Sau khi nghe mọi người giải thích thay Cố Phi, cũng đã thoải mái. Về phần quyển trục của cậu ta, nếu đã không có ý kiến gì với Cố Phi thì có tiền hay không cậu ta cũng không thèm để ý. Hữu Ca nói rất đúng, phong cách xử sự thích hợp với từng người của Cố Phi hết sức thành công.
Mà Cố Phi sau khi chạy ra từ quán rượu, lúc này hắn đang đọc phần giới thiệu của kỹ năng: Điện Lưu Tường Bích (Vách Tường Luồng Điện), khống chế pháp lực lôi điện mạnh mẽ chế tạo ra màng chắn bằng dòng điện cách trở mọi thứ, thời gian kéo dài 20 giây.
Cách trở mọi thứ… lời thuyết minh của hệ thống trước giờ đều là chém gió thành bão, Hỏa Cầu Thuật mà nó còn nói là huy động pháp lực hỏa đốt hết mọi thứ được cơ mà! Vì vậy Cố Phi cũng không quá để ý, hắn tiện tay vươn ra rồi tiến hành ngâm xướng: Điện Lưu Tường Bích, hàng!
Pháp thuật điện hệ đúng là pháp thuật điện hệ, Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi cũng không nhanh như vậy. Lúc này Cố Phi vừa dứt lời ngâm xướng thì hướng mà ngón tay của hắn chỉ về, không khí ở chỗ đó bắt đầu xáo động, ngay cả những người đi ngang qua cũng bị dị biến này làm cho tê dại. Tiếp đó, chợt nghe thấy tiếng đùng giòn vàng, các dòng chảy ma pháp bắt đầu bện lại rồi bắt đầu vặn vẹo hiện lên trước mắt. Trong lúc này một vài tia lửa điện thường thường xuất hiện, dương nanh múa vuốt lớn lối vô cùng. Nếu bàn về việc gây hiệu ứng thị giác, điện hệ thật sự mạnh hơn hỏa hệ và thủy hệ rất nhiều, thực sự quá chói mắt rồi.
Bức tường điện này rộng hơn ba mét, tuy nó không rộng đủ để ngăn trở hoàn toàn con đường. Nhưng những người đi đường đều phải đứng lại, dân chúng tò mò vây xem kỹ năng chưa từng thấy qua này. Một số người gan lớn thì tiến lại gần, đưa người ra chạm thử một lần.
“Chít” một tiếng, giữa người này và bức tường cọ sát ra tia lửa điện, mà tên này cũng hú lên một tiếng rồi vội rụt ngón tay về, rồi nhìn lại trạng thái của mình, kêu to: “Á đù, tê liệt!”
Đang lúc mọi người tấm tắc kỳ lạ thì 20 giây đã trôi qua, kỹ năng biến mất không còn thấy nữa. Lúc này mọi người mới phản ứng được, họ bắt đầu nhận ra mình chưa chú ý đến người phóng ra chiêu này, vì vậy cả đám đông đều đưa mắt nhìn xung quanh nhưng Cố Phi đã sớm rời đi.
“Tốn pháp lực thật!” Cố Phi sợ hãi than. Một chiêu Điện Lưu Tường Bích vừa rồi đã hút khô một nửa pháp lực của hắn, hơn nữa cái cảm giác bảo lưu này làm hắn rất quen thuộc. Cảm giác khi sử dụng chiêu này khá giống với lúc dùng Dịch Chuyển Tức Thời.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc: Người dùng có thể tự mình đề cao lượng pháp lực tiêu hao để tăng lớn hiệu quả của kỹ năng. Nếu lấy Dịch Chuyển Tức Thời ra mà nói, pháp lực tiêu hao nhiều ít sẽ làm cho cự ly di động không giống nhau. Chứ còn như Hỏa Cầu Thuật và Thiên Hàng Hỏa Luân thì lại khác, người dùng không thể tiêu hao thêm pháp lực để đề cao thương tổn của chúng. Ngay cả Lôi Điện Thuật cũng không có, xem ra đây chỉ là một chút tính chất đặc biệt của pháp thuật. Lúc này Cố Phi đang suy nghĩ đến đặc điểm của kỹ năng này, hắn tự hỏi xem chiêu này có thể kết hợp với võ công ở chỗ nào. Đồng thời hắn cũng bắt đầu tiến về truyền tống trận trước Cao ốc dong binh.
Chớp mắt một cái đã đến bảy giờ, mọi người tham gia trận dong binh đoàn đều đã tới truyền tống trận. Hôm nay không chỉ là ngày diễn ra trận chung kết giữa Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ. Mà còn là trận tranh ba tư giữa dong binh đoàn Thuỷ Hoa của Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng Thất Thải Vân Gian.
Trên thực tế, trận tranh ba tư này còn kịch liệt hơn trận chiến chung kết của Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ một chút. Bởi vì hệ thống quy định chỉ có top 3 mới có thưởng đặc biệt. Nói cách khác, Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ dù bên nào thắng bên nào thua thì họ đều có phần thưởng rồi, chỉ khác về đẳng cấp phần thưởng thôi. Mà dong binh đoàn Thuỷ Hoa cùng Thất Thải Vân Gian thì chỉ có ai thua thì bên đó không được. Chính vì thế bọn họ chắc chắn phải liều mạng.
Khi đám người Hàn Gia Công Tử đi tới đụng phải nhóm của Nghịch Lưu Nhi Thượng. Hai bên bảo trì sự nhất quán hài hòa trước đó, mọi người động viên nhau cố gắng một chút, phấn đấu một tý, nỗ lực một xíu. Cứ thế rồi hai phe chia tay bước vào phòng chờ trước trận chiến.
Thông thường trước mỗi trận chiến Hữu Ca đều sẽ lấy tình báo của đối phương ra nói rõ ràng. Nhưng tin tức về dong binh đoàn Hắc Thủ quá khiêm tốn, điều này khiến Hữu Ca cảm thấy hơi xấu hổ. Không có tình báo, hắn cũng trở nên khiêm tốn trước mặt đồng đội chưa từng có trước giờ.
“Khụ, dong binh đoàn Hắc Thủ tổng cộng có 100 người, đẳng cấp đều tương đối cao. Nếu nói bọn họ không bằng Tung Hoành Tứ Hải Dong binh đoàn thì hơi coi thường bọn họ. Sau khi ở khu đăng nhiệm vụ xuất hiện dong binh đoàn đứng đầu mà hệ thống nhận định, thì bây giờ bọn họ mới mở rộng ra nhận nhiệm vụ của người chơi. Theo tôi thấy phương diện làm nhiệm vụ của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp, giá cả vừa phải, uy tín cao nên danh tiếng cũng tương đối khá.” Hữu Ca nói những điểm này cũng không thể coi là tình báo, nhưng vấn đề này lại đúng với giá trị thực chiến hữu hạn lúc này.
Thực chiến cần tình báo về sự phân bố chức nghiệp chính xác và tình trạng số lượng cao thủ bao nhiêu, phương thức chiến đấu thường dùng, quan trọng hơn là phải biết một số tính cách của các nhân vật then chốt.
Chiến thuật của Hàn Gia Công Tử nhìn như kiểu nước đến chân mới nhảy, kì thực đều dựa trên những tin tức tình báo quan trọng mà bố trí ra. Lấy ví dụ là trận chiến với dong binh đoàn Thuỷ Hoa, bên kia cũng có gần 80 người, nhưng trận chiến ấy bọn họ thắng cũng chẳng có gì bất ngờ, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đã được nắm trong bàn tay. Tất cả là nhờ Hàn Gia Công Tử vô cùng quen thuộc với bọn họ. Tuy tình hình lúc này không quá khả quan, nhưng Hữu Ca không hổ là vua tình báo. Từ những tin tức hữu hạn đó mà hắn cũng phân tích ra một vài thứ hữu ích.
“Dựa trên phong cách xử sự của bọn họ. Dong binh đoàn này có sức ngưng tụ rất mạnh, trong đoàn chiến họ có thể bộc phát ra sức bật mà chúng ta không biết. Vì vậy chúng ta phải cẩn thận làm việc, trận chung kết cuối cùng rồi, mọi người chăm chú đánh một trận đi!” Hữu Ca nói.
“Nghe lời của Hữu Ca nói kìa!” Ngự Thiên Thần Minh bất mãn. “Cho đến bây giờ chúng ta đều dốc toàn lực, anh cho rằng đây là manga sao? Bị đánh gần chết mới gào to “Để ngươi xem thử thực lực chân chính của ta”? Từ trước đến giờ chúng ta đều nỗ lực chiến đấu mà!”
