Hơn 8 giờ tối, bệnh viện nhân dân khu Hưng Lập đã sáng đèn.

Trong phòng bệnh, hai vợ chồng Vương Quyên dựa vào tường đứng ở một bên giường bệnh, không nhúc nhích cũng dám lên tiếng, hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trên giường không chớp mắt, sợ chớp mắt một cái thì con gái mình tìm kiếm vất vả suốt 6 lại biến mất.

Giang Ly đứng cách một khoảng ở cuối giường, còn Tô Ngôn thì được Tịch Huyên cho phép ngồi bên cạnh giường.

“Nếu em thấy còn muốn nghỉ ngơi thì thật sự không cần miễn cưỡng chính mình, bọn chị có thể chờ.” Tô Ngôn nói, biểu hiện tinh thần của cô gái trước mặt đã trở lại trạng thái bình thường, có thể tiếp nhận trả lời hầu hết các vấn đề của cảnh sát, nhưng thật ra vẫn nên để bác sĩ đến đánh giá lại, lỡ như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không biết phải làm sao.

Tịch Huyên nặng nề gật đầu: “Em thật sự có thể.” Cô ấy dường như nhìn ra Giang Ly và Tô Ngôn cũng đang e dè, bèn nhìn về phía ba mẹ mình.

Tịch Hoành Nghĩa vội vàng vỗ ngực đứng thẳng người: “Nó nói có thể thì là có thể, chúng tôi đều ở đây, xem như đã có người giám hộ rồi! Bé con nhà tôi từ xưa đến nay nhất định sẽ không làm chuyện gì vượt quá khả năng, hai vị cảnh sát nhất định phải tin nó!” Nói xong ông ta còn lộ ra vẻ mặt tự hào, trong lòng vợ chồng họ, dù con gái 6 năm nay không lớn lên bên mình nhưng vẫn luôn tự lập, xưa nay đều không cần họ quá quan tâm chăm sóc. Giờ có thể lành lặn, khoẻ mạnh trở về cũng đã là một chuyện đáng mừng rồi, 6 năm xảy ra chuyện gì đều không quan trọng nữa, những ngày tháng sau này họ nhất định sẽ bù đắp lại cho con gái mình, chỉ mong đời này không còn gì để tiếc nuối nữa.

“Tốt lắm.” Tô Ngôn hít sâu một hơi, bắt đầu cuộc hỏi ý nằm ngoài kế hoạch: “Em còn nhớ tình huống cụ thể hôm mình mất tích không?”

“Hôm mất tích…” Ánh mắt Tịch Huyên bắt đầu trở nên mông lung, giống như đang rơi vào hồi ức: “Hôm đó em nhớ là một ngày trời mưa, sau khi tan học, em như bình thường đi về nhà cùng bạn cùng lớp, lúc chuẩn bị về…”

“Bạn cùng lớp? Tên là gì?”

“Đàm Phương.” Tịch Huyên không suy nghĩ quá nhiều liền thốt ra: “Bọn em là bạn thân nhất.”

Tô Ngôn hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, gật đầu ra hiệu người trên giường nói tiếp.

“Bọn em cùng nhau ra tới cổng trường, lúc đang chuẩn bị đi về thì bạn ấy nói muốn mua tàu hủ da* ven đường ăn.” Ánh mắt Tịch Huyên loé lên, cảm xúc không rõ ràng: “Bọn em thường xuyên ăn tàu hủ trộn của dì bán ven đường, kết quả hôm đó lúc bọn em tìm đến dì đó, sắc mặt của bà ấy không tốt lắm, cúi người xuống giống như đang hết sức đau đớn. Bọn em liền hỏi dì bị sao vậy, dì nói đau bụng không chịu nổi nên muốn về nhà uống thuốc, nhưng giờ không đi được, còn xe đẩy thì phải làm sao bây giờ?”

(*) Là một loại tàu hủ có dạng sợi to.



Chuyện xảy ra tiếp theo người trong phòng đều có thể đoán ra được. Người dì bình thường hiền lành, tốt bụng, hay làm ra những món ăn vặt ngon lành lại bị bệnh, hai bé gái 12 13 tuổi đang ở độ tuổi cực kỳ lương thiện chắc chắn sẽ thấy thông cảm, quyết định thế nào cũng không nghĩ suy nghĩ quá nhiều.

“Hai tụi em quyết định đưa dì ấy về nhà sao?” Tô Ngôn hỏi.

“Đúng vậy, Đàm Phương đề nghị như thế, lúc đầu em cũng hơi do dự, nhưng dì luôn miệng cảm ơn bọn em, nói nhà dì cách đó không xa, là cái nhà ngay bên kia, bình thường hai bọn em cũng thỉnh thoảng đi tắt qua ngang nhà đó nên nghĩ bụng không sao, cũng tiện đường.” Tịch Huyên nói tới đây đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại: “Bọn em đưa dì ấy vào trong căn nhà đó, cổng nhà có khắc hoa, bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ cảm giác trên tay mình lúc đó…”

“Lạnh lẽo… như băng… Bằng sắt…”

Cái ghế dưới mông Tô Ngôn đụng vào trên giường bệnh phát ra tiếng vang lanh lảnh, tiếng động này làm Tịch Huyên miễn cưỡng tỉnh dậy từ ký ức, cô ấy định thần lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương, thoáng thở ra nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Em và Đàm Phương bước vào trong sân, dì kia giống như đã hết đau bụng, còn bảo bọn em vào nhà ngồi một lúc. Lúc đó em đã cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng kéo cậu ấy chạy ra phía cửa ra vào, nhưng dì kia lại vươn tay kéo bọn em lại. Em bị doạ nên hét to một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt của dì liền thay đổi. Đúng lúc này, từ phòng nhỏ bên cạnh bỗng có 2 người đàn ông lao ra, lập tức bắt được em và Đàm Phương, bịt kín miệng bọn em lại không cho la hét.”

Cô ấy đưa tay phải lên nhẹ nhàng ấn vào cổ mình: “Em thấy rất khó thở, dùng sức vùng vẫy tay chân, nhưng sức lực của người đàn ông đó quá mạnh, em căn bản không vùng ra nổi. Lúc giãy dụa, em nắm được tay nắm cửa bèn dùng hết sức túm lấy, mặc kệ hắn làm gì em cũng không buông tay.” Hai tay Tịch Huyên nắm chặt lại đặt trên đùi mình, cả người đều hơi run lên: “Người dì kia liền chạy đến nắm tay tay em, em thấy rất đau, nhưng vẫn không muốn buông ra. Thế mà cuối cùng em cũng không thể nào nắm tiếp được, cái nắm cửa từ từ thoát khỏi tay em… Nhưng lúc bọn em đang giằng co, cánh cửa kia đụng vào đầu của người đàn ông đang giữ Đàm Phương, hắn vô thức thả lỏng Đàm Phương ra! Cậu ấy lập tức khóc lóc chạy đi… Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên 3 người bọn họ đều sợ hãi, không ai chạy theo bắt cậu ấy mà lập tức đóng cửa lại. Sau đó…”

Cô ấy vô thức sờ lên cánh tay trái của mình: “Sau đó em bị họ kéo vào trong phòng, chỉ cảm thấy chỗ này rất đau, rồi không biết gì nữa.”

“…!!!” Vương Quyên bỗng vọt tới bên cạnh cô ấy, biểu cảm vừa kích động vừa giận dữ, thậm chí còn quên đi lời hứa sẽ không hù doạ con gái lúc đầu. Bà ta nắm lấy bả vai của Tịch Huyên: “Con nói hôm đó là Đàm Phương đi chung với con?”

Vẻ mặt Tịch Huyên mơ hồ.

Giang Ly và Tịch Hoành Nghĩa vội vàng tiến lên kéo Vương Quyên sang một bên, Vương Quyên không thể tin nổi: “Đàm Phương không có báo cảnh sát, các người có biết là nó không có báo cảnh sat không?” Như thể đang tìm kiếm sự đồng tình, bà ta không ngừng nhìn 2 người đàn ông đang kéo mình: “Chúng tôi… Tôi và ba nó đêm hôm ấy sau khi về nhà không thấy Tịch Huyên mới báo cảnh sát! Nhà của Đàm Phương đó cách nhà chúng tôi 2 toà, sáng sớm hôm sau tôi còn chạy sang hỏi, anh có biết mẹ nó nói thế nào không? Mẹ nó bảo Đàm Phương mấy ngày nay không có đi cùng Tiểu Huyên nhà chúng tôi, mấy ngày này đều là chị ta đến đón nó!”

“Lúc đó tôi còn tưởng rằng… còn tưởng rằng… là Tiểu Huyên nói dối, chơi với đứa bạn xấu nào nên mới mất tích… Ai mà biết có phải vì tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì mà bỏ nhà ra đi không… Ai mà biết chứ!!!” Bà ta ngồi sụp xuống đất, nghẹn ngào khóc rống lên: “Bọn họ tại sao không báo cảnh sát? Tại sao không nói thật với chúng tôi? Nếu chị ta báo cảnh sát thì Tiểu Huyên của chúng tôi có thể sẽ… sẽ không chịu khổ nhiều năm như vậy, hu hu hu…”

Giang Ly và Tô Ngôn nhìn nhau, thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống thế này. Tại sao người bạn cùng bị bắt cóc với Tịch Huyên lại lựa chọn im lặng, thật ra có rất nhiều cách giải thích, nhưng cuối cùng cũng chỉ dồn về hai chữ: Nhân tính.

Theo lý mà nói lúc ấy Đàm Phương cũng mới hơn 10 tuổi, gặp loại tình huống này ngoại trừ sợ hãi thì phản ứng đầu tiên là đi tìm ba mẹ, không thể có chuyện giấu diếm được. Còn về phần tại sao ba mẹ cô ta lựa chọn không báo cảnh sát, sau đó lại nói dối, chỉ có thể nói là vì thế giới người lớn quá phức tạp. Không chỉ có đúng sai, còn có cả sự ích kỉ.

Tịch Huyên rõ ràng rất hoang mang trước thông tin đột ngột này, chỉ theo bản năng hỏi lại: “Đàm Phương không báo cảnh sát ư?”

Giang Ly đang cúi xuống nhỏ giọng nói gì đó với Vương Quyên ngồi trên mặt đất, Tô Ngôn thở dài một tiếng, an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện em mất tích cảnh sát thành phố Lâm Sơn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nghi phạm, bọn chị sẽ tiến hành sắp xếp lại lời khai của em, giao những chứng cứ liên quan lại cho cơ quan công an ở đó tiếp tục điều tra.” Nói tới đây cô hơi dừng lại rồi mới hỏi tiếp: “Em có nhớ được gì liên quan đến diện mạo và tên của nghi phạm không?”

“Có thể… Nhưng em cũng không nhớ rõ lắm… Em có thể mơ hồ nhớ ra dáng vẻ của dì kia…” Tịch Huyên nhíu mày nhớ lại, sau đó bất lực lắc đầu, tự phủ định chính mình.

“Đừng sợ, hai ngày này bọn chị sẽ sắp xếp một hoạ sĩ mô phỏng tới, em không cần quá căng thẳng, việc mơ hồ nhớ được diên mạo cũng không quá quan trọng, chuyện này không ảnh hưởng đến phương hướng phá án của cảnh sát.”

Tịch Huyên đành phải mông lung khẽ gật đầu.

“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Ngôn tiếp tục hỏi.

“Sau đó… Em cảm thấy có một khoảng thời gian rất dài mình không nhớ được gì cả, chỉ biết họ mang em từ căn nhà đó đến một nơi nào không rõ. Trong đó thật sự rất ẩm ướt với hơi thối. Họ thường xuyên tiêm gì đó cho em nên em chỉ nằm ở đó, hiếm khi tỉnh táo, nếu có tỉnh lại cũng không nhìn rõ xung quanh là như thế nào được.” Tịch Huyên ôm đầu, vừa nói vừa hít thở thật sâu: “Nhưng em có thể cảm giác được chỗ đó còn có người khác, vì mỗi lần tỉnh dậy em đều nghe được tiếng hít thở, chắc chắn có người ở cùng với em, có lẽ họ cũng bị bắt đến đó!”

“Tốt, thả lỏng nào.” Tô Ngôn cầm lấy tay trái của cô gái, lòng bàn tay ấm áp của cô trái ngược hẳn với nắm tay lạnh buốt của đối phương, cô chầm chậm hướng dẫn Tịch Huyên điều chỉnh hô hấp, giúp cô ấy thả lỏng.

“Trong đó rất tôi, không thấy mặt trời nên em cũng không biết mình đã ở đó mấy ngày. Nhưng bỗng có một ngày em bị đưa vào trong một chiếc xe. Hình như là xe Jeep… Vì thế em cố mở mắt nhìn qua, mơ hồ nghe có người nói chuyện.” Tịch Huyên cúi đầu, dùng sức nắm ngược lại tay cô: “Lúc em khôi phục lại ý thức thì đã bị đưa đến một tầng hầm… Em vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình bị người ta nhốt trong một cái lồng, xung quanh còn rất nhiều cái giống như vậy, trong mỗi cái đều có một người…”

“Mọi người nói em đã mất tích 6 năm, vì thế em đã ở tầng hầm đó ròng rã 6 năm rồi, chưa từng nhìn thấy trời xanh, không được hít thở không khí trong lành bên ngoài, chưa từng được gặp ai khác ngoài những chị em trong lồng avà bọn cầm thú kia!!!” Vẻ mặt cô ấy hiện tại hết sức phức tạp, gống như căm hận, cũng giống như nghi ngờ: “Không phải… Bọn em không phải là người… Bọn em không phải là người…”

“Này!” Tô Ngôn bỗng lên giọng hét lớn một tiếng, thấy người trên giường giật mình sau đó mờ mịt nhìn mình mới nhẹ giọng: “Tịch Huyên, em thật sự rất lợi hại, mặc kệ bọn người đó đã tổn thương em thế nào, cuối cùng em cũng trốn ra được rồi không phải sao? Bây giờ em đã an toàn rồi, còn được gặp lại ba mẹ nữa, bọn chúng không thể khuất phục được em, cuộc chiến này em thắng rồi, lại còn là triệt để mà thắng.”

“Nói cho chị biết em làm sao mà trốn ra được đi?” Cô thấy đáy mắt của đối phương dần tỉnh táo trở lại mới tiếp tục hỏi ý.

“Hắn ta sơ suất … Tên súc sinh kia sơ suất… Mỗi người bọn em lúc đến đó đều có một cái tên mới, nếu bọn em không chịu nhận cái đó đó hoặc nhắc tới tên mình lúc trước thì sẽ bị trừng phát.” Cô gái không khỏi rùng mình một cái, “hình phạt” kia hiển nhiên là cực kì tàn nhẫn: “Em là người biết điều nhất nên trong nhiều người như thế, em rất ít khi bị phạt. Vì em nghe lời lại ngoan ngoãn nên đám súc sinh đó đều rất thích em, nhưng tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ bị thương. Cho đến cách đây không lâu… Em không nhớ rõ là bao lâu nữa, ở trong đó em căn bản không phân biệt được thời gian, có thể là 1 ngày, có thể là 1 tháng, cũng có thể là 1 năm.”

“Trong đám súc sinh đó có một người mới đến, hắn nói hắn rất thích em, vì thế em liền được hắn độc quyền, không cần tiếp những người khác.” Tịch Huyên hơi nghe đầu, nét mặt phức tạp: “Thủ đoạn của hắn hung ác hơn những tên súc sinh kia rất nhiều, em chưa từng bị đau nhiều đến vậy… Ngay lúc em cảm thấy mình không cầm cự được nữa thì hắn bỗng nhiên không đến trong một thời gian dài. Lúc hắn quay lại rõ ràng tâm trạng không tốt lắm, không nói một lời, chỉ hành hạ em một chút chứ không làm chuyện khác. Ngay lúc hắn đưa em về lại lồng, hắn đã quên khoá lại!”

Cô ấy bỗng nhìn về phía Tô Ngôn, đôi mắt sáng đến đáng sợ: “Mọi người có biết em chờ cơ hội này bao lâu rồi không… Trên đường em bị hắn đưa về lồng, nhìn qua cửa sổ thấy trời đã tối, lầu 2 lầu 3 đều không có động tĩnh gì, hôm đó rõ ràng là không có ai. Em bò ra từ trong lồng, thuận theo cầu thang đi lên… Ông lão gác đêm kia hẳn là đang thừa dịp lên lầu uống trộm rượu rồi. Có lẽ là nhờ ông Trời có mặt, tên súc sinh kia vừa mới đi khỏi, thậm chí còn không chưa khoá của ra vào, em chạy tới, đẩy cửa ra. Em không dám quay đầu, chỉ biết chạy, chạy mãi…”

“Được… Được rồi…” Tô Ngôn đứng dậy, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô gái không ngừng vung tay như đang chạy, dịu dàng dỗ dành: “Giờ đã không còn ai có thể tổn thương em được nữa rồi…”

Lúc này Vương Quyên và Tịch Hoành Nghĩa đã ôm nhau im lặng khóc, mặc dù Tịch Huyên không nói gì đến những chuyện mình đã phải trải qua, nhưng bằng sự tưởng tượng cũng đã đủ làm người ta thấy tuyệt vọng. Họ thậm chí còn không biết một cô gái rốt cuộc phải kiên cường đến mức nào mới có thể sống sót được trong hoàn cảnh đó. 6 năm nay, có lẽ cô ấy dựa vào sự mong chờ một ngày nào đó có thể gặp lại ba mẹ mình để làm động lực mà kiên trì nhẫn nhịn.

“Còn diện mạo của người đó…” Tô Ngôn do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng.

Tịch Huyên trong ngực cô lắc đầu: “Bọn họ đều mang mặt nạ, bọn em căn bản nhìn không thấy bộ dạng thật sự của họ.”

“Không sao…” Tô Ngôn rút một bàn tay móc điện thoại của mình ra, mở ra tấm ảnh hôm nay nhân lúc ông lão không chú ý chụp được: “Chỗ bọn em bị nhốt có phải là nơi này không?”

“…” Toàn thân Tịch Huyên lại bắt đầu không ngừng run rẩy, chỉ vội vàng liếc qua liền lập tức xoay đầu vùi vào trong ngực cô không muốn nhìn nữa, nặng nề gật đầu: “Chính là chỗ này! Cầu xin mọi người… Cứu họ… Cứu lấy bọn họ…”

“Yên tâm đi.”

Lúc Giang Ly xoay người đi ra phòng bệnh, Tô Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ kịp thấy bóng dáng đối phương vừa mới ra ngoài đã đặt điện thoại lên tai.

“Yên tâm đi.” Cô lặp lại, phát hiện bàn tay ôm eo mình lại siết chặt hơn một chút.



Ban đêm.

Giang Ly quậy một trận mới có thể khiến một đám người lãnh đạo cấp tốc phê duyệt lệnh khám xét, mấy chiếc xe cảnh sát đang nhanh chóng bao quanh toà nhà ở khu phát triển kia.

Sau khi nhấn chuông cửa, vẫn phải đợi một lúc lâu sau ông lão kia mới ra mở cửa, nhìn đám người trước cửa ra vào liền lập tức hoảng hốt: “Các người…”

“Cảnh sát phá án, xin ông phối hợp.” Thái Thành Tể trực tiếp lấy tờ lệnh khám xét ra chặn miệng ông lão.

Ngay sau đó một loạt người xông vào bên trong toà nhà “Thịnh Tửu Trang”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện