Edit: Nhật Nhật (yuukute)
...
Năm phút trước, Quỳnh Nhân không bao giờ đoán được, quán quân hiện trường chết chóc hôm nay hóa ra lại là người khác.
Cậu vẫn nên rời đi sớm một chút thì hơn, cho người chung phòng khám chút không gian riêng đi. Dù sao cung điện Potala* [1] cũng rất lớn mà.
*Chỗ này tôi đoán là ngôn ngữ mạng bên Trung, nhưng mà tôi tìm không có ra.
Quỳnh Nhân dứt khoát chạy trốn khỏi hiện trường vụ việc xấu hổ, so với lúc gặp quỷ còn chạy nhanh hơn.
Ba ma nữ víu ở lề cửa nhà ma, trợn mắt nhìn theo bóng lưng Quỳnh Nhân, hai mắt đẫm lệ.
Ma nữ mặc đồ trắng nhìn Diêm La Vương đang trong trạng thái áp suất thấp, thò khuỷu tay chọc chọc đồng nghiệp bên cạnh, ra hiệu cho hai người lấy điện thoại ra.
[ Có thấy gì không?]
[ Có, thiệt là đẹp đôi, đẹp chết tôi rồi.]
[ Tuy Quỳnh Nhân là chồng yêm, nhưng muốn yêm gả cậu ấy cho Đại Vương cũng không phải không được.]
[ Vừa có chuyện gì thế? Sao trông Đại Vương chán đời dữ vậy?]
[ Chắc là vì vợ đi mất rồi, đàn ông mà, lúc nhớ vợ chính là như thế đó, rất đau khổ.]
[ Gặm được đường rồi, cám ơn.]
Mấy ma nữ đang trò chuyện rôm rả trong nhóm chat, trước cửa đột nhiên xuất hiện một cái bóng nữa.
Các cô nhận ra cái gì đó, không hẹn mà cùng lập tức tỏ ra đoan trang, đứng thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề, hai tay bắt vào nhau, để ở dưới bụng.
Chỉ thiếu điều chưa khom lưng, nói chào buổi tối với khách hàng thôi.
"Xin hỏi..." Diêm La Vương nói, "Album của cậu ấy mua ở đâu?"
Cô gái mặc đồ trắng đang định hai tay dâng tặng bộ sưu tập của mình ra, thì lập tức bị đồng nghiệp dùng ánh mắt cản lại.
Sự nghiệp của vợ yêu, đương nhiên phải để đức ông chồng đích thân đứng ra hỗ trợ nha, sao có chuyện để người khác làm giúp được!
Cô vén tóc vắt ra sau cái rìu, lấy điện thoại của mình ra, nhiệt tình nói: "Đại Vương, ngài xem này, đây là trang web chính thức của Văn Hóa Chân Thành, album cùng goods đều có thể đặt mua ở trên đây. Dịch vụ giao hàng của trang web chính thức khá là chậm, trên app Tengyun có album chính hãng, còn miễn phí vận chuyển nữa, ngài nạp lên Vip là có thể download bản đẹp, chất lượng âm thanh không bị nhiễu."
*
Ngoại ô Long Thành, trong một tòa nhà tứ hợp viện xinh đẹp.
Thanh Hành vừa mới đi vào, đã tình cờ gặp phải Mạnh Thâm —— Đứng hàng thứ ba trong cùng thế hệ này với Mạnh Thanh Hành.
Tổ tiên nhà họ Mạnh đời đời ăn cơm cõi âm lập nghiệp, mỗi đời đều có người làm vô thường sống, cũng chính là dùng hồn phách người sống giúp cõi âm câu hồn.
Thế hệ này, người được Địa Phủ chọn ra để "đi vô thường" trong nhà họ Mạnh chính là Mạnh Thâm.
Thanh Hành vừa thấy anh ta, lập tức tức rụt cổ, sợ hãi lùi về phía sau một bước, "Anh ba."
Mạnh Thâm: "Nghe nói cậu đi làm thần tượng. Cậu không biết hát cũng không biết nhảy, đi đường chân trái có khi còn ngáng trúng chân phải mà cũng làm được à?"
Thanh Hành bị câu anh ta nói làm cho lúng túng không thôi, lại không dám phản bác, chỉ có thể lí nhí nói: "Cũng tạm được ạ."
Anh ta vẫy vẫy tay với Thanh Hành, "Lại gần đây, anh có chuyện muốn nói với cậu."
Thanh Hành cực kỳ chán ghét động tác này của Mạnh Thâm, mỗi lần đối phương gọi cậu ta như vậy, cậu ta luôn có cảm giác giống như Mạnh Thâm đang gọi chó vậy.
Nhưng cậu ta không có can đảm từ chối.
Thanh Hành đi tới bên cạnh Mạnh Thâm, Mạnh Thâm nói thẳng luôn: "Nghe đồn cậu đang nói chuyện yêu đương với Phó Gia Trạch, nhanh chấm dứt với người đó đi."
Hai mắt Thanh Hành tức thì tràn lệ, Mạnh Thâm nhìn mà thấy phiền, "Cho dù không trông thấy rõ lòng người, chả lẽ cậu lại không biết xem tướng sao? Nhìn mặt đã biết tên kia là kẻ tâm tư không ngay thẳng rồi. Lấy chút đầu óc của cậu, căn bản còn không đủ để người ta tính kế đâu."
Thanh Hành siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cậu ta muốn nói, không phải như vậy, cậu ta tuy học nghệ không giỏi, nhưng không đến nỗi ngay cả xem tướng cũng không biết, Phó Gia Trạch hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Mạnh Thâm, cậu ta ngay cả một chữ cũng không dám hó hé.
Mạnh Thâm dạy dỗ cậu ta xong, lại moi trong túi quần ra một tờ giấy, "Khóc cái gì, anh có mắng cậu à? Lau mặt đi."
Thanh Hành khuất nhục giơ tay nhận lấy, giấy ăn không biết nhét trong túi từ bao giờ đã hơi mủn ra, Mạnh Thâm quả nhiên là đang cố ý làm nhục cậu ta.
Mạnh Thâm chờ cậu ta lau nước mắt xong, vội hắng giọng ho một tiếng: "Này... Cậu cũng coi như là nhân viên của Văn Hóa Chân Thành nhỉ, có thể giúp anh mua một ít goods của Quỳnh Nhân không?"
Thanh Hành bất thình lình ngẩng phắt lên, chảy hai giọt nước mắt lớn: "Anh cũng thích cậu ta?"
Mạnh Thâm không nói, chán ghét xoa xoa tay, cậu em họ này của anh ta cứ thích khóc sướt mướt suốt, đã thế còn là một đứa trong đầu chỉ biết có yêu với đương nữa chứ.
"Cái gì mà anh cũng thích cậu ta, anh không có hứng thú gì với cậu ta hết, nhưng lãnh đạo trực tiếp của anh là fan trung thành của người này, anh không thể nịnh cấp trên một chút được à?"
Lãnh đạo trực tiếp của Mạnh Thâm không phải là Thành hoàng Long Thành sao? "Dù sao trong công ty của cậu có hàng tồn gì thì chuyển hết sang đây cho anh đi, anh bao toàn bộ."
"Nhưng mà..." Trong lòng Thanh Hành nóng như lửa đốt, Quỳnh Nhân dựa vào cái gì mà lại được Thành hoàng yêu thích, "Ngài Thành hoàng muốn goods của Quỳnh Nhân để làm gì?"
Mạnh Thâm kinh ngạc nhìn cậu ta, "Cậu không xem Weibo sao? Quỳnh Nhân muốn tổ chức lễ ký tặng ở Địa Phủ, rất nhiều quỷ hồn báo mộng về cho người thân muốn mua đồ tiếp ứng của cậu ta, chuyện này còn lên cả hot search kia kìa."
Anh ta tiện tay mở bảng tìm kiếm hot search trên Weibo ra, lướt lướt một chút, sau đó đưa điện thoại cho Thanh Hành xem.
Thanh Hành nhận lấy, xem thử ——
[ Hội chị em thiện lành đâu rồi, xem tôi tìm được cái gì này? Là video lúc còn là thực tập sinh của Quỳnh Nhân đấy, tôi mò được ở trên trang web của Văn Hóa Chân Thành, mặt mũi thực sự quá đẹp trai, nhan sắc này, nói là có một không hai cũng không ai ý kiến ý cò gì luôn ấy chứ.]
[ Đậu má...]
[ Ấu siệt!]
[ Đang định nói các chị em thật không có văn hóa, sao thấy anh đẹp giai mà cứ đậu xanh mãi, nhưng cũng chính Mị sau khi mở ra xem... Đậu xanh tía má ơi!!!]
[ Mặt mũi này lớn lên thế nào mà tuyệt vậy, người ta là bà mụ cẩn thận nhào nặn tạo hình, tôi là nắm bùn bà mụ tiện tay quăng ra *Rớt lệ* QAQ.]
[ Các thím đừng nói đến mặt không như vậy, dáng người của cậu ấy cũng đẹp nữa mà, chân thiệt là dài, ngay cả khớp xương nhìn cũng đẹp nữa, thực quá đáng quá thể, tui nhào lên liếm trước đây.]
[ Tui bây giờ đang bận liếm chân, dân cuồng mắt cá chân như bọn tôi cuối cùng cũng lên được rồi. Nuốt nước miếng.jpg]
[ Cậu ấy so với Phó Gia Trạch thì sao? Phó Gia Trạch được xưng là idol siêu hot mà, sao ngay cả mặt cũng không đẹp bằng người flop quanh năm thế.]
[ Fan người không hot nổi đừng có đu lên tận mặt trăng ăn vạ thần tượng hàng đầu nữa, địa vị hai bên không cùng đẳng cấp đâu, đừng có tự tiện lôi kéo người khác vào.]
[ Văn Hóa Chân Thành mắt có đờm đúng không, người đẹp trai như vậy thì không nâng, lại đi nâng cái loại đạo sĩ thảo mai đỏng đảnh như Thanh Hành, công ty ngu xuẩn này sớm muộn gì cũng phá sản cho xem.]
[ So mặt mũi Phó Gia Trạch với Quỳnh Nhân đúng thật là không khác gì lên tận mặt trăng ăn vạ, nhìn thế nào cùng thấy Quỳnh Nhân đẹp trai hơn Phó Gia Trạch hai nghìn lần. Thực lòng khuyên ộp pa nhà mấy người nên quay về nơi sản xuất, đầu thai lại đi nhé, người ngợm siêu vẹo mặt mũi méo mó mà còn muốn hất mặt lên giời tỏ vẻ sắc nước hương trời khiến người người kinh ngạc à.]
*Gốc Giegie, vừa được nhắc từ này không phải nói trại đi của Gia Gia mà là của /gege - anh trai/, nên ở đây tôi sửa lại thành ộp pa nhé.
Đến đây, những bình luận bên dưới bài đăng đã lệch khỏi quỷ đạo, hoàn toàn mất khống chế, Thanh Hành tức đến độ không nhìn nổi nữa. Càng làm cậu ta thấy muốn điên chính là, số fan của Quỳnh Nhân đã vượt quá sáu con số.
Cậu ta tham gia chương trình tuyển chọn tài năng xong cũng chỉ mới có 1,7 triệu fan, Quỳnh Nhân chỉ mới lên hot search có một lần, số fan đã vượt hơn một nửa của cậu ta, dựa vào đâu chứ?
Mạnh Thâm lướt Weibo lầm bầm: "Cả đám người bu lại vì một tên ẻo lả mà cãi nhau, đúng là rỗi hơi."
Thanh Hành nhất thời cảm thấy ông anh ba này của mình tuy có hơi đáng sợ lại đáng ghét, nhưng ít ra ánh mắt vẫn rất chuẩn.
Cậu ta gật đầu nói: "Đúng vậy, Quỳnh Nhân cùng lắm lớn lên trông hơi hơi đẹp mắt một tí thôi, cậu ta làm sao mà so được với Phó Gia Trạch chứ."
Mạnh Thâm liếc mắt nhìn sang, tỏ vẻ cậu đang nói mê sảng cái vớ vẩn gì vậy: "Nếu Quỳnh Nhân chỉ trông hơi hơi được, vậy Phó Gia Trạch chính là cái loại vớ va vớ vẩn. Sao cả chuyện anh đang mắng ai mà cậu cũng không phân biệt được thế hả?"
Thanh Hành khó lắm mới có lúc cảm thấy cùng chung mới mối thù với Mạnh Thâm, nhưng chỉ được có mười giây đã bị đánh ngược trở lại, hóa ra trên đời này thực sự không có gì gọi là cảm động lây cả.
Cậu ta giận mà không dám nói, chỉ có thể cúi đầu ngậm miệng.
Mạnh Thâm: "Anh còn phải vội đi vô thường bây giờ, tiền anh chuyển trước vào thẻ của cậu, đến lúc đó nhớ phải giúp anh mua goods đấy."
Mạnh Thâm nói xong, vội vàng đến chỗ Thành Hoàng tăng ca.
Trong lúc Thanh Hành còn bận ngây người, tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Trợ lý: [Nghe nói nhờ chú Dương đi bái thần tài cho Quỳnh Nhân, cậu ta mới có thể đổi vận, liệu chúng ta có nên đi thỉnh một vị về, bái chút không?]
Hai mắt Thanh Hành đột nhiên mở to.
Quỳnh Nhân đổi vận là nhờ Dương Phong bái thần tài?
Sao có chuyện như vậy được?
Cậu ta biết chuyện Dương Phong muốn mời thần tài, để tránh Quỳnh Nhân có cơ đổi vận, cậu ta đã đổi vị thần tài lão mập kia mời tới thành tượng Diêm Vương trộm được ở chỗ Mạnh Thâm rồi mà!
*
Quỳnh Nhân đè thấp vành mũ, tay trái kéo tay nắm, tay phải lướt Weibo.
Bây giờ còn chưa đến giờ cao điểm, nhưng trên tàu điện ngầm đã kín hết chỗ ngồi.
Không biết sao, chỗ ngực trái của cậu thấy hơi ran rát, lúc vải áo ma sát qua, cảm giác rất rõ ràng, cậu chỉ đành đổi sang tay kia để nắm tay cầm.
Ngắn ngủi có mười phút, hot search của cậu đã leo lên phía trước thêm hai mươi mấy hạng, phía sau gắn một chữ "Hot" màu cam.
Quỳnh Nhân trực tiếp mở Weibo của nick marketing ra xem ảnh chụp màn hình, như vậy có thể biết được đầu đuôi câu chuyện của cái hot search này.
[ Tối hôm qua ông nội tôi về báo mộng, muốn tôi đốt đồ tiếp ứng của Quỳnh Nhân cho ông. Sáng sớm lúc tỉnh dậy lập tức mò lên mạng tìm thử, hóa ra đúng là có một thần tượng tên như thế thật, flop ói ẻ... Nói chung tôi chỉ muốn hỏi, lightstick tiếp ứng của cậu ta mua ở đâu vậy?]
[ Thím không chỉ có một mình đâu, chị gái tôi cũng báo mộng, đòi tôi đốt cho bả postcard của Quỳnh Nhân, nói muốn mang đến lễ ký tặng để xin chữ ký! Cậu này có phải là chuyên doanh dưới cõi âm, cho nên ở trên này mới không hot không? Ăn cá voi.jpg]
[ Mò đi tìm ảnh, đẹp giai muốn xỉu, tôi tuyên bố từ bây giờ tôi chính là fan mặt trung thành nhất của ảnh, prprprprpr...]
[ Mẹ ơi, đúng là đẹp trai quá nha! Đẹp trai thế này mà không nổi, có còn thiên lý nữa không?]
[ Có lẽ cậu ấy thực sự chuyên doanh cõi âm rồi ha ha ha ha ha.]
[ Ớ? Sao nội dung Mị được báo mộng lại là muốn Mị viết fanfic về Quỳnh Nhân và Diêm La Vương? ]
CP Quỳnh Nhân và Diêm La Vương có phải hơi quá khích rồi không... Trình độ tưởng tượng của fan Địa Phủ thật là kinh khủng.
Quỳnh Nhân từ từ rơi vào trầm tư.
Cậu nói sao mình lại đột nhiên lên hot search chứ, hóa ra là vì lễ ký tặng tổ chức ở Địa Phủ.
Người hâm mộ dưới đó muốn mang đồ tiếp ứng đến hiện trường, ở Địa Phủ lại không có chỗ bán cho nên họ mới báo mộng cho người thân, kết quả không ngờ lại kéo Quỳnh Nhân lên bảng hot search.
Người khác lên hot search có lẽ là dựa vào năng lực bản thân, cậu lên hot search thì hoàn toàn nhờ vào sự nỗ lực của fan. Đây không phải đãi ngộ chỉ có những thần tượng siêu hot mới có thôi sao? Kiểu nghệ sĩ không được xếp hạng như cậu vậy mà cũng có thể hưởng.
Đây chính là người hâm mộ của cậu, nhiều hay ít gì, đều là báu vật. Quỳnh Nhân không khỏi hiếu kỳ, cậu có bao nhiêu fan dưới Địa Phủ nhỉ?
Liệu có được tầm ba trăm không?
Mạnh dạn hơn một tí, nói không chừng có tận năm trăm fan đi!
Chờ đến tối thử gọi cho thư ký Kim một chút, hỏi xem liệu có bao nhiêu người đến tham gia lễ ký tặng, cậu muốn chuẩn bị một ít quà tặng cho họ.
Fan cõi âm cũng quá cố gắng rồi, vì muốn mang theo đồ tiếp ứng đến gặp cậu mà ngay cả chiêu báo mộng người thân cũng dùng đến. Nghĩ đến đây, Quỳnh Nhân lại vì biểu hiện của mình lúc ở nhà ma mà cảm thấy xấu hổ.
Vốn tối nay định xem "The Ring" [2] rồi, nhưng mà vẫn nên đổi thành "Thiến nữ u hồn" đi.
Dù sao so với Sadako Yamamura, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đáng sợ hơn nhiều.
Cậu phải cố gắng hơn nữa mới được, như vậy mới xứng đáng với sự yêu mến và cổ vũ của fan hâm mộ.
Lần đầu làm việc, lần đầu tổ chức lễ ký tặng, lần đầu lên hot search, đây đều là kỳ tích mà fan Địa Phủ tạo ra cho cậu, so với những việc này, chuyện cậu có thể làm cho fan thực sự quá ít.
Cậu muốn làm càng nhiều thứ hơn cho người hâm mộ.
Nói đến fan...
Người trong khu nhà ma kia thế mà lại từng nghe ca khúc của cậu, trong đó còn có ba người mua album của cậu nữa chứ. Phải biết, album của cậu tổng cộng mới chỉ bán ra được có 49 đĩa thôi đó.
Bây giờ nghĩ lại, đơn vị gọi là Văn phòng Dương này đừng nói tên đầy đủ của nó là văn phòng đại diện trên Dương gian của Địa Phủ đấy nhé...
Vậy anh bạn cùng chung phòng khám kia của cậu rốt cuộc là thành phần nào vậy?
Cậu cứ có cảm giác người chung phòng khám không giống quỷ hồn cho lắm.
...
Năm phút trước, Quỳnh Nhân không bao giờ đoán được, quán quân hiện trường chết chóc hôm nay hóa ra lại là người khác.
Cậu vẫn nên rời đi sớm một chút thì hơn, cho người chung phòng khám chút không gian riêng đi. Dù sao cung điện Potala* [1] cũng rất lớn mà.
*Chỗ này tôi đoán là ngôn ngữ mạng bên Trung, nhưng mà tôi tìm không có ra.
Quỳnh Nhân dứt khoát chạy trốn khỏi hiện trường vụ việc xấu hổ, so với lúc gặp quỷ còn chạy nhanh hơn.
Ba ma nữ víu ở lề cửa nhà ma, trợn mắt nhìn theo bóng lưng Quỳnh Nhân, hai mắt đẫm lệ.
Ma nữ mặc đồ trắng nhìn Diêm La Vương đang trong trạng thái áp suất thấp, thò khuỷu tay chọc chọc đồng nghiệp bên cạnh, ra hiệu cho hai người lấy điện thoại ra.
[ Có thấy gì không?]
[ Có, thiệt là đẹp đôi, đẹp chết tôi rồi.]
[ Tuy Quỳnh Nhân là chồng yêm, nhưng muốn yêm gả cậu ấy cho Đại Vương cũng không phải không được.]
[ Vừa có chuyện gì thế? Sao trông Đại Vương chán đời dữ vậy?]
[ Chắc là vì vợ đi mất rồi, đàn ông mà, lúc nhớ vợ chính là như thế đó, rất đau khổ.]
[ Gặm được đường rồi, cám ơn.]
Mấy ma nữ đang trò chuyện rôm rả trong nhóm chat, trước cửa đột nhiên xuất hiện một cái bóng nữa.
Các cô nhận ra cái gì đó, không hẹn mà cùng lập tức tỏ ra đoan trang, đứng thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề, hai tay bắt vào nhau, để ở dưới bụng.
Chỉ thiếu điều chưa khom lưng, nói chào buổi tối với khách hàng thôi.
"Xin hỏi..." Diêm La Vương nói, "Album của cậu ấy mua ở đâu?"
Cô gái mặc đồ trắng đang định hai tay dâng tặng bộ sưu tập của mình ra, thì lập tức bị đồng nghiệp dùng ánh mắt cản lại.
Sự nghiệp của vợ yêu, đương nhiên phải để đức ông chồng đích thân đứng ra hỗ trợ nha, sao có chuyện để người khác làm giúp được!
Cô vén tóc vắt ra sau cái rìu, lấy điện thoại của mình ra, nhiệt tình nói: "Đại Vương, ngài xem này, đây là trang web chính thức của Văn Hóa Chân Thành, album cùng goods đều có thể đặt mua ở trên đây. Dịch vụ giao hàng của trang web chính thức khá là chậm, trên app Tengyun có album chính hãng, còn miễn phí vận chuyển nữa, ngài nạp lên Vip là có thể download bản đẹp, chất lượng âm thanh không bị nhiễu."
*
Ngoại ô Long Thành, trong một tòa nhà tứ hợp viện xinh đẹp.
Thanh Hành vừa mới đi vào, đã tình cờ gặp phải Mạnh Thâm —— Đứng hàng thứ ba trong cùng thế hệ này với Mạnh Thanh Hành.
Tổ tiên nhà họ Mạnh đời đời ăn cơm cõi âm lập nghiệp, mỗi đời đều có người làm vô thường sống, cũng chính là dùng hồn phách người sống giúp cõi âm câu hồn.
Thế hệ này, người được Địa Phủ chọn ra để "đi vô thường" trong nhà họ Mạnh chính là Mạnh Thâm.
Thanh Hành vừa thấy anh ta, lập tức tức rụt cổ, sợ hãi lùi về phía sau một bước, "Anh ba."
Mạnh Thâm: "Nghe nói cậu đi làm thần tượng. Cậu không biết hát cũng không biết nhảy, đi đường chân trái có khi còn ngáng trúng chân phải mà cũng làm được à?"
Thanh Hành bị câu anh ta nói làm cho lúng túng không thôi, lại không dám phản bác, chỉ có thể lí nhí nói: "Cũng tạm được ạ."
Anh ta vẫy vẫy tay với Thanh Hành, "Lại gần đây, anh có chuyện muốn nói với cậu."
Thanh Hành cực kỳ chán ghét động tác này của Mạnh Thâm, mỗi lần đối phương gọi cậu ta như vậy, cậu ta luôn có cảm giác giống như Mạnh Thâm đang gọi chó vậy.
Nhưng cậu ta không có can đảm từ chối.
Thanh Hành đi tới bên cạnh Mạnh Thâm, Mạnh Thâm nói thẳng luôn: "Nghe đồn cậu đang nói chuyện yêu đương với Phó Gia Trạch, nhanh chấm dứt với người đó đi."
Hai mắt Thanh Hành tức thì tràn lệ, Mạnh Thâm nhìn mà thấy phiền, "Cho dù không trông thấy rõ lòng người, chả lẽ cậu lại không biết xem tướng sao? Nhìn mặt đã biết tên kia là kẻ tâm tư không ngay thẳng rồi. Lấy chút đầu óc của cậu, căn bản còn không đủ để người ta tính kế đâu."
Thanh Hành siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cậu ta muốn nói, không phải như vậy, cậu ta tuy học nghệ không giỏi, nhưng không đến nỗi ngay cả xem tướng cũng không biết, Phó Gia Trạch hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Mạnh Thâm, cậu ta ngay cả một chữ cũng không dám hó hé.
Mạnh Thâm dạy dỗ cậu ta xong, lại moi trong túi quần ra một tờ giấy, "Khóc cái gì, anh có mắng cậu à? Lau mặt đi."
Thanh Hành khuất nhục giơ tay nhận lấy, giấy ăn không biết nhét trong túi từ bao giờ đã hơi mủn ra, Mạnh Thâm quả nhiên là đang cố ý làm nhục cậu ta.
Mạnh Thâm chờ cậu ta lau nước mắt xong, vội hắng giọng ho một tiếng: "Này... Cậu cũng coi như là nhân viên của Văn Hóa Chân Thành nhỉ, có thể giúp anh mua một ít goods của Quỳnh Nhân không?"
Thanh Hành bất thình lình ngẩng phắt lên, chảy hai giọt nước mắt lớn: "Anh cũng thích cậu ta?"
Mạnh Thâm không nói, chán ghét xoa xoa tay, cậu em họ này của anh ta cứ thích khóc sướt mướt suốt, đã thế còn là một đứa trong đầu chỉ biết có yêu với đương nữa chứ.
"Cái gì mà anh cũng thích cậu ta, anh không có hứng thú gì với cậu ta hết, nhưng lãnh đạo trực tiếp của anh là fan trung thành của người này, anh không thể nịnh cấp trên một chút được à?"
Lãnh đạo trực tiếp của Mạnh Thâm không phải là Thành hoàng Long Thành sao? "Dù sao trong công ty của cậu có hàng tồn gì thì chuyển hết sang đây cho anh đi, anh bao toàn bộ."
"Nhưng mà..." Trong lòng Thanh Hành nóng như lửa đốt, Quỳnh Nhân dựa vào cái gì mà lại được Thành hoàng yêu thích, "Ngài Thành hoàng muốn goods của Quỳnh Nhân để làm gì?"
Mạnh Thâm kinh ngạc nhìn cậu ta, "Cậu không xem Weibo sao? Quỳnh Nhân muốn tổ chức lễ ký tặng ở Địa Phủ, rất nhiều quỷ hồn báo mộng về cho người thân muốn mua đồ tiếp ứng của cậu ta, chuyện này còn lên cả hot search kia kìa."
Anh ta tiện tay mở bảng tìm kiếm hot search trên Weibo ra, lướt lướt một chút, sau đó đưa điện thoại cho Thanh Hành xem.
Thanh Hành nhận lấy, xem thử ——
[ Hội chị em thiện lành đâu rồi, xem tôi tìm được cái gì này? Là video lúc còn là thực tập sinh của Quỳnh Nhân đấy, tôi mò được ở trên trang web của Văn Hóa Chân Thành, mặt mũi thực sự quá đẹp trai, nhan sắc này, nói là có một không hai cũng không ai ý kiến ý cò gì luôn ấy chứ.]
[ Đậu má...]
[ Ấu siệt!]
[ Đang định nói các chị em thật không có văn hóa, sao thấy anh đẹp giai mà cứ đậu xanh mãi, nhưng cũng chính Mị sau khi mở ra xem... Đậu xanh tía má ơi!!!]
[ Mặt mũi này lớn lên thế nào mà tuyệt vậy, người ta là bà mụ cẩn thận nhào nặn tạo hình, tôi là nắm bùn bà mụ tiện tay quăng ra *Rớt lệ* QAQ.]
[ Các thím đừng nói đến mặt không như vậy, dáng người của cậu ấy cũng đẹp nữa mà, chân thiệt là dài, ngay cả khớp xương nhìn cũng đẹp nữa, thực quá đáng quá thể, tui nhào lên liếm trước đây.]
[ Tui bây giờ đang bận liếm chân, dân cuồng mắt cá chân như bọn tôi cuối cùng cũng lên được rồi. Nuốt nước miếng.jpg]
[ Cậu ấy so với Phó Gia Trạch thì sao? Phó Gia Trạch được xưng là idol siêu hot mà, sao ngay cả mặt cũng không đẹp bằng người flop quanh năm thế.]
[ Fan người không hot nổi đừng có đu lên tận mặt trăng ăn vạ thần tượng hàng đầu nữa, địa vị hai bên không cùng đẳng cấp đâu, đừng có tự tiện lôi kéo người khác vào.]
[ Văn Hóa Chân Thành mắt có đờm đúng không, người đẹp trai như vậy thì không nâng, lại đi nâng cái loại đạo sĩ thảo mai đỏng đảnh như Thanh Hành, công ty ngu xuẩn này sớm muộn gì cũng phá sản cho xem.]
[ So mặt mũi Phó Gia Trạch với Quỳnh Nhân đúng thật là không khác gì lên tận mặt trăng ăn vạ, nhìn thế nào cùng thấy Quỳnh Nhân đẹp trai hơn Phó Gia Trạch hai nghìn lần. Thực lòng khuyên ộp pa nhà mấy người nên quay về nơi sản xuất, đầu thai lại đi nhé, người ngợm siêu vẹo mặt mũi méo mó mà còn muốn hất mặt lên giời tỏ vẻ sắc nước hương trời khiến người người kinh ngạc à.]
*Gốc Giegie, vừa được nhắc từ này không phải nói trại đi của Gia Gia mà là của /gege - anh trai/, nên ở đây tôi sửa lại thành ộp pa nhé.
Đến đây, những bình luận bên dưới bài đăng đã lệch khỏi quỷ đạo, hoàn toàn mất khống chế, Thanh Hành tức đến độ không nhìn nổi nữa. Càng làm cậu ta thấy muốn điên chính là, số fan của Quỳnh Nhân đã vượt quá sáu con số.
Cậu ta tham gia chương trình tuyển chọn tài năng xong cũng chỉ mới có 1,7 triệu fan, Quỳnh Nhân chỉ mới lên hot search có một lần, số fan đã vượt hơn một nửa của cậu ta, dựa vào đâu chứ?
Mạnh Thâm lướt Weibo lầm bầm: "Cả đám người bu lại vì một tên ẻo lả mà cãi nhau, đúng là rỗi hơi."
Thanh Hành nhất thời cảm thấy ông anh ba này của mình tuy có hơi đáng sợ lại đáng ghét, nhưng ít ra ánh mắt vẫn rất chuẩn.
Cậu ta gật đầu nói: "Đúng vậy, Quỳnh Nhân cùng lắm lớn lên trông hơi hơi đẹp mắt một tí thôi, cậu ta làm sao mà so được với Phó Gia Trạch chứ."
Mạnh Thâm liếc mắt nhìn sang, tỏ vẻ cậu đang nói mê sảng cái vớ vẩn gì vậy: "Nếu Quỳnh Nhân chỉ trông hơi hơi được, vậy Phó Gia Trạch chính là cái loại vớ va vớ vẩn. Sao cả chuyện anh đang mắng ai mà cậu cũng không phân biệt được thế hả?"
Thanh Hành khó lắm mới có lúc cảm thấy cùng chung mới mối thù với Mạnh Thâm, nhưng chỉ được có mười giây đã bị đánh ngược trở lại, hóa ra trên đời này thực sự không có gì gọi là cảm động lây cả.
Cậu ta giận mà không dám nói, chỉ có thể cúi đầu ngậm miệng.
Mạnh Thâm: "Anh còn phải vội đi vô thường bây giờ, tiền anh chuyển trước vào thẻ của cậu, đến lúc đó nhớ phải giúp anh mua goods đấy."
Mạnh Thâm nói xong, vội vàng đến chỗ Thành Hoàng tăng ca.
Trong lúc Thanh Hành còn bận ngây người, tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Trợ lý: [Nghe nói nhờ chú Dương đi bái thần tài cho Quỳnh Nhân, cậu ta mới có thể đổi vận, liệu chúng ta có nên đi thỉnh một vị về, bái chút không?]
Hai mắt Thanh Hành đột nhiên mở to.
Quỳnh Nhân đổi vận là nhờ Dương Phong bái thần tài?
Sao có chuyện như vậy được?
Cậu ta biết chuyện Dương Phong muốn mời thần tài, để tránh Quỳnh Nhân có cơ đổi vận, cậu ta đã đổi vị thần tài lão mập kia mời tới thành tượng Diêm Vương trộm được ở chỗ Mạnh Thâm rồi mà!
*
Quỳnh Nhân đè thấp vành mũ, tay trái kéo tay nắm, tay phải lướt Weibo.
Bây giờ còn chưa đến giờ cao điểm, nhưng trên tàu điện ngầm đã kín hết chỗ ngồi.
Không biết sao, chỗ ngực trái của cậu thấy hơi ran rát, lúc vải áo ma sát qua, cảm giác rất rõ ràng, cậu chỉ đành đổi sang tay kia để nắm tay cầm.
Ngắn ngủi có mười phút, hot search của cậu đã leo lên phía trước thêm hai mươi mấy hạng, phía sau gắn một chữ "Hot" màu cam.
Quỳnh Nhân trực tiếp mở Weibo của nick marketing ra xem ảnh chụp màn hình, như vậy có thể biết được đầu đuôi câu chuyện của cái hot search này.
[ Tối hôm qua ông nội tôi về báo mộng, muốn tôi đốt đồ tiếp ứng của Quỳnh Nhân cho ông. Sáng sớm lúc tỉnh dậy lập tức mò lên mạng tìm thử, hóa ra đúng là có một thần tượng tên như thế thật, flop ói ẻ... Nói chung tôi chỉ muốn hỏi, lightstick tiếp ứng của cậu ta mua ở đâu vậy?]
[ Thím không chỉ có một mình đâu, chị gái tôi cũng báo mộng, đòi tôi đốt cho bả postcard của Quỳnh Nhân, nói muốn mang đến lễ ký tặng để xin chữ ký! Cậu này có phải là chuyên doanh dưới cõi âm, cho nên ở trên này mới không hot không? Ăn cá voi.jpg]
[ Mò đi tìm ảnh, đẹp giai muốn xỉu, tôi tuyên bố từ bây giờ tôi chính là fan mặt trung thành nhất của ảnh, prprprprpr...]
[ Mẹ ơi, đúng là đẹp trai quá nha! Đẹp trai thế này mà không nổi, có còn thiên lý nữa không?]
[ Có lẽ cậu ấy thực sự chuyên doanh cõi âm rồi ha ha ha ha ha.]
[ Ớ? Sao nội dung Mị được báo mộng lại là muốn Mị viết fanfic về Quỳnh Nhân và Diêm La Vương? ]
CP Quỳnh Nhân và Diêm La Vương có phải hơi quá khích rồi không... Trình độ tưởng tượng của fan Địa Phủ thật là kinh khủng.
Quỳnh Nhân từ từ rơi vào trầm tư.
Cậu nói sao mình lại đột nhiên lên hot search chứ, hóa ra là vì lễ ký tặng tổ chức ở Địa Phủ.
Người hâm mộ dưới đó muốn mang đồ tiếp ứng đến hiện trường, ở Địa Phủ lại không có chỗ bán cho nên họ mới báo mộng cho người thân, kết quả không ngờ lại kéo Quỳnh Nhân lên bảng hot search.
Người khác lên hot search có lẽ là dựa vào năng lực bản thân, cậu lên hot search thì hoàn toàn nhờ vào sự nỗ lực của fan. Đây không phải đãi ngộ chỉ có những thần tượng siêu hot mới có thôi sao? Kiểu nghệ sĩ không được xếp hạng như cậu vậy mà cũng có thể hưởng.
Đây chính là người hâm mộ của cậu, nhiều hay ít gì, đều là báu vật. Quỳnh Nhân không khỏi hiếu kỳ, cậu có bao nhiêu fan dưới Địa Phủ nhỉ?
Liệu có được tầm ba trăm không?
Mạnh dạn hơn một tí, nói không chừng có tận năm trăm fan đi!
Chờ đến tối thử gọi cho thư ký Kim một chút, hỏi xem liệu có bao nhiêu người đến tham gia lễ ký tặng, cậu muốn chuẩn bị một ít quà tặng cho họ.
Fan cõi âm cũng quá cố gắng rồi, vì muốn mang theo đồ tiếp ứng đến gặp cậu mà ngay cả chiêu báo mộng người thân cũng dùng đến. Nghĩ đến đây, Quỳnh Nhân lại vì biểu hiện của mình lúc ở nhà ma mà cảm thấy xấu hổ.
Vốn tối nay định xem "The Ring" [2] rồi, nhưng mà vẫn nên đổi thành "Thiến nữ u hồn" đi.
Dù sao so với Sadako Yamamura, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đáng sợ hơn nhiều.
Cậu phải cố gắng hơn nữa mới được, như vậy mới xứng đáng với sự yêu mến và cổ vũ của fan hâm mộ.
Lần đầu làm việc, lần đầu tổ chức lễ ký tặng, lần đầu lên hot search, đây đều là kỳ tích mà fan Địa Phủ tạo ra cho cậu, so với những việc này, chuyện cậu có thể làm cho fan thực sự quá ít.
Cậu muốn làm càng nhiều thứ hơn cho người hâm mộ.
Nói đến fan...
Người trong khu nhà ma kia thế mà lại từng nghe ca khúc của cậu, trong đó còn có ba người mua album của cậu nữa chứ. Phải biết, album của cậu tổng cộng mới chỉ bán ra được có 49 đĩa thôi đó.
Bây giờ nghĩ lại, đơn vị gọi là Văn phòng Dương này đừng nói tên đầy đủ của nó là văn phòng đại diện trên Dương gian của Địa Phủ đấy nhé...
Vậy anh bạn cùng chung phòng khám kia của cậu rốt cuộc là thành phần nào vậy?
Cậu cứ có cảm giác người chung phòng khám không giống quỷ hồn cho lắm.
Danh sách chương