Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
“…… Chu Lễ?” Lâm Ôn khẽ xác nhận.
Trong giọng nói của Chu Lễ dường như có chút ý cười: “Ừ.”
Lâm Ôn nhặt di động lên, nhìn ảnh đại diện của người chơi.
Ảnh đại diện đầu tiên là của cô, khi đăng ký cô tùy tiện dán ảnh phong cảnh lên đó, ảnh thứ hai là một ly nước, hình như được chụp một cách tình cờ, bối cảnh giống như trong cửa hàng của Tiêu Bang.
Lúc trước mọi người chơi cùng nhau, Lâm Ôn không để ý ảnh đại diện của mọi người, chỉ nhìn tên người chơi.
Mấy người khác đã đổi tên, chỉ có tên của cô và Chu Lễ là một dãy số và tiếng Anh đi kèm với hệ thống, loại tên này đương nhiên rất khó nhớ, cho nên Chu Lễ vào phòng “Đoán tranh” nhưng cô căn bản không nhận ra đối phương.
Lâm Ôn quan sát giao diện phòng, nhấp vào biểu tượng microphone, có biểu tượng tắt tiếng trên biểu tượng microphone.
Hóa ra vào đây có thể nói chuyện trực tiếp mà không cần tắt microphone.
Lâm Ôn lại bật microphone, hỏi Chu Lễ: “Sao anh vào phòng em?”
“Bạn bè có thể trực tiếp theo dõi phòng.”
“Hở?” Lâm Ôn chưa từng nghe qua, hoàn toàn không hiểu.
Chu Lễ nói vài câu cách nói chuyện trong phòng, sau đó trong phòng vang lên âm thanh của những người khác.
“Mấy người đang nói chuyện phiếm chỗ nào vậy? Có mở được không?” Giọng điệu rõ ràng, là một người đàn ông xa lạ.
Có bảy vị trí người chơi, ngoài Lâm Ôn và Chu Lễ, năm vị trí tiếp theo luôn có những người khác ra vào, người đàn ông này kiên nhẫn hơn những người khác, cho đến bây giờ vẫn không ra khỏi phòng, chờ chủ phòng Lâm Ôn bắt đầu trò chơi.
Lâm Ôn chỉ lo nói chuyện với Chu Lễ mà không để ý.
Chu Lễ hỏi: “Em có chơi không?”
“Em coi thử……” Lâm Ôn tìm một chút, sau đó bấm vào nút bắt đầu.
Trò chơi bạn vẽ tôi đoán, từ đầu tiên xuất hiện là “Tempura”, Lâm Ôn bắt đầu vẽ trên tấm vải trắng.
Cô vẽ tôm, rau củ, rồi gói lại bằng “hồ dán”, còn vẽ một cái đĩa theo phong cách Nhật một cách đơn giản.
Người đàn ông hét lên: “Chu cha, em gái chuyên nghiệp quá!”
Người chơi cần gõ chữ để đoán câu trả lời, và nhập số điểm chính xác cho câu trả lời. Mọi người đều đoán được, một người không đoán được vì không biết “Tempura” là cái gì.
Tiếp theo đến lượt Chu Lễ vẽ, trên tấm vải trắng xuất hiện những nét vẽ, đồng thời có tiếng nói từ di động vang lên.
“Hôm nay tempura bị hai người kia chia nhau hết.”
Lâm Ôn nghe thấy nên hỏi: “Tiêu Bang không chừa cho anh hả?”
“Dạo này cậu ấy đi theo phong cách Tì Hưu.” Chỉ vào mà không thoát ra.
Lâm Ôn bật cười.
Hai mươi phút sau, hai đợt chơi kết thúc, người chơi lần lượt ra khỏi phòng, trước khi đi người đàn ông còn để lại một câu: “Hai người tán gẫu hợp thật!”
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Ôn và Chu Lễ, Lâm Ôn lo lắng: “Ở đây không nói chuyện được hay sao?”
“Không thể nói chuyện thì tại sao lại mặc định bật microphone.” Chu Lễ nói một cách đương nhiên.
Lâm Ôn thực sự cũng nghĩ như vậy.
Sắp đến giờ, Lâm Ôn không định chơi nữa, chào Chu Lễ và tắt APP.
Có lẽ ở đây quá ẩm ướt, đến bây giờ tóc Lâm Ôn còn chưa khô hẳn, cô đặt di động xuống và vào phòng tắm sấy lại tóc, sấy xong đi ra thì thấy có tin nhắn mới được gửi bởi APP kịch bản giết người trên di động, cô nhấp vào, ảnh đại diện của người gửi là một ly nước.
“Trong bếp không có gì ăn phải không?”
Thời gian gửi là hai phút trước.
APP này có thật nhiều chức năng ……
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, trực tiếp trả lời trên đó: “Anh đói bụng à? Còn có khoai tây chiên.”
Một lúc sau Lâm Ôn lại nhận được tin nhắn.
“Không có gì khác?”
Lâm Ôn trả lời: “Không có, hình như chỉ còn một hai gói khoai tây chiên.”
“Khoai tây chiên để chỗ nào?”
“Anh coi thử có trên bàn trà hay không.”
“Không có.”
Viên Tuyết để đồ rối tung cả lên, Lâm Ôn cũng không rõ, kêu Chu Lễ đi vào bếp nhìn xem.
“Tìm trong bếp từ lâu rồi.” Chu Lễ đáp.
“Vậy tủ phụ thì sao? Còn bàn ăn nữa.” Lâm Ôn gửi đi.
Đợi một hồi, Chu Lễ đáp: “Cũng không có.”
Lâm Ôn gãi đầu, nhíu mày tìm kiếm trí nhớ.
“Em ngủ chưa? Chưa ngủ thì xuống đây tìm giúp tôi.” Chu Lễ gửi.
Đã 10 giờ rưỡi, Lâm Ôn đang mặc đồ ngủ kiểu ở nhà, cứ như vậy đi ra ngoài mua sắm cũng không thành vấn đề.
Cô từ trên giường đứng dậy, lấy một chiếc áo khoác dệt kim dài hơi mỏng, sau khi mặc vào, cô mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Hành lang tối om, nhà ăn ở lầu một có ánh đèn mờ ảo, Lâm Ôn nhẹ nhàng bước xuống lầu, đến gần thấy một dãy tủ dựa tường đều được mở ra, một bóng dáng cao lớn đang khoanh tay đứng trước cánh cửa tủ đang rộng mở.
“Tới rồi?” Chu Lễ quay đầu lại.
Anh ăn mặc áo thun ngắn tay và quần dài, một cặp kính gọng bạc trên mũi.
Thông thường người đeo kính sẽ thanh lịch hơn, Chu Lễ cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài sự thanh lịch anh còn thêm hương vị khác, Lâm Ôn cũng không suy nghĩ nhiều, cô càng kinh ngạc là Chu Lễ bị cận thị.
“Anh bị cận thị?” Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Lễ đeo kính.
“Rất kỳ quái à?” Chu Lễ nói, “Cận thị mười mấy năm, nhưng độ không cao, bình thường ít đeo, lúc xem tài liệu mới đeo.”
“Hồi nãy anh còn làm việc?”
“Đọc một tài liệu.”
Lâm Ôn đi đến trước tủ, mở cửa tủ tìm khoai tây chiên và hỏi: “Anh đem máy tính theo hở?”
“Không có, xem trên di động.”
“Viên Tuyết có đem theo máy tính bảng, anh cần thì có thể hỏi chị ấy.”
Lâm Ôn nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy dấu vết của khoai tây chiên trên tủ ở góc cầu thang.
Còn thừa một gói rưỡi khoai tây chiên, cô đưa hết cho Chu Lễ.
Chu Lễ lấy một miếng từ trong túi đã mở ra trước, nhai rồi nói: “Bị ẩm rồi.”
Xung quanh là núi, trời lại mưa, độ ẩm cực lớn.
Chu Lễ mở gói khác, ăn một miếng, anh hơi nhíu mày, đặt khoai tây chiên sang một bên.
“Gói này cũng bị ẩm? Không thể nào.” Lâm Ôn lấy tới.
“Không ẩm, nhưng không ngon.” Chu Lễ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có muốn đi ra ngoài ăn khuya không?”
Vị trí của biệt thự quá xa, xung quanh không có tiệm ăn, cũng kêu thể gọi cơm hộp, nếu không bọn họ không cần tự mình nấu bữa tối, đã đi ra ngoài ăn rồi.
Lâm Ôn nếm thử khoai tây chiên mà Chu Lễ ghét, thật sự là khoai tây chiên vị bắp, hương vị quá nhạt, không ngon lắm.
Nghe lời đề nghị của Chu Lễ, Lâm Ôn trả lời: “Quá muộn rồi phải không?”
Chu Lễ nhướng mày, nhớ tới “Giang Tiểu Bạch”, khóe miệng anh hơi giật và nói: “Hiện tại đi ra ngoài nếu chạy xe nhanh một chút, có lẽ có thể về trước 12 giờ.” Tự mình lái xe luôn nhanh hơn so với gọi những việc lặt vặt trực tuyến.
Lâm Ôn hỏi: “Anh thật sự rất đói bụng?”
Chu Lễ dựa vào lưng ghế sô pha, chỉ vào tay Lâm Ôn: “Nếu không đi, tôi có thể ăn hết gói này.”
Lâm Ôn cúi đầu nhìn khoai tây chiên vị bắp trong tay mình, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với gói đồ ăn vặt này.
Lâm Ôn cảm thấy cô đã xuống lầu, để Chu Lễ lái xe đi ra ngoài ăn khuya một mình vào buổi tối dường như không phải là bạn tốt.
“Được rồi, đi thôi.” Lâm Ôn đặt khoai tây chiên xuống, sau đó nhớ ra, “Có muốn kêu Tiêu Bang luôn không?”
Sau khi mang thai, chỉ cần không có việc gì, Viên Tuyết làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, thường lên giường lúc 10 giờ, thức dậy lúc sáu bảy giờ sáng, cho nên Lâm Ôn không chuẩn bị hỏi Viên Tuyết và người khác.
“Để cậu ấy yên, nếu cậu ấy đã ngủ thì có thể ngủ đến già.” Chu Lễ tháo kính, đứng dậy, đi tới tủ giày lấy chìa khóa xe của Uông Thần Tiêu, sau đó nói, “Chút nữa đem vài phần ăn về, ai đói bụng thì tự mình xuống lầu.”
Bên ngoài còn mưa nhỏ, Lâm Ôn lấy chiếc dù nhỏ trong suốt ra.
Lúc trời mưa nhỏ thế này, Chu Lễ không cần dù, anh vốn muốn trực tiếp đi ra cửa, thấy Lâm Ôn định che dù cho hai người, anh dừng lại, cầm lấy dù từ trong tay cô, mở ra rồi che trên đầu.
Dù quá nhỏ đối với anh, muốn che cho hai người, có hay không cũng như nhau.
Nhưng mưa cũng nhỏ, che chút ít còn hơn không.
Hai người lên xe, lái ra khỏi biệt thự.
Trên đường dân cư thưa thớt, Chu Lễ lái xe không quá nhanh, dù sao không quen đường, trời lại tối.
Hơn nửa giờ sau bọn họ đến thị trấn, tùy tiện tìm một nhà hàng vào ăn.
Gọi một con cá nướng, đồ ăn được dọn ra rất nhanh, tuy Lâm Ôn không đói bụng, nhưng mùi thơm quá hấp dẫn, cảm giác bụng kêu gào.
Cá nướng được đặt lên bàn, Lâm Ôn cầm đũa lên.
Cắn miếng đầu tiên không thấy quá cay, đến miếng thứ hai, cổ họng cô bị sặc, mặt giống như bị lửa đốt.
Chu Lễ đưa cho cô một chai sữa đậu nành: “Có ăn được không? Không được thì gọi món khác.”
Lâm Ôn xua tay, uống một ngụm sữa đậu nành nói: “Không sao.”
Ăn xong, mũi cô đỏ bừng, mắt đỏ hoe giống như vừa khóc.
Chu Lễ buồn cười, bắt đầu ăn chén cơm thứ hai.
Đầu lưỡi của Lâm Ôn dần dần thích ứng với độ cay, nhưng phản ứng sinh lý trên mặt lại không nhịn được, môi cô nóng bừng, lấy khăn giấy lau môi, cô hỏi: “Anh ăn cay được à?”
Chu Lễ nói: “Cũng được, ông bà nội tôi là người Giang Tây.”
Người Giang Tây ăn cay nhất, Lâm Ôn đã hiểu.
“Vậy anh từng sống ở Giang Tây?” Cô nói chuyện phiếm.
Chu Lễ lắc đầu: “Ông bà rời khỏi Giang Tây tới đây năm hai mươi tuổi, tôi có đến đó một lần, đi chung với ông bà về thăm người thân.”
“Ồ.”
“Còn em, đã đến đó chưa?”
“Chưa.” Lâm Ôn nói, “Em hiếm khi đi du lịch, lần du lịch gần nhất là đến Vân Nam.”
“Công việc của em không phải chạy khắp nơi hay sao?”
“Chỉ cố định vài nơi.” Lâm Ôn nói, “Em đi ít chỗ lắm.”
“Ừm.” Sau khi Chu Lễ ăn xong miếng cơm cuối cùng, anh lại đưa cho Lâm Ôn chai sữa đậu nành để giảm cay.
Bên cạnh có bán hoành thánh chiên. Ăn xong cá nướng, Lâm Ôn cầm chai sữa đậu nành chưa uống xong đi cùng Chu Lễ qua bên cạnh, đóng gói vài phần ăn.
Trở về biệt thự đã 12 giờ rưỡi, xe vừa dừng ở bãi đậu xe, một trận gió nổi lên, mưa phùn chuyển thành mưa to.
Lâm Ôn mới mở cửa xe một chút, gió ngoài tầm kiểm soát đập cửa trở lại, mu bàn tay của Lâm Ôn đã bị ướt trong giây lát.
Trần nhà pha lê xinh đẹp hoàn toàn không thể chống chọi được kiểu thời tiết này.
“Chờ chút hẳn đi.” Chu Lễ nhìn bên ngoài nói.
Lâm Ôn gật đầu. Còn thừa nửa chai sữa đậu nành, cô cắn ống hút, vừa ngắm mưa vừa uống.
Trong xe có bài hát chầm chậm, tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp, đối lập hoàn toàn với thế giới hùng hổ ngoài xe, thời gian trôi qua có cảm giác năm tháng bình yên.
Chu Lễ hạ ghế xe một chút, thoải mái dựa vào, hơi nghiêng đầu sang bên phải như đang nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài tiếng mưa rơi và tiếng hát, còn có âm thanh vùng vẫy heo hút.
Chu Lễ nhìn đáy chai rỗng tuếch trước mắt, khóe miệng bất giác khẽ nhếch.
Sau ba bài hát, cơn mưa đã dịu, Lâm Ôn thuận lợi đẩy cửa xe.
Cô vẫn còn cầm chai sữa đậu nành đã cạn, Chu Lễ bung dù, một tay để sau lưng cô, cùng cô đi qua con đường lát đá vào biệt thự.
Căn phòng tối đen như mực, Chu Lễ mở đèn, đặt dù trên mặt đất trước cửa.
Lâm Ôn đặt bữa ăn khuya lên bàn trà, nếu những người khác xuống lầu có thể thấy ngay.
“Em đi lên lầu nhé?” Lâm Ôn nói với Chu Lễ.
“Đi đi.”
“Ngủ ngon.” Lâm Ôn nhân tiện ném chai rỗng vào sọt rác.
Sau đó Chu Lễ lên lầu.
Trở về phòng tắm rửa lần nữa, tắm xong anh lau tóc đi ra, cầm di động muốn tiếp tục đọc một chút, lúc này mới nhớ ra anh để quên kính dưới lầu.
Chu Lễ nhanh chóng vuốt tóc vài cái, bọt nước tung tóe, cởi khăn tắm bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu thì phát hiện trong phòng khách đã bật đèn, không đủ sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy mọi thứ, thấy rõ Tiêu Bang đang ngồi trên sô pha.
“Mày dậy đúng lúc, sao chưa ăn?” Chu Lễ hỏi, bước tới.
Hộp thức ăn nhanh trên bàn trà đã được mở ra, tràn đầy hoành thánh chiên và hấp, ớt và giấm cũng có sẵn.
Tiêu Bang khoanh tay ngồi đó, không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Chu Lễ đến gần, anh nhướng mắt, nhìn chằm chằm Chu Lễ.
Chu Lễ cầm mắt kính trên bàn trà, bắt gặp ánh mắt kín như bưng của Tiêu Bang, anh nhướng mày, không lên tiếng, chờ đối phương nói.
Tiêu Bang rốt cuộc cũng mở miệng, nói từng chữ:
“Mày nhìn chằm chằm cô ấy từ khi nào?”
Editor: Trà Xanh
“…… Chu Lễ?” Lâm Ôn khẽ xác nhận.
Trong giọng nói của Chu Lễ dường như có chút ý cười: “Ừ.”
Lâm Ôn nhặt di động lên, nhìn ảnh đại diện của người chơi.
Ảnh đại diện đầu tiên là của cô, khi đăng ký cô tùy tiện dán ảnh phong cảnh lên đó, ảnh thứ hai là một ly nước, hình như được chụp một cách tình cờ, bối cảnh giống như trong cửa hàng của Tiêu Bang.
Lúc trước mọi người chơi cùng nhau, Lâm Ôn không để ý ảnh đại diện của mọi người, chỉ nhìn tên người chơi.
Mấy người khác đã đổi tên, chỉ có tên của cô và Chu Lễ là một dãy số và tiếng Anh đi kèm với hệ thống, loại tên này đương nhiên rất khó nhớ, cho nên Chu Lễ vào phòng “Đoán tranh” nhưng cô căn bản không nhận ra đối phương.
Lâm Ôn quan sát giao diện phòng, nhấp vào biểu tượng microphone, có biểu tượng tắt tiếng trên biểu tượng microphone.
Hóa ra vào đây có thể nói chuyện trực tiếp mà không cần tắt microphone.
Lâm Ôn lại bật microphone, hỏi Chu Lễ: “Sao anh vào phòng em?”
“Bạn bè có thể trực tiếp theo dõi phòng.”
“Hở?” Lâm Ôn chưa từng nghe qua, hoàn toàn không hiểu.
Chu Lễ nói vài câu cách nói chuyện trong phòng, sau đó trong phòng vang lên âm thanh của những người khác.
“Mấy người đang nói chuyện phiếm chỗ nào vậy? Có mở được không?” Giọng điệu rõ ràng, là một người đàn ông xa lạ.
Có bảy vị trí người chơi, ngoài Lâm Ôn và Chu Lễ, năm vị trí tiếp theo luôn có những người khác ra vào, người đàn ông này kiên nhẫn hơn những người khác, cho đến bây giờ vẫn không ra khỏi phòng, chờ chủ phòng Lâm Ôn bắt đầu trò chơi.
Lâm Ôn chỉ lo nói chuyện với Chu Lễ mà không để ý.
Chu Lễ hỏi: “Em có chơi không?”
“Em coi thử……” Lâm Ôn tìm một chút, sau đó bấm vào nút bắt đầu.
Trò chơi bạn vẽ tôi đoán, từ đầu tiên xuất hiện là “Tempura”, Lâm Ôn bắt đầu vẽ trên tấm vải trắng.
Cô vẽ tôm, rau củ, rồi gói lại bằng “hồ dán”, còn vẽ một cái đĩa theo phong cách Nhật một cách đơn giản.
Người đàn ông hét lên: “Chu cha, em gái chuyên nghiệp quá!”
Người chơi cần gõ chữ để đoán câu trả lời, và nhập số điểm chính xác cho câu trả lời. Mọi người đều đoán được, một người không đoán được vì không biết “Tempura” là cái gì.
Tiếp theo đến lượt Chu Lễ vẽ, trên tấm vải trắng xuất hiện những nét vẽ, đồng thời có tiếng nói từ di động vang lên.
“Hôm nay tempura bị hai người kia chia nhau hết.”
Lâm Ôn nghe thấy nên hỏi: “Tiêu Bang không chừa cho anh hả?”
“Dạo này cậu ấy đi theo phong cách Tì Hưu.” Chỉ vào mà không thoát ra.
Lâm Ôn bật cười.
Hai mươi phút sau, hai đợt chơi kết thúc, người chơi lần lượt ra khỏi phòng, trước khi đi người đàn ông còn để lại một câu: “Hai người tán gẫu hợp thật!”
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Ôn và Chu Lễ, Lâm Ôn lo lắng: “Ở đây không nói chuyện được hay sao?”
“Không thể nói chuyện thì tại sao lại mặc định bật microphone.” Chu Lễ nói một cách đương nhiên.
Lâm Ôn thực sự cũng nghĩ như vậy.
Sắp đến giờ, Lâm Ôn không định chơi nữa, chào Chu Lễ và tắt APP.
Có lẽ ở đây quá ẩm ướt, đến bây giờ tóc Lâm Ôn còn chưa khô hẳn, cô đặt di động xuống và vào phòng tắm sấy lại tóc, sấy xong đi ra thì thấy có tin nhắn mới được gửi bởi APP kịch bản giết người trên di động, cô nhấp vào, ảnh đại diện của người gửi là một ly nước.
“Trong bếp không có gì ăn phải không?”
Thời gian gửi là hai phút trước.
APP này có thật nhiều chức năng ……
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, trực tiếp trả lời trên đó: “Anh đói bụng à? Còn có khoai tây chiên.”
Một lúc sau Lâm Ôn lại nhận được tin nhắn.
“Không có gì khác?”
Lâm Ôn trả lời: “Không có, hình như chỉ còn một hai gói khoai tây chiên.”
“Khoai tây chiên để chỗ nào?”
“Anh coi thử có trên bàn trà hay không.”
“Không có.”
Viên Tuyết để đồ rối tung cả lên, Lâm Ôn cũng không rõ, kêu Chu Lễ đi vào bếp nhìn xem.
“Tìm trong bếp từ lâu rồi.” Chu Lễ đáp.
“Vậy tủ phụ thì sao? Còn bàn ăn nữa.” Lâm Ôn gửi đi.
Đợi một hồi, Chu Lễ đáp: “Cũng không có.”
Lâm Ôn gãi đầu, nhíu mày tìm kiếm trí nhớ.
“Em ngủ chưa? Chưa ngủ thì xuống đây tìm giúp tôi.” Chu Lễ gửi.
Đã 10 giờ rưỡi, Lâm Ôn đang mặc đồ ngủ kiểu ở nhà, cứ như vậy đi ra ngoài mua sắm cũng không thành vấn đề.
Cô từ trên giường đứng dậy, lấy một chiếc áo khoác dệt kim dài hơi mỏng, sau khi mặc vào, cô mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Hành lang tối om, nhà ăn ở lầu một có ánh đèn mờ ảo, Lâm Ôn nhẹ nhàng bước xuống lầu, đến gần thấy một dãy tủ dựa tường đều được mở ra, một bóng dáng cao lớn đang khoanh tay đứng trước cánh cửa tủ đang rộng mở.
“Tới rồi?” Chu Lễ quay đầu lại.
Anh ăn mặc áo thun ngắn tay và quần dài, một cặp kính gọng bạc trên mũi.
Thông thường người đeo kính sẽ thanh lịch hơn, Chu Lễ cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài sự thanh lịch anh còn thêm hương vị khác, Lâm Ôn cũng không suy nghĩ nhiều, cô càng kinh ngạc là Chu Lễ bị cận thị.
“Anh bị cận thị?” Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Lễ đeo kính.
“Rất kỳ quái à?” Chu Lễ nói, “Cận thị mười mấy năm, nhưng độ không cao, bình thường ít đeo, lúc xem tài liệu mới đeo.”
“Hồi nãy anh còn làm việc?”
“Đọc một tài liệu.”
Lâm Ôn đi đến trước tủ, mở cửa tủ tìm khoai tây chiên và hỏi: “Anh đem máy tính theo hở?”
“Không có, xem trên di động.”
“Viên Tuyết có đem theo máy tính bảng, anh cần thì có thể hỏi chị ấy.”
Lâm Ôn nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy dấu vết của khoai tây chiên trên tủ ở góc cầu thang.
Còn thừa một gói rưỡi khoai tây chiên, cô đưa hết cho Chu Lễ.
Chu Lễ lấy một miếng từ trong túi đã mở ra trước, nhai rồi nói: “Bị ẩm rồi.”
Xung quanh là núi, trời lại mưa, độ ẩm cực lớn.
Chu Lễ mở gói khác, ăn một miếng, anh hơi nhíu mày, đặt khoai tây chiên sang một bên.
“Gói này cũng bị ẩm? Không thể nào.” Lâm Ôn lấy tới.
“Không ẩm, nhưng không ngon.” Chu Lễ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có muốn đi ra ngoài ăn khuya không?”
Vị trí của biệt thự quá xa, xung quanh không có tiệm ăn, cũng kêu thể gọi cơm hộp, nếu không bọn họ không cần tự mình nấu bữa tối, đã đi ra ngoài ăn rồi.
Lâm Ôn nếm thử khoai tây chiên mà Chu Lễ ghét, thật sự là khoai tây chiên vị bắp, hương vị quá nhạt, không ngon lắm.
Nghe lời đề nghị của Chu Lễ, Lâm Ôn trả lời: “Quá muộn rồi phải không?”
Chu Lễ nhướng mày, nhớ tới “Giang Tiểu Bạch”, khóe miệng anh hơi giật và nói: “Hiện tại đi ra ngoài nếu chạy xe nhanh một chút, có lẽ có thể về trước 12 giờ.” Tự mình lái xe luôn nhanh hơn so với gọi những việc lặt vặt trực tuyến.
Lâm Ôn hỏi: “Anh thật sự rất đói bụng?”
Chu Lễ dựa vào lưng ghế sô pha, chỉ vào tay Lâm Ôn: “Nếu không đi, tôi có thể ăn hết gói này.”
Lâm Ôn cúi đầu nhìn khoai tây chiên vị bắp trong tay mình, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với gói đồ ăn vặt này.
Lâm Ôn cảm thấy cô đã xuống lầu, để Chu Lễ lái xe đi ra ngoài ăn khuya một mình vào buổi tối dường như không phải là bạn tốt.
“Được rồi, đi thôi.” Lâm Ôn đặt khoai tây chiên xuống, sau đó nhớ ra, “Có muốn kêu Tiêu Bang luôn không?”
Sau khi mang thai, chỉ cần không có việc gì, Viên Tuyết làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, thường lên giường lúc 10 giờ, thức dậy lúc sáu bảy giờ sáng, cho nên Lâm Ôn không chuẩn bị hỏi Viên Tuyết và người khác.
“Để cậu ấy yên, nếu cậu ấy đã ngủ thì có thể ngủ đến già.” Chu Lễ tháo kính, đứng dậy, đi tới tủ giày lấy chìa khóa xe của Uông Thần Tiêu, sau đó nói, “Chút nữa đem vài phần ăn về, ai đói bụng thì tự mình xuống lầu.”
Bên ngoài còn mưa nhỏ, Lâm Ôn lấy chiếc dù nhỏ trong suốt ra.
Lúc trời mưa nhỏ thế này, Chu Lễ không cần dù, anh vốn muốn trực tiếp đi ra cửa, thấy Lâm Ôn định che dù cho hai người, anh dừng lại, cầm lấy dù từ trong tay cô, mở ra rồi che trên đầu.
Dù quá nhỏ đối với anh, muốn che cho hai người, có hay không cũng như nhau.
Nhưng mưa cũng nhỏ, che chút ít còn hơn không.
Hai người lên xe, lái ra khỏi biệt thự.
Trên đường dân cư thưa thớt, Chu Lễ lái xe không quá nhanh, dù sao không quen đường, trời lại tối.
Hơn nửa giờ sau bọn họ đến thị trấn, tùy tiện tìm một nhà hàng vào ăn.
Gọi một con cá nướng, đồ ăn được dọn ra rất nhanh, tuy Lâm Ôn không đói bụng, nhưng mùi thơm quá hấp dẫn, cảm giác bụng kêu gào.
Cá nướng được đặt lên bàn, Lâm Ôn cầm đũa lên.
Cắn miếng đầu tiên không thấy quá cay, đến miếng thứ hai, cổ họng cô bị sặc, mặt giống như bị lửa đốt.
Chu Lễ đưa cho cô một chai sữa đậu nành: “Có ăn được không? Không được thì gọi món khác.”
Lâm Ôn xua tay, uống một ngụm sữa đậu nành nói: “Không sao.”
Ăn xong, mũi cô đỏ bừng, mắt đỏ hoe giống như vừa khóc.
Chu Lễ buồn cười, bắt đầu ăn chén cơm thứ hai.
Đầu lưỡi của Lâm Ôn dần dần thích ứng với độ cay, nhưng phản ứng sinh lý trên mặt lại không nhịn được, môi cô nóng bừng, lấy khăn giấy lau môi, cô hỏi: “Anh ăn cay được à?”
Chu Lễ nói: “Cũng được, ông bà nội tôi là người Giang Tây.”
Người Giang Tây ăn cay nhất, Lâm Ôn đã hiểu.
“Vậy anh từng sống ở Giang Tây?” Cô nói chuyện phiếm.
Chu Lễ lắc đầu: “Ông bà rời khỏi Giang Tây tới đây năm hai mươi tuổi, tôi có đến đó một lần, đi chung với ông bà về thăm người thân.”
“Ồ.”
“Còn em, đã đến đó chưa?”
“Chưa.” Lâm Ôn nói, “Em hiếm khi đi du lịch, lần du lịch gần nhất là đến Vân Nam.”
“Công việc của em không phải chạy khắp nơi hay sao?”
“Chỉ cố định vài nơi.” Lâm Ôn nói, “Em đi ít chỗ lắm.”
“Ừm.” Sau khi Chu Lễ ăn xong miếng cơm cuối cùng, anh lại đưa cho Lâm Ôn chai sữa đậu nành để giảm cay.
Bên cạnh có bán hoành thánh chiên. Ăn xong cá nướng, Lâm Ôn cầm chai sữa đậu nành chưa uống xong đi cùng Chu Lễ qua bên cạnh, đóng gói vài phần ăn.
Trở về biệt thự đã 12 giờ rưỡi, xe vừa dừng ở bãi đậu xe, một trận gió nổi lên, mưa phùn chuyển thành mưa to.
Lâm Ôn mới mở cửa xe một chút, gió ngoài tầm kiểm soát đập cửa trở lại, mu bàn tay của Lâm Ôn đã bị ướt trong giây lát.
Trần nhà pha lê xinh đẹp hoàn toàn không thể chống chọi được kiểu thời tiết này.
“Chờ chút hẳn đi.” Chu Lễ nhìn bên ngoài nói.
Lâm Ôn gật đầu. Còn thừa nửa chai sữa đậu nành, cô cắn ống hút, vừa ngắm mưa vừa uống.
Trong xe có bài hát chầm chậm, tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp, đối lập hoàn toàn với thế giới hùng hổ ngoài xe, thời gian trôi qua có cảm giác năm tháng bình yên.
Chu Lễ hạ ghế xe một chút, thoải mái dựa vào, hơi nghiêng đầu sang bên phải như đang nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài tiếng mưa rơi và tiếng hát, còn có âm thanh vùng vẫy heo hút.
Chu Lễ nhìn đáy chai rỗng tuếch trước mắt, khóe miệng bất giác khẽ nhếch.
Sau ba bài hát, cơn mưa đã dịu, Lâm Ôn thuận lợi đẩy cửa xe.
Cô vẫn còn cầm chai sữa đậu nành đã cạn, Chu Lễ bung dù, một tay để sau lưng cô, cùng cô đi qua con đường lát đá vào biệt thự.
Căn phòng tối đen như mực, Chu Lễ mở đèn, đặt dù trên mặt đất trước cửa.
Lâm Ôn đặt bữa ăn khuya lên bàn trà, nếu những người khác xuống lầu có thể thấy ngay.
“Em đi lên lầu nhé?” Lâm Ôn nói với Chu Lễ.
“Đi đi.”
“Ngủ ngon.” Lâm Ôn nhân tiện ném chai rỗng vào sọt rác.
Sau đó Chu Lễ lên lầu.
Trở về phòng tắm rửa lần nữa, tắm xong anh lau tóc đi ra, cầm di động muốn tiếp tục đọc một chút, lúc này mới nhớ ra anh để quên kính dưới lầu.
Chu Lễ nhanh chóng vuốt tóc vài cái, bọt nước tung tóe, cởi khăn tắm bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu thì phát hiện trong phòng khách đã bật đèn, không đủ sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy mọi thứ, thấy rõ Tiêu Bang đang ngồi trên sô pha.
“Mày dậy đúng lúc, sao chưa ăn?” Chu Lễ hỏi, bước tới.
Hộp thức ăn nhanh trên bàn trà đã được mở ra, tràn đầy hoành thánh chiên và hấp, ớt và giấm cũng có sẵn.
Tiêu Bang khoanh tay ngồi đó, không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Chu Lễ đến gần, anh nhướng mắt, nhìn chằm chằm Chu Lễ.
Chu Lễ cầm mắt kính trên bàn trà, bắt gặp ánh mắt kín như bưng của Tiêu Bang, anh nhướng mày, không lên tiếng, chờ đối phương nói.
Tiêu Bang rốt cuộc cũng mở miệng, nói từng chữ:
“Mày nhìn chằm chằm cô ấy từ khi nào?”
Danh sách chương