|
“Nhưng tớ thấy lễ nữ sinh thật là một suy nghĩ ngây thơ, cũng đâu phải tiểu học.” Lâm Dật Phi chống cằm, chọt chọt nui trong chén.
“Nói rất đúng, cuối cùng thì cậu và tôi cũng có điểm chung. Hơn nữa nữ sinh của Ghosn rất nhàm chán.”
Tiếng nói trào phúng khiến Lâm Dật Phi quay đầu, quả nhiên là Rex, Lily và Nova một trái một phải ôm hai bên cánh tay hắn.
“Rex, thật ra cậu có thể nói thẳng là do mình cũng bị chọn, nên cảm thấy phiền phức.” Lily cười chạm nhẹ lên mũi Rex.
“Hơn nữa cậu có biết, nữ sinh trưởng thành thật sự sẽ không tham gia tiết mục ngây thơ như vậy, nên nữ sinh chiến thắng đi với cậu không phải là loại cậu thích.” Nova bổ sung.
“Đúng vậy.”
Rex nghênh ngang mà đi, để lại Lâm Dật Phi đầu đầy hắc tuyến.
“Lily và Nova, rốt cuộc ai mới là bạn gái của Rex?” Lâm Dật Phi cảm thấy khó hiểu ở điểm này, “Hay là ba người đều là bạn trai bạn gái của nhau?”
Katherine liếc mắt xem thường, “Lily và Nova là em ruột của Rex.”
“Katherine, tớ muốn đặt cho cậu một biệt danh.”
“Biệt danh gì?”
“Bà tám sau giờ học.”
Lúc Lâm Dật Phi trở về ký túc xá thì Chris đang đọc báo. Đề tài anh xem luôn rất rộng, từ văn học đến khoa học tự nhiên thậm chí còn có các tri thức liên quan đến tài chính.
Đặt bữa tối đã được bao bọc cẩn thận lên bàn Chris, Lâm Dật Phi không nhịn được hỏi: “Cậu có thể nói cho tớ biết vì sao cậu giận tớ không?”
“Không thể.” Chris buông báo xuống, thản nhiên ăn bữa tối.
“… Vậy bây giờ cậu còn giận không?”
“Không.”
“…”
“Bởi vì giận cậu là một chuyện không có chút ý nghĩa nào.”
Lâm Dật Phi mờ mịt.
Thứ sáu là trận quyết đấu giữa Chris và Rex. Lần trước chưa phân được thắng bại, lúc này sẽ được công bố.
Trận đấu này như một trận liều mạng chém giết.
Lâm Dật Phi nhíu mày, cậu cảm thấy Chris đang sôi trào, có ham muốn chém chết dáng vẻ bệ vệ của đối phương.
“Hai người bọn họ có thù oán sao?” Katherine nhỏ giọng hỏi Lâm Dật Phi.
“Không có…”
Tấn công và phòng thủ của Chris luôn rất điêu luyện, mỗi một đường kiếm đều như chặt đứt đối thủ làm đôi, sau khi đối thủ đỡ được rồi, không cho hắn thời gian thở dốc đã lập tức bổ thêm một kiếm. Công kích của anh rất kiêu ngạo, không biết vô tình hay cố ý mà đều bổ vào cùng một chỗ, khiến cho tim khán giả đập liên hồi.
Rex bình tĩnh chặn các công kích của Chris, ngay cả phản kích cũng thật cẩn thận. Đặc biệt là động tác giả, biến hóa hợp lý lại nhanh chóng, nhanh trong chớp mắt. Mà bởi vì Chris tập trung tất cả vào tấn công, nên Rex liên tiếp tìm được cơ hội đột phá tuyến phòng thủ của anh.
Hiệp một kết thúc, Chris chỉ đứng tại chỗ, như một con sói cô độc. Lâm Dật Phi rất muốn tiến đến hỏi rốt cuộc anh bị gì, nhưng lại bởi vì áp suất trên sân đấu mà không biết phải làm thế nào để đến gần.
Chỉ hy vọng hiệp tiếp theo anh có thể tỉnh táo lại, tuy động tác giả của Rex rất có trình độ, nhưng với năng lực phản ứng của Chris, không phải không có khả năng đối phó.
Hiệp tiếp theo, sự điên cuồng của Chris càng tăng thêm. Anh lui về phía sau phòng thủ chớp lấy cơ hội phản công nhưng lại làm ra một sai lầm trí mạng. Động tác phản công yêu cầu phải vừa đúng, nhưng bởi vì sức bổ xuống quá lớn cần nâng cao kiếm đã lộ ra một sơ hở, nháy mắt bị Rex nắm lại quyền chủ động, sau đó những công kích phản công của anh lập tức bị ngăn chặn.
Lâm Dật Phi rất muốn lớn tiếng hô, Chris rốt cuộc cậu đang phát điên cái gì!
Cứ nhìn công kích hỗn loạn của Chris, phòng thủ cũng không vững, tuy vẫn chỉ cần kiếm đầu tiên đã khiến Rex phải liên tục lui về phía sau, nhưng lại luôn bị Rex bình tĩnh phản công. Tấn công của Rex cũng không yếu, đấu kiếm muốn phản công phải biết chớp lấy thời cơ và chuyển biến nhịp, nhưng Lâm Dật Phi tin, lấy sức phán đoán của Chris, sao có thể không phát hiện ra chứ? Kết quả khiến Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự đoán. Chris thua Rex với tỉ số 12 với 15.
Lúc trận đấu chấm dứt, Rex cởi mặt nạ bảo hộ của mình xuống, sau đó hung hăng trừng Chris.
“Đầu của cậu đang suy nghĩ cái gì!”
“Không có gì.”
“Cậu muốn giết tôi, hay muốn thắng tôi?” Rex cao giọng nói, đôi mắt hoa đào tràn đầy khí thế.
“Giết anh.” Chris quay đầu ra khỏi đấu kiếm quán.
Mọi người khe khẽ nghị luận, Ben muốn đuổi theo nhưng huấn luyện viên đã giữ lại hắn.
“Nó hẳn là có tâm sự, để nó một mình đi.”
Lâm Dật Phi đuổi theo.
Chris bước nhanh vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn, rửa mặt.
“Sao vậy?” Lâm Dật Phi hỏi.
Chris không trả lời.
“Vừa rồi xúc động như vậy, không giống cậu chút nào.”
Chris đứng thẳng người, nhìn Lâm Dật Phi trong gương, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Từ lúc cậu đi vào đấu kiếm quán, anh ta luôn nhìn cậu.”
“Anh ta? Ai?”
“Rex Grey.”
“Anh ta ghét tớ như vậy sao?” Lâm Dật Phi suy nghĩ nửa ngày mới tổng kết ra lí do này. Rex thích Chris, mà Chris lúc nào cũng ở cạnh mình, nên Rex…
“Cậu có biết đầu cậu chứa cái gì không?” Chris xoay người dựa vào bồn, dùng giọng điệu dữ tợn hỏi Lâm Dật Phi.
“Là nước, cậu nói mà.”
Chris sửng sốt hai giây, đột nhiên ôm Lâm Dật Phi hôn điên cuồng.
Điều này khiến Lâm Dật Phi suýt té xỉu, nơi này là nhà vệ sinh, lúc nào cũng sẽ có người đi vào, rốt cuộc Chris đang phát điên cái gì!
Lâm Dật Phi dùng hết sức đẩy Chris ra, theo bản năng chạy ra nhà vệ sinh, đối phương lại cầm chặt cánh tay cậu, kéo cậu vào một phòng gần đó.
Cửa “lạch cạch” một tiếng bị khóa lại, Lâm Dật Phi ngồi trên bồn cầu, ngẩng đầu nhìn Chris đứng trước mặt, bỗng cảm thấy hơi buồn bực.
“Rốt cuộc cậu tức giận chuyện gì? Nếu tên phong lưu Rex kia thích cậu, vậy mấy trận tiếp theo cậu đánh thắng anh ta là được rồi! Cậu là một tên con trai sao lại sợ người khác thích mình chứ!” Lâm Dật Phi vừa muốn đứng lên, Chris đã cắn lên môi dưới của cậu, đau đến khiến cậu không thể thốt ra thêm một tiếng nào.
Giờ phút này Lâm Dật Phi thật sự tức giận, thậm chí muốn bỏ mặc đối phương.
Nhưng Chris lại rất cứng đầu, khóa chặt hai tay cậu ra sau, giữ nguyên tư thế đó mà ôm chặt, không để lại chút khe hở nào hôn lên môi cậu.
Đầu Lâm Dật Phi ngửa ra sau, nhưng vẫn không thể tránh nỗi những đợt tấn công mãnh liệt của Chris.
Bên ngoài, các bạn trong cùng đội bội kiếm đang nói chuyện với nhau, đề tài là trận đấu khi nãy.
Mà sự điên cuồng của Chris dần bình ổn lại, anh dường như cảm thấy có lỗi với hành vi thô bạo lúc nãy của mình, hôn nhẹ lên phần môi dưới bị cắn đau của cậu, sau đó hôn lên tai cậu, Lâm Dật Phi còn đang giận dữ, không ngừng né tránh, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe: “Cậu cút ngay cho tớ.”
Nhưng Chris vẫn không buông hai tay Lâm Dật Phi, hôn lên mắt cậu, đầu lưỡi lưu luyến trên mí mắt.
Lâm Dật Phi tựa như một cú đấm vào nệm êm, không thể tức giận được.
“Cậu nghe cho kỹ, lần sau cậu còn dám vô duyên vô cớ tức giận với tớ, tớ thề sẽ không để ý đến cậu nữa.”
Chris chậm rãi buông tay Lâm Dật Phi ra, ôm cậu thật tự nhiên. Qua rất lâu, cho đến tận khi nhà vệ sinh lần thứ hai yên tĩnh trở lại, Lâm Dật Phi mới mở cửa ra ngoài.
Kết quả của trận đấu lúc nãy, cũng đã khiến cho huấn luyện viên Smith xác định danh sách thành viên tham gia thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn thể. Thi đấu đoàn thể, người đầu tiên là Ben, thứ hai là Lâm Dật Phi, vị trí thứ ba quan trọng nhất giao cho Rex, dự bị là một nam sinh lớp mười hai. Hai người thi cá nhân là Rex và Chris.
Nghe xong, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng có thể thở ra một hơi, tuy Chris thua, nhưng vẫn đứng thứ hai, vẫn có thể đại diện cho toàn trường đi thi đấu.
Hiện tại đã không còn chuyện gì khiến Lâm Dật Phi phiền lòng, ngoài tiết giải phẫu sinh học cuối tuần, bọn họ phải tự tay giải phẫu con thỏ, điều này khiến Lâm Dật Phi cảm thấy có hơi ghê tởm. Nhưng cũng may có Chris, nghĩ đến đây Lâm Dật Phi đột nhiên thoải mái hẳn lên.
Phòng thí nghiệm sinh học của Ghosn rất chính quy, gạch men sứ được lau rửa đến trắng toát sáng bóng, khiến Lâm Dật Phi thấy hơi lạnh lẽo. Không khí tràn ngập hương vị của formalin.
Trên bàn giảng viên được đặt một con thỏ đã bị gây mê. Lâm Dật Phi nhìn từ xa mà quên cả bước đi như thế nào.
“Đừng sợ.” Chris kéo tay Lâm Dật Phi, chọn một chỗ ngồi xuống.
Lúc này Lâm Dật Phi mới biết không phải ai cũng giải phẫu, mà là giảng viên làm xong sẽ cho sinh viên xem, nhưng mấy thứ nội tạng không máu thì là thịt có gì đẹp chứ?
Giảng viên đứng trên bục truyền đạt tri thức, mọi người phía dưới nghiêm túc ghi chép.
Sau đó đến lúc giải phẫu, thao tác của giảng viên khiến một số sinh viên vươn đầu lên, dường như rất muốn nhìn kỹ. Lâm Dật Phi không tò mò gì với mấy chuyện máu me, tuy cậu không ngừng an ủi thịt mà mình thường ăn toàn là do giết động vật mới có được.
Cậu hơi quay đầu, thấy Jenny cười nhìn mình, theo hình dáng phát âm miệng của nàng thì tựa như đang nói “Cậu sợ?”
Lâm Dật Phi không để ý nàng.
Tới thời điểm quan sát, tất cả các sinh viên chia thành một nhóm bốn năm người đi lên vây quanh bàn giãi phẩu, tỉ mỉ nghe giảng viên nói.
Lâm Dật Phi không muốn nhìn.
“Đừng sợ, con thỏ đó sẽ không chết. Trường không cho phép lấy bất kỳ lí do gì để tàn sát động vật thí nghiệm, cậu yên tâm.” Chris nhỏ giọng nói với Lâm Dật Phi.
“Tớ… biểu hiện rõ như vậy sao?”
Dưới bàn thí nghiệm, Chris nắm tay Lâm Dật Phi, “Tay cậu rất lạnh.”
Khi tiết học kết thúc, mọi người ra khỏi phòng học đi đến phòng của tiết học khác, nào ngờ Jenny đi tới, vỗ vai Lâm Dật Phi nói: “Cuối tuần này mọi người sẽ đi xem <Tử thần vùng Texas>, cùng đi nào.”
“Vì sao tớ phải đi xem loại phim nhàm chán này?” Lâm Dật Phi nhún vai, cậu không có hứng thú đối với các loại phim điện ảnh có nội dung giết chóc tàn bạo này.
“A, tớ biết rồi, cậu ngay cả giãi phẩu con thỏ cũng không dám xem. Bỏ đi, đồ thỏ đế.” Jenny nháy mắt với một cô gái khác, đối phương lộ ra vẻ mặt thất vọng, Lâm Dật Phi lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn Jenny đã cá cược với cô nàng đó.
“Bỏ đi, dù sao cuối tuần cũng không có chuyện gì làm, xem thì xem!” Lâm Dật Phi cười bước qua người Jenny.
“Có muốn tớ đi cùng cậu không?” Chris hỏi.
“Không cần! Không phải chỉ là <Tử thần vùng Texas> thôi sao?” Lâm Dật Phi nhún vai, bộ phim đó cậu đã từng xem qua, ngoài tiếng thét chói tai làm người ta sợ hãi thì nội dung phải nói là rất nhàm chán, còn thua cả phim ma của Nhật Bản và Hàn Quốc! Hơn nữa quan trọng nhất là, loại phim ảnh này không thích hợp với sở thích của Chris.
“Tớ phải đến thư viện tra một ít tư liệu, tối ở ký túc xá gặp.”
“Được.”
Xem phim mà các sinh viên nói không phải đến rạp chiếu phim, chỉ là mua DVD rồi chiếu lên màn hình lớn cho mọi người xem mà thôi, nhờ âm thanh lớn rõ, nên hiệu quả cũng giống với đi rạp chiếu phim. Chỉ tiếc không có bắp rang, để cam đoan rằng từng bậc thang, từng lớp học đều sạch sẽ, thì ngoài đồ uống ra không được mang bất kỳ thức ăn gì vào.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Dật Phi đi đến cửa phòng, liền thấy Jenny đang đứng đó chờ. Nàng cười thật tươi, nhẹ nhàng nói: “Tớ cho rằng cậu không dám đến!”
“Cậu nghĩ tớ sợ cái cưa của tử thần? Hay là sợ tử thần?” Lâm Dật Phi nhếch môi.
“Ưm, cậu sợ Chris.” Jenny nhún vai, “Tớ phát hiện sau khi cậu nhận lời mời của người khác, luôn theo bản năng nhìn cậu ấy, cho đến khi cậu ấy nói gì đó hoặc không tỏ thái độ chán ghét nào, cậu mới an tâm.”
“Nào có như vậy?” Lâm Dật Phi suy nghĩ mình có nên sửa cái thói quen đáng ghét này không, hơn nữa mình muốn làm gì sao cần phải có sự cho phép của Chris chứ.
Nhưng lúc này, Lâm Dật Phi thoáng hiểu được, không phải Jenny cảm thấy cậu nhát gan, mà là dùng phương pháp ngu ngốc này để cậu nhận lời đến xem phim.
Mọi người xếp hàng đi vào rồi ngồi xuống, Lâm Dật Phi và Jenny ngồi không bao lâu, thì tất cả đèn phòng đều bị tắt.
“Tớ nghĩ đại đa số nữ sinh đều thích Chris.” Lâm Dật Phi nhẹ giọng nói.
Danh sách chương