu chưa nói ra, đám người Dương Tĩnh kia, sao có thể so sánh với Cao Trường Cung chứ? Nàng hòa ly với Cao Trường Cung xong, lại gả cho Dương Tĩnh không có Vương tước gì, lại không có quân quyền, không có danh vọng ngất trời, chẳng lẽ về sau mỗi khi nhìn thấy tiện nhân Trương thị này, bản thân còn phải cúi mình hành lễ ? Cho dù là ở trong cung hay tình cờ gặp ở trên đường, nàng còn phải thối lui sang một bên, nhường cho nàng ta đi trước? Mà lúc này mọi người đang nhìn chằm chằm vào Cao Trường Cung, hắn lại lập được bao nhiêu công trận kéo theo biết bao nhiêu vinh dự, chẳng há lại để cho tiện nhân kia hưởng thụ hết tất cả?
Nếu như bình thường hòa ly rồi cũng thôi đi, nhưng sau khi hòa ly, phong vị Vương phi này lại rơi vào tay tiện phụ đó, cho dù có chết nàng cũng không muốn!
Trịnh Du vừa nói lời này ra, chúng quý nữ thật sự ngây ngẩn cả người. Nghe qua, cũng thấy rất có lý đấy chứ.
Nhưng Thu công chúa thì lại nghĩ, nếu như có một ngày, thứ nuwx xuất thân hạ tiện kia trở thành Lan Lăng Vương phi, chẳng phải từ đó bản thân mình và nàng ta cùng chung một thứ bậc, chẳng phải sẽ có người hầu thành đoàn, chẳng phải khi Chính thất phu nhân vào cung, cũng có một phần của nàng ta hay sao?
Đây quả thực là sự nhục nhã khó có thể tưởng tượng được. Nếu tỳ thiếp khác có được vinh quang bực này, họ cũng xem như đang nhìn cuộ vui mà thôi. Nhưng vừa nghĩ đến người kia là Trương thị mình vẫn luôn chán ghét, khinh thường, vẫn giẫm ở dưới lòng bàn chân, thì đám người Thu công chúa chẳng khác nào như đang nuốt phải một con ruồi, khó chịu vô cùng.
Lý Ánh há hốc miệng.
Lúc tới đây nàng ta đã chuẩn bị hàng loạt ngôn từ thích hợp, nhưng toàn bộ đều bị đẩy ngược vào trong. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta cũng cảm thấy lời này của Trịnh Du, dường như cũng rất có lý, nhưng hơn nửa khắc nàng ta lại không tìm ra được điểm vô lý ấy.
Bầu không khí trong xe ngựa lập tức rơi vào tĩnh lặng, một lát sau, một quý nữ nhỏ nhắn cười hì hì nói: “A, đến Thiên Hương Lâu rồi, chúng ta vào đó ăn chút gì đi.”
“Vậy thì xuống đi.”
Lập tức, đoàn người liền đi tới Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu là một trong những Đại tửu lâu nổi danh nhất ở Nghiệp Thành. Thế mạnh của họ chính là bánh ngọt cùng các loại thức uống, hơn nữa có nhã gian thiết kế đặc biệt dành cho quý nữ, cho nên rất được những quý nữ này hoan nghênh.
Hôm nay chính là năm mới, Thiên Hương Lâu đã đầy ắp người, Thu công chúa uy hiếp lợi dụng mới đổi lấy được một nhã gian. Nhưng vị trí của nhã gian này không được tốt lắm, trước sau trái phải cũng đều có nhã gian khác, hơn nữa còn đang náo nhiệt ồn ào.
Cũng không có biện pháp, đây là nhã gian còn lại duy nhất, chúng quý nữ cho dù không thích, nhưng cũng vẫn ngồi xuống.
Theo họ vào bên trong, tiểu nhị tuấn tú vọt vào, đốt hương trong phòng, nấu rượu đưa lên, cách bức rèm che màn tơ, đứng cúi đầu ở đó hầu hạ.
….. Tề nữ rất phóng khoàng, đều có quyền lợi như của trượng phu. Họ có thể ở nơi như thế này, dưới tình huống các nam nhân không biết, nếu như nhìn trúng tiểu nhị tuấn tú, thì có thể có một đêm.
Rượu vừa đưa lên, Trịnh Du liền nhẹ nhàng đứng lên, nàng cầm bình rượu rót cho Lý Ánh một chung rượu. Ôn nhu nhỏ giọng nói: “A Ánh, ta biết rõ ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta lại không có tiền đồ như vạy, đừng trách ta, chúng ta cùng uống một chén.” Đây quả thực chính là Trịnh Du, kể cả không vui mừng, cũng sẽ chủ động yếu thế. Mặc dù trong lòng không quá dễ dàng tha thứ người khác.
Nghe nàng nói vạy, Lý Ánh cũng thấy cảm động. Nàng vội vã cầm ly rượu lên, cười nói: “Đừng nói như vậy, A Du, là ta nói chuyện quá vội vàng, ngươi không trách ta là ta đã thật sự vui mừng.” Dứt lời, nàng đem rượu kia uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Trịnh Du lại chuẩn bị cho Thu công chúa một chung rượu khác, nói: “A Thu, ngươi vẫn luôn quan tâm đến ta…. ta cũng biết điều đó.” Cho nên vui mừng cạn chén với Thu công chúa, sau đó lại chuyển hướng sang những quý nữ khác.
Thời gian chỉ mới qua một nén hương. Chúng quý nữ lại cùng Trịnh Du hi hi ha ha, đoạn đường này đối với nàng quả thật rất không vui, cũng tiêu mất cá không còn một mống.
Liên tục uống nhiều chung, Trịnh Du cũng cảm thấy hơi say, cho nên nàng vội vã ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt, vừa miễn cưỡng mình cười theo, nghe các nàng kể lại những chuyện lý thú.
Ở nơi náo nhiệt như thế này, đột nhiên, sương phòng bên cạnh truyền tới một giọng nói rất cường đại: “Hiện tại đám người Chu ắt hẳn đều tràn đầy kính sợ với Lan Lăng Vương đấy.”
Lại bắt đầu nghị luận một lát, cũng không ngại quá phận, Thu công chúa trong lòng thầm nhủ một câu, không để ý đến.
Ngay sau đó liền có một người hắng giọng nói tiếp: “Kính sợ? Kính này chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là sợ hơn? Có một chuyện các vị có biết không?”, người nọ lại dừng lại một lúc. Giọng nói hơi xuống thấp, mang theo ý cười hả hê: “Lại nói Cao Trường Cung hắn chỉ cần năm vạn người đã đại phá được quân Đột Quyết, lại xử lý được ít kẻ vô dụng cho nước Chu, cho nên liền dẫn ái phi của vua Chu, nghênh ngang du ngoạn ở đó!”
Người này thấy ánh mắt bốn phía đều quăng tới, hăng hái nổi lên, lời nói thông suốt như đang kể chuyện cổ tích vậy, trầm bổng du dương.
Thấy mọi nơi an tĩnh không ít, đoàn người đều lắng tai nghe mình kể chuyện, người kia liền nói tiếp: “Hắn đi tới dải đất Kinh Châu thì đố các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ha ha, Thứ Sử Kinh Châu cùng với một vị Quốc công sau khi biết Cao Trường Cung đến đó, lập tức nổi lên tâm tư bất chính.”
