Nghe được Thang Thành có khả năng chạy, cô gái kia bị dọa đến hai tay tê dại, hai mắt đỏ hoe muốn khóc, liên tục lắc đầu: “Cái này cũng không trách được tôi, tôi không biết nói dối, hu hu…”

Hạng Dương thấy hơi đau đầu, anh ta chỉ có thể hạ giọng: “Không có trách cô, cô khóc cái gì?” Mặc dù anh ta đã cố gắng để “dịu dàng” hơn, nhưng một người đối diện với phạm nhân nhiều năm thì tất nhiên sát khí cũng đủ làm con gái người ta bị doạ phát khóc.

Chạy rồi? Tô Ngôn nhíu mày, trong lòng hiện lên vô số khả năng, cuối cùng cô nhìn về phía bà chủ: “Bà có biết nơi ở của Thang Thành không?”

“Chỗ ở… Chỗ ở…” Bà chủ sau khi nghe nói hắn chạy mất cũng có chút hoảng hốt, sợ công ty mình bị liên luỵ theo, nghe được câu hỏi của cô liền vội vàng đảo lật sổ ghi chép ra xem: “Để tiện cho nhân viên nên công ty chúng tôi có cung cấp chỗ ở, tôi nhớ anh ta cũng ở ký túc xá… Tìm được rồi! Là chỗ này.” Bà ta đẩy sổ ghi chép tới: “Tôi có thuê 2 gian phòng trong cư xá này, vì nhân viên chưa kết hôn chỉ có 7 người nên họ ở đây cũng tiện. Thang Thành chắc là sống ở toà nhà số 7, phòng 806.”

“Chìa khoá.” Tô Ngôn xoè tay ra.

Bà chủ lại vội vàng tìm trong ngăn kéo, rất lâu sau mới lấy ra một xâu chìa khoá: “Đều trong đây hết.”

“Anh Thái cùng hai người nữa ở lại đây sắp xếp cho bà chủ gọi tất cả nhân viên trở về, sau đó hỏi thăm hết.” Tô Ngôn quay đầu nói: “Anh Hạng và các đồng nghiệp đội kỹ thuật đi cùng tôi tới ký túc xá xem thử tình huống thế nào đi.” Mặc dù có khả năng 90% Thang Thành đã trốn ở chỗ khác vì ký túc xá nhiều người phức tạp, hoàn toàn không thích hợp làm chuyện gì thất thường, nhưng trước mắt chỉ có thể qua đó xem thử một chút, biết đâu có thể phát hiện ra manh mối gì khác.

“Được.”

Những người khác không có bất kì phản đối nào, vậy nên vài phút sau Tô Ngôn và một nhóm người đã đến dưới lầu toà nhà số 7 của cư xá rồi lên thang máy đến tầng 8, đi ra một hành lang dài loằng ngoằng. Lúc làng đại học mới được triển khai, đối tượng của các nhà đầu tư nhắm tới không phải là dân cư thường trú địa phương vì chỗ này dù sao cũng là vùng ngoại thành, người bản địa ít đến thảm thương; nhưng họ vẫn xây tiểu khu này thành nhà cao tầng, diện tích mỗi hộ cũng không quá lớn để cho sinh viên, giáo viên hay những người làm ăn xung quanh thuê.

Vì vậy chỗ này đa phần đều là những cặp đôi sinh viên hoặc bạn thân cùng thuê phòng, ngoài ra cũng có kiểu như công ty thuê làm ký túc xá cho nhân viên ở như Dị Vạn.

Bọn họ đi đến trước cửa phòng 806, Tô Ngôn nhìn Hạng Dương một cái, đối phương hiểu ý liền móc khẩu súng đang đeo ở thắt lưng ra, lúc này cô mới xoay chìa khoá chậm rãi mở cửa. Ngay khi hé một lối nhỏ thì một luồng không khí mang hương vị khó tả xộc thẳng vào mũi họ.

Cũng may họ đều là người đã trải đời nên chỉ hơi nhíu mày, không phản ứng gì đặc biệt.

Sau khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, Hạng Dương đứng ở cửa ra vào xác định tình hình an toàn trong phòng một chút. Căn phòng này diện tích không lớn, liếc mắt một cái đã có thể nhìn hết, ước chừng chỉ rộng khoảng 30, 40 mét vuông, có một phòng vệ sinh và một phòng bếp, đối diện cửa ra vào là 3 cái giường bằng sắt. Trong phòng này không có bất kỳ đồ vật trang trí gì, nền xi măng, mặt tường cũng chỉ là trát cái gì đó lên, thậm chí phòng vệ sinh và bếp còn không có cửa.

Tô Ngôn sau khi được Hạng Dương ra hiệu an toàn thì cũng đi vào, mùi hôi chua kia cũng rõ ràng hơn, mùi trong phòng vệ sinh, bếp và trên giường gần như trộn lẫn với nhau làm cô có cảm giác: Đúng là không biết gió từ phương nào thổi tới.

Cô thoáng nhìn Hạng Dương đầy ẩn ý, anh ta vội vàng xua tay mở miệng phủ nhận: “Này, em đừng có hiểu lầm đàn ông độc thân, chẳng phải cũng có nhiều người sạch sẽ sao?” Anh ta không vác nổi cái nồi* này đâu.

(*) Vác nồi (背锅): Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm.

Tô Ngôn chỉ nhướng mày, nhưng trong đáy mắt hiện ra vài ý cười.

Hạng Dương vội vàng đổi chủ đề, anh ta nhìn 3 cái giường sắt một chút rồi hắng giọng: “Nhìn bộ dạng này chắc là có 3 người ở, mỗi người một giường.” 3 cái giường đều trải ga, dưới gầm còn có một ít hành lý và đồ vệ sinh cá nhân, nhìn đều không khác nhau mấy: “Cũng không biết cái nào là giường của Thang Thành.” Nói xong anh ta mở bức ảnh tập thể nhân viên vừa rồi chụp trong công ty, phóng to người bà chủ xác nhận là Thang Thành ra nhìn một chút.

Người trong bức ảnh là một người rất bình thường, ngũ quan hoàn toàn không có gì đặc biệt, là kiểu người nếu lạc trong đám đông nhất định sẽ tìm không ra. Xét theo vóc dáng, cách ăn mặc hay tính cách đều ở mức trung bình, là hình tượng tội phạm hoàn hảo, không thu hút sự chú ý của người khác.

Tô Ngôn đứng giữa 3 cái giường kia trong giây lát, sau đó chỉ vào cái gần cửa sổ nói: “Cái này.”

Hạng Dương vẫy tay ra hiệu đồng nghiệp đội kỹ thuật tiến lên thu thập bằng chừng, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: “Sao em biết hay vậy?”

Tô Ngôn lấy tay đeo găng tay tháo chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đang trên trên thanh giường xuống, khẽ nói: “Sáng nay lúc tôi nhìn thấy hắn, hắn đang đội loại mũ này.” Mặc dù hoạ tiết không giống nhau lắm, nhưng kiểu dáng và màu sắc cực kỳ tương đồng.

“Hơn nữa, anh nghĩ kỹ lại đi, mặc dù hắn cố gắng để hoà nhập với cuộc sống tập thể như thế này, nhưng vẫn có một số hành vi theo bản năng bộc lộ sự khác biệt.” Cô chỉ vào đống đồ dưới gầm giường nói: “Từ thủ đoạn gây án của hắn có thể thấy đây là một người vô cùng có kế hoạch, dưới giường nhìn hỗn độn như thế nhưng trên thực chất mọi thứ đều được sắp xếp theo từng loại khác nhau, vật có công dụng khác nhau sẽ không để chung một chỗ. Còn có…” Cô đưa tay với lấy những mẩu giấy ghi chú trên chiếc hộp nhựa cạnh bàn, trên đó liệt kê vài đầu công việc, bên cạnh có vài con số, có lẽ là thời gian.

“Kiểu người như Thang Thành này chắc chắn là không thể chịu đựng được chuyện cuộc sống của mình vượt ra khỏi kế hoạch.” Cô cầm lấy tờ ghi chú, nghiêng đầu nói.

“Chậc, con hàng này hiện tại chạy mất rồi, cũng không biết có thể chạy đi đâu.” Hạng Dương sau khi nhìn thấy hết tất cả thì bất an trong lòng càng thêm mạnh mẽ: “Tôi gọi cho đội để điều tra một chút xem dưới danh nghĩa của hắn có nhà hay gì đó không, lỡ như…” nói tới đây anh ta trầm mặc không nói tiếp, quay người lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.

Tuy anh ta không nói nhưng Tô Ngôn cũng có thể hiểu được sự lo lắng đó, nhìn tình trạng của ký túc xá này thì chắc chắn không phải là nơi Thang Thành chọn để gây án, vậy địa điểm gây án thật sự là ở đâu? Mặc cho hắn giết nạn nhân sau khi bắt cóc hay là giam cầm họ thì cũng phải có một chỗ bí mật để hắn ta thoả mãn dục vọng của chính mình.

Nếu, giả sử có 1 vạn phần cơ hội hắn để cho 3 nạn nhân sống sót thì lúc này có lẽ cũng đang tìm cách để giải quyết họ. Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến tất cả các cảnh sát tham gia vụ án này thấy lo lắng, chuyện bọn họ có thể làm bây giờ cũng chỉ là tìm ra chứng cứ chắc chắn và bắt giữ hắn càng sớm càng tốt.

Hạng Dương không mấy lạc quan về chuyện tra ra được manh mối gì dưới tên của Thang Thành, với khả năng của một tên tội phạm giảo hoạt và trình độ phản trinh sát như thế, hắn sẽ không phạm phải một “sai lầm cấp thấp” như thế.

Lúc Hạng Dương quay vào thì thấy Tô Ngôn vẫn cầm tờ ghi chú trong tay, cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì. Anh ta bước tới nhìn kỹ chữ viết trên giấy, cắt tóc, giặt quần áo, mua xxx,… Chỉ là những việc lặt vặt hàng ngày, hoàn toàn không có gì đặc biệt, nhưng khiến người ta chỉ muốn thở dài rằng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chết thật đáng sợ, những chuyện linh tinh này mà hắn ta cũng liệt kê ra.

“Anh Hạng, tôi đi tìm Anh Thái một chuyến, ở đây giao cho anh!” Cô như chợt nhớ tới gì đó, Hạng Dương còn chưa kịp phản ứng thì thoáng một cái đã không thấy bóng cô nữa.

Đên khi Tô Ngôn chạy về cửa hàng của Dị Vạn thì bên trong đã đầy những anh giao hàng mặc đồng phục xanh đen, mặc dù trong phòng khá rộng nhưng đột ngột tập hợp nhiều người như vậy cũng hơi chật chội. Thái Thành Tể ở một bên đang định sắp xếp hỏi từng người, nhìn thấy cô vừa trở về thì hơi ngạc nhiên: “Em gái, sao em lại về đây rồi?”

“Tôi… Ờ… Tôi có vài chuyện muốn hỏi 2 người bạn cùng phòng của Thang Thành.” Tô Ngôn hơi thở gấp vì vừa chạy từ ngoài vào.

Bà chủ nghe vậy vội vàng kéo 2 người từ mười mấy người kia ra: “Cảnh sát, hai người này chính là bạn cùng phòng của Thang Thành, mọi người có gì cứ hỏi họ!” Nói xong còn trừng mắt cảnh cáo thức 2 người đó: “Biết gì thì nói đó, nếu các người giấu diếm là ảnh hưởng đến công ty thì đừng đến đây làm nữa, về nhà cùng gió Tây Bắc đi!”

2 người giao hàng quay mặt vào góc độ bà ta không nhìn thấy bĩu môi khinh thường, nhưng vẫn biết điều không cãi lại đối phương trước mặt nhiều người như vậy.

Tô Ngôn ra hiệu gọi 2 người ra quầy rồi đi thẳng vào vấn đề: “Bình thường quan hệ của hai người với Thang Thành thế nào? Có thường xuyên ngủ ở ngoài không?”

“Quan hệ cũng tạm được, đều ở chung với nhau, bình thường không có chuyện gì thì cùng ăn cơm, tán gẫu, chơi game.” Một người mảnh khảnh, da ngăm đen trả lời: “Cũng không thường xuyên ngủ bên ngoài, anh ta là người từ nơi khác đến, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà lại không có bạn gái, không về phòng ngủ thì còn ở đâu được?”

Trong lòng thầm ghi nhớ 2 thông tin mới, cô đập tấm giấy ghi chú kia lên quầy: “Hình như Thang Thành ngày 6 tháng nào cũng đi cắt tóc đúng không? Các người có biết tiệm cắt tóc anh ta thường đến không?”

“Cái này tôi biết!” Một người mpậ mạp khác chen lời vào: “Là một tiệm cắt tóc nhỏ ở thôn Thành Trung phía tây, tên là Lợi Hồng. Thật ra anh ta không đến đó mấy tháng rồi, lúc trước đều là đi cùng tôi sang tiệm cắt tóc đối diện, nhưng khoảng 4, 5 tháng trước anh ta nói xảy ra mâu thuẫn với thợ cắt tóc chỗ đó nên không đến đó nữa.”

“Vào ngày 16 hàng tháng anh ta đều giặt quần áo trong ký túc xá đúng không?” Tô Ngôn hỏi tiếp.

Người mập mạp gãi đầu một cái: “Ai mà để ý anh ta lúc nào giặt quần áo chứ… Tôi cũng không có sở thích đặc biệt như vậy.”

Cô lại chỉ vào dòng chữ ghi “ngày 26 hàng tháng đi ăn một bát súp cay*, nhưng 2 người đối diện vẫn lắc đầu không biết. Vì cái nghề này của họ nói thực sự là rất tự do, chỉ cần nhanh chóng giao xong hàng thì thời gian còn lại cũng không ai quản họ làm gì. Huống hồ nói trắng ra thì giữa bọn họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, chưa đến mức biết rõ sinh hoạt của nhau.

(*) Hồ lạt thang (胡辣汤): là bữa sáng truyền thống ở Hồ Nam, là món ăn truyền thống thường gặp trong bữa sáng của người dân tộc Hán, được chế biến từ nước canh xương hầm ninh với nhiều loại dược thảo trong thiên nhiên (dựa theo tỷ lệ) cộng với ớt và hạt tiêu mà thành.

Tô Ngôn nhét tờ giấy ghi chú vào trong túi áo, quay lại nói với Thái Thành Tể vẫn luôn đứng bên cạnh nghe: “Anh Thái, tôi nghĩ chúng ta cần phải đi xem thôn Thành Trung kia một chút.”

“Được, Hạng Dương vừa mới cho điều tra chỗ ở dưới tên của Thang Thành, thuê hay mua gì cũng đều không có.” Thái Thành Tể thở dài: “Nhưng hôm nay người chúng ta mang theo không nhiều, giờ tôi sẽ gọi điện về cục để điều người trong đồn cảnh sát tới cho em, em và tiểu Đinh xuất phát trước tới thôn Thành Trung đi, tôi nghĩ lúc em tới đó thì họ cũng đến rồi.”

“Vâng, cảm ơn anh Thái.” Tô Ngôn nói cảm ơn xong thì đi về phía một cảnh sát cao gầy đang vẫy tay, hai người cùng lái xe đi đến thôn Thành Trung.

Thôn Thành Trung cách làng đại học không xa, lái xe chưa đến 10 phút. Dù là thôn trong thành phố nhưng so với nội thành vẫn hơi khác biệt, chí ít ở đây không phồn hoa được như vậy. Hầu hết những người sống trong làng đều là công nhân tạm trú vào để làm việc cho các công trình trường học, cả thôn âm u và không mấy sạch sẽ lắm.

Hai người dừng xe ở ven con đường vào thôn, Đinh Khải Nhạc nhìn quanh trái phải vài lần: “Anh Thái nói người của đồn cảnh sát không biết khi nào mới đến, hay chúng ta chờ ở đây nhé?” Anh ta lớn hơn Tô Ngôn vài tuổi, nhưng cũng không dám xem thường đối phương, vụ án thôn Đại An lúc trước cô gái này đóng góp bao nhiêu trong lòng người đội chuyên án đều rõ, nên lúc này nói chuyện rất khách sao.

Tô Ngôn nhìn xung quanh một lần sau đó chỉ vào đầu đường phía trước không xa nói: “Tiệm cắt tóc lúc nãy họ nói hình như là chỗ kia, vậy anh ở đây chờ tin của anh Thái một chút đi, tôi đi qua đó xem một chút.”

Đinh Khải Nhạc cũng không phản đối, yên tâm đứng cạnh xe chờ người của đồn cảnh sát tới.

Đi về phía trước một chút đã thấy một lối rẽ, Tô Ngôn đi vào khoảng 50, 60 mét nữa thì thấy một một cái bảng hiểu đèn LED treo cạnh cửa một căn nhà, trên đó ghi mấy chữ “Tiệm cắt tóc Lợi Hồng”. Qua cửa kính trong suốt thấy được trong tiệm rất nhỏ, chỉ có hai cái gương và hai cái ghế, lúc này cũng không có khách, vẻn vẹn chỉ có một người áo dây, quần đùi ngồi phe phẩy quạt bên tường.

Cô đẩy cửa kính đi vào, đôi mắt đang khép hờ của chị gái kìa vội vàng mở ra, trên mặt cũng nở nụ cười tươi rói: “Em gái đến rồi à, cắt tóc hay là uốn tóc đây?”

Lời chào mời nhiệt tình như vậy làm cho Tô Ngôn suýt nghĩ đối phương quen biết mình, nhìn khuôn mặt đánh phấn trắng toát cùng đôi môi đỏ tươi kia, cô chỉ có thể giơ tay lên sờ đuôi tóc mình: “Gội đầu đi.”

“Được, đến đây.” Chị gái đỡ cô nằm xuống một cái ghế gội đầu cũ, sau khi xác định nhiệt độ nước phù hợp thì xoa dầu gội lên đầu cô, vừa gội vừa nói chuyện phiếm: “Trông em gái lạ quá, mới đến ở đây à?”

“Ừm… Đến thăm bạn trai.” Tô Ngôn nói xong, khóe miệng vô thức giật giật. Nhưng nếu Thang Thành thật sự trốn trong thôn Thành Trung thôn này thì cô cũng không thể đánh rắn động cỏ ngay được.

“Chị hiểu.” Chị gái cho cô một ánh mắt đã hiểu rõ, nét mặt đồng cảm, sau đó bắt đầu kể những câu chuyện về “tình yêu ngày xưa” của mình.

Tô Ngôn cắt ngay dòng hồi ức của chị ta: “Chỗ này có tiệm giặt nào sạch sẽ một chút không? Tôi có hai cái áo sơ mi trắng bị ngả vàng, không biết làm thế nào tự tẩy sạch được.”

“Có, đi dọc tới cuối đường, rẽ trái là thấy, cả thôn chỉ có một tiệm thôi.” Chị gái nói đến đây liền nhếch miệng: “Thật ra có sạch sẽ hay không cũng không ai biết, chúng tôi bình thường không có mang quần áo đến đó, đều là bọn sinh viên lười giặt nên mới lãng phí tiền cho họ.”

“Ha ha…” Tô Ngôn có chút lúng túng cười hai tiếng: “Tôi đến đây 2 ngày rồi, thật sự là chưa quen, thèm gì cũng không có, đến cả một ngụm súp cay cũng không.”

Trong đầu chị gái này nháy mắt đã vẽ ra câu chuyện về một tiểu thư nhà giàu dành tình yêu cho một sinh viên nghèo, dùng ánh mắt có chút thương hại nhìn cô vài lần, sau đó vỗ đùi: “Trong thôn một nhà bán súp cay, dù chị không biết có chính tông không nhưng em có thể nếm thử, ở ngay phía sau lò gạch cũ, có một tiệm tên là Ăn vặt Hồng Vận.”

Cắt tóc, giặt quần áo, súp cay.

Tô Ngôn đứng dậy ngồi trước một chiếc gương, để cho chị gái tuỳ ý thổi tung mái tóc dài của mình, khoé môi trong gương hơi cong lên.

Không phải trùng hợp quá sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện