Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Những lời này của Nguỵ Tông Thao, quả thật đã khiến cho mọi người khiếp sợ. Chờ cho anh xuống xe, A Tán mới hỏi chú Tuyền: “Tổng giám đốc Nguỵ nói là sự thật?”
Chú Tuyền hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai tôi còn phải đi đặt vé máy bay.”
Phòng ngủ ở trên lầu còn sáng đèn, Dư Y vẫn chưa có ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn laptop.
Nhìn thấy Nguỵ Tông Thao đã về, cô thuận miệng nói một câu: “Về rồi à…” Cô lơ đãng, không biết trong máy tính có cái gì hay mà cô tiếp tục rê con chuột. Giây kế tiếp, eo của cô bị căng chặt, bị ai đó mạnh mẽ bế đứng lên, laptop rơi xuống, Dư Y “oái oái” kêu hai tiếng, hai chân mới đứng vững ở trên giường.
Nguỵ Tông Thao nói: “Hôm nay ông lão Nguỵ kêu tất cả mọi người đến bệnh viện.”
Dư Y nghe xong câu này liền biết hôm nay hẳn là có trò hay trình diễn. Cô cười cười, nghiêng đầu nhìn bình hoa ở trên tủ ti vi, bên trong có một bó hoa cúc mới cắm. Nguỵ Khải Nguyên rất có lòng, mỗi ngày đều đưa hoa tươi khác nhau, ý nghĩa của mỗi loại hoa đều khiến cho người ta cảm động. Ví dụ như hôm nay là một bó hoa cúc, ý khen ngợi Dư Y trong sáng, vừa bày tỏ tình yêu giấu ở trong lòng, thật khiến cho người ta cảm động.
Nguỵ Tông Thao nắm eo của cô, kéo cô về phía trước, không chú ý tới ánh mắt của Dư Y, nói vài câu đơn giản rõ ràng, tóm tắt lại vở kịch của hôm nay. Việc này do đích thân Dư Y góp phần làm, anh muốn chia sẻ với cô.
Hai người, một đứng ở trên giường, một đứng ở dưới đất. Rốt cuộc Dư Y có thể nhìn xuống Nguỵ Tông Thao. Cô phát hiện cho dù là từ góc độ này nhìn xuống anh, vẫn không thể khinh thường anh. Giọng nói của anh trầm thấp, giàu từ tính, gương mặt góc cạnh lạnh lùng. Có người trời sinh đã có một khí thế khiến người ta nể sợ, bất kể là anh ngồi hay đứng, hoặc nhìn xuống người khác hay là bị người ta nhìn xuống.
Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Đưa tin nhắn trên diễn đàn cho người khác xem, không phải là em kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, lá gan lớn vậy?”
Dư Y nói: “Chuyện trên internet có rất nhiều cái cớ, ai mà biết mọi thứ có phải là chú Nguỵ tự biên tự diễn hay không? Hơn nữa…” Cô cười: “Còn có anh mà!”
Những lời này khiến cho anh thật vui vẻ, Nguỵ Tông Thao cười cười, ôm cô cùng nhau đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, Nguỵ Tông Thao ở tập đoàn vội vàng hoàn tất công việc, buổi chiều vẫn phải đi Hong Kong.
Khi tới bệnh viện thì thời gian còn sớm, đồ ăn trong phòng bệnh đã nguội lạnh, chú Tằng nhỏ giọng nói: “Ông lão không có ăn uống gì, Tông thiếu gia ở với ông đi, tôi còn có việc, đi công ty trước.”
Nguỵ Tông Thao gật đầu, đi đến bên giường nhìn thoáng qua đồ ăn, nói: “Ông muốn ăn chút gì không?”
Ông lão Nguỵ dựa vào đầu giường, tinh thần thoạt nhìn còn kém hơn so với hôm qua. Đầu tóc muối tiêu của ông ta lưa thưa, tất cả sự già nua đều hiện ở trên mặt, không biết còn sống được mấy năm.
Ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguỵ Tông Thao, vẻ mặt của ông ta có chút đăm chiêu, nói chuyện mà ngày hôm qua không nói trước mặt mọi người: “Nghe nói Khải Nguyên đang theo đuổi bạn của cháu.”
Ông lão Nguỵ điều tra Nguỵ Khải Nguyên lâu như vậy, dĩ nhiên việc này cũng không khó điều tra ra được. Nguỵ Tông Thao chẳng hề kinh ngạc, thản nhiên “Vâng” một tiếng.
Ông lão Nguỵ hỏi: “Là dạng bạn bè gì?”
Nguỵ Tông Thao không trả lời, cầm lấy quả táo ở trên tủ đầu giường bắt đầu gọt vỏ, gọt vài cái liền cắt ra một miếng táo hình tam giác ném vào miệng, sau khi thử qua hương vị thì mới tiếp tục gọt hết, cắt táo vào cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt của ông lão Nguỵ.
Ông lão Nguỵ chậm rãi ăn một miếng, nói: “Nếu chỉ là chơi đùa, đừng để cô ta tạo ra tai tiếng, truyền thông sẽ đồn đại.” Ông ta lại ăn một miếng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Nếu không phải là chơi đùa thì kiếm thời gian mang cô ta lại đây. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, thành gia lập nghiệp, cưới vợ trước rồi xây dựng sự nghiệp, hiểu được ý của ông không?”
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn ông ta, lấy khăn tay ra, vừa lau tay vừa đi đến sô pha, từ đầu tới cuối không nói một lời, kiêu ngạo lại vô lễ, nhưng ông lão Ngụy lại không có bất cứ phê bình gì.
Dư Y không nhận được hoa tươi nữa, trong phòng ngủ trở nên đơn điệu, cô có chút không quen.
Mấy ngày này cô trở nên ăn không ngồi rồi, ngay cả trung tâm mua sắm cũng không muốn đi. Toàn bộ nguyên nhân là vì người tuỳ tùng đổi thành Trang Hữu Bách, so với A Thành thật thà thì kém rất nhiều, khiến Dư Y không có chút hứng thú nào.
Ban đêm cô lại nhắc tới thay đổi người một lần nữa, Nguỵ Tông Thao không ừ hử gì cả, Dư Y nói: “Anh không sợ A Trang sẽ đau lòng?”
“Không sợ.”
Dư Y lại nói: “Tôi đây đau lòng, tôi muốn A Thành!”
Nguỵ Tông Thao liếc cô: “Cho tôi một lý do.”
Anh lại mang những lời này ra, Dư Y đành phải nói: “Vậy anh đưa cho tôi giấy tờ tùy thân!”
Nguỵ Tông Thao buông quyển sách đang đọc một nửa xuống, kéo Dư Y vào trong lòng, hiếm khi dỗ dành cô: “Mấy ngày nay buồn chán?” Nghĩ một chút, anh nói: “Qua vài ngày nữa mang em đi chơi.”
Dư Y đột nhiên phát hiện, khi cô và Nguỵ Tông Thao ở chung, hơn phân nửa là ở trên giường, phạm vi hai người hoạt động chỉ trong vòng biệt thự. Bọn họ chưa bao giờ cùng ra khỏi cửa, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi ăn cơm uống trà ở bên ngoài. Dư Y chưa từng cảm thấy kỳ quặc, ngược lại Nguỵ Tông Thao muốn dẫn cô đi ra ngoài chơi, cô mới cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hai ngày sau cô ngồi ở trong xe, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết xe chạy về hướng nào, một hồi lâu cũng chưa thấy đến.
Dần dần đã rời xa trung tâm thành phố, Nguỵ Tông Thao kéo cô vào trong lòng, nói: “Tôi xem qua hộ chiếu của em, em đã bay qua rất nhiều quốc gia, ngồi máy bay trực thăng thì sao?”
Dư Y hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh. Chẳng mấy chốc ánh mắt của cô rốt cuộc không thể dứt ra. Trước mắt là một sân bãi bao la bát ngát, đường băng nhìn bất tận, bãi cỏ xanh tươi, rừng cây rậm rạp bát ngát, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa mới tinh, máy bay trực thăng ầm vang xông lên tận trời cao.
Nơi này là câu lạc bộ hàng không ở ngoại ô thành phố A, trong sân đậu đầy các loại máy bay trực thăng, mỗi chiếc đều có dây chão cố định trên mặt đất. Một bên có đài quan sát và xưởng bảo trì rộng lớn, một kỹ thuật viên mặc đồng phục từ xưởng đi qua, xa xa có một chiếc trực thăng đang chậm rãi cất cánh, âm thanh của cánh quạt vô cùng lớn.
Tất cả các hội viên của câu lạc bộ này đều là đại gia ở trong nước. Hôm nay là ngày chủ nhật, thường thường có một đợt máy bay cất cánh, Nguỵ Tông Thao dẫn Dư Y đi đến một chiếc máy bay trực thăng. Dư Y hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy trong buồng lái của một chiếc máy bay có người lái là phụ nữ, cô đang tính nói chuyện thì đột nhiên thấy chiếc máy bay đang đậu trước mặt mình đã có một người ngồi – đầu đội đầy đủ trang bị, điện đàm, tư thế như đang sắp sửa cất cánh. Cô trợn mắt há hốc mồm: “Chú Tuyền?”
Chú Tuyền lễ phép nhìn cô cười cười: “Cô Dư, cậu chủ.”
“Chú Tuyền có bằng lái.” Nguỵ Tông Thao mang theo Dư Y ngồi vào ghế hành khách ở phía sau, giải thích nói: “Bằng lái máy bay tư nhân, thi đậu cũng không khó, kiểm tra lý thuyết xong, thời gian bay phải hơn bốn năm chục tiếng đồng hồ, khoảng chừng nửa năm là có thể lấy được.”
Dư Y còn đang nhìn chú Tuyền, đầy ngạc nhiên không thể che đậy. Nguỵ Tông Thao nhéo cằm của cô, cười nói: “Chú Tuyền còn có thể lái du thuyền, em có thể càng giật mình hơn hay không?”
Dư Y khẽ nhếch miệng, gật đầu, bộ dáng ngốc nghếch khiến cho Nguỵ Tông Thao buồn cười. Nguỵ Tông Thao nhịn không được, hôn cô một cái, thấp giọng nói: “Chuẩn bị cho tốt.”
Xa xa, đài quan sát đã truyền lệnh, số máy bay trực thăng đồng loạt chuẩn bị cất cánh. Chung một tín hiệu, bỗng nhiên bên tai tràn ngập âm thanh của cánh quạt ở chung quanh, tất cả tiếng hoan hô nói cười đều không nghe thấy được, ngọn gió nổi lên giống như có thể thổi bay mây ở trên trời.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, càng ngày càng cao. Dư Y thấy mình dần dần rời xa mặt đất, những toà nhà cùng máy bay đều đang không ngừng thu nhỏ lại ở bên dưới. Không phải là cô chưa từng ngồi máy bay, nhưng giờ phút này cảm nhận được cảnh thực tế khiến cho cô thật sự chấn động – chung quanh bị bao vây bởi màu xanh lam, tất cả đều rõ nét, ở trong trời xanh bát ngát, nhìn xuống dưới chân nhỏ như kiến, trong lồng ngực hăng hái tràn đầy chí khí ngút trời.
Cô hét lên với Nguỵ Tông Thao: “Mở cửa!”
Cửa khoang máy bay mở ra, sức gió thật lớn làm cho cô nhất thời không thể nói chuyện, gió lạnh nhắm thẳng vào trong miệng, trước mắt tất cả đều là sông núi mênh mông bát ngát. Dư Y hét lên: “Trước kia ngồi máy bay, tôi đã nghĩ tại sao máy bay không thể giống như xe buýt ngắm cảnh lộ thiên, lúc này mới là đạp gió rẽ sóng!”
Cô hét rất lớn, câu chữ đều bị gió lớn đưa vào trong tai của Nguỵ Tông Thao. Người phụ nữ này thích sự kích thích, thích sự tự do tự tại. Cô cả gan làm loạn, thông minh gian xảo, không bao giờ chịu giam giữ giữa bốn bức tường. Giờ phút này cô hưng phấn mà quên hết tất cả, cô bị mê hoặc bởi bầu không khí bao la thoáng đãng, tóc dài bị gió thổi tán loạn, cô còn đang dựa vào cửa của khoang máy bay, tựa như còn muốn tranh thủ sự tự do rộng lớn. Giây tiếp theo, như muốn nhảy xuống mà không hề chớp mắt! Nguỵ Tông Thao nhanh tay chụp cô lại, ngăn chặn tiếng hét cùng tiếng cười của cô, sự kích thích ở dưới bầu trời tăng lên tới cực điểm, tuỳ ý gió lớn nâng bay. Nguỵ Tông Thao ngăn chặn người cô không ngừng ngọ nguậy giãy giụa, từng chút từng chút hút khô một mảnh chí khí hăng hái ngút trời từ trong lòng ngực của cô, hút đến nỗi cô ngộp thở, dần dần không còn sức lực, anh mới trả lại cho cô từng chút từng chút sự hăng hái này, từ đầu đến cuối không ngừng cho cô được vây quanh bởi mảnh trời xanh này!
Máy bay trực thăng hạ cánh, Dư Y hưng phấn đi theo bên cạnh chú Tuyền, không ngừng hỏi ông làm thế nào thi đậu bằng lái tư nhân. Nguỵ Tông Thao mỉm cười đi ở phía trước, chỉ chốc lát sau là vào đến bên trong câu lạc bộ. Xa xa có một người đi đến, người đó nhìn thấy anh ở đằng trước thì lập tức vươn tay ra bắt tay với anh, ân cần nói: “Không ngờ anh Nguỵ cũng thích chơi máy bay trực thăng!”
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Bình thường không có nhiều sở thích lắm, máy bay trực thăng coi như là một trong số đó. Không ngờ có thể gặp được tổng giám đốc Lý ở chỗ này.”
Hai người đi đến sô pha, kêu hai ly cà phê rồi bắt đầu tán gẫu.
Dư Y thấy Nguỵ Tông Thao có việc nên lôi kéo chú Tuyền ngồi xuống một cái sô pha khác, chưa hết hưng phấn, càng không ngừng hỏi han, bộ dáng giống như lúc quấn quít lấy A Thành dạy cô thuật đánh bài.
Chú Tuyền nói: “Tôi bắt đầu học từ hơn mười năm trước, trong nhà của cậu chủ có máy bay và du thuyền tư nhân, những cái này học cũng không khó, cậu chủ cũng biết.”
Dư Y nghe chú Tuyền nói qua loa, cô cười gượng hai tiếng, uống một ngụm nước uống, ánh mắt lườm Nguỵ Tông Thao cách đó không xa, nghĩ anh vậy mà cũng biết lái máy bay, trong lòng không khỏi có chút khác thường. Lại nghe chú Tuyền nói: “Nếu cô Dư cũng muốn học, có thể nói với cậu chủ. Bất quá bây giờ báo danh có thể đã muộn, học cái này ít nhất cũng phải mấy tháng, chúng ta…”
Ông ta chưa nói xong, ở đầu bên kia Nguỵ Tông Thao và tổng giám đốc Lý đã cùng đứng dậy, đồng loạt đi đến cửa. Khi đi tới gần, Nguỵ Tông Thao hướng tới nơi này nói: “Chú Tuyền, chú đưa Y Y trở về, tôi và tổng giám đốc Lý có chuyện để bàn.”
Anh nói xong liền đi ra ngoài. Tổng giám đốc Lý ở bên cạnh quay đầu lại nhìn Dư Y, ngập ngừng nói: “Quý cô này là…”
Nguỵ Tông Thao không khỏi nhíu mày, lại thấy tổng giám đốc Lý cười cười: “Anh Nguỵ đừng trách, tôi chỉ thấy quý cô này nhìn hơi quen.” Ông ta nhíu mày: “Nhất Nhất…” Lẩm bẩm một mình, cũng không có hỏi nhiều, để tránh khỏi quấy rầy người khác. (Vì Y Y và Nhất Nhất cùng phát âm là yiyi, nên khi nghe Ngụy Tông Thao gọi Y Y, anh Lý nghĩ là Nhất Nhất vì chữ Y quá hiếm gặp)
Bước chân của Nguỵ Tông Thao dừng một chút, lập tức điềm nhiên như không có việc gì, cười cười, đi về phía cửa chính cùng tổng giám đốc Lý.
Buổi tối trở lại biệt thự, thời gian vẫn chưa quá muộn, Nguỵ Tông Thao tìm được Dư Y ở phòng tập thể thao, thấy cô đầu đầy mồ hôi, cười nói: “Thể lực có tiến bộ không?”
Dư Y vừa nói vừa thở dốc, hỏi anh: “Sao lại trở về sớm như vậy?” Cô cười cười: “Hôm nay anh dẫn tôi đi chơi hay là nhân tiện đi bàn công chuyện?”
Nguỵ Tông Thao cũng cười, tắt máy, kéo Dư Y xuống dưới, nói tên của một ngân hàng rồi nói: “Gần đây có một cuộc đàm phán vay tiền, ông ta rất khó hẹn, hôm nay vận may không tồi.” Anh vén tóc cuả Dư Y một chút, rồi nói: “Lần sau sẽ mang em đi nữa.”
Dư Y cũng không để ý Nguỵ Tông Thao tiện thể mang cô đi chơi. Nguỵ Tông Thao là người công và tư rõ ràng, anh cũng không để ý mang Dư Y theo trong lúc làm việc, Dư Y lại làm sao để ý việc nhỏ không đáng kể này. Nhưng mà vài ngày kế tiếp trôi qua cũng không thấy Nguỵ Tông Thao nói được thì làm được, Dư Y nghe chú Tuyền nói qua hành trình của mấy ngày nay, biết Nguỵ Tông Thao lại đi câu lạc bộ mấy lần, nhưng vẫn không đề cập tới một tiếng.
Dư Y rất ít khi cảm thấy hứng thú đối với cái gì, khi còn bé cô học đàn dương cầm, học đàn tranh, tất cả đều là ‘làm một ngày thì nghỉ ba ngày’, nhưng lần này cô nhìn thấy thuật đánh bài vô cùng kỳ diệu đã nhịn không được động tâm, trên máy bay trực thăng tự do bay lượn lại không thể đè nén kích thích.
Cô ám chỉ với Nguỵ Tông Thao vài lần, lần nào cũng không có hiệu quả, không khỏi nổi giận. Hôm nay cô dứt khoát nói trực tiếp: “Tôi muốn thi lấy bằng tư nhân.”
Nguỵ Tông Thao nói: “Sau này muốn đi máy bay thì chú Tuyền sẽ lái, em không cần thi.”
“Tôi muốn chính mình lái.” Dư Y nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao: “Tôi đã tra qua quy trình cuộc thi, có thể tự mình đối phó, anh chỉ cần đưa giấy chứng minh trả cho tôi là được.”
Cô là nghiêm túc, thật sự muốn tự mình lái máy bay. Nguỵ Tông Thao không khỏi nhướn nhướn mày, cười nói: “Giấy chứng minh ở ngay trong biệt thự, tự em tìm ra thì tôi sẽ để cho em đi học.”
Nói xong thì nhìn thoáng qua đồng hồ, vỗ vỗ mặt Dư Y, bước đi.
Ngày hôm qua ông lão Nguỵ đã xuất viện, trực tiếp về ở biệt thự ở Hong Kong, từ chối sự yêu cầu thăm viếng của cấp cao của tập đoàn, cũng cấm cửa Nguỵ Khải Nguyên.
Giữa trưa Nguỵ Tông Thao đến biệt thự, cùng ăn cơm trưa với ông lão Nguỵ, buổi chiều lại cùng ông lão Nguỵ đi tới tổng bộ ở Trung Hoàn, họp lâm thời hai tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định hai ngày sau cử hành hội nghị cổ đông. Hành động nhanh gọn dứt khoát, giống như là ông ta chưa bao giờ bị bệnh nặng nhập viện.
Thời gian gấp gáp, truyền thông không kịp tìm hiểu cụ thể và tỉ mỉ tình hình, ngay cả nhân viên của tập đoàn đều chưa phục hồi lại tinh thần, đến khi trái bom bị quăng ra thì đã là buổi sáng ngày thứ ba. Mấy nhà truyền thông tề tụ ở toà nhà tập đoàn Vĩnh Tân ở Trung Hoàn, truyền thông tụ hợp người người tấp nập. Nguỵ Tinh Lâm trả lời câu hỏi của phóng viên, bộ dáng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có căng thẳng như trong hội nghị hôm qua.
Trang đầu của báo chí đã bị tin tức của tập đoàn Vĩnh Tân chiếm giữ. Sau một năm, một lần nữa ông lão Nguỵ lại quản lý Vĩnh Tân, xôn xao chuyện bí mật ở bên trong, nhưng không ai có tin tức đáng tin cậy. Người nhà họ Nguỵ ra ra vào vào đều bị truyền thông vây quanh, chỉ có tung tích của Nguỵ Tông Thao là người ta tìm không ra, giống như bất kể là truyền thông theo dõi anh như thế nào, anh đều có thể dễ dàng cắt đuôi.
Sáng sớm hôm nay, khi di động vang lên thì Dư Y còn đang nói chuyện với Nguỵ Tông Thao: “Tôi đã buồn chán một tuần rồi, hôm nay cho tôi mượn chú Tuyền, tôi muốn đi câu lạc bộ!”
Nguỵ Tông Thao dựa vào đầu giường, kéo Dư Y vào trong lòng, vừa hôn bả vai để trần của cô vừa lấy di động qua, nói: “Đợi tôi làm thêm lần nữa, để xem em còn có sức mà đi không.”
Tiếp điện thoại, nghe xong vài câu, sau khi ngắt điện thoại anh bỗng nhiên trầm mặc một hồi, mặt không chút thay đổi, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu anh mới hôn mặt của Dư Y, nói: “Hôm nay có một bữa tiệc tối, ông lão Nguỵ vừa mới gọi điện thoại tới, kêu tôi mang bạn gái tới dự.”
Dư Y sửng sốt, không hề lên tiếng.
Nguỵ Tông Thao nâng cằm của cô lên, cười nói: “Xem ra em không thể đi câu lạc bộ rồi.”
Chỉnh dịch: Mon
***
Những lời này của Nguỵ Tông Thao, quả thật đã khiến cho mọi người khiếp sợ. Chờ cho anh xuống xe, A Tán mới hỏi chú Tuyền: “Tổng giám đốc Nguỵ nói là sự thật?”
Chú Tuyền hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai tôi còn phải đi đặt vé máy bay.”
Phòng ngủ ở trên lầu còn sáng đèn, Dư Y vẫn chưa có ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn laptop.
Nhìn thấy Nguỵ Tông Thao đã về, cô thuận miệng nói một câu: “Về rồi à…” Cô lơ đãng, không biết trong máy tính có cái gì hay mà cô tiếp tục rê con chuột. Giây kế tiếp, eo của cô bị căng chặt, bị ai đó mạnh mẽ bế đứng lên, laptop rơi xuống, Dư Y “oái oái” kêu hai tiếng, hai chân mới đứng vững ở trên giường.
Nguỵ Tông Thao nói: “Hôm nay ông lão Nguỵ kêu tất cả mọi người đến bệnh viện.”
Dư Y nghe xong câu này liền biết hôm nay hẳn là có trò hay trình diễn. Cô cười cười, nghiêng đầu nhìn bình hoa ở trên tủ ti vi, bên trong có một bó hoa cúc mới cắm. Nguỵ Khải Nguyên rất có lòng, mỗi ngày đều đưa hoa tươi khác nhau, ý nghĩa của mỗi loại hoa đều khiến cho người ta cảm động. Ví dụ như hôm nay là một bó hoa cúc, ý khen ngợi Dư Y trong sáng, vừa bày tỏ tình yêu giấu ở trong lòng, thật khiến cho người ta cảm động.
Nguỵ Tông Thao nắm eo của cô, kéo cô về phía trước, không chú ý tới ánh mắt của Dư Y, nói vài câu đơn giản rõ ràng, tóm tắt lại vở kịch của hôm nay. Việc này do đích thân Dư Y góp phần làm, anh muốn chia sẻ với cô.
Hai người, một đứng ở trên giường, một đứng ở dưới đất. Rốt cuộc Dư Y có thể nhìn xuống Nguỵ Tông Thao. Cô phát hiện cho dù là từ góc độ này nhìn xuống anh, vẫn không thể khinh thường anh. Giọng nói của anh trầm thấp, giàu từ tính, gương mặt góc cạnh lạnh lùng. Có người trời sinh đã có một khí thế khiến người ta nể sợ, bất kể là anh ngồi hay đứng, hoặc nhìn xuống người khác hay là bị người ta nhìn xuống.
Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Đưa tin nhắn trên diễn đàn cho người khác xem, không phải là em kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, lá gan lớn vậy?”
Dư Y nói: “Chuyện trên internet có rất nhiều cái cớ, ai mà biết mọi thứ có phải là chú Nguỵ tự biên tự diễn hay không? Hơn nữa…” Cô cười: “Còn có anh mà!”
Những lời này khiến cho anh thật vui vẻ, Nguỵ Tông Thao cười cười, ôm cô cùng nhau đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, Nguỵ Tông Thao ở tập đoàn vội vàng hoàn tất công việc, buổi chiều vẫn phải đi Hong Kong.
Khi tới bệnh viện thì thời gian còn sớm, đồ ăn trong phòng bệnh đã nguội lạnh, chú Tằng nhỏ giọng nói: “Ông lão không có ăn uống gì, Tông thiếu gia ở với ông đi, tôi còn có việc, đi công ty trước.”
Nguỵ Tông Thao gật đầu, đi đến bên giường nhìn thoáng qua đồ ăn, nói: “Ông muốn ăn chút gì không?”
Ông lão Nguỵ dựa vào đầu giường, tinh thần thoạt nhìn còn kém hơn so với hôm qua. Đầu tóc muối tiêu của ông ta lưa thưa, tất cả sự già nua đều hiện ở trên mặt, không biết còn sống được mấy năm.
Ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguỵ Tông Thao, vẻ mặt của ông ta có chút đăm chiêu, nói chuyện mà ngày hôm qua không nói trước mặt mọi người: “Nghe nói Khải Nguyên đang theo đuổi bạn của cháu.”
Ông lão Nguỵ điều tra Nguỵ Khải Nguyên lâu như vậy, dĩ nhiên việc này cũng không khó điều tra ra được. Nguỵ Tông Thao chẳng hề kinh ngạc, thản nhiên “Vâng” một tiếng.
Ông lão Nguỵ hỏi: “Là dạng bạn bè gì?”
Nguỵ Tông Thao không trả lời, cầm lấy quả táo ở trên tủ đầu giường bắt đầu gọt vỏ, gọt vài cái liền cắt ra một miếng táo hình tam giác ném vào miệng, sau khi thử qua hương vị thì mới tiếp tục gọt hết, cắt táo vào cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt của ông lão Nguỵ.
Ông lão Nguỵ chậm rãi ăn một miếng, nói: “Nếu chỉ là chơi đùa, đừng để cô ta tạo ra tai tiếng, truyền thông sẽ đồn đại.” Ông ta lại ăn một miếng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Nếu không phải là chơi đùa thì kiếm thời gian mang cô ta lại đây. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, thành gia lập nghiệp, cưới vợ trước rồi xây dựng sự nghiệp, hiểu được ý của ông không?”
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn ông ta, lấy khăn tay ra, vừa lau tay vừa đi đến sô pha, từ đầu tới cuối không nói một lời, kiêu ngạo lại vô lễ, nhưng ông lão Ngụy lại không có bất cứ phê bình gì.
Dư Y không nhận được hoa tươi nữa, trong phòng ngủ trở nên đơn điệu, cô có chút không quen.
Mấy ngày này cô trở nên ăn không ngồi rồi, ngay cả trung tâm mua sắm cũng không muốn đi. Toàn bộ nguyên nhân là vì người tuỳ tùng đổi thành Trang Hữu Bách, so với A Thành thật thà thì kém rất nhiều, khiến Dư Y không có chút hứng thú nào.
Ban đêm cô lại nhắc tới thay đổi người một lần nữa, Nguỵ Tông Thao không ừ hử gì cả, Dư Y nói: “Anh không sợ A Trang sẽ đau lòng?”
“Không sợ.”
Dư Y lại nói: “Tôi đây đau lòng, tôi muốn A Thành!”
Nguỵ Tông Thao liếc cô: “Cho tôi một lý do.”
Anh lại mang những lời này ra, Dư Y đành phải nói: “Vậy anh đưa cho tôi giấy tờ tùy thân!”
Nguỵ Tông Thao buông quyển sách đang đọc một nửa xuống, kéo Dư Y vào trong lòng, hiếm khi dỗ dành cô: “Mấy ngày nay buồn chán?” Nghĩ một chút, anh nói: “Qua vài ngày nữa mang em đi chơi.”
Dư Y đột nhiên phát hiện, khi cô và Nguỵ Tông Thao ở chung, hơn phân nửa là ở trên giường, phạm vi hai người hoạt động chỉ trong vòng biệt thự. Bọn họ chưa bao giờ cùng ra khỏi cửa, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi ăn cơm uống trà ở bên ngoài. Dư Y chưa từng cảm thấy kỳ quặc, ngược lại Nguỵ Tông Thao muốn dẫn cô đi ra ngoài chơi, cô mới cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hai ngày sau cô ngồi ở trong xe, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết xe chạy về hướng nào, một hồi lâu cũng chưa thấy đến.
Dần dần đã rời xa trung tâm thành phố, Nguỵ Tông Thao kéo cô vào trong lòng, nói: “Tôi xem qua hộ chiếu của em, em đã bay qua rất nhiều quốc gia, ngồi máy bay trực thăng thì sao?”
Dư Y hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh. Chẳng mấy chốc ánh mắt của cô rốt cuộc không thể dứt ra. Trước mắt là một sân bãi bao la bát ngát, đường băng nhìn bất tận, bãi cỏ xanh tươi, rừng cây rậm rạp bát ngát, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa mới tinh, máy bay trực thăng ầm vang xông lên tận trời cao.
Nơi này là câu lạc bộ hàng không ở ngoại ô thành phố A, trong sân đậu đầy các loại máy bay trực thăng, mỗi chiếc đều có dây chão cố định trên mặt đất. Một bên có đài quan sát và xưởng bảo trì rộng lớn, một kỹ thuật viên mặc đồng phục từ xưởng đi qua, xa xa có một chiếc trực thăng đang chậm rãi cất cánh, âm thanh của cánh quạt vô cùng lớn.
Tất cả các hội viên của câu lạc bộ này đều là đại gia ở trong nước. Hôm nay là ngày chủ nhật, thường thường có một đợt máy bay cất cánh, Nguỵ Tông Thao dẫn Dư Y đi đến một chiếc máy bay trực thăng. Dư Y hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy trong buồng lái của một chiếc máy bay có người lái là phụ nữ, cô đang tính nói chuyện thì đột nhiên thấy chiếc máy bay đang đậu trước mặt mình đã có một người ngồi – đầu đội đầy đủ trang bị, điện đàm, tư thế như đang sắp sửa cất cánh. Cô trợn mắt há hốc mồm: “Chú Tuyền?”
Chú Tuyền lễ phép nhìn cô cười cười: “Cô Dư, cậu chủ.”
“Chú Tuyền có bằng lái.” Nguỵ Tông Thao mang theo Dư Y ngồi vào ghế hành khách ở phía sau, giải thích nói: “Bằng lái máy bay tư nhân, thi đậu cũng không khó, kiểm tra lý thuyết xong, thời gian bay phải hơn bốn năm chục tiếng đồng hồ, khoảng chừng nửa năm là có thể lấy được.”
Dư Y còn đang nhìn chú Tuyền, đầy ngạc nhiên không thể che đậy. Nguỵ Tông Thao nhéo cằm của cô, cười nói: “Chú Tuyền còn có thể lái du thuyền, em có thể càng giật mình hơn hay không?”
Dư Y khẽ nhếch miệng, gật đầu, bộ dáng ngốc nghếch khiến cho Nguỵ Tông Thao buồn cười. Nguỵ Tông Thao nhịn không được, hôn cô một cái, thấp giọng nói: “Chuẩn bị cho tốt.”
Xa xa, đài quan sát đã truyền lệnh, số máy bay trực thăng đồng loạt chuẩn bị cất cánh. Chung một tín hiệu, bỗng nhiên bên tai tràn ngập âm thanh của cánh quạt ở chung quanh, tất cả tiếng hoan hô nói cười đều không nghe thấy được, ngọn gió nổi lên giống như có thể thổi bay mây ở trên trời.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, càng ngày càng cao. Dư Y thấy mình dần dần rời xa mặt đất, những toà nhà cùng máy bay đều đang không ngừng thu nhỏ lại ở bên dưới. Không phải là cô chưa từng ngồi máy bay, nhưng giờ phút này cảm nhận được cảnh thực tế khiến cho cô thật sự chấn động – chung quanh bị bao vây bởi màu xanh lam, tất cả đều rõ nét, ở trong trời xanh bát ngát, nhìn xuống dưới chân nhỏ như kiến, trong lồng ngực hăng hái tràn đầy chí khí ngút trời.
Cô hét lên với Nguỵ Tông Thao: “Mở cửa!”
Cửa khoang máy bay mở ra, sức gió thật lớn làm cho cô nhất thời không thể nói chuyện, gió lạnh nhắm thẳng vào trong miệng, trước mắt tất cả đều là sông núi mênh mông bát ngát. Dư Y hét lên: “Trước kia ngồi máy bay, tôi đã nghĩ tại sao máy bay không thể giống như xe buýt ngắm cảnh lộ thiên, lúc này mới là đạp gió rẽ sóng!”
Cô hét rất lớn, câu chữ đều bị gió lớn đưa vào trong tai của Nguỵ Tông Thao. Người phụ nữ này thích sự kích thích, thích sự tự do tự tại. Cô cả gan làm loạn, thông minh gian xảo, không bao giờ chịu giam giữ giữa bốn bức tường. Giờ phút này cô hưng phấn mà quên hết tất cả, cô bị mê hoặc bởi bầu không khí bao la thoáng đãng, tóc dài bị gió thổi tán loạn, cô còn đang dựa vào cửa của khoang máy bay, tựa như còn muốn tranh thủ sự tự do rộng lớn. Giây tiếp theo, như muốn nhảy xuống mà không hề chớp mắt! Nguỵ Tông Thao nhanh tay chụp cô lại, ngăn chặn tiếng hét cùng tiếng cười của cô, sự kích thích ở dưới bầu trời tăng lên tới cực điểm, tuỳ ý gió lớn nâng bay. Nguỵ Tông Thao ngăn chặn người cô không ngừng ngọ nguậy giãy giụa, từng chút từng chút hút khô một mảnh chí khí hăng hái ngút trời từ trong lòng ngực của cô, hút đến nỗi cô ngộp thở, dần dần không còn sức lực, anh mới trả lại cho cô từng chút từng chút sự hăng hái này, từ đầu đến cuối không ngừng cho cô được vây quanh bởi mảnh trời xanh này!
Máy bay trực thăng hạ cánh, Dư Y hưng phấn đi theo bên cạnh chú Tuyền, không ngừng hỏi ông làm thế nào thi đậu bằng lái tư nhân. Nguỵ Tông Thao mỉm cười đi ở phía trước, chỉ chốc lát sau là vào đến bên trong câu lạc bộ. Xa xa có một người đi đến, người đó nhìn thấy anh ở đằng trước thì lập tức vươn tay ra bắt tay với anh, ân cần nói: “Không ngờ anh Nguỵ cũng thích chơi máy bay trực thăng!”
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Bình thường không có nhiều sở thích lắm, máy bay trực thăng coi như là một trong số đó. Không ngờ có thể gặp được tổng giám đốc Lý ở chỗ này.”
Hai người đi đến sô pha, kêu hai ly cà phê rồi bắt đầu tán gẫu.
Dư Y thấy Nguỵ Tông Thao có việc nên lôi kéo chú Tuyền ngồi xuống một cái sô pha khác, chưa hết hưng phấn, càng không ngừng hỏi han, bộ dáng giống như lúc quấn quít lấy A Thành dạy cô thuật đánh bài.
Chú Tuyền nói: “Tôi bắt đầu học từ hơn mười năm trước, trong nhà của cậu chủ có máy bay và du thuyền tư nhân, những cái này học cũng không khó, cậu chủ cũng biết.”
Dư Y nghe chú Tuyền nói qua loa, cô cười gượng hai tiếng, uống một ngụm nước uống, ánh mắt lườm Nguỵ Tông Thao cách đó không xa, nghĩ anh vậy mà cũng biết lái máy bay, trong lòng không khỏi có chút khác thường. Lại nghe chú Tuyền nói: “Nếu cô Dư cũng muốn học, có thể nói với cậu chủ. Bất quá bây giờ báo danh có thể đã muộn, học cái này ít nhất cũng phải mấy tháng, chúng ta…”
Ông ta chưa nói xong, ở đầu bên kia Nguỵ Tông Thao và tổng giám đốc Lý đã cùng đứng dậy, đồng loạt đi đến cửa. Khi đi tới gần, Nguỵ Tông Thao hướng tới nơi này nói: “Chú Tuyền, chú đưa Y Y trở về, tôi và tổng giám đốc Lý có chuyện để bàn.”
Anh nói xong liền đi ra ngoài. Tổng giám đốc Lý ở bên cạnh quay đầu lại nhìn Dư Y, ngập ngừng nói: “Quý cô này là…”
Nguỵ Tông Thao không khỏi nhíu mày, lại thấy tổng giám đốc Lý cười cười: “Anh Nguỵ đừng trách, tôi chỉ thấy quý cô này nhìn hơi quen.” Ông ta nhíu mày: “Nhất Nhất…” Lẩm bẩm một mình, cũng không có hỏi nhiều, để tránh khỏi quấy rầy người khác. (Vì Y Y và Nhất Nhất cùng phát âm là yiyi, nên khi nghe Ngụy Tông Thao gọi Y Y, anh Lý nghĩ là Nhất Nhất vì chữ Y quá hiếm gặp)
Bước chân của Nguỵ Tông Thao dừng một chút, lập tức điềm nhiên như không có việc gì, cười cười, đi về phía cửa chính cùng tổng giám đốc Lý.
Buổi tối trở lại biệt thự, thời gian vẫn chưa quá muộn, Nguỵ Tông Thao tìm được Dư Y ở phòng tập thể thao, thấy cô đầu đầy mồ hôi, cười nói: “Thể lực có tiến bộ không?”
Dư Y vừa nói vừa thở dốc, hỏi anh: “Sao lại trở về sớm như vậy?” Cô cười cười: “Hôm nay anh dẫn tôi đi chơi hay là nhân tiện đi bàn công chuyện?”
Nguỵ Tông Thao cũng cười, tắt máy, kéo Dư Y xuống dưới, nói tên của một ngân hàng rồi nói: “Gần đây có một cuộc đàm phán vay tiền, ông ta rất khó hẹn, hôm nay vận may không tồi.” Anh vén tóc cuả Dư Y một chút, rồi nói: “Lần sau sẽ mang em đi nữa.”
Dư Y cũng không để ý Nguỵ Tông Thao tiện thể mang cô đi chơi. Nguỵ Tông Thao là người công và tư rõ ràng, anh cũng không để ý mang Dư Y theo trong lúc làm việc, Dư Y lại làm sao để ý việc nhỏ không đáng kể này. Nhưng mà vài ngày kế tiếp trôi qua cũng không thấy Nguỵ Tông Thao nói được thì làm được, Dư Y nghe chú Tuyền nói qua hành trình của mấy ngày nay, biết Nguỵ Tông Thao lại đi câu lạc bộ mấy lần, nhưng vẫn không đề cập tới một tiếng.
Dư Y rất ít khi cảm thấy hứng thú đối với cái gì, khi còn bé cô học đàn dương cầm, học đàn tranh, tất cả đều là ‘làm một ngày thì nghỉ ba ngày’, nhưng lần này cô nhìn thấy thuật đánh bài vô cùng kỳ diệu đã nhịn không được động tâm, trên máy bay trực thăng tự do bay lượn lại không thể đè nén kích thích.
Cô ám chỉ với Nguỵ Tông Thao vài lần, lần nào cũng không có hiệu quả, không khỏi nổi giận. Hôm nay cô dứt khoát nói trực tiếp: “Tôi muốn thi lấy bằng tư nhân.”
Nguỵ Tông Thao nói: “Sau này muốn đi máy bay thì chú Tuyền sẽ lái, em không cần thi.”
“Tôi muốn chính mình lái.” Dư Y nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao: “Tôi đã tra qua quy trình cuộc thi, có thể tự mình đối phó, anh chỉ cần đưa giấy chứng minh trả cho tôi là được.”
Cô là nghiêm túc, thật sự muốn tự mình lái máy bay. Nguỵ Tông Thao không khỏi nhướn nhướn mày, cười nói: “Giấy chứng minh ở ngay trong biệt thự, tự em tìm ra thì tôi sẽ để cho em đi học.”
Nói xong thì nhìn thoáng qua đồng hồ, vỗ vỗ mặt Dư Y, bước đi.
Ngày hôm qua ông lão Nguỵ đã xuất viện, trực tiếp về ở biệt thự ở Hong Kong, từ chối sự yêu cầu thăm viếng của cấp cao của tập đoàn, cũng cấm cửa Nguỵ Khải Nguyên.
Giữa trưa Nguỵ Tông Thao đến biệt thự, cùng ăn cơm trưa với ông lão Nguỵ, buổi chiều lại cùng ông lão Nguỵ đi tới tổng bộ ở Trung Hoàn, họp lâm thời hai tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định hai ngày sau cử hành hội nghị cổ đông. Hành động nhanh gọn dứt khoát, giống như là ông ta chưa bao giờ bị bệnh nặng nhập viện.
Thời gian gấp gáp, truyền thông không kịp tìm hiểu cụ thể và tỉ mỉ tình hình, ngay cả nhân viên của tập đoàn đều chưa phục hồi lại tinh thần, đến khi trái bom bị quăng ra thì đã là buổi sáng ngày thứ ba. Mấy nhà truyền thông tề tụ ở toà nhà tập đoàn Vĩnh Tân ở Trung Hoàn, truyền thông tụ hợp người người tấp nập. Nguỵ Tinh Lâm trả lời câu hỏi của phóng viên, bộ dáng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có căng thẳng như trong hội nghị hôm qua.
Trang đầu của báo chí đã bị tin tức của tập đoàn Vĩnh Tân chiếm giữ. Sau một năm, một lần nữa ông lão Nguỵ lại quản lý Vĩnh Tân, xôn xao chuyện bí mật ở bên trong, nhưng không ai có tin tức đáng tin cậy. Người nhà họ Nguỵ ra ra vào vào đều bị truyền thông vây quanh, chỉ có tung tích của Nguỵ Tông Thao là người ta tìm không ra, giống như bất kể là truyền thông theo dõi anh như thế nào, anh đều có thể dễ dàng cắt đuôi.
Sáng sớm hôm nay, khi di động vang lên thì Dư Y còn đang nói chuyện với Nguỵ Tông Thao: “Tôi đã buồn chán một tuần rồi, hôm nay cho tôi mượn chú Tuyền, tôi muốn đi câu lạc bộ!”
Nguỵ Tông Thao dựa vào đầu giường, kéo Dư Y vào trong lòng, vừa hôn bả vai để trần của cô vừa lấy di động qua, nói: “Đợi tôi làm thêm lần nữa, để xem em còn có sức mà đi không.”
Tiếp điện thoại, nghe xong vài câu, sau khi ngắt điện thoại anh bỗng nhiên trầm mặc một hồi, mặt không chút thay đổi, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu anh mới hôn mặt của Dư Y, nói: “Hôm nay có một bữa tiệc tối, ông lão Nguỵ vừa mới gọi điện thoại tới, kêu tôi mang bạn gái tới dự.”
Dư Y sửng sốt, không hề lên tiếng.
Nguỵ Tông Thao nâng cằm của cô lên, cười nói: “Xem ra em không thể đi câu lạc bộ rồi.”
Danh sách chương