Bốn phía nghe đến đây lại càng thêm an tĩnh lại, kể cả Trịnh Du bên này, nghe thấy tin tức mới mẻ truyền đến, cũng ở đó nghiêng tai lắng nghe.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, tiếng nói của người kia lại càng thêm trầm bổng: “Các vị đoán xem, bọn họ nổi lên tâm tư gì?”, trong tràng âm thanh liên tiếp “Không biết”, “Nói mau”, người nọ lại chậc chậc mấy tiếng, nói tiếp: “Thật ra thì chuyện kế tiếp, các vị chỉ cần ngẫm nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, các ngươi mau suy nghĩ một chút. Trương thị kia xinh đẹp bậc nào chứ? Đó là giai nhân tuyệt sắc có một không hai trong thiên hạ, nếu không phải vậy sao có thể ép Vương phi Trịnh thị làm một quả phụ sống đến hiện nay?”
Nghe lời kia dính dấp đến bản thân, sắc mặt Trịnh Du xanh mét, theo phản xạ, nàng liền đưa mắt nhìn Thu công chúa. Lại thấy Thu công chúa vẫn còn trầm ngâm nghe, hẳn là không chú ý tới việc mình bị nhục nhã, vì thế không khỏi cắn cắn môi, âm thầm đau lòng.
Ở gian phòng kia lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi náo nhiệt, ngay sau đó liền nghe được giọng nói hả hê của người kia: “Lần này, các ngươi không biết chứ, Thứ Sử Kinh Châu cùng với Quốc công nước Chu này, đã nhìn trúng Trương thị, lại nghĩ đến Lan Lăng Vương của chúng ta dũng cảm thiện chiến, cả nước Chu không có mấy đối thủ, liền muốn giết chết hắn…..”
Nói tới đây, tiếng nghị luận lập tức vang lên như ong vỡ tổ, như nước đun sôi, lập tức sẽ sôi trào.
Trong không khí náo nhiệt đó, mọi người rối rít thúc giục hán tử kia nói tiếp. Hán tử kia mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, nhưng lần này lại tựa như bị hỏng cổ họng rồi. Một hồi lâu, hắn mới nói: “Sau đó, Lan Lăng Vương không biết đã sử dụng diệu pháp gì, chẳng những éo hai trọng thần kia xem hắn như gia gia của mình, mà hiện tại nghe nói là quan viên ở khắp nước Chu vừa nghe đến ba chữ Cao Trường Cung, liền nhượng bộ lui binh. Trương thị kia cho dù có xinh đẹp ngút trời đi chăng nữa thì bọn họ cũng không dám liếc mắt nhìn nửa cái.”
Chậc chậc hai tiếng, hán tử kia không nhịn được lại nói: “Vị Lâm Lâm này, thật đúng là đa tình, chỉ vì một phụ nhân, mà lại hao tâm tổn tứ không biết bao nhiêu phen. Nghe nói những người Chu kia, đối với Trương thị hết sức cung kính, ngay cả quan viên quyền cao chức trọng ở trước mặt nàng, cũng cúi đầu không dám nhìn thẳng. Bọn họ làm vậy là vì sợ không cẩn thận vừa bị mất chức, lại còn bị Lan Lăng Vương trả thù!”
Lý Ánh nhìn Trịnh Du, nhấn mạnh: "A Du, ngươi càng như vậy thứ được chẳng thể nào bù với những thứ đã mất, hòa ly thôi. Sau khi hòa ly, Dương Tĩnh hay Lý Viễn đều là đối tượng tốt. Cũng không thua Cao Trường Cung bao nhiêu!". Dĩ nhiên, câu cuối cùng là muốn trấn an nàng. Nếu là trước kia thì những người này chỉ kém Trường Cung một nửa, nhưng hiện tại, thì cho dù có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp.
Mà lúc này sắc mặt của Trịnh Du vô cùng khó coi.
Nàng không thích người khác nhắc tới những điều này, cảm giác như mỗi người họ khi nói lời này đều không còn ý tốt, đều là ngoài mặt trấn an nhưng trên thực tế lại đang thầm giễu cợt.
Họ làm sao biết được nàng đã bỏ ra bao nhiêu? Lời của các nàng nói ra nhẹ bẫng, nhưng nếu chuyện này chuyển sang người họ thì xem xem mấy người này còn có thể coi như không có chuyền gì xảy ra như vậy không? Thấy mặt Trịnh Du đen lại không nói lời nào, một quý nữ khác chọc chọc vào Lý Ánh, ý bảo nàng ta thôi đi.
Nhưng Lý Ánh không những không ngậm miệng, mà còn nghiêm túc nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: "A Du, ngươi cũng đã nói, Cao Trường Cung chính là người một lòng trung trinh. Trước kia tin ngươi, liền toàn tâm toàn ý tin ngươi, sau lại yêu Trương thị, thì vẫn một mực yêu nàng ta. Ngươi đã hiểu rõ hắn như vậy, ngươi nói xem, hắn có thể quay đầu đổi tính sao?"
Không đợi Trịnh Du đáp lại, Lý Ánh lại chém đinh chặt sắt quả quyết nói: "Thật ra thì ngươi đã hiểu rất rõ, kể từ đêm tân hôn mà tiện phụ kia giả chết, thì coi như đã cắm một con dao ở giữa ngươi và Trường Cung rồi! Không chỉ vậy, ngươi bây giờ ở phủ Lan Lăng Vương tại Nghiệp Thành này, Cao Trường Cung hẳn cứ nhìn một lần liền đau lòng một lần không phải sao?"
Lời nói này quá thẳng thắn, ngay cả Thu công chúa cũng không chịu nổi, nàng ta liên tiếp nháy mắt với Lý Ánh, ý bảo nàng câm miệng.
Nhưng Lý Ánh vẫn không hề dao động, nàng ta nghĩ, mặc kệ Trịnh Du ghi hận hay không ghi hận, họ quen biết nhau đã nhiều năm, phải có người đứng ra cảnh tỉnh nàng mới được. Hiện tại danh tiếng của Cao Trường Cung càng ngày càng vang, nhất tộc Trịnh thị thật vất vả mới leo lên cành cây cao, cho nên không thể dễ dàng buông tay. Vì thế, cũng sẽ không khuyên Trịnh Du buông tay.
Thu công chúa mặc dù biết thế, nhưng nàng ta lại không nói trắng ra, chỉ biết khuyên can mấy câu, nên nàng ta đành đứng ra dù cho từ đây về sau Trịnh Du có lật mặt với mình đi chăng nữa.
Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Du. Không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen lại kia, Lý Ánh lại nói: "A Du, ngươi trông coi cả phủ đệ này, trông chừng một danh phận, kể cả như thế thì có ý nghĩa gì? Thu công chúa cũng ở đây, chỉ cần ngươi muốn Hòa Ly, chúng ta sẽ cùng đi đến chỗ bệ hạ cầu xin, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ đồng ý. Sau khi hòa ly, ngươi lại trở thành một nữ nhân lang tự do, phóng ngựa chu du, có chỗ nào không tốt? Huống chi, cho đến lúc này, Dương Tĩnh vẫn chưa lấy chính thê". Mặc dù đã nạp hai thiếp thất, cùng với một đám ca kỹ, mặc dù có theo đuổi quý nữ khác, nhưng chỉ cần Trịnh Du muốn quay đầu lại, hắn nhất định sẽ vui mừng đón nhận.
... ... Cũng không có nhiều lựa chọn, cả thành Tuấn Ngạn này, Dương Tĩnh coi như đã tận lực giữ mình trong sạch, lại hết sức ưu tú. Dĩ nhiên, không thể nào so sánh với Cao Trường Cung được.
Trịnh Du vẫn đen mặt lại. Thấy mình trưng ra vẻ mặt như vậy mà Lý Ánh còn muốn nói tiếp, nàng hơi tức giận, nặng nề nói: "Ta không hòa ly!". Nàng cười lạnh một tiếng, lại nói: "Hòa ly để làm gì? Thành toàn cho tiện nhân kia sao? Khiến người trong thiên hạ ai ai cũng đều nhạo báng ta, chỉ vào tiện nhân kia mà nói, đó chính là Vương phi mà Lan Lăng Vương cho dù như thế nào cũng phải cưới cho bằng được sao?"
Nàng hất cằm lên, kiêu ngạo mà nói: "Như bây giờ rất tốt. Nàng ta trước kia đã từng là Hoàng phi nước Chu đấy thôi. Hiện tại thì thế nào? Cũng chỉ là một Cơ thị không danh không phận! Phi! Đồ hạ tiện, Hoàng phi cao quý lại không làm, lại muốn trầm mê! Ta hận nàng ta thấu xương, tại sao lại phải thành toàn? Muốn cho nàng ta từ đây về sau có danh có phận, có địa vị có phú quý, chẳng khác gì ta với các ngươi, cuộc sống giàu sang, danh giá, đi tới chỗ nào cũng có người xu nịnh gọi một tiếng "Quý nhân" ư?". Nàng vẫn còn một câu chưa nói ra, đám người Dương Tĩnh kia, sao có thể so sánh với Cao Trường Cung chứ? Nàng hòa ly với Cao Trường Cung xong, lại gả cho Dương Tĩnh không có Vương tước gì, lại không có quân quyền, không có danh vọng ngất trời, chẳng lẽ về sau mỗi khi nhìn thấy tiện nhân Trương thị này, bản thân còn phải cúi mình hành lễ ? Cho dù là ở trong cung hay tình cờ gặp ở trên đường, nàng còn phải thối lui sang một bên, nhường cho nàng ta đi trước? Mà lúc này mọi người đang nhìn chằm chằm vào Cao Trường Cung, hắn lại lập được bao nhiêu công trận kéo theo biết bao nhiêu vinh dự, chẳng há lại để cho tiện nhân kia hưởng thụ hết tất cả?
Nếu như bình thường hòa ly rồi cũng thôi đi, nhưng sau khi hòa ly, phong vị Vương phi này lại rơi vào tay tiện phụ đó, cho dù có chết nàng cũng không muốn!
Trịnh Du vừa nói lời này ra, chúng quý nữ thật sự ngây ngẩn cả người. Nghe qua, cũng thấy rất có lý đấy chứ.
Nhưng Thu công chúa thì lại nghĩ, nếu như có một ngày, thứ nuwx xuất thân hạ tiện kia trở thành Lan Lăng Vương phi, chẳng phải từ đó bản thân mình và nàng ta cùng chung một thứ bậc, chẳng phải sẽ có người hầu thành đoàn, chẳng phải khi Chính thất phu nhân vào cung, cũng có một phần của nàng ta hay sao?
Đây quả thực là sự nhục nhã khó có thể tưởng tượng được. Nếu tỳ thiếp khác có được vinh quang bực này, họ cũng xem như đang nhìn cuộ vui mà thôi. Nhưng vừa nghĩ đến người kia là Trương thị mình vẫn luôn chán ghét, khinh thường, vẫn giẫm ở dưới lòng bàn chân, thì đám người Thu công chúa chẳng khác nào như đang nuốt phải một con ruồi, khó chịu vô cùng.
Lý Ánh há hốc miệng.
Lúc tới đây nàng ta đã chuẩn bị hàng loạt ngôn từ thích hợp, nhưng toàn bộ đều bị đẩy ngược vào trong. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta cũng cảm thấy lời này của Trịnh Du, dường như cũng rất có lý, nhưng hơn nửa khắc nàng ta lại không tìm ra được điểm vô lý ấy.
Bầu không khí trong xe ngựa lập tức rơi vào tĩnh lặng, một lát sau, một quý nữ nhỏ nhắn cười hì hì nói: “A, đến Thiên Hương Lâu rồi, chúng ta vào đó ăn chút gì đi.”
“Vậy thì xuống đi.”
Lập tức, đoàn người liền đi tới Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu là một trong những Đại tửu lâu nổi danh nhất ở Nghiệp Thành. Thế mạnh của họ chính là bánh ngọt cùng các loại thức uống, hơn nữa có nhã gian thiết kế đặc biệt dành cho quý nữ, cho nên rất được những quý nữ này hoan nghênh.
Hôm nay chính là năm mới, Thiên Hương Lâu đã đầy ắp người, Thu công chúa uy hiếp lợi dụng mới đổi lấy được một nhã gian. Nhưng vị trí của nhã gian này không được tốt lắm, trước sau trái phải cũng đều có nhã gian khác, hơn nữa còn đang náo nhiệt ồn ào.
Cũng không có biện pháp, đây là nhã gian còn lại duy nhất, chúng quý nữ cho dù không thích, nhưng cũng vẫn ngồi xuống.
Theo họ vào bên trong, tiểu nhị tuấn tú vọt vào, đốt hương trong phòng, nấu rượu đưa lên, cách bức rèm che màn tơ, đứng cúi đầu ở đó hầu hạ.
….. Tề nữ rất phóng khoàng, đều có quyền lợi như của trượng phu. Họ có thể ở nơi như thế này, dưới tình huống các nam nhân không biết, nếu như nhìn trúng tiểu nhị tuấn tú, thì có thể có một đêm.
Rượu vừa đưa lên, Trịnh Du liền nhẹ nhàng đứng lên, nàng cầm bình rượu rót cho Lý Ánh một chung rượu. Ôn nhu nhỏ giọng nói: “A Ánh, ta biết rõ ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta lại không có tiền đồ như vạy, đừng trách ta, chúng ta cùng uống một chén.” Đây quả thực chính là Trịnh Du, kể cả không vui mừng, cũng sẽ chủ động yếu thế. Mặc dù trong lòng không quá dễ dàng tha thứ người khác.
Nghe nàng nói vạy, Lý Ánh cũng thấy cảm động. Nàng vội vã cầm ly rượu lên, cười nói: “Đừng nói như vậy, A Du, là ta nói chuyện quá vội vàng, ngươi không trách ta là ta đã thật sự vui mừng.” Dứt lời, nàng đem rượu kia uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Trịnh Du lại chuẩn bị cho Thu công chúa một chung rượu khác, nói: “A Thu, ngươi vẫn luôn quan tâm đến ta…. ta cũng biết điều đó.” Cho nên vui mừng cạn chén với Thu công chúa, sau đó lại chuyển hướng sang những quý nữ khác.
Thời gian chỉ mới qua một nén hương. Chúng quý nữ lại cùng Trịnh Du hi hi ha ha, đoạn đường này đối với nàng quả thật rất không vui, cũng tiêu mất cá không còn một mống.
Liên tục uống nhiều chung, Trịnh Du cũng cảm thấy hơi say, cho nên nàng vội vã ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt, vừa miễn cưỡng mình cười theo, nghe các nàng kể lại những chuyện lý thú.
Ở nơi náo nhiệt như thế này, đột nhiên, sương phòng bên cạnh truyền tới một giọng nói rất cường đại: “Hiện tại đám người Chu ắt hẳn đều tràn đầy kính sợ với Lan Lăng Vương đấy.”
Lại bắt đầu nghị luận một lát, cũng không ngại quá phận, Thu công chúa trong lòng thầm nhủ một câu, không để ý đến.
Ngay sau đó liền có một người hắng giọng nói tiếp: “Kính sợ? Kính này chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là sợ hơn? Có một chuyện các vị có biết không?”, người nọ lại dừng lại một lúc. Giọng nói hơi xuống thấp, mang theo ý cười hả hê: “Lại nói Cao Trường Cung hắn chỉ cần năm vạn người đã đại phá được quân Đột Quyết, lại xử lý được ít kẻ vô dụng cho nước Chu, cho nên liền dẫn ái phi của vua Chu, nghênh ngang du ngoạn ở đó!”
Người này thấy ánh mắt bốn phía đều quăng tới, hăng hái nổi lên, lời nói thông suốt như đang kể chuyện cổ tích vậy, trầm bổng du dương.
Thấy mọi nơi an tĩnh không ít, đoàn người đều lắng tai nghe mình kể chuyện, người kia liền nói tiếp: “Hắn đi tới dải đất Kinh Châu thì đố các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ha ha, Thứ Sử Kinh Châu cùng với một vị Quốc công sau khi biết Cao Trường Cung đến đó, lập tức nổi lên tâm tư bất chính.”
Bốn phía nghe đến đây lại càng thêm an tĩnh lại, kể cả Trịnh Du bên này, nghe thấy tin tức mới mẻ truyền đến, cũng ở đó nghiêng tai lắng nghe.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, tiếng nói của người kia lại càng thêm trầm bổng: “Các vị đoán xem, bọn họ nổi lên tâm tư gì?”, trong tràng âm thanh liên tiếp “Không biết”, “Nói mau”, người nọ lại chậc chậc mấy tiếng, nói tiếp: “Thật ra thì chuyện kế tiếp, các vị chỉ cần ngẫm nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, các ngươi mau suy nghĩ một chút. Trương thị kia xinh đẹp bậc nào chứ? Đó là giai nhân tuyệt sắc có một không hai trong thiên hạ, nếu không phải vậy sao có thể ép Vương phi Trịnh thị làm một quả phụ sống đến hiện nay?”
Nghe lời kia dính dấp đến bản thân, sắc mặt Trịnh Du xanh mét, theo phản xạ, nàng liền đưa mắt nhìn Thu công chúa. Lại thấy Thu công chúa vẫn còn trầm ngâm nghe, hẳn là không chú ý tới việc mình bị nhục nhã, vì thế không khỏi cắn cắn môi, âm thầm đau lòng.
Ở gian phòng kia lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi náo nhiệt, ngay sau đó liền nghe được giọng nói hả hê của người kia: “Lần này, các ngươi không biết chứ, Thứ Sử Kinh Châu cùng với Quốc công nước Chu này, đã nhìn trúng Trương thị, lại nghĩ đến Lan Lăng Vương của chúng ta dũng cảm thiện chiến, cả nước Chu không có mấy đối thủ, liền muốn giết chết hắn…..”
Nói tới đây, tiếng nghị luận lập tức vang lên như ong vỡ tổ, như nước đun sôi, lập tức sẽ sôi trào.
Trong không khí náo nhiệt đó, mọi người rối rít thúc giục hán tử kia nói tiếp. Hán tử kia mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, nhưng lần này lại tựa như bị hỏng cổ họng rồi. Một hồi lâu, hắn mới nói: “Sau đó, Lan Lăng Vương không biết đã sử dụng diệu pháp gì, chẳng những éo hai trọng thần kia xem hắn như gia gia của mình, mà hiện tại nghe nói là quan viên ở khắp nước Chu vừa nghe đến ba chữ Cao Trường Cung, liền nhượng bộ lui binh. Trương thị kia cho dù có xinh đẹp ngút trời đi chăng nữa thì bọn họ cũng không dám liếc mắt nhìn nửa cái.”
Chậc chậc hai tiếng, hán tử kia không nhịn được lại nói: “Vị Lâm Lâm này, thật đúng là đa tình, chỉ vì một phụ nhân, mà lại hao tâm tổn tứ không biết bao nhiêu phen. Nghe nói những người Chu kia, đối với Trương thị hết sức cung kính, ngay cả quan viên quyền cao chức trọng ở trước mặt nàng, cũng cúi đầu không dám nhìn thẳng. Bọn họ làm vậy là vì sợ không cẩn thận vừa bị mất chức, lại còn bị Lan Lăng Vương trả thù!”
Danh sách chương