“Ừ, chính là loại tinh thần này, tiếp tục cố gắng nha!”
“Nếu tình báo không đủ…” Hàn Gia Công Tử vẫn trầm mặc từ đầu cuối cùng đã lên tiếng, “Vậy để vào trận rồi bắt đầu tìm hiểu đi. Thiên Lý, Ngự Thiên, Kiếm Quỷ, các cậu có ưu thế về tốc độ rất rõ ràng, vì vậy khi khai chiến các cậu hãy tiếp cận bọn họ trước, quan sát xem có chỗ nào có thể lợi dụng được không đi!”
Ba người gật đầu.
“Ba người chúng ta thì cứ ở hậu phương bày mưu nghĩ kế rồi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Đừng có vơ tôi vào, tôi biết mình là một bảo tiêu.” Chiến Vô Thương oán giận.
“Tẩy điểm đi, thành chiến sĩ thêm điểm nhanh nhẹn hết!” Ngự Thiên Thần Minh đồng tình nói với hắn.
“Cút!”
Trong tiếng cười mắng, thời gian bắt đầu đếm ngược, Hữu Ca cực nhanh chú ý đến một hiện tượng: “Ơ, bọn họ không tới đủ người đâu, 87 người! Thiếu mất 13 mống!”
“À, bình thường mà. Biết đâu bọn họ có việc, ở đây chỉ là trò chơi thôi mà.” Cả đám biểu thị sự lý giải. Ở ngoài đời, nếu thật sự gặp phải chuyện quan trọng thì chắc chắn họ sẽ tạm ném trò chơi qua một bên. Cuối cùng trận chiến đã chính thức bắt đầu, nhà phát hành đã tuyên bố bản đồ của trận chung kết sẽ được chế tác đặc biệt. Nếu vậy thì trong bản đồ này sẽ có cái gì đó ảo diệu? Đúng là phong cảnh biến hóa rất lớn, nhưng lúc này làm gì có người nào tới đây để ngắm cảnh? Ở trong mắt Hàn Gia Công Tử, ngọn núi cao nguy nga tráng lệ kia, là nơi có thể nhìn xuống toàn bộ bản đồ bao quát toàn cục không tệ; Bên kia đường là một con sông đã bị khô cạn, có thể coi đây là một con đường bí mật; Hơn nữa bản đồ này còn có hai mảnh rừng giống như sinh đôi. Ồ, hai rừng cây này cách nhau hơn 60 tọa độ, vậy chơi cmn giống nhau là có ý nghĩa gì?
Hàn Gia Công Tử nghiên cứu hết đại khái những khu vực địa hình có thể thấy được trước mắt, một lát sau hắn chỉ tay vào một ngọn núi cao: “Qua bên kia!”
“Lại chiếm chỗ cao à!” Cả đám chán đến chết, lần nào vào trận cũng như thế này, chết lặng luôn rồi,
“Không phải! Là ở kia!” Hàn Gia Công Tử đưa tay chỉ, vừa nói vừa cất bước đi ra. Mấy người cũng không thấy rõ hướng mà ngón tay hắn chỉ về. Nhưng trước mắt chính là hướng về ngọn núi cao nha!
Sáu người dồn hết tốc lực chạy về phía trước, dọc đường đi họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết của quân địch. Cuối cùng họ đi thẳng một mạch đến chỗ Hàn Gia Công Tử chỉ.
Ngọn núi nguy nga đã ở trước mặt, sáu người chỉ còn cách chân núi mấy chục mét. Hàn Gia Công Tử nhìn bốn phía một lần, sau đó hắn chỉ vào một rừng cây nhỏ dưới chân núi: “Vào chỗ này đi!”
Năm người cùng hắn đi vào rừng cây, nhưng từ nãy đến giờ họ vẫn chưa rõ hắn có ý gì.
“Không phải anh đã nói ba người chúng tôi đi mò mò tình báo sao?” Cố Phi hết nhẫn nại. Ý của hắn là muốn tranh thủ đi tìm tình báo rồi tiện thể giết chết một vài mống, thế mới sướng chứ.
“Không vội, tình báo sẽ tự mình đưa đến cửa, nhìn chăm chú vào chút đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nhìn chăm chú cái gì?”
“Bản đồ này rõ ràng cho thấy ai chiếm vị trí cao trước sẽ nắm nội hàm của nó, cho nên mới có một ngọn núi cao hoàn mỹ như thế kia mà chúng ta đã thấy. Nếu như thực lực hai bên xấp xỉ nhau, thì núi cao sẽ trở thành nhân tố quyết định thắng bại. Vì vậy bọn họ nhất định sẽ đến nơi này.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Thực lực xấp xỉ? Chúng ta cũng được xem là vậy?” Hữu Ca không tự tin.
Hàn Gia Công Tử cười cười: “Tất nhiên không tính như vậy được. Nhưng bởi vì chiến thuật diều gió lớn của chúng ta tồn tại! Muốn giải quyết chiến thuật này, chiếm chỗ cao là rất cần thiết, cho nên nhất định bọn họ sẽ đến.”
“Không nghĩ tới chiến thuật diều gió lớn của anh chôn phục bút nhiều như vậy…” Hữu Ca cảm khái, “Vậy cứ chờ xem đi!”
“Nếu ở đây rình coi thì phải nguỵ trang chút đi!” Đợi hoài một chỗ rất chán, Ngự Thiên Thần Minh tiện tay ngắt cành ngắt lá, đan mũ rơm rồi một mình tự thưởng thức, cảm thấy xác thực đẹp mắt, sau đó đi hỏi những người khác: “Các anh có muốn một cái không?”
Không ai phản ứng lại cậu ta, năm người kia đều đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Trong tay Kiếm Quỷ là ba thanh chuỷ thủ, hai thanh là Trường Tru Đoản Thán, cái còn lại là Sương Chi Hồi Ức. Hắn đang suy nghĩ xem mình sẽ vận dụng chúng trong lúc chiến đấu như thế nào.
Còn Hàn Gia Công Tử thì lại ngồi một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài bìa rừng, vừa móc bình rượu từ trong túi ra, không nhanh không chậm nhâm nhi.
Vẻ mặt Hữu Ca thì tập trung chuyên chú nhất, ánh mắt hắn nhìn lom lom về phía ngoài khu rừng. Tay trái hắn cầm sổ nhỏ, tay phải cầm bút. Nhìn cách cầm bút ẩn chứa vô hạn sức bật kia, ai cũng tin tưởng khi tin tình báo xuất hiện hắn sẽ bộc phát ra tốc độ viết bằng 1000 điểm nhanh nhẹn.
Mà Chiến Vô Thương có thể hình to lớn, hắn không thể ẩn nấp hoàn toàn trong rừng cây được. Vì vậy lúc này hắn đang nỗ lực hạ thấp độ cao của cơ thể, ngồi xổm sau một cây đại thụ. Lâu lâu Chiến Vô Thương lại lệch đầu ra nhìn xung quanh, bộ dạng kia rất giống với kẻ len lén trốn ở một góc để đi cầu…
Cuối cùng là Cố Phi, bộ đồ màu đen trên người, ở nơi rừng cây thiếu ánh sáng này thì rất khó phát hiện ra hắn. Vì vậy hắn thoải mái lấy hai tay chống kiếm cắm xuống đất, ánh mắt lạnh thấu xương, vẻ mặt không cảm xúc. Nhìn qua thì ai cũng có thể tóm gọn lại trong hai chữ: Sát khí.
“Mọi người đều rất nghiêm túc nha…” Ngự Thiên Thần Minh hiếu động cũng bị bầu không khí này lây qua, đẩy đẩy mũ rơm trên đầu, hai Đôi Mắt Ưng trợn to, nhìn thẳng một đường ra ngoài.
“Tới!” Người đầu tiên phát hiện mục tiêu cư nhiên không phải Ngự Thiên Thần Minh có Đôi Mắt Ưng, mà lại là Hàn Gia Công Tử. Lúc này hắn phất tay chỉ về một chỗ, mọi người đều nghiêng đầu nhìn một chút vì tất cả mọi người đều nhìn lầm hướng trước đó rồi.
Bên ngoài cánh rừng, đoàn người của dong binh đoàn Hắc Thủ lặng yên không một tiếng động xuyên ra từ giữa hai ngọn núi, tới địa điểm dưới đỉnh núi cao này.
“Có đủ người không?” Hàn Gia Công Tử hỏi Ngự Thiên Thần Minh.
“Tôi đếm xem!” Ngự Thiên Thần Minh xoa xoa mắt, cho dù có Đôi Mắt Ưng nhưng việc này cũng không nhẹ nhõm gì.
Mà Cố Phi sau khi chạy ra từ quán rượu, lúc này hắn đang đọc phần giới thiệu của kỹ năng: Điện Lưu Tường Bích (Vách Tường Luồng Điện), khống chế pháp lực lôi điện mạnh mẽ chế tạo ra màng chắn bằng dòng điện cách trở mọi thứ, thời gian kéo dài 20 giây.
Cách trở mọi thứ… lời thuyết minh của hệ thống trước giờ đều là chém gió thành bão, Hỏa Cầu Thuật mà nó còn nói là huy động pháp lực hỏa đốt hết mọi thứ được cơ mà! Vì vậy Cố Phi cũng không quá để ý, hắn tiện tay vươn ra rồi tiến hành ngâm xướng: Điện Lưu Tường Bích, hàng!
Pháp thuật điện hệ đúng là pháp thuật điện hệ, Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi cũng không nhanh như vậy. Lúc này Cố Phi vừa dứt lời ngâm xướng thì hướng mà ngón tay của hắn chỉ về, không khí ở chỗ đó bắt đầu xáo động, ngay cả những người đi ngang qua cũng bị dị biến này làm cho tê dại. Tiếp đó, chợt nghe thấy tiếng đùng giòn vàng, các dòng chảy ma pháp bắt đầu bện lại rồi bắt đầu vặn vẹo hiện lên trước mắt. Trong lúc này một vài tia lửa điện thường thường xuất hiện, dương nanh múa vuốt lớn lối vô cùng. Nếu bàn về việc gây hiệu ứng thị giác, điện hệ thật sự mạnh hơn hỏa hệ và thủy hệ rất nhiều, thực sự quá chói mắt rồi.
Bức tường điện này rộng hơn ba mét, tuy nó không rộng đủ để ngăn trở hoàn toàn con đường. Nhưng những người đi đường đều phải đứng lại, dân chúng tò mò vây xem kỹ năng chưa từng thấy qua này. Một số người gan lớn thì tiến lại gần, đưa người ra chạm thử một lần.
“Chít” một tiếng, giữa người này và bức tường cọ sát ra tia lửa điện, mà tên này cũng hú lên một tiếng rồi vội rụt ngón tay về, rồi nhìn lại trạng thái của mình, kêu to: “Á đù, tê liệt!”
Đang lúc mọi người tấm tắc kỳ lạ thì 20 giây đã trôi qua, kỹ năng biến mất không còn thấy nữa. Lúc này mọi người mới phản ứng được, họ bắt đầu nhận ra mình chưa chú ý đến người phóng ra chiêu này, vì vậy cả đám đông đều đưa mắt nhìn xung quanh nhưng Cố Phi đã sớm rời đi.
“Tốn pháp lực thật!” Cố Phi sợ hãi than. Một chiêu Điện Lưu Tường Bích vừa rồi đã hút khô một nửa pháp lực của hắn, hơn nữa cái cảm giác bảo lưu này làm hắn rất quen thuộc. Cảm giác khi sử dụng chiêu này khá giống với lúc dùng Dịch Chuyển Tức Thời.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc: Người dùng có thể tự mình đề cao lượng pháp lực tiêu hao để tăng lớn hiệu quả của kỹ năng. Nếu lấy Dịch Chuyển Tức Thời ra mà nói, pháp lực tiêu hao nhiều ít sẽ làm cho cự ly di động không giống nhau. Chứ còn như Hỏa Cầu Thuật và Thiên Hàng Hỏa Luân thì lại khác, người dùng không thể tiêu hao thêm pháp lực để đề cao thương tổn của chúng. Ngay cả Lôi Điện Thuật cũng không có, xem ra đây chỉ là một chút tính chất đặc biệt của pháp thuật. Lúc này Cố Phi đang suy nghĩ đến đặc điểm của kỹ năng này, hắn tự hỏi xem chiêu này có thể kết hợp với võ công ở chỗ nào. Đồng thời hắn cũng bắt đầu tiến về truyền tống trận trước Cao ốc dong binh.
Chớp mắt một cái đã đến bảy giờ, mọi người tham gia trận dong binh đoàn đều đã tới truyền tống trận. Hôm nay không chỉ là ngày diễn ra trận chung kết giữa Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ. Mà còn là trận tranh ba tư giữa dong binh đoàn Thuỷ Hoa của Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng Thất Thải Vân Gian.
Trên thực tế, trận tranh ba tư này còn kịch liệt hơn trận chiến chung kết của Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ một chút. Bởi vì hệ thống quy định chỉ có top 3 mới có thưởng đặc biệt. Nói cách khác, Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Hắc Thủ dù bên nào thắng bên nào thua thì họ đều có phần thưởng rồi, chỉ khác về đẳng cấp phần thưởng thôi. Mà dong binh đoàn Thuỷ Hoa cùng Thất Thải Vân Gian thì chỉ có ai thua thì bên đó không được. Chính vì thế bọn họ chắc chắn phải liều mạng.
Khi đám người Hàn Gia Công Tử đi tới đụng phải nhóm của Nghịch Lưu Nhi Thượng. Hai bên bảo trì sự nhất quán hài hòa trước đó, mọi người động viên nhau cố gắng một chút, phấn đấu một tý, nỗ lực một xíu. Cứ thế rồi hai phe chia tay bước vào phòng chờ trước trận chiến.
Thông thường trước mỗi trận chiến Hữu Ca đều sẽ lấy tình báo của đối phương ra nói rõ ràng. Nhưng tin tức về dong binh đoàn Hắc Thủ quá khiêm tốn, điều này khiến Hữu Ca cảm thấy hơi xấu hổ. Không có tình báo, hắn cũng trở nên khiêm tốn trước mặt đồng đội chưa từng có trước giờ.
“Khụ, dong binh đoàn Hắc Thủ tổng cộng có 100 người, đẳng cấp đều tương đối cao. Nếu nói bọn họ không bằng Tung Hoành Tứ Hải Dong binh đoàn thì hơi coi thường bọn họ. Sau khi ở khu đăng nhiệm vụ xuất hiện dong binh đoàn đứng đầu mà hệ thống nhận định, thì bây giờ bọn họ mới mở rộng ra nhận nhiệm vụ của người chơi. Theo tôi thấy phương diện làm nhiệm vụ của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp, giá cả vừa phải, uy tín cao nên danh tiếng cũng tương đối khá.” Hữu Ca nói những điểm này cũng không thể coi là tình báo, nhưng vấn đề này lại đúng với giá trị thực chiến hữu hạn lúc này.
Thực chiến cần tình báo về sự phân bố chức nghiệp chính xác và tình trạng số lượng cao thủ bao nhiêu, phương thức chiến đấu thường dùng, quan trọng hơn là phải biết một số tính cách của các nhân vật then chốt.
Chiến thuật của Hàn Gia Công Tử nhìn như kiểu nước đến chân mới nhảy, kì thực đều dựa trên những tin tức tình báo quan trọng mà bố trí ra. Lấy ví dụ là trận chiến với dong binh đoàn Thuỷ Hoa, bên kia cũng có gần 80 người, nhưng trận chiến ấy bọn họ thắng cũng chẳng có gì bất ngờ, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đã được nắm trong bàn tay. Tất cả là nhờ Hàn Gia Công Tử vô cùng quen thuộc với bọn họ. Tuy tình hình lúc này không quá khả quan, nhưng Hữu Ca không hổ là vua tình báo. Từ những tin tức hữu hạn đó mà hắn cũng phân tích ra một vài thứ hữu ích.
“Dựa trên phong cách xử sự của bọn họ. Dong binh đoàn này có sức ngưng tụ rất mạnh, trong đoàn chiến họ có thể bộc phát ra sức bật mà chúng ta không biết. Vì vậy chúng ta phải cẩn thận làm việc, trận chung kết cuối cùng rồi, mọi người chăm chú đánh một trận đi!” Hữu Ca nói.
“Nghe lời của Hữu Ca nói kìa!” Ngự Thiên Thần Minh bất mãn. “Cho đến bây giờ chúng ta đều dốc toàn lực, anh cho rằng đây là manga sao? Bị đánh gần chết mới gào to “Để ngươi xem thử thực lực chân chính của ta”? Từ trước đến giờ chúng ta đều nỗ lực chiến đấu mà!”
“Ừ, chính là loại tinh thần này, tiếp tục cố gắng nha!”
“Nếu tình báo không đủ…” Hàn Gia Công Tử vẫn trầm mặc từ đầu cuối cùng đã lên tiếng, “Vậy để vào trận rồi bắt đầu tìm hiểu đi. Thiên Lý, Ngự Thiên, Kiếm Quỷ, các cậu có ưu thế về tốc độ rất rõ ràng, vì vậy khi khai chiến các cậu hãy tiếp cận bọn họ trước, quan sát xem có chỗ nào có thể lợi dụng được không đi!”
Ba người gật đầu.
“Ba người chúng ta thì cứ ở hậu phương bày mưu nghĩ kế rồi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Đừng có vơ tôi vào, tôi biết mình là một bảo tiêu.” Chiến Vô Thương oán giận.
“Tẩy điểm đi, thành chiến sĩ thêm điểm nhanh nhẹn hết!” Ngự Thiên Thần Minh đồng tình nói với hắn.
“Cút!”
Trong tiếng cười mắng, thời gian bắt đầu đếm ngược, Hữu Ca cực nhanh chú ý đến một hiện tượng: “Ơ, bọn họ không tới đủ người đâu, 87 người! Thiếu mất 13 mống!”
“À, bình thường mà. Biết đâu bọn họ có việc, ở đây chỉ là trò chơi thôi mà.” Cả đám biểu thị sự lý giải. Ở ngoài đời, nếu thật sự gặp phải chuyện quan trọng thì chắc chắn họ sẽ tạm ném trò chơi qua một bên. Cuối cùng trận chiến đã chính thức bắt đầu, nhà phát hành đã tuyên bố bản đồ của trận chung kết sẽ được chế tác đặc biệt. Nếu vậy thì trong bản đồ này sẽ có cái gì đó ảo diệu? Đúng là phong cảnh biến hóa rất lớn, nhưng lúc này làm gì có người nào tới đây để ngắm cảnh? Ở trong mắt Hàn Gia Công Tử, ngọn núi cao nguy nga tráng lệ kia, là nơi có thể nhìn xuống toàn bộ bản đồ bao quát toàn cục không tệ; Bên kia đường là một con sông đã bị khô cạn, có thể coi đây là một con đường bí mật; Hơn nữa bản đồ này còn có hai mảnh rừng giống như sinh đôi. Ồ, hai rừng cây này cách nhau hơn 60 tọa độ, vậy chơi cmn giống nhau là có ý nghĩa gì?
Hàn Gia Công Tử nghiên cứu hết đại khái những khu vực địa hình có thể thấy được trước mắt, một lát sau hắn chỉ tay vào một ngọn núi cao: “Qua bên kia!”
“Lại chiếm chỗ cao à!” Cả đám chán đến chết, lần nào vào trận cũng như thế này, chết lặng luôn rồi,
“Không phải! Là ở kia!” Hàn Gia Công Tử đưa tay chỉ, vừa nói vừa cất bước đi ra. Mấy người cũng không thấy rõ hướng mà ngón tay hắn chỉ về. Nhưng trước mắt chính là hướng về ngọn núi cao nha!
Sáu người dồn hết tốc lực chạy về phía trước, dọc đường đi họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết của quân địch. Cuối cùng họ đi thẳng một mạch đến chỗ Hàn Gia Công Tử chỉ.
Ngọn núi nguy nga đã ở trước mặt, sáu người chỉ còn cách chân núi mấy chục mét. Hàn Gia Công Tử nhìn bốn phía một lần, sau đó hắn chỉ vào một rừng cây nhỏ dưới chân núi: “Vào chỗ này đi!”
Năm người cùng hắn đi vào rừng cây, nhưng từ nãy đến giờ họ vẫn chưa rõ hắn có ý gì.
“Không phải anh đã nói ba người chúng tôi đi mò mò tình báo sao?” Cố Phi hết nhẫn nại. Ý của hắn là muốn tranh thủ đi tìm tình báo rồi tiện thể giết chết một vài mống, thế mới sướng chứ.
“Không vội, tình báo sẽ tự mình đưa đến cửa, nhìn chăm chú vào chút đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nhìn chăm chú cái gì?”
“Bản đồ này rõ ràng cho thấy ai chiếm vị trí cao trước sẽ nắm nội hàm của nó, cho nên mới có một ngọn núi cao hoàn mỹ như thế kia mà chúng ta đã thấy. Nếu như thực lực hai bên xấp xỉ nhau, thì núi cao sẽ trở thành nhân tố quyết định thắng bại. Vì vậy bọn họ nhất định sẽ đến nơi này.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Thực lực xấp xỉ? Chúng ta cũng được xem là vậy?” Hữu Ca không tự tin.
Hàn Gia Công Tử cười cười: “Tất nhiên không tính như vậy được. Nhưng bởi vì chiến thuật diều gió lớn của chúng ta tồn tại! Muốn giải quyết chiến thuật này, chiếm chỗ cao là rất cần thiết, cho nên nhất định bọn họ sẽ đến.”
“Không nghĩ tới chiến thuật diều gió lớn của anh chôn phục bút nhiều như vậy…” Hữu Ca cảm khái, “Vậy cứ chờ xem đi!”
“Nếu ở đây rình coi thì phải nguỵ trang chút đi!” Đợi hoài một chỗ rất chán, Ngự Thiên Thần Minh tiện tay ngắt cành ngắt lá, đan mũ rơm rồi một mình tự thưởng thức, cảm thấy xác thực đẹp mắt, sau đó đi hỏi những người khác: “Các anh có muốn một cái không?”
Không ai phản ứng lại cậu ta, năm người kia đều đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Trong tay Kiếm Quỷ là ba thanh chuỷ thủ, hai thanh là Trường Tru Đoản Thán, cái còn lại là Sương Chi Hồi Ức. Hắn đang suy nghĩ xem mình sẽ vận dụng chúng trong lúc chiến đấu như thế nào.
Còn Hàn Gia Công Tử thì lại ngồi một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài bìa rừng, vừa móc bình rượu từ trong túi ra, không nhanh không chậm nhâm nhi.
Vẻ mặt Hữu Ca thì tập trung chuyên chú nhất, ánh mắt hắn nhìn lom lom về phía ngoài khu rừng. Tay trái hắn cầm sổ nhỏ, tay phải cầm bút. Nhìn cách cầm bút ẩn chứa vô hạn sức bật kia, ai cũng tin tưởng khi tin tình báo xuất hiện hắn sẽ bộc phát ra tốc độ viết bằng 1000 điểm nhanh nhẹn.
Mà Chiến Vô Thương có thể hình to lớn, hắn không thể ẩn nấp hoàn toàn trong rừng cây được. Vì vậy lúc này hắn đang nỗ lực hạ thấp độ cao của cơ thể, ngồi xổm sau một cây đại thụ. Lâu lâu Chiến Vô Thương lại lệch đầu ra nhìn xung quanh, bộ dạng kia rất giống với kẻ len lén trốn ở một góc để đi cầu…
Cuối cùng là Cố Phi, bộ đồ màu đen trên người, ở nơi rừng cây thiếu ánh sáng này thì rất khó phát hiện ra hắn. Vì vậy hắn thoải mái lấy hai tay chống kiếm cắm xuống đất, ánh mắt lạnh thấu xương, vẻ mặt không cảm xúc. Nhìn qua thì ai cũng có thể tóm gọn lại trong hai chữ: Sát khí.
“Mọi người đều rất nghiêm túc nha…” Ngự Thiên Thần Minh hiếu động cũng bị bầu không khí này lây qua, đẩy đẩy mũ rơm trên đầu, hai Đôi Mắt Ưng trợn to, nhìn thẳng một đường ra ngoài.
“Tới!” Người đầu tiên phát hiện mục tiêu cư nhiên không phải Ngự Thiên Thần Minh có Đôi Mắt Ưng, mà lại là Hàn Gia Công Tử. Lúc này hắn phất tay chỉ về một chỗ, mọi người đều nghiêng đầu nhìn một chút vì tất cả mọi người đều nhìn lầm hướng trước đó rồi.
Bên ngoài cánh rừng, đoàn người của dong binh đoàn Hắc Thủ lặng yên không một tiếng động xuyên ra từ giữa hai ngọn núi, tới địa điểm dưới đỉnh núi cao này.
“Có đủ người không?” Hàn Gia Công Tử hỏi Ngự Thiên Thần Minh.
“Tôi đếm xem!” Ngự Thiên Thần Minh xoa xoa mắt, cho dù có Đôi Mắt Ưng nhưng việc này cũng không nhẹ nhõm gì.
Danh sách chương