Editor: Trà Xanh

Ngay trước khi bị lột sạch, Lâm Ôn kịp thời hét lên: “Em chọn thêm hai mươi người bạn!”

Đáng tiếc Chu Lễ nhất thời không nhịn được, giày vò Lâm Ôn đến quá sức.

Phim chưa chiếu bao lâu, cốt truyện đã bước vào giai đoạn gay cấn của nhân vật phản diện, vũ khí hạng nặng bắn phá điên cuồng, giữa làn khói lửa, Chu Lễ cuối cùng cũng tha cho cô.

Nửa bên xe bị Lâm Ôn dẫm bẩn, Chu Lễ không bảo cô ngồi lại, anh chỉnh chỗ ngồi, để Lâm Ôn ngồi trên đùi anh.

Khay đựng ly ban đầu có chai nước khoáng, vừa rồi bị đá xuống sàn xe, Chu Lễ nhặt lên, mở nắp chai đưa cho Lâm Ôn uống.

Lâm Ôn uống một ngụm, không cẩn thận nên bị sặc, ho khan thật mạnh.

Chu Lễ vỗ lưng cô: “Uống nước mà cũng bị sặc. Có bị nghẹn khí quản không em?”

Lâm Ôn muốn rời khỏi đùi anh, Chu Lễ nhíu mày, giữ chặt eo cô không chịu, “Em làm gì đó?” Anh hỏi.

Lâm Ôn bị sặc không nói nên lời, lo lắng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Cô ngồi trên đùi Chu Lễ, đối mặt với ghế phụ, một chàng trai trẻ đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn trang phục và đồ cầm trên tay, giống như là nhân viên của rạp chiếu phim ngoài trời.

Chu Lễ quay đầu theo hướng ngón tay của cô, nhìn thấy cậu nhân viên cúi người, nhìn vào trong xe, mấp máy môi nói chuyện. Lúc này anh mới hiểu vì sao Lâm Ôn uống nước bị sặc.

Âm thanh trong xe lớn, cơ bản không nghe được tiếng động bên ngoài. Chu Lễ thả cô ra, Lâm Ôn lập tức hoảng hốt bò qua, tư thế không lịch sự lắm, Chu Lễ buồn cười vỗ mông cô.

Lâm Ôn vẫy tay về phía sau: “Anh còn tới nữa!”

Chu Lễ bóp chặt eo cô, giả vờ muốn ôm cô lại: “Vậy anh tới tiếp đây!”

“A……” Lâm Ôn vặn vẹo, phủi tay anh, “Được rồi, anh đừng nghịch nữa!”

Chu Lễ không hề dọa cô, cúi người hôn mạnh lên cánh tay cô, chờ cô ngồi ổn, Chu Lễ mới mở cửa sổ xe ra.

Kính xe được dán phim, bên ngoài không thấy rõ cảnh tượng bên trong, nhân viên có kinh nghiệm của rạp chiếu phim ngoài trời sẽ không đứng ở chỗ kính chắn gió, hay gõ cửa sổ xe.

Đợi một lúc không thấy phản ứng, nhân viên đang định đi qua xe khác thì cửa sổ được kéo xuống.

Bên trong xe bình thường, nhân viên quảng cáo đồ trên tay: “Xin lỗi, anh chị có cần đồ uống hoặc là đồ ăn vặt không? Chúng tôi còn có đồ ăn khuya, đồ BBQ, lẩu cay v.v…”

Cậu ta vừa nói vừa đưa thực đơn vào trong xe, sau đó xách một túi đồ nói, “Tối nay chúng tôi có sự kiện, nếu chuyển phát trong vòng bạn bè, được hơn 58 likes sẽ được tặng một phần quà là gói ngủ trưa.”

Phần quà bao gồm một cái chăn len, một cái gối chữ U, và một bộ nút bịt tai.

Chu Lễ nhìn Lâm Ôn: “Em muốn không?”

Lâm Ôn hơi muốn, cô gật đầu.

Chu Lễ vẫn bất động: “Muốn thì tự mình làm.”

“……”

Sau vài giây, Lâm Ôn giơ di động của mình lên, hướng màn hình về phía mã QR mà nhân viên đưa ra.

“Bíp ——”

Không ngờ nhanh như vậy, vụ đánh cuộc đã bắt đầu thực hiện.

Lâm Ôn nhìn người “bạn” thứ 151 trên di động, nhấp vào vòng bạn bè của người kia, tìm được người mới nhất để chuyển tiếp.

Cô chưa bao giờ hỏi like trong vòng bạn bè. Cào nát danh sách bạn bè, cô tính nhẩm trong lòng, cảm thấy gom đủ 58 likes là điều quá khó. Nếu là Chu Lễ, có được 1607 người bạn thì nhất định sẽ dễ dàng.

Lâm Ôn nhìn qua Chu Lễ, tình cờ rơi vào ánh mắt ôn hòa mềm mại của Chu Lễ.

Tim Lâm Ôn đập mạnh, hỏi anh: “Gì vậy anh?”

Chu Lễ nắm tay cô, đặt lên miệng mổ vài cái. Trong lòng anh mềm nhũn, nhưng lại nói không nên lời, đành phải tùy tiện tán gẫu: “Em muốn tiếp tục không?”

“Cái gì ……” Lâm Ôn mỉm cười, duỗi ngón tay chọc môi anh, lúc này mới tính sổ với anh, “Anh không nói là ở đây có nhân viên đi tới đi lui.”

Chu Lễ nói: “Anh cũng tới đây lần đầu, sao biết được.”

Lâm Ôn nói: “Anh chỉ biết làm bậy!”

Chu Lễ thản nhiên nói: “Anh có nên chứng thực sự đánh giá của em về anh không nhỉ.”

“…… Em rút lại lời nói vừa nãy.”

Chu Lễ thật sự không nhịn được, ôm người hôn mãnh liệt lần nữa, hai người cười đùa thật lâu, bộ phim đã kết thúc nhưng họ chưa xem chút gì.

Lâm Ôn đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo: “Em muốn xem phim.”

Vừa rồi Chu Lễ chưa uống nước, bây giờ anh mới cầm chai nước khoáng, vừa uống vừa hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không?”

“Anh đói bụng hở?”

“Không đói.”

“Em cũng không.”

Chu Lễ bảo Lâm Ôn gửi một tin nhắn Wechat cho người bạn thứ 151, yêu cầu người đó đem hai chai nước uống đến.

Không bao lâu sau, nước uống được đưa tới, Lâm Ôn sẵn tiện nhìn lướt qua vòng bạn bè, chỉ có mười hai likes.

Lâm Ôn úp mặt điện thoại, nhìn màn hình chiếu phim lớn ngoài xe nói: “Tụi mình xem suốt đêm đi.”

Chu Lễ không ý kiến: “Được.”

Lâm Ôn lại nói: “Xem xong thì đúng lúc ngắm bình minh.”

Chu Lễ quá hiểu cô: “Để xem em thức cả đêm nổi không.”

Quả nhiên, nói là xem suốt đêm, sau hai bộ phim thì Lâm Ôn đã ngủ thiếp đi. Chu Lễ vặn nhỏ âm lượng radio, gạt những sợi tóc dài che mắt Lâm Ôn, ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô.

Ngủ rất say, đánh thức dậy thì rất đáng tiếc.

Một lát sau, Chu Lễ thấy nhân viên trên lối đi, anh kéo cửa sổ xe xuống, lẳng lặng vẫy tay người kia.

Nhân viên đi tới, Chu Lễ hỏi nhỏ: “Phần quà bao nhiêu tiền?”

Chu Lễ trả giá cao mua một phần quà, mở chăn bên trong ra, anh nhẹ nhàng đắp cho Lâm Ôn.

Chu Lễ cũng nằm xuống.

Cửa sổ trời trên nóc xe trong suốt, ngoài cửa sổ là bầu trời đầy sao, vùng ngoại ô không thiếu tiếng côn trùng và chim chóc, nhưng bên trong xe không nghe thấy.

Chu Lễ nhắm mắt, nhớ lại lần đầu tiên Nhậm Tái Bân dẫn Lâm Ôn tới bữa tụ tập, cũng vào lúc bầu trời đầy sao và tiếng côn trùng inh ỏi như thế này.

Sau lần gặp ở ký túc xá, đó là lần thứ hai anh nhìn thấy Lâm Ôn.

Chu Lễ vốn không nhớ rõ khoảng cách bao lâu. Lần đó anh vừa đưa Chu Khanh Hà đến Hồng Kông, ngoài việc chú ý đến tình trạng của Chu Khanh Hà, công việc của anh cũng tăng thêm, bận rộn tối tăm mặt mũi. Anh không để tâm nghĩ đến một cô bé ở chung với mình trong một thời gian ngắn chỉ hai ngày rưỡi vào 6 năm trước, cô hoàn toàn không nhận ra anh, thậm chí có lẽ đã quên mất một người trên đường như anh.

Nhưng thỉnh thoảng vài lần lướt vòng bạn bè của Nhậm Tái Bân, anh vẫn thất thần một chút, trong đầu lướt qua gương mặt 15 tuổi và gương mặt 21 tuổi, ngẫm nghĩ cô bé 15 tuổi trốn sau xe lửa, rốt cuộc đuổi theo anh la hét cái gì.

Rồi nghĩ đến cô nàng 21 tuổi, có bạn trai quá sớm.

Ngay sau đó có những tin nhắn mới trên WeChat, kéo anh trở lại với thực tế bận rộn và khó chịu.

Bởi vì anh đang sống trong thực tế, cho nên anh không suy nghĩ về những gì không liên quan, nhưng khi anh nhìn thấy Lâm Ôn lần nữa ở bữa tụ tập, anh vẫn không tránh khỏi hơi chú ý đến cô, cũng nhớ khoảng thời gian cách bao xa.

Hóa ra sau gần ba tuần, ngày gặp lại cô cũng là ngày anh tiễn Chu Khanh Hà lên máy bay.

Lần đó bọn họ hẹn nhau đi đến Nông Gia Nhạc ở ngoại ô. Nông Gia Nhạc là do họ hàng của Tiêu Bang mở, để cho bọn họ đến chơi miễn phí, sau khi trở về thì có thể giúp quảng bá.

Cả đám ăn uống và cười đùa, Lâm Ôn ngồi cạnh Nhậm Tái Bân, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Viên Tuyết đã quen thuộc, quát to: “Lão Nhậm, ông chăm sóc cho Ôn Ôn chút coi, chỉ biết lo tự ăn, ông chưa ăn mấy ngày rồi?”

Nhậm Tái Bân cười, quay qua Lâm Ôn: “Em muốn ăn gì, anh lột cho em nhé?”

“Không cần.” Lâm Ôn lắc đầu.

Không phải Lâm Ôn chưa ăn gì, cô đã ăn hai viên hạt dẻ cười và trái long cung, vỏ vẫn còn nằm trên bàn.

Nhậm Tái Bân thấy cô không cần, anh nắm tay cô, tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người.

Ghế bên hồ đều là ghế dài, bàn là bàn thấp, họ ngồi cùng nhau, tay trong tay đặt trên ghế, Chu Lễ nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhìn chỗ khác.

Uông Thần Tiêu cảm thấy quả hạch tươi mới và ăn ngon, muốn mua một ít. Buổi tối ông chủ Nông Gia Nhạc lấy tới một đống quả hạch mới đóng gói, tất cả đều do gia đình họ sản xuất và bán, nói rằng tặng cho mọi người, không cần trả tiền.

Đương nhiên họ không đồng ý và muốn trả tiền. Chu Lễ không có hứng thú với các loại đồ ăn vặt như vậy nên không mở miệng.

Lâm Ôn hiếm khi chủ động: “Tôi muốn hai gói hạt dẻ cười.”

Cô mua hai gói hạt dẻ cười. Sau khi ngồi xuống, mở một gói, để trên bàn chia sẻ với mọi người. Cô cũng tự mình lột ăn, không thấy dáng vẻ hàm súc chỉ ăn hai viên hạt dẻ cười buổi chiều.

Cô thích ăn hạt dẻ cười, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia, không thân với mọi người nên cô ngại ngùng, cũng không thích ăn chùa. Cô chỉ ăn đồ mình bỏ tiền ra mua, hoặc là người khác cho cô.

Viên Tuyết tự động nhích mông qua bên cạnh cô, nắm một đống hạt macadamia và hồ đào tới, vừa ăn vừa nói chuyện với cô, còn lột hạt macadamia cho cô.

Lâm Ôn có qua có lại, cũng lột hạt dẻ cười cho Viên Tuyết, sau đó Lâm Ôn cũng ăn nhiều macadamia và hồ đào.

Chu Lễ gọi điện thoại cho đồng nghiệp, vừa nói chuyện công việc, ánh mắt vừa nhìn ngẫu nhiên không xa không gần, dừng vừa đúng vào người Lâm Ôn.

Ếch trên núi kêu không ngừng vào ban đêm, Viên Tuyết ăn no bị tức bụng, ném vỏ trái cây về phía Uông Thần Tiêu, Viên Tuyết nói: “Lão Uông, anh đi bắt ếch cho em!”

Uông Thần Tiêu lấy vỏ trái cây trên tóc xuống, khéo léo đối phó: “Bắt ếch là bất hợp pháp.”

Viên Tuyết nói: “Em muốn nòng nọc!”

Uông Thần Tiêu la lên: “Lòng dạ phụ nữ thật độc ác!”

Viên Tuyết cười rồi lại ném vỏ trái cây, kéo Lâm Ôn chạy đến bên cạnh, thật sự ngồi xổm tìm nòng nọc, đáng tiếc là tìm hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng không thu hoạch được gì.

Đêm nay họ ngủ lại ở Nông Gia Nhạc, Lâm Ôn ngủ chung phòng với Viên Tuyết, Chu Lễ và Tiêu Bang ở tầng hai.

Nửa đêm trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách, Chu Lễ đứng dậy đóng cửa kính ban công.

Chất lượng giấc ngủ của anh trong thời gian đó không được tốt, buổi tối ngủ rất muộn, sáng lại dậy sớm. Trời vừa rạng sáng, cửa sổ trong phòng đóng kín, anh thức dậy rồi đi mở cửa ban công.

Một làn gió lạnh thổi tới, kèm theo cơn mưa bụi thật nhỏ khiến tinh thần sảng khoái.

Chu Lễ đứng trên ban công.

Một buổi sáng trên núi chìm trong màn mưa bụi mênh mông, không khí ngập tràn hương thơm của cỏ cây xanh tươi, có một bóng người nhỏ bé mặc váy dài ngồi xổm trên mặt đất dưới lầu, người đó đang cầm một cái dù trong suốt.

Không bao lâu sau, cô đứng dậy, quay mặt về phía tòa nhà nhỏ.

Tầng hai không cao, độ cận thị của Chu Lễ thấp, chỉ ảnh hưởng đến việc anh xem các sản phẩm điện tử, chứ không ảnh hưởng đến việc anh nhìn những thứ khác.

Người đó cầm một cái ly nhựa trong loại dùng một lần bên tay kia, đáy ly có cái gì đó màu đen.

Ông bà nội Chu Lễ sống ở nông thôn quanh năm, Chu Lễ biết, trời mưa thì sẽ dễ dàng có nòng nọc xuất hiện trong mương.

Anh nhìn cô cầm cái ly trước ngực, khóe miệng nhếch một nụ cười nhàn nhạt, bung dù, giày vải đạp lên bãi cỏ ướt đẫm, chậm rãi đi về phía tòa nhà nhỏ.

Anh nhìn cô suốt cả đoạn đường, cô không hề ngẩng đầu.

Trưa hôm đó bọn họ chuẩn bị đi về, Viên Tuyết cầm cái ly nhựa ồn ào với Uông Thần Tiêu: “Anh coi nè, anh nhìn đi, đâu cần anh làm gì!”

Dưới đáy ly có bốn năm con nòng nọc ngo ngoe, Lâm Ôn mặc váy dài lại mua thêm hai gói hạt dẻ cười. Chu Lễ đút tay vào túi quần, chậm rãi bước xuống lầu, nói với ông chủ Nông Gia Nhạc: “Cho tôi một gói luôn.”

“À,” ông chủ chỉ vào hai gói trong tay Lâm Ôn nói, “Cô ấy đã mua hai gói cuối cùng rồi.”

Chu Lễ nhìn Lâm Ôn.

Lâm Ôn lấy một gói trong túi nilon ra, hòa nhã nói: “Gói này cho anh.”

Chu Lễ nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau trong lần tụ tập này, và nói những lời đầu tiên.

Chu Lễ đem gói hạt dẻ cười về nhà, không bao lâu sau, ông bà nội sắp xếp cho anh đi xem mắt.

Trên thực tế, lúc anh vừa tốt nghiệp đại học, ông bà nội đã đề cập đến chuyện xem mắt, nhưng anh thật sự không có hứng thú đối với chuyện yêu đương, quan trọng nhất là sự nghiệp của anh mới bắt đầu, một ngày làm việc của hai ngày, cơ bản không có thời gian.

Bây giờ nhớ lại  quan niệm truyền thống của người già, Chu Lễ ngẫm nghĩ, anh không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu gặp người vừa mắt, anh cũng không phiền khi cuộc sống mình có thêm một người.

Anh đồng ý đi xem mắt, ông bà nội tỏ vẻ khó tin, còn dặn dò anh nhiều lần đừng giở trò.

Chu Lễ đi gặp hai người, sau đó không có tiến triển gì. Ông bà nội rất phẫn nộ, nói rằng hèn chi anh gật đầu dễ dàng như vậy, hóa ra là làm cho có lệ.

Chu Lễ đập hạt dẻ cười, đập được một hạt thì búng vỏ vào thùng rác phía xa, vỏ đụng vào thùng kêu bang bang.

Hạt nào anh cũng trúng đích.

“Bùm ——”

Xe chạy ngang qua, có lẽ bánh xe va vào thứ gì đó nên phát ra tiếng động như vậy.

Chu Lễ mở mắt từ trong giấc ngủ, cửa sổ trời nên nóc xe sáng ngời, mặt trời mới mọc đằng xa vừa ló dạng khỏi đỉnh núi, lá xanh trên núi đã nhuộm đỏ ánh sáng.

Trên bãi cỏ chỉ còn ít xe cộ, màn hình chiếu phim trống không, khắp nơi chỉ còn tiếng cỏ cây lay động theo cơn gió.

Chu Lễ quay đầu.

Người trên ghế phụ trùm cái chăn len, đầu nghiêng, thân hình hơi cuộn lại, lông mi mảnh và dày, khóe miệng hiện lên một nụ cười trầm lặng trong giấc ngủ.

Chu Lễ ôm cả người lẫn chăn, Lâm Ôn bị đánh thức, mơ màng lầm bầm hai tiếng.

Chu Lễ nói: “Xem mặt trời mọc kìa.”

Lâm Ôn nghe thấy “mặt trời mọc”, cố gắng mở mắt ra.

Mặt trời màu vàng mở rộng vòng tay trên đỉnh núi phía xa, ôm buổi sáng đẹp trời này.

Chu Lễ hỏi: “Đẹp không em?”

Lâm Ôn nói: “Dạ đẹp.”

Chu Lễ cúi đầu, hôn lên đôi môi của người mà anh đang ôm trong vòng tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện