Sau chuyến đi, trở về lại Nghi Thanh, Chu Lễ và Lâm Ôn có chút bất đồng. Nguyên nhân là vì Lâm Ôn vô cùng mệt mỏi, hy vọng Chu Lễ có thể ngủ trên gác xép giống lúc trước, hoặc là anh về nhà mình ở vài ngày.

Chu Lễ không vui, dỗ dành Lâm Ôn: “Anh sẽ không chạm vào em.”

Lâm Ôn không tin tưởng điều này. Chu Lễ thích tập thể dục buổi sáng, mà cơn mơ màng buổi sáng thường là giai đoạn phòng bị của Lâm Ôn lỏng lẻo nhất.

Lâm Ôn cũng dỗ anh: “Anh lên gác xép ngủ nha, vài ngày thôi.”

Chu Lễ nói lý lẽ với cô: “Lúc trước anh đã nói với em rồi, giường trên gác xép quá nhỏ đối với anh.”

Lâm Ôn rất ân cần: “Vậy em nhường phòng ngủ cho anh, em ngủ gác xép.”

Chu Lễ không vui: “Em không muốn ngủ với anh phải không?”

Lâm Ôn nói: “Chủ yếu là em không tin khả năng tự khống chế của anh lúc này.”

Chu Lễ ôm cô, tiếp tục dỗ dành: “Vậy anh phải chứng minh bản thân nhiều hơn.”

Lâm Ôn chọc vào ngực anh: “Nhưng em đâu cần mạo hiểm như vậy, anh ngủ trên gác xép là bằng chứng tốt nhất.”

Đám Uông Thần Tiêu hay nói Lâm Ôn dễ nói chuyện, trên thực tế Lâm Ôn bình thường đúng là hiền lành dễ tính, nhưng khi thật sự so đo thì bướng bỉnh hơn bất cứ ai.

Chu Lễ ôm chăn gối, gương mặt vô cảm bị đuổi lên gác xép. Anh không cần đem quần áo, trước khi ra nước ngoài, đồ đạc của anh đều đã đặt ở trên lầu.

Đêm nay thật yên bình, Lâm Ôn có một giấc mộng đẹp, Chu Lễ nằm gai nếm mật. Sáng hôm sau, Chu Lễ xuống lầu, thấy phòng ngủ của Lâm Ôn vẫn đóng chặt cửa, anh đi vặn nắm cửa.

Đã khóa, Chu Lễ tức cười.

Hôm nay Lâm Ôn không cần đi làm, Chu Lễ muốn đến công ty của Trịnh thị ở đây, anh rửa mặt xong rồi vội vàng ra ngoài.

Trước đây Lâm Ôn hiếm khi ngủ đến khi mặt trời lên cao, cô sinh ra tật xấu này sau khi ở bên Chu Lễ.

Tỉnh dậy, mặt trời đã rực rỡ, sắp 10 giờ rưỡi, Lâm Ôn đi ra khỏi phòng ngủ, trong nhà vắng lặng, cô gọi: “Chu Lễ?”

Không có ai trả lời, chắc Chu Lễ đã đi làm.

Lâm Ôn tìm di động, thấy một tin nhắn WeChat hai giờ trước.

“Đã gọi cơm hộp cho em, đặt ở cửa.”

Lâm Ôn mở cửa, bên cạnh cửa có một cái túi giữ nóng thức ăn. Lấy vào nhà mở ra, trong túi có một chén cơm và một cái nồi bằng đá, trong nồi là canh gà nhân sâm kiểu Hàn quốc còn nóng hổi.

Lâm Ôn hâm lại canh và cơm, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cô chụp hình cơm và canh nóng, gửi cho Chu Lễ xem.

Chu Lễ hỏi cô trên WeChat: “Ăn ngon không em?”

Lâm Ôn đáp: “Ăn rất ngon.”

Chu Lễ: “Tinh thần tốt rồi chứ?”

Lâm Ôn cảnh giác: “Vẫn còn hơi mệt.”

“Chuẩn bị mệt bao lâu vậy em?”

Lâm Ôn nhìn canh gà nhân sâm bốc khói, mềm lòng: “Ngày mốt có lẽ tốt một chút.”

Chu Lễ ghi nhớ thời gian, sau đó dồn hết sức vào công việc. Anh còn bận hơn hồi làm ở đài truyền hình. Khi làm người dẫn chương trình, nếu buổi chiều ghi hình thì toàn bộ buổi sáng là thời gian của anh, muốn ngủ bao lâu cũng được.

Bây giờ thời gian cá nhân của anh bị dồn nén đáng kể, không những đi sớm về trễ còn cần đủ loại xã giao.

Tới ngày mốt, anh tạm thời cần đi công tác ở Hồng Kông, chưa quay lại chỗ của Lâm Ôn. Anh về nhà mình, nhờ dì giúp việc thu dọn hai bộ quần áo rồi chạy lên máy bay.

“Kỳ nghỉ” của Lâm Ôn đột nhiên bị kéo dài, cô cảm giác có chút không khỏe.

Chu Lễ vắng mặt, cô thấy buồn chán. Cuối tháng 10, có hai cuộc triển lãm lớn sẽ được tổ chức, cô không có nhiều thời gian nhàn rỗi, chẳng mấy chốc bận tối tăm mặt mũi.

Hôm nay cô nhận điện thoại của Viên Tuyết. Viên Tuyết nói rằng một người bạn của cô kết hôn vào cuối tháng, cô sẽ về Nghi Thanh dự tiệc cưới, bảo Lâm Ôn chuẩn bị “tiếp đón”.

Lâm Ôn mỉm cười, gửi một tin nhắn cho Chu Lễ.

Mười phút sau Chu Lễ trả lời: “Lão Uông nói với anh, đợi Viên Tuyết trở về, mình mời bọn họ ăn bữa cơm.”

Lâm Ôn nhớ họ đã có kế hoạch này hôm tháng sáu, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện, hiện tại đã gần cuối tháng mười.

Lâm Ôn đáp: “Dạ được.” Lại hỏi Chu Lễ, “Anh đã đặt vé máy bay về ngày mai chưa?”

Chu Lễ nói: “Ngày mai khoảng 6 giờ đến. Em tan việc thì về thẳng nhà, không cần đón anh. Anh có tài xế rồi.”

Lâm Ôn tưởng rằng 6 giờ đến, tức là Chu Lễ xuống máy bay lúc 6 giờ.

Trên thực tế, Chu Lễ đến nhà Lâm Ôn lúc 6 giờ.

Bởi vì hiểu lầm nhỏ đúng lúc này, ngày hôm sau Lâm Ôn xuýt nữa phát điên.

Ngày hôm sau, Lâm Ôn thật vất vả mới tan việc đúng giờ. Cô cố ý đi chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, đến cổng tiểu khu đã sắp 6 giờ. Cô lấy di động ra định gọi cho Chu Lễ, di động đột nhiên có cuộc gọi đến, là mẹ của cô.

“A lô, mẹ?”

“Ôn Ôn, con tan việc chưa?”

“Dạ rồi.”

“Sáng mai mẹ và ba sẽ đi chùa. Thời gian buổi sáng quá gấp, hôm nay ba mẹ tới Nghi Thanh ở một đêm. Ầy, sắp đến chỗ con rồi, còn khoảng mười phút nữa.”

Năm lần mẹ Lâm Ôn tới đây, hết bốn lần là thông báo tạm thời, chỉ để kiểm tra đột xuất. Nếu không phải vì Lâm Ôn là con gái, sợ cô ở nhà ăn mặc tùy tiện, ba Lâm không tiện đến, nói không chừng mẹ Lâm thậm chí có thể hủy bỏ thông báo tạm thời.

Lâm Ôn nghe đến đó, vừa nói chuyện điện thoại vừa tăng tốc độ bước đi. Cuộc gọi vừa kết thúc, cô nhanh chân về nhà. Hàng cấm hôm nay không chỉ là đống thực phẩm đông lạnh của siêu thị trong tủ lạnh.

Lâm Ôn thở hồng hộc về đến nhà, đi thẳng đến phòng tắm, bỏ toàn bộ chai lọ, bàn chải đánh răng, khăn lông của Chu Lễ vào thau nhựa.

Lên gác xép, ôm đống quần áo của Chu Lễ ra. Thật sự không có chỗ nhét, cô giấu đồ vào góc sân thượng.

Sau đó Lâm Ôn đi tới tủ lạnh, nửa chừng nhớ ra trong tủ giày còn có một đôi giày da của Chu Lễ để thay đổi, cô vội vàng đi ra huyền quan.

Mở cửa tủ giày ra, cửa đụng vào một đôi giày da đàn ông, Lâm Ôn nhìn chằm chằm vào đôi giày da lúc sáng chưa có trên thảm trải sàn, ngẩn người nhìn vào phía phòng, gọi một tiếng: “Chu Lễ?”

“… Ừm?”

Âm thanh truyền ra từ phòng ngủ chính, Lâm Ôn chạy vào phòng ngủ, xuýt nữa đã bỏ lỡ.

Hôm nay chuyến bay đúng giờ, trên đường tránh giờ cao điểm kẹt xe buổi chiều, tài xế lái xe nhanh, Chu Lễ đến nhà Lâm Ôn lúc 5 giờ 45 phút.

Anh tắm rửa sạch sẽ, lên giường chờ người. Thật sự không cưỡng lại được sự mệt mỏi, anh ngủ thiếp đi trong vòng hai phút. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh nghe thấy tiếng động lộn xộn, mới vừa ý thức được, anh nghe tiếng Lâm Ôn kêu anh.

Chu Lễ hé mắt, tay đặt trên trán, giọng nói khàn khàn: “Em về rồi à?”

Lâm Ôn nhìn người đàn ông nằm trên giường chỉ mặc một cái quần lót, thở phào: “Nhanh lên, anh mau mặc quần áo vào.”

Tiếng gõ cửa vang lên: “Ôn Ôn ơi?”

Lâm Ôn xuýt nữa bị sặc nước miếng, kéo Chu Lễ không nói thêm lời nào: “Quần áo của anh đâu?”

Ba mẹ Lâm Ôn là người cổ hủ ngoài 70 tuổi, tư tưởng truyền thống bảo thủ, tuyệt đối không chấp nhận việc sống chung khi chưa kết hôn, đặc biệt là con gái của họ.

Chu Lễ bị kéo tỉnh, quần áo anh ở trong máy giặt, chế độ giặt nhanh mười lăm phút, hiện tại chắc đã giặt xong.

Ba mẹ Lâm Ôn không đợi được ngoài cửa, lấy chìa khóa ra mở, vừa mở cửa vừa nói: “Ôn Ôn, con đang làm gì đó? Ba mẹ tự mở cửa vào à.”

Giây tiếp theo, cửa mở ra, đã quá muộn, Lâm Ôn nhét đống đồ trên tay cho Chu Lễ: “Anh trốn đi!”

Sau đó cô đi ra khỏi phòng ngủ, sẵn tay khóa cửa phòng.

“Con bận chuyện gì đó, sao không trả lời tiếng nào.” Ba Lâm và mẹ Lâm vào nhà, trong phòng thoáng cái đã hiểu ngay.

Tim Lâm Ôn đập kịch liệt như trống trận, vẻ mặt bình tĩnh nói: “À, vừa nãy con gọi điện thoại cho đồng nghiệp nên không nghe thấy.”

“Không phải kêu con tăng ca chứ?”

“Dạ không.”

“Vậy là tốt rồi, con ăn cơm tối chưa?”

“Dạ chưa.” Lâm Ôn cái khó ló cái khôn, “Con mới mua rất nhiều đồ ăn, mẹ, mẹ giúp con bóc tôm nha.”

Mẹ Lâm cưng chiều: “Được rồi, mẹ sẽ làm tôm rang cho con.”

Mẹ Lâm vào bếp, ba Lâm ra phòng khách xem TV, Lâm Ôn pha hai ly trà cho họ, lấy cớ: “Con đi thay đồ ở nhà.”

Cô đi vào phòng ngủ lần nữa, khép cửa lại.

Trong phòng ngủ, Chu Lễ dựa vào đầu giường, một chân ở dưới đất, một chân gác trên giường, cầm di động đang xem tin tức, dáng ngồi lộ vẻ gợi cảm phóng túng.

Nghe tiếng động, anh nhướng mi, liếc nhìn người đang tới.

Lâm Ôn lo lắng: “Làm sao bây giờ?”

Chu Lễ vững như núi: “Chẳng phải em muốn thay quần áo hay sao, em thay trước đi.”

Cửa phòng không cách âm, anh nghe rất rõ.

Lâm Ôn vừa nói “Chút nữa anh xem thời điểm thích hợp thì chuồn đi”, vừa mở tủ quần áo để lấy đồ.

Lấy quần áo ra, Chu Lễ còn ở đó, Lâm Ôn quay lưng về phía anh cởi quần áo.

Một cánh tay đột ngột vòng qua eo cô, Lâm Ôn bị đập vào cửa tủ.

“A…”

“Chuồn cái gì, anh không gặp em mấy hôm rồi?”

“Anh đừng nghịch…” Lâm Ôn nói rất nhỏ.

Chu Lễ dùng sức, Lâm Ôn bị ép chặt không có khe hở giữa cửa tủ.

Cô chưa kịp cởi quần jean, Chu Lễ dính sát lưng cô, cởi cúc quần cho cô, rồi kéo khóa xuống.

“Nếu anh thật sự làm loạn, em đừng hòng thoát khỏi căn phòng này.”

“Chu Lễ, đừng…”

“Nói nhỏ chút, ba mẹ em đang ở đây.”

Bên ngoài có tiếng TV, còn có tiếng nói chuyện của ba Lâm và mẹ Lâm, họ đang nói về việc tôm chỉ lợ tăng giá gần đây, trong phòng ngủ, quần jean của Lâm Ôn đã bị kéo xuống.

Lâm Ôn che miệng, cửa tủ khẽ đập, Chu Lễ cắn tai cô, thì thầm dạy cô chút nữa làm như thế nào, hô hấp càng ngày càng nặng. Mẹ Lâm kêu bên ngoài: “Ôn Ôn, sao giờ còn chưa thay quần áo xong hở con?”

Lâm Ôn bỏ tay xuống, hít sâu một hơi rồi trả lời: “Con đang gọi điện thoại.”

“Sao con gọi điện thoại lắm thế.” Mẹ Lâm dong dài một câu.

Giọng mẹ Lâm dừng lại, giọng nói Chu Lễ lại vang lên.

“Dọn đến chỗ anh.” Chu Lễ xoa bóp cô, “Đỡ phải bị ba mẹ em đánh úp.”

Lâm Ôn sắp bị Chu Lễ làm cho phát điên, cô đứng cũng không vững.

“Dọn hay không?”

Lâm Ôn nắm lấy tấm gương ở nửa kia cánh cửa tủ đang mở, gương soi toàn thân lắc qua lắc lại, Lâm Ôn lúc thì nhìn thấy chính mình, lúc thì chẳng thấy gì cả.

“Dọn…” Cô thật sự sắp điên rồi.

Cuối cùng Chu Lễ không tới thật, anh kiềm chế kịp thời, giúp Lâm Ôn mặc đồ ở nhà vào, hôn cô, vỗ mông bảo cô đi ra ngoài.

Máu Lâm Ôn vẫn còn chảy lung tung, cô hít sâu, cố gắng hạ nhiệt cho mình.

Lâm Ôn đi ra phòng khách nói chuyện với ba, trong bếp bốc khói nghi ngút, Chu Lễ cầm đống đồ mà Lâm Ôn giấu trước đó, đi lên gác xép.

Tới sân thượng, Chu Lễ tìm thấy quần áo của mình, chọn một bộ thay, sau đó xuống lầu.

“Ủa, anh tới lúc nào vậy?” Lâm Ôn “vừa nhìn thấy” Chu Lễ.

Chu Lễ nói: “Mới tới một chút, anh ở trên lầu hút thuốc. Em về khi nào? Chú và dì mới đến ạ?”

Ba Lâm và mẹ Lâm rất ngạc nhiên. Lâm Ôn giải thích rằng cô đưa chìa khóa dự phòng ở nhà cho Chu Lễ. Chu Lễ giải thích anh mới đi công tác về, tới đây chờ Lâm Ôn tan sở rồi ăn cơm, lúc nãy hút thuốc trên sân thượng nên không nghe thấy gì ở dưới lầu.

Hai người đều có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Ba Lâm và mẹ Lâm không mảy may nghi ngờ, họ vui vẻ kéo Chu Lễ, Tiểu Chu này Tiểu Chu kia, trên mặt có thêm vài nếp nhăn.

Lâm Ôn thở phào nhẹ nhõm, Chu Lễ nhân dịp ba Lâm và mẹ Lâm không chú ý, nhìn cô cười đầy ẩn ý.

Tối nay Chu Lễ trở về nhà mình. Ngày hôm sau, ba Lâm và mẹ Lâm rời đi, Chu Lễ lập tức đóng gói Lâm Ôn.

——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện