Điệu hổ ly sơn: Nguyên văn调虎离山: nhử hổ xa rừng, để ví với việc tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt.
———
Khi một vài thành viên nhận lệnh xuống núi, thì những người còn lại bắt đầu thảo luận.
Lúc này một vài tên không được bén nhạy, liên tục cảm khái: “Tốt quá rồi! Nên làm như vậy từ sớm mà, chúng ta cần gì phải ra quân rầm rộ để tìm người chứ, chúng ta chờ ở đây là được!”
Nghe vậy đội trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ nhìn khinh bỉ nhìn tên ôm loại quan điểm này: “Một thân một mình tìm kiếm trong rừng cây, nếu đối phương không muốn giết người đó để kiếm điểm thì bọn họ cũng có thể dễ dàng tránh né. Vì vậy điều này không hiệu quả!”
“Nếu vậy sao anh còn bảo bọn họ đi tìm?” Các đoàn viên không giải thích được.
Hắc Sắc Thực Chỉ cười bí hiểm, hắn đưa mắt nhìn bóng người đang leo lên từ dưới chân núi rồi nói: “Sau này hẵng nói.”
Lúc này, người đang leo lên chính là người duy nhất còn sống trong bốn người đứng trên đỉnh núi khi nãy. Sau một hồi Hữu Thủ Tả Soái cũng leo lên đỉnh núi, hắn trực tiếp trình diện với Hắc Sắc Thực Chỉ.
“Đến rồi, kể lại tường tận tình huống khi nãy đi.” Hắc Sắc Thực Chỉ tụ tập một đám người để nghe Hữu Thủ Tả Soái tự thuật, cùng mọi người phân tích tình hình lúc trước.
“Ít nhất có hai điểm!” Sau khi nghe đầu đuôi câu truyện, Hắc Sắc Thực Chỉ lập tức giơ hai ngón tay lên mà nói: “Thứ nhất, đối phương có thể quan sát được hướng đi của chúng ta, do đó bọn họ có thể nắm chắc được thời cơ đánh lén.”
Mọi người gật gù.
“Thứ hai, có một con đường đi thông từ chân núi lên đỉnh núi nhưng lại có thể khiến người trên đỉnh núi lại không thấy được.” Hắc Sắc Thực Chỉ nói.
Nghe vậy, cả đám không nhịn được quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, ai cũng muốn tìm ra con đường bí mật đó.
“Bọn họ xông từ đường biên bên này đúng không?” Hắc Sắc Thực Chỉ đi lên đưa mắt nhìn xuống dưới đồng thời hắn đặt vấn đề với Hữu Thủ Tả Soái.
Hữu Thủ Tả Soái gật đầu, dù sao hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra Kiếm Quỷ và Cố Phi.
“Bọn họ xuất hiện từ chỗ nào?” Hắc Sắc Thực Chỉ tiếp tục hỏi.
Hữu Thủ Tả Soái đưa tay chỉ về phía tảng đá lớn: “Hai người bọn họ đột nhiên lao ra từ sau tảng đá kia.”
Nhất thời toàn bộ dong binh đoàn Hắc Thủ trở nên căng thẳng: “Lẽ nào bây giờ bọn họ đang nấp đằng sau tảng đá kia.”
“Chẳng lẽ bọn họ không coi chúng ta ra gì?”
“Cho nên mới có câu chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất!” Mọi người xì xào bàn tán.
Ban đầu Hắc Sắc Thực Chỉ cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ trốn ở chỗ nguy hiểm lại nổi bật như vậy. Nhưng khi nghe thủ hạ bàn luận thầm với nhau như vậy, hắn cũng thấy lỡ may đối thủ là kẻ gan dạ hơn người, chuyên làm những chuyện người ngoài cảm thấy ít có khả năng thì sao đây? Cẩn thận chút luôn tốt, Hắc Sắc Thực Chỉ kêu gọi các cung tiễn thủ đề cao cảnh giác, đồng thời hắn kêu một vài pháp sư tiến lên, tiến hành công kích bằng Hỏa Luân và Hỏa Thụ. Sau một hồi oanh tạc mà tảng đá vẫn không có động tĩnh, cuối cùng hắn mới yên tâm là phía sau tảng đá không có người. Lúc này hắn lại kêu người khác để ý từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh rồi mới cùng đồng đội tiến lên khảo sát địa hình phía sau tàng đá.
“Chỗ này là điểm dừng chân cuối cùng của họ trước khi họ trực tiếp phát động công kích.” Hắc Sắc Thực Chỉ sờ tảng đá rồi nói, “Trước lúc đó cậu không hề phát hiện ra động tĩnh của họ?”
“Tuyệt đối không có.” Hữu Thủ Tả Soái trả lời, “Tôi gần như nhìn không chớp mắt. Bọn họ lại đột nhiên xuất hiện từ sau tảng đá.” Thực sự, lúc Kiếm Quỷ và Cố Phi xuất hiện, Hữu Thủ Tả Soái vẫn mải quay về sau nói chuyện vui vẻ cơ! Nếu vậy có thể suy ra khoảng thời gian trước đó tên này chắc chắn không nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt như hắn bảo.
Mà chuyện đối phương nhảy ra từ phía sau tảng đá thì cũng không phải Hữu Thủ Tả Soái tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua hắn từ tình huống lúc đó mà phán đoán như vậy thôi, cũng may là hắn không đoán sai.
Hắc Sắc Thực Chỉ tựa lưng vào tảng đá rồi nhìn xuống chân núi: “Tảng đá này có thể ngăn cản hoàn toàn tầm nhìn từ đây xuống đỉnh núi? Không đến nỗi như vậy đi!”
“Dù là có thể, nhưng bọn họ không có khả năng dùng cách đó được. Dù sao tôi cũng không thể đứng yên để nhìn chằm chằm vào một hướng được, tôi vẫn thường xuyên di chuyển qua hai bên trái phải.” Hữu Thủ Tả Soái nói.
“Nếu như làm cho anh không quan sát được…” Hắc Sắc Thực Chỉ cùng mấy người bạn nhìn về bốn phía, hấy xung quanh có không ít những tảng đá, cây cối có thể che chắn tầm nhìn, “Xem ra bọn họ mượn những thứ này để yểm hộ rồi tiến lên từ từ.”
“Cho nên những người đầu tiên lao lên chỉ có pháp sư và đạo tặc! Bởi vì tên pháp sư kia có Dịch Chuyển Tức Thời, còn tên đạo tặc thì lại có Tiềm Hành. Chỉ có hai người này mới có thể lợi dụng triệt để sự che chắn này khiến cậu không thể nhìn thấy. Sau khi tới sau tảng đá lớn kia, phía trên không còn chỗ nào để ẩn náu, nên bọn họ chỉ đành trực tiếp xông tới.” Hắc Sắc Thực Chỉ phân tích.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Nếu như bọn họ còn muốn đánh lén. Chắc hẳn cũng phải dùng lại cách này, vì vậy vị trí hiện tại của bọn họ có lẽ cách không xa chỗ này đâu.” Mọi người nghe Hắc Sắc Thực Chỉ nói, ánh mắt của cả đám lại thuận theo những vật che chắn dưới chân núi, trong đầu của họ phảng phất xuất hiện hình ảnh sáu con người cực kỳ hèn mọn đang chui rúc ở một góc nào đó.
“Tiếp tục tìm kiếm trong rừng cây, để lại vài người trên đỉnh núi, bảo bọn họ chú ý vào hướng này. Những người khác tập hợp, theo tôi đi tìm xuống chân núi.” Hắc Sắc Thực Chỉ phân công.
“Đây là tạo cơ hội đánh lén cho bọn họ mà?” Có người thắc mắc.
“Chúng ta sẽ không đi quá xa, chỉ cần tìm kiếm ở ngay dưới chân núi. Nếu bọn họ còn dám lên núi đánh lén, thì để tôi chống mắt lên xem bọn họ rút lui như thế nào!” Hắc Sắc Thực Chỉ cười cười, gom đủ 70 thành viên còn lại trong đoàn, lưu lại vài con mắt trên đỉnh núi, những người dọc theo con đường đối phương sẽ đánh lén chưa được khẳng định này mà đi xuống.
Những chỗ có thể ẩn náu trên con đường này đều bị các thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ dò xét. Những chỗ này giống như những ngọn đèn chỉ đường, từng điểm từng điểm đưa dẫn bọn họ đến với hang ổ của đám người Công Tử tinh anh đoàn.
Nhưng ngay khi bọn họ chỉ còn cách chỗ ẩn nấp của Công Tử tinh anh đoàn khoảng mười mấy mét. Hệ thống lại đột nhiên xuất hiện thông báo, đám người Công Tử tinh anh đoàn lại bỏ túi thêm một điểm. Điều này đồng nghĩa với việc dong binh đoàn Hắc Thủ lại hy sinh một người.
“Ai chết?” Hắc Sắc Thực Chỉ vội vàng kiểm tra: “Là tiểu Ảnh, bên này!” Sau khi nhận được tin tức, Hắc Sắc Thực Chỉ chỉ huy đội ngũ phóng về phía rừng cây nhỏ.
Dù sao, khu vực tìm kiếm của những người được phái ra khi nãy đều do Hắc Sắc Thực Chỉ phân phối nên khi biết được đồng chí nào hy sinh hắn sẽ lập tức phản ứng.
“Tiểu Ảnh, sao lại chết vậy?” Cả đám vừa chạy đi vừa hỏi thăm tình huống trong kênh chat dong binh đoàn.
“Không biết luôn, tôi đang tìm kiếm trong rừng, khi đó vẫn chưa phát hiện ra ai. Đột nhiên lại nghe tiếng xé gió của một mũi tên, tôi quay đầu thì phát hiện ra tên cung tiễn thủ. Mà phía sau lưng, tên đạo tặc trộm đâm một nhát, rồi cứ vậy ngoẻo rồi!”
“Mọi người nhanh lên, đừng để bọn chúng chạy nữa!” Hắc Sắc Thực Chỉ liên tục thúc giục, dẫn theo đoàn người đánh đến rừng cây nhỏ, “Đỉnh núi, chú ý rừng cây bên này, có người lao ra thì báo phương hướng ngay.”
“Đã rõ.” Những người trên đỉnh núi liền điều chỉnh trạng thái, cả đám đều căng mắt chú ý về hướng đó.
Chẳng mấy chốc, Hắc Sắc Thực Chỉ đã dẫn một dống anh em vọt tới bên ngoài rừng cây. Khi bọn họ chuẩn bị ùa vào thì trên đỉnh núi đã có tin báo: “Hai người của đối phương đã chạy ra khỏi rừng cây.”
“Hai người? Chỉ có hai người thôi sao?” Hắc Sắc Thực Chỉ xác nhận.
“Ừ, tốc độ của hai người đó rất nhanh, chức nghiệp không xác định!” Mắt trên đỉnh núi trả lời. Tuy rằng cung tiễn thủ có Đôi Mắt Ưng, nhưng họ cũng không thể từ khoảng cách xa như vậy mà chơi trò nhìn trang phục đoán chức nghiệp được.
“Đuổi theo không?” Có đoàn viên xin chỉ thị.
Hắc Sắc Thực Chỉ cười vô cùng tự tin: “Đây là kế điệu hổ ly sơn. Trong sáu người của Công Tử tinh anh đoàn, trừ đạo tặc và cung tiễn thủ thì tên pháp sư kia cũng có tốc độ kinh người, mà ba người còn lại không có ưu thế đó. Lúc này chúng ta đã xông tới đây, ba người này chắc chắn chạy không được. Vì thế họ mới cử hai người có tốc độ cao chạy trốn để dụ chúng ta rời đi. Rồi sau đó bọn họ sẽ lại tìm chỗ khác để trốn, đáng tiếc, chậc chậc. Tôi sẽ không làm theo kế hoạch của họ! Bây giờ chúng ta sẽ đi vào rừng cây, chắc chắn còn có người ở trong đó!”
“Nếu bọn họ biết khi bị phát hiện sẽ khó chạy thoát thì tại sao lại còn giết tiểu Ảnh để bại lộ mình?” Có người nghi hoặc.
“Khu rừng này quá nhỏ, sáu người trốn trong đó cũng hơi khó. Tôi nghĩ bọn họ hết cách rồi.” Hắc Sắc Thực Chỉ trả lời. Lúc này hắn đã dẫn mấy chục người cuồn cuộn chạy vào rừng cây.
Thật sự khu rừng này rất nhỏ, bảy mươi người ùa vào tìm kiếm không hề tốn sức, dong binh đoàn Hắc Thủ phát hiện trong rừng cây lúc này ngoài bọn họ ra thì hoàn toàn không có người khác. Tình hình này làm cho khuôn mặt của Hắc Sắc Thực Chỉ trở nên rất khó coi.
“Ha hả, điệu hổ ly sơn á?” Có người khinh bỉ cười trộm đội trưởng. Lãnh đạo và cấp dưới lại có quan hệ hài hòa như vậy thì cũng chỉ có thể xảy ra ở trong game mà thôi.
“Hai người kia chạy đi đâu rồi?” Bất đắc dĩ, Hắc Sắc Thực Chỉ phải đặt câu hỏi trong kênh chat. Hắn muốn biết phương hướng của hai người kia.
“Vẫn đang chú ý!” Mắt trả lời.
“Chỉ đường đi, tiến hành chặn đuổi!” Quyền chỉ huy tạm thời được trao cho mắt trên đỉnh núi. Bởi vì chiến thuật diều gió lớn của Công Tử tinh anh đoàn quá nổi tiếng, cho nên ba ngày nay dong binh đoàn Hắc Thủ đặc biệt luyện tập cách chặn đường đuổi bắt nhằm vào chiến thuật này.
“OK!” Mắt trên đỉnh núi trả lời một tiếng, đang chuẩn bị bắt đầu chỉ huy, đột nhiên lại nghe tiếng người kinh hô: “Cmn, có người lại lên.”
Khi âm thanh này vừa vang lên thì tin tức này cũng lập tức được tiếp sóng trong kênh chat. Hắc Sắc Thực Chỉ đột ngột ngẩn ra, hắn hỏi gấp: “Ai đến?”
“Tên pháp sư kia.” Đây chính là câu nói cuối cùng mà mắt trên đỉnh núi nhắn lại.
Cố Phi có thân thủ bậc nào? Đã vậy lần này mắt trên đỉnh núi lại không phải cao thủ như Phiêu Lưu. Thế nên, sau khi xuất hiện, Song Viêm Thiểm, Lôi Điện Thuật, trong nháy mắt đã tiễn mấy tên này ra ngoài sân rồi.
Công Tử tinh anh đoàn, lại lấy được ba điểm.
Lúc này đoàn người dong binh đoàn Hắc Thủ vừa mới đi ra khỏi rừng cây để đuổi theo hai người đối phương đã đột ngột ngây ra tại chỗ.
Không có mắt trên đỉnh núi nên Hàn Gia Công Tử không lo mình sẽ bị phát hiện. Bây giờ hắn đã leo ra ngoài mô đất trũng để hóng gió: “Điệu hổ ly sơn, cũng phải hiểu rõ mục tiêu mới được, xì!’
Lúc nãy, khi đám người dong binh đoàn Hắc Thủ đổi hướng đuổi đến rừng cây kia thì Cố Phi lại chui ra từ mô đất trũng rồi lần thứ hai men theo con đường đánh lén.
“Tranh thủ thời gian!” Đây chính là lời căn dặn của Hàn Gia Công Tử.
“Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Cố Phi dùng hành động trả lời, hắn lập tức dùng thuấn di bay ra ngoài. Trong kênh chat chung, Hàn Gia Công Tử lại bắt đầu nói tọa độ liên tục để chỉ dẫn Cố Phi tiến lên.
Nếu chỉ dựa vào Dịch Chuyển Tức Thời hoặc Tiềm Hành rồi lợi dụng công sự che chắn để đột kích, căn bản là điều không thể. Vì làm lỡ quá nhiều thời gian, mà thời gian cooldown của Dịch Chuyển Tức Thời là một phút đồng hồ, còn của Tiềm Hành ở trong trận thi đấu lại càng dài hơn đến ba phút, muốn từng chút từng chút một mò lên đỉnh núi, vậy thì trận đấu cũng kết thúc mất tiêu luôn rồi.
Dịch Chuyển Tức Thời và Tiềm Hành, đều nên được để dành để sử dụng khi bất đắc dĩ. Chính vì thế chặng đường này Cố Phi đều chủ yếu dựa theo sự chỉ dẫn toạ độ của Hàn Gia Công Tử. Trong mắt tên này, những thứ có thể yểm hộ trên đường đi không phải là cá biệt mà là hợp thành một cái chỉnh thể.
Mỗi bước tiến của Cố Phi, có thể bên người hắn không có chỗ che chắn, nhưng tầm mắt từ trên đỉnh núi nhìn xuống chỗ hắn lại bị che mất, nhưng phải có mấy cái chỗ che chắn từ khắp nơi dẫn hắn đưa thân vào tầm mắt trống của đối phương.
Hơn nữa, khi nãy Hàn Gia Công Tử cũng đã leo lên đỉnh núi, nhìn xuống dưới quan sát tỉ mỉ địa hình xung quanh dưới kia, vì vậy tuyến đường đánh lén đã được hắn thuộc nằm lòng.
Tất cả vẫn đều nằm trong kế hoạch tinh diệu của hắn.
Nếu như Hắc Sắc Thực Chỉ men theo con đường xuống núi tìm kiếm đồng thời che chắn được bản thân, thì phát hiện sáu người bọn hắn là chuyện tất nhiên. Cho nên Hàn Gia Công Tử vẫn luôn chú ý đến cử động của dong binh đoàn Hắc Thủ, lập tức để Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh men theo con đường khi nãy để trở về rừng cây.
Tội nghiệp cho thành viên tiểu Ảnh của dong binh Hắc Thủ vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm sáu người bọn họ, lại không hề hay biết mình đã trờ thành con mồi của sáu người Công Tử tinh anh đoàn.
Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh len lén âm thầm vào trong rừng cây, hai người liền phát hiện ra tiểu Ảnh đang nhìn đông nhìn tây. Mà hai người này đã sớm dày công tôi luyện trò đánh lén, vì vậy họ ung dung xử đẹp cậu bạn tiểu Ảnh.
Hắc Sắc Thực Chỉ nghe báo cáo liền chuyển hướng để đuổi bắt. Chính khi đó, hắn đã dính vào kế điệu hổ ly sơn của Hàn Gia Công Tử.
Khi bọn họ rời đi, Cố Phi đồng thời lại bắt đầu lên núi. Hàn Gia Công Tử đã tính toàn thời gian, chờ họ đến rừng cây, Cố Phi cũng sắp leo lên đến đỉnh núi.
Mà Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh đương nhiên sẽ chạy trốn ra khỏi rừng, ngồi xổm trong ấy chính là chờ chết.
Tuy rằng nếu cứ như vậy chạy ra thì sẽ bị mắt phát hiện, nhưng căn cứ theo sự tính toán của Hàn Gia Công Tử, Cố Phi sẽ nhanh chóng xông lên đỉnh núi rồi chớp mắt giết chết mấy tên này. Không có mắt thì tự nhiên đối phương sẽ không có cách nào từ trên cao chỉ huy đại cục tiến hành bao vây chặn đánh ai, chỉ dựa vào tốc độ để đuổi thì Hàn Gia Công Tử hoàn toàn không lo lắng về Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh.
Nhưng ai ngờ Hắc Sắc Thực Chỉ lại không làm theo dự tính, hắn phát hiện có người chạy ra khỏi rừng cây nhưng vẫn không đuổi. Lúc đó thật sự hắn đã nhìn thấu được hàm ý dùng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, không lãng phí thời gian ở rừng cây nữa. Chờ đến khi hắn phát hiện trong rừng cây không có người thì Cố Phi đã leo lên đỉnh núi an toàn, thậm chí mắt trên đó còn chưa kịp báo hướng đi của Kiếm Quỷ chuẩn bị chạy đi cho Hắc Sắc Thực Chỉ, đã bị giết chết mất rồi.
Mà lúc này, thời gian đấu đối kháng đã qua một phần ba, Công Tử tinh anh đoàn vượt lên dẫn trước bảy so với không (7vs0).
———
Khi một vài thành viên nhận lệnh xuống núi, thì những người còn lại bắt đầu thảo luận.
Lúc này một vài tên không được bén nhạy, liên tục cảm khái: “Tốt quá rồi! Nên làm như vậy từ sớm mà, chúng ta cần gì phải ra quân rầm rộ để tìm người chứ, chúng ta chờ ở đây là được!”
Nghe vậy đội trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ nhìn khinh bỉ nhìn tên ôm loại quan điểm này: “Một thân một mình tìm kiếm trong rừng cây, nếu đối phương không muốn giết người đó để kiếm điểm thì bọn họ cũng có thể dễ dàng tránh né. Vì vậy điều này không hiệu quả!”
“Nếu vậy sao anh còn bảo bọn họ đi tìm?” Các đoàn viên không giải thích được.
Hắc Sắc Thực Chỉ cười bí hiểm, hắn đưa mắt nhìn bóng người đang leo lên từ dưới chân núi rồi nói: “Sau này hẵng nói.”
Lúc này, người đang leo lên chính là người duy nhất còn sống trong bốn người đứng trên đỉnh núi khi nãy. Sau một hồi Hữu Thủ Tả Soái cũng leo lên đỉnh núi, hắn trực tiếp trình diện với Hắc Sắc Thực Chỉ.
“Đến rồi, kể lại tường tận tình huống khi nãy đi.” Hắc Sắc Thực Chỉ tụ tập một đám người để nghe Hữu Thủ Tả Soái tự thuật, cùng mọi người phân tích tình hình lúc trước.
“Ít nhất có hai điểm!” Sau khi nghe đầu đuôi câu truyện, Hắc Sắc Thực Chỉ lập tức giơ hai ngón tay lên mà nói: “Thứ nhất, đối phương có thể quan sát được hướng đi của chúng ta, do đó bọn họ có thể nắm chắc được thời cơ đánh lén.”
Mọi người gật gù.
“Thứ hai, có một con đường đi thông từ chân núi lên đỉnh núi nhưng lại có thể khiến người trên đỉnh núi lại không thấy được.” Hắc Sắc Thực Chỉ nói.
Nghe vậy, cả đám không nhịn được quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, ai cũng muốn tìm ra con đường bí mật đó.
“Bọn họ xông từ đường biên bên này đúng không?” Hắc Sắc Thực Chỉ đi lên đưa mắt nhìn xuống dưới đồng thời hắn đặt vấn đề với Hữu Thủ Tả Soái.
Hữu Thủ Tả Soái gật đầu, dù sao hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra Kiếm Quỷ và Cố Phi.
“Bọn họ xuất hiện từ chỗ nào?” Hắc Sắc Thực Chỉ tiếp tục hỏi.
Hữu Thủ Tả Soái đưa tay chỉ về phía tảng đá lớn: “Hai người bọn họ đột nhiên lao ra từ sau tảng đá kia.”
Nhất thời toàn bộ dong binh đoàn Hắc Thủ trở nên căng thẳng: “Lẽ nào bây giờ bọn họ đang nấp đằng sau tảng đá kia.”
“Chẳng lẽ bọn họ không coi chúng ta ra gì?”
“Cho nên mới có câu chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất!” Mọi người xì xào bàn tán.
Ban đầu Hắc Sắc Thực Chỉ cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ trốn ở chỗ nguy hiểm lại nổi bật như vậy. Nhưng khi nghe thủ hạ bàn luận thầm với nhau như vậy, hắn cũng thấy lỡ may đối thủ là kẻ gan dạ hơn người, chuyên làm những chuyện người ngoài cảm thấy ít có khả năng thì sao đây? Cẩn thận chút luôn tốt, Hắc Sắc Thực Chỉ kêu gọi các cung tiễn thủ đề cao cảnh giác, đồng thời hắn kêu một vài pháp sư tiến lên, tiến hành công kích bằng Hỏa Luân và Hỏa Thụ. Sau một hồi oanh tạc mà tảng đá vẫn không có động tĩnh, cuối cùng hắn mới yên tâm là phía sau tảng đá không có người. Lúc này hắn lại kêu người khác để ý từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh rồi mới cùng đồng đội tiến lên khảo sát địa hình phía sau tàng đá.
“Chỗ này là điểm dừng chân cuối cùng của họ trước khi họ trực tiếp phát động công kích.” Hắc Sắc Thực Chỉ sờ tảng đá rồi nói, “Trước lúc đó cậu không hề phát hiện ra động tĩnh của họ?”
“Tuyệt đối không có.” Hữu Thủ Tả Soái trả lời, “Tôi gần như nhìn không chớp mắt. Bọn họ lại đột nhiên xuất hiện từ sau tảng đá.” Thực sự, lúc Kiếm Quỷ và Cố Phi xuất hiện, Hữu Thủ Tả Soái vẫn mải quay về sau nói chuyện vui vẻ cơ! Nếu vậy có thể suy ra khoảng thời gian trước đó tên này chắc chắn không nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt như hắn bảo.
Mà chuyện đối phương nhảy ra từ phía sau tảng đá thì cũng không phải Hữu Thủ Tả Soái tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua hắn từ tình huống lúc đó mà phán đoán như vậy thôi, cũng may là hắn không đoán sai.
Hắc Sắc Thực Chỉ tựa lưng vào tảng đá rồi nhìn xuống chân núi: “Tảng đá này có thể ngăn cản hoàn toàn tầm nhìn từ đây xuống đỉnh núi? Không đến nỗi như vậy đi!”
“Dù là có thể, nhưng bọn họ không có khả năng dùng cách đó được. Dù sao tôi cũng không thể đứng yên để nhìn chằm chằm vào một hướng được, tôi vẫn thường xuyên di chuyển qua hai bên trái phải.” Hữu Thủ Tả Soái nói.
“Nếu như làm cho anh không quan sát được…” Hắc Sắc Thực Chỉ cùng mấy người bạn nhìn về bốn phía, hấy xung quanh có không ít những tảng đá, cây cối có thể che chắn tầm nhìn, “Xem ra bọn họ mượn những thứ này để yểm hộ rồi tiến lên từ từ.”
“Cho nên những người đầu tiên lao lên chỉ có pháp sư và đạo tặc! Bởi vì tên pháp sư kia có Dịch Chuyển Tức Thời, còn tên đạo tặc thì lại có Tiềm Hành. Chỉ có hai người này mới có thể lợi dụng triệt để sự che chắn này khiến cậu không thể nhìn thấy. Sau khi tới sau tảng đá lớn kia, phía trên không còn chỗ nào để ẩn náu, nên bọn họ chỉ đành trực tiếp xông tới.” Hắc Sắc Thực Chỉ phân tích.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Nếu như bọn họ còn muốn đánh lén. Chắc hẳn cũng phải dùng lại cách này, vì vậy vị trí hiện tại của bọn họ có lẽ cách không xa chỗ này đâu.” Mọi người nghe Hắc Sắc Thực Chỉ nói, ánh mắt của cả đám lại thuận theo những vật che chắn dưới chân núi, trong đầu của họ phảng phất xuất hiện hình ảnh sáu con người cực kỳ hèn mọn đang chui rúc ở một góc nào đó.
“Tiếp tục tìm kiếm trong rừng cây, để lại vài người trên đỉnh núi, bảo bọn họ chú ý vào hướng này. Những người khác tập hợp, theo tôi đi tìm xuống chân núi.” Hắc Sắc Thực Chỉ phân công.
“Đây là tạo cơ hội đánh lén cho bọn họ mà?” Có người thắc mắc.
“Chúng ta sẽ không đi quá xa, chỉ cần tìm kiếm ở ngay dưới chân núi. Nếu bọn họ còn dám lên núi đánh lén, thì để tôi chống mắt lên xem bọn họ rút lui như thế nào!” Hắc Sắc Thực Chỉ cười cười, gom đủ 70 thành viên còn lại trong đoàn, lưu lại vài con mắt trên đỉnh núi, những người dọc theo con đường đối phương sẽ đánh lén chưa được khẳng định này mà đi xuống.
Những chỗ có thể ẩn náu trên con đường này đều bị các thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ dò xét. Những chỗ này giống như những ngọn đèn chỉ đường, từng điểm từng điểm đưa dẫn bọn họ đến với hang ổ của đám người Công Tử tinh anh đoàn.
Nhưng ngay khi bọn họ chỉ còn cách chỗ ẩn nấp của Công Tử tinh anh đoàn khoảng mười mấy mét. Hệ thống lại đột nhiên xuất hiện thông báo, đám người Công Tử tinh anh đoàn lại bỏ túi thêm một điểm. Điều này đồng nghĩa với việc dong binh đoàn Hắc Thủ lại hy sinh một người.
“Ai chết?” Hắc Sắc Thực Chỉ vội vàng kiểm tra: “Là tiểu Ảnh, bên này!” Sau khi nhận được tin tức, Hắc Sắc Thực Chỉ chỉ huy đội ngũ phóng về phía rừng cây nhỏ.
Dù sao, khu vực tìm kiếm của những người được phái ra khi nãy đều do Hắc Sắc Thực Chỉ phân phối nên khi biết được đồng chí nào hy sinh hắn sẽ lập tức phản ứng.
“Tiểu Ảnh, sao lại chết vậy?” Cả đám vừa chạy đi vừa hỏi thăm tình huống trong kênh chat dong binh đoàn.
“Không biết luôn, tôi đang tìm kiếm trong rừng, khi đó vẫn chưa phát hiện ra ai. Đột nhiên lại nghe tiếng xé gió của một mũi tên, tôi quay đầu thì phát hiện ra tên cung tiễn thủ. Mà phía sau lưng, tên đạo tặc trộm đâm một nhát, rồi cứ vậy ngoẻo rồi!”
“Mọi người nhanh lên, đừng để bọn chúng chạy nữa!” Hắc Sắc Thực Chỉ liên tục thúc giục, dẫn theo đoàn người đánh đến rừng cây nhỏ, “Đỉnh núi, chú ý rừng cây bên này, có người lao ra thì báo phương hướng ngay.”
“Đã rõ.” Những người trên đỉnh núi liền điều chỉnh trạng thái, cả đám đều căng mắt chú ý về hướng đó.
Chẳng mấy chốc, Hắc Sắc Thực Chỉ đã dẫn một dống anh em vọt tới bên ngoài rừng cây. Khi bọn họ chuẩn bị ùa vào thì trên đỉnh núi đã có tin báo: “Hai người của đối phương đã chạy ra khỏi rừng cây.”
“Hai người? Chỉ có hai người thôi sao?” Hắc Sắc Thực Chỉ xác nhận.
“Ừ, tốc độ của hai người đó rất nhanh, chức nghiệp không xác định!” Mắt trên đỉnh núi trả lời. Tuy rằng cung tiễn thủ có Đôi Mắt Ưng, nhưng họ cũng không thể từ khoảng cách xa như vậy mà chơi trò nhìn trang phục đoán chức nghiệp được.
“Đuổi theo không?” Có đoàn viên xin chỉ thị.
Hắc Sắc Thực Chỉ cười vô cùng tự tin: “Đây là kế điệu hổ ly sơn. Trong sáu người của Công Tử tinh anh đoàn, trừ đạo tặc và cung tiễn thủ thì tên pháp sư kia cũng có tốc độ kinh người, mà ba người còn lại không có ưu thế đó. Lúc này chúng ta đã xông tới đây, ba người này chắc chắn chạy không được. Vì thế họ mới cử hai người có tốc độ cao chạy trốn để dụ chúng ta rời đi. Rồi sau đó bọn họ sẽ lại tìm chỗ khác để trốn, đáng tiếc, chậc chậc. Tôi sẽ không làm theo kế hoạch của họ! Bây giờ chúng ta sẽ đi vào rừng cây, chắc chắn còn có người ở trong đó!”
“Nếu bọn họ biết khi bị phát hiện sẽ khó chạy thoát thì tại sao lại còn giết tiểu Ảnh để bại lộ mình?” Có người nghi hoặc.
“Khu rừng này quá nhỏ, sáu người trốn trong đó cũng hơi khó. Tôi nghĩ bọn họ hết cách rồi.” Hắc Sắc Thực Chỉ trả lời. Lúc này hắn đã dẫn mấy chục người cuồn cuộn chạy vào rừng cây.
Thật sự khu rừng này rất nhỏ, bảy mươi người ùa vào tìm kiếm không hề tốn sức, dong binh đoàn Hắc Thủ phát hiện trong rừng cây lúc này ngoài bọn họ ra thì hoàn toàn không có người khác. Tình hình này làm cho khuôn mặt của Hắc Sắc Thực Chỉ trở nên rất khó coi.
“Ha hả, điệu hổ ly sơn á?” Có người khinh bỉ cười trộm đội trưởng. Lãnh đạo và cấp dưới lại có quan hệ hài hòa như vậy thì cũng chỉ có thể xảy ra ở trong game mà thôi.
“Hai người kia chạy đi đâu rồi?” Bất đắc dĩ, Hắc Sắc Thực Chỉ phải đặt câu hỏi trong kênh chat. Hắn muốn biết phương hướng của hai người kia.
“Vẫn đang chú ý!” Mắt trả lời.
“Chỉ đường đi, tiến hành chặn đuổi!” Quyền chỉ huy tạm thời được trao cho mắt trên đỉnh núi. Bởi vì chiến thuật diều gió lớn của Công Tử tinh anh đoàn quá nổi tiếng, cho nên ba ngày nay dong binh đoàn Hắc Thủ đặc biệt luyện tập cách chặn đường đuổi bắt nhằm vào chiến thuật này.
“OK!” Mắt trên đỉnh núi trả lời một tiếng, đang chuẩn bị bắt đầu chỉ huy, đột nhiên lại nghe tiếng người kinh hô: “Cmn, có người lại lên.”
Khi âm thanh này vừa vang lên thì tin tức này cũng lập tức được tiếp sóng trong kênh chat. Hắc Sắc Thực Chỉ đột ngột ngẩn ra, hắn hỏi gấp: “Ai đến?”
“Tên pháp sư kia.” Đây chính là câu nói cuối cùng mà mắt trên đỉnh núi nhắn lại.
Cố Phi có thân thủ bậc nào? Đã vậy lần này mắt trên đỉnh núi lại không phải cao thủ như Phiêu Lưu. Thế nên, sau khi xuất hiện, Song Viêm Thiểm, Lôi Điện Thuật, trong nháy mắt đã tiễn mấy tên này ra ngoài sân rồi.
Công Tử tinh anh đoàn, lại lấy được ba điểm.
Lúc này đoàn người dong binh đoàn Hắc Thủ vừa mới đi ra khỏi rừng cây để đuổi theo hai người đối phương đã đột ngột ngây ra tại chỗ.
Không có mắt trên đỉnh núi nên Hàn Gia Công Tử không lo mình sẽ bị phát hiện. Bây giờ hắn đã leo ra ngoài mô đất trũng để hóng gió: “Điệu hổ ly sơn, cũng phải hiểu rõ mục tiêu mới được, xì!’
Lúc nãy, khi đám người dong binh đoàn Hắc Thủ đổi hướng đuổi đến rừng cây kia thì Cố Phi lại chui ra từ mô đất trũng rồi lần thứ hai men theo con đường đánh lén.
“Tranh thủ thời gian!” Đây chính là lời căn dặn của Hàn Gia Công Tử.
“Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Cố Phi dùng hành động trả lời, hắn lập tức dùng thuấn di bay ra ngoài. Trong kênh chat chung, Hàn Gia Công Tử lại bắt đầu nói tọa độ liên tục để chỉ dẫn Cố Phi tiến lên.
Nếu chỉ dựa vào Dịch Chuyển Tức Thời hoặc Tiềm Hành rồi lợi dụng công sự che chắn để đột kích, căn bản là điều không thể. Vì làm lỡ quá nhiều thời gian, mà thời gian cooldown của Dịch Chuyển Tức Thời là một phút đồng hồ, còn của Tiềm Hành ở trong trận thi đấu lại càng dài hơn đến ba phút, muốn từng chút từng chút một mò lên đỉnh núi, vậy thì trận đấu cũng kết thúc mất tiêu luôn rồi.
Dịch Chuyển Tức Thời và Tiềm Hành, đều nên được để dành để sử dụng khi bất đắc dĩ. Chính vì thế chặng đường này Cố Phi đều chủ yếu dựa theo sự chỉ dẫn toạ độ của Hàn Gia Công Tử. Trong mắt tên này, những thứ có thể yểm hộ trên đường đi không phải là cá biệt mà là hợp thành một cái chỉnh thể.
Mỗi bước tiến của Cố Phi, có thể bên người hắn không có chỗ che chắn, nhưng tầm mắt từ trên đỉnh núi nhìn xuống chỗ hắn lại bị che mất, nhưng phải có mấy cái chỗ che chắn từ khắp nơi dẫn hắn đưa thân vào tầm mắt trống của đối phương.
Hơn nữa, khi nãy Hàn Gia Công Tử cũng đã leo lên đỉnh núi, nhìn xuống dưới quan sát tỉ mỉ địa hình xung quanh dưới kia, vì vậy tuyến đường đánh lén đã được hắn thuộc nằm lòng.
Tất cả vẫn đều nằm trong kế hoạch tinh diệu của hắn.
Nếu như Hắc Sắc Thực Chỉ men theo con đường xuống núi tìm kiếm đồng thời che chắn được bản thân, thì phát hiện sáu người bọn hắn là chuyện tất nhiên. Cho nên Hàn Gia Công Tử vẫn luôn chú ý đến cử động của dong binh đoàn Hắc Thủ, lập tức để Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh men theo con đường khi nãy để trở về rừng cây.
Tội nghiệp cho thành viên tiểu Ảnh của dong binh Hắc Thủ vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm sáu người bọn họ, lại không hề hay biết mình đã trờ thành con mồi của sáu người Công Tử tinh anh đoàn.
Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh len lén âm thầm vào trong rừng cây, hai người liền phát hiện ra tiểu Ảnh đang nhìn đông nhìn tây. Mà hai người này đã sớm dày công tôi luyện trò đánh lén, vì vậy họ ung dung xử đẹp cậu bạn tiểu Ảnh.
Hắc Sắc Thực Chỉ nghe báo cáo liền chuyển hướng để đuổi bắt. Chính khi đó, hắn đã dính vào kế điệu hổ ly sơn của Hàn Gia Công Tử.
Khi bọn họ rời đi, Cố Phi đồng thời lại bắt đầu lên núi. Hàn Gia Công Tử đã tính toàn thời gian, chờ họ đến rừng cây, Cố Phi cũng sắp leo lên đến đỉnh núi.
Mà Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh đương nhiên sẽ chạy trốn ra khỏi rừng, ngồi xổm trong ấy chính là chờ chết.
Tuy rằng nếu cứ như vậy chạy ra thì sẽ bị mắt phát hiện, nhưng căn cứ theo sự tính toán của Hàn Gia Công Tử, Cố Phi sẽ nhanh chóng xông lên đỉnh núi rồi chớp mắt giết chết mấy tên này. Không có mắt thì tự nhiên đối phương sẽ không có cách nào từ trên cao chỉ huy đại cục tiến hành bao vây chặn đánh ai, chỉ dựa vào tốc độ để đuổi thì Hàn Gia Công Tử hoàn toàn không lo lắng về Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh.
Nhưng ai ngờ Hắc Sắc Thực Chỉ lại không làm theo dự tính, hắn phát hiện có người chạy ra khỏi rừng cây nhưng vẫn không đuổi. Lúc đó thật sự hắn đã nhìn thấu được hàm ý dùng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, không lãng phí thời gian ở rừng cây nữa. Chờ đến khi hắn phát hiện trong rừng cây không có người thì Cố Phi đã leo lên đỉnh núi an toàn, thậm chí mắt trên đó còn chưa kịp báo hướng đi của Kiếm Quỷ chuẩn bị chạy đi cho Hắc Sắc Thực Chỉ, đã bị giết chết mất rồi.
Mà lúc này, thời gian đấu đối kháng đã qua một phần ba, Công Tử tinh anh đoàn vượt lên dẫn trước bảy so với không (7vs0).
Danh sách chương