Lan Lăng Vương trở về phủ lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Cả người hắn đầy gió sương, áo đen đã bị ướt đẫm mồ hôi, còn trải rộng bụi bậm. Phương lão quản sự đau lòng nhìn Quận Vương của mình, biết tối hôm qua hắn nhất định là trắng đêm không ngủ thao luyện Hắc Giáp Vệ rồi.

Quận vương của ông khác những quyền quý ở kinh đô, những quyền quý kia bị kích thích, thì thích lưu luyến hồng lâu, quận vương của ông thì lại xài hết thời gian cho việc luyện tập võ nghệ.

Được thị tỳ và Phương lão hầu hạ, Lan Lăng Vương qua loa tắm xong. Sau đó cất bước đi về phòng ngủ.

Vừa đến cửa viện, hắn lại ngừng bước chân, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa kia hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Tối hôm qua, nàng ấy tốt không?"

Bởi vì một đêm không ngủ, âm thanh của hắn cực kỳ khàn khàn.

Phương lão vội vàng lên tiếng: "Rất tốt, còn nghe Trương cơ cười đấy."

Khóe môi kéo căng của Lan Lăng Vương rốt cuộc buông lỏng chút, dừng một lát, hắn lại hỏi: "Quà ta tặng nàng ấy, nàng ấy có thích không?" Hắn là lần đầu tiên tặng quà cho nữ nhân, nghĩ đến khi đặt những gấm vóc châu báu kia ở trước mặt Trương Khởi, thì nàng định thần nhìn, khóe môi hắn liền nhếch lên chút.

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới vẻ mặt của nàng lúc đó, thì hắn liền thấy rất hài lòng, giống như đã làm một chuyện khiến mình rất vui thích.

Phương lão dường như thấy hơi khó khăn, một hồi lâu ông mới cúi đầu bẩm: "Trương cơ bảo tỳ nữ của nàng ấy đổi hết mấy thứ đó thành vàng rồi."

Lan Lăng Vương nhíu mày lại.

Hắn trầm giọng nói: "Nàng ấy chỉ thích vàng? Sao không trực tiếp nói cho ta biết? Hay là. . . . . ." Hay là cái gì, hắn nói không được, thậm chí, hắn cũng không muốn nghĩ đến.

Phương lão đang chuẩn bị nhắc nhở hắn, nhưng thấy bộ dáng hắn, rõ ràng là đã đoán được. Lại thấy vẻ mặt vui mừng vừa hiện của quận vương mình đã nhanh chóng biến mất, thay vào là sắc mặt xanh lét, nên ông vội vã im lặng. Chỉ âm thầm thở dài.

Hai tay đặt bên chân của Lan Lăng Vương, từ từ mở ra, hắn hắng giọng một cái, trầm thấp nói: "Nàng ấy thích thu thập hoàng kim, cứ theo nàng ấy." Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng.

Vẫy lui Phương lão, hắn bước vào cửa uyển.

Lan Lăng Vương vừa vào cửa, liền thấy được Trương Khởi.

Nàng đang ngồi ở trong sân, cúi đầu điều chỉnh dây đàn. Gió xuân thổi lất phất, gương mặt tái nhợt mấy ngày nay của nàng, rốt cuộc đã có chút hồng hào. Nàng đang chuyên chú, hơi nhíu lại mặt mày, có vẻ thật trầm tĩnh.

Lan Lăng Vương bước về phía nàng.

Đi tới bên người nàng, hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, môi giật giật, rồi lại dừng lại. Một lát sau, hắn mới tuyên bố: "Trương thị A Khởi, sự kiện kia đã kết thúc."

Nghe được giọng nói nghiêm túc của hắn, Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.

Đối diện hai mắt trắng đen rõ ràng, trong trẻo mà quyến rũ của nàng, bất tri bất giác, sự tỉnh táo và tức giận khiến hắn không thể nào ngủ lập tức tiêu tán.

Bất tri bất giác, ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên dịu dàng. Dịu dàng nhìn nàng, hắn kiên định mạnh mẽ nói: "Bởi vì sự sơ sót của ta, nàng mới có thể bị kẻ khác bắt đi. . . . ." Nhắc đến vấn đề khiến hắn hối hận và vô cùng nhục nhã này, cơ mặt của hắn mạnh mẽ nhảy lên mấy cái, cổ họng cũng như nghẹn lại, một lát sau, hắn mới tiếp tục nói: "Sự kiện kia đã kết thúc, từ nay về sau, mặc kệ là nàng, hay là ta, đều không thể nhắc tới."

Hắn vươn tay, dùng ngón tay trỏ mơn trớn sống mũi xinh xắn của nàng, ánh mắt chuyên chú, âm thanh hơi nghẹn, "A Khởi, chớ náo loạn với ta. . . . Chúng ta hòa hảo lần nữa, có được hay không?"

Hắn mong đợi nhìn nàng.

Trương Khởi nháy mắt, đối diện với cái bóng của mình trong con ngươi trong trẻo của hắn, nói nhỏ: "Được."

Cái gì? Lan Lăng Vương mừng như điên. Hắn nhanh chóng đưa ra hai cánh tay, ôm lấy nàng, vừa xoay tròn vừa cười lớn, "A Khởi, A Khởi, A Khởi của ta. . . ."

Hắn vừa xoay nàng vòng quanh, vừa lung tung hôn mặt của nàng. Lúc này, hắn không hề nhớ đến việc nàng từng thất thân và lời đồn đãi đã trải rộng Nghiệp thành mấy ngày qua. Hắn ôm, chỉ là nữ nhân hắn thích, chỉ là nữ nhân mà hắn vừa thấy đã vui vẻ đầy cõil òng, là A Khởi của hắn. Khi Lan Lăng Vương mừng như điên, thì sắc mặt Trương Khởi lại thay đổi lớn. Nàng mím miệng thật chặc, nhưng sắc mặt kia càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng.

Lan Lăng Vương kinh hoảng, vội vàng đặt nàng ở trên giường, hắn quỳ trên mặt đất ôm nàng khẩn cấp hỏi: "A Khởi, A Khởi, nàng làm sao thế?" Lần đầu tiên hắn lạnh lùng quát: "Người tới, đi gọi đại phu, gọi đại phu"

Trong tiếng quát gấp gáp của hắn, sắc mặt của Trương Khởi càng trắng bệch như tờ giấy, nàng nặn ra một nụ cười với hắn, muốn nói gì đó. Nhưng nơi bụng lại truyền đến cảm giác đau nhói, còn có một dòng nước ấm trào ra, khiến miệng nàng mở rộng, lại không phát ra được âm thanh nào.

Lan Lăng Vương theo tay của nàng, từ từ nhìn xuống dưới.

Nơi quận nàng, rõ ràng có thể thấy được vết đỏ đang loang ra.

Mà lúc này, A Lục từ trên bậc thang vọt xuống, nàng ta nhào tới trước mặt Trương Khởi, vừa hốt hoảng lau máu, vừa nói với giọng khàn khàn: "Đại phu đâu rồi, đại phu đâu?"

Thấy sắc mặt Trương Khởi tái nhợt vô cùng, A Lục buồn bã kêu lên: "A Khởi, đừng sợ, ngươi đừng sợ, đứa bé không có chuyện gì, đứa bé không có chuyện gì. . . . . ."

"Đứa bé?"

Lan Lăng Vương không hiểu lẩm bẩm.

Chỉ chốc lát, đại phu đã chạy đến. Ông ta chẩn mạch xong, liền lắc đầu với Lan Lăng Vương một cái, thở dài nói: "Quận Vương, hạ thần vô năng, đứa nhỏ này không giữ được."

"Đứa bé?" Lan Lăng Vương đột nhiên đưa tay kéo lấy ống tay áo của đại phu này, gấp giọng hỏi "Ngươi nói là đứa bé?"

Đại phu gật đầu một cái, nói: "Thai nhi hai tháng là khó giữ nhất, phụ nữ có thai này lại đầu tiên là ưu tư tích tụ, sau đó lật nghiêng mệt nhọc, sanh non cũng là bình thường. Nghỉ ngơi đàng hoàng, sau này vẫn còn có thể có."

Nói tới chỗ này, ông ấy đi qua bên cạnh viết phương thuốc, giao cho Phương lão quản sự xong, liền đi ra ngoài.

Mà lúc này, Lan Lăng Vương còn thì thầm nói: "Đứa bé, đứa bé của ta?"

Hắn vọt chuyển sang A Lục, âm trầm hỏi: "Tại sao ta không biết?"

Đối diện vẻ mặt phẫn hận cua Lan Lăng Vương, lửa giận của A Lục lại lớn hơn, nàng lớn tiếng nói: "Ngươi không thương A Khởi của ta. . . . Ngươi không che chở được nàng ấy, để cho nàng ấy bị người ta bắt đi, còn nói với Thái hậu, ngươi cho tới bây giờ đều không muốn cưới nàng ấy. A Khởi đau lòng còn ngươi tức giận cái gì chứ?"

A Lục mắng xong, sắc mặt của Lan Lăng Vương từ xanh chuyển sang trắng, một hồi lâu không phát ra được âm thanh nào.

Hắn cúi đầu, nhìn Trương Khởi trắng như tờ giấy trong ngực, đột nhiên, hắn tỉnh táo lại, lập tức vội vàng quay đầu lại quát lên: "Mau nấu thuốc, đứa bé mất thì mất, giữ A Khởi được rồi."

Người hầu cửa bị hắn quát sợ hết hồn, Phương lão cũng bị dọa cho giật mình, ngược lại nhìn hắn chằm chằm, gọi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Đại phu căn bản cũng không có nói Trương thị sẽ không ổn. Không bao lâu, thuốc liền được nấu tới. Mà lúc này, Trương Khởi cũng mở hai mắt ra.

Đôi mắt nàng, mặc dù ảm đạm, nhưng cũng bình tĩnh, điều này làm cho A Lục thở phào nhẹ nhõm, cũng làm cho Lan Lăng Vương trầm ổn xuống.

Cúi đầu, Trương Khởi nhìn nơi bụng mình, âm thầm suy nghĩ: đứa bé không còn rồi. . . . Hai ngày qua, nàng vẫn có cảm giác này, rồi sẽ mất đi đứa bé này. Quả nhiên.

Chỉ là như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Nơi này là phủ Lan Lăng vương, mình chỉ là một cơ thiếp bình thường, nơi này không phải là cố quốc của nàng, nàng không phải là người tự do. Nếu như không muốn sanh con ra không danh không phận, đi theo mình chịu tội, nếm tận gió sương khổ sở trên thế gian, thì không bằng không sinh. Như vậy rất tốt.

Chiều nay, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, Trương Khởi không nói gì, hắn cũng vẫn không nói gì.

. . . . . . Cho đến bỏ lỡ một khắc kia, hắn mới biết mình từng có một đứa bé. Đứa bé được hai tháng, là đã mang thai ở Nghi Dương sao?

Tại sao nàng ấy không cho hắn biết trước tiên? Không khóc lóc kể lể khổ cực với mình? Tiểu phụ nhân yếu ớt, mềm mại như vậy, cần gì một mình chịu đựng tất cả? Đúng rồi, nàng ấy muốn rời đi hắn, tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết chuyện có thai.

Nghĩ tới đây, một cơn tức giận vô danh kèm theo đau đớn xông vào trong lòng hắn, nhưng hắn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng và sắc mặt trắng như tờ giấy của Trương Khởi, thì ngọn lửa kia lại không phát ra được. Chẳng những không thể nổi giận, hắn còn phải nhẹ lời an ủi, chỉ sợ nàng mới vừa mất đứa bé sẽ có chút gì không ổn.

Trương Khởi dưỡng bệnh ước chừng bảy ngày.

Bảy ngày sau, nàng đã khôi phục như xưa. Dù sao, nàng còn trẻ, dù sao, đứa bé còn quá nhỏ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho thân thể nàng.

Trong bảy ngày qua, xảy ra một chuyện, đầu tiên, Lan Lăng Vương bị thu hồi binh quyền, thành một tôn thất nhàn tản. Tiếp theo, bệ hạ ở trong một lần triều hội, đã khiển trách Lan Lăng Vương một trận dữ dội. Trận mắng đó làm cho hướng gió thổi theo, trong khoảng thời gian ngắn, phủ Lan Lăng vương vốn không có bao nhiêu khách, hoàn toàn trở nên có thể giăng lưới bắt chim trước cửa.

Ngày đó, ánh mặt trời lập lòe chiếu sáng cả vùng đất, hoa đào trong viện đã điêu linh, tỉ mỉ tìm kiếm, còn có thể thấy trái cây nho nhỏ kết ở đầu cành.

Chính là lúc ánh sáng rực rỡ.

Trương Khởi khôi phục như xưa, đạp bước chân nhẹ nhàng, đi về phía Lan Lăng vương đang suy nghĩ một bàn cờ dang dở.

Không bao lâu, nàng liền tới phía sau hắn, đưa tay che mắt của hắn, nàng mềm mại nói: "Đoán xem ta là ai"

Lan Lăng Vương nhếch khóe miệng, hắn tự tay kéo tay nhỏ của nàng xuống, vô lực nói: "Nàng nha" rồi vươn tay ôm nàng vào ngực, hắn dịu

dàng hôn lên chóp mũi của nàng, hỏi:

“Hôm nay có khó chịu không?”

“Không có.”

“Vậy A Lực đâu? Sao mỗi ngày không thấy bóng dáng?”

Trương Khởi dựa vào hắn, nhẹ giọng nói: “Ta bảo nàng ấy lấy ít lương thảo vải vóc trong kho hàng, đi cho các dân chạy nạn, để tiêu tan tội nghiệt cho ta.” Đứa bé bị mất, có câu nói, là do cha mẹ có tội, vì vậy Trương Khởi mới nói thế.

Môi Lan Lăng Vương giật giật, cuối cùng cưng chiều hôn lên giữa trán nàng, thì thầm nói: “Tùy nàng.”

Trương Khởi thích sự cưng chiều của hắn, lập tức, nàng ngọt ngào hôn vào khóe môi hắn.

Đưa ra hai cánh tay, nàng ôm cổ của hắn, lười biếng nói: “Trường Cung.”

“Uh.”

“Ta có biện pháp khiến bệ hạ trả binh quyền lại cho chàng.”

“Cái gì?”

Lan Lăng Vương cúi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng. Thế gian này, vì sắc đẹp không cần giang sơn tất nhiên tốt đẹp, nhưng nam nhi trong thiên hạ, có ai không khát vọng kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ? Mặc dù Lan Lăng Vương mới giao binh quyền ra mấy ngày nhưng trong lòng, không khỏi có chút trống rỗng.

Nhưng hắn không tin, Trương Khởi thật có biện pháp giúp hắn lấy binh quyền về. Lần đầu tiên nàng giúp hắn lấy binh quyền về, mặc dù hắn than thở, nhưng ít nhiều vẫn trong dự liệu. Hiện tại cục diện này, chẳng lẽ nàng cũng có cách phá được?

Hắn không tin.

Trương Khởi vuốt ve cổ áo hắn, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười nhàn nhạt, nàng nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Lời đồn đãi từ Chu: nước Tề quốc không có ai nối nghiệp. Hai vị đại tướng Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều theo Cao Hoan giành chính quyền hiện đã già, nước Tề không còn người tài nào trẻ tuổi, có thể trợ giúp Tề trấn áp giang sơn tươi đẹp. Qua tới mười năm, chờ Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều chết đi, Chu đánh Tề thành như chẻ tre, giành được Nghiệp thành, đánh bại Tấn Dương, cũng chẳng qua nửa năm.”

Lan Lăng Vương ngây dại, hắn ngạc nhiên nhìn Trương Khởi.

Trương Khởi ngước mắt, cười nói tự nhiên nhìn hắn, hít lỗ mũi, biểu lộ ra khá là dí dỏm nói: “Trường Cung, cuốn lấy Nghiệp và Tấn Dương, đến nỗi dân chúng nước Tề không ai không biết, không ai không hiểu. Vậy thì bệ hạ cũng được, Thái hậu cũng được, còn có thể dễ dàng đoạt binh quyền của chàng sao? Cả triều đình, người có tài nguyên soái, dễ tìm vậy sao? Chẳng lẽ Trường Cung của ta, dù là chó mèo tùy tiện cũng có thể dễ dàng thay thế hay sao?”

Kế sách này thật ra thì rất đơn giản, người của Lan Lăng Vương không nghĩ tới mà nàng nghĩ tới, cũng chỉ bởi vì nàng biết rõ người nam nhân trước mắt này, là danh tướng duy nhất có thể sóng vai với Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều.

Người tài ở nước Tề, bỏ hắn đi thì còn ai?

Lời Trương Khởi nói, nhắc nhở Lan Lăng Vương, hắn cúi đầu suy nghĩ.

So với hai vị lão tướng, thứ nhất hắn trẻ tuổi, thứ hai hắn là người của hoàng tộc Cao thị, thứ ba hắn là người có đặc tính, đặc tính của hắn chính là si mê nữ sắc, không hề có dã tâm với việc xưng vương thành đế.

Hắn vốn đã hiển lộ ra thiên tài về mặt quân sự, hợp lại ba ưu thế này, còn có lời đồn đãi được truyền ra, thì còn có người trên nào bận tâm sự ngang ngược càn rỡ của hắn?

Cặp mắt Lan Lăng Vương bỗng dưng sáng choang nhìn về phía Trương Khởi.

Phụ nhân trong ngực này, luôn ở lúc hắn tưởng đã hiểu nàng thấu đáo thì lại lộ ra việc khiến hai mắt hắn sáng lên. Phụ nhân trong ngực này, mặt mày như vẻ, mềm mại đáng yêu tận xương, lại thân thiết động lòng người, dù khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung....Nàng còn thông tuệ, rất là thông tuệ, trong tất cả phụ nhân đời này hắn biết, không có ai vượt qua được nàng.

Bất tri bất giác, hai cánh tay hắn buộc chặt, cười ha hả nói: “Hay!”

Hắn cúi đầu, hôn một cái ở trên bờ môi của nàng, lại cười nói: “Kế hay.”

Lung tung hôn nàng, hắn đột nhiên hỏi: “A Khởi, nàng hiến kế hay vậy, có gì cầu không?”

Lan Lăng Vương mỉm cười nhìn nàng.

“Có” Trương Khởi bĩu môi, oán giận nói: “Ta buồn bực đến độ sắp nổi mốc rồi, muốn thường xuyên ra phủ đi dạo. Chàng phải đồng ý.”

Nói xong, nàng ngước hai mắt long lanh yên lặng nhìn hắn. Rõ ràng là vẫn yêu kiều, mềm mại đáng yêu, nhưng không biết sao, hắn lại cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn, ít đi mấy phần lưu luyến si mê và ngọt ngào vui mừng trong những ngày qua, mà nhiều hơn mấy phần lành lạnh.

Đôi tròng mắt này, quá mức trắng đen rõ ràng, không linh động như nước, mà nhộn nhạo một loại lành lạnh, vô dục vô cầu. Đột nhiên Lan Lăng Vương ngẩng ra, nàng đối với hắn đã vô dục vô cầu rồi sao?

Nàng dâng kế sách hay vậy cho hắn, tại sao cũng là vô dục vô cầu, là nàng đã buông tay, không còn thương hắn nữa sao? Nàng có đứa bé của bọn họ, cũng chưa từng nói cho hắn biết.....

Đột nhiên, tình cảnh ngày đó nghe được nàng muốn gả cho Tiêu Mạc, và vẻ trống trải hoảng hốt khi nhìn thấy Trương Khởi bên ngoài cửa cung, lại nổi lên trong đầu của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện