Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Hai người không đến nhà hàng đã hẹn ban đầu mà tìm một quán gần đó, không cần lấy số chờ, tầng một đã kín chỗ, tầng hai còn trống.
Chu Lễ gọi món ăn, hỏi ý kiến Lâm Ôn, Lâm Ôn thích tự mình nấu cơm hơn, cô không kén chọn đồ ăn ngoài, nói tùy theo Chu Lễ.
Chu Lễ chỉ hỏi một lần, không khách sáo nhiều, anh tự quyết định gọi món canh cá nấu với dưa cải chua, đậu hủ bọc sữa nướng và đậu bắp xào rau củ.
Trong lúc anh nói chuyện với người phục vụ, Lâm Ôn dùng nước trà để rửa sạch chén đũa, làm xong, cô rót một ly trà lúa mạch đặt bên cạnh chén đũa của anh.
Quan sát hành động của Lâm Ôn, anh vừa trả thực đơn cho người phục vụ, vừa không quên thêm một câu: “Thêm một phần cơm.”
Đồ ăn lên chậm, hai người vừa chờ vừa trò chuyện.
Lâm Ôn nhỏ hơn đám Chu Lễ 4 tuổi, năm 3 đại học cô gặp Nhậm Tái Bân đang học cao học ở đại học bên cạnh, khi đó Chu Lễ đã làm người dẫn chương trình kinh tế tài chính được ba năm.
Đối với cô lúc đó, giữa học đường và xã hội có khoảng cách rất lớn, vị trí của Chu Lễ và mọi người là “người lớn” trong lòng cô, cho nên trong khoảng thời gian đầu mới gặp họ, mỗi lần gặp mặt cô đều rất ít nói, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cô mới từ từ quen thuộc với họ.
Đồ ăn được bưng lên, Lâm Ôn xới cơm, hỏi Chu Lễ một cách tự nhiên: “Nhậm Tái Bân có liên lạc với anh không?”
Chu Lễ mới vừa cầm muỗng, nghe vậy cũng chẳng ngước lên: “Vì vậy Viên Tuyết đột ngột mời mọi người ăn cơm vì mục đích này?”
Lâm Ôn không phủ nhận.
Chu Lễ nói: “Cậu ấy không liên lạc với tôi.”
“Đã một tuần không gặp, các anh chưa thử đi tìm ảnh sao?”
Chu Lễ bới cơm xong, nhướng mắt nhìn cô.
Lâm Ôn có hàng mi đẹp tự nhiên, lông mày đen dày, mũi thẳng, đôi môi căng mọng, màu sắc này và kiểu dáng trên khuôn mặt có phần công kích.
Nhưng đôi mắt của cô tròn, tròng đen và tròng trắng được phân rất rõ ràng, ánh mắt sống động và linh hoạt có nét trẻ con, trong veo như một tờ giấy trắng khiến người ta yên tâm. Khuôn mặt nhỏ cũng tròn trịa như không có góc cạnh, làn da trắng nõn mịn màng, ngay cả khi cô lớn tiếng nói chuyện cũng không hề sắc bén chói tai, âm sắc vẫn nhẹ nhàng tự nhiên, trung hoà và có lợi thế, vẻ đẹp phúc hậu hiếm có và vô hại.
Cho nên mặc dù cô đang thăm dò, nhưng nghe không có gì khó chịu, vẫn như một con cừu.
“Trước khi đi, cậu ấy có nhắn tin với lão Uông, nhắn rất rõ ràng, nói rằng muốn đi du lịch để thư giãn, sẽ tắt di động, không chắc ngày về.”
Giọng nói của Chu Lễ trầm ấm từ tính, âm sắc rất êm tai, nhưng nội dung lời nói thì vô dụng.
“Cậu ấy là người đàn ông đã 27-28 tuổi, có tay có chân, còn học nhiều hơn chúng tôi ba năm, chẳng qua là muốn đi du lịch một mình, nếu chúng tôi đào ba thước đất mới không thích hợp.”
Anh vừa nói vừa từ tốn ăn cơm, thuận tay còn gắp tiêu ra khỏi canh cá hầm dưa cải chua, rồi nói: “Tôi tò mò em và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên náo loạn như vậy?”
Tay áo sơ mi của Chu Lễ bị cuốn lên khuỷu tay, lộ ra đồng hồ và một khúc cánh tay.
Ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn phía trên phản chiếu màu sắc lấp lánh của đồng hồ, huyết quản trên cánh tay Chu Lễ nổi bật, tạo thành đường nét khiến cánh tay có kiểu căng chặt ở trạng thái tự nhiên. Cánh tay anh rõ ràng không thô, cũng không khiến người ta cảm thấy có cơ bắp, nhưng đường nét uyển chuyển này dường như chứa đầy sức mạnh kiêu ngạo hơn cả cơ bắp.
Lâm Ôn cụp mắt nhìn cánh tay anh suy nghĩ, trong lòng biết rõ không hỏi được gì, cô không có bản lĩnh thẩm vấn người khác, mà Chu Lễ lại không phải là người thành thật hiền lành.
Lâm Ôn lại nghĩ đến Viên Tuyết, dứt khoát chuyển chủ đề, nhờ Chu Lễ hỏi lão Uông tình huống bên đó thế nào, lão Uông nói qua điện thoại rằng mọi chuyện đều ổn, bọn họ mới rời bệnh viện.
Ăn xong, hai người xuống lầu, cầu thang làm bằng sắt đen và có lưới ngăn, Lâm Ôn bước hụt một chân, người bị nghiêng qua, cô kịp thời vịn vai Chu Lễ, Chu Lễ nắm cổ tay cô, quay đầu lại nhìn: “Không sao chứ, cẩn thận một chút.”
Chu Lễ nắm quá mạnh tay, Lâm Ôn bị đau, cô ngừng bước, sau đó rút cổ tay ra và nói: “Không sao, bị vướng lưới ngăn.”
“Đi chậm một chút.” Chu Lễ tiếp tục xuống lầu.
Tiền ăn do Chu Lễ trả, Lâm Ôn không dành, đi ra cổng quán ăn, Lâm Ôn nói để cô tự mình đón xe về, Chu Lễ không chịu: “Không tốn nhiều thời gian, tôi đưa em, đi thôi.”
Chu Lễ không thấy phiền phức, Lâm Ôn cũng không từ chối.
Hai mươi phút sau, xe dừng ở dưới lầu, Chu Lễ nói: “Dì giúp việc đã đi về, chìa khóa đã bỏ trong lon sữa bò cho em.”
Lâm Ôn thuận thế lấy hai trăm tệ tiền mặt từ trong bóp ra: “Vậy anh giúp em đưa cho dì, hôm nay cảm ơn anh.”
Chu Lễ không lấy, nhìn cô nói: “Có cần khách sáo vậy không? Cất tiền đi.”
Lâm Ôn mở cửa xe: “Anh muốn như vậy, lần sau nếu em cần anh giúp gì, làm sao dám mở miệng?” Nói xong, cô đặt tiền ở chỗ điều khiển, bước xuống xe, đi vài bước rồi quay đầu vẫy tay, “Đi đường cẩn thận.”
Chu Lễ nhìn cô đi vào hành lang mới mở hộp đựng găng tay, tùy ý ném tiền vào, lấy thuốc và bật lửa từ trong đó, hút xong điếu thuốc, anh chậm rãi lái xe về nhà.
Vừa đậu xe trong hầm để xe, Uông Thần Tiêu gọi điện thoại tới, bất đắc dĩ nói: “Viên Tuyết ra lệnh, tối mai gặp nhau, không ai được phép vắng mặt.”
Chu Lễ cười: “Tao không sao cả, chỉ cần tối mai cô ấy không đau bụng.”
“Thôi mày đừng nói nữa, tao sợ phụ nữ có thai rồi, bình thường cô ấy to gan hơn người khác, sao mang thai lại giày vò như thế?”
Chu Lễ lấy một ít tài liệu công việc trong hộp đựng găng tay, chuẩn bị xuống xe, khóe mắt nhìn thấy một sợi tóc dài hơi xoăn màu đen trên ghế phụ.
Anh lượm tóc, mở cửa xe, ra ghế sau lấy áo vest, vừa nói chuyện điện thoại, ngón tay vô thức quấn sợi tóc dài, chậm rãi bước tới thang máy.
—
Đêm chưa khuya, ánh sao thưa thớt.
Thỉnh thoảng có tiếng cười của trẻ con vang lên, Lâm Ôn đi ra ban công, nhìn sân điền kinh của trường học phía đối diện, chắc là học sinh nội trú đang chơi đùa.
Lâm Ôn đứng ở ban công gửi vài tin WeChat cho Viên Tuyết, chưa được bao lâu thì cảm thấy bắp chân căng cứng.
Lần đi công tác này quá mệt, ngày mai không được nghỉ, phải đi làm bình thường.
Lâm Ôn sạc pin điện thoại, tắm rửa xong rồi trực tiếp lên giường ngủ, ngủ một giấc đến bình minh.
Buổi sáng, Lâm Ôn ăn sáng ở nhà, sau đó thu dọn va ly mà hôm qua cô không có sức để dọn, đúng 8 giờ rưỡi cô đến công ty.
Lâm Ôn để túi xách ở bàn làm việc, đi đến phòng trà nước để pha cà phê đen, gặp cô gái thực tập sinh mới bưng hai ly cà phê chuẩn bị rời đi.
Hai người gật đầu cười.
Lâm Ôn cũng pha hai ly, một ly đưa cho Bành Mỹ Ngọc ngồi bàn bên cạnh.
Bành Mỹ Ngọc cao 1m70, nặng 180, trên bàn làm việc nhiều nhất là đồ ăn vặt, bữa sáng là cà phê đen, bánh rán, giò cháo quẩy và bánh chưng thịt chiên giòn.
Cô nhận cà phê đen, nói tiếng cảm ơn, mời Lâm Ôn ăn bánh chưng, Lâm Ôn từ chối.
“Tui ăn sáng rồi.”
Bành Mỹ Ngọc hỏi: “Tự mình nấu ở nhà?”
“Ừ.”
Bành Mỹ Ngọc ngưỡng mộ cô: “Bà đúng là khéo tay hay làm, khéo tay hay làm.” Một lần không đủ còn lặp lại lần nữa.
Lâm Ôn nói: “Nếu bà muốn, ngày mai tui đem cho bà.”
Bành Mỹ Ngọc tỏ vẻ xin tha lỗi cho kẻ bất tài: “Buổi sáng mà không có chất béo thì bà kêu tui làm sao kiên trì làm cá muối ở công ty? Mấy món nhạt nhẽo đó bà để dành cho mình ăn đi.” Nói xong, cô chống chân xuống đất, trượt ghế đến gần Lâm Ôn, nói nhỏ, “Nếu bà muốn đem thì đưa cho ông chủ, bà thấy người đẹp mới tới kia kìa, mỗi buổi sáng kiên trì đưa một ly cà phê ‘nhân tiện’ cho tổ trưởng của tụi mình, trả tiền mới đáng giá.” Cũng may tổ trưởng là phụ nữ mới ít lời ra tiếng vào.
Mỗi lần nói chuyện về người khác, Lâm Ôn đều không tham gia, Bành Mỹ Ngọc đã phát hiện điều này từ lâu. Cô nói một mình cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại bởi vì Lâm Ôn không thân thiết với bất kỳ đồng nghiệp nào, cô cảm thấy yên tâm hơn khi buôn chuyện với Lâm Ôn.
Lâm Ôn làm khán giả một đỗi rồi bắt đầu làm việc.
Khi làm việc, cô dùng ngón tay cuộn đuôi tóc, cuộn một chút bị đau da đầu, cô cúi đầu nhìn, thấy sợi tóc mắc vào chiếc nhẫn.
Kể từ khi đeo chiếc nhẫn này một tháng trước, thói quen nhỏ này của cô luôn bị cản trở.
Lâm Ôn gỡ tóc ra, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa bên tay trái, cô nhẹ nhàng xoay vài vòng.
Cô có rất ít trải nghiệm về tình cảm, năm nhất đại học cô có một mối tình ngắn ngủi với một bạn trai cùng lớp, mối tình đó kết thúc không thành.
Rút kinh nghiệm, cô cho rằng mối quan hệ tiếp theo chắc sẽ thuận lợi.
Năm 3 đại học, cô quen Nhậm Tái Bân, tuy Nhậm Tái Bân lớn hơn cô 4 tuổi, nhưng bởi vì đang học cao học cho nên anh tràn ngập hơi thở học sinh.
Khi anh cười, hàm răng trắng đều, anh không có nhiều bạn bè, không mập mờ với người khác phái, có thừa đơn thuần nhưng không đủ chững chạc, Lâm Ôn cảm thấy như vậy khá tốt, bản thân cô cũng trẻ, không biết năm tháng nào mới được khen là chững chạc.
Nhậm Tái Bân theo đuổi cô rất lâu, cô rất thận trọng khi ngỏ lời đồng ý.
Đây là người bạn trai mà cô lựa chọn sau khi tìm hiểu kỹ, cô hy vọng mối quan hệ này có thể ổn định, đơn giản và lâu dài.
Chạng vạng đúng giờ tan việc, Viên Tuyết gởi WeChat cho cô, nói đã đến dưới lầu của công ty cô.
Lâm Ôn xách giỏ, không quên đem theo đồ hải sản ăn vặt.
Còn mấy ngày nữa Viên Tuyết mới có bằng lái xe, Uông Thần Tiêu đi làm nên không thể phụ trách đưa đón, cô đón taxi tới, ngồi trong xe chờ Lâm Ôn.
Sau khi nhận đồ ăn vặt, Viên Tuyết mở một gói ra ăn ngay tại chỗ, nhai vài miếng cảm thấy hương vị không tệ, cô đưa cho Lâm Ôn.
Lâm Ôn không ăn.
Viên Tuyết vừa ăn vừa nói: “Chị sợ hỏi em qua điện thoại sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, cho nên gặp mặt em mới hỏi, hỏi xong chị có thể khóc trong vòng tay em.”
Câu cuối cùng của Viên Tuyết có vấn đề, nhưng không ngại người khác hiểu được.
Lâm Ôn đã quen với cách ăn nói của Viên Tuyết, nhưng trong xe còn có tài xế lạ.
“Em nói lúc trước hai đứa không cãi nhau, vậy em nói thật đi, cậu ấy có người khác bên ngoài phải không?”
Lâm Ôn lắc đầu.
Viên Tuyết nhíu mày: “Chắc chắn?”
Lâm Ôn nói: “Em không biết.”
“À ha,” Viên Tuyết khẽ nhếch khóe miệng, “Được rồi, vậy phá án.”
“… Chị qua loa như vậy?”
“Chỉ cần đàn ông chổng mông là chị biết anh ta ị ra phân màu gì, không tin thì em cứ chờ, tối nay chị sẽ tìm ra được cho em.”
Tài xế phía trước không khỏi liếc nhìn kính chiếu hậu, có lẽ đang suy nghĩ vấn đề phân còn có nhiều màu.
Viên Tuyết ngày thường trang điểm theo phong cách Âu Mỹ nóng bỏng, gần đây vì mang thai nên cô để mặt mộc, ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da khỏe mạnh khi mang thai, cô không thoa thêm thứ gì lên mặt.
Nhưng cho dù cô giản dị bên ngoài cũng không che được bên trong là nước lẩu Trùng Khánh.
Nước lẩu nấu một chút là sôi trào.
“Để chị nói em nghe, em đừng nắm giữ khư khư, cứ dứt khoát tìm người khác, đừng quan tâm anh ta đi du lịch ở đâu hay khi nào trở về, đàn ông có đầy đường, với gương mặt này em lo gì không câu được ai? Tốt nhất em với người khác chơi đủ bộ luôn, chờ cậu ta trở về xem, à há, người ta còn nhạy hơn cậu ấy, quả nhiên đã có thai, tát mạnh vào mặt cậu ta!”
Lâm Ôn mở túi nilon, tìm một món ăn vặt khác đưa cho Viên Tuyết: “Chị muốn nếm thử món này không?”
Viên Tuyết vừa xé túi vừa nói: “Đây là tra nam, chị đúng là mù mắt, học chung đại học với cậu ta bốn năm mà không nhìn thấy cậu ta là cái thứ…”
Ăn nhiều cũng không ngăn được miệng của Viên Tuyết, Viên Tuyết hết chỉ trích tra nam, rồi xúi giục Lâm Ôn tìm người khác, miệng nói liên tục đến “Hang ổ”, xuống xe rồi mà cô vẫn còn nói.
Ngoài cửa “Hang ổ” hoa hòe lộng lẫy, ánh đèn sáng ngời rất giống quán bar, tuy nhiên đây là một cửa hàng kịch bản giết người.
Chủ tiệm là Tiêu Bang, trước đây anh viết kịch bản giết người cho công ty phân phối, năm ngoái muốn tự mở cửa hàng nhưng không đủ tiền, Chu Lễ đã trả hơn phân nửa.
Tiêu Bang tự nhận là lão nhị, kinh doanh rất cẩn thận, sau khi mở cửa hàng vào đầu năm nay, ngoại trừ lúc ăn uống, đi vệ sinh, ngủ và ra ngoài mua kịch bản, hầu như không rời cửa hàng giây phút nào.
Tiêu Bang đang ngồi tính sổ sách ở quầy bar.
Phòng khách của cửa hàng được trang trí theo kiểu Pháp, tông màu chủ đạo là xanh đậm, sô pha vải có hoa nhỏ, các đồ trang trí trên bàn đều mang phong cách cổ điển.
Quầy bar cũng được thiết kế theo kiểu cổ điển, tất cả rượu trên giá rượu đều là đồ thật, Tiêu Bang chiêu đãi bạn bè ở đây.
Tiêu Bang thấy Lâm Ôn và Viên Tuyết đi vào, anh nhìn đồng hồ treo tường trên tường và hỏi: “Sao tới sớm vậy?”
“Giờ này còn sớm? Trời sắp tối rồi.” Viên Tuyết cầm hai chai nước uống chẳng hề khách sáo và nói, “Tui quan tâm đến ông, biết ông bận rộn không đi được, hôm nay cố ý dùng bữa ở đây.”
Tiêu Bang đỡ kính gọng đen trên mũi, cười “ha ha” một cách vô cảm.
Viên Tuyết lạnh lùng cảnh cáo: “Chú ý thái độ của ông, hiện tại tui là phụ nữ có thai, không thể bị khinh bỉ.”
Tiêu Bang dứt khoát làm lơ cô, chào hỏi Lâm Ôn: “Em muốn ăn gì, tôi vừa mua đồ ăn vặt.”
Lâm Ôn rất ít khi ăn đồ ăn vặt, cô nói không cần, nhận nước uống mà Viên Tuyết đưa, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Tiêu Bang vẫn bưng tới một dĩa đồ ăn cho họ, thứ gì cũng có.
Không bao lâu sau, có hai đợt khách hàng vào cửa hàng, thêm sáu người, vừa đủ người cho một xe để mở một vở kịch, nhưng một người khách nam đột nhiên đổi ý, lằng nhằng muốn chọn vở kịch khác để chơi, nhân số không đủ nên không thể mở.
Tiêu Bang nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trò chuyện trên sô pha.
Viên Tuyết có nhan sắc của người qua đường, khuôn mặt hơi vuông, nói lịch sự là gương mặt cao cấp, nói khó nghe là không phù hợp với thẩm mỹ của đa số đàn ông phương đông.
Lâm Ôn bên kia, hôm nay mặc áo liền váy và khoác áo len…
Tiêu Bang chỉ nhìn thoáng qua rồi mở miệng: “Viên Tuyết, ‘phòng hiện đại’ đang trống, hai người muốn xem TV không?”
Trong cửa hàng có tám phòng chơi với phong cách khác nhau, ví dụ như phòng dân quốc, phòng kiểu Âu, phòng kiểu Nhật, “phòng hiện đại” trang bị TV để phù hợp với kịch bản.
Viên Tuyết cảm thấy ngồi quá buồn chán, nghe nói có thể xem TV, lập tức kéo Lâm Ôn đi.
Ngay sau đó, khách nam kia không nhì nhằng nữa, đi chơi kịch bản sáu người với bạn.
Tiêu Bang lặng lẽ đỡ mắt kính.
Xem xong nửa tập phim truyền hình, trời đã tối hẳn, Uông Thần Tiêu vội vàng chạy tới, chỉ còn Chu Lễ.
Viên Tuyết cầm di động chọn cơm hộp, hỏi Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang: “Chu Lễ có làm thêm giờ không?”
“Không, chắc bị kẹt xe, cậu ấy tới chậm chút.” Uông Thần Tiêu thề thốt.
Viên Tuyết liếc mắt: “Hôm qua Tiêu Bang bận trông coi cửa hàng nên không rảnh, hôm nay hay là chút nữa Chu Lễ nói không đến được.”
Tiêu Bang nói trong thâm tâm, hôm qua không phải bà chạy tới bệnh viện hay sao.
Uông Thần Tiêu đảm bảo: “Cậu ấy nói nhất định sẽ tới, kiên nhẫn, kiên nhẫn vợ nhé.”
Vừa nói xong, Uông Thần Tiêu quay đầu hỏi Tiêu Bang: “À này, nó định khi nào từ chức?”
“Ai muốn từ chức, Chu Lễ hả?” Viên Tuyết ngạc nhiên.
“Ừ.”
Lâm Ôn vốn đang trả lời WeChat cho nhóm làm việc, nghe vậy cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
“Khi nào nó muốn từ chức?” Tiêu Bang hỏi ngược lại.
“Không phải lần trước mày nói à.” Uông Thần Tiêu nói.
“Ờ, đại khái vậy.”
“Cái gì ‘đại khái’?”
“Tao không rõ lắm, tự mày hỏi nó đi.” Tiêu Bang qua loa.
Uông Thần Tiêu còn muốn nói thêm, cửa chính vang lên tiếng động, Tiêu Bang quay đầu nhìn lại, cắt ngang cuộc trò chuyện: “Tới rồi.”
Cửa phòng hiện đại mở ra, ô cửa đối diện cửa chính của cửa hàng. Chu Lễ bước nhanh vào, thấy căn phòng đầy người.
Lâm Ôn bị Tiêu Bang đang đứng chặn lại, Chu Lễ chỉ nhìn thấy đôi giày vải màu trắng của cô.
Chu Lễ ném áo vest đang vắt trên tay lên sô pha trong phòng khách, đi đến quầy tiếp tân rót một ly hồng trà lạnh, hỏi mấy người: “Còn chưa gọi đồ ăn?”
“Gọi rồi,” Viên Tuyết lắc di động, “Món Nhật, cũng đủ cho mọi người ăn, chưa ăn xong thì không được rời đi.”
Chu Lễ uống trà rồi đi vào phòng hiện đại, không đợi anh nói câu nào, Viên Tuyết nói tiếp: “Vì mọi người đều có mặt, tui sẽ làm chuyện chính trong lúc chờ cơm hộp.”
Nói xong, cô kéo Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang qua, nhét họ vào hai phòng trống bên cạnh, không cho phép Uông Thần Tiêu đi ra, cô đối phó với Tiêu Bang trước.
Cô muốn kiểm tra di động của họ, thẩm vấn từng người một.
Lâm Ôn đứng dậy khỏi sô pha bị chậm, chạy theo đến cửa.
Chu Lễ dựa vào khung cửa, một tay đút túi, một tay cầm ly trà nhàn nhã uống, ánh mắt nhìn Lâm Ôn, có vẻ như đang cười nhưng giọng điệu khó hiểu.
“Như vậy, tôi thuộc về em?”
Editor: Trà Xanh
Hai người không đến nhà hàng đã hẹn ban đầu mà tìm một quán gần đó, không cần lấy số chờ, tầng một đã kín chỗ, tầng hai còn trống.
Chu Lễ gọi món ăn, hỏi ý kiến Lâm Ôn, Lâm Ôn thích tự mình nấu cơm hơn, cô không kén chọn đồ ăn ngoài, nói tùy theo Chu Lễ.
Chu Lễ chỉ hỏi một lần, không khách sáo nhiều, anh tự quyết định gọi món canh cá nấu với dưa cải chua, đậu hủ bọc sữa nướng và đậu bắp xào rau củ.
Trong lúc anh nói chuyện với người phục vụ, Lâm Ôn dùng nước trà để rửa sạch chén đũa, làm xong, cô rót một ly trà lúa mạch đặt bên cạnh chén đũa của anh.
Quan sát hành động của Lâm Ôn, anh vừa trả thực đơn cho người phục vụ, vừa không quên thêm một câu: “Thêm một phần cơm.”
Đồ ăn lên chậm, hai người vừa chờ vừa trò chuyện.
Lâm Ôn nhỏ hơn đám Chu Lễ 4 tuổi, năm 3 đại học cô gặp Nhậm Tái Bân đang học cao học ở đại học bên cạnh, khi đó Chu Lễ đã làm người dẫn chương trình kinh tế tài chính được ba năm.
Đối với cô lúc đó, giữa học đường và xã hội có khoảng cách rất lớn, vị trí của Chu Lễ và mọi người là “người lớn” trong lòng cô, cho nên trong khoảng thời gian đầu mới gặp họ, mỗi lần gặp mặt cô đều rất ít nói, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cô mới từ từ quen thuộc với họ.
Đồ ăn được bưng lên, Lâm Ôn xới cơm, hỏi Chu Lễ một cách tự nhiên: “Nhậm Tái Bân có liên lạc với anh không?”
Chu Lễ mới vừa cầm muỗng, nghe vậy cũng chẳng ngước lên: “Vì vậy Viên Tuyết đột ngột mời mọi người ăn cơm vì mục đích này?”
Lâm Ôn không phủ nhận.
Chu Lễ nói: “Cậu ấy không liên lạc với tôi.”
“Đã một tuần không gặp, các anh chưa thử đi tìm ảnh sao?”
Chu Lễ bới cơm xong, nhướng mắt nhìn cô.
Lâm Ôn có hàng mi đẹp tự nhiên, lông mày đen dày, mũi thẳng, đôi môi căng mọng, màu sắc này và kiểu dáng trên khuôn mặt có phần công kích.
Nhưng đôi mắt của cô tròn, tròng đen và tròng trắng được phân rất rõ ràng, ánh mắt sống động và linh hoạt có nét trẻ con, trong veo như một tờ giấy trắng khiến người ta yên tâm. Khuôn mặt nhỏ cũng tròn trịa như không có góc cạnh, làn da trắng nõn mịn màng, ngay cả khi cô lớn tiếng nói chuyện cũng không hề sắc bén chói tai, âm sắc vẫn nhẹ nhàng tự nhiên, trung hoà và có lợi thế, vẻ đẹp phúc hậu hiếm có và vô hại.
Cho nên mặc dù cô đang thăm dò, nhưng nghe không có gì khó chịu, vẫn như một con cừu.
“Trước khi đi, cậu ấy có nhắn tin với lão Uông, nhắn rất rõ ràng, nói rằng muốn đi du lịch để thư giãn, sẽ tắt di động, không chắc ngày về.”
Giọng nói của Chu Lễ trầm ấm từ tính, âm sắc rất êm tai, nhưng nội dung lời nói thì vô dụng.
“Cậu ấy là người đàn ông đã 27-28 tuổi, có tay có chân, còn học nhiều hơn chúng tôi ba năm, chẳng qua là muốn đi du lịch một mình, nếu chúng tôi đào ba thước đất mới không thích hợp.”
Anh vừa nói vừa từ tốn ăn cơm, thuận tay còn gắp tiêu ra khỏi canh cá hầm dưa cải chua, rồi nói: “Tôi tò mò em và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên náo loạn như vậy?”
Tay áo sơ mi của Chu Lễ bị cuốn lên khuỷu tay, lộ ra đồng hồ và một khúc cánh tay.
Ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn phía trên phản chiếu màu sắc lấp lánh của đồng hồ, huyết quản trên cánh tay Chu Lễ nổi bật, tạo thành đường nét khiến cánh tay có kiểu căng chặt ở trạng thái tự nhiên. Cánh tay anh rõ ràng không thô, cũng không khiến người ta cảm thấy có cơ bắp, nhưng đường nét uyển chuyển này dường như chứa đầy sức mạnh kiêu ngạo hơn cả cơ bắp.
Lâm Ôn cụp mắt nhìn cánh tay anh suy nghĩ, trong lòng biết rõ không hỏi được gì, cô không có bản lĩnh thẩm vấn người khác, mà Chu Lễ lại không phải là người thành thật hiền lành.
Lâm Ôn lại nghĩ đến Viên Tuyết, dứt khoát chuyển chủ đề, nhờ Chu Lễ hỏi lão Uông tình huống bên đó thế nào, lão Uông nói qua điện thoại rằng mọi chuyện đều ổn, bọn họ mới rời bệnh viện.
Ăn xong, hai người xuống lầu, cầu thang làm bằng sắt đen và có lưới ngăn, Lâm Ôn bước hụt một chân, người bị nghiêng qua, cô kịp thời vịn vai Chu Lễ, Chu Lễ nắm cổ tay cô, quay đầu lại nhìn: “Không sao chứ, cẩn thận một chút.”
Chu Lễ nắm quá mạnh tay, Lâm Ôn bị đau, cô ngừng bước, sau đó rút cổ tay ra và nói: “Không sao, bị vướng lưới ngăn.”
“Đi chậm một chút.” Chu Lễ tiếp tục xuống lầu.
Tiền ăn do Chu Lễ trả, Lâm Ôn không dành, đi ra cổng quán ăn, Lâm Ôn nói để cô tự mình đón xe về, Chu Lễ không chịu: “Không tốn nhiều thời gian, tôi đưa em, đi thôi.”
Chu Lễ không thấy phiền phức, Lâm Ôn cũng không từ chối.
Hai mươi phút sau, xe dừng ở dưới lầu, Chu Lễ nói: “Dì giúp việc đã đi về, chìa khóa đã bỏ trong lon sữa bò cho em.”
Lâm Ôn thuận thế lấy hai trăm tệ tiền mặt từ trong bóp ra: “Vậy anh giúp em đưa cho dì, hôm nay cảm ơn anh.”
Chu Lễ không lấy, nhìn cô nói: “Có cần khách sáo vậy không? Cất tiền đi.”
Lâm Ôn mở cửa xe: “Anh muốn như vậy, lần sau nếu em cần anh giúp gì, làm sao dám mở miệng?” Nói xong, cô đặt tiền ở chỗ điều khiển, bước xuống xe, đi vài bước rồi quay đầu vẫy tay, “Đi đường cẩn thận.”
Chu Lễ nhìn cô đi vào hành lang mới mở hộp đựng găng tay, tùy ý ném tiền vào, lấy thuốc và bật lửa từ trong đó, hút xong điếu thuốc, anh chậm rãi lái xe về nhà.
Vừa đậu xe trong hầm để xe, Uông Thần Tiêu gọi điện thoại tới, bất đắc dĩ nói: “Viên Tuyết ra lệnh, tối mai gặp nhau, không ai được phép vắng mặt.”
Chu Lễ cười: “Tao không sao cả, chỉ cần tối mai cô ấy không đau bụng.”
“Thôi mày đừng nói nữa, tao sợ phụ nữ có thai rồi, bình thường cô ấy to gan hơn người khác, sao mang thai lại giày vò như thế?”
Chu Lễ lấy một ít tài liệu công việc trong hộp đựng găng tay, chuẩn bị xuống xe, khóe mắt nhìn thấy một sợi tóc dài hơi xoăn màu đen trên ghế phụ.
Anh lượm tóc, mở cửa xe, ra ghế sau lấy áo vest, vừa nói chuyện điện thoại, ngón tay vô thức quấn sợi tóc dài, chậm rãi bước tới thang máy.
—
Đêm chưa khuya, ánh sao thưa thớt.
Thỉnh thoảng có tiếng cười của trẻ con vang lên, Lâm Ôn đi ra ban công, nhìn sân điền kinh của trường học phía đối diện, chắc là học sinh nội trú đang chơi đùa.
Lâm Ôn đứng ở ban công gửi vài tin WeChat cho Viên Tuyết, chưa được bao lâu thì cảm thấy bắp chân căng cứng.
Lần đi công tác này quá mệt, ngày mai không được nghỉ, phải đi làm bình thường.
Lâm Ôn sạc pin điện thoại, tắm rửa xong rồi trực tiếp lên giường ngủ, ngủ một giấc đến bình minh.
Buổi sáng, Lâm Ôn ăn sáng ở nhà, sau đó thu dọn va ly mà hôm qua cô không có sức để dọn, đúng 8 giờ rưỡi cô đến công ty.
Lâm Ôn để túi xách ở bàn làm việc, đi đến phòng trà nước để pha cà phê đen, gặp cô gái thực tập sinh mới bưng hai ly cà phê chuẩn bị rời đi.
Hai người gật đầu cười.
Lâm Ôn cũng pha hai ly, một ly đưa cho Bành Mỹ Ngọc ngồi bàn bên cạnh.
Bành Mỹ Ngọc cao 1m70, nặng 180, trên bàn làm việc nhiều nhất là đồ ăn vặt, bữa sáng là cà phê đen, bánh rán, giò cháo quẩy và bánh chưng thịt chiên giòn.
Cô nhận cà phê đen, nói tiếng cảm ơn, mời Lâm Ôn ăn bánh chưng, Lâm Ôn từ chối.
“Tui ăn sáng rồi.”
Bành Mỹ Ngọc hỏi: “Tự mình nấu ở nhà?”
“Ừ.”
Bành Mỹ Ngọc ngưỡng mộ cô: “Bà đúng là khéo tay hay làm, khéo tay hay làm.” Một lần không đủ còn lặp lại lần nữa.
Lâm Ôn nói: “Nếu bà muốn, ngày mai tui đem cho bà.”
Bành Mỹ Ngọc tỏ vẻ xin tha lỗi cho kẻ bất tài: “Buổi sáng mà không có chất béo thì bà kêu tui làm sao kiên trì làm cá muối ở công ty? Mấy món nhạt nhẽo đó bà để dành cho mình ăn đi.” Nói xong, cô chống chân xuống đất, trượt ghế đến gần Lâm Ôn, nói nhỏ, “Nếu bà muốn đem thì đưa cho ông chủ, bà thấy người đẹp mới tới kia kìa, mỗi buổi sáng kiên trì đưa một ly cà phê ‘nhân tiện’ cho tổ trưởng của tụi mình, trả tiền mới đáng giá.” Cũng may tổ trưởng là phụ nữ mới ít lời ra tiếng vào.
Mỗi lần nói chuyện về người khác, Lâm Ôn đều không tham gia, Bành Mỹ Ngọc đã phát hiện điều này từ lâu. Cô nói một mình cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại bởi vì Lâm Ôn không thân thiết với bất kỳ đồng nghiệp nào, cô cảm thấy yên tâm hơn khi buôn chuyện với Lâm Ôn.
Lâm Ôn làm khán giả một đỗi rồi bắt đầu làm việc.
Khi làm việc, cô dùng ngón tay cuộn đuôi tóc, cuộn một chút bị đau da đầu, cô cúi đầu nhìn, thấy sợi tóc mắc vào chiếc nhẫn.
Kể từ khi đeo chiếc nhẫn này một tháng trước, thói quen nhỏ này của cô luôn bị cản trở.
Lâm Ôn gỡ tóc ra, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa bên tay trái, cô nhẹ nhàng xoay vài vòng.
Cô có rất ít trải nghiệm về tình cảm, năm nhất đại học cô có một mối tình ngắn ngủi với một bạn trai cùng lớp, mối tình đó kết thúc không thành.
Rút kinh nghiệm, cô cho rằng mối quan hệ tiếp theo chắc sẽ thuận lợi.
Năm 3 đại học, cô quen Nhậm Tái Bân, tuy Nhậm Tái Bân lớn hơn cô 4 tuổi, nhưng bởi vì đang học cao học cho nên anh tràn ngập hơi thở học sinh.
Khi anh cười, hàm răng trắng đều, anh không có nhiều bạn bè, không mập mờ với người khác phái, có thừa đơn thuần nhưng không đủ chững chạc, Lâm Ôn cảm thấy như vậy khá tốt, bản thân cô cũng trẻ, không biết năm tháng nào mới được khen là chững chạc.
Nhậm Tái Bân theo đuổi cô rất lâu, cô rất thận trọng khi ngỏ lời đồng ý.
Đây là người bạn trai mà cô lựa chọn sau khi tìm hiểu kỹ, cô hy vọng mối quan hệ này có thể ổn định, đơn giản và lâu dài.
Chạng vạng đúng giờ tan việc, Viên Tuyết gởi WeChat cho cô, nói đã đến dưới lầu của công ty cô.
Lâm Ôn xách giỏ, không quên đem theo đồ hải sản ăn vặt.
Còn mấy ngày nữa Viên Tuyết mới có bằng lái xe, Uông Thần Tiêu đi làm nên không thể phụ trách đưa đón, cô đón taxi tới, ngồi trong xe chờ Lâm Ôn.
Sau khi nhận đồ ăn vặt, Viên Tuyết mở một gói ra ăn ngay tại chỗ, nhai vài miếng cảm thấy hương vị không tệ, cô đưa cho Lâm Ôn.
Lâm Ôn không ăn.
Viên Tuyết vừa ăn vừa nói: “Chị sợ hỏi em qua điện thoại sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, cho nên gặp mặt em mới hỏi, hỏi xong chị có thể khóc trong vòng tay em.”
Câu cuối cùng của Viên Tuyết có vấn đề, nhưng không ngại người khác hiểu được.
Lâm Ôn đã quen với cách ăn nói của Viên Tuyết, nhưng trong xe còn có tài xế lạ.
“Em nói lúc trước hai đứa không cãi nhau, vậy em nói thật đi, cậu ấy có người khác bên ngoài phải không?”
Lâm Ôn lắc đầu.
Viên Tuyết nhíu mày: “Chắc chắn?”
Lâm Ôn nói: “Em không biết.”
“À ha,” Viên Tuyết khẽ nhếch khóe miệng, “Được rồi, vậy phá án.”
“… Chị qua loa như vậy?”
“Chỉ cần đàn ông chổng mông là chị biết anh ta ị ra phân màu gì, không tin thì em cứ chờ, tối nay chị sẽ tìm ra được cho em.”
Tài xế phía trước không khỏi liếc nhìn kính chiếu hậu, có lẽ đang suy nghĩ vấn đề phân còn có nhiều màu.
Viên Tuyết ngày thường trang điểm theo phong cách Âu Mỹ nóng bỏng, gần đây vì mang thai nên cô để mặt mộc, ngoại trừ mỹ phẩm dưỡng da khỏe mạnh khi mang thai, cô không thoa thêm thứ gì lên mặt.
Nhưng cho dù cô giản dị bên ngoài cũng không che được bên trong là nước lẩu Trùng Khánh.
Nước lẩu nấu một chút là sôi trào.
“Để chị nói em nghe, em đừng nắm giữ khư khư, cứ dứt khoát tìm người khác, đừng quan tâm anh ta đi du lịch ở đâu hay khi nào trở về, đàn ông có đầy đường, với gương mặt này em lo gì không câu được ai? Tốt nhất em với người khác chơi đủ bộ luôn, chờ cậu ta trở về xem, à há, người ta còn nhạy hơn cậu ấy, quả nhiên đã có thai, tát mạnh vào mặt cậu ta!”
Lâm Ôn mở túi nilon, tìm một món ăn vặt khác đưa cho Viên Tuyết: “Chị muốn nếm thử món này không?”
Viên Tuyết vừa xé túi vừa nói: “Đây là tra nam, chị đúng là mù mắt, học chung đại học với cậu ta bốn năm mà không nhìn thấy cậu ta là cái thứ…”
Ăn nhiều cũng không ngăn được miệng của Viên Tuyết, Viên Tuyết hết chỉ trích tra nam, rồi xúi giục Lâm Ôn tìm người khác, miệng nói liên tục đến “Hang ổ”, xuống xe rồi mà cô vẫn còn nói.
Ngoài cửa “Hang ổ” hoa hòe lộng lẫy, ánh đèn sáng ngời rất giống quán bar, tuy nhiên đây là một cửa hàng kịch bản giết người.
Chủ tiệm là Tiêu Bang, trước đây anh viết kịch bản giết người cho công ty phân phối, năm ngoái muốn tự mở cửa hàng nhưng không đủ tiền, Chu Lễ đã trả hơn phân nửa.
Tiêu Bang tự nhận là lão nhị, kinh doanh rất cẩn thận, sau khi mở cửa hàng vào đầu năm nay, ngoại trừ lúc ăn uống, đi vệ sinh, ngủ và ra ngoài mua kịch bản, hầu như không rời cửa hàng giây phút nào.
Tiêu Bang đang ngồi tính sổ sách ở quầy bar.
Phòng khách của cửa hàng được trang trí theo kiểu Pháp, tông màu chủ đạo là xanh đậm, sô pha vải có hoa nhỏ, các đồ trang trí trên bàn đều mang phong cách cổ điển.
Quầy bar cũng được thiết kế theo kiểu cổ điển, tất cả rượu trên giá rượu đều là đồ thật, Tiêu Bang chiêu đãi bạn bè ở đây.
Tiêu Bang thấy Lâm Ôn và Viên Tuyết đi vào, anh nhìn đồng hồ treo tường trên tường và hỏi: “Sao tới sớm vậy?”
“Giờ này còn sớm? Trời sắp tối rồi.” Viên Tuyết cầm hai chai nước uống chẳng hề khách sáo và nói, “Tui quan tâm đến ông, biết ông bận rộn không đi được, hôm nay cố ý dùng bữa ở đây.”
Tiêu Bang đỡ kính gọng đen trên mũi, cười “ha ha” một cách vô cảm.
Viên Tuyết lạnh lùng cảnh cáo: “Chú ý thái độ của ông, hiện tại tui là phụ nữ có thai, không thể bị khinh bỉ.”
Tiêu Bang dứt khoát làm lơ cô, chào hỏi Lâm Ôn: “Em muốn ăn gì, tôi vừa mua đồ ăn vặt.”
Lâm Ôn rất ít khi ăn đồ ăn vặt, cô nói không cần, nhận nước uống mà Viên Tuyết đưa, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Tiêu Bang vẫn bưng tới một dĩa đồ ăn cho họ, thứ gì cũng có.
Không bao lâu sau, có hai đợt khách hàng vào cửa hàng, thêm sáu người, vừa đủ người cho một xe để mở một vở kịch, nhưng một người khách nam đột nhiên đổi ý, lằng nhằng muốn chọn vở kịch khác để chơi, nhân số không đủ nên không thể mở.
Tiêu Bang nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trò chuyện trên sô pha.
Viên Tuyết có nhan sắc của người qua đường, khuôn mặt hơi vuông, nói lịch sự là gương mặt cao cấp, nói khó nghe là không phù hợp với thẩm mỹ của đa số đàn ông phương đông.
Lâm Ôn bên kia, hôm nay mặc áo liền váy và khoác áo len…
Tiêu Bang chỉ nhìn thoáng qua rồi mở miệng: “Viên Tuyết, ‘phòng hiện đại’ đang trống, hai người muốn xem TV không?”
Trong cửa hàng có tám phòng chơi với phong cách khác nhau, ví dụ như phòng dân quốc, phòng kiểu Âu, phòng kiểu Nhật, “phòng hiện đại” trang bị TV để phù hợp với kịch bản.
Viên Tuyết cảm thấy ngồi quá buồn chán, nghe nói có thể xem TV, lập tức kéo Lâm Ôn đi.
Ngay sau đó, khách nam kia không nhì nhằng nữa, đi chơi kịch bản sáu người với bạn.
Tiêu Bang lặng lẽ đỡ mắt kính.
Xem xong nửa tập phim truyền hình, trời đã tối hẳn, Uông Thần Tiêu vội vàng chạy tới, chỉ còn Chu Lễ.
Viên Tuyết cầm di động chọn cơm hộp, hỏi Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang: “Chu Lễ có làm thêm giờ không?”
“Không, chắc bị kẹt xe, cậu ấy tới chậm chút.” Uông Thần Tiêu thề thốt.
Viên Tuyết liếc mắt: “Hôm qua Tiêu Bang bận trông coi cửa hàng nên không rảnh, hôm nay hay là chút nữa Chu Lễ nói không đến được.”
Tiêu Bang nói trong thâm tâm, hôm qua không phải bà chạy tới bệnh viện hay sao.
Uông Thần Tiêu đảm bảo: “Cậu ấy nói nhất định sẽ tới, kiên nhẫn, kiên nhẫn vợ nhé.”
Vừa nói xong, Uông Thần Tiêu quay đầu hỏi Tiêu Bang: “À này, nó định khi nào từ chức?”
“Ai muốn từ chức, Chu Lễ hả?” Viên Tuyết ngạc nhiên.
“Ừ.”
Lâm Ôn vốn đang trả lời WeChat cho nhóm làm việc, nghe vậy cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
“Khi nào nó muốn từ chức?” Tiêu Bang hỏi ngược lại.
“Không phải lần trước mày nói à.” Uông Thần Tiêu nói.
“Ờ, đại khái vậy.”
“Cái gì ‘đại khái’?”
“Tao không rõ lắm, tự mày hỏi nó đi.” Tiêu Bang qua loa.
Uông Thần Tiêu còn muốn nói thêm, cửa chính vang lên tiếng động, Tiêu Bang quay đầu nhìn lại, cắt ngang cuộc trò chuyện: “Tới rồi.”
Cửa phòng hiện đại mở ra, ô cửa đối diện cửa chính của cửa hàng. Chu Lễ bước nhanh vào, thấy căn phòng đầy người.
Lâm Ôn bị Tiêu Bang đang đứng chặn lại, Chu Lễ chỉ nhìn thấy đôi giày vải màu trắng của cô.
Chu Lễ ném áo vest đang vắt trên tay lên sô pha trong phòng khách, đi đến quầy tiếp tân rót một ly hồng trà lạnh, hỏi mấy người: “Còn chưa gọi đồ ăn?”
“Gọi rồi,” Viên Tuyết lắc di động, “Món Nhật, cũng đủ cho mọi người ăn, chưa ăn xong thì không được rời đi.”
Chu Lễ uống trà rồi đi vào phòng hiện đại, không đợi anh nói câu nào, Viên Tuyết nói tiếp: “Vì mọi người đều có mặt, tui sẽ làm chuyện chính trong lúc chờ cơm hộp.”
Nói xong, cô kéo Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang qua, nhét họ vào hai phòng trống bên cạnh, không cho phép Uông Thần Tiêu đi ra, cô đối phó với Tiêu Bang trước.
Cô muốn kiểm tra di động của họ, thẩm vấn từng người một.
Lâm Ôn đứng dậy khỏi sô pha bị chậm, chạy theo đến cửa.
Chu Lễ dựa vào khung cửa, một tay đút túi, một tay cầm ly trà nhàn nhã uống, ánh mắt nhìn Lâm Ôn, có vẻ như đang cười nhưng giọng điệu khó hiểu.
“Như vậy, tôi thuộc về em?”
Danh sách chương