Chúng ta kết hôn thì sẽ có đủ tư cách để làm những chuyện này.

Thời điểm cửa sổ xe được kéo xuống, đủ loại tạp âm truyền đến, nhưng Lâm Ôn chỉ nghe thấy câu này.

Lượng xe trên đường cao tốc dày đặc, người đi trên tuyết ngày càng đông. Lần đầu tiên Lâm Ôn gặp cảnh kẹt xe lớn như vậy, cô muốn hiểu rõ tình hình nhưng cũng nhớ tuân thủ luật lệ giao thông, không thể tùy ý xuống xe trên đường cao tốc, cho dù bên cạnh cô là vành đai đậu xe.

Nhưng vào giây phút này, Lâm Ôn quên hết các luật lệ và quy định, cô mê mang đẩy cửa xe, giày thể thao màu trắng giẫm lên mặt đất phủ đầy tuyết.

Gió, sương, mưa tuyết ngạo nghễ, trên lông mi của Lâm Ôn dính một bông tuyết, xuyên qua bông tuyết, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên tóc và quần áo Chu Lễ dính rất nhiều tuyết, gương mặt căng chặt vì bị gió lạnh thổi, khí chất anh vốn lãnh đạm, anh càng giống một tác phẩm điêu khắc bằng băng trong gió tuyết, nhưng toàn bộ sự ấm áp của anh đều tụ lại trong đôi mắt.

Ánh mắt sáng ngời của anh chăm chú nhìn cô như thiêu đốt.

Lâm Ôn nhón chân, phủi tóc và vai Chu Lễ, dùng động tác có vẻ bình tĩnh để che đi sự kích động và khẩn trương của cô.

Chu Lễ rũ mắt, bất động đợi Lâm Ôn, một lúc sau mới thấp giọng nhắc nhở: “Sao em?”

Gió lớn, xung quanh toàn là tiếng hỏi han của các chủ xe, âm thanh của anh xen lẫn vào đó, thật sự dễ bị bỏ qua, nhưng lại dễ dàng xâm nhập vào tai Lâm Ôn.

Thời điểm thế này ắt hẳn nên rụt rè, nhưng Lâm Ôn không kìm được mình, cô cảm giác người đối diện có thể nghe thấy nhịp đập kịch liệt trong lồng ngực cô, giọng cô khô khốc, thậm chí còn nói lắp: “Dạ được.”

Dạ được…

Âm thanh này, gió nghe thấy, tuyết nghe thấy, Chu Lễ khèo sợi dây màu đỏ trên cổ Lâm Ôn.

Phía dưới chiếc áo len mới thay là đức Phật đang lặng lẽ nhìn thế gian.

Bọn họ không phải là người mê tín, nhưng đều không tự chủ được vài lần.

Phật Tổ cũng nghe thấy.

Yết hầu Chu Lễ lăn lộn, anh nói nhỏ: “Vậy em phải nhớ kỹ.”

Lâm Ôn căng thẳng siết chặt ngón tay giấu trong tay áo, giọng nói dịu dàng: “Anh cũng phải nhớ đó.”

Hai người nhìn nhau, Chu Lễ duỗi cổ, cúi đầu, đặt dấu ấn lên môi Lâm Ôn.

Lâm Ôn không thể nhịn được nữa, không quan tâm đến xung quanh, cô hít thở sâu, nhón chân kéo cổ Chu Lễ, Chu Lễ cũng không kiềm chế được sức lực, anh bóp eo Lâm Ôn, nâng cô lên khỏi mặt đất, đặt trên cửa xe.

Mọi sự bình tĩnh đã biến mất, lồng ngực hai người dán sát nhau, cho dù cách lớp quần áo mùa đông dày cộp vẫn có thể cảm nhận nhịp tim mê đắm của nhau.

Tuyết bay tán loạn, nhưng lửa lại hừng hực.

“Không biết rơi bao lâu nữa?”

“Ai biết được, thời tiết quỷ quái!”

“Đi đến khu dịch vụ mất cả giờ.”

“Điên rồi à, anh định đến đó?”

“Ở đây không có WC!”

“Mấy năm trước tôi gặp tuyết rơi ba ngày ba đêm ở Tây Bắc!”

Các tài xế bàn luận sôi nổi, không biết là ai đột ngột hét lên: “Chuyển động rồi, xe đang chạy, mọi người mau lên xe!”

Hai chân Lâm Ôn đáp xuống đất, cô thở hổn hển, Chu Lễ hôn cô mãnh liệt hai cái, ôm chặt gương mặt cô, dặn dò ngắn gọn: “Anh là xe thứ hai phía sau em.”

“Dạ!” Lâm Ôn gật đầu, sau đó nhón chân hôn cằm anh.

Chu Lễ đi ra sau, Lâm Ôn mở cửa xe, ánh mắt dõi theo.

Sau khi lên xe, Lâm Ôn điều chỉnh hô hấp, siết chặt tay lái. Xe không tắt máy nên bên trong xe ấm áp, cô nhẹ nhàng đạp ga chạy theo xe phía trước.

Nhưng bánh xe mới lăn gần một vòng, cả đoàn xe lại dừng chuyển động.

Những người lái xe hạ cửa sổ đều nhìn phía trước, chỉ có Lâm Ôn làm ngược lại, cô hạ cửa sổ xe xuống, liều lĩnh thò đầu nhìn phía sau.

Cửa sổ xe của xe thứ hai cũng hạ xuống, Chu Lễ khoát tay, lớn tiếng: “Rụt đầu lại!”

Lâm Ôn nghe lời rụt đầu vô, được nửa phút, cô lại thò đầu ra chút xíu.

Không ngờ Chu Lễ đang nhìn chằm chằm, thấy cô lộ ra nửa khuôn mặt, Chu Lễ lập tức cảnh cáo: “Ôn Ôn!”

Không gọi cả tên lẫn họ nên không hề có sức uy hiếp, Lâm Ôn nói: “Anh rụt đầu lại cho em!”

Chu Lễ nhẹ nhàng đáp lại: “Chút nữa tính sổ với em!”

Cửa sổ xe đầu tiên rốt cuộc không nhịn được nên tham gia, một ông chú đầu trọc cười nói: “Xe của tôi đậu không đúng chỗ rồi. Nếu biết trước hai người là cùng nhau, tôi sẽ để cho cả hai ở cạnh nhau!” Sau đó quay đầu nói với Chu Lễ, “Tôi nói này anh chàng đẹp trai, sao lúc trước không chịu chen vào!”

Lâm Ôn xấu hổ, lui vào trong xe, Chu Lễ mỉm cười, giơ tay về phía ông chú, coi như chào hỏi.

Đoàn xe đứng yên, Lâm Ôn chờ rồi lại chờ.

Lúc đầu kẹt xe, cô không sốt ruột, nghĩ rằng sớm muộn gì cũng hết, không cần vì sự chậm trễ mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Nhưng hiện giờ cô nóng lòng, bồn chồn không yên.

Chu Lễ ở phía sau cố gắng kiên nhẫn hết sức. Anh coi giờ, lấy một điếu thuốc, dùng răng gõ ống điếu thuốc một chút, nhưng anh không châm.

Một lát sau, anh cầm điếu thuốc, hạ cửa sổ xe nhìn phía trước, cả đoàn phía trước không nhúc nhích, chiếc xe kia cũng không thò đầu ra.

Chu Lễ lại ngậm điếu thuốc, khoác tay lên khung cửa sổ, để cơn gió lạnh thổi lạnh bản thân mình một chút.

Hai chân anh gõ chầm chậm lên thảm xe, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, trời tối dần. Radio thông báo tình hình giao thông của khu vực này đã tê liệt, phòng cảnh sát giao thông đang khẩn trương triển khai các phương án khẩn cấp, chính quyền các huyện và các thị trấn dọc đường cao tốc đang phối hợp với phòng cảnh sát giao thông, quản lí đường bộ và phòng cháy chữa cháy đã được điều động.

