Xe ngựa vòng vo giữa ngã tư đường một vòng, mắt thấy tuyết càng rơi xuống càng lớn, sắp phủ hết cả đường liền quẹo trở về.

Trong xe ngựa, âm thanh của Lan Lăng Vương có chút lười biếng, "A Khởi, lúc ở Trần nàng qua mùa đông thế nào?"

Trương Khởi đang nghiêng người, kéo tấm da hổ đắp lên trên thân thể, nghe vậy nàng suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Cứ trôi qua thế thôi, mùa đông rất là lạnh, thường thì ta ngủ cả đêm dậy vẫn lạnh."

Lời vừa nói ra này, Lan Lăng Vương đột nhiên nhớ lại, nàng lớn lên ở quê, đến Trương phủ tại Kiến Khang không bao lâu, liền theo đội ngũ đi sứ, sau đó ở cùng với hắn rồi. Một đứa con gái riêng ở nông thôn, làm sao sống tốt được? Lời này hắn không nên hỏi.

Lan Lăng Vương không đề cập tới còn may, hắn vừa nói, Trương Khởi mới đột nhiên nhớ lại, mùa đông này hình như là mùa đông ấm áp nhất của nàng.

Trong phủ Thứ Sử ở Kinh Châu.

Từ sau khi nhận được thư của tên trung niên mập mạp đó, Thứ Sử Kinh Châu Lương Hiển liền phái người đi điều tra đoàn người Lan Lăng Vương.

Kết quả điều tra, rất nhanh liền bày ở trước mặt của ông ta.

Lẳng lặng nhìn mấy cuốn thư, Lương Hiển gần năm mươi tuổi phất phất tay, ra lệnh: "Gọi a Tuyết tới đây."

"Vâng"

Không bao lâu, một giọng nữ nũng nịu vang lên, "Phụ thân, ngài tìm ta?"

"Là a Tuyết à, vào đi."

"Vâng"

Một cô tử mười lăm mười sáu tuổi, da trắng hơn tuyết, diện mạo mỹ lệ thướt tha duyên dáng bước đi vào. D Đ L Q Đ Nàng vừa nhìn thấy Lương Hiển sau bàn, liền cúi cúi với ông ta, dịu dàng kêu: "A Tuyết gặp qua phụ thân."

Tuy hô phụ thân, nhưng giọng nói lại cung kính và thận trọng.

Lương Hiển tỉ mỉ quan sát nữ nhi đang đứng trước mặt một lần, âm thầm suy nghĩ: mặc dù vẫn không bằng nhưng cũng khó được rồi. Cao Trường Cung này dù đa tình hơn thì đối mặt giai nhân có được dễ như trở bàn tay, cũng sẽ mắc câu.

Đảo mắt hắn lại nghĩ ngợi nói: theo tin tức có được, Cao Trường Cung ở phương diện nữ nhân vốn là vụng về. Kế của ta mặc dù vụng về, đối phó nam nhân như thế vẫn có thể thành công. Lập tức, Lương Hiển ôn hòa cười nói: "Tuyết Nhi, ngươi có nghe đến tên Lan Lăng vương chưa?"

Lan Lăng Vương? Lương Tuyết vèo ngẩng đầu lên, nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, kinh hoảng nói: "Là Lan Lăng Quận Vương nước Tề? Hài nhi nghe người ta nói, hắn là đệ nhất mỹ nam hiện nay."

Lương Hiển càng cười ôn hòa hơn, ông ta ra hiệu Lương Tuyết tiến lên. Đỡ tay của nàng ta, thấy bàn tay trong tay mình trắng mịn, bàn tay Lương Hiển liền vuốt ve tay nàng ta, nhẹ nhàng nói ra: "Phụ thân hứa ngươi cho hắn ta, được không?"

Cái gì?

