Màn đêm buông xuống, hai bên đường sáng rực rỡ, dọc theo phố trong thị trấn nhỏ được trang trí bằng đủ loại đèn lồng màu đỏ, những ngọn đèn huỳnh quang nhỏ quấn quanh các thân cây lập loè ánh sáng.
Mấy ngày nay là Tết âm lịch, phương tiện giao thông công cộng của thị trấn ngừng hoạt động sau 5 giờ rưỡi, ô tô cá nhân tăng lên nhiều, người đi bộ ban đêm cũng nhiều hơn. Lâm Ôn không thể tăng tốc, phải tốn nhiều thời gian hơn so với bình thường mới lên được đường cao tốc.
Đây là lần thứ ba cô lái xe trên đường cao tốc vào ban đêm. Hai lần trước đều có Chu Lễ bên cạnh cô.
Lái xe vào ban đêm khác với ban ngày, thị giác khác biệt nhiều, rõ ràng ban ngày còn nhận ra đường đi, đến khi trời tối thì hoàn toàn trở nên xa lạ, cảm giác an toàn bị giảm, đặc biệt là ở trên đường cao tốc.
Lâm Ôn nhớ đến lần đầu tiên cô lái xe ban đêm trên đường cao tốc, đó là chuyến đi hôm tháng chín.
Ngày hôm đó, cô và Chu Lễ biết được có màn bắn pháo hoa ở một thành phố gần đó nên quyết định tạm thời thay đổi hành trình.
Màn trình diễn pháo hoa bắt đầu lúc 8 giờ rưỡi, kết thúc lúc 9 giờ. Khi họ lên đường đã gần 7 giờ rưỡi, Chu Lễ ước tính thời gian, nói rằng cho dù họ lái xe chậm đến đâu cũng kịp xem pháo hoa.
Vì thế Lâm Ôn tự đề cử mình, háo hức muốn thử, nói rằng để cô lái xe. Chu Lễ hỏi: “Em chắc chứ?”
Lâm Ôn gật đầu: “Em chưa thử lái đường cao tốc vào ban đêm.”
Chu Lễ không phản đối, nhường quyền lái xe cho cô.
Sau đó Lâm Ôn chạy lên đường cao tốc, cô hơi bối rối một cách khó hiểu.
Bình thường cô lái xe rất tự tin, tuy rằng cô luôn tuân thủ sự thận trọng nhưng cơ thể cô thoải mái, còn có thể một công đôi việc mà nói chuyện phiếm với Chu Lễ, không có gì bối rối khi đạp ga.
Có lẽ do đèn trên đường cao tốc không đủ sáng, bóng tối chiếm hơn phân nửa, xung quanh lại có dòng xe cộ cuồn cuộn chạy nhanh, Lâm Ôn mất cảm giác an toàn, do dự muốn đổi tay lái với Chu Lễ.
Chu Lễ đột nhiên nói: “Tiến vào khu dịch vụ phía trước.”
Lâm Ôn nhìn chằm chằm giao thông và hỏi: “Anh muốn đi WC à?”
“Mua chút gì đó ăn.”
Lâm Ôn chạy vào khu dịch vụ, Chu Lễ đưa cô xuống xe, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Lâm Ôn không biết anh muốn mua gì, hỏi anh thì anh không nói. Chu Lễ choàng tay qua vai cô, đi ngang qua từng kệ hàng, cầm một lon cà phê đóng hộp.
Lâm Ôn tưởng mua xong rồi, nhân tiện nói với anh: “Chút nữa anh lái xe nhen.”
Chu Lễ không trả lời, anh đi đến bên kia, cầm một chai rượu trắng nhỏ.
Lâm Ôn kinh ngạc: “Anh muốn mua rượu hở?”
Chu Lễ xoa nhẹ đầu cô, kéo cô đến quầy tính tiền. Sau khi thanh toán tiền, Chu Lễ khui chai rượu trắng, uống một hớp trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn ngẩn người, lúc này Chu Lễ mới lên tiếng: “Vừa nãy em nói gì?”
Lâm Ôn chỉ vào chai rượu anh vừa mới mở ra, ngột ngạt đến mức không nói nên lời. Chu Lễ khẽ cười, mở vòng kéo trên nắp lon dễ dàng, đưa cà phê đến bên miệng Lâm Ôn, dỗ dành: “Em uống chút cà phê nhé, chút nữa phải dựa vào em đó.”
Nhìn thấy kẹo nổ trên quầy thu ngân, Chu Lễ lại mua một gói, mở ra cho Lâm Ôn: “Nâng cao tinh thần gấp đôi.”
Chu Lễ trực tiếp chặt đứt đường lui của Lâm Ôn. Không trâu bắt chó đi cày, Lâm Ôn đành phải lái xe với bất cứ giá nào.
Trong xe có đủ hệ thống sưởi, Lâm Ôn mặc áo len cao cổ, nóng đến độ cô hơi mơ màng.
Cô vặn máy sưởi xuống nhỏ, coi đồng hồ. Hiện tại cô đã lái xe hơn một tiếng, tới Giang Tây chắc khoảng 12 giờ. Không biết cô có thể kiên trì lái suốt năm tiếng được không.
Điều hướng nhắc nhở phía trước có khu dịch vụ, Lâm Ôn ngẫm nghĩ, bật đèn xi nhan, lái xe vào.
Chu Lễ khởi hành sớm, anh đã lái gần hai tiếng đồng hồ, chưa ăn tối, còn dư nửa chai nước, anh không quá đói, chỉ hơi mệt mỏi.
Chu Lễ nhíu mày, mở di động, bấm số điện thoại của Lâm Ôn.
Lâm Ôn nhanh chóng trả lời điện thoại: “A lô?”
Chu Lễ nghe âm thanh nền lộn xộn, anh hỏi: “Em đang ở ngoài à?”
“Dạ, em ra ngoài mua chút đồ.” Lâm Ôn nghe thấy đầu dây bên anh rất yên tĩnh, cô hỏi, “Anh đang làm gì đó? Chỗ anh thật yên tĩnh.”
Chu Lễ nói: “Anh ở trong phòng ngủ.”
Lâm Ôn mua một ly cà phê ở cửa hàng tiện lợi trong khu dịch vụ, không tìm thấy kẹo nổ, cô mua một gói xí muội, chua chua cũng có thể nâng cao tinh thần gấp đôi.
Lâm Ôn không muốn nói cho Chu Lễ biết cô đang trên đường đến gặp anh. Đêm hôm khuya khoắt, năm tiếng đồng hồ lái xe, Chu Lễ nhất định sẽ nhăn mặt, lạnh lùng bắt cô quay về ngay lập tức.
Phía trước bị kẹt xe, Chu Lễ dừng lại, rẽ qua bên lề, chỉ tìm thấy một miếng bánh kem nhỏ do ông bà nội để lại.
Anh mở ra cắn một miếng, mùi đường hoá học rẻ tiền. Chu Lễ nhíu mày, thầm nghĩ sau khi gặp Lâm Ôn xong rồi về lại Giang Tây, anh sẽ lục soát toàn bộ bánh kem.
Anh không muốn nói với Lâm Ôn rằng anh đang đi tìm cô, chỉ tốn năm tiếng đồng hồ, thấy dài như vậy, Lâm Ôn mà biết thì nhất định sẽ không để anh chịu khổ.
Di động mở loa ngoài, Chu Lễ không muốn ngủ gật giữa chừng, anh nói: “Nói chuyện với anh một lát nhé.”
“Dạ,” Lâm Ôn hỏi, “Anh đang ăn gì phải không?”
“Ừ, ăn chút bánh kem.”
“Anh không ăn tối à?”
“Chút nữa ăn.”
“Sao anh ăn trễ vậy?” Lâm Ôn đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, quay lại xe mình.
Chu Lễ bịa chuyện: “Họ chưa nấu xong.” Nền đột nhiên yên tĩnh, Chu Lễ hỏi, “Em về đến nhà nhanh vậy?”
“À… dạ.” Lâm Ôn tiếp tục đóng kịch.
Lâm Ôn cần điều hướng, khi đang gọi điện thoại điều hướng không có tiếng nhắc nhở, ảnh hưởng không lớn, nhưng nhất định không tiện như có giọng nói.
Lâm Ôn không muốn từ chối Chu Lễ, cô lái ra khỏi khu dịch vụ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Chu Lễ.
“Thầy Cao đem đến một con rùa hoang, em không dám giết, ba em đã giết nó.”
“Em còn nấu món gì nữa?”
“Lươn xé sợi xào thập cẩm, tôm rang muối tiêu.” “Chẳng phải em từng nói là em không biết làm hải sản à?”
“Em biết món đơn giản thôi.”
“Lươn cũng là em giết hay sao?”
“Ba em.”
“Hèn gì em chưa bao giờ nấu mấy món này ở Nghi Thanh.”
“Anh giúp em giết lươn đi, em sẽ nấu cho anh.”
“Có phải nên giảm tiền lương của dì giúp việc hay không?”
Lâm Ôn nhẹ giọng: “Anh quan tâm đến phụ nữ tí.”
Chu Lễ nghe giọng nói của cô, mặt mày tự nhiên ôn hòa, không hề bực bội vì kẹt xe.
Phía trước hình như đã đi được, Chu Lễ nhẹ nhàng đạp ga, tài xế xe sau nôn nóng, bấm còi điên cuồng.
Tiếng còi chói tai, từ microphone của Chu Lễ truyền vào tai Lâm Ôn, Lâm Ôn tò mò: “Anh đang lái xe phải không?”
Chu Lễ nói: “Anh đang xem TV.”
Giao thông bên Lâm Ôn khá suôn sẻ, nhưng có vụ kẹt xe, thân xe của chủ xe bị kẹt lắc lư, anh ta kéo cửa sổ xe xuống, tức giận: “Anh con mẹ nó vội vàng đi đầu thai à, đây là đường cao tốc.”
Lâm Ôn sợ trong xe ngộp nên mở nửa cửa sổ xe cho thoáng, lời chửi rủa lọt vào tai Chu Lễ không chút rào cản.
Chu Lễ nhíu mày: “Em đang ở trên đường cao tốc à?”
Lâm Ôn nói: “Em đang xem TV.”
“…”
“…”
Im lặng lan tràn, một lúc sau, Chu Lễ mở miệng: “Em đang làm gì? Nói thật đi.”
Lâm Ôn rầu rĩ: “Em đang lái xe.”
“Đi đâu?”
“… Giang Tây.”
Chu Lễ: “…”
Một hồi sau, Lâm Ôn hỏi lại anh: “Còn anh, anh đang làm gì đó?”
Chu Lễ thẳng thắn: “Anh đang lái xe.”
Lâm Ôn nuốt nước miếng, không biết là do xí muội tiết ra quá nhiều nước bọt hay vì cái gì.
Cô hỏi nhỏ: “Vậy anh định đi đâu?”
Chu Lễ nói: “Đi tìm em.”
Lâm Ôn nhích chân, xuýt nữa đạp phanh.
Chu Lễ siết chặt tay lái, tăng ga, bình tĩnh hỏi cô: “Hiện giờ em chạy đến đâu rồi?”
Lâm Ôn báo vị trí của mình.
Chu Lễ chỉ cô: “Em đi thẳng xuống giao lộ tiếp theo, tìm chỗ dừng rồi gửi định vị cho anh.”
“Dạ.” Lâm Ôn làm theo, ra khỏi giao lộ tiếp theo, sau khi dừng xe cô lập tức gửi vị trí cho Chu Lễ.
Trong toàn bộ hành trình năm tiếng đồng hồ, một người lái ít hơn một nửa thời gian, một người lái nhiều hơn một nửa thời gian.
Lâm Ôn tháo dây an toàn, ngồi trong xe, cầm di động xem vị trí Chu Lễ vừa chia sẻ cùng cô.
Đồng hồ trôi qua một giây, Chu Lễ ở gần cô thêm một chút.
Tốc độ tối đa cho phép là 120 km/h, cảnh vật hai bên lùi nhanh, Chu Lễ chạy tối đa.
Anh không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Lâm Ôn lái xe ban đêm trên đường cao tốc, cô chỉ dám khống chế tốc độ ở mức 60 km/h, không những thế, cô còn không dám lái.
Anh đưa Lâm Ôn đến cửa hàng tiện lợi, mua cà phê và kẹo nổ cho cô, mua cho mình một chai rượu trắng, uống một hớp trước mặt cô.
Lâm Ôn ngẩn ra, không hề nhận ra anh giả vờ, chẳng qua là chai rượu chạm vào miệng, rượu không chảy ra.
Anh không thể đùa trên đường cao tốc, nếu Lâm Ôn thật sự không được, đương nhiên anh sẽ đổi với cô, nhưng sự thật chứng minh, có đôi khi Lâm Ôn cần bị ép buộc, cô mới dám tiếp tục và làm những gì cô muốn làm.
Ví dụ như lần đi trên đường cáp treo trên cao, ví dụ như để cô thừa nhận tình cảm của mình.
Rời khỏi đường cao tốc, vị trí được chia sẻ trên WeChat càng ngày càng gần, Chu Lễ liếc nhìn, đạp ga đến tốc độ tối đa cho phép.
Lâm Ôn không ngồi yên trong xe được, cô đi xuống, uống ngụm cà phê cuối cùng, tìm thùng rác ném, đôi mắt không ngừng nhìn về một hướng.
Hương thơm cà phê lan tỏa nồng đậm trong miệng. Lâm Ôn nhớ tới cái đêm cô đã tự mình lái xe đến nơi bắn pháo hoa, vậy mà không đến trễ. Mới vừa dừng xe, đợt pháo hoa ngũ sắc đầu tiên nở rộ giữa bầu trời đêm, tiếng reo hò xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Không bị trễ!” Lâm Ôn vui vẻ hôn Chu Lễ, Chu Lễ ôm cổ cô để nụ hôn càng sâu hơn.
Sau khi đợt pháo hoa đầu tiên được bắn xong, nụ hôn cũng đồng thời kết thúc. Ngón tay Lâm Ôn đè lên môi Chu Lễ, ánh mắt cô còn chưa nhìn rõ, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
“Anh không uống rượu.”
Chu Lễ khẽ cười: “Em mới phát hiện à?”
Gió lạnh sắc bén, thổi lên mặt đau như dao cắt, Lâm Ôn chà hai tay, che mặt, ánh mắt vẫn nhìn phương hướng có chấm đỏ ở vị trí chia sẻ.
Chấm đỏ càng ngày càng gần, hơi lạnh dần dần biến mất, một chiếc xe Mercedes dừng gấp ven đường, Lâm Ôn chạy như điên.
Chu Lễ lập tức xuống xe, còn lại mấy chục mét, anh sải bước về phía trước.
Chấm đỏ ngăn cách hai tuần rốt cuộc cũng chồng lên nhau, Lâm Ôn nhảy lên người Chu Lễ, Chu Lễ nâng mông cô, ôm thật chặt, cúi đầu hôn dồn dập.
Hai tay Lâm Ôn lạnh ngắt, cổ Chu Lễ ấm áp, cô ôm chặt, Chu Lễ không quan tâm chút lạnh lẽo này.
Anh ôm cô đi về phía xe Mercedes, đẩy cô dựa vào cửa xe, đầu lưỡi Lâm Ôn bị đau, Chu Lễ càng hôn mãnh liệt.
Có một tia lạnh bất chợt giữa đôi môi nóng bỏng, cả hai khẽ tách ra, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Những bông tuyết trắng tinh bay lả tả, tựa như ánh sáng đom đóm trong đêm đen.
Tuyết rơi, Chu Lễ hôn cô, mở cửa xe ngồi vào, ôm cô lên đùi.
Anh kéo cánh tay cô xuống, nhét bàn tay lạnh ngắt của cô vào trong áo anh.
Mấy ngày nay là Tết âm lịch, phương tiện giao thông công cộng của thị trấn ngừng hoạt động sau 5 giờ rưỡi, ô tô cá nhân tăng lên nhiều, người đi bộ ban đêm cũng nhiều hơn. Lâm Ôn không thể tăng tốc, phải tốn nhiều thời gian hơn so với bình thường mới lên được đường cao tốc.
Đây là lần thứ ba cô lái xe trên đường cao tốc vào ban đêm. Hai lần trước đều có Chu Lễ bên cạnh cô.
Lái xe vào ban đêm khác với ban ngày, thị giác khác biệt nhiều, rõ ràng ban ngày còn nhận ra đường đi, đến khi trời tối thì hoàn toàn trở nên xa lạ, cảm giác an toàn bị giảm, đặc biệt là ở trên đường cao tốc.
Lâm Ôn nhớ đến lần đầu tiên cô lái xe ban đêm trên đường cao tốc, đó là chuyến đi hôm tháng chín.
Ngày hôm đó, cô và Chu Lễ biết được có màn bắn pháo hoa ở một thành phố gần đó nên quyết định tạm thời thay đổi hành trình.
Màn trình diễn pháo hoa bắt đầu lúc 8 giờ rưỡi, kết thúc lúc 9 giờ. Khi họ lên đường đã gần 7 giờ rưỡi, Chu Lễ ước tính thời gian, nói rằng cho dù họ lái xe chậm đến đâu cũng kịp xem pháo hoa.
Vì thế Lâm Ôn tự đề cử mình, háo hức muốn thử, nói rằng để cô lái xe. Chu Lễ hỏi: “Em chắc chứ?”
Lâm Ôn gật đầu: “Em chưa thử lái đường cao tốc vào ban đêm.”
Chu Lễ không phản đối, nhường quyền lái xe cho cô.
Sau đó Lâm Ôn chạy lên đường cao tốc, cô hơi bối rối một cách khó hiểu.
Bình thường cô lái xe rất tự tin, tuy rằng cô luôn tuân thủ sự thận trọng nhưng cơ thể cô thoải mái, còn có thể một công đôi việc mà nói chuyện phiếm với Chu Lễ, không có gì bối rối khi đạp ga.
Có lẽ do đèn trên đường cao tốc không đủ sáng, bóng tối chiếm hơn phân nửa, xung quanh lại có dòng xe cộ cuồn cuộn chạy nhanh, Lâm Ôn mất cảm giác an toàn, do dự muốn đổi tay lái với Chu Lễ.
Chu Lễ đột nhiên nói: “Tiến vào khu dịch vụ phía trước.”
Lâm Ôn nhìn chằm chằm giao thông và hỏi: “Anh muốn đi WC à?”
“Mua chút gì đó ăn.”
Lâm Ôn chạy vào khu dịch vụ, Chu Lễ đưa cô xuống xe, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Lâm Ôn không biết anh muốn mua gì, hỏi anh thì anh không nói. Chu Lễ choàng tay qua vai cô, đi ngang qua từng kệ hàng, cầm một lon cà phê đóng hộp.
Lâm Ôn tưởng mua xong rồi, nhân tiện nói với anh: “Chút nữa anh lái xe nhen.”
Chu Lễ không trả lời, anh đi đến bên kia, cầm một chai rượu trắng nhỏ.
Lâm Ôn kinh ngạc: “Anh muốn mua rượu hở?”
Chu Lễ xoa nhẹ đầu cô, kéo cô đến quầy tính tiền. Sau khi thanh toán tiền, Chu Lễ khui chai rượu trắng, uống một hớp trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn ngẩn người, lúc này Chu Lễ mới lên tiếng: “Vừa nãy em nói gì?”
Lâm Ôn chỉ vào chai rượu anh vừa mới mở ra, ngột ngạt đến mức không nói nên lời. Chu Lễ khẽ cười, mở vòng kéo trên nắp lon dễ dàng, đưa cà phê đến bên miệng Lâm Ôn, dỗ dành: “Em uống chút cà phê nhé, chút nữa phải dựa vào em đó.”
Nhìn thấy kẹo nổ trên quầy thu ngân, Chu Lễ lại mua một gói, mở ra cho Lâm Ôn: “Nâng cao tinh thần gấp đôi.”
Chu Lễ trực tiếp chặt đứt đường lui của Lâm Ôn. Không trâu bắt chó đi cày, Lâm Ôn đành phải lái xe với bất cứ giá nào.
Trong xe có đủ hệ thống sưởi, Lâm Ôn mặc áo len cao cổ, nóng đến độ cô hơi mơ màng.
Cô vặn máy sưởi xuống nhỏ, coi đồng hồ. Hiện tại cô đã lái xe hơn một tiếng, tới Giang Tây chắc khoảng 12 giờ. Không biết cô có thể kiên trì lái suốt năm tiếng được không.
Điều hướng nhắc nhở phía trước có khu dịch vụ, Lâm Ôn ngẫm nghĩ, bật đèn xi nhan, lái xe vào.
Chu Lễ khởi hành sớm, anh đã lái gần hai tiếng đồng hồ, chưa ăn tối, còn dư nửa chai nước, anh không quá đói, chỉ hơi mệt mỏi.
Chu Lễ nhíu mày, mở di động, bấm số điện thoại của Lâm Ôn.
Lâm Ôn nhanh chóng trả lời điện thoại: “A lô?”
Chu Lễ nghe âm thanh nền lộn xộn, anh hỏi: “Em đang ở ngoài à?”
“Dạ, em ra ngoài mua chút đồ.” Lâm Ôn nghe thấy đầu dây bên anh rất yên tĩnh, cô hỏi, “Anh đang làm gì đó? Chỗ anh thật yên tĩnh.”
Chu Lễ nói: “Anh ở trong phòng ngủ.”
Lâm Ôn mua một ly cà phê ở cửa hàng tiện lợi trong khu dịch vụ, không tìm thấy kẹo nổ, cô mua một gói xí muội, chua chua cũng có thể nâng cao tinh thần gấp đôi.
Lâm Ôn không muốn nói cho Chu Lễ biết cô đang trên đường đến gặp anh. Đêm hôm khuya khoắt, năm tiếng đồng hồ lái xe, Chu Lễ nhất định sẽ nhăn mặt, lạnh lùng bắt cô quay về ngay lập tức.
Phía trước bị kẹt xe, Chu Lễ dừng lại, rẽ qua bên lề, chỉ tìm thấy một miếng bánh kem nhỏ do ông bà nội để lại.
Anh mở ra cắn một miếng, mùi đường hoá học rẻ tiền. Chu Lễ nhíu mày, thầm nghĩ sau khi gặp Lâm Ôn xong rồi về lại Giang Tây, anh sẽ lục soát toàn bộ bánh kem.
Anh không muốn nói với Lâm Ôn rằng anh đang đi tìm cô, chỉ tốn năm tiếng đồng hồ, thấy dài như vậy, Lâm Ôn mà biết thì nhất định sẽ không để anh chịu khổ.
Di động mở loa ngoài, Chu Lễ không muốn ngủ gật giữa chừng, anh nói: “Nói chuyện với anh một lát nhé.”
“Dạ,” Lâm Ôn hỏi, “Anh đang ăn gì phải không?”
“Ừ, ăn chút bánh kem.”
“Anh không ăn tối à?”
“Chút nữa ăn.”
“Sao anh ăn trễ vậy?” Lâm Ôn đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, quay lại xe mình.
Chu Lễ bịa chuyện: “Họ chưa nấu xong.” Nền đột nhiên yên tĩnh, Chu Lễ hỏi, “Em về đến nhà nhanh vậy?”
“À… dạ.” Lâm Ôn tiếp tục đóng kịch.
Lâm Ôn cần điều hướng, khi đang gọi điện thoại điều hướng không có tiếng nhắc nhở, ảnh hưởng không lớn, nhưng nhất định không tiện như có giọng nói.
Lâm Ôn không muốn từ chối Chu Lễ, cô lái ra khỏi khu dịch vụ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Chu Lễ.
“Thầy Cao đem đến một con rùa hoang, em không dám giết, ba em đã giết nó.”
“Em còn nấu món gì nữa?”
“Lươn xé sợi xào thập cẩm, tôm rang muối tiêu.” “Chẳng phải em từng nói là em không biết làm hải sản à?”
“Em biết món đơn giản thôi.”
“Lươn cũng là em giết hay sao?”
“Ba em.”
“Hèn gì em chưa bao giờ nấu mấy món này ở Nghi Thanh.”
“Anh giúp em giết lươn đi, em sẽ nấu cho anh.”
“Có phải nên giảm tiền lương của dì giúp việc hay không?”
Lâm Ôn nhẹ giọng: “Anh quan tâm đến phụ nữ tí.”
Chu Lễ nghe giọng nói của cô, mặt mày tự nhiên ôn hòa, không hề bực bội vì kẹt xe.
Phía trước hình như đã đi được, Chu Lễ nhẹ nhàng đạp ga, tài xế xe sau nôn nóng, bấm còi điên cuồng.
Tiếng còi chói tai, từ microphone của Chu Lễ truyền vào tai Lâm Ôn, Lâm Ôn tò mò: “Anh đang lái xe phải không?”
Chu Lễ nói: “Anh đang xem TV.”
Giao thông bên Lâm Ôn khá suôn sẻ, nhưng có vụ kẹt xe, thân xe của chủ xe bị kẹt lắc lư, anh ta kéo cửa sổ xe xuống, tức giận: “Anh con mẹ nó vội vàng đi đầu thai à, đây là đường cao tốc.”
Lâm Ôn sợ trong xe ngộp nên mở nửa cửa sổ xe cho thoáng, lời chửi rủa lọt vào tai Chu Lễ không chút rào cản.
Chu Lễ nhíu mày: “Em đang ở trên đường cao tốc à?”
Lâm Ôn nói: “Em đang xem TV.”
“…”
“…”
Im lặng lan tràn, một lúc sau, Chu Lễ mở miệng: “Em đang làm gì? Nói thật đi.”
Lâm Ôn rầu rĩ: “Em đang lái xe.”
“Đi đâu?”
“… Giang Tây.”
Chu Lễ: “…”
Một hồi sau, Lâm Ôn hỏi lại anh: “Còn anh, anh đang làm gì đó?”
Chu Lễ thẳng thắn: “Anh đang lái xe.”
Lâm Ôn nuốt nước miếng, không biết là do xí muội tiết ra quá nhiều nước bọt hay vì cái gì.
Cô hỏi nhỏ: “Vậy anh định đi đâu?”
Chu Lễ nói: “Đi tìm em.”
Lâm Ôn nhích chân, xuýt nữa đạp phanh.
Chu Lễ siết chặt tay lái, tăng ga, bình tĩnh hỏi cô: “Hiện giờ em chạy đến đâu rồi?”
Lâm Ôn báo vị trí của mình.
Chu Lễ chỉ cô: “Em đi thẳng xuống giao lộ tiếp theo, tìm chỗ dừng rồi gửi định vị cho anh.”
“Dạ.” Lâm Ôn làm theo, ra khỏi giao lộ tiếp theo, sau khi dừng xe cô lập tức gửi vị trí cho Chu Lễ.
Trong toàn bộ hành trình năm tiếng đồng hồ, một người lái ít hơn một nửa thời gian, một người lái nhiều hơn một nửa thời gian.
Lâm Ôn tháo dây an toàn, ngồi trong xe, cầm di động xem vị trí Chu Lễ vừa chia sẻ cùng cô.
Đồng hồ trôi qua một giây, Chu Lễ ở gần cô thêm một chút.
Tốc độ tối đa cho phép là 120 km/h, cảnh vật hai bên lùi nhanh, Chu Lễ chạy tối đa.
Anh không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Lâm Ôn lái xe ban đêm trên đường cao tốc, cô chỉ dám khống chế tốc độ ở mức 60 km/h, không những thế, cô còn không dám lái.
Anh đưa Lâm Ôn đến cửa hàng tiện lợi, mua cà phê và kẹo nổ cho cô, mua cho mình một chai rượu trắng, uống một hớp trước mặt cô.
Lâm Ôn ngẩn ra, không hề nhận ra anh giả vờ, chẳng qua là chai rượu chạm vào miệng, rượu không chảy ra.
Anh không thể đùa trên đường cao tốc, nếu Lâm Ôn thật sự không được, đương nhiên anh sẽ đổi với cô, nhưng sự thật chứng minh, có đôi khi Lâm Ôn cần bị ép buộc, cô mới dám tiếp tục và làm những gì cô muốn làm.
Ví dụ như lần đi trên đường cáp treo trên cao, ví dụ như để cô thừa nhận tình cảm của mình.
Rời khỏi đường cao tốc, vị trí được chia sẻ trên WeChat càng ngày càng gần, Chu Lễ liếc nhìn, đạp ga đến tốc độ tối đa cho phép.
Lâm Ôn không ngồi yên trong xe được, cô đi xuống, uống ngụm cà phê cuối cùng, tìm thùng rác ném, đôi mắt không ngừng nhìn về một hướng.
Hương thơm cà phê lan tỏa nồng đậm trong miệng. Lâm Ôn nhớ tới cái đêm cô đã tự mình lái xe đến nơi bắn pháo hoa, vậy mà không đến trễ. Mới vừa dừng xe, đợt pháo hoa ngũ sắc đầu tiên nở rộ giữa bầu trời đêm, tiếng reo hò xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Không bị trễ!” Lâm Ôn vui vẻ hôn Chu Lễ, Chu Lễ ôm cổ cô để nụ hôn càng sâu hơn.
Sau khi đợt pháo hoa đầu tiên được bắn xong, nụ hôn cũng đồng thời kết thúc. Ngón tay Lâm Ôn đè lên môi Chu Lễ, ánh mắt cô còn chưa nhìn rõ, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
“Anh không uống rượu.”
Chu Lễ khẽ cười: “Em mới phát hiện à?”
Gió lạnh sắc bén, thổi lên mặt đau như dao cắt, Lâm Ôn chà hai tay, che mặt, ánh mắt vẫn nhìn phương hướng có chấm đỏ ở vị trí chia sẻ.
Chấm đỏ càng ngày càng gần, hơi lạnh dần dần biến mất, một chiếc xe Mercedes dừng gấp ven đường, Lâm Ôn chạy như điên.
Chu Lễ lập tức xuống xe, còn lại mấy chục mét, anh sải bước về phía trước.
Chấm đỏ ngăn cách hai tuần rốt cuộc cũng chồng lên nhau, Lâm Ôn nhảy lên người Chu Lễ, Chu Lễ nâng mông cô, ôm thật chặt, cúi đầu hôn dồn dập.
Hai tay Lâm Ôn lạnh ngắt, cổ Chu Lễ ấm áp, cô ôm chặt, Chu Lễ không quan tâm chút lạnh lẽo này.
Anh ôm cô đi về phía xe Mercedes, đẩy cô dựa vào cửa xe, đầu lưỡi Lâm Ôn bị đau, Chu Lễ càng hôn mãnh liệt.
Có một tia lạnh bất chợt giữa đôi môi nóng bỏng, cả hai khẽ tách ra, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Những bông tuyết trắng tinh bay lả tả, tựa như ánh sáng đom đóm trong đêm đen.
Tuyết rơi, Chu Lễ hôn cô, mở cửa xe ngồi vào, ôm cô lên đùi.
Anh kéo cánh tay cô xuống, nhét bàn tay lạnh ngắt của cô vào trong áo anh.
Danh sách chương