Vậy mà thực sự nhận được thư khiêu chiến mà mình mong ước bấy lâu nay, trong lòng Cố Phi dâng trào cảm xúc, nói chung tâm tình của

hắn hoàn toàn trái ngược với tâm trạng mất mát của Hồ Điệp khi bị mất vé tháng một phút đồng hồ cuối cùng vào tối hôm qua. (Akiko: ngày 1/3/2009 nhá)

Đọc ba chữ to đùng “Thư khiêu chiến” lặp lại nhiều lần, Cố Phi nhanh chóng nhìn tìm được tên họ đối phương: Phong Hành. Ngay sau đó, Cố Phi đã xé phong bì, móc phần ruột thư ra.

Nội dung lá thư lời ít ý nhiều: “Đơn đấu, dám không?”

Cố Phi nhiệt huyết sôi trào, lập tức mở chốt kết bạn, thử gửi lời mời kết bạn với “Phong Hành”, kết quả hắn nhận được là thông báo đối

phương không mở chốt kết bạn.

Nếu để cho đông đảo các vị hội trưởng biết được có một biện pháp tiện thế này để có thể kết bạn với Cố Phi, không biết họ sẽ nôn ra bao nhiêu máu tươi.

Nhìn thấy việc kết bạn để trò chuyện riêng không thể thực hiện, Cố Phi lập tức lấy ra giấy bút không dùng hết khi viết thư trả lời lúc trước,

hắn cũng gửi lại một lá thư lời ít mà ý nhiều: “Dám!”

Sau khi đem thư ném vào hòm thư, Cố Phi bắt đầu tràn đầy mong đợi đi vòng quanh hòm thư, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mau trả lời thư đi, mau trả lời thư đi!”

Quay qua quay lại có mấy phút đồng hồ, hệ thống keng một tiếng nhắc nhở, Cố Phi nhìn cũng không nhìn liền mở hòm thư ra, quả

nhiên là thư trả lời tới từ Phong Hành: “”Thời gian, địa điểm!”

“Bây giờ, địa điểm cậu chọn!” Cố Phi trả lời thật nhanh. Mỗi hạng thời gian, địa điểm do mỗi bên quyết định, đây là tỏ ý công bằng. Cố Phi hết thảy đều dựa theo thông lệ cơ bản.

“Võ đài!” Phong Hành lần này đang ở bên cạnh hòm thư, nên trả lời rất nhanh. Gửi lại thư xong, thì cũng bắt đầu lo lắng đợi Cố Phi trả lời lại. Đương nhiên Cố Phi trả lời mau lẹ tới cực điểm: “Đi như thế nào?”

“Cách Võ quan 50 mét về hướng đông!” Phong Hành trả lời còn nhanh hơn, hai người lúc này giống như đang so kè tốc độ.

“Không gặp không về!”

“Không gặp không về!”

Vốn dĩ Cố Phi dự định offline, nhưng lập tức quay đầu chạy về phía võ quán. “Đánh xong cũng kịp lúc logout.” Trong lòng của hắn tính toán ra thì mọi chuyện vẫn như ý.

Mà Phong Hành, hiện đang như gặp cường địch.

Truyền thuyết có liên quan về pháp sư này đang rất xôn xao trong thời gian hiện nay, không ít người trong công hội đã từng đánh một trận với hắn, phiên bản họ kể lại lộn xộn chẳng ra đâu vào đâu, nhưng Phong Hành cũng nắm được ba điểm trọng yếu: Cận chiến, giết trong nháy mắt, thuấn di.

Phong Hành cho là đây ba điểm khiến cho người ta cực kỳ kiêng kỵ người pháp sư này nhất.

Cận chiến, ý nghĩa ngoài dự đoán mọi người.

Giết trong nháy mắt, mang nghĩa bạn không thể có một chút sai lầm nào.

Thuấn di, ý nghĩa nắm giữ tốc độ tuyệt đối.

Ba từ then chốt liền lại cùng một chỗ, chính là nói: Thuấn di đến bên cạnh đối bạn rồi xử đẹp trong nháy mắt đó…

Người bình thường nghe được phương thức chiến đấu như vậy sợ rằng đều đã bỏ cuộc, Phong Hành không sợ. Bởi vì trong mắt hắn chỉ cần là pháp sư liền có một khuyết điểm chết người: Sử dụng kỹ năng phải ngâm xướng.

Ý nghĩa của sự thiếu sót này chính là khi đối đầu với pháp sư, mấu chốt là phải nhìn chòng chọc miệng hắn. Nhìn chằm chằm vào miệng pháp sư, nư vậy bạn đã đạt tới cảnh giới đoán trước ý đồ kẻ địch, tất cả chuyện tiếp theo, thì phải nhìn xem phản ứng của bản thân bạn rồi.

Đạo lý này đã bị rất nhiều người nhìn thấu, vì vậy bọn pháp sư cũng tạo ra đối sách tương ứng. Ở trong thực chiến PK, đã có rất ít pháp sư cao giọng ngâm xướng, mọi người đều nén khẩu quyết tại bên mép, lặng lẽ không tạo thành tiếng động quá lớn mà thấp giọng ngâm xướng, trừ chính bản thân hắn cùng hệ thống, không ai có thể nghe thấy.

Nhưng Phong Hành là một ngoại lệ. Ngoài đời, hắn có một kỹ năng mà rất nhiều người đều không có: Hắn hiểu môi ngữ, cũng tức là chuyên gia phân tích khẩu hình khi phát âm trong truyền thuyết.

Dựa vào khẩu hình hắn có thể phiên dịch lời nói của đối phương, có lẽ không thể nào mà chính xác toàn bộ. nhưng muốn phiên dịch lời ngâm xướng của pháp sư cũng không khó. Bởi vì khẩu quyết ngâm xướng của pháp sư cũng chỉ lập đi lặp lại vài câu. Nhưng vì Cố Phi còn có một kỹ năng đặc biệt là Dịch Chuyển Tức Thời, Phong Hành cố ý tìm kiếm khẩu quyết của kỹ năng này. Sau khi biết được

nội dung khẩu quyết chính xác và hình dáng miệng khi phát âm, nói thật thì chuyện này đối với chuyên gia như hắn đây không phải là việc khó gì.

Ngoài ra, nhìn thì mang thiên hướng chủ động, còn nghe lại mang thiên hướng bị động. Nếu so sánh, thì việc Phong Hành nắm giữ khả năng đọc được thủ đoạn công kích của pháp sư còn chiếm được chút phán đoán trước về địch hơn việc người ta chỉ nghe ngâm xướng.

Mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng có câu nói: Cao thủ quyết đấu, thời khắc quyết định sống chết thường thường sẽ ở trong giây lát chút xíu đó. Một chút xíu này, khiến Phong Hành tự tin hơn gấp trăm lần.

Đánh với pháp sư từ trước đến nay, chưa bao giờ gặp phải ghi chép thua cuộc, từ đó chống lại pháp sư giết người trong nháy mắt, hắn cũng không sợ chút nào.

Vô Thệ Chi Kiếm và Đảo Ảnh Niên Hoa quyết định tìm cơ hội bài bố để cho Thiên Lý Nhất Túy cùng nhóm cao thủ Công Tử tinh anh đoàn đồng thời gặp một chút xui xẻo, kế hoạch này Phong Hành cũng không phản đối. Bất quá ngay từ lúc sự kiện Bất Tiếu, hắn đã muốn tìm người này đánh một trận cho hả giận. Đáng tiếc không biết thân phận đối phương. Thời gian qua lâu như vậy, cảm xúc này cũng dần lắng xuống, nhưng hôm nay nó lại bị bùng nổ, Phong Hành xúc động vốn đã ảm đạm xuống nay lần thứ hai bùng cháy trở lại.

Chỗ khác biệt là: Lần này thân phận Cố Phi đã lộ ra ánh sáng, vì vậy Phong Hành không chút do dự hướng Cố Phi hạ chiến thư.

Võ đài cũng không phải là một tràng cảnh có công dụng đặc thù gì. Chẳng qua chỉ là hùa theo hoàn cảnh lớn của Võ quán ở lân cận mà xây dựng lên một phần tạo bối cảnh mà thôi.

Một nơi vô dụng như vậy tự nhiên là không có người chơi đến. Cố Phi vội vã chạy tới, đã thấy một tên võ gia khoanh tay đứng thẳng tắp ở chính giữa đài cao của Võ Đài.

Cố Phi đoán người này chính là không ai khác chính là Phong Hành. Nhất thời hắn mở cờ trong bụng.

Hắn không hề nhận ra đây chính là một trong ba nhân vật chủ chốt của Tung Hoành Tứ Hải mà mình đã từng tiếp xúc trước đây, Cố Phi chỉ thấy đối phương là một võ gia nên hết sức vui vẻ.

Trên đường tới đây, Cố Phi vẫn suy đoán chức nghiệp của đối phương, hắn nghĩ khả năng khá cao đối phương là một pháp sư.

Bởi vì trong Thế Giới Song Song giữa mỗi chức nghiệp vẫn tồn tại nghề khắc chế nhau, cho nên nếu gọi là tỷ thí một một tuyệt đối công bằng, thì ít ra hai bên cũng phải cùng chung một chức nghiệp.

Bạn nói thử xem nếu một cung tiễn thủ đi mời pháp sư đơn đấu, phỏng chừng toàn bộ trò chơi trừ Cố Phi ra thì sẽ không người nào để ý tới bạn đâu.

“Khụ, Phong Hành hả?” Cố Phi vừa bò lên trên đài cao vừa bắt chuyện với Phong Hành.

Phong Hành mang vẻ mặt lạnh lùng gật đầu: “Thiên Lý Nhất Túy?” Nếu như Cố Phi đã từng đụng mặt hắn mà lại không nhận ra, Phong Hành cũng đã không nhận ra được Cố Phi là gã từng đâm hắn một gậy kia nổi.

Bên này Cố Phi cũng đã gật đầu thừa nhận thân phận: “Có thể bắt đầu chưa?”

“Tôi ra tay sẽ không nhường đâu! Cậu cũng thế đi.” Mục tiêu của Phong Hành chính là đánh chết Cố Phi.

“Vậy là tốt nhất!” Cố Phi cũng chán cái vụ tỷ thí đến máu đỏ liền ngưng, bởi vì như thế còn khổ hơn cả trực tiếp đánh chết đối phương nữa. Cố Phi ngược lại cũng không sợ mệt, hắn sợ là vì “đến máu đỏ liền ngưng” mà dẫn tới đối phương cũng không thể nào thi triển toàn lực.

Hai người dứt lời đã kéo giãn khoảng cách, Phong Hành nhìn chằm chằm miệng Cố Phi, Cố Phi thì lại chú ý các chỗ có thể hoạt động vai, cánh tay, chân, tất cả những đốt ngón tay của đối phương.

“Đến đây đi!” Hai người đều mở màn bằng lời thầm trong bụng ấy.

“Dịch Chuyển Tức Thời, Dịch Chuyển Tức Thời, Dịch Chuyển Tức Thời.” Phong Hành nhìn chằm chằm miệng Cố Phi, chờ hắn mở miệng phun ra bốn chữ này. Có lẽ không cần bốn chữ, chỉ cần hai chữ “Dịch Chuyển”, hắn đã có thể đoán ra, khi đó hắn không sẽ nhượng bộ, mà ngay lập tức phản kích.

Dịch Chuyển Tức Thời? Ha ha, Dịch Chuyển Tức Thời đến bên cạnh để bị tôi đánh, coi như mình cũng là Dịch Chuyển Tức Thời rồi nha! Trong lòng Phong Hành không khỏi đắc ý.

Phong Hành cứ dồn sự chú ý nghĩ làm sao đối phó đại chiêu của Cố Phi, nhưng lại xem nhẹ một thực tế cơ bản.

Đã là đại chiêu thì càng phải đúng thời điểm mới dùng! Cố Phi học tập Dịch Chuyển Tức Thời chủ yếu là để truy kích những đối thủ nhanh hơn hắn, Phong Hành lúc này không làm cho Cố Phi cảm giác hắn nhanh hơn mình, càng không có chạy trốn, hoàn toàn không đủ điều kiện để Cố Phi kích hoạt Dịch Chuyển Tức Thời, hắn ta chờ đợi chỉ có thể là phí công vô ích.

Mà hết lần này tới lần khác Cố Phi cũng muốn nhìn một chút thân thủ của Phong Hành, cho Cố Phi cũng đang chờ hắn động thủ trước.

Một người nhìn chằm chằm miệng đối phương, một người nhìn chằm chằm khớp xương đối phương, con mắt của hai người này đều giống nhau, muốn từ cử động mà nhìn thấu thế công của đối thủ.

Đáng tiếc hai người không có ai ra tay, vì vậy hai người cứ chơi trò bốn mắt nhìn nhau, trừng trừng năm phút đồng hồ luôn.

“Tại sao cậu lại không ra tay?” Cố Phi bỗng nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Phong Hành lập tức hướng bên hông lùi một bước, đồng thời tung ra một đấm xaoy sang ngang, nhưng quyền chỉ đi được một nửa, hắn lại cưỡng chế dừng lại.

“Hả? Cậu ra tay như vậy á…” Mặt của Cố Phi tràn đầy sự không tưởng tượng nổi, sững sờ nhìn Phong Hành.

Phong Hành đem mặt chuyển hướng sang một bên, lúc này mặt hắn giống như là một trái hồng chín, chỉ lỡ tay chọc vô cũng có thể đâm rách.

Thật ra Phong Hành đã tập trung quá mức căng thẳng. Hắn một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào miệng Cố Phi, một lòng một

dạ chờ Cố Phi dùng Dịch Chuyển Tức Thời, một lòng một dạ chờ Cố Phi có động tác thì mình liền ra tay.

Ý niệm này ở trong đầu hắn cứ bay vun vút, bất tri bất giác đã phản xạ có điều kiện tổng kết thành: Cố Phi miệng động mình liền động thủ.

Thế là Cố Phi vừa mới lên tiếng, Phong Hành hoàn toàn không đợi đại não suy nghĩ đã đấm một cú ra ngoài. Đấm ra phân nửa hắn mới giật mình như mới tỉnh mộng: Cố Phi lên tiếng nhưng cũng không phải là ngâm xướng Dịch Chuyển Tức Thời, sự tập trung chú ý của mình quá lố rồi.

Xấu hổ không chịu nổi, một lúc lâu sau Phong Hành vẫn không chịu quay đầu. Kinh nghiệm PK của Cố Phi dù phong phú, nhưng cũng không thể hiểu được một quyền kia của Phong Hành đến tột cùng là mang dụng ý gì.

Lúc này hắn chỉ thấy cái tên này không được tự nhiên xoay người sang chỗ khác không để ý tới mình, bất đắc dĩ hỏi: “Đến cùng có còn muốn đánh nữa không?”

“Đánh! Tại sao không đánh!” Phong Hành giận dữ xoay người lại, một đấm hướng về phía Cố Phi.

“Sách Mã Lưu Tinh… quả nhiên vẫn là chiêu này ư?” Cố Phi thấy một đấm hướng đến hắn muốn nghiêng người né tránh, không ngờ chiêu Sách Mã Lưu Tinh của Phong Hành đang trên đường vọt tới lại đột ngột huỷ bỏ, thân thể tên kia vặn một cái, hai tay liền ôm

tới Cố Phi.

Đây là chiêu mà hắn mười phần chắc chín, không ngờ tay Phong Hành chỉ bắt được khoảng không.

“Dịch Chuyển Tức Thời rồi à!” Phong Hành đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu, thấy Cố Phi cười híp mắt đứng ở bên cạnh hắn. Đưa tay đẩy một cái, Phong Hành còn đang ở giữa không trung lập tức mất đi thăng bằng, rầm rầm té xuống đất.

Lập tức Cố Phi cũng lui qua một bên, kết quả Cố Phi chỉ thấy Phong Hành nằm trên đất sợ run, hắn thở dài.

Chức nghiệp của Cố Phi thật là pháp sư, nhưng ở Thế Giới Song Song, nghề hắn hiểu rõ nhất lại là võ gia.

Hắn đã từng lén nghiên cứu, lý giải những kỹ năng của võ gia có thể phối hợp như thế nào, sử dụng biến hoá ra làm sao, nên trong lòng Cố Phi rõ ràng, những đấu pháp mà người chơi phát minh ra, hoàn toàn không thoát khỏi phạm trù hiểu biết của Cố Phi.

Võ gia mà muốn đánh bại Cố Phi, thật sự quá khó.

Bởi vì họ phải đối mặt chính là một võ gia chân chính nhất đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện