Edit: Nhật Nhật (yuukute)

...

Buổi tối, Quỳnh Nhân chờ thư ký Kim dẫn cậu đi làm đăng ký kinh doanh, xin thị thực công tác. Từ trước đến giờ làm phiền thư ký Kim quá nhiều, Quỳnh Nhân cảm thấy đốt tiền giấy cho anh ta là thực dụng nhất, bèn kiếm dụng cụ cùng giấy vàng giấy bạc, ở trong phòng làm tiền đục lỗ cho đối phương.

Cậu đã hiểu được quy tắc quy đổi mệnh giá tiền của Địa Phủ, tiền mã tự tay mình làm "Hóa" xuống có giá trị hơn là tiền đi mua.

Thỏ nhỏ ngồi trước máy tính, tiếng gõ phim vang lên tọc tọc tọc không ngừng. Quỳnh Nhân không khỏi hoài nghi nó đang viết tiểu thuyết trên Tấn Giang, nghe tốc độ đánh chữ này, phỏng chừng một ngày có thể viết mười nghìn từ cũng nên.

Vừa đến nửa đêm, thư ký Kim đúng giờ tới đón cậu.

Xanh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Quỳnh Nhân về khung cảnh của Quỷ Phán điện. Cả con đường đều là một màu xanh biếc, đá lát xanh, sơn xanh, gạch ngói cũng là màu xanh.

Trên đường có một cổng lớn dùng ngọc xanh làm thành, trên đó viết mấy chữ: Nhân Hiếu Làm Đầu.

"Muốn làm quỷ tốt ở Quỷ Phán Điện, tiêu chí quan trọng nhất để tuyển chọn chính là mấy chữ này, năng lực làm việc tốt đến đâu, chuyên nghiệp đến đâu mà thiếu mất yếu tố này thì đều sẽ bị cách chức, hủy bỏ tư cách."

Quỷ Phán Điện và dương thế bị lệch múi giờ, bọn họ đến sớm, giờ mới đang là rạng sáng, trên đường không có lấy một bóng quỷ. Dọc hai bên đường đá là dòng suối nhỏ xanh nhạt, róc rách chảy, cả con đường dường như đều được bao phủ trong ánh sáng xanh mờ ảo.

Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.

Hương thơm ngào ngạt nồng nàn lan tỏa khắp nơi, đường phố màu xanh bỗng nhiên nhiễm lên sắc màu khác, những cây hoa xung quanh không phân biệt mùa nào đều đua nhau khoe sắc.

Hoa nguyệt quý leo lên phủ kín hành lang bên cạnh, cánh hoa anh đài trắng muốt nở tung rơi xuống thành một trận mưa hoa, hoa hồng Red Eden [1] không kịp chờ, nở xòe từng bông từng bông thật lớn, những cây phượng tím cao lớn [2] cũng phủ đầy những bông hoa màu xanh tím li ti.

Quỳnh Nhân và thư ký Kim dừng lại tại chỗ, thật lâu vẫn không thể rời đi.

"Đây là điểm đặc sắc của Quỷ Phán điện sao? Hoa nở đón khách?" Quỳnh Nhân lẩm bẩm hỏi.

Thư ký Kim cũng có chút khó hiểu: "Không... Đây là do tâm trạng Diêm La Vương đang tốt."

Tốt đến độ làm cho cây cối dưới Địa Phủ không phân biệt là mùa nào, đồng loạt nở hoa.

*

Quá trình làm thủ tục đăng ký kinh doanh rất thuận lợi, Quỳnh Nhân đặt tên cho công ty nhỏ của mình là công ty TNHH truyền thông văn hóa Giàu Thật Nhanh.

Thư ký Kim nhìn thấy cái tên này thì cười suốt năm phút đồng hồ.

Tiếp theo chính là đi Quỷ Phán điện xin cấp thị thực công tác, đến chỗ này, thư ký Kim không thể đi cùng cậu nữa.

Hôm nay Quỳnh Nhân thực ra cũng chưa gặp được mấy quỷ hồn, vừa đặt chân vào Quỷ Phán điện, thấy quỷ hồn xếp hàng dài bên cạnh chờ phán xét, Quỳnh Nhân nhất thời cảm thấy hít thở không thông, vội vàng ôn thỏ nhỏ chặt hơn một chút.

Lối vào để đủ các loại sách báo tuyên truyền, Quỳnh Nhân tiện thể lấy một quyển sổ tay hướng dẫn quy trình đầu thai, cầm lên xem.

Trên sổ tay giới thiệu ghi: Người chết rồi được âm soa câu hồn đi, đưa tới phủ thành hoàng, thành hoàng sẽ ghi chép lại nhưng ưu khuyết điểm khi còn sống của quỷ hồn đóng lại thành sách, đưa xuống Địa Phủ.

Sau khi tới Địa Phủ, quỷ hồn đầu tiên phải tới báo danh tại Quỷ Phán điện của Tần Quảng Vương, đứng trước nghiệt kính đài. Nếu công lớn hơn tội, hoặc là công tội bù trừ cho nhau thì có thể trực tiếp đi đầu thai. Có khác là nếu khi còn sống công lớn hơn tội thì kiếp sau giới tính sẽ thay đổi, nam biến thành nữa, nữ biến thành nam.

Quỷ hồn có tội lỗi nhiều hơn công trạng, sẽ được đưa lần lượt từ điện thứ hai đến điện thứ mười để chịu phát xét, hết thời hạn chịu tội thì mới được đi đầu thai.

Nếu Diêm Vương các điện không đồng thuận trong việc đánh giá mức độ công tội của quỷ hồn, thì sẽ dâng sổ công tội của người này cùng ý kiến xử lý của các điện tới Diêm La điện, lấy phán quyết của Diêm la Vương làm quyết định cuối cùng.

Cậu vừa đi vừa đọc, tới bàn xin cấp thị thực: "Xin chào, tôi muốn xin cấp thị thực công tác."

Nhân viên công tác chầm chậm ngẩng đầu lên, là một quỷ hồn có tử trạng vô cùng thê thảm, ảnh chân dung là một người bị đập nát đầu, xương sọ chỉ miễn cưỡng treo ở trên cổ.

Anh ta theo thói quen nói: "Cậu đừng sợ, tôi là người tốt."

Quỳnh Nhân: "Tôi không sợ."

"Ồ? Là cậu à." Nhân viên công tác phấn khởi nói, "Phẫu thuật thẩm mỹ Quan Thế Âm, bác sĩ Quỳnh Nhân!"

Đây thực sự là một hiểu lầm vô cùng to lớn, cậu chỉ là một thần tượng thường thường flop sấp mặt không có gì đặc biệt thôi.

Nhân viên công tác nhét tất cả giấy tờ vào một cái miệng màu vàng nhạt dèn dẹt đang há to, một lúc sau, cái mồm há to đó nhả trả lại một tờ giấy nhỏ.

"Sơ thẩm thông qua rồi. Giờ cậu xếp hàng chờ để lên Nghiệt Kính Đài đề đánh giá ưu khuyết điểm nữa thôi." Anh ta sợ Quỳnh Nhân ngại bẩn, bèn giải thích thêm một câu, "Đây là máy tính thành tinh HBL2003, bây giờ đang làm việc cho Địa Phủ, năng lực xử lý thông tin rất mạnh, nó còn tu luyện ra được cả chức năng phát Wifi nữa, tốc độ rất nhanh, cậu có muốn lấy mật khẩu không?"

Tu luyện ra được chức năng phát Wifi...

Câu này có quá nhiều lỗ hổng, cậu cũng không biết nên thắc mắc từ đâu nữa.

Thỏ nhỏ nhích nhích một chút, chỉ vào máy tính tinh, hai tay ngắn chạm vào nó một cái.

Quỳnh Nhân: "Mày muốn kết bạn với nó à?"

Thỏ bông gật đầu.

"Đi đi." Quỳnh Nhân vừa mới buông thỏ nhỏ ra, lập tức cảm thấy toàn thân như bị người ta dội một chậu nước đá, lạnh đến thấu xương, sợ run cả người.

Nhưng mà công sức ngày ngày rèn luyện xem phim ma của cậu coi như không uổng phí, cậu cảm thấy mình có thể chịu đừng mười phút cũng không té xỉu.

Cậu không còn là người hễ nhìn thấy ma là té xỉu nữa rồi! Nghĩ đến nỗi đau khổ khi phải ngày ngày tối tối cày phim ma, Quỳnh Nhân không nhịn được chảy hai giọt nước mắt vui mừng.

Chỉ là có hơi khó thở.

Thỏ nhỏ nhảy lên trên mặt phẳng màu vàng nhạt đó, chân ngắn giậm giậm hai cái, một bàn phím được nối với mặt phẳng trồi lên, động tác đánh chữ của nó nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh.

Trên mặt phẳng xuất hiện một chuỗi mã số dài ngắn khác nhau, Quỳnh Nhân có cảm giác hoảng hốt giống như trông thấy "The Matrix" [3] phiên bản thỏ bông vậy,

Nhân viên công tác cũng ngây người: "Thỏ bông đánh chữ kiểu gì được vậy? Nó làm gì có ngón tay."

Quỳnh Nhân cũng không biết: "Chắc là dựa vào nghị lực."

Nhân viên công tác: "Hai đứa nó đang nói gì với nhau thế? Quỳnh Nhân: "Anh trông tôi biết lắm à?"

Hai người đồng loạt trầm mặc.

Ơ hơ! Máy tính thành tinh biết viết mã code thì nghe cũng coi là lý đi, thế thỏ bông là như nào đây!

Cậu lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, hình như thỏ bông không phải đang viết tiểu thuyết tình cảm sướt mướt ở trên Tấn Giang, mà đang làm tin tặc.

"Thỏ bông này mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một con."

Quỳnh Nhân: "Tôi nhặt được đấy."

Có một ngày sau khi tập vũ đạo xong, lúc trên đường về nhà thì Quỳnh Nhân bắt gặp bé thỏ bông màu tím nhạt này bị vứt ở ven đường. Đồ chơi đáng yêu như vậy mà lại bị người ta vứt bỏ. Không biết sao, nhìn thấy thỏ bông sạch sẽ đáng yêu nằm chỏng trơ ở lề đường bẩn thỉu, Quỳnh Nhân lại cảm thấy rất khó chịu.

Vì thế cậu nhặt bé thỏ bông này về. Đồ chơi bị người này vứt bỏ, cũng có thể trở thành bảo bối của một người khác.

Nhưng cậu thực sự không thể ngờ được là, bé thỏ bông này có thể cử động, lúc đó Quỳnh Nhân còn tưởng mình flop quá nên thần kinh rung rinh, còn chạy đến khoa tâm thần ở bệnh viện làm kiểm tra.

Điểm đánh giá chứng minh tinh thần của cậu hoàn toàn bình thường, cậu chỉ là nhặt được một bé thỏ bông thành tinh thôi.

Một lúc sau, thỏ bông và HBL2003 đã trao đổi xong, nó quay lại nhảy vào trong ngực Quỳnh Nhân. Toàn thân Quỳnh Nhân cũng tức khắc ấm lên, cảm giác như lá phổi đã quay lại khoang ngực.

[ Mời số thứ tự 01 đến trước Nguyệt Kính Đài để đánh giá ưu khuyết điểm.]

Nhân viên công tác dùng con mắt còn nguyên vẹn còn lại của mình nhìn vào camera giám sát, "Đến lượt cậu rồi, đi vào đi."

Trên bức tường màu xanh của Quỷ Phán diện dán một mũi tên màu xanh neon để chỉ phương hướng, thực sự là làm người ta stress kinh khủng.

Nghiệt Kính Đài nằm trên một bục cao phía bên phải Quỷ Phán điện, cao cỡ hai người, mặt gương là một màu xanh mờ mờ.

Phía trên gương còn treo một bức biểu ngữ màu đỏ: Trước Nghiệt Kính Đài không có người tốt.

Quỳnh Nhân vô cùng tự tin vào phẩm chất đạo đức của bản thân: "Nói linh tinh, tôi chính là người tốt đây."

Trong gương không soi ra bóng người, chỉ có một mảng ánh sáng vàng rực rỡ. trong một vết lõm nhỏ ở góc trên bên phải, có thể nghe được tiếng máy in xành xạch bên trong. Chỉ một loáng sau, từ chỗ đó đã nhà ra một tờ giấy.

[ Ý kiến đánh giá: Công đức sâu nặng, đồng ý yêu cầu.]

Quỳnh Nhân cầm tờ giấy đang định đi xuống, thì đột nhiên từ trong gương thò ra một bàn tay, đoạt lại tờ giấy, trên mặt gương xuất hiện một cái miệng to, đỏ như máu, nó nhét tờ giấy vào miệng, nuốt xuống.

Góc trên bên phải của gương lại vang lên tiếng xạch xạch của máy in.

[ Ý kiến đánh giá: Người này bất hiếu, bác bỏ yêu cầu.]

Quỳnh Nhân chậm rãi nhíu mày, sao kết quả đưa ra hai lần lại hoàn toàn trái ngược với nhau vậy?

Cánh tay lại một lần thò ra khỏi gương, giựt lại tờ giấy rồi xé vụn thành từng mảnh. Mặt gương rung lắc dữ dội, từ bên trong nhô ra hai hình người, bên trái thò ra một cái tay, bên phải thò ra một cái chân, giống như trong gương có hai người đang xáp lá cà, đánh lộn với nhau.

Quỳnh Nhân không nhịn được tò mò, vòng ra phía đằng sau cái gương nhìn thử, gương này dày chưa đến 5cm.

Hai người trong gương đánh nhau phải đến mấy phút, sau đó góc trên bên phải lại đưa ra một tờ giấy mới.

[ Ý kiến đánh giá: Đã nộp phiếu yêu cầu lên cấp trên, mời người nộp đơn tới Thập Vương điện.]

Trên tờ giấy còn dính mấy giọt máu.

Quỳnh Nhân: "..."

Đây là đánh nhau vỡ đầu chảy máu thật à? Chỉ là xin thị thực công tác thôi mà, không đến mức phải kinh động cả mười vị Diêm Quân chứ.

Trường hợp này mà đổi lại thành trên dương gian, thì chính là kiểu cậu xin visa đi công tác nước ngoài, kết quả nhân viên cấp thị thực nói cho cậu, visa của cậu cần được năm nước thường trực của Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc [4] thông qua, này thì lố quá.

Từ trên trần nhà có một dây hoa bìm bìm biếc [5] buông xuống, bông hoa hình chiếc kèn vươn đến trước mặt cậu: "Anh Quỳnh Nhân, mời anh đi theo tui."

Hoa yêu nhỏ nói chuyện bi ba bi bô, nghe chỉ cỡ độ ba, bốn tuổi, cảm giác nói còn chưa sõi. Nhỏ như vậy mà đã phải đi làm công, đời làm yêu thực sự quá gian nan.

"Mời vào, thang máy không có cửa, ngã xuống sẽ trực tiếp xuống địa ngục, xin hãy cẩn thận chú ý."

Thang máy đi lên vù vù, từ phía dưới không ngừng có mùi tanh tanh của máu cùng khí nóng bốc lên.

Tinh ——

"Đã đến Thập Vương điện. Cửa vào ngay ở phía trước. Hẹn gặp lại."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện