*Hồng liên: Đoá sen đỏ.
Sáu người trốn dưới mô đất trũng một lúc. Thật sự mọi chuyện tiếp diễn đúng như Hàn Gia Công Tử tính trước, chỗ họ đang trốn không hề thấy có người bên dong binh đoàn Hắc Thủ chạy qua thăm dò. Nhìn thời gian không còn nhiều lắm, Hàn Gia Công Tử lắc đầu, mọi người lại cùng hắn đi tiếp.
Nếu kết quả đúng như lời hắn nói, thì con đường này sẽ dẫn thẳng đến chân núi cao kia. Nhưng khi đi được một đoạn thì đột nhiên Hàn Gia Công Tử lại dừng bước.
“Tiếp tục đi chứ, dừng lại làm gì?” Đoàn người hô lên. Cứ vừa đi lại vừa khụy gối hóp bụng khom lưng như mèo rất là cực khổ, mấy người trong hội đã sớm muốn đến đích thật nhanh để được giải thoát.
Hàn Gia Công Tử chỉ chỉ về phía trước: “Đoạn này không phải điểm mù. Nếu may mắn thì chúng ta sẽ đi qua đúng lúc mấy người trên đỉnh núi ngó ra chỗ khác, còn có khả năng tránh thoát, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, đoạn đường này vừa khéo lại là điểm mù của chúng ta, không nhìn thấy tình huống trên đỉnh núi.”
“Nếu vậy thì…” Ánh mắt của mấy người họ ngó về phía sau.
Hàn Gia Công Tử cũng đang cười, liếc nhìn Cố Phi và Kiếm Quỷ: “Hai người luôn bá lắm mà, chuyện tiếp theo cũng chỉ có hai cậu làm được!”
“Cam tâm tình nguyện ra sức!” Cố Phi rút kiếm ra, làm một chiêu kiếm lễ, rồi mới đi tới vị trí mà Hàn Gia Công Tử nói, ngâm xướng Dịch Chuyển Tức Thời, vù một cái đã bay qua đoạn điểm mù này.
Kiếm Quỷ là kẻ luôn luôn bình tĩnh ung dung bấy giờ cũng khá hưng phấn.
Vì sao? Vì cuối cùng Trường Tru Đoản Thán cũng có cơ hội ra trận nha! Dù nói thế nào đi nữa thì Kiếm Quỷ cũng là người có hội tụ đủ những đặc điểm của một game thủ hợp cách, đó chính là điểm hắn khác biệt với Cố Phi. Sau khi thi triển Tiềm Hành, Kiếm Quỷ cũng đã ung dung băng qua con đường này, Hàn Gia Công Tử ở phía sau bọn họ, bắt đầu nói chuyện trong kênh chat: “Được rồi, cứ chiếu theo lời tôi mà đi thôi!”
Sau đó lại là một chuỗi dài toạ độ liên tục chớp nháy, hai người nhuần nhuyễn phối hợp di chuyển, không có hỏi nhiều, cứ ấn theo chỉ thị đi là xong. Cứ như vậy, xung quanh không có một chút điểm khác thường, có thể thấy con đường đánh lén Hàn Gia Công Tử tìm ra quả thật là hàng thật giá thật đấy.
“Đánh nhau thì hú một tiếng, bọn tôi cũng có thể đến giúp một tay.” Ngự Thiên Thần Minh lên tiếng trong kênh chat.
“Ha ha. Tôi thấy, chắc không cần đâu ha?” Cố Phi ra vẻ mãnh liệt đáp lại.
“Giữ vệ sinh kênh chat đi, bớt nói mấy câu rác rưởi hộ cái!” Hàn Gia Công Tử mắng.
Hai người đi theo sự chỉ thị của Hàn Gia Công Tử lên núi thẳng một đường, hai ba mươi mét cuối lại không còn điểm mù để đánh lén nữa. Ở khoảng cách gần ngay mí mắt của đối phương mà có điểm mù chắc chỉ có nước có địa đạo rồi.
“Tự nghĩ cách đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nhào thẳng lên thôi, còn kì kèo cái gì?” Cố Phi đề nghị. Khoảng cách như vầy thì vọt lên nháy mắt là có thể đến, hơn nữa còn có thuấn di hỗ trợ năm mét nữa.
Kiếm Quỷ gật đầu biểu thị sự tán thành. Hai người dựa lưng vào tảng đá lớn, liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái. Trong lòng cả hai đều bắt đầu đếm thầm.
1, 2, 3!!! Hai người Cố Phi và Kiếm Quỷ chia ra một trái một phải chui ra từ phía sau tảng đá, từ biên sườn núi có thể thấy rõ ràng, may thay là đứa được phân trông coi lúc bấy giờ cư nhiên đang quay đầu nói chuyện với người phía sau, không nhìn thấy phương hướng này. Điều này đã tạo cơ hội cho hai người phi thân tiến lên, trong chớp mắt khoảng cách đã bị thu lại hơn mười mét.
Lúc này tên kia mới hớn hở tươi cười quay mặt lại. Vừa lúc nhìn thấy trước mặt mình lại có hai người liền hơi ngẩn ngơ, nhưng phản ứng vẫn thật nhạy bén, giơ tay phóng một mũi tên rồi quay đầu lùi về sau.
“Những tên làm tai mắt trên đỉnh núi chắc là cung tiễn thủ.” Hàn Gia Công Tử đã sớm phân tích như vậy từ trước.
Một là do cung tiễn thủ sau khi chuyển chức sẽ có kỹ năng Đôi Mắt Ưng; Thứ hai là do khi cung tiễn thủ phát hiện có người tấn công lên đỉnh núi thì họ có thể lợi dụng ưu thế khoảng cách công kích tầm xa để kéo dài chút thời gian; Thứ ba, tốc độ của cung tiễn thủ rất nhanh, đánh không lại thì họ có thể chạy trốn để câu giờ. Mà có vẻ tất cả những chuyện này đều bị Hàn Gia Công Tử đoán trúng, mấy tên trên đỉnh núi đều là cung tiễn thủ. Hơn nữa bọn họ còn lắp sẵn tên chờ đợi, khi thấy hai người thì không cần suy nghĩ mà bắn liền một phát, mà phát ấy còn là Truy Tung Tiễn.
Mũi tên bập bập bập phun ra ánh sáng bay tới huớg Cố Phi, xem ra đối phương kiêng kị pháp sư giết người trong nháy mắt tuyệt đối không phải giả mà. Nhưng một mũi tên yếu như vậy há có thể làm khó Cố Phi? Kiếm Ám Dạ Lưu Quang được nhấc lên để ở trước ngực nhìn như tuỳ ý, nhưng thật ra đó là một chiêu kiếm pháp của nhà họ Cố – Dạ Chiến Bát Phương. Đừng nói đến ngay chính diện, dù đột kích từ tám hướng thì Cố Phi cũng có thể thong dong ra tay vào những góc độ hữu hiệu ngắn ngủi trong nháy mắt mà đối phó với địch. Mũi tên lao đến trước mặt kia, cổ tay Cố Phi nhẹ nhàng xoay một chút đã tuốt rơi mũi tên, thế xông lên không chậm lại lấy một tia.
Ngược lại thì Kiếm Quỷ mải mê thưởng thức thao tác của Cố Phi, trong lòng kính phục không thôi, nên bước chân khó tránh khỏi chậm đi đi vài phần.
Nhưng nói cho cùng thì một mũi tên này cũng chưa đạt đến bất kì hiệu quả ngăn trở nào, hai người gần như vọt lên đỉnh núi cùng một lúc.
Ở trên đỉnh núi, đối phương có ba người. Lúc này ba người này đã sẵn sàng nghênh chiến. Khi thấy ba người này, hai người Cố Phi mới nhận ra Hàn Gia Công Tử đoán hơi sai chút. Mấy người đảm nhận quan sát không phải toàn bộ đều là cung tiễn thủ, mà chỉ có một người.
Hai người còn lại, nhìn qua trang phục của họ thì một người là võ gia, một người là pháp sư. Mà kỳ lạ hơn là ba người này đều che mặt.
“Cung tiễn thủ hồi nãy có che mặt không?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.
“Không biết, không để ý mà!” Tên cung tiễn thủ khi nãy đang quay mặt đi để nói chuyện, nhưng khi hắn vừa quay đầu phát hiện thì liền giơ tay bắn cung, hai người lúc đó chỉ thấy một mũi tên sáng chói. Còn mặt á… Cố Phi nỗ lực nhớ lại, hình như là có, vải che thì phải.
Tại sao lại phải che mặt? Bây giờ không phải là thời điểm đặt câu hỏi, hai người chính là đến đây đánh lén, vì vậy nắm chặt thời gian đế giải quyết bọn họ mới là vương đạo. Vào thời khắc mấu chốt mà lại ra vẻ rồi phát ngôn bừa bãi, đó là phong cách làm việc của mấy nhân vật phản diện ngu ngốc.
Mà hai người một trái một phải sóng vai xông lên, cung tiễn thủ và võ gia vốn đang đứng hai bên trái phải phía trước để bảo hộ pháp sư, thì lúc này cũng tách ra. Thoạt nhìn ba người này có lẽ muốn lấy đội hình tam giác để giáp công hai người phe Cố Phi.
Cố Phi là người tập võ, nên khi đánh nhau hắn có thể để mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng là chuyện làm tự nhiên vô cùng, vừa kỹ càng tỉ mỉ lại vừa đúng lúc đúng chỗ. Khi thấy hai người kia chia về hai bên trái phải mà tản ra, nếu chỉ nhìn qua thì cảm thấy chuẩn bị bao vây, nhưng khoảng cách thật ra có chút xa quá rồi. Cung tiễn thủ kéo dài khoảng cách ra thì còn dễ hiểu, nhưng với võ gia, thì quá khiến người ta khó hiểu nổi.
Lúc này, Kiếm Quỷ dùng Tật Hành nên tốc độ của hắn nhanh hơn Cố Phi một bậc. Khi Cố Phi đang quan sát thì hắn đã xông đến gần pháp sư kia. Một con dao găm sáng loáng đã được đưa ra. Cố Phi thấy rõ Kiếm Quỷ đang cầm Trường Tru, đúng là tên này muốn cầm hàng mới ra khai đao.
Dù bị áp sát nhưng cũng không thấy pháp sư kia hoảng loạn, pháp trượng trong tay hắn giơ lên, giống như cũng muốn ra chiêu. Mà hai tên cung tiễn thủ và võ gia vọt đến một bên cũng đã dừng bước, tuy nhiên vẫn chưa xuất thủ, họ vẫn đưa mắt nhìn về phía pháp sư kia. Trong các cuộc chiến, mỗi một thời khắc đều có những chỗ biến hóa vi diệu, cũng chỉ có mỗi Cố Phi là một kẻ chuyên nghiệp cỡ này mới có thể dưới tình huống chuyên chú hiện tại có thể thể nghiệm và quan sát được chúng.
Đột nhiên Cố Phi giật mình, một ý niệm thoáng hiện chạy lên não hắn, căn bản không ngẫm nghĩ cho kỹ mà liền quay qua hét lớn với Kiếm Quỷ: “Mau lui lại!”
Đồng thời trong miệng hắn cũng ngâm xướng Dịch Chuyển Tức Thời thật nhanh, người Cố Phi đã lui người về phía sau năm mét. Mà tên pháp sư kia cũng đã hoàn thành việc ngâm xướng. Một đóa hoa lửa nở rộ trên pháp trượng, tiếp đó nó rơi xuống đất rồi một tiếng ầm thật lớn vang lên. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực như những cánh hoa sen đỏ rơi xuống đất rồi đua nhau nở rộ khắp nơi!
Đây chính là chiêu bài của pháp sư số một của Thế Giới Song Song – Phiêu Lưu: Lạc Y Hồng Liên.
Thảo nào đối phương phải che mặt, chỉ là không muốn bị Cố Phi nhận. Thảo nào mà cung tiễn thủ và võ gia mới vừa khai chiến đã tách ra hai bên. Bọn họ muốn tránh khỏi phạm vi thiêu đốt của Lạc Y Hồng Liên. Mà hai tên này không cần hỏi cũng biết, họ chính là những người bên cạnh Phiêu Lưu: Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái.
Cố Phi dùng Dịch Chuyển Tức Thời so với Lạc Y Hồng Liên còn nhanh hơn vài giây, vì vậy hắn mới lui lại kịp mà tránh được một kiếp nạn. Nhưng Kiếm Quỷ thì lại khác, hắn không có kỹ năng dịch chuyển vị trí không đoái hoài gì đến thời gian như Dịch Chuyển Tức Thời. Tuy rằng khi vừa nghe Cố Phi hô to thì hắn đã lui lại không do dự, ngay cả việc xoay người cũng bị Kiếm Quỷ bỏ qua. Nhưng hắn vẫn chậm chân hơn tốc độ nở rộ của Hồng Liên.
Cố Phi thấy rõ tình cảnh trước mắt lập tức ngâm xướng lần hai. Tức thì, một dòng chảy vặn vẹo phảng phất như lúc nào cũng có thể xé rách mặt đất xuất hiện rồi tạo thành một bức tường chắn trước người của Kiếm Quỷ. Pháp thuật được thả ra vào lúc này có thể coi là Cố Phi đã phát huy võ công tung ám khi đến mức cực hạn. Trong nháy mắt hắn đã tính toán tốc độ di chuyển của Kiếm Quỷ và tốc độ nở của Hồng Liên rồi chuẩn xác tung Điện Lưu Tường Bích vào giữa Kiếm Quỷ và ngọn lửa đó ấy.
Không phải nó có thể ngăn trở mọi thứ sao? Thử ngăn trở cho ta xem đi!
Trong lòng của Cố Phi mặc niệm, lúc này hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Mà tình hình thay đổi làm cho đối phương cũng không kịp trở tay, pháp thuật của pháp sư sau khi được tung ra thì phần lớn sẽ không chịu sự không chế của người tung phép. Đoá hoa sen đỏ đang nở rộ khi va chạm với Điện Lưu Tường Bích, cư nhiên thực sự bị cách trở.
Vốn dĩ nó sẽ nở rộ 360 độ quanh người pháp sư, nhưng lúc này nó đã bị Điện Lưu Tường Bích vạch ra một lối đi. Kỹ năng này được giới thiệu là có thể kéo dài 20 giây, nhưng dưới sự trùng kích của ngọn lửa thì thời gian đó bị rút đi rất nhiều. Vẻn vẹn 3 giây sau, bức tường điện vang lên một tiếng “chi” rồi bị ngọn lửa nuốt mất.
Hoa sen lửa bị ngăn trở hồi lâu hình như đã tích đủ nộ khí bắt đầu bộc phát, nó giơ nanh múa vuốt nuốt chửng vùng đất trống đầy phía trước, nhưng lúc này đã trễ, ba giây kia đã đủ cho Kiếm Quỷ thoát khỏi vùng nguy hiểm rồi.
Cố Phi thở dài một hơi. Lúc này hắn cùng Kiếm Quỷ đứng sóng vai với nhau. Trong mắt ba người đối phương cũng tràn ngập sự khó tin. Trong ánh lửa bập bùng pháp sư tháo khăn che mặt xuống rồi nhìn Cố Phi. Quả nhiên là Phiêu Lưu không ai khác vào đây.
“Mọi người đều nói cậu là pháp sư cận chiến, thân thủ chơi cận chiến rất tốt. Chỉ nói đến điều này, cậu mạnh hơn tôi!” Phiêu Lưu nói chuyện.
Cố Phi cười một cái: “Nguy hiểm thật.”
“Nhưng mà vẫn chưa kết thúc đâu!” Phiêu Lưu cũng cười đáp lại.
“Tất nhiên!” Cố Phi đang nói chuyện thì đột nhiên xoay người chém ra một kiếm. Một tên đạo tặc bị trúng chiêu từ từ hiện ra. Mà một kiếm này của Cố Phi chỉ là đòn đánh thường nên dù đánh trúng đối phương nhưng sát thương gây ra cũng hữu hạn.
“Xem ra lời đồn anh có phản Tiềm Hành, cũng là thật.” Phiêu Lưu nói.
“Hóa ra trên đỉnh núi không phải chỉ có ba, mà là bốn người!” Cố Phi đáp lại.
Lúc này Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái cũng đã tháo khăn che mặt ra. Hai vs bốn đánh một trận, hết sức căng thẳng!
Sáu người trốn dưới mô đất trũng một lúc. Thật sự mọi chuyện tiếp diễn đúng như Hàn Gia Công Tử tính trước, chỗ họ đang trốn không hề thấy có người bên dong binh đoàn Hắc Thủ chạy qua thăm dò. Nhìn thời gian không còn nhiều lắm, Hàn Gia Công Tử lắc đầu, mọi người lại cùng hắn đi tiếp.
Nếu kết quả đúng như lời hắn nói, thì con đường này sẽ dẫn thẳng đến chân núi cao kia. Nhưng khi đi được một đoạn thì đột nhiên Hàn Gia Công Tử lại dừng bước.
“Tiếp tục đi chứ, dừng lại làm gì?” Đoàn người hô lên. Cứ vừa đi lại vừa khụy gối hóp bụng khom lưng như mèo rất là cực khổ, mấy người trong hội đã sớm muốn đến đích thật nhanh để được giải thoát.
Hàn Gia Công Tử chỉ chỉ về phía trước: “Đoạn này không phải điểm mù. Nếu may mắn thì chúng ta sẽ đi qua đúng lúc mấy người trên đỉnh núi ngó ra chỗ khác, còn có khả năng tránh thoát, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, đoạn đường này vừa khéo lại là điểm mù của chúng ta, không nhìn thấy tình huống trên đỉnh núi.”
“Nếu vậy thì…” Ánh mắt của mấy người họ ngó về phía sau.
Hàn Gia Công Tử cũng đang cười, liếc nhìn Cố Phi và Kiếm Quỷ: “Hai người luôn bá lắm mà, chuyện tiếp theo cũng chỉ có hai cậu làm được!”
“Cam tâm tình nguyện ra sức!” Cố Phi rút kiếm ra, làm một chiêu kiếm lễ, rồi mới đi tới vị trí mà Hàn Gia Công Tử nói, ngâm xướng Dịch Chuyển Tức Thời, vù một cái đã bay qua đoạn điểm mù này.
Kiếm Quỷ là kẻ luôn luôn bình tĩnh ung dung bấy giờ cũng khá hưng phấn.
Vì sao? Vì cuối cùng Trường Tru Đoản Thán cũng có cơ hội ra trận nha! Dù nói thế nào đi nữa thì Kiếm Quỷ cũng là người có hội tụ đủ những đặc điểm của một game thủ hợp cách, đó chính là điểm hắn khác biệt với Cố Phi. Sau khi thi triển Tiềm Hành, Kiếm Quỷ cũng đã ung dung băng qua con đường này, Hàn Gia Công Tử ở phía sau bọn họ, bắt đầu nói chuyện trong kênh chat: “Được rồi, cứ chiếu theo lời tôi mà đi thôi!”
Sau đó lại là một chuỗi dài toạ độ liên tục chớp nháy, hai người nhuần nhuyễn phối hợp di chuyển, không có hỏi nhiều, cứ ấn theo chỉ thị đi là xong. Cứ như vậy, xung quanh không có một chút điểm khác thường, có thể thấy con đường đánh lén Hàn Gia Công Tử tìm ra quả thật là hàng thật giá thật đấy.
“Đánh nhau thì hú một tiếng, bọn tôi cũng có thể đến giúp một tay.” Ngự Thiên Thần Minh lên tiếng trong kênh chat.
“Ha ha. Tôi thấy, chắc không cần đâu ha?” Cố Phi ra vẻ mãnh liệt đáp lại.
“Giữ vệ sinh kênh chat đi, bớt nói mấy câu rác rưởi hộ cái!” Hàn Gia Công Tử mắng.
Hai người đi theo sự chỉ thị của Hàn Gia Công Tử lên núi thẳng một đường, hai ba mươi mét cuối lại không còn điểm mù để đánh lén nữa. Ở khoảng cách gần ngay mí mắt của đối phương mà có điểm mù chắc chỉ có nước có địa đạo rồi.
“Tự nghĩ cách đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nhào thẳng lên thôi, còn kì kèo cái gì?” Cố Phi đề nghị. Khoảng cách như vầy thì vọt lên nháy mắt là có thể đến, hơn nữa còn có thuấn di hỗ trợ năm mét nữa.
Kiếm Quỷ gật đầu biểu thị sự tán thành. Hai người dựa lưng vào tảng đá lớn, liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái. Trong lòng cả hai đều bắt đầu đếm thầm.
1, 2, 3!!! Hai người Cố Phi và Kiếm Quỷ chia ra một trái một phải chui ra từ phía sau tảng đá, từ biên sườn núi có thể thấy rõ ràng, may thay là đứa được phân trông coi lúc bấy giờ cư nhiên đang quay đầu nói chuyện với người phía sau, không nhìn thấy phương hướng này. Điều này đã tạo cơ hội cho hai người phi thân tiến lên, trong chớp mắt khoảng cách đã bị thu lại hơn mười mét.
Lúc này tên kia mới hớn hở tươi cười quay mặt lại. Vừa lúc nhìn thấy trước mặt mình lại có hai người liền hơi ngẩn ngơ, nhưng phản ứng vẫn thật nhạy bén, giơ tay phóng một mũi tên rồi quay đầu lùi về sau.
“Những tên làm tai mắt trên đỉnh núi chắc là cung tiễn thủ.” Hàn Gia Công Tử đã sớm phân tích như vậy từ trước.
Một là do cung tiễn thủ sau khi chuyển chức sẽ có kỹ năng Đôi Mắt Ưng; Thứ hai là do khi cung tiễn thủ phát hiện có người tấn công lên đỉnh núi thì họ có thể lợi dụng ưu thế khoảng cách công kích tầm xa để kéo dài chút thời gian; Thứ ba, tốc độ của cung tiễn thủ rất nhanh, đánh không lại thì họ có thể chạy trốn để câu giờ. Mà có vẻ tất cả những chuyện này đều bị Hàn Gia Công Tử đoán trúng, mấy tên trên đỉnh núi đều là cung tiễn thủ. Hơn nữa bọn họ còn lắp sẵn tên chờ đợi, khi thấy hai người thì không cần suy nghĩ mà bắn liền một phát, mà phát ấy còn là Truy Tung Tiễn.
Mũi tên bập bập bập phun ra ánh sáng bay tới huớg Cố Phi, xem ra đối phương kiêng kị pháp sư giết người trong nháy mắt tuyệt đối không phải giả mà. Nhưng một mũi tên yếu như vậy há có thể làm khó Cố Phi? Kiếm Ám Dạ Lưu Quang được nhấc lên để ở trước ngực nhìn như tuỳ ý, nhưng thật ra đó là một chiêu kiếm pháp của nhà họ Cố – Dạ Chiến Bát Phương. Đừng nói đến ngay chính diện, dù đột kích từ tám hướng thì Cố Phi cũng có thể thong dong ra tay vào những góc độ hữu hiệu ngắn ngủi trong nháy mắt mà đối phó với địch. Mũi tên lao đến trước mặt kia, cổ tay Cố Phi nhẹ nhàng xoay một chút đã tuốt rơi mũi tên, thế xông lên không chậm lại lấy một tia.
Ngược lại thì Kiếm Quỷ mải mê thưởng thức thao tác của Cố Phi, trong lòng kính phục không thôi, nên bước chân khó tránh khỏi chậm đi đi vài phần.
Nhưng nói cho cùng thì một mũi tên này cũng chưa đạt đến bất kì hiệu quả ngăn trở nào, hai người gần như vọt lên đỉnh núi cùng một lúc.
Ở trên đỉnh núi, đối phương có ba người. Lúc này ba người này đã sẵn sàng nghênh chiến. Khi thấy ba người này, hai người Cố Phi mới nhận ra Hàn Gia Công Tử đoán hơi sai chút. Mấy người đảm nhận quan sát không phải toàn bộ đều là cung tiễn thủ, mà chỉ có một người.
Hai người còn lại, nhìn qua trang phục của họ thì một người là võ gia, một người là pháp sư. Mà kỳ lạ hơn là ba người này đều che mặt.
“Cung tiễn thủ hồi nãy có che mặt không?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.
“Không biết, không để ý mà!” Tên cung tiễn thủ khi nãy đang quay mặt đi để nói chuyện, nhưng khi hắn vừa quay đầu phát hiện thì liền giơ tay bắn cung, hai người lúc đó chỉ thấy một mũi tên sáng chói. Còn mặt á… Cố Phi nỗ lực nhớ lại, hình như là có, vải che thì phải.
Tại sao lại phải che mặt? Bây giờ không phải là thời điểm đặt câu hỏi, hai người chính là đến đây đánh lén, vì vậy nắm chặt thời gian đế giải quyết bọn họ mới là vương đạo. Vào thời khắc mấu chốt mà lại ra vẻ rồi phát ngôn bừa bãi, đó là phong cách làm việc của mấy nhân vật phản diện ngu ngốc.
Mà hai người một trái một phải sóng vai xông lên, cung tiễn thủ và võ gia vốn đang đứng hai bên trái phải phía trước để bảo hộ pháp sư, thì lúc này cũng tách ra. Thoạt nhìn ba người này có lẽ muốn lấy đội hình tam giác để giáp công hai người phe Cố Phi.
Cố Phi là người tập võ, nên khi đánh nhau hắn có thể để mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng là chuyện làm tự nhiên vô cùng, vừa kỹ càng tỉ mỉ lại vừa đúng lúc đúng chỗ. Khi thấy hai người kia chia về hai bên trái phải mà tản ra, nếu chỉ nhìn qua thì cảm thấy chuẩn bị bao vây, nhưng khoảng cách thật ra có chút xa quá rồi. Cung tiễn thủ kéo dài khoảng cách ra thì còn dễ hiểu, nhưng với võ gia, thì quá khiến người ta khó hiểu nổi.
Lúc này, Kiếm Quỷ dùng Tật Hành nên tốc độ của hắn nhanh hơn Cố Phi một bậc. Khi Cố Phi đang quan sát thì hắn đã xông đến gần pháp sư kia. Một con dao găm sáng loáng đã được đưa ra. Cố Phi thấy rõ Kiếm Quỷ đang cầm Trường Tru, đúng là tên này muốn cầm hàng mới ra khai đao.
Dù bị áp sát nhưng cũng không thấy pháp sư kia hoảng loạn, pháp trượng trong tay hắn giơ lên, giống như cũng muốn ra chiêu. Mà hai tên cung tiễn thủ và võ gia vọt đến một bên cũng đã dừng bước, tuy nhiên vẫn chưa xuất thủ, họ vẫn đưa mắt nhìn về phía pháp sư kia. Trong các cuộc chiến, mỗi một thời khắc đều có những chỗ biến hóa vi diệu, cũng chỉ có mỗi Cố Phi là một kẻ chuyên nghiệp cỡ này mới có thể dưới tình huống chuyên chú hiện tại có thể thể nghiệm và quan sát được chúng.
Đột nhiên Cố Phi giật mình, một ý niệm thoáng hiện chạy lên não hắn, căn bản không ngẫm nghĩ cho kỹ mà liền quay qua hét lớn với Kiếm Quỷ: “Mau lui lại!”
Đồng thời trong miệng hắn cũng ngâm xướng Dịch Chuyển Tức Thời thật nhanh, người Cố Phi đã lui người về phía sau năm mét. Mà tên pháp sư kia cũng đã hoàn thành việc ngâm xướng. Một đóa hoa lửa nở rộ trên pháp trượng, tiếp đó nó rơi xuống đất rồi một tiếng ầm thật lớn vang lên. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực như những cánh hoa sen đỏ rơi xuống đất rồi đua nhau nở rộ khắp nơi!
Đây chính là chiêu bài của pháp sư số một của Thế Giới Song Song – Phiêu Lưu: Lạc Y Hồng Liên.
Thảo nào đối phương phải che mặt, chỉ là không muốn bị Cố Phi nhận. Thảo nào mà cung tiễn thủ và võ gia mới vừa khai chiến đã tách ra hai bên. Bọn họ muốn tránh khỏi phạm vi thiêu đốt của Lạc Y Hồng Liên. Mà hai tên này không cần hỏi cũng biết, họ chính là những người bên cạnh Phiêu Lưu: Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái.
Cố Phi dùng Dịch Chuyển Tức Thời so với Lạc Y Hồng Liên còn nhanh hơn vài giây, vì vậy hắn mới lui lại kịp mà tránh được một kiếp nạn. Nhưng Kiếm Quỷ thì lại khác, hắn không có kỹ năng dịch chuyển vị trí không đoái hoài gì đến thời gian như Dịch Chuyển Tức Thời. Tuy rằng khi vừa nghe Cố Phi hô to thì hắn đã lui lại không do dự, ngay cả việc xoay người cũng bị Kiếm Quỷ bỏ qua. Nhưng hắn vẫn chậm chân hơn tốc độ nở rộ của Hồng Liên.
Cố Phi thấy rõ tình cảnh trước mắt lập tức ngâm xướng lần hai. Tức thì, một dòng chảy vặn vẹo phảng phất như lúc nào cũng có thể xé rách mặt đất xuất hiện rồi tạo thành một bức tường chắn trước người của Kiếm Quỷ. Pháp thuật được thả ra vào lúc này có thể coi là Cố Phi đã phát huy võ công tung ám khi đến mức cực hạn. Trong nháy mắt hắn đã tính toán tốc độ di chuyển của Kiếm Quỷ và tốc độ nở của Hồng Liên rồi chuẩn xác tung Điện Lưu Tường Bích vào giữa Kiếm Quỷ và ngọn lửa đó ấy.
Không phải nó có thể ngăn trở mọi thứ sao? Thử ngăn trở cho ta xem đi!
Trong lòng của Cố Phi mặc niệm, lúc này hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Mà tình hình thay đổi làm cho đối phương cũng không kịp trở tay, pháp thuật của pháp sư sau khi được tung ra thì phần lớn sẽ không chịu sự không chế của người tung phép. Đoá hoa sen đỏ đang nở rộ khi va chạm với Điện Lưu Tường Bích, cư nhiên thực sự bị cách trở.
Vốn dĩ nó sẽ nở rộ 360 độ quanh người pháp sư, nhưng lúc này nó đã bị Điện Lưu Tường Bích vạch ra một lối đi. Kỹ năng này được giới thiệu là có thể kéo dài 20 giây, nhưng dưới sự trùng kích của ngọn lửa thì thời gian đó bị rút đi rất nhiều. Vẻn vẹn 3 giây sau, bức tường điện vang lên một tiếng “chi” rồi bị ngọn lửa nuốt mất.
Hoa sen lửa bị ngăn trở hồi lâu hình như đã tích đủ nộ khí bắt đầu bộc phát, nó giơ nanh múa vuốt nuốt chửng vùng đất trống đầy phía trước, nhưng lúc này đã trễ, ba giây kia đã đủ cho Kiếm Quỷ thoát khỏi vùng nguy hiểm rồi.
Cố Phi thở dài một hơi. Lúc này hắn cùng Kiếm Quỷ đứng sóng vai với nhau. Trong mắt ba người đối phương cũng tràn ngập sự khó tin. Trong ánh lửa bập bùng pháp sư tháo khăn che mặt xuống rồi nhìn Cố Phi. Quả nhiên là Phiêu Lưu không ai khác vào đây.
“Mọi người đều nói cậu là pháp sư cận chiến, thân thủ chơi cận chiến rất tốt. Chỉ nói đến điều này, cậu mạnh hơn tôi!” Phiêu Lưu nói chuyện.
Cố Phi cười một cái: “Nguy hiểm thật.”
“Nhưng mà vẫn chưa kết thúc đâu!” Phiêu Lưu cũng cười đáp lại.
“Tất nhiên!” Cố Phi đang nói chuyện thì đột nhiên xoay người chém ra một kiếm. Một tên đạo tặc bị trúng chiêu từ từ hiện ra. Mà một kiếm này của Cố Phi chỉ là đòn đánh thường nên dù đánh trúng đối phương nhưng sát thương gây ra cũng hữu hạn.
“Xem ra lời đồn anh có phản Tiềm Hành, cũng là thật.” Phiêu Lưu nói.
“Hóa ra trên đỉnh núi không phải chỉ có ba, mà là bốn người!” Cố Phi đáp lại.
Lúc này Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái cũng đã tháo khăn che mặt ra. Hai vs bốn đánh một trận, hết sức căng thẳng!
Danh sách chương