Lương Tuyết kinh hoảng. Một hồi lâu, nàng thì thào nói ra: "Cũng không biết ngài ấy có nhìn trúng nữ nhi không." Giống như các thiếu nữ khác, đột nhiên nghe được mình sẽ có liên quan tới mỹ nam đệ nhất thiên hạ, vẻ mặt của Lương Tuyết ít nhiều có chút khát vọng. Đặc biệt là loại cô tử không có nhiều lựa chọn như Lương Tuyết, càng thêm không tự chủ được, tim bắt đầu đập thình thịch.

"Ngươi yên tâm." Lương Hiển cười nói: "Lan Lăng Vương này mặc dù tuấn tú, nhưng không phải người phong lưu, cũng không giỏi giao tiếp với nữ nhân. A Tuyết chỉ cần làm theo an bài của cha, hắn ta nhất định sẽ ngoan ngoãn cưới nữ nhi của ta về nhà!" Đến lúc đó. . . . Ông ta từ từ nheo mắt lại.

Sau nửa tháng, bầu trời ở thành Kinh Châu lại trong rồi.

Ngày kia, Lan Lăng Vương đang trong thư phòng, nói đến Kinh Châu cũng là chỗ tốt, nó là nơi giao nhau của nhiều con đường, lại đến gần nước Trần và nước Tề, gần như ba nước có tin tức gì thì chỗ này đều có thể biết được rất sớm. Dĩ nhiên, cũng cần người thu thập.

Giờ phút này, Lan Lăng Vương thu được một số tin tức liền chau mày suy nghĩ gì đó.

Đang lúc ấy, một loạt tiếng bước chân truyền đến, đảo mắt, âm thanh của Dương Thụ Thành truyền đến, “Quận Vương, Thứ Sử Kinh Châu đưa tiệp tới, nói là biết được Quận Vương đến, hết sức vinh hạnh, hôm nay phủ thứ sử vừa vặn có tiệc nên mời Quận Vương mang theo phu nhân đến dự tiệc.”

Lan Lăng Vương từ từ để bút lông xuống, nhàn nhạt nói ra: “Thứ Sử Kinh Châu ? Ngay cả thân phận của ta cũng điều tra rõ ràng? Thật là có thủ đoạn.” Nói tới chỗ này, hắn lên tiếng: “Ngươi nói cho bọn họ biết, tối hôm nay ta sẽ đến dự tiệc.”

“Phu nhân thì sao?”

“Phu nhân không cần đi.”

“Vâng”

Bầu trời mặc dù trong, nhưng giẫm ở trên mặt tuyết, vẫn có tiếng vang. Để đám người Dương Thụ Thành ở lại phủ, Lan Lăng Vương chỉ dẫn theo tám hộ vệ liền tới phủ thứ sử.

Thì ra hôm nay vừa vặn là sinh nhật của Kinh Châu phu nhân. Lan Lăng Vương từ một canh giờ trước đã tặng quà và thiệp tới. Hắn không có ý kết giao với mấy người này, cũng không muốn tham gia bữa tiệc nhàm chán này. Lần này đến, cũng chỉ là cho mấy con “địa đầu xa” này chút mặt mũi.

Vì vậy, Lan Lăng Vương dặn dò bọn hộ vệ mấy câu xong, dưới sự dẫn dắt của quản gia phủ thứ sử, đi tới thư phòng của thứ sử đại nhân.

Quản sự này vừa đi, vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Lan Lăng Vương, thấy người này đến dự tiệc, ra mắt thứ sử cũng không thèm lấy mũ lụa xuống, trong lòng ông ta âm thầm cảnh giác.

Đi tới chánh được, sau khi mời Lan Lăng Vương ngồi xuống, quản sự này liền rời đi, nói là đi mời Thứ Sử qua.

Hắn là khách quý, mặc dù quản sự rời khỏi, chúng bộc trong phủ cũng không dám khinh thường, lập tức chúng tỳ nữ đi tới, nấu rượu, dâng trà, trong khoảng thời gian ngắn, không khí ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp.

Đợi chừng hai khắc đồng hồ, thấy quản sự kia còn chưa trở về, Lan Lăng Vương nhíu mày lại, đứng lên. Mới vừa đứng lên, một tỳ nữ đang khom người chuẩn bị đưa rượu cho hắn kêu khẽ lên một tiếng, chỉ nghe một hồi tiếng nước chảy róc rách, nước rượu ấm áp dính vào cả người Lan Lăng Vương!

Thời tiết đông hàn này, rượu cho dù ấp áp, nhưng chỉ chốc lát sẽ băng hàn thấu xương. Tỳ nữ này kinh hoảng, khuôn mặt tái đi, phịch một tiếng quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, “Lang quân, hầu giá không cố ý, hầu gái không cố ý…”

“Được rồi.” Lan Lăng Vương ngắt lời nàng, nhàn nhạt nói ra: “Trong phủ có xiên áo thì cầm một bộ đến cho tat hay đi.”

“Có, có.” Trả lời là một vú già lớn tuổi hơn, bà ta vội vàng chạy tới cung kinh nói: “Lang quân chớ buồn, tiểu lang quân nhà ta cũng cao cỡ lang quân.” Nói đến đây bà ta liền quát lên với tỳ nữ kia: “Vẫn chưa chịu dậy dẫn lang quân đi thay?”

“Vâng, vâng.”

Tỳ nữ này vội vàng đứng lên, mặt trắng bệch dẫn Lan Lăng Vương lướt qua một hành lang, lại xuyên qua một sân vườn, đi tới trong một sương phòng.

“Chính là chỗ này?”

“Đúng, đúng.”

Lan Lăng Vương cất bước đi vào. Sương phòng này thật ấp áp. Vừa mới vào liền đổ mồ hôi, trong sương phòng còn có một phòng nhỏ, cửa phòng đóng chặt lại.

Nhìn tỳ nữ này đưa áo lông cáo tới, ném áo trong và áo ngoài ra, Lan Lăng Vương gật đầu một cái. Hắn ra lệnh: “Đi ra ngoài đi!”

“Vâng”

Tỳ nữ này vừa lui. Lan Lăng Vương liền khép cửa phòng lại, cởi xiêm áo…

Nói tới, bình rượu đó quả không nhỏ, vừa vẩy một cái, ba tầng xiêm áo trong trong ngoài ngoài đều ướt đẫm. Lan Lăng Vương chau mày lại. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn cởi hết xiêm áo ra.

Khi hắn đang trần truồng, từ phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân!

Bên trong có người!

Lan Lăng Vương vọt xoay người!

Hắn đối diện một khuôn mặt mỹ lệ. Đây là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc kiểu cô tử. Nàng ta hiển nhiên cũng đang thay áo ở bên trong, nên xiêm y xộc xệch. Cái yếm lệch qua, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện trong ánh lửa ấp áp!

Đây là một cảnh tượng cực đẹp, da thịt thiếu nữ trắng tuyết, ánh lên màu hồng, cái yếm nửa cởi lộ ra rãnh ngực sâu, cái cổ và vòng eo trắng như tuyết, còn có hương thơm thoang thoảng, tạo thành một hình ảnh vô cùng hấp dẫn.

Có thể nói, hấp dẫn như vậy, đã là đỉnh cấp rồi. Dù là đế vương nhìn quen sắc đẹp, đối mặt thiếu nữ lúc này, cũng sẽ than thở một tiếng “Mỹ nhân khó được”

Đột nhiên đối diện một nam nhân nửa thân trần, còn là một nam tử tuấn mỹ như thiên thần, nữ tử kia liền mắc cỡ đỏ mặt, nàng ta làm như quên phản ứng, giương cái miệng nhỏ nhắn, tay vịn áo ngoài cũng nới lỏng ra, trong nháy mắt, áo ngoài của nàng ta cũng tuột xuống một nửa, cộng thêm môi đỏ mê người, và rãnh ngực sâu trắng như tuyết, hiện rõ trước mắt Lan Lăng Vương.

“Người?” Thiếu nữ kêu nhỏ một tiếng, nước mắt nhanh chóng nổi lên hốc mắt nàng ta. Mà nơi không xa, mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, còn đi về phương hướng này.

Một màn này thật quen thuộc, năm đó hắn mới vừa lấy được Trương Khởi, ở Trường An kinh đô nước Chu gặp phải Vũ Văn Nguyệt cũng là tình hình này, cảnh tượng này! Nhớ ngày đó, hắn gặp phải chuyện như thế thì tay chân luống cuống, còn phải phái người vội vàng mời Trương Khởi tới. Mà sự ứng đối của Trương Khởi lần đó, thật được lòng hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lan Lăng Vương giương môi lên.

Hắn nhàn nhạt liếc nữ tử kia một cái, sau đó xoay người, tự tại cầm lên quần áo sạch sẽ từ từ mặc vào, vừa lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Không bao lâu, một hầu gái kêu: “Lang quân, ngài thay xong chưa?”

Cũng không đợi Lan Lăng Vương trả lời, hầu gái này đã đẩy cửa phòng ra đi vào, ở phía sau của nàng ta, còn có hai tỳ nữ và một vú giá trung niên đi theo.

Lan Lăng Vương nhàn nhạt liếc họ một cái, tiếp tục thay trang phục.

Chúng nữ tới quá nhanh, khi Lan Lăng Vương cài dây áo trong, cửa phòng thoáng một cái, theo đó một con gió lạnh xoắn tới, mấy tiếng kêu đồng thời vang lên.

“Vị lang quân này?”

“Thất cô tử, sao người ở đây?”

“Thất cô tử, hắn ta có ức hiếp người không?”

Trong tiếng ồn ào lộn xộn, Lan Lăng Vương nghe được thiếu nữ sau lưng, bắt đầu ríu rít mà khóc lên

Trong tiếng khóc, trong tiếng hỏi, Lan Lăng Vương vẫn không thèm quan tâm đến, hắn cúi đầu, động tác ưu nhã bình tĩnh tiếp tục mặc y phục.

Một quý công tử cao quý uy nghiêm thế này, dù không nói một lời, nhưng giơ tay nhấc chân tự có khí khái chấn người, bất tri bất giác, tiếng kêu gào của chúng nữ nhỏ đi rất nhiều.

Sau khi hắn mặc áo long cáo vào, tay cuốn một cái, liền nhấc lên y phục ẩm ướt của mình, sau đó cất bước, không thèm quan tâm gì cả đi ra ngoài trong ánh nhìn trân trối của mọi người.

Mắt thấy hắn rời đi như không có việc gì, vú già trung niên kia không nhịn được nữa, bà ta tiến lên một bước, kêu: “Lang quân? Người ức hiếp thất cô tử nhà ta, không có giải thích gì sao?”

“Giải thích?” Lan Lăng Vương nhàn nhạt hỏi. Cơ hồ hắn vừa mở miệng, thiếu nữ đang khóc kia liền ngừng sụt sùi, nàng ta lặng lẽ ngước mắt, ẩn tình hướng nhìn Lan Lăng Vương, nhìn một lán, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đó, trong mắt còn có sự vui vẻ mơ hồ: nàng ta thật không ngờ hắn lại tuấn tú thế.

Vú già trung niên kia tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Dĩ nhiên. Thất cô tử là hòn ngọc quý trên tay thứ sử đại nhân, há có thể mặc cho người ức hiếp chứ? Lang quân là đường đường trượng phu, mặc kệ như thế nào, phải có câu trả lời chứ?” Lời này đã trực tiếp hỏi: ngươi rốt cuộc có phụ trách không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện