Editor: Trà Xanh

Năm ấy Lâm Ôn mười lăm tuổi, sự ngoan ngoãn và nghe lời dường như đã khắc sâu vào xương cốt của cô, từ nhỏ đến lớn điều phản nghịch nhất cô đã làm có lẽ là khi còn nhỏ mẹ bảo cô học kể chuyện Effendi, cô chống lại, tuy rằng cuối cùng cũng thất bại.

Nhưng cô vẫn còn nhớ quá trình chống cự kia, bởi vì đó là lần đầu tiên cô hét lớn “Con không muốn”.

Ác ma trong lòng cô nâng cằm lên, nhếch mày trừng mắt, “kiêu căng” đá bay “ngoan ngoãn và nghe lời”, cô chống nạnh, kiêu ngạo và ngang chướng.

Đây là hình ảnh nội tâm của cô, bề ngoài, cô vẫn là cô bé ngoan hiếm khi không nghe lời và chỉ biết hét lên “Con không muốn”.

Ngay giây phút đó, Lâm Ôn nhẹ nhàng trả lời người đàn ông xa lạ có râu quai nón một chữ “Muốn”. Chữ “Muốn” tuy phát âm nhẹ nhưng hùng hồn hơn so với “Con không muốn” khi còn nhỏ, giống như tiếng sấm sét đánh ngoài cửa sổ, khiến cô chóng mặt hoa mắt, máu huyết sôi sục.

Tay Lâm Ôn nắm chặt ba lô màu đen mà cô đã đặt sang một bên, hình ảnh tự do lập tức hiện ra trong đầu cô.

Cô muốn trốn học, cô muốn thoát xa ngôi trường đó! “Vậy thì cùng nhau bỏ trốn.”

Người đàn ông ngồi đối diện cô nói.

Tim Lâm Ôn đập loạn xạ, cô tách ra một tia minh mẩn, khô khốc hỏi: “Cùng nhau bỏ trốn?”

Lúc này âm thanh cảnh báo của tin nhắn vang lên, người đàn ông liếc nhìn di động của mình, có vẻ đang xem tên người gởi, anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu bình thản: “Ừm, chạy rất xa.”

Di động luôn nằm trong tay Lâm Ôn, lúc nãy cô đang kiểm tra thông tin của các khách sạn gần đó, còn chưa xem xong trang web, nói chuyện với người đàn ông này nên đã quên mất.

Lần đầu tiên Lâm Ôn chạm vào smartphone, khi tin nhắn được gửi tới cô không phản ứng kịp, cô vô tình nhấp vào, lơ đãng nhìn thoáng qua mới nhận ra đã sai.

Lâm Ôn lập tức trả smartphone cho người đối diện, lúng túng nói: “Xin lỗi……”

Cô không đọc từng chữ, nhưng đã quen với việc đọc hiểu ngữ văn, chỉ với một dòng chữ ngắn đơn giản, trong nháy mắt cô đã in sâu nội dung tin nhắn vào trong đầu.

Tin nhắn nói rằng: “Bây giờ mẹ chỉ có một yêu cầu, sau khi khai giảng con phải thành thật quay về trường để học!”

Người đàn ông không ngại chuyện riêng tư bị nhìn trộm, anh ngẫu nhiên nhìn lướt qua nội dung và hỏi: “Kiểm tra khách sạn xong chưa?”

Lâm Ôn lắc đầu.

Người đàn ông không trả lời tin nhắn, đẩy điện thoại cho Lâm Ôn.

Sau cơn bối rối, Lâm Ôn bình tĩnh đánh giá đối phương, cô ngạc nhiên trước thông tin mà mình vừa tình cờ biết được.

Người đàn ông gắp đồ ăn trên bàn, như thể trên trán có mọc thêm con mắt, “Nhìn cái gì?” Anh hỏi.

Lâm Ôn bị phát hiện, cô ngượng ngùng phủ nhận: “Không có gì.”

“Xem ra em thật sự rất thích nhịn trong lòng.”

Khi người đàn ông hút thuốc trong toilet xong rồi quay lại, Lâm Ôn ngửi thấy mùi thuốc, cô ráng nhịn không nói, lúc đó người đàn ông đã nói “Em rất thích nhịn trong lòng”.

Hiện giờ nghe người đàn ông nói cô như vậy, Lâm Ôn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đối phương.

Thật ra sáng hôm nay cô đã chú ý tới anh.

Lần đầu tiên chuyến bay bị hoãn, hành khách rất sốt ruột, cô luôn rũ mắt nhìn gạch men dưới đất, vô tình ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đàn ông ngồi ở đầu kia của lối đi dường như cũng đang nhìn mặt đất sáng loáng của sân bay.

Không giống như những hành khách khác, người đàn ông im lặng từ đầu đến cuối.

Dường như anh quá thờ ơ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi xung quanh, cho dù các hành khách cãi nhau ầm ĩ thế nào, anh chỉ là một người ngoài cuộc.

Mãi đến khi con trai của dì Khương Tuệ chạy lung tung, suýt gặp nguy hiểm, người đàn ông mới bước vào cuộc chơi từ bên ngoài, đá vào hành khách nam đang gây chuyện.

Lâm Ôn rất đề phòng mọi người, nhưng đối mặt với người đàn ông này, sự phòng thủ của cô bất giác bị hạ xuống.

Cô vẫn nhớ giọng điệu bình tĩnh của anh ở trên máy bay khi anh nói “Cô bạn nhỏ, mở mắt ra”, cô đã sẵn sàng “chấp nhận cái chết”, chính những lời này đã làm cô sống lại.

Lâm Ôn thầm nghĩ, người này ít ra cũng không tệ, lại là người xa lạ tình cờ gặp nhau, thật ra muốn hỏi gì cũng được, nếu đối phương không muốn nói thì có thể làm lơ cô.

Vì thế Lâm Ôn hỏi: “Cháu chỉ tò mò, không phải chú đã đi làm hay sao, vì sao còn đi học?”

Người đàn ông trả lời: “Nếu tôi không trở về đi học, vài ngày nữa tôi phải đi làm.”

Lâm Ôn nghẹn họng.

Người đàn ông thản nhiên tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, Lâm Ôn lại hỏi: “Vậy chú là sinh viên phải không?”

“Ừm.”

Lâm Ôn nhìn chằm chằm vào bộ râu quai nón của anh, thật sự rất khó tin, “Chú bao nhiêu tuổi?” Cô hỏi.

Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Em nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”

Lâm Ôn hỏi trước: “Chú là sinh viên y khoa hở?”

Chương trình y khoa chính quy kéo dài 5 năm, học thẳng lên thạc sĩ mất bảy năm, học liên tục từ cử nhân lên thạc sĩ rồi tiến sĩ mất tám năm, người đàn ông cầm đũa, liếc nhìn cô nói: “Không phải.”

Lâm Ôn đành phải cố gắng đoán càng gần thực tế: “Vậy chú…… năm 4?”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, rặn ra một tiếng “Ừm” trong cổ họng.

Lâm Ôn mím môi cười.

Đều là học sinh, cho dù người kia là sinh viên năm 4 lớn tuổi, điều này làm cho cô cảm thấy gần gũi hơn.

Khương Tuệ cuối cùng cũng quay lại từ toilet, chị xua tay, nói mình bị tiêu chảy một cách vô lực. Chị gọi thêm một tô mì nước, ăn vài miếng là xong, không no lắm, nhưng chị không dám đụng vào đồ ăn dầu mỡ trên bàn.

Sau khi ăn xong, mưa vẫn không giảm. Ba người cầm dù tìm một chỗ ở gần đó, Khương Tuệ nhìn thấy một khách sạn có bề ngoài không tệ, định đi vào, Lâm Ôn lại nhìn chằm chằm một khách sạn nhỏ trông có vẻ cũ và rẻ tiền.

Khương Tuệ giật mình: “Không phải cháu muốn ở chỗ đó chứ?”

Lâm Ôn gật đầu. Cô muốn trốn học, nhưng cô chỉ đem theo một va ly nhỏ và một cái ba lô, toàn bộ tiền mặt trong người chỉ có vài trăm, mấy trăm tệ này không thể nuôi cô ở khách sạn “đắt tiền”.

Người đàn ông đã đi tới cửa khách sạn, thấy vậy anh quay đầu lại.

Khương Tuệ giữ chặt Lâm Ôn: “Đùa cái gì vậy, hôm nay cháu ở với dì, dì mời, không cần cháu trả tiền!”

Khương Tuệ cũng nhất quyết muốn mời bữa ăn hồi nãy, người đàn ông phớt lờ chị, tự mình trả tiền. Khương Tuệ chỉ ăn một tô mì nước, nhưng Lâm Ôn ăn rất nhiều, cô không thể ăn mà không trả tiền nên chia tiền.

Người đàn ông không từ chối, chỉ thu một phần ba số tiền của cô thay vì lấy của Khương Tuệ.

Tuy chỉ là một phần ba, nhưng giá đồ ăn ở nhà hàng kia khá đắt. Lúc gọi đồ ăn, Lâm Ôn không định trốn học, bây giờ nếu muốn trốn học, ăn ở cần phải tiết kiệm.

Lâm Ôn không thể lợi dụng người khác, cô từ chối lòng tốt của Khương Tuệ, Khương Tuệ lại nói: “Vậy cháu trả một nửa giá phòng, chúng ta ở chung một phòng, cháu có thể giúp dì tiết kiệm tiền!”

Lâm Ôn lúng túng, lúc nãy cô đã kiểm tra giá của các khách sạn gần đây trên điện thoại di động của người đàn ông, cô biết cho dù nửa giá của khách sạn này cũng vượt quá ngân sách của cô.

Khương Tuệ không thuyết phục được cô, nhưng cũng không thể đi “chịu khổ” với cô, chị là phụ nữ đang mang thai, còn dẫn theo con nhỏ.

Dạ dày lại có phản ứng, Khương Tuệ ôm bụng, nhờ người đàn ông hỗ trợ: “Tiểu Chu, cậu đi với Ôn Ôn xem thử, nếu là chỗ lộn xộn bậy bạ, cậu đưa cô ấy trở về!”

“Không cần, không cần.” Lâm Ôn nói.

“Ngoan nào, con bé này!” Khương Tuệ chịu không nổi, kéo Đại Bảo chạy nhanh vào khách sạn tìm WC.

Người đàn ông khoanh tay, đứng ở cửa khách sạn.

Bím tóc của Lâm Ôn luôn lỏng lẻo, vài sợi tóc rớt ra khỏi đuôi ngựa, cô gãi mặt, sẵn tay vén tóc ra sau tai, “Cháu tự mình đi cũng được.” Cô nói một cách khách sáo.

Tuy nói vậy, nhưng mũi chân cô lại chậm chạp không quay lại.

Đây là lần đầu tiên cô xa nhà một mình, cũng là lần đầu tiên ở khách sạn, tóm lại hơi hồi hộp, hy vọng có người đi cùng cô.

Người đàn ông nhìn chân cô, vẻ mặt giấu trong bộ râu quai nón, Lâm Ôn không thể phân biệt được người kia có cười hay không, nhưng Lâm Ôn quan sát đôi mắt của anh, cảm thấy anh có cười một chút.

“Đi thôi.” Người đàn ông cất bước.

Lâm Ôn nắm cán dù, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Phòng tiêu chuẩn của khách sạn nhỏ là 80 tệ một đêm, Lâm Ôn nhìn người đàn ông, không mở miệng, nhưng người đàn ông hiển nhiên đoán được cô muốn hỏi gì.

“Có thể.”

“Ồ.” Lâm Ôn gật đầu, hỏi quầy lễ tân muốn đặt một phòng.

Phòng ở tầng 3, Lâm Ôn sống trong một gia đình bình thường, khi còn nhỏ đã ở trong căn nhà trệt hẻo lánh, nhưng chưa bao giờ ở trong một căn phòng như vậy.

Không phải dơ, nhưng tuyệt đối không được coi là thoải mái.

Người đàn ông hỏi: “Chắc chắn muốn ở đây?”

Lâm Ôn cầm góc chăn vén lên một chút, nhìn xung quanh, cô chống nạnh, tỏ vẻ dũng cảm, gật đầu thật mạnh.

“Xì ——”

Lần này Lâm Ôn chắc chắn người đàn ông đang cười, Lâm Ôn khó hiểu, cô hỏi nhỏ: “Chú cười cái gì?”

Vẻ mặt người đàn ông hiền lành hơn trước rất nhiều, anh nói: “Không có gì, cổ họng bị ngứa.”

Lâm Ôn cho rằng đây là viện cớ, nhưng không sao, cô có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

Người đàn ông rời đi, Lâm Ôn đóng cửa phòng, lấy ví tiền ra, cẩn thận đếm tiền mặt.

Không phải cô muốn bỏ nhà đi, mà là trốn học. Trốn học một hai ngày là cô đã hài lòng, dù sao đã có sẵn cái cớ, chuyến bay sớm nhất cũng phải mất ba ngày.

Nhưng với số tiền trên người, có vẻ rất khó để chống đỡ đến lúc khai giảng.

Khoanh chân ngồi trên giường một hồi lâu, Lâm Ôn mang giày và đi xuống lầu.

Trời đã tối, mưa to vẫn không ngớt, khi Lâm Ôn tới khách sạn thì để ý thấy có tiệm net bên cạnh, cô bước nhanh vào tiệm net, bỏ ra hai tệ để thuê một máy, tìm kiếm thông tin linh tinh.

Sau khi tra cứu thông tin, cô trở lại phòng khách sạn, tắm rửa. Bước ra khỏi phòng tắm, cô cảm thấy trong phòng có mùi nên mở cửa sổ cho thoáng, cô sững người khi nhìn thấy người ở cửa sổ đối diện.

Khách sạn được xếp hạng sao lại gần phòng của cô như vậy, dường như cách nhau chưa tới hai mét. Người đàn ông đang dựa vào cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc, trông anh có vẻ không khoẻ, giọng nói luôn luôn không tốt lắm, âm thanh khàn khàn truyền tới: “Tắm xong rồi à?”

“Dạ……” Lâm Ôn nhìn người đối diện, “Chú ở hành lang phải không?”

“Không phải, hình như là phòng tiện ích.” Người đàn ông nói.

“Sao chú ở đó?”

“Trong phòng có chuông báo khói, tôi ra ngoài hút điếu thuốc. “

“Ồ.”

“Em ra tiệm net làm gì?”

“Chú thấy à?” Từ lúc cô ra tiệm net trở về, tắm rửa, mở cửa sổ, hình như người đàn ông không chỉ hút một điếu, Lâm Ôn vừa suy nghĩ vừa nói, “Cháu đi tìm việc làm.”

“Việc làm?”

“Cháu muốn biết mình có thể làm việc gì.” Lâm Ôn buồn bực, “Cháu chưa đủ tuổi.”

Người đàn ông: “……”

Lâm Ôn vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa nói chuyện với người đối diện xuyên qua màn mưa: “Chú định trốn học bao lâu?”

“…… Để xem tình hình.”

“Chú định trốn thật lâu hả?”

“Có lẽ.”

“Chú có tiền tiết kiệm không?”

“Không có.”

“Vậy chú muốn tìm việc gì đó để làm hay sao?”

“…… Không.”

“Chú không có dự định trước hả?”

“…… Ờ.”

Lâm Ôn buông khăn tắm, mím môi, nghiêm trang nói: “Ăn và ở đều phải xài tiền, chú nên suy nghĩ kỹ.”

Người đàn ông hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi à?”

Lâm Ôn “nhìn xa trông rộng” nói: “Dạ, cháu đã nghĩ rồi, về lại Nghi Thanh thì tốt hơn, giá cả ở đây tương đối cao, cháu cũng không hiểu tiếng địa phương, chẳng biết nơi nào là nơi nào.”

Người đàn ông nói: “Giá cả ở Nghi Thanh cũng cao.”

Nghi Thanh là thành phố thủ phủ của tỉnh, Lâm Ôn không phải là người Nghi Thanh, nhà cô ở thị trấn Giang Châu, thành phố Nam Lâm, hai phương ngữ khác nhau, nhưng xét đến cùng thì phương ngữ của cùng một tỉnh cũng tương tự.

Lâm Ôn nói: “Quan trọng nhất chính là, cháu phải chừa đường sống cho mình, nếu thật sự không đủ tiền xài, cháu về nhà cũng tiện.”

“……” Người đàn ông dường như không còn lời nào để nói, một lát sau, khóe miệng anh hơi giật giật.

Lâm Ôn chắc chắn mình không nhìn lầm, râu quai nón bên phải của anh thật sự chuyển động.

Lâm Ôn nhíu mày, đại khái đoán được anh đang cười cái gì, cô nói: “Có gì buồn cười đâu, không phải cháu trốn học cả đời.”

“Vậy em định trốn mấy ngày?” Người đàn ông hỏi.

Lâm Ôn nói: “Nhiều nhất ba ngày.”

“Ba ngày có thú vị không?”

Lâm Ôn nhìn thử đuôi tóc còn chảy nước hay không, nhẹ nhàng nói: “Ba ngày là đủ rồi, cháu dễ dàng hài lòng.”

Người đàn ông im lặng.

Lâm Ôn không nhìn thấy vẻ mặt của người kia, cô tiếp tục dùng khăn lông lau đuôi tóc, và hỏi: “Vậy chú có kế hoạch gì không?”

Người đàn ông nói: “Tôi có thể nương tựa bạn bè.”

Lâm Ôn ngẩn người, cách hai mét và cơn mưa to, cô nói với “người lạ”: “Cháu không có bạn……”

Người đàn ông không hỏi gì cả, anh hút hai điếu thuốc, sau một lúc mới nói: “Tôi có thể đưa em đi cùng.”

Lâm Ôn không nói lời nào.

Người đàn ông hình như nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Dù sao nhiều nhất chỉ ba ngày, nếu em không muốn ăn không ngồi rồi thì giúp tôi làm việc vặt, quét dọn sạch sẽ.”

Anh thậm chí còn nói ra sự ngại ngùng cuối cùng của cô, Lâm Ôn biết rằng đối phương là người xa lạ, cô không nên cảm động trước lời đề nghị của anh.

Lâm Ôn cúi đầu lau tóc, không trả lời, cô nhẹ nhàng nói kèm theo chút tính trẻ con: “So với trốn học, cháu càng muốn thời gian trôi nhanh, cháu muốn thi vào trường trung học thành phố, chỉ cần thi vào trường trung học thành phố là được.”

Người đàn ông búng tàn thuốc, dừng lại, dựng điếu thuốc thẳng lên, nổi hứng nói: “Em nhìn điếu thuốc rồi nói.”

“Hở?”

“Lặp lại lần nữa.”

Lâm Ôn không hiểu nỗi: “Cháu muốn thời gian trôi nhanh, thi vào trường trung học thành phố.”

Tàn thuốc hướng lên trên tỏa sáng như một vì sao, trong đêm đen mịt mù sấm sét này, ngón tay cái của người đàn ông bấm tàn thuốc, giống như cơn gió thổi tắt ánh nến.

Người đàn ông nói: “Hy vọng em sẽ đạt được ước nguyện.”

Lâm Ôn ngẩn người.

Mưa gió vẫn tiếp tục, đèn phía đối diện đột nhiên sáng lên, có người mở cửa phòng tiện ích, ngạc nhiên nói: “Anh là ai, sao lại ở đây?.”

Người đàn ông chuẩn bị rời đi, Lâm Ôn đột nhiên vịn khung cửa sổ, hét lớn về phía đối diện: “Cháu có làm phiền chú không?”

Người đàn ông nhìn cô, dừng một chút rồi nói: “Sẽ không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện