Một tờ báo đưa tin:
Tại quán rượu nọ có người nhân viên giết chết một con rắn. Anh ta đập
nát đầu con ác xà, quăng vào thùng rác rồi tiếp tục lột da nó. Sau nửa
tiếng trở lại với công việc, anh ta đi ngang qua chỗ thùng rác ấy, ngờ
đâu cái đầu rắn bất chợt nhảy bật ra và đớp anh ta một nhát. Người nhân
viên ngất lịm tại chỗ…
Tối hôm đó, Mễ Gia lại hẹn gặp gã nhà văn. Vẫn quán trà hai người vừa gặp gỡ lần trước, giai điệu du dương của khúc hát “Shape Of My Heart” vẫn vang lên trong quán.
Gã nhà văn ngồi đối diện Mễ Gia, ánh mắt gã có phần uể oải, hai ngón tay không ngớt gõ lên mặt bàn.
– Dạo này tâm trạng của anh có vẻ rất hỗn loạn!
– Cô có tin vào linh cảm không? – Tôi chưa từng trải nghiệm những thứ như thế.
– Ngay lúc này đây tôi đang có một linh cảm mãnh liệt rằng… cô ta đã trở về.
– Cố Phán Phán?
– Cô ta đã vá lại mặt, đắp lại ngực và trở về.
– Nói xàm! Thôi mấy lời quái quỷ ấy đi! Bây giờ điều đáng quan tâm là nếu bị cảnh sát dòm ngó thì phải làm gì! Tôi hẹn anh ra đây là để vực anh dậy. Đã đến nước này, làm cái gì phải chắc cái đó, không được sơ suất!
– Tôi cũng có muốn nghĩ vớ nghĩ vẩn đâu. Nhưng trong não tôi cứ như vừa mọc ra thêm một cánh tay.
– Tay nào?
– Có một người bị rắn ngũ bộ cắn, nọc độc ăn vào máu khiến anh ta chưa đi được năm bước đã lăn vật ra đất. Để giữ được tính mạng, anh ta bèn lấy dao thái rau cắt đứt cánh tay thế rồi ngất lịm đi…
– Liên quan gì đến anh?
– Sau khi rời khỏi cơ thế, cánh tay sẽ chết, đúng không?
– Có thế thần kinh vẫn còn hoạt động.
– Cánh tay nhợt nhạt ấy rơi xuống đất, đầu xương trắng hếu lộ ra, rỏ máu ròng ròng, năm ngón tay bỗng quặp chặt vào đất rồi nhích từng li, từng li về phía trước để đuổi theo con rắn ngũ bộ…
– Làm gì có chuyện đó.
– Tôi thấy rõ trên báo mà!
– Kể tiếp đi!
– Hình như con rắn ngũ bộ quá hoảng sợ, nó nghểnh cổ lên, trơ mắt nhìn cánh tay mà không biết phải ứng phó ra sao. Nó vừa định thần lại thì cánh tay đã bật phắt lên nắm chặt vào yếu huyệt của nó. Tiếng xương khớp vang lên răng rắc, cánh tay tóm chặt quyết không buông, còn rắn ngũ bộ rít lên những tiếng xì xì thảm thiết rồi tắt thở…!
– Đây là một câu chuyện văn học.
– Tôi cứ cảm thấy Cố Phán Phán giống như cánh tay bị chặt đi ấy. Tuy không còn được cấu tạo từ những bộ phận hữu cơ sống giống như khúc gỗ đã bị chặt ra từ thân cây nhưng cô ấy vẫn đang bò tới hòng tóm lấy tôi…
– Nỗi sợ của anh thật bệnh hoạn!
– Không phải sợ hãi, mà là linh cảm!
– Tôi chỉ tin vào những dấu hiệu cảnh báo!
– Từ từ rồi cô sẽ tin thôi.
– Nếu anh linh cảm thấy cánh tay sắp tóm lấy anh là tay của cảnh sát thì tôi còn tin được. Thể nào họ cũng điều tra ra Cố Phán Phán còn một số điện thoại công khai khác. Nhờ số điện thoại này, họ sẽ dò ra tận gốc và lần được những người có liên quan. Anh từng liên lạc với cô ta nhiều lần, chắc chắn sẽ không thoát nổi đâu.
– Vậy… Phải làm thế nào?
– Tôi chẳng dạy anh mấy bài nói dối rồi đó sao? Nếu không biết nói thế nào thì cứ khai rằng mình không biết gì hết.
– Nhưng họ có máy kiểm tra nói dối…
– Tâm lý anh yếu đến thế sao?
– Cô không biết thì thôi, xác suất chính xác của máy nói dối lên tới chín mươi tám phần trăm cơ đấy. Người ta có thể khống chế cảm giác hồi hộp, nhưng khó lòng kiểm soát được hơi thở và điện trở bề mặt da…
– Anh yên tâm, máy nói dối không đủ để làm chứng cứ định tội đâu.
Mễ Gia dành suốt một đêm dạy gã nhà văn cách ứng phó với cảnh sát. Nhưng từ đầu chí cuối gã chẳng hề để tâm, đầu óc chỉ vẩn vơ nghĩ đến cánh tay kia.
Cuối buổi gặp, Mễ Gia vừa thanh toán vừa nói:
– Anh đừng tin vào ba cái thứ linh cảm này nọ, toàn chuyện không đâu!
– Nhưng lúc chiều nay tôi đã linh cảm được rằng cô sẽ hẹn tôi. – Gã nhà văn nói.
Tối hôm đó, Mễ Gia lại hẹn gặp gã nhà văn. Vẫn quán trà hai người vừa gặp gỡ lần trước, giai điệu du dương của khúc hát “Shape Of My Heart” vẫn vang lên trong quán.
Gã nhà văn ngồi đối diện Mễ Gia, ánh mắt gã có phần uể oải, hai ngón tay không ngớt gõ lên mặt bàn.
– Dạo này tâm trạng của anh có vẻ rất hỗn loạn!
– Cô có tin vào linh cảm không? – Tôi chưa từng trải nghiệm những thứ như thế.
– Ngay lúc này đây tôi đang có một linh cảm mãnh liệt rằng… cô ta đã trở về.
– Cố Phán Phán?
– Cô ta đã vá lại mặt, đắp lại ngực và trở về.
– Nói xàm! Thôi mấy lời quái quỷ ấy đi! Bây giờ điều đáng quan tâm là nếu bị cảnh sát dòm ngó thì phải làm gì! Tôi hẹn anh ra đây là để vực anh dậy. Đã đến nước này, làm cái gì phải chắc cái đó, không được sơ suất!
– Tôi cũng có muốn nghĩ vớ nghĩ vẩn đâu. Nhưng trong não tôi cứ như vừa mọc ra thêm một cánh tay.
– Tay nào?
– Có một người bị rắn ngũ bộ cắn, nọc độc ăn vào máu khiến anh ta chưa đi được năm bước đã lăn vật ra đất. Để giữ được tính mạng, anh ta bèn lấy dao thái rau cắt đứt cánh tay thế rồi ngất lịm đi…
– Liên quan gì đến anh?
– Sau khi rời khỏi cơ thế, cánh tay sẽ chết, đúng không?
– Có thế thần kinh vẫn còn hoạt động.
– Cánh tay nhợt nhạt ấy rơi xuống đất, đầu xương trắng hếu lộ ra, rỏ máu ròng ròng, năm ngón tay bỗng quặp chặt vào đất rồi nhích từng li, từng li về phía trước để đuổi theo con rắn ngũ bộ…
– Làm gì có chuyện đó.
– Tôi thấy rõ trên báo mà!
– Kể tiếp đi!
– Hình như con rắn ngũ bộ quá hoảng sợ, nó nghểnh cổ lên, trơ mắt nhìn cánh tay mà không biết phải ứng phó ra sao. Nó vừa định thần lại thì cánh tay đã bật phắt lên nắm chặt vào yếu huyệt của nó. Tiếng xương khớp vang lên răng rắc, cánh tay tóm chặt quyết không buông, còn rắn ngũ bộ rít lên những tiếng xì xì thảm thiết rồi tắt thở…!
– Đây là một câu chuyện văn học.
– Tôi cứ cảm thấy Cố Phán Phán giống như cánh tay bị chặt đi ấy. Tuy không còn được cấu tạo từ những bộ phận hữu cơ sống giống như khúc gỗ đã bị chặt ra từ thân cây nhưng cô ấy vẫn đang bò tới hòng tóm lấy tôi…
– Nỗi sợ của anh thật bệnh hoạn!
– Không phải sợ hãi, mà là linh cảm!
– Tôi chỉ tin vào những dấu hiệu cảnh báo!
– Từ từ rồi cô sẽ tin thôi.
– Nếu anh linh cảm thấy cánh tay sắp tóm lấy anh là tay của cảnh sát thì tôi còn tin được. Thể nào họ cũng điều tra ra Cố Phán Phán còn một số điện thoại công khai khác. Nhờ số điện thoại này, họ sẽ dò ra tận gốc và lần được những người có liên quan. Anh từng liên lạc với cô ta nhiều lần, chắc chắn sẽ không thoát nổi đâu.
– Vậy… Phải làm thế nào?
– Tôi chẳng dạy anh mấy bài nói dối rồi đó sao? Nếu không biết nói thế nào thì cứ khai rằng mình không biết gì hết.
– Nhưng họ có máy kiểm tra nói dối…
– Tâm lý anh yếu đến thế sao?
– Cô không biết thì thôi, xác suất chính xác của máy nói dối lên tới chín mươi tám phần trăm cơ đấy. Người ta có thể khống chế cảm giác hồi hộp, nhưng khó lòng kiểm soát được hơi thở và điện trở bề mặt da…
– Anh yên tâm, máy nói dối không đủ để làm chứng cứ định tội đâu.
Mễ Gia dành suốt một đêm dạy gã nhà văn cách ứng phó với cảnh sát. Nhưng từ đầu chí cuối gã chẳng hề để tâm, đầu óc chỉ vẩn vơ nghĩ đến cánh tay kia.
Cuối buổi gặp, Mễ Gia vừa thanh toán vừa nói:
– Anh đừng tin vào ba cái thứ linh cảm này nọ, toàn chuyện không đâu!
– Nhưng lúc chiều nay tôi đã linh cảm được rằng cô sẽ hẹn tôi. – Gã nhà văn nói.
Danh sách chương