Chu Lễ ném điếu thuốc, mở cửa xe, sải bước đi về phía trước.

Các tài xế lại bắt đầu đi trên đường cao tốc, Lâm Ôn nhìn thấy ở bên trong xe, vừa mở tay nắm cửa đang định đi xuống thì thấy một bóng người cao lớn chặn ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ.

Chu Lễ gõ cửa sổ xe, bước nhanh vòng qua đầu xe, đi qua ghế phụ. Lâm Ôn mở khóa, nhào qua ghế phụ muốn mở cửa cho anh, nhưng tốc độ của Chu Lễ nhanh hơn.

Chu Lễ mở cửa xe, ôm cổ Lâm Ôn, hôn cô thật mạnh trước, Lâm Ôn nắm tay anh nói: “Anh mau vào đi.”

Chu Lễ ngồi vào xe, mới đi vài bước mà vai anh đã có một lớp tuyết mỏng, Lâm Ôn lau tuyết cho anh, Chu Lễ ôm mặt cô tiếp tục hôn.

Cuối cùng cũng trút ra được, Chu Lễ ôm người, từ từ trấn tĩnh lại. Lâm Ôn cọ cổ anh và hỏi: “Sao anh lại lên đường cao tốc này?”

Chu Lễ nói: “Anh lo cho em.”

Lâm Ôn cắn môi, hỏi thêm: “Vậy sao anh không nói cho em biết?”

“Nói cho em biết?” Chu Lễ nhéo mặt cô, “Để em thò đầu ra cửa sổ phải không?”

“Em sẽ không biết chừng mực vậy à?”

“Vừa rồi ai đã ló đầu ra nhìn lung tung?”

“Xe dừng lại rồi mà.”

“Anh sợ lạnh quá sẽ làm hỏng đầu óc của em.”

Lâm Ôn nói: “Vậy đầu óc của anh có khả năng chống đông lạnh à?”

Chu Lễ cười, không nhịn được lại hôn lên miệng cô: “Em giờ thật sự rất miệng lưỡi.”

Giọng Lâm Ôn êm ái: “Gần mực thì đen đó.”

Chu Lễ vỗ mông cô: “Em được lắm.”

Lâm Ôn nhúc nhích mông, khóe miệng khẽ nhếch: “Bây giờ thì hay rồi, bị kẹt ở đường cao tốc, hai đứa mình đều không đi được.”

Chu Lễ không nói điều hay mà lại nói điều dở: “Anh chẳng sao cả, em định bịa chuyện gì để nói với ba mẹ em?”

Lâm Ôn rầu rĩ nhìn thời gian.

Lúc họ khởi hành là 3h50, lái xe hơn bốn mươi phút thì lên đường cao tốc, vừa qua cổng thu phí không bao lâu đã bị đứng lại, hiện giờ là 5 giờ hai mươi mấy phút, trời đã tối.

Không biết khi nào giao thông mới khôi phục lại. Lâm Ôn ủ rũ, ngồi thẳng lưng, gọi điện thoại cho mẹ.

Lý do cô đưa ra lần này là các bạn học thời trung học giữ cô ở lại chơi một ngày nữa, có một sân trượt tuyết mới mở trong thành phố, các bạn chuẩn bị đi trượt tuyết.

Chu Lễ khoanh tay, ngồi nghiêng cười đầy ẩn ý, Lâm Ôn liếc nhẹ, cuối cùng nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Dạ dạ, con sẽ không chơi điên cuồng đâu. Không biết ngày mai mấy giờ sẽ về, tụi con kết thúc thì con gọi điện thoại cho mẹ liền.”

Chu Lễ âm thầm khen cô: “Ảnh hậu.”

Lâm Ôn đập anh một cái, Chu Lễ tranh thủ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Chu Lễ cũng gọi điện thoại cho ông bà nội. Anh không cần giấu, nói thẳng rằng anh và Lâm Ôn bị kẹt trên đường cao tốc, không biết khi nào mới có thể về Giang Tây.

Nhờ vậy ông bà nội Chu Lễ mới biết, “có chút việc” của anh là đi tìm Lâm Ôn. Ông bà cười tươi rói, quan tâm: “Không có gì phải vội cả, qua Tết con đến đón ông bà cũng được. Ông bà ở đây rất vui, con đừng lo, cứ ở với Ôn Ôn lâu chút.”

Sau khi giải quyết những lo lắng thì ngồi chờ hết kẹt xe.

Hai người ngồi trong xe chờ đến hơn 6 giờ rưỡi, cả hàng dài vẫn không nhúc nhích. Trong xe đột nhiên vang lên tiếng còi, Lâm Ôn sửng sốt.

Chu Lễ nhíu mày nói: “Là tiếng báo áp suất lốp xe, em ngồi yên, đừng nhúc nhích.”

Chu Lễ mở cửa đi xuống, kiểm tra lốp xe trước sau, trở vào xe nói: “Lốp xe không xẹp.”

Lâm Ôn không hiểu: “Xe còn lái được không anh?”

“Có thể lái một lát trong thời gian ngắn.”

Chu Lễ nhìn Lâm Ôn. Hôm nay Lâm Ôn mặc áo len hơi mỏng, cổ cũng trống không. Chu Lễ lấy cái áo lạnh màu trắng ở ghế sau, bảo Lâm Ôn mặc vào, anh nói: “Không biết sẽ kẹt xe trong bao lâu, không thể mở động cơ hoài.”

Lâm Ôn mặc áo lạnh vào, Chu Lễ tắt máy sưởi và động cơ.

Lâm Ôn hỏi anh: “Anh có đói bụng không?”

Chu Lễ không đáp: “Em đói bụng à?”

Lâm Ôn lắc đầu: “Em không đói, trên xe anh không có gì ăn phải không?”

“Ừm.”

Lâm Ôn lôi đồ ăn thừa đêm qua: “Em chỉ có cái này.”

Chu Lễ không chê, mở hộp đồ ăn để ăn, chua chua ngọt ngọt, Chu Lễ đậy nắp lại, nhìn Lâm Ôn nói: “Thứ này chỉ để khai vị.”

“A…” Lâm Ôn nói, “làm sao bây giờ.”

Chu Lễ nói: “Nằm một lát sẽ bớt tiêu hao sức lực.”

Chu Lễ khép áo lạnh lại, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong xe Lâm Ôn có mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng dễ chịu giống như thôi miên, chỉ chốc lát sau anh ngủ thiếp đi.

Lâm Ôn ngủ không được, cô nằm nghiêng nhìn Chu Lễ.

Tai cô như có ảo giác, chỉ nghe thấy câu “Chúng ta kết hôn thì sẽ có đủ tư cách để làm những chuyện này”.

Tim đập quá nhanh, Lâm Ôn che ngực hít một hơi thật sâu, tay kia móc vào túi áo lạnh của Chu Lễ.

Thời gian trôi chậm rãi, lúc hơn 8 giờ Lâm Ôn thấy có người ở xe phía trước đã tháo bình điện, chắc đã hết điện.

Cô kéo khóa áo lạnh lên cao, hai tay thành thật đút vào túi.

Trước mặt có mấy người tụm lại, Lâm Ôn tò mò nhìn xung quanh, mơ hồ thấy bọn họ đang cầm đồ ăn trên tay.

Lâm Ôn cúi người cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nhìn Chu Lễ đang ngủ, cô mở cửa xe, nhẹ nhàng đi xuống.

Mới vài tiếng đồng hồ, tuyết trên mặt đất đã vượt quá đế giày thể thao của Lâm Ôn. Lâm Ôn đội mũ áo lạnh, cúi đầu nhìn dấu chân trên tuyết, bước nhanh về phía trước.

Mấy người đó quả nhiên đang cầm đồ ăn, Lâm Ôn lạnh đến độ rụt vai, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, có bán đồ ăn không?”

Đám người cãi cọ ồn ào, một người đàn ông trung niên nói: “Bán, những thứ này để bán, không còn nhiều lắm, cô xem thử muốn mua cái gì!”

Người đàn ông trung niên mang theo rất nhiều đồ ăn, nhân cơ hội kiếm chút tiền, chẳng mấy chốc cơ bản đã bán hết. Lâm Ôn lựa một chút, ngoại trừ khoai tây chiên, những thứ còn lại thì người khác cho rằng giá quá đắt.

Lẩu tự nấu vốn có giá ba đến bốn mươi tệ, người đàn ông trung niên ra giá 80, Lâm Ôn không hề nghĩ nhiều liền mua, ngoài ra còn mua một gói kẹo mềm, khoai tây chiên bị người khác mua.

Người đàn ông trung niên hết sạch hàng, Lâm Ôn ôm hộp lẩu hỏi: “Anh có nước khoáng không?”

“Có, có thể bán cho cô một chai!” Người đàn ông trung niên lấy ra một chai nước khoáng Sư Phụ Khang, ra giá mười tệ.

Trên xe Lâm Ôn có một chai nước khoáng, mua nước để ăn lẩu.

Cô quay lại xe, mở hộp lẩu ra, đặt nửa hộp lên nắp xe trước, cô cầm nửa còn lại, ngồi xổm trên mặt đất để xúc tuyết bỏ vô trong.

Chu Lễ đang ngủ chập chờn, cửa sổ xe có chừa khe hở để cho thoáng, thỉnh thoảng có người đi qua xe, động tĩnh dễ dàng lọt vào trong xe.

Chu Lễ bị đánh thức, anh nhắm mắt chứ không mở ra ngay, nhưng ý thức đã trở lại, anh cảm giác được bên cạnh không có ai.

Chu Lễ nhíu mày mở mắt, chưa kịp nhìn bên cạnh, đột nhiên phát hiện phía trước xe có bóng dáng quen thuộc.

Tầm mắt chưa trở lại rõ ràng, bóng dáng kia bỗng nhiên biến mất.

Chu Lễ hoàn toàn tỉnh táo, anh mở cửa xe, đi vòng đến đầu xe thì thấy Lâm Ôn đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Em làm gì đó?” Anh khẽ ho, giọng nói khàn khàn.

Lâm Ôn ngẩng đầu, mũ áo lạnh rớt ra sau, áo lạnh màu trắng quét dưới đất, miệng giấu trong cổ áo, lòng bàn tay dính đầy tuyết trắng, “Anh tỉnh rồi hở? Em có mua một hộp lẩu tự nấu, anh chờ chút là ăn được.” Cô vui vẻ nói.

Chu Lễ sửng sốt, anh nhìn tay cô, cúi người kéo cô đứng dậy: “Để anh làm.”

“Xong rồi.” Lâm Ôn đổ tuyết vào trong hộp.

Hai người trở lại xe, Chu Lễ khởi động xe, bật máy sưởi.

Lâm Ôn nói: “Vừa rồi có người tháo bình điện, chúng ta đừng mở.”

“Cùng lắm thì để xe em trên đường cao tốc.”

Lâm Ôn: “…”

Chu Lễ mỉm cười, nắm bàn tay lạnh ngắt đỏ ửng của cô, bọc thật mạnh, nói với cô: “Sao em không lấy hộp xúc trực tiếp?”

“Xúc không được, em thử rồi.”

“Vậy dùng nắp xúc.”

“Dơ lắm.” Lâm Ôn nói, “Cái nắp sẽ đụng vào đồ ăn.”

Chu Lễ nói không lại cô, chỉ có thể sưởi ấm tay cô. Anh nhét tay Lâm Ôn vào trong áo, Lâm Ôn không chịu, tay cô hiện giờ quá lạnh.

Chu Lễ không thèm quan tâm, chẳng nói lời nào, dán vào bụng anh: “Ngồi yên đi!”

Lâm Ôn bất lực: “Anh đừng bị cảm lạnh đó.”

“Em lo chăm sóc cho mình kìa.”

Tay Lâm Ôn không còn cứng nữa, tuyết trong hộp cũng dần dần tan thành nước, hai người nấu lẩu, Lâm Ôn ăn một viên kẹo.

Mở hộp lẩu ra, Chu Lễ bảo cô ăn trước, Lâm Ôn lắc đầu: “Em không đói, anh ăn đi.”

Hộp lẩu này nhỏ, Lâm Ôn rất rõ sức ăn của Chu Lễ lớn cỡ nào. Chu Lễ không nói nhảm, gắp một miếng thịt bò đút cho cô, Lâm Ôn đành phải ăn.

Hai người vừa ăn lẩu, vừa nghe thông báo giao thông trên xe, họ đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là hôm nay có thể ngủ đêm trên đường cao tốc.

Ăn lẩu xong, Lâm Ôn tắt máy, Chu Lễ đi ra ngoài một chút, lúc trở về thì bảo cô xuống ghế sau.

Ra ghế sau, Chu Lễ mở áo lạnh màu đen của anh, ôm Lâm Ôn vào trong.

“Em ngủ chút đi, anh sẽ canh chừng.” Nếu đoàn xe chuyển động, họ có thể theo kịp.

“Dạ.” Lâm Ôn cuộn mình trong vòng tay Chu Lễ.

Lâm Ôn không ngủ nhanh như vậy, nằm một lát thì cô khát nước, nhưng cô không dám uống nước, chỉ đành dùng nước khoáng làm ẩm môi.

Chu Lễ nói: “Sợ gì chứ, em cứ ngồi xổm dưới đất, anh che cho em.”

Lâm Ôn lấy cái chai che miệng anh: “Anh im đi!”

Chu Lễ cười, ôm cô vào lòng lại.

Lâm Ôn dần dần chìm vào giấc ngủ, Chu Lễ lấy di động ra, khi thì tìm kiếm gì đó, khi thì ghi chép gì đó, xem di động mệt mỏi, anh liếc nhìn Lâm Ôn, thấy môi Lâm Ôn hơi khô, anh cúi đầu liếm cho cô.

Trên xe lạnh, nhưng thân nhiệt của Chu Lễ lại cao, Lâm Ôn ngủ sát anh, cuối cùng bị hơi nóng đánh thức.

Lâm Ôn mở mắt, bầu trời vẫn tối đen như mực, đèn xe trên đường cao tốc đã tắt nhiều, cô mơ màng hỏi: “Mấy giờ vậy anh?”

Chu Lễ bấm điện thoại: “11 giờ, em ngủ thêm đi.”

Ánh sáng của màn hình di động hơi chói mắt, Lâm Ôn nhắm mắt, rồi lại nhìn màn hình có rất nhiều chữ kia.

Lâm Ôn nửa tỉnh nửa mê, không quên tò mò: “Anh viết gì đó, đang làm việc hay sao?”

“Không phải.” Chu Lễ hôn trán cô, “Anh mới xem lịch, chọn vài ngày tốt.”

Anh không mê tín, nhưng anh phải kính trọng người lớn hai nhà.

“Nhân tiện xem qua các khách sạn trong thị trấn của em, thị trấn của em chỉ có một khách sạn năm sao.”

Anh hiểu rõ các khách sạn trong thành phố Nghi Thanh, vừa rồi anh có gửi vài tin nhắn WeChat, đã hỏi bạn bè trong khách sạn.

“Năm sau công việc của anh tương đối bận nên phải sắp xếp thời gian.”

Anh cũng thông báo cho trợ lý của mình, hành trình năm sau cần được điều phối.

Chu Lễ làm việc rất mạnh mẽ mau lẹ, sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy, đề cao hiệu quả thu về, anh vỗ mông Lâm Ôn: “Em chọn một ngày trong mấy ngày này rồi xin nghỉ phép, chúng ta nhanh chóng xử lý mọi việc.”

Lâm Ôn: “…”

Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện