Thái Thành Tể và Tô Ngôn liếc nhau một cái, Diêm Phi thấy thế bèn nói: “Mặc dù em trai tôi tính cách không phải tốt nhưng nó cũng sẽ không nói dối đâu.” Điều này có vẻ không sai, dù khuôn mặt anh ta tỏ vẻ không thân thiện nhưng vẫn thoáng hiện lên vẻ ưu việt.

“Sao các người lại nhìn tôi?” Diêm Hạo có anh trai mình đỡ cho lập tức tràn đầy tự tin, lộ ra vẻ mặt ta đây: “Ai cũng thích cái đẹp mà, tôi rung động trước người đẹp thì có gì là sai? Hơn nữa Đảng Nguyệt Nguyệt rất thông minh, tôi tặng hoa và quà đắt tiền thì cô ta không nói gì, loại con gái đào mỏ còn giả vờ thanh tao.” Anh ta nói tới đây thì bĩu môi khinh thường, muốn mắng vài câu nữa nhưng vẫn e ngại cảnh sát nên chỉ hừ lạnh: “Trong khoảng thời gian đó tôi chi tiền cho cô ta cũng không ít, Đảng Nguyệt Nguyệt đúng là có chút khôn vặt, biết nếu chấp nhận thì sau này sẽ không có nhiều cơ hội vòi vĩnh nữa. Chỉ là khôn khéo quá thì không tốt, cô ta cũng không phải tiên nữ, cứ như thế thì chán chết, tiền kia để tôi đến quán bar tìm người khác không phải tốt hơn sao?”

“Mà tôi cũng không có giả vờ thần bí, mọi người xung quanh đều biết tôi theo đuổi cô ta, về phần tại sao cô ta không cho bạn biết thì là vì… Cô gái này là hải vương, anh hiểu không?” Anh ta bắt đầu hùng hổ, tất nhiên anh ta không thể chấp nhận được chuyện mình tự nhiên bị biến thành cái lốp dự phòng đầy tiền.

Hai người Tô Ngôn không phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi thêm một vài vấn đề rồi đứng dậy: “Cảm ơn bạn học Diêm đã phối hợp, tạm thời chúng tôi không còn vấn đề gì cần hỏi nữa, nhưng nếu sau này có vấn đề gì thì sẽ phiền anh lại hợp tác.”

“Hứ…” Diêm Hạo liếc một cái.

Diêm Phi lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo ngăn nhưng lời ngang ngược anh ta định thốt ra, sau đó chủ động đưa tay ra với Thái Thành Tể: “Phiền hai vị cảnh sát rồi, sau này có việc cần nhất định nó sẽ hết sức phối hợp.”

Thái Thành Tể bắt tay anh ta, khách khí nói vài câu, sau đó cũng đưa bàn tay to của mình sang phía Tô Ngôn, mặt không biểu cảm khẽ chạm vào tay cô. Mặc dù sắc mặt của cô cũng không mấy vui vẻ nhưng người đàn ông đối diện vẫn hết sức hài lòng, bên trong nụ cười nho nhã còn kèm theo một tia cao hứng, từ đi vào văn phòng anh ta chưa từng rời mắt khỏi cô.

Cuối cùng sau khi giáo viên hướng dẫn tiễn hai anh em nhà họ Diễm đi thì Thái Thành Tể cũng cùng Tô Ngôn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi nói này em gái, không phải người làm anh không nói em, mắt nhìn của em cũng quá cao rồi, tôi thấy Diêm Phi cũng là một người không tệ, gia đình điều kiện tốt mà nhìn dáng vẻ cũng thành đạt.” Mặc dù lúc Tô Ngôn thực tập anh ta cũng có vài ý nghĩ, nhưng nhờ ngày đêm làm việc chung mà đã sớm thấy rõ hiện thực. Không biết người khác thế nào, dù sao anh ta cũng không muốn tìm một người bạn gái có thể đạp thẳng anh ta xuống đất.

“Hơn nữa, em mới vào nghề nên chưa hiểu rõ bên trong, nhân lúc còn xinh đẹp như hoa nhiều người để ý thì nhanh chóng kết hôn đi, đợi vài năm sau thâm quầng mắt em dày như gấu trúc thì em có muốn yêu đương cũng không còn ai chịu nữa.” Anh ta dùng chỉ vào quầng thâm màu xanh đen dưới khóe mắt mình: “Mẹ em rất sáng suốt đó, em nhìn Diêm Hạo mới lên năm 2 đã đeo đồng hồ 20 vạn rồi, nhà bọn họ chắc chắn là rất giàu.”

Tô Ngôn nghe xong thì hít mũi một cái, lạnh nhạt trả lời: “Cũng tạm thôi, nghe nói cơ sở mới xây của Học viện Ngoại ngữ có 5 tòa nhà do nhà họ Diêm quyên tiền.”

“…” Thái Thành Tể mở to mắt, vừa xuống cầu thang vừa cảm khái: “Ai da, chẳng trách giáo viên hướng dẫn kia coi thằng nhóc như tiểu tổ tông nhà mình, hóa ra là như vậy.” Anh ta sau khi biết chuyện này càng khẳng định chắc chắn Diêm Hạo kia vào được trường đại học này là nhờ cửa sau.

“Nhà họ Diêm đúng thật là có quyền có thế nha, đừng nói anh trai không nhắc nhở em, như ý lang quân không dễ gặp, về sau em đừng hối hận.”

“…” Tô Ngôn nghĩ ngợi một chút, vẫn là đáp lại một câu: “Hối hận cái gì, nhà tôi cũng đâu có kém họ.” Những lời nói của cô có chút ngoan cố.

Cảm giác đau khổ bất ngờ ập đến, Thái Thành Tể ôm chặt lồng ngực mình, trong đầu nghĩ tới lúc nãy họ vừa nói tới chuyện nhà họ Diêm quyên tiền xây 5 tòa nhà mà im lặng xoa trán. Anh ta vẫn biết nhà cô thuộc dạng có điều kiện, chỉ là không ngờ lại có điều kiện đến mức độ này.

Hai người lần lượt lên xe chuẩn bị sang phòng quan sát của trường để gặp Giang Ly, trên xe Thái Thành Tể bắt đầu phân tích tình huống vừa rồi: “Này em gái, em thấy những lời nhóc Diêm Hạo tin được bao nhiêu phần trăm?” Anh ta có chút nhìn không vừa mắt bộ dạng ‘ông đây số 1 thiên hạ’ kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận những lời anh ta nói đều có lý.

“Tôi vẫn giữ thái độ khách quan.” Tô Ngôn cảm thấy những gì Diêm Hạo nói về chuyện tình cảm là thật, còn những chuyện khác thật sự hiện tại không thể kết luận được, vì vậy cô vừa đánh tay lái vừa nói: “Ví dụ như anh ta nói những gì liên quan đến chuyện theo đuổi Đảng Nguyệt Nguyệt tôi thấy khoảng 80% là thật, tác phong hành xử của anh ta từ trước đến nay luôn cao ngạo nên không có khả năng lén lút giấu diếm mọi người được.”

“Nhưng anh nói xem tại sao anh ta có thể dễ dàng từ bỏ Đảng Nguyệt Nguyệt như vậy sao? Tôi thấy còn chưa hẳn đâu.” Cô cười một tiếng hơi mỉa mai, loại cậu ấm có não như bột nhão thì sao có thể khoan nhượng với một người chơi đùa với anh ta được? Đúng là chuyện cười.

Thái Thành Tể cũng hiểu ra có gì đó không đúng, khẽ gật đầu đồng ý.

Một lúc sau, xe cảnh sát dừng trước tòa nhà hành chính, sau khi hai người họ xuống xe liền đi thẳng đến phòng quan sát. Lúc đẩy cửa đi vào, họ thấy Giang Ly đang đứng trước rất nhiều màn hình lớn, tay phải cầm lon cà phê ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Cánh tay lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc làm người ta nhìn là biết người này chắc chắn không dễ chọc vào.

“Đội trưởng Giang, thế nào rồi?” Thái Thành Tể bước tới hỏi.

Hạng Dương nhìn thấy anh ta vẻ mặt như nhìn thấy người nhà: “Tôi đã bảo anh là lừa Phương Giai Mậu đến đây đi, anh xem dù có đôi mắt chim ưng của đội trưởng Giang thì giờ tôi cũng thấy toàn là đom đóm trong mắt!”

Giang Ly đi tới tùy tiện ném một lon cà phê vào người anh ta: “Đừng có lung tung, đội kỹ thuật cũng đang bận sấp mặt.”

“Haizz…” Hạng Dương thở dài một hơi, mở cà phê ra uống hơn nửa lon, sau đó mở vài đoạn video phát ra cho họ xem: “Tôi muốn đặc biệt tỏ cảm ơn đôi mắt không giống người của đội trưởng Giang, nhờ nó mà cuối cùng chúng ta cũng tìm ra một chút quỹ tích của Đảng Nguyệt Nguyệt.”

Góc độ video này có lẽ là camera giám sát ở dối diện ký túc xá nữ, Đảng Nguyệt Nguyệt vẫn mặc áo ngủ con thỏ màu hồng, tư thế đi hơi cong lưng cho thấy cô ấy đang trong trạng thái không thoải mái. Cô ấy đi từng bước rất chậm, cách ký túc xá không xa có một chiếc xe chuyển phát nhanh màu xanh lam đậu lại, anh chàng giao hàng đang liên tục gọi điện thoại, thỉnh thoảng còn có người tới lấy hàng.

Quả nhiên, Đảng Nguyệt Nguyệt đi tới chỗ anh giao hàng kia sau đó đứng cách đó khoảng 1 mét nói gì đó.

Anh giao hàng kia đội mũ lưỡi trai nên không thấy rõ diện mạo, nhưng nghe Đảng Nguyệt Nguyệt nói xong thì dập điện thoại trong tay sau đó đi bên trong xe lấy ra một gói hàng to bằng 2 bàn tay.

“Hóa ra hôm đó cô ấy rời khỏi ký túc xá là để lấy hàng giao đến.” Thái Thành Tể có chút dở khóc dở cười.

Ngay sau đó trong video, sau khi Đảng Nguyệt Nguyệt lấy xong đồ thì xoay đi về hướng ký túc xá, nhưng đi khoảng vài mét thì đột nhiên dừng bước. Mặc dù cô ấy đang đội chiếc mũ rộng thùng thình của áo ngủ nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ấy đang quay đầu nhìn sang bên trái.

Cô ấy đứng đó vài giây rồi cũng xoay người đi tiếp.

Đoạn video đột ngột kết thúc, Hạng Dương click con chuột trong tay mấy lần, miệng lẩm bẩm: “Góc độ của màn hình giám sát này vẫn tương đối rõ ràng, còn lại thì không ổn, tôi và đội trưởng Giang tìm rất lâu cũng không tìm được quỹ tích tiếp theo của cô ấy. Lúc nãy cô ấy đã đi về phía góc chết của camera giám sát, trong bán kính 10 mét thì không có camera nào khác.”

“Cuối cùng đội trưởng Giang đã ước tính quỹ tích có khả năng, sau đó truy xuất video giám sát từ 5 camera trong phạm vi đó, cuối cùng cũng phát hiện ra cái này.” Anh ta lại ấn mở một đoạn video, cho phát ra.

Địa điểm trong video mặc dù vẫn nằm trong khu vực ký túc xá trường nhưng cũng không rõ ràng lắm, chỗ đó là một rừng cây nhỏ, lá cây um tùm, từ góc máy cũng chỉ có thể thấy loáng thoáng hai bóng người.

Đảng Nguyệt Nguyệt vẫn cái áo ngủ màu hồng phấn kia, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên dáng người bị một bóng cây che ngang. Đến vậy mà Giang Ly cũng có thể nhìn thấy, đúng là đáng sợ.

“Hai người nhìn đi…” Hạng Dương tiến hành phóng đại hình ảnh lên, mặc dù hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra Đảng Nguyệt Nguyệt đang đứng đối diện một người, anh ta chỉ vào màn hình: “Chúng tôi nghi ngờ người này chính là người cuối cùng nhìn thấy Đảng Nguyệt Nguyệt, tiếc là cái góc độ mơ hồ này ngay cả một bên mặt của người kia cũng không quay được.”

Thái Thành Tể híp mắt nhìn chằm chằm và góc sáng của video, chần chờ nói: “Hai người này đang xảy ra xung đột đúng không? Tôi thấy hình như có va chạm thân thể.”

“Đúng vậy, thế nên mới nói phải tìm ra người này, đối phương chắc có lẽ là người quen của Đảng Nguyệt Nguyệt, nếu không cũng sẽ không thể gọi cô ấy ra được. Nhưng theo như trên video này thì quan hệ của hai người này cũng chẳng tốt lắm, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng kích động rồi giết người được!” Hạng Dương thở dài.

Trong khi hai người nói liên miên thì Tô Ngôn vẫn không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm video đang phát lại trên màn hình. Đoạn video này không dài, chưa đến 1 phút, người kia làm động tác như muốn bóp cổ Đảng Nguyệt Nguyệt, sau đó hai người bước ra khỏi màn hình, Đảng Nguyệt Nguyệt giống như là bị dùng sức lôi đi.

“Trùng hợp, hướng hai người đi ra lại là một góc chết.” Hạng Dương vỗ tay một cái, vẻ mặt không nói nên lời: “Trường học gì mà nhiều góc chết thế không biết. Lúc đầu hai người này đã đứng ở rìa của phạm vi giám sát được, lần này không có cách nào đoán được nữa rồi, phải kiểm tra lại toàn bộ video giám sát trong trường. Để kiểm tra hết số video đó thì… Để tôi tính thử xem…” Anh ta ra vẻ đếm ngón tay: “Ít nhất cũng phải 2, 3 ngày.”

“Vãi chưởng!” Thái Thành Tể kêu rên, ngã xuống cái ghế bên cạnh rồi sốt sắng nhìn Giang Ly: “Đội trưởng Giang, đây cũng không phải là cách, hay là anh báo cáo lên trên xin chi viện đi, dù sao đây cũng là đại án liên hoàn, trong một tháng đã 3 vụ rồi, ai biết được khi nào nạn nhân tiếp theo mất tích chứ. Tình huống thế này chắc chắn lãnh đạo sẽ chú ý.”

Giang Ly nhíu mày như đang cân nhắc đề nghị này.

Đúng lúc này, Tô Ngôn bỗng nhiên đi tới bên cạnh Hạng Dương, một tay lấy con chuột trong tay anh ta, một tay khác gõ bàn phím vài lần, trên màn hình liền hiện ra một hình chụp màn hình. Cô phóng to hình chụp đó lên to nhất có thể sau đó trỏ con chuột ở chỗ chân của người đối diện Đảng Nguyệt Nguyệt.

“Anh Thái, không thấy quen mắt sao?” Cô nhíu mày hỏi.

Thái Thành Tể cẩn thận nhìn, bộ dạng như chỉ muốn leo lên nằm sấp trên màn hình sau đó gãi đầu: “Em chỉ cho tôi xem cái cổ chân thì quen cái gì, từ lúc nào mà tôi có kỹ năng nhìn cổ chân nhận ra người vậy.”

“Tôi đang cho anh xem đôi giày người này mang.” Tô Ngôn có chút bất lực: “Mặc dù hình ảnh hơi mờ, nhưng đôi giày này phối màu rất độc đáo, kiểu dáng cũng không tệ. Đây là mẫu sản phẩm hợp tác giữa 2 thương hiệu cao cấp quốc tế, là bản giới hạn toàn cầu. Trên chợ đen bán ít nhất cũng 10 vạn.”

“Mẹ ơi!” Thái Thành Tể vỗ đầu: “Có phải đôi giày mà tên nhóc Diêm Hạo kia mang trên chân không? Tôi cứ tưởng chiếc đồng hồ 20 vạn anh ta mang trên tay đã là đáng sợ rồi, ai ngờ anh ta còn giẫm 10 vạn dưới chân nữa!” Lúc lấy lời khai anh ta nhờ có Tô Ngôn nhắc nhở mà cũng có liếc qua vài cái, thoáng chốc đã nhớ ra.

“Anh ta thật sự lừa chúng ta à? Còn nói từ đầu tuần đã từ bỏ việc theo đuổi Đảng Nguyệt Nguyệt, sau đó chưa từng gặp qua. Đây mà là không gặp sao? Tôi thấy anh ta đang định bóp chết cô ấy đấy!”

Tô Ngôn xoay người tiện thể kể lại tình hình lúc nãy hai người lấy lời khai của Diêm Hạo.

Giang Ly hiểu ý gật đầu, xoay người bước ra ngoài rồi lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại, sau khi kết nối anh nói vài câu rồi lẳng lặng chờ 2 phút, cúp điện thoại quay lại nói: “Diêm Hạo không ở trong ký túc xá của trường, vừa tra ra được anh ta có một căn hộ ở gần làng đại học. Tôi đã thông báo cho Cục nhanh chóng cấp lệnh giữ người rồi, lát nữa đội kỹ thuật cũng sẽ đến địa chỉ đó.”

“Đi thôi.” Thái Thành Tể đi sau lưng Giang Ly ra ngoài, giọng nói thô kệch vang vọng trong hành lang: “Con mẹ nó, mới tí tuổi đầu đã học người khác lừa cảnh sát!”

Đúng là bọn phú nhị đại chưa trải sự đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện