Edit: Nhật Nhật
...
Tối đó, Ban Thù về đến khách sạn, trong lòng vẫn thấy có chút mơ màng, vừa rồi bà đi quanh tượng thần một vòng, chụp ảnh quay hình lại rất cả các góc độ, càng nhìn lại càng thấy giống Quỳnh Nhân.
Bà bấm điện thoại gọi cho cậu: "Quỳnh Nhân, có đoán xem hôm nay mẹ nhìn thấy cái gì."
Quỳnh Nhân kê điện thoại lên trên giá đỡ, gọi video với Ban Thù: "Cái gì cơ ạ?"
Ban Thù nói: "Có một bức tượng Sơn thần điêu khắc bằng ngọc lục bảo giống con đến năm phần. Người địa phương nói không hiểu sao tượng thần càng lúc lại trông càng giống con, sao lại thế được nhỉ, ngọc lục bảo đâu có dễ dàng biến dạng giống như tượng nặn bằng đất đâu."
Trong màn hình, Quỳnh Nhân đột nhiên nở một nụ cười hết sức ngọt ngào đáng yêu, khiến bất cứ bà mẹ nào cũng không thể chống cự từ chối.
"Mẹ, con muốn nói với mẹ chuyện này, trong đó có một số nội dung có thể sẽ khá khó tiếp thu, nhưng con tuyệt đối không nói dối mẹ, cũng không phải do chơi Truth or Dare thua mà nói vậy. Tóm lại là, có thể mẹ cần chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt."
Ban Thù tuy không quá biết cách làm mẹ, nhưng bà rất quen với giọng điệu kiểu này. Mỗi lần cấp dưới của bà mà làm sai chuyện gì, họ cũng sẽ công khai ám chỉ, để bà chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Nói đi." Ban Thù nhẹ giọng nói, trên đời còn sóng gì mà bà chưa từng trải qua nữa, "Không có chuyện gì dọa được mẹ đâu."
"Vậy con nói nhé." Quỳnh Nhan vội hắng giọng một tiếng: "Là thế này, về chuyện tượng Sơn thần trông giống con hôm nay mà mẹ thấy, con thực sự không biết, nhưng con sẽ nhanh chóng giải quyết, nhất định không gây ra phiền não không đáng có cho chính quyền địa phương và người dân trong khu vực."
Ban Thù nghe thế thì chả hiểu gì, tại sao Quỳnh Nhân lại muốn đi giải quyết chuyện này, chuyện tượng thần thì mắc mớ gì đến nó? Đừng nói nó chính là Sơn thần nhé, Ban Thù nghĩ vậy thì không khỏi bật cười.
Nhưng chỉ một giây sau, Quỳnh Nhân nói: "Thực ra con chính là Sơn thần núi Vân Châu."
Nếu giờ không phải đang cách qua một cái màn hình, Ban Thù nhất định sẽ áp tay lên trán Quỳnh Nhân, xem thử cậu có phát sốt không, không sốt sao lại nói mê kiểu này.
"Con tìm được mẹ đẻ của mình rồi, bà ấy bây giờ đang làm Thành hoàng Long Thành, hai người bọn con đã gặp mặt rồi. Tống Đế Vương – Diêm Quân cai quản điện thứ ba dưới Địa Phủ cùng Kim Tuyết Thành, cũng chính là hình mẫu của Từ Lê và Kim Tuyết Thành trong "Đào Hoa Phiến", ha người họ chính là ba mẹ tự phong của con. Tết Nguyên đán năm nay, con muốn mời tất cả mọi người tụ tập để đón năm mới, lúc nào mẹ về, con với Ngôn Mặc ra sân bay đón mẹ."
Ban Thù nghe mà như lạc vào sương mù, chưa kịp hiểu rõ mối quán hệ giữa một loạt những cái tên bên trên, chỉ nghe thấy Quỳnh Nhân nói đã tìm được mẹ đẻ của mình, trong lòng đầu tiên là thấy vui thay cho cậu, tiếp đó lại bắt đầu lo lắng.
Có mẹ ruột, kiểu mẹ nuôi kiêm mẹ kế như bà nên làm sao bây giờ? Lo lắng trong chốc lát, bà lại nhớ ra, thế nào mà còn có cả Từ Lê và Kim Tuyết Thành góp mặt nữa vậy? Hai người này bà có biết, hồi học đại học bà cũng không ít lần đọc "Đào Hoa Phiến", sao bọn họ lại thành ba mẹ tự phong của Quỳnh Nhân...
Chờ đã, có phải nãy Quỳnh Nhân nói thằng bé là Sơn thần không?
Ban Thù: "!"
Quỳnh Nhân ngoan ngoãn mỉm cười: "Với cả, Ngôn Mặc cũng chính là Diêm La Vương, Diêm Ma đại vương ấy ạ."
Nội dung bên trên thực sự rất khó tin, cho nên không phải Ban Thù không có năng lực tiếp thu, mà là tin tức này không thể nào thuận lợi thông qua xử lý của não bộ được. Thông tin cứ đi lòng trong trong não, nhưng lại không thể tiến thành phân tích, xử lý, ghi nhớ, chỉ như nước chảy lướt qua.
Ban Thù nghĩ một hồi, yên lặng tắt video call đi.
Bà cần yên tĩnh một chút để tỉnh táo lại đã.
Ở đầu bên kia, Quỳnh Nhân thấy màn hình điện thoại tối lại, thì lập tức chạy đến phòng sách tìm Diêm La Vương: "Ngôn Mặc, theo em đến núi Vân Châu một chuyến đi, mặt tượng thần trong miếu biến thành dáng vẻ của em rồi."
Diêm La Vương: "Bức tượng kia là một phần quan trọng để Nhạc Giác được phong thần, giờ quyền Sơn thần đã được chuyển giao sang cho em, tự nhiên hình dáng của nó cũng sẽ biến thành em."
Quỳnh Nhân: "Em muốn đổi trở lại, việc tốt đó là do đời trước của em làm, em muốn người khác tưởng nhớ đối phương."
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương cùng nhau đi tới núi Vân Châu, bọn họ vừa tới miếu Sơn thần thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Ngọc tiên sinh. Quỳnh Nhân lười nghe tên đó lải nhải, trực tiếp lôi Diêm La Vương đi vào bên trong.
Diện mạo của tượng ngọc lục bảo được cung phụng trong miếu quả nhiên đã thay đổi, giống như pha trộn gương mặt của cả Nhạc Giác và cậu, tạo thành một diện mạo mới.
Nhạc Giác lớn lên rất đẹp, Quỳnh Nhân cũng vậy, nhưng nét đẹp của hai người hoàn toàn không giống nhau. Vẻ đẹp của Nhạc Giác khiến người khác cảm thấy vô hại, nhưng diện mạo của Quỳnh Nhân lại rất có tính công kích.
Khuôn mặt pha trộn lộn xộn này trông rất kỳ quái, bản thân Quỳnh Nhân nhìn mà cũng thấy không được tự nhiên, không phải trông nó xấu, chỉ là cứ thấy dị dị thế nào đó.
Diêm La Vương: "Dáng vẻ này có chút vừa giận vừa tĩnh lặng."
Hắn giải thích, tượng phật ngoại trừ kiểu giận dữ và tĩnh lặng đơn thuần, thì còn một loại khác là kết hợp giữa cả hai trạng thái này, đại biểu cho việc tấm lòng từ bi cùng trí tuệ sáng suốt hợp làm một.
Hóa thân ác quỷ cùng Quang Minh của Diêm La Vương vốn là mô phỏng theo sự hòa hợp giữa giận dữ và tĩnh lặng này, nếu như phật có tượng phật kiểu này, vậy chắc Diêm La Vương cũng có hóa thân tương tự nhỉ?
Quỳnh Nhân không hỏi, tìm hiểu các hóa thân của Diêm La Vương đối với cậu mà nói có một loại cảm giác giống như mở hộp đen vậy, nhưng cậu không chủ động yêu cầu được thấy hóa thân thứ bảy của đối phương. Chờ đợi hóa thân đó lộ diện cũng là một thú vui, cậu tình nguyện chậm rãi hưởng thụ nó.
Cậu không có kinh nghiệm làm thần, nhưng núi Vân Châu rất nghe lời, Quỳnh Nhân muốn tượng thần biến trở lại dáng vẻ của Nhạc Giác, nó lập tức biến trở về dáng vẻ cũ.
Khoảng thời gian Ngọc tiên sinh trộm tượng thần của ngươi khác, luôn không kiềm chế được biến tượng thần thành dáng vẻ của mình, nhưng Quỳnh Nhân càng hy vọng, người tế bái Sơn thần thấy được dáng vẻ của người đã hi sinh thân mình để ngăn cơn lũ bất ngờ năm đó.
Diêm La Vương nhìn tượng Sơn thần bằng ngọc lục bảo kia, nghĩ, cho dù dùng hết những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời đều không đủ để hình dung về Quỳnh Nhân.
A Nhiên vĩnh viễn tốt đẹp hơn những gì mọi người có thể tưởng tượng.
Quỳnh Nhân hài lòng đánh giá tượng thần đã khôi phục về dáng vẻ cũ, chụp một bức gửi cho Ban Thù.
[ Tiểu Quỳnh không treo đèn đường: Mẹ, đã khôi phục hình dáng cũ rồi nha.]
Quỳnh Nhân dùng thực tế chứng minh, để làm ấn tượng của Ban Thù với việc cậu bây giờ đã thực sự không còn là con người bình thường sâu sắc thêm, Ban Thù nhắn lại một hình mặt cười. Quỳnh Nhân cứ có cảm giác, xuyên qua cái emoji Wechat nho nhỏ này, cậu nhìn thấy vẻ măt hoang mang bối rối của bà.
Sáng hôm sau, Ban Thù nhận được tin nhắn của nhân viên công tác địa phương: "Giám đốc Ban, tượng thần đã trở lại hình dáng như ban đầu rồi, đội ơn trời đất. Tôi còn tưởng hạng mục lấy Sơn thần làm trung tâm tuyên truyền quảng bá của chúng ta sẽ đổ bể chứ."
Nhân viên công tác vô cùng phấn khởi, mà Ban Thù thì cười không nổi.
Tối hôm qua, đầu tiên là Quỳnh Nhân gửi cho bà một bức ảnh chụp tượng thần, sau đó lại gửi một bức ảnh chụp chung cậu và Diêm La Vương đang đứng trước cửa miếu. Lúc đó chỉ sau cuộc điện thoại của bà chưa đến mười phút, nhanh như vậy đã có thể chạy đến miếu Sơn thần trên núi Vân Châu, Ban Thù có muốn không tin Quỳnh Nhân cũng chẳng được.
Nhưng mà con trai mình tự nhiên biến thành Sơn thần, ai mà có thể đỡ được? Tối qua bà thức trắng cả đêm, cảm giác hôm nay mình vẫn cần tiếp tục bình tĩnh bình tĩnh thêm tí.
Ban Thù bình tĩnh đến tận đêm 30.
Vón tính đêm 29 sẽ bay về, nhưng chuyện Quỳnh Nhân là Sơn thần làm bà rối loạn. Sau khi tượng thần trở lại dáng vẻ ban đầu, nhân viên công tác ở địa phương một lần nữa cho mở của miếu, Ban Thù cùng bọn họ đi khảo sát thêm mấy ngày nữa.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, mặc dù trong lòng Ban Thù lúc này có 50% tin tưởng chuyện Quỳnh Nhân là Sơn thần, đại khái, chính là Sơn thần, nhưng bà vẫn không thể lý giải được ý nghĩa của chuyện thờ cúng một bức tượng giả.
Nhưng mà nhìn lại... Những người đến tế bái Sơn thần không cầu khấn được thăng quan tiến chức, được phát tài phát lộc, mà dường như họ coi Sơn thần thành một người bạn thân thiết ở xa, không ngừng kể về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của mình, Ban Thù thực sự bị những tình cảm chân thành này làm cho cảm động.
Bọn họ có người mang theo đồ ăn được nấu nướng cẩn thận từ nhà đi, có người xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để mua được mấy món đang hot trên mạng, càng như vậy lại càng có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Ở trong miếu Sơn thần này, quả thực có tín ngưỡng, nhưng không có sùng bái với tượng tạc.
Các tín đồ mong muốn mình cũng có thể trở thành người như Sơn thần, bọn họ tin cậy đối phương, ngưỡng mộ đối phương, nhưng không hề coi Sơn thần thành đối tượng để dùng vật phẩm cúng tế hối lộ.
Điều này hoàn toàn khác với những tín đồ thần thánh khác mà Ban Thù từng gặp.
Có tín đồ thấy thấy Ban Thù đi một mình, trong tay xách theo đồ cúng, bèn nói cho bà biết Sơn thần không cần dâng nhang đèn, chỉ thích món ăn ngon thôi, còn rủ bà cùng ra ngoài miếu ăn cơm dã ngoại.
Ngày mùa đông có nắng ấm, ngồi trên thảm cỏ nửa ấm nửa lạnh, Ban Thù vốn không thích trò chuyện với người lại, vậy mà không hiểu sao lại cùng ăn trưa với nhưng tín đồ của con trai mình.
Bà nhìn đám đông người đi qua đi lại, trong miếu Sơn thần náo nhiệt rất có sức sống, lòng thầm kiêu ngạo.
Vì công việc bị trì hoãn mấy ngày, đến hôm 30, Ban Thù mới về đến Long Thành, bà gọi Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân đến đón mình.
Ban Thù đã tiếp thu đủ năm giai đoạn của cái chết, là: Từ chối, tức giận, giãy giụa, uể oải, chấp nhận. Thế giới quan chết đi cũng là một kiểu chết, bà ngày vọt qua giai đoạn tức giận, hiện giờ vẫn đang lưỡng lự trong giai đoạn giãy giụa.
Biểu hiện cụ thể và lý trí thì đã tiếp thu tất cả những gì Quỳnh Nhân nói cho mình biết, nhưng đầu óc vẫn có cảm giác chưa kịp phản ứng.
Lúc bà nhìn thấy Ngôn Mặc, thực sự không có cách nào liên hệ đối phương với Diêm La Vương.
Quỳnh Nhân không e dè nắm tay Diêm La Vương, Ban Thù nhịn không được trừng cậu: "Con là ngôi sao đang hot đấy, không sợ bị người khác chụp ảnh lại à?"
Cậu nhe răng cười, bí mật chỉ chỉ tay về phía sau, nhỏ giọng nói: "Đang bị chụp rồi đấy ạ, đi theo bọn con mấy ngày rồi, con không phải đang chủ động cung cấp tư liệu sống cho họ đây sao."
Ban Thù túm cậu lôi lên xe, ngồi bên cạnh thở phì phì: "Con đó!"
Quỳnh Nhân gật đầu: "Dạ, mẹ, mẹ có lạnh không? Có khát nước không? Con mang hồng trà nóng đến cho mẹ này."
Ban Thù uống một ngụm hồng trà sữa nóng, lời dạy dỗ Quỳnh Nhân ra đến miệng lại nuốt xuống.
Vừa nghĩ tới Quỳnh Nhân có tới 3 người cha mẹ, Ban thù đột nhiên có cảm giác quay trở lại thời cấp ba, bị kéo ra ngoài tranh tài với người ta.
Năm đó bà không biết trời cao đất rộng, muốn trở thành thành một nhà toán học, đi thi với mấy bạn học nữ cùng khối, cuối cùng bị treo lên đánh. Từ đó về sau, bà buông tha ước mơ trở thành nhà toán học của mình, trở thành một phú bà bình thường không có gì lạ.
Hiện giờ, cái loại cảm giác bị treo lên đánh kia lại quay trở về, bà phải đối mặt với ba đối thủ không phải là người.
Ban Thù hít sâu một hơi, bắt đầu sửa sang trang điểm lại. Bình thường bà hay trang điểm theo phong cách tinh tế sắc sảo, nhìn không dễ chọc, bây giờ chuẩn bị đi gặp đối thủ, tự nhiên phải trang điểm theo phong cách truyền thống của các mẹ.
Bà dùng phấn nền, và kem lót để tạo lớp nền, đang đỉnh thay màu son đỏ ban đầu thành màu hồng vỏ đỗ thì lại bị Quỳnh Nhân cản lại.
"Mẹ, mẹ trang điểm như vậy rất đẹp, không cần đổi lại đâu." Quỳnh Nhân nói, "Mẹ gặp là biết, ba người họ chưa ai từng làm mẹ cả, không cần căng thẳng."
Ban Thù nhướng mi, vui vẻ.
Bà suýt chút nữa đã quên, thần với quỷ sẽ không già đi, tuổi trẻ chính là con dao hai lưỡi, tự nhiên sẽ mất đi cảm giác làm người lớn trong nhà. Hơn nữa ngoài viện trưởng cô nhi viện và người đại diện, bà là người chăm sóc Quỳnh Nhân lâu nhất, việc gì mà phải tự mình căng thẳng như vậy chứ.
Bà phải tỏ ra thong dong, bình thản, như thế với biểu hiện được khí độ người làm mẹ của Ban Thù bà.
Ban Thù vừa nghĩ thông, trái tim căng lên mấy ngày nay của bà cũng buông lỏng, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Chờ về đến vườn Uẩn Ngọc, Ban Thù thấy được hai nhân vật mà hồi đại học mình đã đọc đi đọc lại trong sách, Từ Lê và Kim Tuyết Thành – Tống Đế Vương và thư ký cá nhân của mình.
Bên cạnh hai người họ còn có một cô gái trẻ đang đứng, nhìn chỉ khoảng độ hai mươi tuổi, mặt so với Quỳnh Nhân trông còn non nớt hơn. Ban Thù biết, đây là mẹ ruột của Quỳnh Nhân, Mộ Băng, hiện đang là Thành hoàng Long Thành.
Bà có chút hốt hoảng, thế giới quan đã chết, nay bị đem ra hỏa táng, đốt thành tro luôn.
"Đã mấy ngày rồi mà có vẻ mẹ vẫn chưa tiếp nhận được nhỉ?" Quỳnh Nhân nhỏ giọng hỏi.
Diêm La Vương: "Ta thấy người tiếp nhận nhanh nhất chỉ có em thôi, cho bà ấy chút thời gian đi, từ từ là được."
Bốn người cha mẹ của Quỳnh Nhân bắt chuyện vời nhau, ai nấy đều cười tít cả mắt, ngay cả người luôn chú trọng bảo vệ hình tượng lạnh lùng như băng của mình là thư ký Kim, ngày hôm nay thoạt trông cũng rất hiền lành.
Quỳnh Nhân biết bọn họ đang âm thầm phân cao thấp, bèn vội vã dâng lên thần khí phá băng ⸺⸺ album ảnh chụp của cậu. Đây là album Diêm La Vương sao lại từ đợt lễ Trung thu về thăm viện trưởng.
Giờ chính là lúc lấy nó ra, cho bốn người lớn nhà cậu dùng giết thời gian.
Quả nhiên, album ảnh chính là thần khí, vừa lấy ra, bọn họ đã không giả vờ khách sáo nữa, lập tức sáp lại cùng nhau xem ảnh.
Họ xem ảnh vui vẻ, Quỳnh Nhân nhìn vậy cũng thấy vui.
Diêm La Vương dịu dàng nhìn cậu, nói: "Hôm qua ta in album lại thành bốn bản, vừa vặn mỗi người một bản, tối đến để họ cầm album về, đây nhất định sẽ là món quà mừng năm mới khiến họ ưng ý nhất."
Quỳnh Nhân nhìn không được hôn đối phương một cái: "Sao ngày nào anh cũng tốt dữ vậy, làm em hận không thể hôn anh mấy chục lần."
Diêm La Vương nâng cằm cậu, hôn thật sâu, có chút kiềm chế mút lấy đầu lưỡi Quỳnh Nhân.
"Đi thôi, nếu không nhanh làm cơm, bữa cơm tất niên sẽ bị muộn mất."
"Chờ một chút." Quỳnh Nhân đứng lại, bỗng nhiên cười nói, "Em nghe thấy tiếng của Cố Mộng Tang nè."
Đêm 30, Cố Mộng Tang vẫn không quên đi bái Sơn thần, anh ta cẩn thận đội mũ, đeo khẩu trang, quàng khăn kín mít, cầm một hộp đồ ăn giữ nhiệt, thầm khấn trong lòng.
"Tại sao Hùng Miêu không trả lời WeChat của con vậy, con không thể theo đuổi cô ấy sao? Con thực sự rất thích cô ấy mà, ông Sơn thần ơi, liệu con có còn cơ hội không, ông cho con một cơ hội đi mà, Hùng Miêu chính là cô gái dễ thương nhất trên đời này! Mong cho sang năm con có nhiều cơ hội được gặp Hùng Miêu."
Quỳnh Nhân nghe thế không khỏi đồng tình với đối phương. Ngoại hình nữ cảnh sát của Hùng Miêu là ảo thuật biến ra, hình gấu của nó đến bây giờ vẫn chưa thể hóa thành người đâu. Lấy tu vi của nó, chí ít cũng phải chờ thêm năm, sáu chục năm nữa mới có thể hóa hình, Cố Mộng Tang e là chờ không nổi.
Tiếng cầu khấn của những người khác rất nhanh đã át đi tiếng cầu nguyện của Cố Mộng Tang. Quỳnh Nhân nghe được tầng tầng lớp lớp những lời khấn, nghe thấy bọn học cười, nói đã lâu không gặp cậu, chúc cậu năm mới vui vẻ. Quỳnh Nhân nghe tiếng thăm hỏi của các tín đồ, lại chọn ra mấy món trông ngon mắt trong số đồ cùng.
Kem dâu tây, ngon. Bánh đúc đậu, ngon. Bánh cuốn tôm nõn, ngon. Thịt kho đầu sư tử, ngon. Canh gà thập cẩm cũng ngon nữa.
Cậu sờ sờ bụng, làm Sơn thần thật là hạnh phúc.
*
Tết Nguyên đán chính là ngày đoàn tụ gia đình.
Làm thì không ai xem, nhưng nhất định phải mở chương trình mừng xuân ra, đánh dấu năm cũ qua đi.
"Ăn thôi!"
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương làm cơm xong, đứng trong nhà ăn gọi mọi người, của phòng vốn cao sẵn, lại thêm giọng cậu vang, gọi một tiếng, cả bốn vị cha mẹ đều nghe thấy.
Bọn họ đã không còn vẻ khách sáo cười nói như lúc mới gặp, mà thoải mái chuyện trò cùng nhau ngồi vào bàn, Mộ Băng vẫn còn đang cùng Tống Đế Vương tranh cãi xem tấm ảnh nào của Quỳnh Nhân là đáng yêu nhất.
Hai người bọn họ, một người nói bức Quỳnh Nhân ôm thỏ nhỏ khóc nhè trông yêu nhất, một người lại nói bức ảnh lúc Quỳnh Nhân mới tới cô nhi viện, mặt mũi phúng phính là đáng yêu nhất.
Giằng co một hồi không phân thắng bại, Mộ Băng lập tức nhìn về phía Ban Thù: "Giúp tôi với."
Tống Đế Vương cầm tay thư ký Kim: "Tuyết Thành, nhà chúng ta có thắng hay không là dựa cả vào cậu đó."
Kim Tuyết Thành với Ban Thù nhìn nhau, hai người đồng thành nói: "Ồn ào cái gì? Bức nào cũng đáng yêu hết."
Quỳnh Nhân rót rượu cho mọi người, trong lòng cười trộm.
"Đây là rượu hoa quế con mua ở "Quán Giang Nam" đó, yên tâm uống, uống say, con đảm bảo sẽ cùng Diêm La Vương đưa mọi người về tận nhà."
Kim Tuyết Thành và Tống Đế Vương không khỏi nhìn chằm chằm mấy chữ "Quán Giang Nam" ghi trên bình rượu, cuối cùng Kim Tuyết Thành rời mắt đi trước, vẫy vẫy tay với Quỳnh Nhân: "Tới, ngồi cạnh tôi này."
Quỳnh Nhân nhìn trái nhìn phải một vòng, cha mẹ đều đang nhìn chằm chằm, cậu quả quyết ngồi xuống bên cạnh bạn trai nhà mình. Vẫn là ngồi với bạn trai tốt hơn, không sợ làm mất lòng ai, cũng không có ai dám to gan đòi đổi chỗ với Diêm La Vương.
Ảnh hưởng tâm lý sâu sắc mà bạn trai gây ra cho mọi người không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì có thể cứu đứa nhỏ đáng thương là cậu, tránh không phải rơi vào trận chiến giữa các bà mẹ.
Diêm La Vương mua cho thỏ bông một cái ghế ăn của trẻ em, tuy thỏ nhỏ không ăn cơm, nhưng ngày gia đình đoàn viên thế này, không thể thiếu mặt nó được.
Ban Thù nhìn thỏ bông nhúc nhích cục cựa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cuộn sóng, trong nhà này, hóa ra chỉ có mình bà là người sống, thực không thể tin nổi!
Mọi người ngồi xuống, Diêm La Vương nâng chén trước: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mong sang năm chúng ta lại có thể cùng nhau đón năm mới."
Tống Đế Vương nghe thế không khỏi cảm động: "Diêm Ma La Già, không ngờ ngài lại có thể nói là một câu có tính người như vậy, còn muốn cùng ta đón năm mới, quả nhiên ta chính là bạn thân nhất của ngài mà."
Diêm La Vương nhìn đối phương một cái, đột nhiên mỉm cười, chạm ly cùng Tống Đế Vương: "Ừ."
Tống Đế Vương nghe tiếng chạm ly vang lên lanh lảnh, vẻ mặt ngơ ngác, chợt quay đầu nói với thư ký Kim: "Tuyết Thành, có phải ta bị ảo giác không? Vừa rồi Diêm Ma La Già nói "Ừ" hả?"
Kim Tuyết Thành nhìn hắn tỏ vẻ ghét bỏ, không nhịn được nói: "Ừ."
Tống Đế Vương "Véo" cái quay phắt trở lại, một ngụm uống cạn chén rượu, não bộ đã tạm thời đánh mất khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Mọi người đồng loạt nâng ly lên chúc mừng, Rượu này tuy độ cồn không cao, nhưng thơm thơm ngọt ngọt, mọi người coi thành nước ngọt để uống, không cẩn thận uống say luôn.
Cơm tất niên là Quỳnh Nhân và Diêm La Vương tự tay xuống bếp làm, không phải sơn hào hải vị vị, cũng không làm ngon được như đầu bếp nổi tiếng, nhưng lại có hương vị gia đình.
Quỳnh Nhân cẩn thận, món ăn ưa thích của từng người đều có, ngay cả Tống Đế Vương cũng không ngoại lệ, lúc Kim Tuyết Thành gửi đổ tết tới, trên hóa đơn còn ghi chi tiết nhưng thứ Tống Đế Vương thích.
Tống Đế Vương uống rượu, trong mắt có ánh nước, chuếch choáng nửa say nửa tỉnh: "Tuyết Thành."
Kim Tuyết Thành hất tay đối phương ra: "Tôi là thư ký riêng của ngài, nhận tiền lương làm việc, không cần cám ơn."
Tống Đế Vương nâng ly: "Cám ơn cậu nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh ta. Nếu không có cậu, chỉ sợ ta cũng sẽ giống như Tần Quảng Vương, phải xin một thẻ VIP ở bệnh viện tâm thần."
Kim Tuyết Thành: "Cảm ơn Diêm La Vương và Quỳnh Nhân đi, mấy năm nay Địa Phủ đã có thay đổi rất lớn, trở nên đáng sống hơn."
Tống Đế Vương: "Không giống."
Hắn cũng không nói là không giống chỗ nào, nhưng không cần nói, Kim Tuyết Thành vẫn biết được.
Ba bình rượu hoa quế uống thấy đáy, mọi người ăn no uống đủ, Quỳnh Nhân còn sắp xếp chương trình giải trí phía sau.
"Con có chuẩn bị một ít pháo hoa đấy, năm hết tết đến vẫn phải náo nhiệt một chút. Vườn Uẩn Ngọc ở trong khu vực cấm bắn pháo hoa, chúng ta dời nhà đến ngoài đường vành đai sáu đốt pháo đi."
Toàn bộ vương Uẩn Ngọc, cộng thêm cả hai tay săn ảnh đang núp trên cây bên ngoài, đồng thời im hơi lặng tiếng dịch chuyển ra khu ngoại thành.
Hai tay phóng viên đột nhiên thấy trong vương Uẩn Ngọc bắt đầu phóng pháo hoa đều không khỏi kinh ngạc. Bình thường Quỳnh Nhân không phải kiểu người biết luật mà vẫn phạm luật thế này.
"Này... Có chụp cái này không?" Đại Hoàng ngập ngừng hỏi.
Tiểu Bạch nghiến răng nói: "Chụp, chúng ta bám theo họ mấy ngày rồi, hai người này lúc nào cũng dính cùng một chỗ, nhưng lại không ở bên ngoài hôn lấy một cái. Tin tức làm trái quy định pháp luật tuy không bùng nổ bằng chuyện tình cảm, nhưng vẫn có thể bán hơn trăm nghìn đấy."
Vườn Uẩn Ngọc tắt đèn, Diêm La Vương vung tay lên, pháo hoa ngoan ngoãn tự cháy. Tiếng pháo nổ rất lớn, Kim Tuyết Thành nhìn pháo hoa, mà Tống Đế Vương thì nhìn anh ta.
"Hai người định bao giờ thì làm hòa?" Quỳnh Nhân hỏi.
Kim Tuyết Thành nhún nhún vai: "Không biết, nếu không tốt thì chừng một trăm tám mươi năm nữa."
Pháo hoa nổ thành từng cụm sáng rực trên bầu trời, chính vì trời đêm tối đen, cho nên một giây pháo hoa nở rộ kia mới khắc sâu vào tâm trí người ta như vậy. Ánh sáng từ pháo hoa tỏa ra chiếu rọi lên khuôn mặt của Quỳnh Nhân, khiến vẻ đẹp của cậu như được dát thêm một tầng sáng, càng có vẻ hư ảo.
"Thực ra tôi cũng không thấy giận lắm, tôi cũng biết tại sao lúc trước hắn lại chọn cách như vậy." Thư ký Kim thở dài, "Diêm La Vương từng nói, Địa Phủ là một nơi oán giận luôn sôi trào, ở đây thần linh hay quỷ hồn cũng đều là kẻ tù tội, ngày ngày trôi qua chán nản trống rỗng. Vĩnh viễn sinh hoạt dưới Địa Phủ cần dũng khí vô cùng lớn, còn luôn bị nỗi thống khổ không ngừng dày vò.
"Hắn thấy, cho dù tôi có ở bên cạnh hay không, hắn đều phải đối diện với nỗi đau khổ vô tận đó. Hắn không có quyền lựa chọn, nhưng tôi có. Tôi có thể chọn lựa cuộc sống của mình, làm một ca sĩ, lấy vợ sinh con, trải qua một cuốc sống đơn giản bình dị. Tôi có thể làm chính mình trên Dương thế, chết rồi vẫn có thể đầu thai chuyển kiếp."
"Sau khi tôi chết, hắn chỉ hận không thể đi cửa sau, sắp xếp cho tôi đầu thai, lúc đó tôi mới biết, hắn chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi."
"Nhưng tôi không thích bị người khác sắp đặt mà bản thân lại chẳng biết gì như vậy, cũng không thích hắn từ bỏ hạnh phúc của mình một cách đơn giản như vậy. Lúc đó tôi thực sự rất giận, nhưng sau mới phát hiện, đây không chỉ là vấn đề của riêng mình hắn. Đây là bệnh chung của tất cả Diêm Quân dưới Địa Phủ. Bọn họ vĩnh viễn đặt nhu cầu của mình xuống cuối cùng, giống như việc bọn họ làm Diêm Quân thì không xứng đáng nhận được cái gì khác nữa."
"Diêm La Vương trong nóng ngoài lạnh, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc, không khác gì cái máy. Tần Quảng Vương hóa thân thành Nghiệt Kính Đài, tự làm mình tâm thần phân liệt. Mấy vị Diêm Quân khác thực ra cũng không khá hơn bọn họ là bao."
"Cậu có biết ý nghĩa của Địa ngục vô hạn không?"
Quỳnh Nhân: "Lúc quay "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" tôi có xem qua tài liệu. Người phải vào Địa ngục vô hạn sẽ vĩnh viễn không chết, mãi mãi phải sống trong Địa ngục."
Sống mãi chính là hình phạt đáng sợ nhất trong Địa ngục vô hạn, Địa Phủ nhiều người như vậy, ai ai cũng muốn mau chóng được đầu thai, tội nhân tình nguyện chịu hết mọi dằn vặt cũng là vì hy vọng có được cơ hội đầu thai chuyển thế.
Thư ký Kim nhẹ nhàng sờ lên mái tóc xoăn của cậu: "Đó là lý do mà tôi và Tống Đế Vương đều không hy vọng cậu thành thần."
Quỳnh Nhân: "Nhưng dù là vậy, anh cũng không hối hận khi ở lại Địa Phủ, không phải sao?"
"Trước đây thực sự cảm thấy rất khó chịu, tạp chí duy nhất có thể xem chỉ có "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ", nếu không tôi đã không buồn chán đến độ bắt hắn viết tiểu thuyết." Thư ký Kim cười, "May mà sau này có cậu xuất hiện."
Quỳnh Nhân xuất hiện trên mạng internet Địa Phủ, tựa như cho nơi tăm tối không thấy lối ra này một tia sáng, mọi người rốt cuộc tìm thấy cách để giải tỏa tâm trạng.
Sở dĩ cậu có ánh sáng công đức dày đặc như vậy, cũng chính là vì cậu là thần tượng được yêu thích nhất của cư dân Địa Phủ.
Không cần biết là còn sống hay đã chết, con người vĩnh viễn đuổi theo ánh sáng ấm áp.
"Tôi không sợ cuộc sống vĩnh hằng." Quỳnh Nhân nở một nụ cười thư thái, "Thế giới luôn không ngừng thay đổi, chúng ta cũng luôn có thể tìm dược việc mình muốn làm. Chuyện tôi muốn làm bây giờ, chính là cùng lúc làm tốt vai trò idol của mình, đồng thời phát triển sự nghiệp giải trí dưới Địa Phủ."
"Sang năm anh có muốn bỏ rơi Tống Đế Vương, đến phòng làm việc của tôi, tiếp tục làm ca sĩ không? Ngành văn hóa giải trí dưới Địa Phủ có lỗ hổng rất lớn, anh cũng là nhân tài mà chúng tôi rất cần. Tới đi, nhân thể dằn vặt đối phương một trận, dù sao, Tống Đế Vương cũng vui lòng để anh dày vò mà."
Kim Tuyết Thành trầm ngâm một hồi, sau đó mỉm cười: "Ý kiến hay."
Quỳnh Nhân thấy Diêm La Vương đi về phía mình, lập tức đưa tay về phía đối phương trước. Hai nắm nắm cùng một chỗ, Quỳnh Nhân nhìn hắn cười: "Bạn trai, có muốn ra ngoài dọa chó săn nhỏ không?"
Diêm La Vương trả lời ngay tắp lự: "Được."
Bắn pháo hoa xong, tuy mùi khói pháo còn thoang thoảng trong không khí không dễ ngửi, nhưng lại mang vẻ huyền ảo, khiến người ta nhớ về những lễ mừng năm mới trước kia.
Mùi thuốc pháo bị Diêm La Vương xua đi, vườn Uẩn Ngọc lại rơi vào tĩnh lặng, âm thầm quay về chỗ cũ. Hai người họ đi tới cái cây trước cửa, Diêm La Vương một lần nữa mở đèn trong nhà lên.
Quỳnh Nhân gọi với lên trên cây: "Này! Hai người đã ăn cơm tất niên chưa?"
Hai tay săn ảnh là Đại Hoàng và Tiểu Bạch sợ đến độ suýt chút nữa là lăn từ trên cây xuống.
Quỳnh Nhân: "Tết nhất không về nghỉ ngơi, để bụng đói rình chúng tôi là có ý gì hả?"
Hai người kia chậm rãi leo xuống, ngượng ngùng cười: "Ngài giơ cao đánh khẽ..."
Quỳnh Nhân giơ tay, ra hiệu cho người nọ dừng lại: "Đừng dài dòng." Cậu cầm trong tay hai hộp đồ ăn, "Cầm về ăn đi, tôi và Ngôn Mặc vốn không định lừa gạt người hâm mộ, chụp cái này vô dụng thôi."
Tiểu Bạch nhìn hộp đồ ăn: "Chuyện hai người ở trong thành phố bắn pháo hoa, tôi cũng không đòi nhiều, hai trăm nghìn, cậu cũng không muốn đang tết nhất mà lại có tin xấu tuồn ra đâu, đúng không?"
Diêm La Vương hạ mắt nhìn đối phương: "Nếu cậu có thể quay được."
Hắn nói có một câu mà không hiểu sao lại khiến hai người nọ sợ run, vội vàng kiểm tra lại camera của mình.
Trong video hoàn toàn không có pháo hoa, vườn Uẩn Ngọc chỉ tắt đèn độ hơn mười phút, sau đó đèn đóm lại lần nữa sáng lên. Hai người không hẹn mà cùng nhớ đến những chuyện thần quái liên quan tới Quỳnh Nhân, sợ hãi ù té chạy.
Thời gian nhích dần đến 0h, đã qua năm mới, Quỳnh Nhân đặt hai chiếc điện thoại của mình lên trên giá đỡ, trong lòng ôm thỏ bông, bốn người lớn trong nhà thì đứng sau ống kính.
"Mọi người không cần lo lắng đâu, con đã sớm thông báo cho các đối tác làm ăn rồi, người hâm mộ cũng biết chuyện con và Diêm La Vương đang hẹn hò, chỉ là chọn dịp này để công bố mà thôi, không sao đâu."
Bốn người lớn trong nhà đều cười với cậu, nhưng khóe miệng lại mím chặt, hai tay siết lại, có thể thấy lời an ủi của cậu hoàn toàn không có tí tác dụng nào.
Quỳnh Nhân chỉ đành nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thực sự không sao đâu mà."
Bốn người đồng loạt gật đầu, nói qua loa có lệ: "Ừ, không sao không sao."
Quỳnh Nhân không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng trong lòng lại thấy rất hạnh phúc, bởi vì cậu cảm nhận được sự yêu thương của họ dành cho mình. Trong năm vừa rồi, cậu đã vươn mình trở thành ngôi sao siêu hót, dưới Địa Phủ có hơn 1 tỷ 2 người hâm mộ.
Nhưng quý giá nhất, chính là bốn người đang vì cậu mà lo lắng này, thỏ bông mất rồi mà lại tìm được về, với cả...
Quỳnh Nhân huých tay Diêm La Vương một cái, cười rạng rỡ đến độ có thể soi sáng cả đêm đen: "Mãi mãi ở cùng em, có phải rất hạnh phúc không?"
Diêm La Vương nâng cằm cậu, hôn một cái, mỉm cười nói: "Ừ."
Quỳnh Nhân: "Vậy em mở phát sóng trực tiếp nhé."
Diêm La Vương mỉm cười gật đầu, cùng một chỗ với A Nhiên, thời gian đã mất đi ý nghĩ của nó, chớp mắt một cái chính là cả dời, ngắn hay dài cũng đều không quan trọng.
Vì thế, Diêm La Vương và Sơn thần sống hạnh phúc cùng nhau, mãi mãi.
The End.
...
Tối đó, Ban Thù về đến khách sạn, trong lòng vẫn thấy có chút mơ màng, vừa rồi bà đi quanh tượng thần một vòng, chụp ảnh quay hình lại rất cả các góc độ, càng nhìn lại càng thấy giống Quỳnh Nhân.
Bà bấm điện thoại gọi cho cậu: "Quỳnh Nhân, có đoán xem hôm nay mẹ nhìn thấy cái gì."
Quỳnh Nhân kê điện thoại lên trên giá đỡ, gọi video với Ban Thù: "Cái gì cơ ạ?"
Ban Thù nói: "Có một bức tượng Sơn thần điêu khắc bằng ngọc lục bảo giống con đến năm phần. Người địa phương nói không hiểu sao tượng thần càng lúc lại trông càng giống con, sao lại thế được nhỉ, ngọc lục bảo đâu có dễ dàng biến dạng giống như tượng nặn bằng đất đâu."
Trong màn hình, Quỳnh Nhân đột nhiên nở một nụ cười hết sức ngọt ngào đáng yêu, khiến bất cứ bà mẹ nào cũng không thể chống cự từ chối.
"Mẹ, con muốn nói với mẹ chuyện này, trong đó có một số nội dung có thể sẽ khá khó tiếp thu, nhưng con tuyệt đối không nói dối mẹ, cũng không phải do chơi Truth or Dare thua mà nói vậy. Tóm lại là, có thể mẹ cần chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt."
Ban Thù tuy không quá biết cách làm mẹ, nhưng bà rất quen với giọng điệu kiểu này. Mỗi lần cấp dưới của bà mà làm sai chuyện gì, họ cũng sẽ công khai ám chỉ, để bà chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Nói đi." Ban Thù nhẹ giọng nói, trên đời còn sóng gì mà bà chưa từng trải qua nữa, "Không có chuyện gì dọa được mẹ đâu."
"Vậy con nói nhé." Quỳnh Nhan vội hắng giọng một tiếng: "Là thế này, về chuyện tượng Sơn thần trông giống con hôm nay mà mẹ thấy, con thực sự không biết, nhưng con sẽ nhanh chóng giải quyết, nhất định không gây ra phiền não không đáng có cho chính quyền địa phương và người dân trong khu vực."
Ban Thù nghe thế thì chả hiểu gì, tại sao Quỳnh Nhân lại muốn đi giải quyết chuyện này, chuyện tượng thần thì mắc mớ gì đến nó? Đừng nói nó chính là Sơn thần nhé, Ban Thù nghĩ vậy thì không khỏi bật cười.
Nhưng chỉ một giây sau, Quỳnh Nhân nói: "Thực ra con chính là Sơn thần núi Vân Châu."
Nếu giờ không phải đang cách qua một cái màn hình, Ban Thù nhất định sẽ áp tay lên trán Quỳnh Nhân, xem thử cậu có phát sốt không, không sốt sao lại nói mê kiểu này.
"Con tìm được mẹ đẻ của mình rồi, bà ấy bây giờ đang làm Thành hoàng Long Thành, hai người bọn con đã gặp mặt rồi. Tống Đế Vương – Diêm Quân cai quản điện thứ ba dưới Địa Phủ cùng Kim Tuyết Thành, cũng chính là hình mẫu của Từ Lê và Kim Tuyết Thành trong "Đào Hoa Phiến", ha người họ chính là ba mẹ tự phong của con. Tết Nguyên đán năm nay, con muốn mời tất cả mọi người tụ tập để đón năm mới, lúc nào mẹ về, con với Ngôn Mặc ra sân bay đón mẹ."
Ban Thù nghe mà như lạc vào sương mù, chưa kịp hiểu rõ mối quán hệ giữa một loạt những cái tên bên trên, chỉ nghe thấy Quỳnh Nhân nói đã tìm được mẹ đẻ của mình, trong lòng đầu tiên là thấy vui thay cho cậu, tiếp đó lại bắt đầu lo lắng.
Có mẹ ruột, kiểu mẹ nuôi kiêm mẹ kế như bà nên làm sao bây giờ? Lo lắng trong chốc lát, bà lại nhớ ra, thế nào mà còn có cả Từ Lê và Kim Tuyết Thành góp mặt nữa vậy? Hai người này bà có biết, hồi học đại học bà cũng không ít lần đọc "Đào Hoa Phiến", sao bọn họ lại thành ba mẹ tự phong của Quỳnh Nhân...
Chờ đã, có phải nãy Quỳnh Nhân nói thằng bé là Sơn thần không?
Ban Thù: "!"
Quỳnh Nhân ngoan ngoãn mỉm cười: "Với cả, Ngôn Mặc cũng chính là Diêm La Vương, Diêm Ma đại vương ấy ạ."
Nội dung bên trên thực sự rất khó tin, cho nên không phải Ban Thù không có năng lực tiếp thu, mà là tin tức này không thể nào thuận lợi thông qua xử lý của não bộ được. Thông tin cứ đi lòng trong trong não, nhưng lại không thể tiến thành phân tích, xử lý, ghi nhớ, chỉ như nước chảy lướt qua.
Ban Thù nghĩ một hồi, yên lặng tắt video call đi.
Bà cần yên tĩnh một chút để tỉnh táo lại đã.
Ở đầu bên kia, Quỳnh Nhân thấy màn hình điện thoại tối lại, thì lập tức chạy đến phòng sách tìm Diêm La Vương: "Ngôn Mặc, theo em đến núi Vân Châu một chuyến đi, mặt tượng thần trong miếu biến thành dáng vẻ của em rồi."
Diêm La Vương: "Bức tượng kia là một phần quan trọng để Nhạc Giác được phong thần, giờ quyền Sơn thần đã được chuyển giao sang cho em, tự nhiên hình dáng của nó cũng sẽ biến thành em."
Quỳnh Nhân: "Em muốn đổi trở lại, việc tốt đó là do đời trước của em làm, em muốn người khác tưởng nhớ đối phương."
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương cùng nhau đi tới núi Vân Châu, bọn họ vừa tới miếu Sơn thần thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Ngọc tiên sinh. Quỳnh Nhân lười nghe tên đó lải nhải, trực tiếp lôi Diêm La Vương đi vào bên trong.
Diện mạo của tượng ngọc lục bảo được cung phụng trong miếu quả nhiên đã thay đổi, giống như pha trộn gương mặt của cả Nhạc Giác và cậu, tạo thành một diện mạo mới.
Nhạc Giác lớn lên rất đẹp, Quỳnh Nhân cũng vậy, nhưng nét đẹp của hai người hoàn toàn không giống nhau. Vẻ đẹp của Nhạc Giác khiến người khác cảm thấy vô hại, nhưng diện mạo của Quỳnh Nhân lại rất có tính công kích.
Khuôn mặt pha trộn lộn xộn này trông rất kỳ quái, bản thân Quỳnh Nhân nhìn mà cũng thấy không được tự nhiên, không phải trông nó xấu, chỉ là cứ thấy dị dị thế nào đó.
Diêm La Vương: "Dáng vẻ này có chút vừa giận vừa tĩnh lặng."
Hắn giải thích, tượng phật ngoại trừ kiểu giận dữ và tĩnh lặng đơn thuần, thì còn một loại khác là kết hợp giữa cả hai trạng thái này, đại biểu cho việc tấm lòng từ bi cùng trí tuệ sáng suốt hợp làm một.
Hóa thân ác quỷ cùng Quang Minh của Diêm La Vương vốn là mô phỏng theo sự hòa hợp giữa giận dữ và tĩnh lặng này, nếu như phật có tượng phật kiểu này, vậy chắc Diêm La Vương cũng có hóa thân tương tự nhỉ?
Quỳnh Nhân không hỏi, tìm hiểu các hóa thân của Diêm La Vương đối với cậu mà nói có một loại cảm giác giống như mở hộp đen vậy, nhưng cậu không chủ động yêu cầu được thấy hóa thân thứ bảy của đối phương. Chờ đợi hóa thân đó lộ diện cũng là một thú vui, cậu tình nguyện chậm rãi hưởng thụ nó.
Cậu không có kinh nghiệm làm thần, nhưng núi Vân Châu rất nghe lời, Quỳnh Nhân muốn tượng thần biến trở lại dáng vẻ của Nhạc Giác, nó lập tức biến trở về dáng vẻ cũ.
Khoảng thời gian Ngọc tiên sinh trộm tượng thần của ngươi khác, luôn không kiềm chế được biến tượng thần thành dáng vẻ của mình, nhưng Quỳnh Nhân càng hy vọng, người tế bái Sơn thần thấy được dáng vẻ của người đã hi sinh thân mình để ngăn cơn lũ bất ngờ năm đó.
Diêm La Vương nhìn tượng Sơn thần bằng ngọc lục bảo kia, nghĩ, cho dù dùng hết những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời đều không đủ để hình dung về Quỳnh Nhân.
A Nhiên vĩnh viễn tốt đẹp hơn những gì mọi người có thể tưởng tượng.
Quỳnh Nhân hài lòng đánh giá tượng thần đã khôi phục về dáng vẻ cũ, chụp một bức gửi cho Ban Thù.
[ Tiểu Quỳnh không treo đèn đường: Mẹ, đã khôi phục hình dáng cũ rồi nha.]
Quỳnh Nhân dùng thực tế chứng minh, để làm ấn tượng của Ban Thù với việc cậu bây giờ đã thực sự không còn là con người bình thường sâu sắc thêm, Ban Thù nhắn lại một hình mặt cười. Quỳnh Nhân cứ có cảm giác, xuyên qua cái emoji Wechat nho nhỏ này, cậu nhìn thấy vẻ măt hoang mang bối rối của bà.
Sáng hôm sau, Ban Thù nhận được tin nhắn của nhân viên công tác địa phương: "Giám đốc Ban, tượng thần đã trở lại hình dáng như ban đầu rồi, đội ơn trời đất. Tôi còn tưởng hạng mục lấy Sơn thần làm trung tâm tuyên truyền quảng bá của chúng ta sẽ đổ bể chứ."
Nhân viên công tác vô cùng phấn khởi, mà Ban Thù thì cười không nổi.
Tối hôm qua, đầu tiên là Quỳnh Nhân gửi cho bà một bức ảnh chụp tượng thần, sau đó lại gửi một bức ảnh chụp chung cậu và Diêm La Vương đang đứng trước cửa miếu. Lúc đó chỉ sau cuộc điện thoại của bà chưa đến mười phút, nhanh như vậy đã có thể chạy đến miếu Sơn thần trên núi Vân Châu, Ban Thù có muốn không tin Quỳnh Nhân cũng chẳng được.
Nhưng mà con trai mình tự nhiên biến thành Sơn thần, ai mà có thể đỡ được? Tối qua bà thức trắng cả đêm, cảm giác hôm nay mình vẫn cần tiếp tục bình tĩnh bình tĩnh thêm tí.
Ban Thù bình tĩnh đến tận đêm 30.
Vón tính đêm 29 sẽ bay về, nhưng chuyện Quỳnh Nhân là Sơn thần làm bà rối loạn. Sau khi tượng thần trở lại dáng vẻ ban đầu, nhân viên công tác ở địa phương một lần nữa cho mở của miếu, Ban Thù cùng bọn họ đi khảo sát thêm mấy ngày nữa.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, mặc dù trong lòng Ban Thù lúc này có 50% tin tưởng chuyện Quỳnh Nhân là Sơn thần, đại khái, chính là Sơn thần, nhưng bà vẫn không thể lý giải được ý nghĩa của chuyện thờ cúng một bức tượng giả.
Nhưng mà nhìn lại... Những người đến tế bái Sơn thần không cầu khấn được thăng quan tiến chức, được phát tài phát lộc, mà dường như họ coi Sơn thần thành một người bạn thân thiết ở xa, không ngừng kể về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của mình, Ban Thù thực sự bị những tình cảm chân thành này làm cho cảm động.
Bọn họ có người mang theo đồ ăn được nấu nướng cẩn thận từ nhà đi, có người xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để mua được mấy món đang hot trên mạng, càng như vậy lại càng có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Ở trong miếu Sơn thần này, quả thực có tín ngưỡng, nhưng không có sùng bái với tượng tạc.
Các tín đồ mong muốn mình cũng có thể trở thành người như Sơn thần, bọn họ tin cậy đối phương, ngưỡng mộ đối phương, nhưng không hề coi Sơn thần thành đối tượng để dùng vật phẩm cúng tế hối lộ.
Điều này hoàn toàn khác với những tín đồ thần thánh khác mà Ban Thù từng gặp.
Có tín đồ thấy thấy Ban Thù đi một mình, trong tay xách theo đồ cúng, bèn nói cho bà biết Sơn thần không cần dâng nhang đèn, chỉ thích món ăn ngon thôi, còn rủ bà cùng ra ngoài miếu ăn cơm dã ngoại.
Ngày mùa đông có nắng ấm, ngồi trên thảm cỏ nửa ấm nửa lạnh, Ban Thù vốn không thích trò chuyện với người lại, vậy mà không hiểu sao lại cùng ăn trưa với nhưng tín đồ của con trai mình.
Bà nhìn đám đông người đi qua đi lại, trong miếu Sơn thần náo nhiệt rất có sức sống, lòng thầm kiêu ngạo.
Vì công việc bị trì hoãn mấy ngày, đến hôm 30, Ban Thù mới về đến Long Thành, bà gọi Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân đến đón mình.
Ban Thù đã tiếp thu đủ năm giai đoạn của cái chết, là: Từ chối, tức giận, giãy giụa, uể oải, chấp nhận. Thế giới quan chết đi cũng là một kiểu chết, bà ngày vọt qua giai đoạn tức giận, hiện giờ vẫn đang lưỡng lự trong giai đoạn giãy giụa.
Biểu hiện cụ thể và lý trí thì đã tiếp thu tất cả những gì Quỳnh Nhân nói cho mình biết, nhưng đầu óc vẫn có cảm giác chưa kịp phản ứng.
Lúc bà nhìn thấy Ngôn Mặc, thực sự không có cách nào liên hệ đối phương với Diêm La Vương.
Quỳnh Nhân không e dè nắm tay Diêm La Vương, Ban Thù nhịn không được trừng cậu: "Con là ngôi sao đang hot đấy, không sợ bị người khác chụp ảnh lại à?"
Cậu nhe răng cười, bí mật chỉ chỉ tay về phía sau, nhỏ giọng nói: "Đang bị chụp rồi đấy ạ, đi theo bọn con mấy ngày rồi, con không phải đang chủ động cung cấp tư liệu sống cho họ đây sao."
Ban Thù túm cậu lôi lên xe, ngồi bên cạnh thở phì phì: "Con đó!"
Quỳnh Nhân gật đầu: "Dạ, mẹ, mẹ có lạnh không? Có khát nước không? Con mang hồng trà nóng đến cho mẹ này."
Ban Thù uống một ngụm hồng trà sữa nóng, lời dạy dỗ Quỳnh Nhân ra đến miệng lại nuốt xuống.
Vừa nghĩ tới Quỳnh Nhân có tới 3 người cha mẹ, Ban thù đột nhiên có cảm giác quay trở lại thời cấp ba, bị kéo ra ngoài tranh tài với người ta.
Năm đó bà không biết trời cao đất rộng, muốn trở thành thành một nhà toán học, đi thi với mấy bạn học nữ cùng khối, cuối cùng bị treo lên đánh. Từ đó về sau, bà buông tha ước mơ trở thành nhà toán học của mình, trở thành một phú bà bình thường không có gì lạ.
Hiện giờ, cái loại cảm giác bị treo lên đánh kia lại quay trở về, bà phải đối mặt với ba đối thủ không phải là người.
Ban Thù hít sâu một hơi, bắt đầu sửa sang trang điểm lại. Bình thường bà hay trang điểm theo phong cách tinh tế sắc sảo, nhìn không dễ chọc, bây giờ chuẩn bị đi gặp đối thủ, tự nhiên phải trang điểm theo phong cách truyền thống của các mẹ.
Bà dùng phấn nền, và kem lót để tạo lớp nền, đang đỉnh thay màu son đỏ ban đầu thành màu hồng vỏ đỗ thì lại bị Quỳnh Nhân cản lại.
"Mẹ, mẹ trang điểm như vậy rất đẹp, không cần đổi lại đâu." Quỳnh Nhân nói, "Mẹ gặp là biết, ba người họ chưa ai từng làm mẹ cả, không cần căng thẳng."
Ban Thù nhướng mi, vui vẻ.
Bà suýt chút nữa đã quên, thần với quỷ sẽ không già đi, tuổi trẻ chính là con dao hai lưỡi, tự nhiên sẽ mất đi cảm giác làm người lớn trong nhà. Hơn nữa ngoài viện trưởng cô nhi viện và người đại diện, bà là người chăm sóc Quỳnh Nhân lâu nhất, việc gì mà phải tự mình căng thẳng như vậy chứ.
Bà phải tỏ ra thong dong, bình thản, như thế với biểu hiện được khí độ người làm mẹ của Ban Thù bà.
Ban Thù vừa nghĩ thông, trái tim căng lên mấy ngày nay của bà cũng buông lỏng, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Chờ về đến vườn Uẩn Ngọc, Ban Thù thấy được hai nhân vật mà hồi đại học mình đã đọc đi đọc lại trong sách, Từ Lê và Kim Tuyết Thành – Tống Đế Vương và thư ký cá nhân của mình.
Bên cạnh hai người họ còn có một cô gái trẻ đang đứng, nhìn chỉ khoảng độ hai mươi tuổi, mặt so với Quỳnh Nhân trông còn non nớt hơn. Ban Thù biết, đây là mẹ ruột của Quỳnh Nhân, Mộ Băng, hiện đang là Thành hoàng Long Thành.
Bà có chút hốt hoảng, thế giới quan đã chết, nay bị đem ra hỏa táng, đốt thành tro luôn.
"Đã mấy ngày rồi mà có vẻ mẹ vẫn chưa tiếp nhận được nhỉ?" Quỳnh Nhân nhỏ giọng hỏi.
Diêm La Vương: "Ta thấy người tiếp nhận nhanh nhất chỉ có em thôi, cho bà ấy chút thời gian đi, từ từ là được."
Bốn người cha mẹ của Quỳnh Nhân bắt chuyện vời nhau, ai nấy đều cười tít cả mắt, ngay cả người luôn chú trọng bảo vệ hình tượng lạnh lùng như băng của mình là thư ký Kim, ngày hôm nay thoạt trông cũng rất hiền lành.
Quỳnh Nhân biết bọn họ đang âm thầm phân cao thấp, bèn vội vã dâng lên thần khí phá băng ⸺⸺ album ảnh chụp của cậu. Đây là album Diêm La Vương sao lại từ đợt lễ Trung thu về thăm viện trưởng.
Giờ chính là lúc lấy nó ra, cho bốn người lớn nhà cậu dùng giết thời gian.
Quả nhiên, album ảnh chính là thần khí, vừa lấy ra, bọn họ đã không giả vờ khách sáo nữa, lập tức sáp lại cùng nhau xem ảnh.
Họ xem ảnh vui vẻ, Quỳnh Nhân nhìn vậy cũng thấy vui.
Diêm La Vương dịu dàng nhìn cậu, nói: "Hôm qua ta in album lại thành bốn bản, vừa vặn mỗi người một bản, tối đến để họ cầm album về, đây nhất định sẽ là món quà mừng năm mới khiến họ ưng ý nhất."
Quỳnh Nhân nhìn không được hôn đối phương một cái: "Sao ngày nào anh cũng tốt dữ vậy, làm em hận không thể hôn anh mấy chục lần."
Diêm La Vương nâng cằm cậu, hôn thật sâu, có chút kiềm chế mút lấy đầu lưỡi Quỳnh Nhân.
"Đi thôi, nếu không nhanh làm cơm, bữa cơm tất niên sẽ bị muộn mất."
"Chờ một chút." Quỳnh Nhân đứng lại, bỗng nhiên cười nói, "Em nghe thấy tiếng của Cố Mộng Tang nè."
Đêm 30, Cố Mộng Tang vẫn không quên đi bái Sơn thần, anh ta cẩn thận đội mũ, đeo khẩu trang, quàng khăn kín mít, cầm một hộp đồ ăn giữ nhiệt, thầm khấn trong lòng.
"Tại sao Hùng Miêu không trả lời WeChat của con vậy, con không thể theo đuổi cô ấy sao? Con thực sự rất thích cô ấy mà, ông Sơn thần ơi, liệu con có còn cơ hội không, ông cho con một cơ hội đi mà, Hùng Miêu chính là cô gái dễ thương nhất trên đời này! Mong cho sang năm con có nhiều cơ hội được gặp Hùng Miêu."
Quỳnh Nhân nghe thế không khỏi đồng tình với đối phương. Ngoại hình nữ cảnh sát của Hùng Miêu là ảo thuật biến ra, hình gấu của nó đến bây giờ vẫn chưa thể hóa thành người đâu. Lấy tu vi của nó, chí ít cũng phải chờ thêm năm, sáu chục năm nữa mới có thể hóa hình, Cố Mộng Tang e là chờ không nổi.
Tiếng cầu khấn của những người khác rất nhanh đã át đi tiếng cầu nguyện của Cố Mộng Tang. Quỳnh Nhân nghe được tầng tầng lớp lớp những lời khấn, nghe thấy bọn học cười, nói đã lâu không gặp cậu, chúc cậu năm mới vui vẻ. Quỳnh Nhân nghe tiếng thăm hỏi của các tín đồ, lại chọn ra mấy món trông ngon mắt trong số đồ cùng.
Kem dâu tây, ngon. Bánh đúc đậu, ngon. Bánh cuốn tôm nõn, ngon. Thịt kho đầu sư tử, ngon. Canh gà thập cẩm cũng ngon nữa.
Cậu sờ sờ bụng, làm Sơn thần thật là hạnh phúc.
*
Tết Nguyên đán chính là ngày đoàn tụ gia đình.
Làm thì không ai xem, nhưng nhất định phải mở chương trình mừng xuân ra, đánh dấu năm cũ qua đi.
"Ăn thôi!"
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương làm cơm xong, đứng trong nhà ăn gọi mọi người, của phòng vốn cao sẵn, lại thêm giọng cậu vang, gọi một tiếng, cả bốn vị cha mẹ đều nghe thấy.
Bọn họ đã không còn vẻ khách sáo cười nói như lúc mới gặp, mà thoải mái chuyện trò cùng nhau ngồi vào bàn, Mộ Băng vẫn còn đang cùng Tống Đế Vương tranh cãi xem tấm ảnh nào của Quỳnh Nhân là đáng yêu nhất.
Hai người bọn họ, một người nói bức Quỳnh Nhân ôm thỏ nhỏ khóc nhè trông yêu nhất, một người lại nói bức ảnh lúc Quỳnh Nhân mới tới cô nhi viện, mặt mũi phúng phính là đáng yêu nhất.
Giằng co một hồi không phân thắng bại, Mộ Băng lập tức nhìn về phía Ban Thù: "Giúp tôi với."
Tống Đế Vương cầm tay thư ký Kim: "Tuyết Thành, nhà chúng ta có thắng hay không là dựa cả vào cậu đó."
Kim Tuyết Thành với Ban Thù nhìn nhau, hai người đồng thành nói: "Ồn ào cái gì? Bức nào cũng đáng yêu hết."
Quỳnh Nhân rót rượu cho mọi người, trong lòng cười trộm.
"Đây là rượu hoa quế con mua ở "Quán Giang Nam" đó, yên tâm uống, uống say, con đảm bảo sẽ cùng Diêm La Vương đưa mọi người về tận nhà."
Kim Tuyết Thành và Tống Đế Vương không khỏi nhìn chằm chằm mấy chữ "Quán Giang Nam" ghi trên bình rượu, cuối cùng Kim Tuyết Thành rời mắt đi trước, vẫy vẫy tay với Quỳnh Nhân: "Tới, ngồi cạnh tôi này."
Quỳnh Nhân nhìn trái nhìn phải một vòng, cha mẹ đều đang nhìn chằm chằm, cậu quả quyết ngồi xuống bên cạnh bạn trai nhà mình. Vẫn là ngồi với bạn trai tốt hơn, không sợ làm mất lòng ai, cũng không có ai dám to gan đòi đổi chỗ với Diêm La Vương.
Ảnh hưởng tâm lý sâu sắc mà bạn trai gây ra cho mọi người không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì có thể cứu đứa nhỏ đáng thương là cậu, tránh không phải rơi vào trận chiến giữa các bà mẹ.
Diêm La Vương mua cho thỏ bông một cái ghế ăn của trẻ em, tuy thỏ nhỏ không ăn cơm, nhưng ngày gia đình đoàn viên thế này, không thể thiếu mặt nó được.
Ban Thù nhìn thỏ bông nhúc nhích cục cựa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cuộn sóng, trong nhà này, hóa ra chỉ có mình bà là người sống, thực không thể tin nổi!
Mọi người ngồi xuống, Diêm La Vương nâng chén trước: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mong sang năm chúng ta lại có thể cùng nhau đón năm mới."
Tống Đế Vương nghe thế không khỏi cảm động: "Diêm Ma La Già, không ngờ ngài lại có thể nói là một câu có tính người như vậy, còn muốn cùng ta đón năm mới, quả nhiên ta chính là bạn thân nhất của ngài mà."
Diêm La Vương nhìn đối phương một cái, đột nhiên mỉm cười, chạm ly cùng Tống Đế Vương: "Ừ."
Tống Đế Vương nghe tiếng chạm ly vang lên lanh lảnh, vẻ mặt ngơ ngác, chợt quay đầu nói với thư ký Kim: "Tuyết Thành, có phải ta bị ảo giác không? Vừa rồi Diêm Ma La Già nói "Ừ" hả?"
Kim Tuyết Thành nhìn hắn tỏ vẻ ghét bỏ, không nhịn được nói: "Ừ."
Tống Đế Vương "Véo" cái quay phắt trở lại, một ngụm uống cạn chén rượu, não bộ đã tạm thời đánh mất khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Mọi người đồng loạt nâng ly lên chúc mừng, Rượu này tuy độ cồn không cao, nhưng thơm thơm ngọt ngọt, mọi người coi thành nước ngọt để uống, không cẩn thận uống say luôn.
Cơm tất niên là Quỳnh Nhân và Diêm La Vương tự tay xuống bếp làm, không phải sơn hào hải vị vị, cũng không làm ngon được như đầu bếp nổi tiếng, nhưng lại có hương vị gia đình.
Quỳnh Nhân cẩn thận, món ăn ưa thích của từng người đều có, ngay cả Tống Đế Vương cũng không ngoại lệ, lúc Kim Tuyết Thành gửi đổ tết tới, trên hóa đơn còn ghi chi tiết nhưng thứ Tống Đế Vương thích.
Tống Đế Vương uống rượu, trong mắt có ánh nước, chuếch choáng nửa say nửa tỉnh: "Tuyết Thành."
Kim Tuyết Thành hất tay đối phương ra: "Tôi là thư ký riêng của ngài, nhận tiền lương làm việc, không cần cám ơn."
Tống Đế Vương nâng ly: "Cám ơn cậu nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh ta. Nếu không có cậu, chỉ sợ ta cũng sẽ giống như Tần Quảng Vương, phải xin một thẻ VIP ở bệnh viện tâm thần."
Kim Tuyết Thành: "Cảm ơn Diêm La Vương và Quỳnh Nhân đi, mấy năm nay Địa Phủ đã có thay đổi rất lớn, trở nên đáng sống hơn."
Tống Đế Vương: "Không giống."
Hắn cũng không nói là không giống chỗ nào, nhưng không cần nói, Kim Tuyết Thành vẫn biết được.
Ba bình rượu hoa quế uống thấy đáy, mọi người ăn no uống đủ, Quỳnh Nhân còn sắp xếp chương trình giải trí phía sau.
"Con có chuẩn bị một ít pháo hoa đấy, năm hết tết đến vẫn phải náo nhiệt một chút. Vườn Uẩn Ngọc ở trong khu vực cấm bắn pháo hoa, chúng ta dời nhà đến ngoài đường vành đai sáu đốt pháo đi."
Toàn bộ vương Uẩn Ngọc, cộng thêm cả hai tay săn ảnh đang núp trên cây bên ngoài, đồng thời im hơi lặng tiếng dịch chuyển ra khu ngoại thành.
Hai tay phóng viên đột nhiên thấy trong vương Uẩn Ngọc bắt đầu phóng pháo hoa đều không khỏi kinh ngạc. Bình thường Quỳnh Nhân không phải kiểu người biết luật mà vẫn phạm luật thế này.
"Này... Có chụp cái này không?" Đại Hoàng ngập ngừng hỏi.
Tiểu Bạch nghiến răng nói: "Chụp, chúng ta bám theo họ mấy ngày rồi, hai người này lúc nào cũng dính cùng một chỗ, nhưng lại không ở bên ngoài hôn lấy một cái. Tin tức làm trái quy định pháp luật tuy không bùng nổ bằng chuyện tình cảm, nhưng vẫn có thể bán hơn trăm nghìn đấy."
Vườn Uẩn Ngọc tắt đèn, Diêm La Vương vung tay lên, pháo hoa ngoan ngoãn tự cháy. Tiếng pháo nổ rất lớn, Kim Tuyết Thành nhìn pháo hoa, mà Tống Đế Vương thì nhìn anh ta.
"Hai người định bao giờ thì làm hòa?" Quỳnh Nhân hỏi.
Kim Tuyết Thành nhún nhún vai: "Không biết, nếu không tốt thì chừng một trăm tám mươi năm nữa."
Pháo hoa nổ thành từng cụm sáng rực trên bầu trời, chính vì trời đêm tối đen, cho nên một giây pháo hoa nở rộ kia mới khắc sâu vào tâm trí người ta như vậy. Ánh sáng từ pháo hoa tỏa ra chiếu rọi lên khuôn mặt của Quỳnh Nhân, khiến vẻ đẹp của cậu như được dát thêm một tầng sáng, càng có vẻ hư ảo.
"Thực ra tôi cũng không thấy giận lắm, tôi cũng biết tại sao lúc trước hắn lại chọn cách như vậy." Thư ký Kim thở dài, "Diêm La Vương từng nói, Địa Phủ là một nơi oán giận luôn sôi trào, ở đây thần linh hay quỷ hồn cũng đều là kẻ tù tội, ngày ngày trôi qua chán nản trống rỗng. Vĩnh viễn sinh hoạt dưới Địa Phủ cần dũng khí vô cùng lớn, còn luôn bị nỗi thống khổ không ngừng dày vò.
"Hắn thấy, cho dù tôi có ở bên cạnh hay không, hắn đều phải đối diện với nỗi đau khổ vô tận đó. Hắn không có quyền lựa chọn, nhưng tôi có. Tôi có thể chọn lựa cuộc sống của mình, làm một ca sĩ, lấy vợ sinh con, trải qua một cuốc sống đơn giản bình dị. Tôi có thể làm chính mình trên Dương thế, chết rồi vẫn có thể đầu thai chuyển kiếp."
"Sau khi tôi chết, hắn chỉ hận không thể đi cửa sau, sắp xếp cho tôi đầu thai, lúc đó tôi mới biết, hắn chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi."
"Nhưng tôi không thích bị người khác sắp đặt mà bản thân lại chẳng biết gì như vậy, cũng không thích hắn từ bỏ hạnh phúc của mình một cách đơn giản như vậy. Lúc đó tôi thực sự rất giận, nhưng sau mới phát hiện, đây không chỉ là vấn đề của riêng mình hắn. Đây là bệnh chung của tất cả Diêm Quân dưới Địa Phủ. Bọn họ vĩnh viễn đặt nhu cầu của mình xuống cuối cùng, giống như việc bọn họ làm Diêm Quân thì không xứng đáng nhận được cái gì khác nữa."
"Diêm La Vương trong nóng ngoài lạnh, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc, không khác gì cái máy. Tần Quảng Vương hóa thân thành Nghiệt Kính Đài, tự làm mình tâm thần phân liệt. Mấy vị Diêm Quân khác thực ra cũng không khá hơn bọn họ là bao."
"Cậu có biết ý nghĩa của Địa ngục vô hạn không?"
Quỳnh Nhân: "Lúc quay "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" tôi có xem qua tài liệu. Người phải vào Địa ngục vô hạn sẽ vĩnh viễn không chết, mãi mãi phải sống trong Địa ngục."
Sống mãi chính là hình phạt đáng sợ nhất trong Địa ngục vô hạn, Địa Phủ nhiều người như vậy, ai ai cũng muốn mau chóng được đầu thai, tội nhân tình nguyện chịu hết mọi dằn vặt cũng là vì hy vọng có được cơ hội đầu thai chuyển thế.
Thư ký Kim nhẹ nhàng sờ lên mái tóc xoăn của cậu: "Đó là lý do mà tôi và Tống Đế Vương đều không hy vọng cậu thành thần."
Quỳnh Nhân: "Nhưng dù là vậy, anh cũng không hối hận khi ở lại Địa Phủ, không phải sao?"
"Trước đây thực sự cảm thấy rất khó chịu, tạp chí duy nhất có thể xem chỉ có "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ", nếu không tôi đã không buồn chán đến độ bắt hắn viết tiểu thuyết." Thư ký Kim cười, "May mà sau này có cậu xuất hiện."
Quỳnh Nhân xuất hiện trên mạng internet Địa Phủ, tựa như cho nơi tăm tối không thấy lối ra này một tia sáng, mọi người rốt cuộc tìm thấy cách để giải tỏa tâm trạng.
Sở dĩ cậu có ánh sáng công đức dày đặc như vậy, cũng chính là vì cậu là thần tượng được yêu thích nhất của cư dân Địa Phủ.
Không cần biết là còn sống hay đã chết, con người vĩnh viễn đuổi theo ánh sáng ấm áp.
"Tôi không sợ cuộc sống vĩnh hằng." Quỳnh Nhân nở một nụ cười thư thái, "Thế giới luôn không ngừng thay đổi, chúng ta cũng luôn có thể tìm dược việc mình muốn làm. Chuyện tôi muốn làm bây giờ, chính là cùng lúc làm tốt vai trò idol của mình, đồng thời phát triển sự nghiệp giải trí dưới Địa Phủ."
"Sang năm anh có muốn bỏ rơi Tống Đế Vương, đến phòng làm việc của tôi, tiếp tục làm ca sĩ không? Ngành văn hóa giải trí dưới Địa Phủ có lỗ hổng rất lớn, anh cũng là nhân tài mà chúng tôi rất cần. Tới đi, nhân thể dằn vặt đối phương một trận, dù sao, Tống Đế Vương cũng vui lòng để anh dày vò mà."
Kim Tuyết Thành trầm ngâm một hồi, sau đó mỉm cười: "Ý kiến hay."
Quỳnh Nhân thấy Diêm La Vương đi về phía mình, lập tức đưa tay về phía đối phương trước. Hai nắm nắm cùng một chỗ, Quỳnh Nhân nhìn hắn cười: "Bạn trai, có muốn ra ngoài dọa chó săn nhỏ không?"
Diêm La Vương trả lời ngay tắp lự: "Được."
Bắn pháo hoa xong, tuy mùi khói pháo còn thoang thoảng trong không khí không dễ ngửi, nhưng lại mang vẻ huyền ảo, khiến người ta nhớ về những lễ mừng năm mới trước kia.
Mùi thuốc pháo bị Diêm La Vương xua đi, vườn Uẩn Ngọc lại rơi vào tĩnh lặng, âm thầm quay về chỗ cũ. Hai người họ đi tới cái cây trước cửa, Diêm La Vương một lần nữa mở đèn trong nhà lên.
Quỳnh Nhân gọi với lên trên cây: "Này! Hai người đã ăn cơm tất niên chưa?"
Hai tay săn ảnh là Đại Hoàng và Tiểu Bạch sợ đến độ suýt chút nữa là lăn từ trên cây xuống.
Quỳnh Nhân: "Tết nhất không về nghỉ ngơi, để bụng đói rình chúng tôi là có ý gì hả?"
Hai người kia chậm rãi leo xuống, ngượng ngùng cười: "Ngài giơ cao đánh khẽ..."
Quỳnh Nhân giơ tay, ra hiệu cho người nọ dừng lại: "Đừng dài dòng." Cậu cầm trong tay hai hộp đồ ăn, "Cầm về ăn đi, tôi và Ngôn Mặc vốn không định lừa gạt người hâm mộ, chụp cái này vô dụng thôi."
Tiểu Bạch nhìn hộp đồ ăn: "Chuyện hai người ở trong thành phố bắn pháo hoa, tôi cũng không đòi nhiều, hai trăm nghìn, cậu cũng không muốn đang tết nhất mà lại có tin xấu tuồn ra đâu, đúng không?"
Diêm La Vương hạ mắt nhìn đối phương: "Nếu cậu có thể quay được."
Hắn nói có một câu mà không hiểu sao lại khiến hai người nọ sợ run, vội vàng kiểm tra lại camera của mình.
Trong video hoàn toàn không có pháo hoa, vườn Uẩn Ngọc chỉ tắt đèn độ hơn mười phút, sau đó đèn đóm lại lần nữa sáng lên. Hai người không hẹn mà cùng nhớ đến những chuyện thần quái liên quan tới Quỳnh Nhân, sợ hãi ù té chạy.
Thời gian nhích dần đến 0h, đã qua năm mới, Quỳnh Nhân đặt hai chiếc điện thoại của mình lên trên giá đỡ, trong lòng ôm thỏ bông, bốn người lớn trong nhà thì đứng sau ống kính.
"Mọi người không cần lo lắng đâu, con đã sớm thông báo cho các đối tác làm ăn rồi, người hâm mộ cũng biết chuyện con và Diêm La Vương đang hẹn hò, chỉ là chọn dịp này để công bố mà thôi, không sao đâu."
Bốn người lớn trong nhà đều cười với cậu, nhưng khóe miệng lại mím chặt, hai tay siết lại, có thể thấy lời an ủi của cậu hoàn toàn không có tí tác dụng nào.
Quỳnh Nhân chỉ đành nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thực sự không sao đâu mà."
Bốn người đồng loạt gật đầu, nói qua loa có lệ: "Ừ, không sao không sao."
Quỳnh Nhân không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng trong lòng lại thấy rất hạnh phúc, bởi vì cậu cảm nhận được sự yêu thương của họ dành cho mình. Trong năm vừa rồi, cậu đã vươn mình trở thành ngôi sao siêu hót, dưới Địa Phủ có hơn 1 tỷ 2 người hâm mộ.
Nhưng quý giá nhất, chính là bốn người đang vì cậu mà lo lắng này, thỏ bông mất rồi mà lại tìm được về, với cả...
Quỳnh Nhân huých tay Diêm La Vương một cái, cười rạng rỡ đến độ có thể soi sáng cả đêm đen: "Mãi mãi ở cùng em, có phải rất hạnh phúc không?"
Diêm La Vương nâng cằm cậu, hôn một cái, mỉm cười nói: "Ừ."
Quỳnh Nhân: "Vậy em mở phát sóng trực tiếp nhé."
Diêm La Vương mỉm cười gật đầu, cùng một chỗ với A Nhiên, thời gian đã mất đi ý nghĩ của nó, chớp mắt một cái chính là cả dời, ngắn hay dài cũng đều không quan trọng.
Vì thế, Diêm La Vương và Sơn thần sống hạnh phúc cùng nhau, mãi mãi.
The End.
Danh sách chương